Tiểu viện của Diệp Vân Thủy tên là “Tĩnh Tư cư”, từ “Tĩnh Tư” lấy từ một câu thơ trong Kinh Thi: “Tâm chi ưu hĩ, như phỉ hoán y, tĩnh ngôn tư chi, bất năng phấn phi” (1), e rằng điều Diệp Vân Thủy trước đây khao khát nhất chính là xoè cánh bay, nhưng nàng chỉ có thể đề chữ tại tiểu viện này, giữ những việc không thể thực hiện được trong lòng như thế thật bi ai.
(1) Đây là các câu thơ trích trong bài thơ Bách chu 5 trong Kinh Thi - Khổng Tử.
柏舟 5
日居月諸,
胡迭而微?
心之憂矣,
如匪浣衣。
靜言思之,
不能奮飛。
Bách chu 5
Nhật cư nguyệt chư,
Hồ điệt nhi vi.
Tâm chi ưu hĩ!
Như phỉ hoãn y,
Tịnh ngôn tư chi,
Bất năng phấn phi.
Dịch thơ: Thuyền bách 5 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Thế là nhật nguyệt hai vừng,
Luân phiên mờ khuyết số phần đồng nhau.
Lòng ta uất ức sầu đau,
Áo dơ không giặt khác nào nữa đây ?
Lặng yên nằm nghĩ đắng cay,
Hận lòng chẳng thể thoát bay vẫy vùng.
Dịch nghĩa:
Mặt trời mặt trăng,
Luân phiên nhau mờ khuyết.
Lòng ưu sầu,
Như mặc cái áo dơ không giặt.
Lúc thanh tịnh trong ban đêm tưởng nhớ lại,
Thì hận lòng không thể phấn chấn lên mà bay thoát đi nơi khác.
Chú giải của Chu Hy: Nói rằng mặt trời lúc nào cũng phải sáng, còn mặt trăng thì có lúc khuyết mờ. Cũng như vợ chính phải được tôn trọng, còn các hầu thiếp phải thấp kém. Mà nay, các hầu thiếp, ngược lại, được hơn vợ chính. Ấy là mặt trời mặt trăng luân phiên nhau mờ khuyết. Quá ưu sầu đến phiền oán, mà tối tăm hôn loạn, như mặc cái áo dơ không giặt và hận lòng không thể phấn khởi mà bay lên đi.
Sân trong Tĩnh Tư cư không lớn, ngay cả hòn giả sơn cũng không có, đừng nói tới cảnh trí hồ nước, ao sen, cũng may Diệp Vân Thủy trước đây là người ham đọc sách, mà Diệp Trọng Thiên cũng không muốn người ngoài nói ông ta khắt khe với đích nữ, liền cho phép nàng tự động xoay xở sắp xếp một cái thư phòng nhỏ, bên trong cũng chỉ bày một bộ bàn ghế thô sơ, với một loạt giá sách đơn giản mà thôi.
Diệp Vân Thủy vào phòng, đầu tiên là để Xuân Nguyệt và vú Tô hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, vú Tô cũng nhân cơ hội nói một vài chuyện bà có thể nói với nàng.
“Khổ thân đại tiểu thư, người gầy quá.” vú Tô vẻ mặt thương xót nhìn Diệp Vân Thủy, trong lòng thầm hận mình không có năng lực bản sự gì, chỉ có thể ở lại trong viện giữ nhà, ngóng trông mãi, cuối cùng tiểu thư đã trở lại nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy không yên, “Không thể lại làm chuyện ngốc nghếch nữa, cũng không giải quyết được mấu chốt vấn đề.”
Diệp Vân Thủy biết vú Tô là thật sự lo lắng cho mình, nhìn những mama theo người khác đều ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng, nhưng nhìn vú Tô chỉ mặc một bộ quần áo vải thô cũ kỹ, trong lòng tự nhiên dâng lên một chút cảm động, cầm lấy tay vú Tô an ủi, “Vú yên tâm, con sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa, cũng sẽ không thể để cho người ta bắt nạt.”
Vú Tô nghe nàng nói như vậy trong lòng lại hơi giật mình, sợ Diệp Vân Thủy sẽ gây ra chuyện gì ngỗ nghịch với phu nhân mà phải chịu thiệt, “Đại tiểu thư, con...... Con đấu không lại với phu nhân, tội gì phải chống lại bà ta làm cho mình phải chịu tội, người khổ cuối cùng vẫn là con!”
Diệp Vân Thủy biết là bà hiểu lầm, “Vú đừng lo, lúc này trở về mọi chuyện trong lòng con đều đã rõ ràng, tuyệt đối sẽ không thể lại làm cho chính mình chịu thiệt, một ngày kia khi con có chỗ đứng, chắc chắn sẽ bù đắp cho người an hưởng lúc tuổi già!” Diệp Vân Thủy trong lòng đã thầm tính toán tới tình huống tệ nhất, nếu nàng không thể không gả cho Trương Hoành kia, nàng cũng liền cắn răng chấp nhận, sau đó tìm cái cớ khiến cho Trương Hoành hưu (2) mình, gom tiền bạc, đồ cưới rồi mang theo vú Tô cùng Xuân Nguyệt xa chạy cao bay, chỉ dựa vào việc nàng có thể chịu khổ chịu sở chắc cũng không quá khó sống đi, nàng cũng không thể lo cho thể diện Diệp phủ, bọn họ có thể không quan tâm chết sống của chính mình, nàng tội gì giữ thể diện cho người ngoài đây? Nhưng điều này hiện tại không thể nói ra, cũng chỉ có thể là những suy nghĩ trong lòng Diệp Vân Thủy mà thôi.
(2) cái này chắc nhiều người biết, là bỏ vợ đó.
Vú Tô trong lòng vui mừng, bà chỉ cho là hai tháng nay nàng phải chịu đủ khổ sở đã nghĩ thông suốt, cũng không chú ý tới sự khác thường trên mặt Diệp Vân Thủy.
Mọi việc thu thập thỏa đáng xong, nha hoàn bà tử trong viện đều lại đây hành lễ chào hỏi, trong viện ngoài Xuân Nguyệt là nhất đẳng nha hoàn, Tô bà tử là nhũ mẫu, còn có hai tiểu nha hoàn khác, hai thô sử bà tử, xem thái độ của bọn họ mới biết Diệp Vân Thủy này tiền thân trước đây là người nhu nhược, hạ nhân đối với nàng không có chút gì cung kính, không quỳ xuống dập đầu thì thôi, còn mới chỉ cúi người phúc phúc (3) qua loa đã định đứng dậy bỏ đi, Diệp Vân Thủy đặt mạnh chén trà trong tay “Cạch !” một tiếng lên bàn, dọa cả bốn người này đều ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi.
(3)phúc phúc = vái chào: phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực
“Lẽ ra hôm nay vừa trở về, ta không nên so đo với các ngươi mới phải, nhưng hai tháng ta không ở đây, các ngươi lại học phép tắc như thế này sao? Ta trước đây thường không tính toán với các người, nên các ngươi cũng quá tự tung tự tác, chuyện này nếu có người ngoài trông thấy, còn tưởng rằng ta không biết quản giáo hạ nhân, phép tắc của Diệp phủ ta chỉ là bù nhìn! Ta cho các người thể diện, các người đã từng nghĩ cho chủ tử là ta bao giờ chưa?” Lời nói của Diệp Vân Thủy chậm rãi gọn gàng, có trước có sau, nhưng khẩu khí lại rất cứng rắn, những người trong phòng mặt mày cứng đờ trong chốc lát, tất cả đều không tình nguyện quỳ xuống, “Thỉnh an đại tiểu thư.”
Tất cả mọi người cúi đầu chờ Diệp Vân Thủy gọi đứng dậy, nhưng đợi mãi mà cũng không nghe thấy Diệp Vân Thủy nói một tiếng nào, trong lòng liền sinh bất mãn, bình thường đi theo nàng vốn đã không được sủng chẳng có tiền thưởng, lúc này lại có thể gọi bọn họ đến bày ra vẻ không vui, thật đúng là coi chính mình là chủ tử, nhưng mọi người chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói, cũng chỉ có thể quỳ như vậy.
Diệp Vân Thủy vốn định trở về sẽ nghỉ một chút, nhưng vừa vào viện đã thấy người hầu khinh thường còn mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nàng làm sao còn có thể ngủ yên ổn? Nàng cũng mặc kệ tiền thân là người như thế nào, bây giờ nàng chính là Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy là nàng, tốt xấu cũng là Diệp phủ đích trưởng nữ, đấu không lại mẹ cả, đấu không lại huynh đệ tỷ muội, nàng còn phải nhường nhịn cả một đám người hầu này coi thường khi dễ, chẳng thà nàng bất ngờ bị đâm chết rồi lại đi đầu thai còn hơn!
Diệp Vân Thủy chịu đựng mệt mỏi, bảo Xuân Nguyệt pha trà, hết chén này tới chén khác, mà những người quỳ phía dưới, cũng đều không kiên nhẫn nổi nữa, một tiểu nha hoàn còn rõ ràng vụng trộm đặt mông ngồi ở trên chân, Diệp Vân Thủy nheo mắt thu hết tất cả những điều trên vào trong mắt, đặt thật mạnh chén trà xuống bàn, tiểu nha hoàn kia giật mình một cái liền thẳng người dậy.
Qua chừng hai khắc (4), ngoài cửa truyền đến tiếng Vương bà tử, “Đại tiểu thư có đây không?”
(4) một khắc = mười lăm phút
Nghe tiếng gọi của Vương bà tử ở bên ngoài, khóe miệng Diệp Vân Thủy phát ra một chút cười lạnh mà người bên ngoài không dễ phát hiện, sau đó thay một khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài đón, mà bốn người đang quỳ trong lòng cũng thầm thở phào, bọn họ dám không coi Diệp Vân Thủy ra gì, cũng vì có chỗ dựa là Diệp Trương thị.
“Vương mama sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Có chuyện gì sai nha hoàn bên cạnh tới nói một tiếng là được rồi, sao phải tự mình tới tận đây, mau vào trong phòng cho ấm, Xuân Nguyệt, đem lò sưởi tay của ta mang tới cho Vương mama dùng.” Diệp Vân Thủy vừa nói vừa sai sử, đảo mắt liền đem Vương bà tử vào phòng.
Vương bà tử vào trong liền thấy được bốn người đang quỳ, đầu tiên là ra vẻ ngẩn ra, sau đó vô tình thuận miệng hỏi, “A, bọn nô tỳ này làm sao lại chọc giận đại tiểu thư vậy?”
Diệp Vân Thủy thấy bà ta cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mặt cũng không biến sắc, lúc nàng xử trí bốn người này cũng không nghĩ giấu diếm được ai, Diệp Trương thị khẳng định không chỉ có mỗi mấy người này giám sát nàng, bên ngoài nhất định có người khác nhìn thấy liền đi báo tin, không tới hai khắc, Vương bà tử liền mang theo người đến .
“Vương mama ngồi đi,” Xuân Nguyệt đưa lò sưởi tay cho Vương bà tử, dâng trà xong liền đứng ở phía sau Diệp Vân Thủy.
Vương bà tử thấy Diệp Vân Thủy không mở miệng, liền mở lời trước, “Buổi trưa nhị lão gia, nhị phu nhân tới, phu nhân sai ta đến xem đại tiểu thư buổi tối mặc trang phục nào, đại tiểu thư cũng biết, nhị lão gia tính tình rất tốt, nhưng nhị phu nhân vẫn luôn có chút...... A, lão nô khó mà nói chủ tử không phải, ngài trong lòng đều biết, nếu thiếu thứ gì, phu nhân nhất định sẽ bổ sung thêm cho ngài.”
Diệp Vân Thủy nhấp một ngụm trà, “Vậy vất vả cho Vương mama, ta cũng đang lo buổi tối không biết ăn mặc như thế nào thì ngài đã tới rồi, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi .”
“Đại tiểu thư nói đùa, đây là lão nô thuận theo phân phó mà làm.” Vương bà tử ngược lại nhìn về phía những người đang quỳ, vẻ mặt tươi cười nói: “Đại tiểu thư, thứ cho lão nô nhiều lời, hôm nay tốt xấu cũng là ngày mồng tám tháng chạp, ngài phạt hạ nhân nặng như vậy, đối với thanh danh của ngài cũng không hay, chẳng mấy chốc tiểu thư đã được gả đi, cũng không thể phá hỏng ấn tượng với nhà chồng được, ha ha, lão nô cũng là lắm miệng, lắm miệng!” Vương bà tử ra vẻ bộ dáng bụm miệng mình.
Diệp Vân Thủy cũng không giận, ngược lại một bụng ủy khuất thở dài, “Ai, Vương mama, không phải ta là một tiểu thư thích gây chuyện đâu, ai cũng không muốn lúc lễ tết như thế này chuốc thêm bực bội, nhưng quy củ trong phủ không thể phá hư, ngài so với ta càng phải hiểu rõ hơn, mẫu thân ngày thường chú ý nhất quy củ, vốn là gia tộc thương nhân, còn chịu trách nhiệm sinh ý với trong cung, nếu truyền ra ngoài chuyện không quy củ này, chẳng phải là cố ý cho người ta bắt được khuyết điểm hay sao?”
Vương bà tử mặt ngẩn ra, chỉ có thể nghe Diệp Vân Thủy tiếp tục nói, “Ta hôm nay vừa vào phòng, than cũng lạnh, nước cũng lạnh, thỉnh an chủ tử, cho dù không cần quỳ, ngay cả phúc phúc thắt lưng cũng không chịu thấp xuống, đều do ta ngày thường dung túng bọn họ, giờ ngay cả chủ tử là ta cũng không thèm để vào mắt, thế này còn không phải là tát vào mặt ta hay sao? Chút thể diện nhỏ ấy của ta, đều là nhờ bọn họ mà mất hết.”
Vương bà tử nghe những lời Diệp Vân Thủy nói xong sắc mặt nhất thời liền trầm xuống, ánh mắt lướt qua mấy người đang quỳ, bốn người lại ngay cả một nhỏ điểm cũng không phản bác nổi, ánh mắt trống rỗng thoáng xuất hiện một chút chột dạ, Vương bà tử trong lòng lại oán mấy người kia không chịu thua kém! Vừa rồi Diệp Trương thị nghe xong người ta nói Diệp Vân Thủy vừa hồi viện liền xử trí hạ nhân đánh vào thể diện phu nhân, bà ta còn cảm thấy sửng sốt, liền xin đến xem thế nào, những hạ nhân này đều là Diệp Trương thị thu xếp cài vào, Diệp Vân Thủy nói đánh vào mặt của nàng, kỳ thật không phải là ngầm có ý nói đánh vào mặt Diệp Trương thị hay sao? May mắn ngăn lại không để cho Diệp Trương thị tự mình đến, nếu không việc này Diệp Trương thị cũng không dễ dàng xuống nước, cứ theo tính tình của bà ta còn không đánh chết người mới là lạ.
“Thật không thể nói, chuyện này không cần xin chỉ thị của phu nhân, lão nô liền vượt qua một lần này làm chủ, đại tiểu thư cũng đừng để mình tức giận cùng vài kẻ nô tài không đáng, ta sẽ sai vợ Cát Tường gọi người buôn nô lệ tới, bọn người hầu không biết tốt xấu này đều bị phạt đánh xong rồi bán đi, dám khi dễ chủ tử, cũng không nhìn một cái xem các người là cái gì vậy!” Vương bà tử lớn tiếng sai người của bà ta đi ra ngoài, vốn tưởng rằng Diệp Vân Thủy sẽ ngăn cản lại, nhưng nha đầu này lại ung dung ngồi dùng trà, không hề thốt ra một lời.
Nước đổ khó hốt, Vương bà tử lời đã nói ra không thể thu lại, sau đó vợ Cát Tường liền dẫn theo người đến, ngay tại trong viện cùng lúc đánh hai mươi bản tử, xong lại đem người kéo đi ra ngoài, khi bản tử dính đầm đìa máu tươi hạ xuống, Xuân Nguyệt nhìn thấy mà nhíu mày, nhưng Diệp Vân Thủy lại không có một chút nào giác ngộ việc lấy đức thu phục lòng người, những nha hoàn bà tử này bị đánh một chút coi như là báo đáp của nàng đối với Diệp Vân Thủy trước đây, dù sao chính mình chiếm lấy thân thể này của nàng ấy, cũng nên làm chút việc nhỏ.
Mọi người bị đuổi đi xong, Diệp Vân Thủy mới kéo tay Vương bà tử đi vào buồng trong, “Ngài cũng đừng tức giận ữa, việc nhỏ không đáng, ngài trước tiên theo ta xem một chút, ta buổi tối nên mặc cái gì, xong xuôi ta còn phải mau đi đến chỗ phu nhân giãi bày, miễn cho có kẻ sau lưng nói ta không biết quản hạ nhân phá hỏng quy củ, ta đây chắc chắn sẽ bị ấm ức đến chết mất!”
Vương bà tử cười đáp lại, đương nhiên biết lời này của Diệp Vân Thủy là nói cho chính mình nghe, trọng lượng tiếng nói của Vương bà tử tại trong phủ này so với chủ tử bình thường cũng chẳng kém là bao, chẳng những trước mặt Diệp Trương thị, ngay cả các tiểu chủ tử bà ta cũng đều có thể nói một vài câu, mà Diệp Vân Thủy bỗng nhiên thân thiết với mình, bà ta đương nhiên cũng mừng rỡ nhận lấy phần thể diện này, huống chi hôm nay còn cầm quà của Diệp Vân Thủy, bà ta tự biết nể mặt Diệp Vân Thủy.
Giúp Diệp Vân Thủy chọn một chiếc áo dài màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhỏ bằng sợi bông màu vàng nhạt, vấn hai búi tóc, trên tóc mai cài một đóa hoa lụa màu vàng tơ, toàn thân toát lên vẻ siêu phàm xuất trần, trong nét dịu dàng động lòng người còn lộ ra vài tia tinh nghịch trẻ con, làm cho Vương bà tử cũng không thể không ngắm vài lần, “Đại tiểu thư thật sự là càng lớn càng đẹp, ngay cả ta bà lão này thấy cũng muốn được ngắm vài lần.”
“Vương mama lại chê cười ta rồi.” Diệp Vân Thủy nũng nịu nói.
“Đó là khí chất trời sinh của đại tiểu thư, cũng không phải là lão bà tử ta nói, để cho người bên ngoài nhìn một cái, nhất định là cũng nhận xét giống như ta thôi.” Mặc kệ Vương bà tử có hài lòng hay không, gặp người khác vẫn luôn nói lời dễ nghe, Diệp Vân Thủy tất nhiên là không quan tâm, nhưng bề ngoài này của nàng quả thực không sai, khuôn mặt có nét giống Diệp Trọng Thiên, ông ta chỉ là một thương nhân có thể được Diệp Trương thị tiểu thư quan gia coi trọng, liền biết bộ dáng kia nhất định là anh tuấn phi phàm, mà Diệp Vân Thủy được di truyền gien rất tốt.
Phủ thêm áo khoác lông lớn, Diệp Vân Thủy liền mang Xuân Nguyệt theo Vương bà tử cùng đi đến chỗ phu nhân “Hà uyển”, trong viện đó có một ao sen rất to, tiếc rằng hiện tại là mùa đông tuyết rơi rất dày, nếu là tiết trời mùa hè, mùa thu, có hoa sen củ sen, chuồn chuồn lướt nước, uyên ương chơi đùa, cũng là cảnh sắc đáng kể trong Diệp phủ.
Diệp Trương thị lúc này đang nằm ở trên sập, nghe nha hoàn Vương bà tử sai đến báo lại việc xảy ra trong viện của Diệp Vân Thủy, Diệp Trương thị mặt mày rất khó coi, nhất thời nổi giận mắng: “Cái bọn không chịu thua kém khốn kiếp, dám làm ra chuyện như vậy, không có gì bớt lo được cả! Những kẻ không có người nhà trong phủ thêm cho ta 10 bản tử, có người nhà trong phủ thì liền đem bán hết cùng một chỗ, không lưu bất cứ ai! Cho bọn chúng mặc một bộ quần áo rời khỏi phủ, những thứ còn lại đều thu hồi hết cho ta, làm hỏng khuân phép của ta, bọn chúng một xu cũng đừng nghĩ tới!” Diệp Trương thị vốn mệt mỏi ủ rũ lúc này tan thành mây khói, mới phát hỏa một chút, chợt nghe trong viện truyền đến tiếng nha hoàn nói thỉnh an, liền biết là Diệp Vân Thủy cùng Vương bà tử đang tiến vào viện.
(1) Đây là các câu thơ trích trong bài thơ Bách chu 5 trong Kinh Thi - Khổng Tử.
柏舟 5
日居月諸,
胡迭而微?
心之憂矣,
如匪浣衣。
靜言思之,
不能奮飛。
Bách chu 5
Nhật cư nguyệt chư,
Hồ điệt nhi vi.
Tâm chi ưu hĩ!
Như phỉ hoãn y,
Tịnh ngôn tư chi,
Bất năng phấn phi.
Dịch thơ: Thuyền bách 5 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Thế là nhật nguyệt hai vừng,
Luân phiên mờ khuyết số phần đồng nhau.
Lòng ta uất ức sầu đau,
Áo dơ không giặt khác nào nữa đây ?
Lặng yên nằm nghĩ đắng cay,
Hận lòng chẳng thể thoát bay vẫy vùng.
Dịch nghĩa:
Mặt trời mặt trăng,
Luân phiên nhau mờ khuyết.
Lòng ưu sầu,
Như mặc cái áo dơ không giặt.
Lúc thanh tịnh trong ban đêm tưởng nhớ lại,
Thì hận lòng không thể phấn chấn lên mà bay thoát đi nơi khác.
Chú giải của Chu Hy: Nói rằng mặt trời lúc nào cũng phải sáng, còn mặt trăng thì có lúc khuyết mờ. Cũng như vợ chính phải được tôn trọng, còn các hầu thiếp phải thấp kém. Mà nay, các hầu thiếp, ngược lại, được hơn vợ chính. Ấy là mặt trời mặt trăng luân phiên nhau mờ khuyết. Quá ưu sầu đến phiền oán, mà tối tăm hôn loạn, như mặc cái áo dơ không giặt và hận lòng không thể phấn khởi mà bay lên đi.
Sân trong Tĩnh Tư cư không lớn, ngay cả hòn giả sơn cũng không có, đừng nói tới cảnh trí hồ nước, ao sen, cũng may Diệp Vân Thủy trước đây là người ham đọc sách, mà Diệp Trọng Thiên cũng không muốn người ngoài nói ông ta khắt khe với đích nữ, liền cho phép nàng tự động xoay xở sắp xếp một cái thư phòng nhỏ, bên trong cũng chỉ bày một bộ bàn ghế thô sơ, với một loạt giá sách đơn giản mà thôi.
Diệp Vân Thủy vào phòng, đầu tiên là để Xuân Nguyệt và vú Tô hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, vú Tô cũng nhân cơ hội nói một vài chuyện bà có thể nói với nàng.
“Khổ thân đại tiểu thư, người gầy quá.” vú Tô vẻ mặt thương xót nhìn Diệp Vân Thủy, trong lòng thầm hận mình không có năng lực bản sự gì, chỉ có thể ở lại trong viện giữ nhà, ngóng trông mãi, cuối cùng tiểu thư đã trở lại nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy không yên, “Không thể lại làm chuyện ngốc nghếch nữa, cũng không giải quyết được mấu chốt vấn đề.”
Diệp Vân Thủy biết vú Tô là thật sự lo lắng cho mình, nhìn những mama theo người khác đều ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng, nhưng nhìn vú Tô chỉ mặc một bộ quần áo vải thô cũ kỹ, trong lòng tự nhiên dâng lên một chút cảm động, cầm lấy tay vú Tô an ủi, “Vú yên tâm, con sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa, cũng sẽ không thể để cho người ta bắt nạt.”
Vú Tô nghe nàng nói như vậy trong lòng lại hơi giật mình, sợ Diệp Vân Thủy sẽ gây ra chuyện gì ngỗ nghịch với phu nhân mà phải chịu thiệt, “Đại tiểu thư, con...... Con đấu không lại với phu nhân, tội gì phải chống lại bà ta làm cho mình phải chịu tội, người khổ cuối cùng vẫn là con!”
Diệp Vân Thủy biết là bà hiểu lầm, “Vú đừng lo, lúc này trở về mọi chuyện trong lòng con đều đã rõ ràng, tuyệt đối sẽ không thể lại làm cho chính mình chịu thiệt, một ngày kia khi con có chỗ đứng, chắc chắn sẽ bù đắp cho người an hưởng lúc tuổi già!” Diệp Vân Thủy trong lòng đã thầm tính toán tới tình huống tệ nhất, nếu nàng không thể không gả cho Trương Hoành kia, nàng cũng liền cắn răng chấp nhận, sau đó tìm cái cớ khiến cho Trương Hoành hưu (2) mình, gom tiền bạc, đồ cưới rồi mang theo vú Tô cùng Xuân Nguyệt xa chạy cao bay, chỉ dựa vào việc nàng có thể chịu khổ chịu sở chắc cũng không quá khó sống đi, nàng cũng không thể lo cho thể diện Diệp phủ, bọn họ có thể không quan tâm chết sống của chính mình, nàng tội gì giữ thể diện cho người ngoài đây? Nhưng điều này hiện tại không thể nói ra, cũng chỉ có thể là những suy nghĩ trong lòng Diệp Vân Thủy mà thôi.
(2) cái này chắc nhiều người biết, là bỏ vợ đó.
Vú Tô trong lòng vui mừng, bà chỉ cho là hai tháng nay nàng phải chịu đủ khổ sở đã nghĩ thông suốt, cũng không chú ý tới sự khác thường trên mặt Diệp Vân Thủy.
Mọi việc thu thập thỏa đáng xong, nha hoàn bà tử trong viện đều lại đây hành lễ chào hỏi, trong viện ngoài Xuân Nguyệt là nhất đẳng nha hoàn, Tô bà tử là nhũ mẫu, còn có hai tiểu nha hoàn khác, hai thô sử bà tử, xem thái độ của bọn họ mới biết Diệp Vân Thủy này tiền thân trước đây là người nhu nhược, hạ nhân đối với nàng không có chút gì cung kính, không quỳ xuống dập đầu thì thôi, còn mới chỉ cúi người phúc phúc (3) qua loa đã định đứng dậy bỏ đi, Diệp Vân Thủy đặt mạnh chén trà trong tay “Cạch !” một tiếng lên bàn, dọa cả bốn người này đều ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi.
(3)phúc phúc = vái chào: phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực
“Lẽ ra hôm nay vừa trở về, ta không nên so đo với các ngươi mới phải, nhưng hai tháng ta không ở đây, các ngươi lại học phép tắc như thế này sao? Ta trước đây thường không tính toán với các người, nên các ngươi cũng quá tự tung tự tác, chuyện này nếu có người ngoài trông thấy, còn tưởng rằng ta không biết quản giáo hạ nhân, phép tắc của Diệp phủ ta chỉ là bù nhìn! Ta cho các người thể diện, các người đã từng nghĩ cho chủ tử là ta bao giờ chưa?” Lời nói của Diệp Vân Thủy chậm rãi gọn gàng, có trước có sau, nhưng khẩu khí lại rất cứng rắn, những người trong phòng mặt mày cứng đờ trong chốc lát, tất cả đều không tình nguyện quỳ xuống, “Thỉnh an đại tiểu thư.”
Tất cả mọi người cúi đầu chờ Diệp Vân Thủy gọi đứng dậy, nhưng đợi mãi mà cũng không nghe thấy Diệp Vân Thủy nói một tiếng nào, trong lòng liền sinh bất mãn, bình thường đi theo nàng vốn đã không được sủng chẳng có tiền thưởng, lúc này lại có thể gọi bọn họ đến bày ra vẻ không vui, thật đúng là coi chính mình là chủ tử, nhưng mọi người chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói, cũng chỉ có thể quỳ như vậy.
Diệp Vân Thủy vốn định trở về sẽ nghỉ một chút, nhưng vừa vào viện đã thấy người hầu khinh thường còn mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nàng làm sao còn có thể ngủ yên ổn? Nàng cũng mặc kệ tiền thân là người như thế nào, bây giờ nàng chính là Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy là nàng, tốt xấu cũng là Diệp phủ đích trưởng nữ, đấu không lại mẹ cả, đấu không lại huynh đệ tỷ muội, nàng còn phải nhường nhịn cả một đám người hầu này coi thường khi dễ, chẳng thà nàng bất ngờ bị đâm chết rồi lại đi đầu thai còn hơn!
Diệp Vân Thủy chịu đựng mệt mỏi, bảo Xuân Nguyệt pha trà, hết chén này tới chén khác, mà những người quỳ phía dưới, cũng đều không kiên nhẫn nổi nữa, một tiểu nha hoàn còn rõ ràng vụng trộm đặt mông ngồi ở trên chân, Diệp Vân Thủy nheo mắt thu hết tất cả những điều trên vào trong mắt, đặt thật mạnh chén trà xuống bàn, tiểu nha hoàn kia giật mình một cái liền thẳng người dậy.
Qua chừng hai khắc (4), ngoài cửa truyền đến tiếng Vương bà tử, “Đại tiểu thư có đây không?”
(4) một khắc = mười lăm phút
Nghe tiếng gọi của Vương bà tử ở bên ngoài, khóe miệng Diệp Vân Thủy phát ra một chút cười lạnh mà người bên ngoài không dễ phát hiện, sau đó thay một khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài đón, mà bốn người đang quỳ trong lòng cũng thầm thở phào, bọn họ dám không coi Diệp Vân Thủy ra gì, cũng vì có chỗ dựa là Diệp Trương thị.
“Vương mama sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Có chuyện gì sai nha hoàn bên cạnh tới nói một tiếng là được rồi, sao phải tự mình tới tận đây, mau vào trong phòng cho ấm, Xuân Nguyệt, đem lò sưởi tay của ta mang tới cho Vương mama dùng.” Diệp Vân Thủy vừa nói vừa sai sử, đảo mắt liền đem Vương bà tử vào phòng.
Vương bà tử vào trong liền thấy được bốn người đang quỳ, đầu tiên là ra vẻ ngẩn ra, sau đó vô tình thuận miệng hỏi, “A, bọn nô tỳ này làm sao lại chọc giận đại tiểu thư vậy?”
Diệp Vân Thủy thấy bà ta cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mặt cũng không biến sắc, lúc nàng xử trí bốn người này cũng không nghĩ giấu diếm được ai, Diệp Trương thị khẳng định không chỉ có mỗi mấy người này giám sát nàng, bên ngoài nhất định có người khác nhìn thấy liền đi báo tin, không tới hai khắc, Vương bà tử liền mang theo người đến .
“Vương mama ngồi đi,” Xuân Nguyệt đưa lò sưởi tay cho Vương bà tử, dâng trà xong liền đứng ở phía sau Diệp Vân Thủy.
Vương bà tử thấy Diệp Vân Thủy không mở miệng, liền mở lời trước, “Buổi trưa nhị lão gia, nhị phu nhân tới, phu nhân sai ta đến xem đại tiểu thư buổi tối mặc trang phục nào, đại tiểu thư cũng biết, nhị lão gia tính tình rất tốt, nhưng nhị phu nhân vẫn luôn có chút...... A, lão nô khó mà nói chủ tử không phải, ngài trong lòng đều biết, nếu thiếu thứ gì, phu nhân nhất định sẽ bổ sung thêm cho ngài.”
Diệp Vân Thủy nhấp một ngụm trà, “Vậy vất vả cho Vương mama, ta cũng đang lo buổi tối không biết ăn mặc như thế nào thì ngài đã tới rồi, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi .”
“Đại tiểu thư nói đùa, đây là lão nô thuận theo phân phó mà làm.” Vương bà tử ngược lại nhìn về phía những người đang quỳ, vẻ mặt tươi cười nói: “Đại tiểu thư, thứ cho lão nô nhiều lời, hôm nay tốt xấu cũng là ngày mồng tám tháng chạp, ngài phạt hạ nhân nặng như vậy, đối với thanh danh của ngài cũng không hay, chẳng mấy chốc tiểu thư đã được gả đi, cũng không thể phá hỏng ấn tượng với nhà chồng được, ha ha, lão nô cũng là lắm miệng, lắm miệng!” Vương bà tử ra vẻ bộ dáng bụm miệng mình.
Diệp Vân Thủy cũng không giận, ngược lại một bụng ủy khuất thở dài, “Ai, Vương mama, không phải ta là một tiểu thư thích gây chuyện đâu, ai cũng không muốn lúc lễ tết như thế này chuốc thêm bực bội, nhưng quy củ trong phủ không thể phá hư, ngài so với ta càng phải hiểu rõ hơn, mẫu thân ngày thường chú ý nhất quy củ, vốn là gia tộc thương nhân, còn chịu trách nhiệm sinh ý với trong cung, nếu truyền ra ngoài chuyện không quy củ này, chẳng phải là cố ý cho người ta bắt được khuyết điểm hay sao?”
Vương bà tử mặt ngẩn ra, chỉ có thể nghe Diệp Vân Thủy tiếp tục nói, “Ta hôm nay vừa vào phòng, than cũng lạnh, nước cũng lạnh, thỉnh an chủ tử, cho dù không cần quỳ, ngay cả phúc phúc thắt lưng cũng không chịu thấp xuống, đều do ta ngày thường dung túng bọn họ, giờ ngay cả chủ tử là ta cũng không thèm để vào mắt, thế này còn không phải là tát vào mặt ta hay sao? Chút thể diện nhỏ ấy của ta, đều là nhờ bọn họ mà mất hết.”
Vương bà tử nghe những lời Diệp Vân Thủy nói xong sắc mặt nhất thời liền trầm xuống, ánh mắt lướt qua mấy người đang quỳ, bốn người lại ngay cả một nhỏ điểm cũng không phản bác nổi, ánh mắt trống rỗng thoáng xuất hiện một chút chột dạ, Vương bà tử trong lòng lại oán mấy người kia không chịu thua kém! Vừa rồi Diệp Trương thị nghe xong người ta nói Diệp Vân Thủy vừa hồi viện liền xử trí hạ nhân đánh vào thể diện phu nhân, bà ta còn cảm thấy sửng sốt, liền xin đến xem thế nào, những hạ nhân này đều là Diệp Trương thị thu xếp cài vào, Diệp Vân Thủy nói đánh vào mặt của nàng, kỳ thật không phải là ngầm có ý nói đánh vào mặt Diệp Trương thị hay sao? May mắn ngăn lại không để cho Diệp Trương thị tự mình đến, nếu không việc này Diệp Trương thị cũng không dễ dàng xuống nước, cứ theo tính tình của bà ta còn không đánh chết người mới là lạ.
“Thật không thể nói, chuyện này không cần xin chỉ thị của phu nhân, lão nô liền vượt qua một lần này làm chủ, đại tiểu thư cũng đừng để mình tức giận cùng vài kẻ nô tài không đáng, ta sẽ sai vợ Cát Tường gọi người buôn nô lệ tới, bọn người hầu không biết tốt xấu này đều bị phạt đánh xong rồi bán đi, dám khi dễ chủ tử, cũng không nhìn một cái xem các người là cái gì vậy!” Vương bà tử lớn tiếng sai người của bà ta đi ra ngoài, vốn tưởng rằng Diệp Vân Thủy sẽ ngăn cản lại, nhưng nha đầu này lại ung dung ngồi dùng trà, không hề thốt ra một lời.
Nước đổ khó hốt, Vương bà tử lời đã nói ra không thể thu lại, sau đó vợ Cát Tường liền dẫn theo người đến, ngay tại trong viện cùng lúc đánh hai mươi bản tử, xong lại đem người kéo đi ra ngoài, khi bản tử dính đầm đìa máu tươi hạ xuống, Xuân Nguyệt nhìn thấy mà nhíu mày, nhưng Diệp Vân Thủy lại không có một chút nào giác ngộ việc lấy đức thu phục lòng người, những nha hoàn bà tử này bị đánh một chút coi như là báo đáp của nàng đối với Diệp Vân Thủy trước đây, dù sao chính mình chiếm lấy thân thể này của nàng ấy, cũng nên làm chút việc nhỏ.
Mọi người bị đuổi đi xong, Diệp Vân Thủy mới kéo tay Vương bà tử đi vào buồng trong, “Ngài cũng đừng tức giận ữa, việc nhỏ không đáng, ngài trước tiên theo ta xem một chút, ta buổi tối nên mặc cái gì, xong xuôi ta còn phải mau đi đến chỗ phu nhân giãi bày, miễn cho có kẻ sau lưng nói ta không biết quản hạ nhân phá hỏng quy củ, ta đây chắc chắn sẽ bị ấm ức đến chết mất!”
Vương bà tử cười đáp lại, đương nhiên biết lời này của Diệp Vân Thủy là nói cho chính mình nghe, trọng lượng tiếng nói của Vương bà tử tại trong phủ này so với chủ tử bình thường cũng chẳng kém là bao, chẳng những trước mặt Diệp Trương thị, ngay cả các tiểu chủ tử bà ta cũng đều có thể nói một vài câu, mà Diệp Vân Thủy bỗng nhiên thân thiết với mình, bà ta đương nhiên cũng mừng rỡ nhận lấy phần thể diện này, huống chi hôm nay còn cầm quà của Diệp Vân Thủy, bà ta tự biết nể mặt Diệp Vân Thủy.
Giúp Diệp Vân Thủy chọn một chiếc áo dài màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhỏ bằng sợi bông màu vàng nhạt, vấn hai búi tóc, trên tóc mai cài một đóa hoa lụa màu vàng tơ, toàn thân toát lên vẻ siêu phàm xuất trần, trong nét dịu dàng động lòng người còn lộ ra vài tia tinh nghịch trẻ con, làm cho Vương bà tử cũng không thể không ngắm vài lần, “Đại tiểu thư thật sự là càng lớn càng đẹp, ngay cả ta bà lão này thấy cũng muốn được ngắm vài lần.”
“Vương mama lại chê cười ta rồi.” Diệp Vân Thủy nũng nịu nói.
“Đó là khí chất trời sinh của đại tiểu thư, cũng không phải là lão bà tử ta nói, để cho người bên ngoài nhìn một cái, nhất định là cũng nhận xét giống như ta thôi.” Mặc kệ Vương bà tử có hài lòng hay không, gặp người khác vẫn luôn nói lời dễ nghe, Diệp Vân Thủy tất nhiên là không quan tâm, nhưng bề ngoài này của nàng quả thực không sai, khuôn mặt có nét giống Diệp Trọng Thiên, ông ta chỉ là một thương nhân có thể được Diệp Trương thị tiểu thư quan gia coi trọng, liền biết bộ dáng kia nhất định là anh tuấn phi phàm, mà Diệp Vân Thủy được di truyền gien rất tốt.
Phủ thêm áo khoác lông lớn, Diệp Vân Thủy liền mang Xuân Nguyệt theo Vương bà tử cùng đi đến chỗ phu nhân “Hà uyển”, trong viện đó có một ao sen rất to, tiếc rằng hiện tại là mùa đông tuyết rơi rất dày, nếu là tiết trời mùa hè, mùa thu, có hoa sen củ sen, chuồn chuồn lướt nước, uyên ương chơi đùa, cũng là cảnh sắc đáng kể trong Diệp phủ.
Diệp Trương thị lúc này đang nằm ở trên sập, nghe nha hoàn Vương bà tử sai đến báo lại việc xảy ra trong viện của Diệp Vân Thủy, Diệp Trương thị mặt mày rất khó coi, nhất thời nổi giận mắng: “Cái bọn không chịu thua kém khốn kiếp, dám làm ra chuyện như vậy, không có gì bớt lo được cả! Những kẻ không có người nhà trong phủ thêm cho ta 10 bản tử, có người nhà trong phủ thì liền đem bán hết cùng một chỗ, không lưu bất cứ ai! Cho bọn chúng mặc một bộ quần áo rời khỏi phủ, những thứ còn lại đều thu hồi hết cho ta, làm hỏng khuân phép của ta, bọn chúng một xu cũng đừng nghĩ tới!” Diệp Trương thị vốn mệt mỏi ủ rũ lúc này tan thành mây khói, mới phát hỏa một chút, chợt nghe trong viện truyền đến tiếng nha hoàn nói thỉnh an, liền biết là Diệp Vân Thủy cùng Vương bà tử đang tiến vào viện.
/15
|