Diệp Vân Thủy nhìn thấy má Tô vào phòng, đem vấn đề này ra hỏi bà, “Má Tô, người xem việc này là thế nào?”
Má Tô thở dài, “Nàng ta cũng là người đáng thương!”
Diệp Vân Thủy trong lòng ngẩn ra, dường như lời má Tô vừa nói lại có ý tứ hàm xúc khác, chẳng lẽ là Trần di nương này có ý đồ gì?
Má Tô tựa hồ nhìn ra tâm tư Diệp Vân Thủy, cười khổ mà nói, “Đại tiểu thư đa tâm, cho dù là nàng có tâm tư đi chăng nữa, tìm tới người thì cũng có cái tác dụng gì. Mặc kệ nàng sao lại đem thứ này tới cho người, cũng giúp người giải khó khăn nhất thời không phải sao? Hôm qua người không phải đang lo chúng ta không dư dả gì sao.”
Diệp Vân Thủy nhìn hộp nữ trang kia cười khổ vài tiếng, món tiền này, đến vừa đúng lúc nhưng cũng có thể kéo theo nhiều phiền toái, má Tô nói rất đúng, thôi cứ để đi tới đâu hay tới đó đi!
Trang sức trong hộp nữ trang kia vừa thấy liền biết đều là vật quý giá, dù là đã từ hơn mười năm trước gì đó, đến hiện tại cũng có thể bán được giá cao kiếm lời, Diệp Vân Thủy từ trong đám trang sức chọn ra một cái trâm bạc thưởng cho Xuân Nguyệt, “Đồ trong tráp này không thích hợp với má, con lại không được ra khỏi phủ, chờ có cơ hội ra ngoài sẽ lấy kim ngư này đưa má đánh một bộ người vừa ý .”
“Đại tiểu thư trong lòng có lão nô là lão nô đã mãn nguyện lắm rồi, ta cả ngày đi theo đại tiểu thư mang thứ trói buộc này làm chi.” Má Tô cười cảm kích.
“Nãi huynh (1) cùng tuổi với ta, sớm muộn gì cũng đến lúc kết hôn.” Lời Diệp Vân Thủy nói làm cho vú Tô ngẩn ra, “Hắn..”
(1) anh cùng bú sữa – con trai vú Tô
“Vú đừng từ chối, đều là vì con, mà nãi huynh mấy năm nay sống bên ngoài một mình thật vất vả, con sẽ không quên má cùng nãi huynh đối tốt với con.” Diệp Vân Thủy nghĩ sao nói vậy, vô luận như thế nào nàng cũng muốn tranh đấu vì chính mình, vì sự sinh tồn của chính nàng, cũng vì để mọi người chịu khổ cực đi theo nàng có ngày thư thái, mặc kệ hoàn cảnh ác liệt cỡ nào đều có thể giãy dụa đứng lên, như thế mới đúng là Diệp Vân Thủy của hiện tại!
“Ôi ôi, được.” Tô mẹ đáp lời, trong lòng bà làm sao có thể không nhớ thương con mình?
Diệp Vân Thủy lấy ra một kim ngư cho vào hà bao của chính mình, còn lại đều bảo má Tô chia ra mang đi cất cẩn thận, đã có tiền vốn ban đầu, nàng phải nghĩ biện pháp làm cho tiền ngày càng sinh sôi mới được, chỉ cần có tiền, như vậy sẽ không có người dám không nể mặt nàng, Diệp Trương thị chọn Diệp Trọng Thiên là vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự vì cảm thấy Diệp Trọng Thiên anh tuấn phi phàm nên muốn lấy làm chồng sao? Diệp Vân Thủy cũng không cho rằng một người xuất thân là thứ nữ được sủng ái trong gia đình quyền thế lại có tâm tư đơn thuần như thế, chỉ có thể nói là Trương gia coi trọng tiền của Diệp gia, nếu không Lại bộ thượng khanh - Trương Thương Đức làm sao có thể cùng thương nhân kết thân? “Hoàng thương” thì vẫn cứ là “thương”, cùng lắm cũng chỉ là đứng ở hàng đầu mà thôi.
Mà Diệp Trương thị giật dây cháu ruột bà ta cưới nàng chẳng phải cũng vì của hồi môn xa xỉ của nàng sao? Diệp Trương thị là người sĩ diện như vậy ở trước mặt Diệp Khương thị cũng đều phải thấp hơn một nửa, còn không phải là vì Diệp Khương thị xuất thân từ gia đình giàu có ở phía nam, hơn nữa ra tay lại hào phóng hay sao?
Ngoài miệng đều nói là “sĩ, nông, công, thương”, nhưng trừ bỏ hoàng thân quốc thích, người có thể nghênh ngang vẫn là kẻ có tiền, cái gì mà thương nhân là tầng lớp dưới cùng không địa vị, tất cả đều là lời nói suông vô nghĩa! Diệp Vân Thủy hai kiếp làm người, đối với chữ tiền này thật sự là lĩnh hội sâu sắc, sâu đến mức khắc cốt ghi tâm!
Diệp Vân Thủy nắm hà bao chứa kim ngư trong tay, một kim ngư này ít nhất cũng hơn hai ba lượng, cũng không biết có thể đổi thành bao nhiêu bạc.
Đang mải nghĩ, Diệp Vân Thủy chợt nghe trong viện bỗng nhiên vang lên một trận tiếng thét chói tai, vừa nâng mắt đã thấy Diệp Thiến Như nổi giận đùng đùng tiến vào, chỉ Diệp Vân Thủy mắng: “Ngươi là đồ xấu xa, sao ngươi dám ở trước mặt mẫu thân nói muốn cùng nhau học quy củ sau lưng ta?”
“Ta chưa từng sau lưng ngươi nhắc tới việc này?” Diệp Vân Thủy trước mắt cũng không bận tâm tới cô ả.
“Ngươi còn nói ngươi không có? Hôm nay buổi sáng ở trong phòng tổ mẫu không phải ngươi nói sao?” Diệp Thiến Như đặt mông ngồi xuống ghế trên, vẻ mặt oán hận nhìn Diệp Vân Thủy, “Ngươi chính là đồ xấu xa, muốn lôi kéo ta với ngươi cùng nhau bị tội, ngươi chính là kẻ xấu xa!”
“Ngươi nói như thế thật sự là sai rồi, buổi sáng ta chẳng qua cũng chỉ mới nói ra một câu nhị muội muội, ta có cùng mẫu thân nói rằng cho ngươi theo ta cùng nhau học quy củ không? Ngươi không nghĩ là ta sợ ngươi ghen tị mới nói để mẫu thân an ủi ngươi sao?” Diệp Vân Thủy nhẹ nhàng nói xong, làm Diệp Thiến Như sửng sốt, nhớ lại sáng sớm nàng cùng mẫu thân không nói ra trực tiếp ý kia, lại tức giận không thôi, “Ngươi không nói ra miệng, nhưng ngươi chính là cái ý tứ kia!”
“Nhị muội muội ngươi thật quá đáng!” Diệp Vân Thủy mạnh mẽ quay đầu lại, ngữ khí lạnh như băng trả lời, “Chuyện đó là ngươi tự mình nghe nhầm, cho dù ta trực tiếp yêu cầu ngươi cùng ta học quy củ, nhưng nếu mẫu thân không có ý đó, cũng sẽ không đáp ứng, nay ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin, ta không muốn phải nói nhảm với ngươi làm gì, nhưng ta vẫn khuyên ngươi ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong viện của mình, chạy đến chỗ này của ta hô to gọi nhỏ, nháo gà bay chó sủa, ngươi không sợ người ngoài chê cười ngươi không biết lớn bé hay sao?”
“Ta chưa bao giờ coi ngươi là tỷ tỷ!” Diệp Thiến Như tức giận hét lên.
“Cho dù ngươi không muốn thừa nhận, ta vẫn là đích trưởng nữ của Diệp phủ!”
Diệp Vân Thủy lời nói mạnh mẽ giáng xuống, giống như một tảng đá lớn rơi vào trong lòng Diệp Thiến Như, nàng chính là hận Diệp Vân Thủy, dựa vào cái gì nàng ta - một đứa con của vợ trước lưu lại có thể làm Diệp phủ đích trưởng nữ? Mà nàng từ nhỏ đã được Diệp Trọng Thiên cùng Diệp Trương thị yêu thương, mọi sủng ái đều là của nàng, đáng tiếc vô luận nàng có làm cha mẹ yêu thích cỡ nào, được người ngoài khen ngợi thế nào, nhưng người ta nhắc tới Diệp phủ đích trưởng nữ cũng là nàng ta, mà nàng rốt cục lại chỉ được xếp sau tên Diệp Vân Thủy! Dựa vào cái gì? Nàng là người được sủng ái nhất Diệp phủ, dựa vào cái gì phải xếp sau người kia? Nàng chính là không cần xếp sau tên Diệp Vân Thủy, nàng không cần, không cần!
“Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ta hận ngươi!” Diệp Thiến Như giận dữ mất hết lý trí, chửi ầm lên, vừa dứt lời chợt nghe một tiếng “Chát!” thanh thúy vang lên!
Diệp Thiến Như cảm giác có một cơn đau nóng rát trên mặt, giương mắt vừa kịp thấy Diệp Vân Thủy rút lại bàn tay vừa tát nàng, “Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi không sợ ta nói cho..”
“Ngươi nói cho ai? Nói cho phụ thân mẫu thân? Nói cho họ biết ngươi mắng ta tiện nhân? Ngươi nói ta là tiện nhân còn ngươi là cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết thanh danh nữ nhi Diệp phủ là « Nhất vinh câu vinh, Nhất tổn câu tổn » (2) sao? Cho dù ngươi không tình nguyện coi ta là tỷ tỷ, thì ngươi cũng không thể gạt bỏ sự thật này, thanh danh của ta hỏng rồi, cũng đừng nghĩ ngươi sẽ tìm được người tốt mà gả!” Diệp Vân Thủy từng bước tới gần Diệp Thiến Như, trên mặt lạnh lùng làm cho Diệp Thiến Như cảm thấy xa lạ, thậm chí không thể tin được người trước mắt này là người mà trước kia nàng vẫn tùy ý bắt nạt, “Ngươi..”
(2) ý là nếu có một người tốt thì tất cả chị em đều tốt, nếu có một người xấu thì những người còn lại thanh danh cũng bị tổn hại
“Ta cái gì? Ngươi nếu không sợ mất mặt thì cứ đi ra ngoài mà nói, nói ngươi chửi tỷ tỷ của mình là tiện nhân, ta cũng muốn xem mẫu thân coi trọng nhất quy củ kia sẽ nói thế nào!” Diệp Vân Thủy xoay người trở lại chỗ ngồi, “Ta không thèm chấp với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng đến gây chuyện với ta, ta là người sắp xuất giá, ai có thể làm gì ta? Ngươi tự mà giải quyết cho tốt đi.”
Diệp Vân Thủy nhìn Diệp Thiến Như khóc chạy ra khỏi cửa, trong lòng thở phào một hơi, hôm nay nàng nhất thời xúc động, nhưng một cái tát này đánh ra trong lòng nàng cũng có lý do, Diệp Thiến Như chính là một đứa nhỏ được cha mẹ nuông chiều sinh hư, tranh thủ tình cảm cũng chỉ ở bề ngoài mà thôi, sợ nhất là trước mặt tỷ muội tình thâm sau lưng lại ngấm ngầm cầm dao đâm nàng, chẳng qua những lời Diệp Vân Thủy vừa mới nói ra cũng không sai, nàng một người sắp phải gả đi, nàng sợ cái gì?
Nhìn Diệp Thiến Như ôm mặt chạy ra ngoài, má Tô lo lắng nhìn Diệp Vân Thủy, “Đại tiểu thư, người quá xúc động.”
“Không còn cách nào khác, nàng nếu là có gan đi đến trước mặt Diệp Trương thị nói, con cũng có gan đem lời nàng mắng nói ra, nếu một canh giờ trước con cũng không làm như vậy, nhưng trước mắt chúng ta có tiền trong tay, nếu Diệp phủ nói đuổi con ra ngoài, con liền mang theo má và Xuân Nguyệt cùng đi ra bên ngoài sống.” Diệp Vân Thủy không thể phủ nhận chính mình trước mắt là trong tay có tiền bớt lo lắng, nhưng nàng cũng thật sự là tức giận .
“Đại tiểu thư lời này cũng không thể nói lung tung đâu, ra khỏi Diệp phủ người là tiểu thư gia như thế nào có thể xuất đầu lộ diện ở ngoài? Không thể được đâu.” Má Tô thật sự lo lắng Diệp Vân Thủy vờ ngốc nghếch phải chịu thiệt.
“Yên tâm đi, nàng không dám nói ra đâu.” Diệp Vân Thủy có 80% nắm chắc Diệp Thiến Như không dám đi cáo trạng, hiện giờ trong phủ nhị lão gia một nhà vừa mới trở về, Diệp Trương thị cùng Diệp Khương thị đang đối đầu, nếu là Diệp Thiến Như lúc này gây ra tỷ muội bất hòa thậm chí mắng lời ác ý, chẳng những đại phòng đánh mất thể diện, Diệp Trương thị cũng định sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiến Như, tất cả là đều có điểm mấu chốt, đừng nhìn Diệp Thiến Như là nữ nhi thân sinh của bà ta, trừ khi phạm vào lợi ích mấu chốt của Diệp Trương thị, còn không bà ta sẽ tuyệt đối không làm to chuyện.
Dặn vài nô tài đem chuyện vừa mới nhìn thấy kín miệng, ai cũng không cho phép kể ra, Diệp Vân Thủy mới bảo má Tô trở về thăm con tiện thể tìm hiểu về giá cả vàng bạc, hiện tại tuy rằng trong tay có tiền cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhất là nàng không biết giá cả thị trường cổ đại này, thứ hai, Diệp Vân Thủy tạm thời không muốn lộ ra, miễn cho bị Diệp Trương thị biết được lại sinh ra chuyện gì.
Mọi chuyện giống Diệp Vân Thủy sở liệu, buổi chiều Diệp Trương thị đưa Cung ma ma tới, Diệp Thiến Như cũng ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, tuy rằng trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân Thủy vẫn mang theo hung ác oán hận, nhưng ở trước mặt Diệp Trương thị cùng Cung ma ma cũng chưa dám biểu hiện ra kiêu ngạo ương ngạnh.
“Hôm nay hai người các ngươi liền đều giao cho Cung ma ma quản , mỗi ngày ít nhất học hai canh giờ, nhớ phải ngoan ngoãn học, đừng làm cho ta mất mặt.” Diệp Trương thị cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối cùng, Diệp Vân Thủy cùng Diệp Thiến Như chỉ lên tiếng vâng dạ, ngay khi Diệp Trương thị xoay người rời đi, Diệp Vân Thủy và Diệp Thiến Như cùng khó chịu nhìn về phía đối phương.
Má Tô thở dài, “Nàng ta cũng là người đáng thương!”
Diệp Vân Thủy trong lòng ngẩn ra, dường như lời má Tô vừa nói lại có ý tứ hàm xúc khác, chẳng lẽ là Trần di nương này có ý đồ gì?
Má Tô tựa hồ nhìn ra tâm tư Diệp Vân Thủy, cười khổ mà nói, “Đại tiểu thư đa tâm, cho dù là nàng có tâm tư đi chăng nữa, tìm tới người thì cũng có cái tác dụng gì. Mặc kệ nàng sao lại đem thứ này tới cho người, cũng giúp người giải khó khăn nhất thời không phải sao? Hôm qua người không phải đang lo chúng ta không dư dả gì sao.”
Diệp Vân Thủy nhìn hộp nữ trang kia cười khổ vài tiếng, món tiền này, đến vừa đúng lúc nhưng cũng có thể kéo theo nhiều phiền toái, má Tô nói rất đúng, thôi cứ để đi tới đâu hay tới đó đi!
Trang sức trong hộp nữ trang kia vừa thấy liền biết đều là vật quý giá, dù là đã từ hơn mười năm trước gì đó, đến hiện tại cũng có thể bán được giá cao kiếm lời, Diệp Vân Thủy từ trong đám trang sức chọn ra một cái trâm bạc thưởng cho Xuân Nguyệt, “Đồ trong tráp này không thích hợp với má, con lại không được ra khỏi phủ, chờ có cơ hội ra ngoài sẽ lấy kim ngư này đưa má đánh một bộ người vừa ý .”
“Đại tiểu thư trong lòng có lão nô là lão nô đã mãn nguyện lắm rồi, ta cả ngày đi theo đại tiểu thư mang thứ trói buộc này làm chi.” Má Tô cười cảm kích.
“Nãi huynh (1) cùng tuổi với ta, sớm muộn gì cũng đến lúc kết hôn.” Lời Diệp Vân Thủy nói làm cho vú Tô ngẩn ra, “Hắn..”
(1) anh cùng bú sữa – con trai vú Tô
“Vú đừng từ chối, đều là vì con, mà nãi huynh mấy năm nay sống bên ngoài một mình thật vất vả, con sẽ không quên má cùng nãi huynh đối tốt với con.” Diệp Vân Thủy nghĩ sao nói vậy, vô luận như thế nào nàng cũng muốn tranh đấu vì chính mình, vì sự sinh tồn của chính nàng, cũng vì để mọi người chịu khổ cực đi theo nàng có ngày thư thái, mặc kệ hoàn cảnh ác liệt cỡ nào đều có thể giãy dụa đứng lên, như thế mới đúng là Diệp Vân Thủy của hiện tại!
“Ôi ôi, được.” Tô mẹ đáp lời, trong lòng bà làm sao có thể không nhớ thương con mình?
Diệp Vân Thủy lấy ra một kim ngư cho vào hà bao của chính mình, còn lại đều bảo má Tô chia ra mang đi cất cẩn thận, đã có tiền vốn ban đầu, nàng phải nghĩ biện pháp làm cho tiền ngày càng sinh sôi mới được, chỉ cần có tiền, như vậy sẽ không có người dám không nể mặt nàng, Diệp Trương thị chọn Diệp Trọng Thiên là vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự vì cảm thấy Diệp Trọng Thiên anh tuấn phi phàm nên muốn lấy làm chồng sao? Diệp Vân Thủy cũng không cho rằng một người xuất thân là thứ nữ được sủng ái trong gia đình quyền thế lại có tâm tư đơn thuần như thế, chỉ có thể nói là Trương gia coi trọng tiền của Diệp gia, nếu không Lại bộ thượng khanh - Trương Thương Đức làm sao có thể cùng thương nhân kết thân? “Hoàng thương” thì vẫn cứ là “thương”, cùng lắm cũng chỉ là đứng ở hàng đầu mà thôi.
Mà Diệp Trương thị giật dây cháu ruột bà ta cưới nàng chẳng phải cũng vì của hồi môn xa xỉ của nàng sao? Diệp Trương thị là người sĩ diện như vậy ở trước mặt Diệp Khương thị cũng đều phải thấp hơn một nửa, còn không phải là vì Diệp Khương thị xuất thân từ gia đình giàu có ở phía nam, hơn nữa ra tay lại hào phóng hay sao?
Ngoài miệng đều nói là “sĩ, nông, công, thương”, nhưng trừ bỏ hoàng thân quốc thích, người có thể nghênh ngang vẫn là kẻ có tiền, cái gì mà thương nhân là tầng lớp dưới cùng không địa vị, tất cả đều là lời nói suông vô nghĩa! Diệp Vân Thủy hai kiếp làm người, đối với chữ tiền này thật sự là lĩnh hội sâu sắc, sâu đến mức khắc cốt ghi tâm!
Diệp Vân Thủy nắm hà bao chứa kim ngư trong tay, một kim ngư này ít nhất cũng hơn hai ba lượng, cũng không biết có thể đổi thành bao nhiêu bạc.
Đang mải nghĩ, Diệp Vân Thủy chợt nghe trong viện bỗng nhiên vang lên một trận tiếng thét chói tai, vừa nâng mắt đã thấy Diệp Thiến Như nổi giận đùng đùng tiến vào, chỉ Diệp Vân Thủy mắng: “Ngươi là đồ xấu xa, sao ngươi dám ở trước mặt mẫu thân nói muốn cùng nhau học quy củ sau lưng ta?”
“Ta chưa từng sau lưng ngươi nhắc tới việc này?” Diệp Vân Thủy trước mắt cũng không bận tâm tới cô ả.
“Ngươi còn nói ngươi không có? Hôm nay buổi sáng ở trong phòng tổ mẫu không phải ngươi nói sao?” Diệp Thiến Như đặt mông ngồi xuống ghế trên, vẻ mặt oán hận nhìn Diệp Vân Thủy, “Ngươi chính là đồ xấu xa, muốn lôi kéo ta với ngươi cùng nhau bị tội, ngươi chính là kẻ xấu xa!”
“Ngươi nói như thế thật sự là sai rồi, buổi sáng ta chẳng qua cũng chỉ mới nói ra một câu nhị muội muội, ta có cùng mẫu thân nói rằng cho ngươi theo ta cùng nhau học quy củ không? Ngươi không nghĩ là ta sợ ngươi ghen tị mới nói để mẫu thân an ủi ngươi sao?” Diệp Vân Thủy nhẹ nhàng nói xong, làm Diệp Thiến Như sửng sốt, nhớ lại sáng sớm nàng cùng mẫu thân không nói ra trực tiếp ý kia, lại tức giận không thôi, “Ngươi không nói ra miệng, nhưng ngươi chính là cái ý tứ kia!”
“Nhị muội muội ngươi thật quá đáng!” Diệp Vân Thủy mạnh mẽ quay đầu lại, ngữ khí lạnh như băng trả lời, “Chuyện đó là ngươi tự mình nghe nhầm, cho dù ta trực tiếp yêu cầu ngươi cùng ta học quy củ, nhưng nếu mẫu thân không có ý đó, cũng sẽ không đáp ứng, nay ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin, ta không muốn phải nói nhảm với ngươi làm gì, nhưng ta vẫn khuyên ngươi ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong viện của mình, chạy đến chỗ này của ta hô to gọi nhỏ, nháo gà bay chó sủa, ngươi không sợ người ngoài chê cười ngươi không biết lớn bé hay sao?”
“Ta chưa bao giờ coi ngươi là tỷ tỷ!” Diệp Thiến Như tức giận hét lên.
“Cho dù ngươi không muốn thừa nhận, ta vẫn là đích trưởng nữ của Diệp phủ!”
Diệp Vân Thủy lời nói mạnh mẽ giáng xuống, giống như một tảng đá lớn rơi vào trong lòng Diệp Thiến Như, nàng chính là hận Diệp Vân Thủy, dựa vào cái gì nàng ta - một đứa con của vợ trước lưu lại có thể làm Diệp phủ đích trưởng nữ? Mà nàng từ nhỏ đã được Diệp Trọng Thiên cùng Diệp Trương thị yêu thương, mọi sủng ái đều là của nàng, đáng tiếc vô luận nàng có làm cha mẹ yêu thích cỡ nào, được người ngoài khen ngợi thế nào, nhưng người ta nhắc tới Diệp phủ đích trưởng nữ cũng là nàng ta, mà nàng rốt cục lại chỉ được xếp sau tên Diệp Vân Thủy! Dựa vào cái gì? Nàng là người được sủng ái nhất Diệp phủ, dựa vào cái gì phải xếp sau người kia? Nàng chính là không cần xếp sau tên Diệp Vân Thủy, nàng không cần, không cần!
“Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ta hận ngươi!” Diệp Thiến Như giận dữ mất hết lý trí, chửi ầm lên, vừa dứt lời chợt nghe một tiếng “Chát!” thanh thúy vang lên!
Diệp Thiến Như cảm giác có một cơn đau nóng rát trên mặt, giương mắt vừa kịp thấy Diệp Vân Thủy rút lại bàn tay vừa tát nàng, “Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi không sợ ta nói cho..”
“Ngươi nói cho ai? Nói cho phụ thân mẫu thân? Nói cho họ biết ngươi mắng ta tiện nhân? Ngươi nói ta là tiện nhân còn ngươi là cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết thanh danh nữ nhi Diệp phủ là « Nhất vinh câu vinh, Nhất tổn câu tổn » (2) sao? Cho dù ngươi không tình nguyện coi ta là tỷ tỷ, thì ngươi cũng không thể gạt bỏ sự thật này, thanh danh của ta hỏng rồi, cũng đừng nghĩ ngươi sẽ tìm được người tốt mà gả!” Diệp Vân Thủy từng bước tới gần Diệp Thiến Như, trên mặt lạnh lùng làm cho Diệp Thiến Như cảm thấy xa lạ, thậm chí không thể tin được người trước mắt này là người mà trước kia nàng vẫn tùy ý bắt nạt, “Ngươi..”
(2) ý là nếu có một người tốt thì tất cả chị em đều tốt, nếu có một người xấu thì những người còn lại thanh danh cũng bị tổn hại
“Ta cái gì? Ngươi nếu không sợ mất mặt thì cứ đi ra ngoài mà nói, nói ngươi chửi tỷ tỷ của mình là tiện nhân, ta cũng muốn xem mẫu thân coi trọng nhất quy củ kia sẽ nói thế nào!” Diệp Vân Thủy xoay người trở lại chỗ ngồi, “Ta không thèm chấp với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng đến gây chuyện với ta, ta là người sắp xuất giá, ai có thể làm gì ta? Ngươi tự mà giải quyết cho tốt đi.”
Diệp Vân Thủy nhìn Diệp Thiến Như khóc chạy ra khỏi cửa, trong lòng thở phào một hơi, hôm nay nàng nhất thời xúc động, nhưng một cái tát này đánh ra trong lòng nàng cũng có lý do, Diệp Thiến Như chính là một đứa nhỏ được cha mẹ nuông chiều sinh hư, tranh thủ tình cảm cũng chỉ ở bề ngoài mà thôi, sợ nhất là trước mặt tỷ muội tình thâm sau lưng lại ngấm ngầm cầm dao đâm nàng, chẳng qua những lời Diệp Vân Thủy vừa mới nói ra cũng không sai, nàng một người sắp phải gả đi, nàng sợ cái gì?
Nhìn Diệp Thiến Như ôm mặt chạy ra ngoài, má Tô lo lắng nhìn Diệp Vân Thủy, “Đại tiểu thư, người quá xúc động.”
“Không còn cách nào khác, nàng nếu là có gan đi đến trước mặt Diệp Trương thị nói, con cũng có gan đem lời nàng mắng nói ra, nếu một canh giờ trước con cũng không làm như vậy, nhưng trước mắt chúng ta có tiền trong tay, nếu Diệp phủ nói đuổi con ra ngoài, con liền mang theo má và Xuân Nguyệt cùng đi ra bên ngoài sống.” Diệp Vân Thủy không thể phủ nhận chính mình trước mắt là trong tay có tiền bớt lo lắng, nhưng nàng cũng thật sự là tức giận .
“Đại tiểu thư lời này cũng không thể nói lung tung đâu, ra khỏi Diệp phủ người là tiểu thư gia như thế nào có thể xuất đầu lộ diện ở ngoài? Không thể được đâu.” Má Tô thật sự lo lắng Diệp Vân Thủy vờ ngốc nghếch phải chịu thiệt.
“Yên tâm đi, nàng không dám nói ra đâu.” Diệp Vân Thủy có 80% nắm chắc Diệp Thiến Như không dám đi cáo trạng, hiện giờ trong phủ nhị lão gia một nhà vừa mới trở về, Diệp Trương thị cùng Diệp Khương thị đang đối đầu, nếu là Diệp Thiến Như lúc này gây ra tỷ muội bất hòa thậm chí mắng lời ác ý, chẳng những đại phòng đánh mất thể diện, Diệp Trương thị cũng định sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiến Như, tất cả là đều có điểm mấu chốt, đừng nhìn Diệp Thiến Như là nữ nhi thân sinh của bà ta, trừ khi phạm vào lợi ích mấu chốt của Diệp Trương thị, còn không bà ta sẽ tuyệt đối không làm to chuyện.
Dặn vài nô tài đem chuyện vừa mới nhìn thấy kín miệng, ai cũng không cho phép kể ra, Diệp Vân Thủy mới bảo má Tô trở về thăm con tiện thể tìm hiểu về giá cả vàng bạc, hiện tại tuy rằng trong tay có tiền cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhất là nàng không biết giá cả thị trường cổ đại này, thứ hai, Diệp Vân Thủy tạm thời không muốn lộ ra, miễn cho bị Diệp Trương thị biết được lại sinh ra chuyện gì.
Mọi chuyện giống Diệp Vân Thủy sở liệu, buổi chiều Diệp Trương thị đưa Cung ma ma tới, Diệp Thiến Như cũng ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, tuy rằng trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân Thủy vẫn mang theo hung ác oán hận, nhưng ở trước mặt Diệp Trương thị cùng Cung ma ma cũng chưa dám biểu hiện ra kiêu ngạo ương ngạnh.
“Hôm nay hai người các ngươi liền đều giao cho Cung ma ma quản , mỗi ngày ít nhất học hai canh giờ, nhớ phải ngoan ngoãn học, đừng làm cho ta mất mặt.” Diệp Trương thị cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối cùng, Diệp Vân Thủy cùng Diệp Thiến Như chỉ lên tiếng vâng dạ, ngay khi Diệp Trương thị xoay người rời đi, Diệp Vân Thủy và Diệp Thiến Như cùng khó chịu nhìn về phía đối phương.
/15
|