[ Quan Lãng là đồ lừa đảo. ]
*
Khương Dao cảm thấy thế giới này có hơi không chân thực, tại sao hết người này đến người khác cứ yêu cầu anh cho thời gian vậy?
Sau bữa tiệc rượu ngày hôm qua, Lục Tịnh Dịch đã hỏi anh có thể suy xét kết giao với anh ta không. Khương Dao chưa hề có kinh nghiệm được thổ lộ, trong lòng rất muốn từ chối mà lại không tìm được từ ngữ phù hợp.
Lục Tịnh Dịch nói bản thân rất nghiêm túc, cho nên hy vọng Khương Dao cũng nghiêm túc suy xét. Hoặc trước khi đưa ra quyết định, hai người có thể ở bên nhau một thời gian thử xem sao.
Khương Dao trở về nhà đúng là suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy Lục Tịnh Dịch và mình có nhiều điểm chung, cũng xem như hợp nhau, hơn nữa ở bên cạnh Lục Tịnh Dịch rất thoải mái, không đến mức không thể thử ở bên nhau một lần.
Loại quan hệ bình đẳng giữa hai bên này khiến anh cảm thấy rất yên tâm.
Giờ phút này lời thỉnh cầu của Quan Lãng lại khiến anh không biết nói gì.
"Tôi thích ai là việc riêng của tôi. Con người tôi khá chậm chạp, không đủ nhạy bén suy đoán tâm tư người ở tầng lớp cao như cậu, cũng không biết phải cho cậu thời gian để làm gì. Chúng ta kết hôn lâu như vậy, những gì cậu muốn tôi đều đã cho cả rồi."
Khương Dao nói tới đây, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bi ai. Anh kiên định kéo tay Quan Lãng ra khỏi áo mình, cụp mắt tiếp tục nói: "Những chuyện cậu làm gần đây là vì có thứ gì cậu chưa đạt được sao? Có thể nói trực tiếp với tôi luôn không?"
Quan Lãng gần như nghẹn lời, hóa ra chuyện hắn làm lâu nay bị hiểu lầm là có mục đích khác cả sao?
"Em không có ý đó..." Quan Lãng nỗ lực sắp xếp từ ngữ, cố gắng giải thích rõ đầu đuôi, "Em tặng khương hoa là bởi vì nghe nói hồi nhỏ anh rất muốn trồng nhưng không trồng được, em muốn anh lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó."
"Tặng quà cho anh, là vì đi công tác nhìn thấy những thứ hay ho, nghĩ rằng anh sẽ thích nên mua về cho anh."
"Kết hôn lâu như vậy, em đã nhận của anh quá nhiều nhưng lại cho anh quá ít. Sau này em mới nhận ra, trước đây luôn chỉ có mình anh trả giá. Anh nói không sai, em đúng là đứa ích kỷ, em... hoang phí tình cảm của anh."
Bầu không khí trở nên nặng nề, ánh đèn ngoài hành lang nương theo tiếng nói chuyện mà lúc sáng lúc tối.
Lúc đèn sáng lên, Khương Dao nghĩ khuôn mặt Quan Lãng thật sự đẹp quá, lời cũng nói thật êm tai.
Lúc đèn phụt tắt, Khương Dao lại nghĩ tại sao trời tối như thế, tối đến mức anh không thể nhìn thấu lòng hắn.
May là bây giờ anh không cần nhìn rõ nữa, cũng đã kịp thời rút ra khỏi những suy đoán mờ mịt không hồi kết kia rồi.
"Cậu muốn đền bù cho tôi sao? Quan Lãng, không cần đâu. Cậu không nợ tôi thứ gì cả, trước kia là tôi tự nguyện cho." Anh chợt nhớ đến lời đồn đãi ở tập đoàn Hải Sâm, lại nói, "Còn nữa, cảm ơn cậu đã làm rõ chuyện ở công ty giúp tôi."
"Anh chưa từng kể cho em nghe về những lời đồn đó. Xin lỗi anh, em không biết..."
"Không sao, chuyện qua rồi. Tôi là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, cũng sẽ không dễ dàng bị những lời nói dối gây ảnh hưởng." Thứ trước nay có thể ảnh hưởng đến anh chỉ có thái độ của Quan Lãng, "Cậu không muốn công khai quan hệ hôn nhân với tôi, tôi có thể hiểu..."
"Không phải thế đâu, Khương Dao." Quan Lãng phủ nhận, đôi mắt bướng bỉnh nhìn Khương Dao, "Cuộc hôn nhân của chúng ta không phải thứ đáng xấu hổ để giấu giếm, là tại em không quan tâm nên mới khiến anh chịu lời đồn không hay."
"Đúng là em không xứng đáng nhận tình cảm của anh." Lần đầu tiên Quan Lãng phân tích chính mình trước mặt Khương Dao, "Mãi đến khi anh đi rồi, em mới biết mình thích anh nhiều đến mức nào. Tình cảm này không phải chuyện một sớm một chiều, mà tích tụ dần qua những ngày tháng chúng ta ở bên nhau. Nó ảnh hưởng đến em, thay đổi em. Em đã dùng cách thức sai lầm để biểu đạt tình cảm, lại còn đắc chí cho rằng anh sẽ không rời bỏ em đi mất."
Thích? Quan Lãng vừa nói thích anh sao? Lòng Khương Dao run lên, lục phủ ngũ tạng như bị ai bóp chặt.
"Khương Dao, đây là lần đầu em thích một người. Em... em đang nỗ lực học tập cách đối xử tốt với anh, em muốn đường đường chính chính theo đuổi lại anh." Giọng Quan Lãng chất chứa nỗi thành khẩn trước nay chưa từng có.
Một câu tỏ tình thật động lòng người, nhưng cũng quá gây tổn thương.
Khương Dao không thể không cắt ngang lời thổ lộ của Quan Lãng: "Nhưng mà... ngày đầu tiên kết hôn cậu đã nói mình từng hẹn hò với rất nhiều đối tượng cơ mà."
Quan Lãng nghẹn họng, hơi xấu hổ vì bị vạch trần: "Em... em nói dối đấy, em chưa từng hẹn hò với ai cả. Mọi lần đầu tiên của em..."
Nói tới đây, hắn mang theo khí thế bất chấp tất cả, không dám nhìn Khương Dao mà quay mặt vào tường, khô khốc nói: "... Đều làm cùng anh. Em... trước nay chỉ có một mình anh thôi."
Thời khắc này Khương Dao cực kỳ khó chịu, cổ họng anh như bị thứ gì chặn cứng, nhổ không được mà nuốt cũng không xong.
Bởi vì anh tin Quan Lãng đang nói thật.
Bọn họ cũng từng có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Bỏ qua sự hài lòng vui sướng về mặt thể xác, Quan Lãng thích ăn đồ anh nấu, mỗi tối đều tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm. Bọn họ cùng tập thể hình trên tầng ba, cùng xem TV trong phòng khách, cùng chơi xếp hình trong phòng đồ chơi. Lần bọn họ ở trong rạp chiếu phim, Quan Lãng luôn nắm chặt tay anh, lúc nào cũng đòi hôn anh...
Phần kỹ thuật trúc trắc, biểu hiện ngây ngô, biểu đạt xúc động đó, nếu ngẫm cho kỹ thì có lẽ Quan Lãng đã động lòng từ sớm rồi, chỉ là một người không phát hiện ra, người kia lại không muốn thừa nhận.
Khương Dao hy vọng mỗi một bước trên con đường đời của mình đều phải thật kiên định, nhưng ở bên Quan Lãng khiến anh mơ mộng, muốn truy cầu, muốn nhảy lên những bậc thang không thuộc về chính mình.
Hiện giờ hai người đã đi đến bước đường ly hôn, dù quá trình diễn ra như thế nào, cuối cùng vẫn chỉ quy được về bốn chữ —— Có duyên không phận.
Lần đầu tiên trong đời Quan Lãng bày tỏ tiếng lòng trực tiếp như vậy, hắn xấu hổ hắng giọng, dù hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố chấp đưa cái túi trong tay ra: "Quýt của thành phố M nổi tiếng ngọt, em nhớ anh rất thích ăn nên đặc biệt mang đến..."
Giữa bầu không khí có thể xem là ấm áp này, Khương Dao lại lùi về sau một bước, tránh khỏi món quà của Quan Lãng.
Quan Lãng sửng sốt mấy giây, hình như cảm nhận được gì đó nên lại cố chấp tiến lên thêm một bước.
Khương Dao lại lùi thêm, sau lưng anh là góc tường, không còn đường lui nữa.
"Quan Lãng, từ bỏ đi." Giây phút nói ra những lời này, từng hình ảnh ngọt ngào trong quá khứ lần lượt xẹt qua trước mắt. Lòng Khương Dao cũng rất đau, nhưng anh vẫn kiên trì nói, "Muộn rồi, Quan Lãng, thôi đi."
Khương Dao cúi đầu nhìn viên gạch men dưới chân, mặt trên nó có một khe nứt lớn chia viên gạch thành hai phần rõ ràng, giống hệt như vách ngăn tình cảm quá lớn giữa anh và Quan Lãng.
"Điều kiện của cậu tốt như vậy, vẫn nên tiến về phía trước thì hơn."
Hốc mắt Quan Lãng đỏ bừng, cơn chua chát xộc thẳng lên mũi, hắn cất giọng khàn khàn: "Tiến về phía trước?"
Hắn đặt túi xuống đất rồi duỗi tay kéo tay Khương Dao, muốn dùng lực giữ nhưng không dám. Hai mắt hắn chăm chú nhìn anh, tỉ mỉ ghi nhớ vầng trán, đôi mắt, mũi, miệng hết một lần mới nói: "Trong mắt em chỉ có mỗi mình anh, anh nói em phải tiến đi đâu bây giờ?"
Khương Dao đã gặp qua Quan Lãng ở đủ mọi cung bậc cảm xúc, nhưng chưa từng chứng kiến hắn hoảng hốt như thế bao giờ.
Quan Lãng đỏ bừng mắt tựa như một con dã thú bị vây nhốt, vừa mờ mịt vừa khổ sở, lòng bàn tay dán vào cổ tay anh lạnh ngắt, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ.
Trong lòng Khương Dao rất khó chịu, nhưng anh mau chóng nhắc nhở bản thân không thể phạm sai lầm thêm một lần nào nữa. Anh đã từng vì một lần phóng túng mà suýt đánh mất chính mình, mất công việc, mất cả ý chí sinh tồn.
Anh tin giờ phút này Quan Lãng thổ lộ thật lòng, nhưng phần yêu thích đó trong cuộc đời của cậu chủ Quan có lẽ chỉ sinh ra vì nhất thời không chiếm được, nhưng rồi nó có bao nhiêu trọng lượng?
Anh đã ba mươi hai tuổi, vất vả lắm mới đi đến quyết định bắt đầu lại một lần nữa, chẳng lẽ lại phải quay về vòng luẩn quẩn cũ sao?
Khương Dao chậm rãi gỡ từng ngón tay Quan Lãng ra khỏi cổ tay mình, mỗi một ngón rời ra đều có thể cảm giác hơi thở hắn nặng nề thêm một chút.
Trước mắt Khương Dao mờ đi trong giây lát, nhưng anh vẫn hạ quyết tâm đẩy Quan Lãng ra, đoạn cúi người nhặt túi quà dưới đất lên.
"Quýt này tôi nhận, cũng nhận cả lời xin lỗi của cậu luôn. Chúng ta xem như thanh toán nợ nần xong nhé."
Nói rồi anh xoay người lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, lúc đưa lưng về phía Quan Lãng lại mở miệng lần nữa.
"Quan Lãng, tôi không còn thích cậu nữa."
"Buông tay đi."
Khương Dao đóng cửa lại rồi cứ như vậy ngồi bệt xuống sàn nhà, đến đèn cũng không buồn bật.
Không biết qua bao lâu anh anh mới nghe thấy tiếng bước chân Quan Lãng rời đi.
Khương Dao chậm rãi thở hắt ra, mở túi cầm lên một chiếc hộp xốp tinh xảo, bên trong đặt một chùm quýt óng vàng rực rỡ. Anh tùy tay cầm một trái lột vỏ, cho múi quýt vào miệng.
Quan Lãng là đồ lừa đảo, quýt này không hề ngọt một chút nào. Chua muốn chết, lại còn vừa đắng vừa chát.
—
Lời tác giả:
Quyển này không đổi công, tag gương vỡ lại lành nha quý dị. Cứ yên tâm đọc đi... tôi đã lừa các bạn bao giờ chưa!
*
Khương Dao cảm thấy thế giới này có hơi không chân thực, tại sao hết người này đến người khác cứ yêu cầu anh cho thời gian vậy?
Sau bữa tiệc rượu ngày hôm qua, Lục Tịnh Dịch đã hỏi anh có thể suy xét kết giao với anh ta không. Khương Dao chưa hề có kinh nghiệm được thổ lộ, trong lòng rất muốn từ chối mà lại không tìm được từ ngữ phù hợp.
Lục Tịnh Dịch nói bản thân rất nghiêm túc, cho nên hy vọng Khương Dao cũng nghiêm túc suy xét. Hoặc trước khi đưa ra quyết định, hai người có thể ở bên nhau một thời gian thử xem sao.
Khương Dao trở về nhà đúng là suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy Lục Tịnh Dịch và mình có nhiều điểm chung, cũng xem như hợp nhau, hơn nữa ở bên cạnh Lục Tịnh Dịch rất thoải mái, không đến mức không thể thử ở bên nhau một lần.
Loại quan hệ bình đẳng giữa hai bên này khiến anh cảm thấy rất yên tâm.
Giờ phút này lời thỉnh cầu của Quan Lãng lại khiến anh không biết nói gì.
"Tôi thích ai là việc riêng của tôi. Con người tôi khá chậm chạp, không đủ nhạy bén suy đoán tâm tư người ở tầng lớp cao như cậu, cũng không biết phải cho cậu thời gian để làm gì. Chúng ta kết hôn lâu như vậy, những gì cậu muốn tôi đều đã cho cả rồi."
Khương Dao nói tới đây, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bi ai. Anh kiên định kéo tay Quan Lãng ra khỏi áo mình, cụp mắt tiếp tục nói: "Những chuyện cậu làm gần đây là vì có thứ gì cậu chưa đạt được sao? Có thể nói trực tiếp với tôi luôn không?"
Quan Lãng gần như nghẹn lời, hóa ra chuyện hắn làm lâu nay bị hiểu lầm là có mục đích khác cả sao?
"Em không có ý đó..." Quan Lãng nỗ lực sắp xếp từ ngữ, cố gắng giải thích rõ đầu đuôi, "Em tặng khương hoa là bởi vì nghe nói hồi nhỏ anh rất muốn trồng nhưng không trồng được, em muốn anh lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó."
"Tặng quà cho anh, là vì đi công tác nhìn thấy những thứ hay ho, nghĩ rằng anh sẽ thích nên mua về cho anh."
"Kết hôn lâu như vậy, em đã nhận của anh quá nhiều nhưng lại cho anh quá ít. Sau này em mới nhận ra, trước đây luôn chỉ có mình anh trả giá. Anh nói không sai, em đúng là đứa ích kỷ, em... hoang phí tình cảm của anh."
Bầu không khí trở nên nặng nề, ánh đèn ngoài hành lang nương theo tiếng nói chuyện mà lúc sáng lúc tối.
Lúc đèn sáng lên, Khương Dao nghĩ khuôn mặt Quan Lãng thật sự đẹp quá, lời cũng nói thật êm tai.
Lúc đèn phụt tắt, Khương Dao lại nghĩ tại sao trời tối như thế, tối đến mức anh không thể nhìn thấu lòng hắn.
May là bây giờ anh không cần nhìn rõ nữa, cũng đã kịp thời rút ra khỏi những suy đoán mờ mịt không hồi kết kia rồi.
"Cậu muốn đền bù cho tôi sao? Quan Lãng, không cần đâu. Cậu không nợ tôi thứ gì cả, trước kia là tôi tự nguyện cho." Anh chợt nhớ đến lời đồn đãi ở tập đoàn Hải Sâm, lại nói, "Còn nữa, cảm ơn cậu đã làm rõ chuyện ở công ty giúp tôi."
"Anh chưa từng kể cho em nghe về những lời đồn đó. Xin lỗi anh, em không biết..."
"Không sao, chuyện qua rồi. Tôi là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, cũng sẽ không dễ dàng bị những lời nói dối gây ảnh hưởng." Thứ trước nay có thể ảnh hưởng đến anh chỉ có thái độ của Quan Lãng, "Cậu không muốn công khai quan hệ hôn nhân với tôi, tôi có thể hiểu..."
"Không phải thế đâu, Khương Dao." Quan Lãng phủ nhận, đôi mắt bướng bỉnh nhìn Khương Dao, "Cuộc hôn nhân của chúng ta không phải thứ đáng xấu hổ để giấu giếm, là tại em không quan tâm nên mới khiến anh chịu lời đồn không hay."
"Đúng là em không xứng đáng nhận tình cảm của anh." Lần đầu tiên Quan Lãng phân tích chính mình trước mặt Khương Dao, "Mãi đến khi anh đi rồi, em mới biết mình thích anh nhiều đến mức nào. Tình cảm này không phải chuyện một sớm một chiều, mà tích tụ dần qua những ngày tháng chúng ta ở bên nhau. Nó ảnh hưởng đến em, thay đổi em. Em đã dùng cách thức sai lầm để biểu đạt tình cảm, lại còn đắc chí cho rằng anh sẽ không rời bỏ em đi mất."
Thích? Quan Lãng vừa nói thích anh sao? Lòng Khương Dao run lên, lục phủ ngũ tạng như bị ai bóp chặt.
"Khương Dao, đây là lần đầu em thích một người. Em... em đang nỗ lực học tập cách đối xử tốt với anh, em muốn đường đường chính chính theo đuổi lại anh." Giọng Quan Lãng chất chứa nỗi thành khẩn trước nay chưa từng có.
Một câu tỏ tình thật động lòng người, nhưng cũng quá gây tổn thương.
Khương Dao không thể không cắt ngang lời thổ lộ của Quan Lãng: "Nhưng mà... ngày đầu tiên kết hôn cậu đã nói mình từng hẹn hò với rất nhiều đối tượng cơ mà."
Quan Lãng nghẹn họng, hơi xấu hổ vì bị vạch trần: "Em... em nói dối đấy, em chưa từng hẹn hò với ai cả. Mọi lần đầu tiên của em..."
Nói tới đây, hắn mang theo khí thế bất chấp tất cả, không dám nhìn Khương Dao mà quay mặt vào tường, khô khốc nói: "... Đều làm cùng anh. Em... trước nay chỉ có một mình anh thôi."
Thời khắc này Khương Dao cực kỳ khó chịu, cổ họng anh như bị thứ gì chặn cứng, nhổ không được mà nuốt cũng không xong.
Bởi vì anh tin Quan Lãng đang nói thật.
Bọn họ cũng từng có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Bỏ qua sự hài lòng vui sướng về mặt thể xác, Quan Lãng thích ăn đồ anh nấu, mỗi tối đều tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm. Bọn họ cùng tập thể hình trên tầng ba, cùng xem TV trong phòng khách, cùng chơi xếp hình trong phòng đồ chơi. Lần bọn họ ở trong rạp chiếu phim, Quan Lãng luôn nắm chặt tay anh, lúc nào cũng đòi hôn anh...
Phần kỹ thuật trúc trắc, biểu hiện ngây ngô, biểu đạt xúc động đó, nếu ngẫm cho kỹ thì có lẽ Quan Lãng đã động lòng từ sớm rồi, chỉ là một người không phát hiện ra, người kia lại không muốn thừa nhận.
Khương Dao hy vọng mỗi một bước trên con đường đời của mình đều phải thật kiên định, nhưng ở bên Quan Lãng khiến anh mơ mộng, muốn truy cầu, muốn nhảy lên những bậc thang không thuộc về chính mình.
Hiện giờ hai người đã đi đến bước đường ly hôn, dù quá trình diễn ra như thế nào, cuối cùng vẫn chỉ quy được về bốn chữ —— Có duyên không phận.
Lần đầu tiên trong đời Quan Lãng bày tỏ tiếng lòng trực tiếp như vậy, hắn xấu hổ hắng giọng, dù hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố chấp đưa cái túi trong tay ra: "Quýt của thành phố M nổi tiếng ngọt, em nhớ anh rất thích ăn nên đặc biệt mang đến..."
Giữa bầu không khí có thể xem là ấm áp này, Khương Dao lại lùi về sau một bước, tránh khỏi món quà của Quan Lãng.
Quan Lãng sửng sốt mấy giây, hình như cảm nhận được gì đó nên lại cố chấp tiến lên thêm một bước.
Khương Dao lại lùi thêm, sau lưng anh là góc tường, không còn đường lui nữa.
"Quan Lãng, từ bỏ đi." Giây phút nói ra những lời này, từng hình ảnh ngọt ngào trong quá khứ lần lượt xẹt qua trước mắt. Lòng Khương Dao cũng rất đau, nhưng anh vẫn kiên trì nói, "Muộn rồi, Quan Lãng, thôi đi."
Khương Dao cúi đầu nhìn viên gạch men dưới chân, mặt trên nó có một khe nứt lớn chia viên gạch thành hai phần rõ ràng, giống hệt như vách ngăn tình cảm quá lớn giữa anh và Quan Lãng.
"Điều kiện của cậu tốt như vậy, vẫn nên tiến về phía trước thì hơn."
Hốc mắt Quan Lãng đỏ bừng, cơn chua chát xộc thẳng lên mũi, hắn cất giọng khàn khàn: "Tiến về phía trước?"
Hắn đặt túi xuống đất rồi duỗi tay kéo tay Khương Dao, muốn dùng lực giữ nhưng không dám. Hai mắt hắn chăm chú nhìn anh, tỉ mỉ ghi nhớ vầng trán, đôi mắt, mũi, miệng hết một lần mới nói: "Trong mắt em chỉ có mỗi mình anh, anh nói em phải tiến đi đâu bây giờ?"
Khương Dao đã gặp qua Quan Lãng ở đủ mọi cung bậc cảm xúc, nhưng chưa từng chứng kiến hắn hoảng hốt như thế bao giờ.
Quan Lãng đỏ bừng mắt tựa như một con dã thú bị vây nhốt, vừa mờ mịt vừa khổ sở, lòng bàn tay dán vào cổ tay anh lạnh ngắt, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ.
Trong lòng Khương Dao rất khó chịu, nhưng anh mau chóng nhắc nhở bản thân không thể phạm sai lầm thêm một lần nào nữa. Anh đã từng vì một lần phóng túng mà suýt đánh mất chính mình, mất công việc, mất cả ý chí sinh tồn.
Anh tin giờ phút này Quan Lãng thổ lộ thật lòng, nhưng phần yêu thích đó trong cuộc đời của cậu chủ Quan có lẽ chỉ sinh ra vì nhất thời không chiếm được, nhưng rồi nó có bao nhiêu trọng lượng?
Anh đã ba mươi hai tuổi, vất vả lắm mới đi đến quyết định bắt đầu lại một lần nữa, chẳng lẽ lại phải quay về vòng luẩn quẩn cũ sao?
Khương Dao chậm rãi gỡ từng ngón tay Quan Lãng ra khỏi cổ tay mình, mỗi một ngón rời ra đều có thể cảm giác hơi thở hắn nặng nề thêm một chút.
Trước mắt Khương Dao mờ đi trong giây lát, nhưng anh vẫn hạ quyết tâm đẩy Quan Lãng ra, đoạn cúi người nhặt túi quà dưới đất lên.
"Quýt này tôi nhận, cũng nhận cả lời xin lỗi của cậu luôn. Chúng ta xem như thanh toán nợ nần xong nhé."
Nói rồi anh xoay người lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, lúc đưa lưng về phía Quan Lãng lại mở miệng lần nữa.
"Quan Lãng, tôi không còn thích cậu nữa."
"Buông tay đi."
Khương Dao đóng cửa lại rồi cứ như vậy ngồi bệt xuống sàn nhà, đến đèn cũng không buồn bật.
Không biết qua bao lâu anh anh mới nghe thấy tiếng bước chân Quan Lãng rời đi.
Khương Dao chậm rãi thở hắt ra, mở túi cầm lên một chiếc hộp xốp tinh xảo, bên trong đặt một chùm quýt óng vàng rực rỡ. Anh tùy tay cầm một trái lột vỏ, cho múi quýt vào miệng.
Quan Lãng là đồ lừa đảo, quýt này không hề ngọt một chút nào. Chua muốn chết, lại còn vừa đắng vừa chát.
—
Lời tác giả:
Quyển này không đổi công, tag gương vỡ lại lành nha quý dị. Cứ yên tâm đọc đi... tôi đã lừa các bạn bao giờ chưa!
/88
|