Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 130: Thì ra trong lòng em còn có mục đích

/190


Louis Thương Nghiêu giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, liền đó kéo nàng ngả vào ngực mình. Toàn thân Lạc Tranh mềm nhũn nằm gọn trong ngực hắn, lại thấy hắn chăm chú nhìn nàng như muốn quan sát từng chút biến đổi trên gương mặt xinh đẹp vậy.

“Sally làm sao lại biết số di động của em?” Hắn lo lắng hỏi.

Lạc Tranh khẽ nhún vai, “Muốn biết số điện thoại của một người cũng đâu có gì khó đây?”

Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu lại, mở lại di động ra lần nữa, xem lại tin nhắn gửi kèm ảnh. Tấm hình chụp cảnh Louis Thương Nghiêu và Deneuve ôm nhau, còn câu nói kia cũng cực kỳ cay độc, “Lạc Tranh, cô còn mặt dày không biết xấu hổ tới bao giờ? Ngang nhiên chia rẽ người ta như vậy, cô cũng thật quá tàn độc đi. Tôi cảnh cáo cô, lập tức trả anh rể lại cho chị gái tôi!”

“Tranh, em đừng hiểu lầm! Tấm ảnh này nhất định là do Sally cố tình gửi tới. Đúng là anh có ôm Deneuve, nhưng chẳng qua…”

Không đợi hắn giải thích xong, Lạc Tranh liền không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, trong mắt nàng tràn ngập tình yêu sâu đậm…

“Em không hiểu lầm, cũng không tức giận. Anh yên tâm đi.”

“Không tức giận?” Louis Thương Nghiêu nửa tin nửa ngờ nhìn nàng. Một lúc sau, hắn đột ngột nhíu mày, “Chẳng lẽ anh ôm người phụ nữ khác em không chút để ý, cũng không tức giận sao? Thậm chí ghen một chút cũng không có?”

Nghe thấy hắn đột ngột nói ra câu này, đầu tiên Lạc Tranh có chút sửng sốt, sau đó bật cười, gật đầu trả lời, “Vâng!”

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu thoáng tái đi…

Lạc Tranh thấy vậy, lại không đành lòng trêu chọc hắn thêm nữa. Nàng vòng tay qua cổ hắn nhẹ nhàng nói, “Em không tức giận không có nghĩa là không quan tâm anh, càng không phải là không ghen chút nào. Lúc nhìn thấy tấm ảnh này, trong lòng em đương nhiên không thoải mái, nhưng em biết rõ anh là người làm việc có chừng mực, là người đàn ông có trách nhiệm. Cho dù trong hình có là người phụ nữ khác đi nữa, em cũng có thể hiểu được anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của anh hoặc đó chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.”

Gương mặt vốn có chút xanh mét của Louis Thương Nghiêu dần khôi phục lại như lúc đầu, ánh mắt hắn cũng không còn sắc bén như mọi khi mà giờ đã có chút rung động…

“Chẳng lẽ…” Lạc Tranh điều chỉnh lại tư thế một chút, nghiêng đầu nói, “Anh hy vọng em nhìn thấy những thứ đó sẽ khóc lóc làm loạn lên hay đòi thắt cổ tự tử sao? Hay là đuổi theo anh hỏi hết cái này đến cái kia?”

"Đương nhiên anh không hi vọng..." Louis Thương Nghiêu trả lời cực kỳ thành thật, "Nhưng em cũng không thể không có chút phản ứng như vậy chứ? Em còn nấu canh cho anh, vậy mà một câu cũng không muốn hỏi là sao?”

"Bởi vì không cần thiết!" Lạc Tranh đứng dậy, đem tô canh bưng lại cho hắn, nhẹ nhàng dùng muỗng quấy nhẹ một chút, “Anh đó, đối với phụ nữ luôn độc ác như vậy, sao có thể cùng với người phụ nữ khác làm ra chuyện ám muội gì chứ? Lại nghĩ đến việc anh không có tính nhẫn nại, hơn nữa em còn biết rõ tình cảm của anh đối với Deneuve, nếu như anh thật lòng yêu cô ấy thì từ mấy năm trước đã yêu rồi, đâu chờ tới bây giờ. Em phân tích đúng chứ?”

"Tranh, trong tình yêu em luôn tỉnh táo như vậy sao?” Louis Thương Nghiêu cười cười, chỉ chỉ tô canh, “Cho anh uống canh đi!”

Lạc Tranh hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời đích thân đưa từng thìa canh tới miệng hắn.

“Đó không gọi là tỉnh táo mà là lý trí. Việc đó chỉ có được khi đôi bên có sự tín nhiệm lẫn nhau mà thôi. Có rất nhiều phụ nữ mất đi lý trí, luôn thích căn vặn người mình yêu, như vậy sẽ tạo thành những hiểu lầm không cần thiết. Ví dụ như tấm hình đêm nay, nếu như em nhìn thấy rồi lại đi tranh cãi một trận ầm ĩ với anh, có lẽ lúc đầu anh sẽ nghĩ rằng đó là biểu hiện của sự quan tâm, nhưng về lâu dài anh sẽ cảm thấy đây là sự trói buộc, sẽ khiến anh cảm thấy ngột ngạt.” Nói xong câu này, nàng liền hỏi lại, “Canh có ngọt không?”

“Đương nhiên ngọt rồi, bà xã đại nhân tự mình làm, sao lại không ngọt chứ?” Cảm giác ngọt ngào lúc này tràn ngập cả trong lòng lẫn trên miệng Louis Thương Nghiêu, nhất là khi nghe nàng nói xong, sự yêu thương của hắn đối với nàng lại càng tăng thêm. Hắn thật sự rất ghét loại phụ nữ không hỏi rõ trắng đen đã nổi cơn giận dữ. Còn Lạc Tranh càng ngày càng khiến hắn cảm thấy mình đã tìm được một bảo vật.

Trong tình cảm, nàng không bao giờ giả bộ yếu đuối mà ngay hành động làm nũng của nàng đối với hắn cũng vô cùng tự nhiên hệt như một đứa trẻ, nàng tựa như một bông sen thanh khiết khiến cho người ta không kìm lòng được càng thêm yêu thương không muốn buông tay. Phải thấy được những cặp vợ chồng bất hòa nhiều đến thế nào mới biết có được nàng đáng trân trọng tới mức nào.

“Em chỉ cho anh uống canh chứ đâu có uống mật ong, anh nói ngọt vậy làm gì!” Lạc Tranh cười khẽ, cũng không để ý việc hắn thỉnh thoảng thay đổi cách xưng hô tùy tiện như vậy.

“Thật ra, em cũng có ghen, chỉ là không để anh biết mà thôi.” Nàng thẹn thùng nói.

“Là lúc nào?” Louis Thương Nghiêu có vẻ rất cao hứng.

Lạc Tranh thấy vậy, có chút kỳ quái nhìn hắn, “Xem ra anh có vẻ rất vui sướng nhỉ? Anh thích nhìn em đau lòng đến vậy sao?” Nàng lại múc cho hắn một muỗng canh, nhỏ giọng nói, “Chính là lúc em nhìn thấy Deneuve lần đầu tiên, thấy cô ấy đi ra từ phòng nghỉ của anh, em còn tưởng rằng hai người…lúc đó thật sự đau lòng muốn chết…”

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười có chút ngây ngô, thì ra nàng cũng có lúc tức giận như vậy. Giờ nhớ lại ánh mắt nàng lúc đó, thật đúng là có ý kia, chỉ là hắn lúc đó đầu óc u mê, trong khoảng thời gian ngắn không cảm nhận được mà thôi.

"Còn cười? Sớm biết anh đa tình như vậy, em sẽ không yêu anh rồi.” Lạc Tranh đập nhẹ lên ngực hắn, làm bộ giận dỗi nói.

“Em đành lòng không yêu anh hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười sáng lạn, tâm tình cũng cực kỳ tốt, thậm chí còn đứng dậy vẫn ôm lấy nàng xoay vòng quanh phòng rồi ôm chầm lấy nàng, cuồng dã hôn nàng…

“Đáng ghét!” Mặt Lạc Tranh lại đỏ bừng lên…

Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng của nàng, tâm tình Louis Thương Nghiêu càng thêm bấn loạn. Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt tràn ngập yêu thương, “Tranh, chúng ta đi du lịch được không?”

“Du lịch?” nàng có chút bối rối hỏi lại, “Khi nào cơ?”

“Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta có thể lập tức sắp xếp. Em muốn đi đâu, nói cho anh biết, anh sẽ đi thu xếp.” Louis Thương Nghiêu thực sự cảm thấy chỉ yêu thương nàng như vậy còn chưa đủ.

Lạc Tranh có chút suy nghĩ, “Đột ngột quá, luật sư đoàn vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý.”

“Giao cho người khác làm đi, bọn họ nhận lương đương nhiên phải cố gắng làm việc rồi.” Louis Thương Nghiêu quyết đoán nói.

Lạc Tranh nhẹ nhàng thở một hơi dài, “Vậy cũng được, chờ em phân công công việc ổn thỏa, chúng ta có thể lập tức khởi hành, nhưng…” Nàng hơi dừng lại, trên mặt có chút chần chừ.

“Nhưng cái gì?” Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, nhận ra ánh mắt nàng có chút khác lạ.

Lạc Tranh nhìn hắn một cái, không nói gì, đi đến trước máy tính, đem tài liệu bên cạnh đưa cho hắn.

“Thật ra, em vẫn muốn nói với anh một chuyện, nhưng anh phải xem hết chỗ tài liệu này đã.”

Louis Thương Nghiêu cười khẽ cầm lấy tài liệu, "Gì mà thần bí như vậy?"

Nhận lấy tập tài liệu, vừa mở ra, ánh mắt tràn ngập nhu tình của hắn vừa quét qua hàng chữ đầu tiên trong tập tài liệu đã chuyển lạnh băng, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại, lan tràn tận đáy mắt…

Hồi 8: Yêu sâu đậm

Chương 5 - Phần 2: Thì ra trong lòng em còn có mục đích

Nhìn xuống phần dưới tập tài liệu, sắc mặt Louis Thương Nghiêu càng lúc càng trở nên khó coi, cuối cùng, hắn gập tập tài liệu lại, nhìn về phía Lạc Tranh.

“Em định nói gì với anh?”

Đối với phản ứng lúc này của hắn, Lạc Tranh dường như đã dự liệu từ trước, nàng nhận lại tài liệu rồi ngồi xuống, “Thương Nghiêu, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, có liên quan đến Ôn Húc Khiên.”

Trong mắt Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ không vui, “Thì ra, đêm nay em nấu canh cho anh chẳng qua là muốn dò xét chuyện này.”

“Thương Nghiêu, chuyện nào ra chuyện đó, anh biết rõ là không phải như vậy, sao em có thể có ý đồ gì với anh chứ?” Lạc Tranh chậm rãi giải thích.

“Sau khi bác Ôn tới tìm em, em mới bắt đầu tìm hiểu vụ án này, nhân đó mới phát hiện, thì ra chuyện không hề đơn giản.”

"Nghe ngữ khí của em, xem ra em muốn giúp Ôn Húc Khiên thoát khỏi tội danh này?” Một tia lãnh khí âm thầm ngưng tụ trên hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu, đôi mắt sắc bén như chim ưng cũng nheo lại, “Thì ra, em vẫn không hề quên hắn!”

"Thương Nghiêu..."

“Em hiện giờ đang ở bên anh, tại sao còn mãi nhớ đến hắn như vậy? Chuyện của hắn lại khiến em phải hao tổn công sức như vậy?” Giọng nói nghiêm khắc của Louis Thương Nghiêu vang lên thay thế nhu tình lúc trước.

Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhìn về phía Thương Nghiêu, kiên định nói, “Anh sai rồi, Thương Nghiêu, em không phải đang bận tâm đến anh ta mà là anh. Trong lòng em, chỉ có sự an nguy của anh mới là quan trọng nhất.”

Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng cũng mím lại.

Lạc Tranh kéo lấy bàn tay to của hắn, cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, “Thương Nghiêu, Ôn Húc Khiên vô tội, đúng không?”

“Chuyện liên quan đến hắn, anh không cho phép em nhúng tay vào!” Louis Thương Nghiêu không trả lời nghi vấn của nàng, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

Ánh mắt Lạc Tranh có chút chấn động, “Thương Nghiêu, cho dù anh có vui hay không, nếu Ôn Húc Khiên thật sự phải ra tòa, em sẽ làm luật sư biện hộ cho anh ta.”

"Em dám!" Louis Thương Nghiêu đứng bật đậy, đáy mắt cũng lóe lên sự phẫn nộ cực kỳ.

“Lạc Tranh, em có biết mình đang làm gì không? Đi biện hộ cho loại cặn bã đó? Em nên nhớ cho rõ, em là người phụ nữ của anh!”

“Thương Nghiêu, anh còn muốn lừa gạt em bao lâu nữa đây?” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt lộ vẻ lo lắng, “Lúc anh còn chưa về, em đã tìm được không ít tư liệu bí mật. Em không tin, nhưng sau một hồi điều tra lại phát hiện ra người nhân chứng kia đã từng chịu ơn của anh, là anh đứng sau thao túng vụ này, còn mua chuộc nhân chứng chuẩn bị lên tòa cáo buộc Ôn Húc Khiên. Thương Nghiêu à, anh không biết mình đang làm gì sao? Anh làm vậy, chẳng những gây trở ngại nghiêm trọng cho hệ thống pháp luật, nếu bị cục điều tra tội phạm thương nghiệp tra ra, anh sẽ bị khởi tố…”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nét lạnh lùng trong mắt càng đậm hơn, “Anh thực sự không thể coi thường em. Xem ra, danh xưng hoa anh túc độc quả nhiên rất đúng với em. Em lại có thể điều tra ra được những chuyện như vậy, ngay cả kiểm sát trưởng, ban điều tra tội phạm còn không thể điều tra ra mà em lại có thể tra được, lại còn trong thời gian ngắn như vậy.” Nói đến đây, hắn đưa tay ra nâng cằm nàng lên, giọng nói lạnh lẽo lộ rõ sự đau đớn vô tận.

“Anh tuyệt đối không ngờ tới em lại dám điều tra anh!”

“Anh sai rồi, không phải em điều tra anh mà là không muốn nhìn anh tiếp tục phạm sai lầm.” Lạc Tranh đau lòng nhìn hắn, "Cho dù anh có oán hận em, có trách em, em cũng phải nói. Em biết anh hận Ôn Húc Khiên, nhưng anh ta sẽ phải nhận báo ứng xứng đáng với những gì anh ta đã gây ra, anh không thể thay thế luật pháp trừng phạt bất kỳ ai cả. Em là luật sư, em không thể đứng nhìn anh dùng loại thủ đoạn này để trả thù được.”

“Những gì em thấy còn ít sao?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh, “Phải nói rằng, người biết rõ chuyện của anh nhất chính là em. Lạc Tranh, anh tin tưởng em như vậy, em lại quay lưng lại với anh mà đi biện hộ cho kẻ thù. Anh không ngại nói cho em biết, anh chính là muốn thấy hắn ngồi tù, anh muốn thấy hắn không có cơ hội đứng lên nữa.”

"Thương Nghiêu, những chuyện em biết đúng là không ít. Ví như chuyện anh giết Tề Lê, anh dám nói sau này lương tâm mình sẽ không cắn rứt? Em biết Tề Lê đã làm những chuyện đáng chết, nhưng anh có biết hôm đám tang, người nhà chị ta đã khóc đến chết đi sống lại hay không? Luật pháp rất công bằng, phạm vào tội nào sẽ phải chịu hình phạt tương xứng, không ai có thể một tay che trời. Anh có thể đem chuyện này xử lý không còn chút dấu vết, vậy sau này, chẳng lẽ anh cũng định dùng cách thức như vậy để xử lý mọi chuyện hay sao?” Lạc Tranh tỉnh táo phân tích, từng lời vô cùng chân tình.

“Em làm luật sư biện hộ cho Ôn Húc Khiên chỉ có một mục đích duy nhất, đó là bảo vệ anh, không muốn để chuyện này càng làm càng lớn ra mà thôi. Vì anh, em thậm chí không tiếc phá bỏ nguyên tắc cùng tác phong làm việc của mình xưa nay, chẳng lẽ vậy cũng không đủ khiến anh buông tay sao?”

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng chằm chằm, nhấn mạnh từng lời, “Nói như vậy, chứng cứ bất lợi đối với anh hiện đều ở trong tay em?”

“Phải, không có ai biết chuyện này hết.” Lạc Tranh không chút giấu diếm, “Em không muốn để luật sư khác tiếp nhận vụ án của Ôn Húc Khiên, chính là không muốn người khác có cơ hội phát hiện ra đầu mối. Thương Nghiêu, em biết thế lực của anh rất lớn, nhưng thế giới này đâu phải của anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Louis Thương Nghiêu đưa tay vuốt ve cằm nàng, cắn răng nói.

"Lạc Tranh, nếu như em không phải người phụ nữ anh yêu, chỉ bằng việc em nắm trong tay chứng cứ bất lợi đối với anh, anh sẽ lập tức giết em diệt khẩu, để em không còn cơ hội nói bất kỳ điều gì nữa.”

Giọng nói lạnh lùng của hắn như mang theo âm khí lan tỏa khắp không khí khiến người ta không rét mà run.

“Em biết anh sẽ không làm như vậy.” Lạc Tranh cũng không chút sợ hãi hay tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay đang siết lấy cằm nàng của hắn, nhẹ giọng nói, “Cũng hệt như em không chịu được khi nhìn thấy anh xảy ra chuyện vậy, chính bởi vì em yêu anh, mới không muốn anh có chuyện. Chính vì em yêu anh, mới nghĩ đến chuyện đi giúp đỡ kẻ anh căm thù tới tận xương tủy. Có trời biết, em không muốn có bất kỳ sự liên hệ với anh ta đến thế nào.”

Louis Thương Nghiêu khẽ chớp đôi mắt sắc bén, ánh mắt vẫn lạnh băng…

“Nếu như anh là vì chuyện của Vũ, vậy hoàn toàn có thể khởi kiện anh ta, không nhất định phải dùng cách thức này.”

“Không phải vì Vũ, mà là vì em!” Hắn lạnh lùng buông ra mấy lời này rồi bỏ tay khỏi cằm nàng, ngồi xuống sofa.

Lạc Tranh có chút sững người…

“Hắn trước mặt anh lại dám đánh em, nỗi hận này anh nhất định phải trả. Hắn thích có sự nghiệp rạng rỡ, vậy anh sẽ khiến hắn không ngóc đầu lên được.” Louis Thương Nghiêu giận dữ nói ra lý do.

Đối với món nợ của Vũ, Louis Thương Nghiêu đã khiến Ôn Húc Khiên phải chịu sự trừng phạt lớn nhất. Đầu tiên là rút lại số tiền đầu tư vào văn phòng luật, tiếp đó lại làm cho một loạt khách hàng hủy hợp đồng. Kể từ lúc đó, cho dù Ôn Húc Khiên không chết cũng chỉ còn lại nửa mạng. Nhưng đối với sự việc lần này, hắn chính là xuất phát từ việc Ôn Húc Khiên đánh Lạc Tranh. Lúc này đây, hắn chẳng những muốn Ôn Húc Khiên trắng tay mà còn muốn mạng của hắn.

Ngồi tù vẫn còn là tiện nghi cho hắn, chỉ cần hắn ngồi tù, mạng của hắn cũng phải ăn bữa nay lo bữa mai rồi.


/190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status