Bộ dáng Quân Vô Nặc dường như không phải nói dối, nhưng muốn Ngư Ấu Trần hoàn toàn tin tưởng hắn nói mấy chuyện này chỉ là lời đồn, hoàn toàn không đúng thì thật sự rất khó.
“Theo như ngươi nói, Cẩn Vương kia là người trong sạch ? Người trong hoàng tộc, ai mà không háo sắc chứ ? Ba năm tuyển tú nữ một lần, năm năm tuyển phi một lần, đám người đó còn hận không thể đem giai nhân thiên hạ chọn hết một lần.” Nói đến điểmnày, Ngư Ấu Trần cảm thấy bất công, càng nghi ngờ Quân Vô Nặc hơn, “Ta thấy ngươi luôn luôn bênh vực Cẩn Vương kia, ngươi và hắn ta rốt cuộc có quan hệ gì ?”
Bị cô quở trách, Quân Vô Nặc không khỏi nhíu mày, tiện đà nhìn về phía cô, nửa thật nửa đùa nói, “Nàng có từng nghĩ đến ta chính là Cẩn vương không ?”
“Ngươi ?” Ngư Ấu Trần trừng to hai mắt nhìn hắn, sau một lúc, mới nói, “Ngươi không phải lại muốn giả mạo Cẩn Vương nữa hả ? Lúc trước ngươi giả mạo ông chủ Thương túc các, giờ lại muốn giả mạo Cẩn Vương sao !”
Xem ra ở trong mắt cô, hắn đã thành người chuyên gia lừa đảo. Quân Vô Nặc tự cười bản thân mình, cũng không giải thích, chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã dừng, hắn đỡ cô xuống xe.
Trước mắt cô chính là tiệm thuốc hôm trước, Quân Vô Nặc tiến lên gõ cửa, người mở cửa là A Ngưng, thấy bọn họ, A Ngưng cúi người thi lễ, “Gia, phu nhân.”
Quân Vô Nặc hỏi, “Mọi người đã đến đủ chưa ?”
A Ngưng đáp, “Đã đến đủ.” Nói xong, cô dẫn đường cho hai người đi vào nội đường.
Ngư Ấu Trần đi kè kè bên người hắn, trong lòng rất hiếu kỳ, hắn kêu mọi người đến lúc nào vậy ? Sao cô lại không biết ? Không phải từ hôm qua đến giờ hắn đều ở trong phủ tướng quân sao ?
Hơn nữa, trước kia cô cũng không để ý nhiều đến những người bên cạnh hắn, dù sao một thương gia giàu có thì có vài tùy tùng bên cạnh cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà hiện tại cô đã biết rõ thân phận của Quân Vô Nặc, cô cũng bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của hắn. Giống như Chỉ Huyên vậy, hắn thân thủ bất phạm, là một cao thủ, tính tình thì lạnh lùng, suốt ngày im lặng, nhưng lại rất cung kinh với Quân Vô Nặc.
Hoặc như A Ngưng, tuổi còn trẻ nhưng y thuật cao minh, chỉ dựa vào điều này thôi, cô ta cũng có thể tự mình mở tiệm thuốc, kiếm thật nhiều tiền, nuôi sống bản thân mình, nhưng lại hạ thấp mình nghe hắn sai biểu, sao cô ta lại cam tâm tình nguyện phục tùng Quân Vô Nặc ?
Lại nhìn Quân Vô Nặc, khí khái bất phàm, nói hắn xuất thân phú quý thì chắc chắn ai nấy đều tin. Chẳng lẽ hắn chính là Cẩn Vương thật sao ?
Vừa nghĩ như vậy, Ngư Ấu Trần lập tức bác bỏ. Cẩn Vương không phải đào hôn sao ? Sao có thể đến Kinh Châu xa xôi này ? Mà Cẩn Vương có quan hệ lung tung với mấy thiên kim tiểu thư đó, cần chi ngàn dặm xa xôi đến đây thành thân với cô ?
Hơn nữa, nếu như là người trong hoàng tộc, thì phải sống rất vương giả, sao lại như Quân Vô Nặc đạm bạc sống qua ngày ? Huống chi, từ lúc quen hắn đến giờ, chưa từng thấy hắn phách lối bao giờ, bọn Lôi Nhị và Vân Nương sai hắn làm việc này việc kia, nếu hắn là Vương gia thật, không phải đã sớm chém đầu bọn họ hết rồi sao ?
Nghĩ như vậy, Ngư Ấu Trần nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ hắn chỉ là một công tử giàu có ở kinh thành, bởi vậy hắn mới quen biết ông chủ Thương túc các và Cẩn Vương kia.
Kỳ thật, chỉ cần hắn không phải là gian tế, không làm gì nguy hại đến cha cô, dù hắn là ai cũng được, cô cũng không quan tâm, dù sao sớm muộn gì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.
Trong lòng đang rối răm suy nghĩ, thì đã thấy Quân Vô Nặc dẫn cô đi vào một gian phòng.
Trong phòng có sáu người đang ngồi như thể đã chờ rất lâu, nghe được tiếng động liển đứng thẳng dậy, thấy Quân Vô Nặc tiến vào, lúc này bọn họ mới cúi người hành lễ.
Quân Vô Nặc nắm tay Ngư Ấu Trần, ngồi xuống ghế, lúc này mới mở miệng nói, “Miễn lễ. Hôm nay gọi các ngươi đến là vì phu nhân muốn gặp cái ngươi.”
Sáu người thoáng nhìn lẫn nhau, liền thi lễ với Ngư Ấu Trần, cùng lớn tiếng nói, “Thỉnh an phu nhân.”
Sáu người này quả không tầm thường, trẻ tuổi nhất thì cũng cỡ trạc như Quân Vô Nặc, những người khác đều là trung niên. Ngư Ấu Trần không tin những người này đơn giản chỉ là tùy tùng mà thôi, bọn họ trông như có chức tước vậy.
Cho nên, bị những người này cúi đầu hành lễ với mình, cô có chút mất tự nhiên, nhưng cô rốt cuộc vẫn là đại tiểu thư của phủ tướng quân, lại ở trước mặt Quân Vô Nặc, làm thế nào cũng không thể để mình mất mặt trước mặt hắn.
Cô lập tức học theo hắn ngồi vững như núi, nói, “Miễn lễ.” Trong lòng thì lại nói thầm, mới vừa nãy hắn không có kiêu ngạo, giờ không phải hắn còn kiêu ngạo hơn cả cha cô sao?
Quân Vô Nặc tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ nhìn cô ra vẻ tán thưởng, sau đó mới nhìn những thuộc hạ ý bảo bọn họ cứ làm theo lời cô,
Mấy người này hiểu ý, liền sau đó từng người bao danh xưng chức của mình.
Ngư Ấu Trần nghe bọn họ nói gì là chỉ huy thân tín bên người hắn, nào là tham tướng gì đó, rồi cái gì đốc thống kỳ hạ phó sứ gì đó mà cô chỉ biết trợn to hai mắt há hốc mồm nhìn họ.
Người thật đúng là lai lịch không nhỏ, với điều kiện là mấy người kia không phải giả mạo.
Tiếp theo, một người trong bọn họ đi lên đưa tín hàm cho Quân Vô Nặc, nói, “Chuyện ngài kêu thuộc tra, đều nằm hết ở trong này.”
Quân Vô Nặc nhận tín hàm, lúc nay mới mở ra xem. Ngư Ấu Trần trong lòng tò mò, nhịn không được liếc nhìn tín hàm có cái gì trong đó, lại tình cờ nhìn thấy một cái tên làm cho cô khiếp sợ, Vân Khởi !
Hắn cho người điều tra Vân Khởi ? Vì sao ?
Cẩn Vương ? Hắn là Cẩn Vương ? Mọi chuyện từ lúc quen hắn đến nay nháy mặt ẩn hiện trong đầu cô, sao hắn có thể là Cẩn Vương được ?
“Ngươi tới Kinh Châu làm gì ?” Không phải người ta nói hắn đào hôn sao ? Sao lại cầm lệnh bài của hoàng thượng mà chạy đến Kinh Châu giả làm thương nhân ? Còn cùng cô thành thân nữa ? Rồi còn đám người vừa nãy nữa, bọn họ lén lút liên lạc, nói cái gì kế hoạch, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?
Trong mắt hiện rõ sự đề phòng, điều này khiến cho Quân Vô Nặc có chút bất ngờ, “Việc này một lời khó nói hết, sau này nàng sẽ biết rõ, hôm nay đưa nàng đến đây chính là muốn nàng yên tâm.”
Ngư Ấu Trần bối rối, “Cha ta biết không ?”
“Biết.” Hắn trả lời không do dự.
Cha cô không phải không muốn cô gả vào hoàng thất sao? Đã biết rõ thân phận của hắn còn gả cô cho hắn, vì sao? Hắn rốt cuộc đã nói gì với cha cô? Hay hắn đã dùng thủ đoạn gì đó uy hiếp cha cô?
“Hình như nàng…. Đang nghĩ xấu cho ta ?” Quân Vô Nặc nghi ngờ, trong mắt Ngư Ấu Trần giờ chỉ còn là sự đề phòng, xem hắn như là kẻ thù, hắn bước đến gần cô, không ngờ cô lại kích động lùi ra sau mấy bước, nháy mắt hai người có khoảng cách rất lớn, Quân Vô Nặc nhíu mày định nói gì đó thì đã bị cô cắt ngang.
“Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này ta sẽ tìm hiểu.” Trước mắt cô sẽ không tin những lời hắn giải thích.
Nói xong, Ngư Ấu Trần liền xoay người đi ra ngoài, suýt nữa là đụng phải A Ngưng. Cô cũng mặc kệ, dù sao bọn họ đều chung một loại người.
Sau khi lên xe ngựa, cô lập tức kêu mã phu đi đến quân doanh.
Quân Vô Nặc đuổi tới nhưng không ngăn được cô, trơ mắt nhìn cô và xe ngựa đi xa. A Ngưng đi theo phía sau hắn, tò mò hỏi, “Gia, cô ấy đã biết?”
“Phải.” Quân Vô Nặc nhìn theo phía xe ngựa đi xe, không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, sớm biết như thế thì hắn đã không nói cho cô nghe.
A Ngưng lạnh lùng nhìn theo phía xe ngựa, nói, “Nay ván đã đóng thuyền, dù cô cô ấy không thể chấp nhận, thì cũng không thể thay đổi được mọi chuyện.”
Quân Vô Nặc khó chịu quay sang nhìn người đứng bên cạnh mình, trong giọng nói có chút quở trách, “A Ngưng, đừng quên cô ấy là chủ tử của ngươi.”
A Ngưng nhất thời giật mình, thật lâu sau mới cúi thấp đầu xuống, “Là A Ngưng lỡ lời.”
Quân Vô Nặc cũng không nhiều lời với A Ngưng, phân phó, ”Chuẩn bị xe ngựa.”
Hiện tại, chỉ có thể chờ Ấu Trần bình tĩnh lại thôi.
Nghĩ đến tại mình nhất thời tham tài dẫn sói vào nhà, suýt nữa hại cả gia đình, Ngư Ấu Trần nếu biết như thế thì nhất định sẽ làm không làm. Hắn dám lợi dụng tính ham tiền của cô, thật đáng giận !
“Con cũng đừng trách nó, hơn nữa, cha còn phải cảm ơn nó.” Không ai hiểu con bằng cha, huống chi Ngư Ấu Trần nghĩ gì đếu hiện hết lên mặt, Ngư Diệu Thiên làm sao mà không hiểu được, “Ngày đó ở thư phòng, nó cùng cha nói rất nhiều chuyện, uổng cho cha nhiều năm chinh chiến sa trường, đối với tranh quyền đoạt lợi như thế này lại không hiểu rõ bằng hậu sinh. ”
“Cho nên cha tin hắn hoa ngôn xảo ngữ (lời nói xằng bậy của hắn) ? Hắn nói với cha nếu đem con gả cho hắn, hoàng thượng sẽ tin cha ?” Quân Vô Nặc thực là người dối trá, Ngư Ấu Trần thừa biết điều đó lâu rồi, nhưng không kể cả cha cô và Nhị nương cũng bị hắn lừa gạt.
“Nó không có nói vậy. Nhưng cho dù có thì cũng vì nó có tình ý với con.” Ngư Diệu Thiên biết rõ con gái mình rất ngốc trong mấy chuyện tình cảm nam nữ, lập tức phân tích, “Cha đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc, nó thành thân với nó, kỳ thật cũng đang chịu một phần nguy hiểm.”
Nghe đến đây, mặc dù còn tức giận nhưng giọng nói của Ngư Ấu Trần mới dịu bớt, “Hắn ở nhà chúng ta giả thần giả quỷ. Cha vì bọn họ bán mạng, bọn họ lại tố cáo cha, hoàng thượng nói nghi ngờ thì liền nghi ngờ, lại phái chính con trai mình đến thám thính. Rõ ràng cả đám hoàng tộc bọn họ muốn lợi dụng cha thôi, mà cha con mang ơn họ, trên đời này làm gì có chuyện bất công như vậy.”
Ngư Diệu Thiên bị con gái trách móc mà dở khóc dở cười, đã là thần tử thì tất nhiên phải phù trợ hoàng thượng, làm gì có chuyện công bằng hay không công bằng ?
“Con đừng nghĩ Vô Nặc xấu xa như vậy, nó cũng không phải đến để thám thính. Tuy rằng việc cha tư thông với địch là hoàn toàn không có, nhưng Kinh Châu đúng thật là có gian tế.”
Ngư Ấu Trần hoảng sợ, do dự một hồi, hỏi, “Vân Khởi đâu ? Lúc nãy sao con không nhìn thấy huynh ấy ?”
Sắc mặt Ngư Diệu Thiên thay đổi, nhìn về phía cô, trong mắt có chút phức tạp, nghĩ nghĩ mới nói, “Sau khi con thành thân, cha thấy nó cả ngày ỉu xìu, vì vậy khi nó đến cáo bệnh xin nghỉ, cha liền đồng ý, mấy ngày nay cha cũng không gặp nó.”
“Cha, con nghe một cô gái gọi huynh ấy là Nam Cung đại ca.” Tuy rằng không phải nghi ngờ gì Vân Khởi, nhưng Ngư Ấu Trần vẫn muốn hỏi rõ, “Còn nữa, hôm qua huynh ấy lén lút theo dõi Quân Vô Nặc.”
Mắt Ngư Diệu Thiên trợn to đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, khuyên nhủ, “Việc này cha sẽ điều tra rõ, nhưng mấy ngày nay Kinh Châu có chút biến động, con không có việc gì thì đừng ra ngoài. Nếu có chuyện cần giải quyết thì con kêu Vô Nặc cùng đi với con.”
“Vậy con về trước.”
“Con cũng đừng giận Vô Nặc nữa, tuy nó che dấu thân phận của mình, nhưng nó đối xử với con rất tốt. Hơn nữa…. có một số việc, mai mốt con sẽ hiểu rõ.” Ngư Diệu Thiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn để Ngư Ấu Trần đi.
Vừa hồi phủ thì đã thấy Quân Vô Nặc và Phó Thiếu Dương đang chơi cờ, Ngư Thần Sương thì ở một bên chăm chú xem. Cô đang định đi vào phòng thì lại bị Ngư Thần Sương gọi lại.
“Tỷ tỷ, tỷ về thật đúng lúc, lại đây xem tỷ phu chơi cờ nè.”
Muốn đến xem hắn giở trò sao ? Nếu hai người họ biết người bị gạt chính là bọn họ, mà người ngồi trước mặt bọn họ không phải ông chủ Thương túc các mà là thất Vương gia của Hạ Thương thì bọn họ sẽ nghĩ sao ?
Nhưng đối với mấy kẻ lừa đảo bỉ ối này, cô chẳng muốn nhìn mặt hắn, nếu không cô sợ mình không khống chế được bản thân mà liều mạng với hắn. Vì thế, cô làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
“Con cá !” Giọng nói Quân Vô Nặc truyền đến, “Còn giận sao ?”
Không nhiều lời, hắn liền rời khỏi ghế đi thẳng đến trước mặt cản đường Ngư Ấu Trần.
Hắn càng dám giả bộ như không có việc gì, Ngư Ấu Trần dù trong lòng tức điên lên nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên đáp, “Không biết ngài cản đường ta có gì chỉ giáo ?”
Cô cố ý xưng hô như thế làm cho Quân Vô Nặc giật mình, hắn thoáng mỉm cười, nói, “Việc này là ta sai, tùy nàng trừng phạt, được chứ ?”
Hắn lần nào cũng như vậy, luôn nói ngon ngọt khiến người ta xiêu lòng. Ngư Ấu Trần cắn chặt răng, vẫn không thèm đếm xỉa gì tới hắn, “Ta không dám đâu.”
Quân Vô Nặc nhăn mặt, nhưng vẫn phong độ nói, “Phu nhân kính trọng ta như thế, ta rất cảm động. Tuy nhiên, ta cảm thấy vợ chồng thì cũng không cần giữ lễ tiết quá nhiều.”
“Ai rảnh nói giỡn với ngươi ?” Ngư Ấu Trần bước vòng qua người hắn, lại bị hắn từng bước theo sát, vì thế cô nhịn không được, liền dừng lại, quay sang nói với hắn, “Được rồi, ngươi không phải nói tùy ý ta trừng phạt sao ? Vậy thì từ giở trở đi, chúng ta ngủ phòng riêng.”
Nói xong, mặc Quân Vô Nặc đứng đó, cô càng bước nhanh về phòng.
Quân Vô Nặc dù có thông minh đến đâu cũng không nghĩ đến việc cô đưa ra điều kiện này, sắc mặt tối sầm, không nghĩ ngợi nhiều liền đi theo cô. Phía sau, Phó Thiếu Dương và Ngư Thần Sương từ nãy giờ ngồi đó trợn má há hốc mồm ngồi xem hai người diễn.
Chuyện ngủ phòng riêng còn chưa được thực hiện thì đã bị Nhị nương can thiệp.
“Trên đời này là gì đôi vợ chồng nào chưa cưới nhau được một tháng thì đã ngủ phòng riêng ? Dù có cãi nhau thì đóng cửa lại nói chuyện đến khi nào giải quyết được thì thôi. Con nhìn đi, cô gia cũng đã nhận lỗi rồi, làm thê tử thì ít nhất cũng phải giữ thể diện cho phu quân của mình chứ, phải không ?”
Quân Vô Nặc ngồi im lặng một bên nghe, hai mắt rũ xuống tỏ ra biết lỗi, càng làm cô thêm giận sôi ruột sôi gan.
Cô chỉ nhốt hắn ở ngoài cửa, hắn lại không biết xấu hổ xúi dục Nhị Nương về phe hắn, còn kêu Nhị nương đến đây quở trách cô, còn dám giả bộ đáng yêu, vô tội, nhìn thấy là phát bực.
“Theo như ngươi nói, Cẩn Vương kia là người trong sạch ? Người trong hoàng tộc, ai mà không háo sắc chứ ? Ba năm tuyển tú nữ một lần, năm năm tuyển phi một lần, đám người đó còn hận không thể đem giai nhân thiên hạ chọn hết một lần.” Nói đến điểmnày, Ngư Ấu Trần cảm thấy bất công, càng nghi ngờ Quân Vô Nặc hơn, “Ta thấy ngươi luôn luôn bênh vực Cẩn Vương kia, ngươi và hắn ta rốt cuộc có quan hệ gì ?”
Bị cô quở trách, Quân Vô Nặc không khỏi nhíu mày, tiện đà nhìn về phía cô, nửa thật nửa đùa nói, “Nàng có từng nghĩ đến ta chính là Cẩn vương không ?”
“Ngươi ?” Ngư Ấu Trần trừng to hai mắt nhìn hắn, sau một lúc, mới nói, “Ngươi không phải lại muốn giả mạo Cẩn Vương nữa hả ? Lúc trước ngươi giả mạo ông chủ Thương túc các, giờ lại muốn giả mạo Cẩn Vương sao !”
Xem ra ở trong mắt cô, hắn đã thành người chuyên gia lừa đảo. Quân Vô Nặc tự cười bản thân mình, cũng không giải thích, chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã dừng, hắn đỡ cô xuống xe.
Trước mắt cô chính là tiệm thuốc hôm trước, Quân Vô Nặc tiến lên gõ cửa, người mở cửa là A Ngưng, thấy bọn họ, A Ngưng cúi người thi lễ, “Gia, phu nhân.”
Quân Vô Nặc hỏi, “Mọi người đã đến đủ chưa ?”
A Ngưng đáp, “Đã đến đủ.” Nói xong, cô dẫn đường cho hai người đi vào nội đường.
Ngư Ấu Trần đi kè kè bên người hắn, trong lòng rất hiếu kỳ, hắn kêu mọi người đến lúc nào vậy ? Sao cô lại không biết ? Không phải từ hôm qua đến giờ hắn đều ở trong phủ tướng quân sao ?
Hơn nữa, trước kia cô cũng không để ý nhiều đến những người bên cạnh hắn, dù sao một thương gia giàu có thì có vài tùy tùng bên cạnh cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà hiện tại cô đã biết rõ thân phận của Quân Vô Nặc, cô cũng bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của hắn. Giống như Chỉ Huyên vậy, hắn thân thủ bất phạm, là một cao thủ, tính tình thì lạnh lùng, suốt ngày im lặng, nhưng lại rất cung kinh với Quân Vô Nặc.
Hoặc như A Ngưng, tuổi còn trẻ nhưng y thuật cao minh, chỉ dựa vào điều này thôi, cô ta cũng có thể tự mình mở tiệm thuốc, kiếm thật nhiều tiền, nuôi sống bản thân mình, nhưng lại hạ thấp mình nghe hắn sai biểu, sao cô ta lại cam tâm tình nguyện phục tùng Quân Vô Nặc ?
Lại nhìn Quân Vô Nặc, khí khái bất phàm, nói hắn xuất thân phú quý thì chắc chắn ai nấy đều tin. Chẳng lẽ hắn chính là Cẩn Vương thật sao ?
Vừa nghĩ như vậy, Ngư Ấu Trần lập tức bác bỏ. Cẩn Vương không phải đào hôn sao ? Sao có thể đến Kinh Châu xa xôi này ? Mà Cẩn Vương có quan hệ lung tung với mấy thiên kim tiểu thư đó, cần chi ngàn dặm xa xôi đến đây thành thân với cô ?
Hơn nữa, nếu như là người trong hoàng tộc, thì phải sống rất vương giả, sao lại như Quân Vô Nặc đạm bạc sống qua ngày ? Huống chi, từ lúc quen hắn đến giờ, chưa từng thấy hắn phách lối bao giờ, bọn Lôi Nhị và Vân Nương sai hắn làm việc này việc kia, nếu hắn là Vương gia thật, không phải đã sớm chém đầu bọn họ hết rồi sao ?
Nghĩ như vậy, Ngư Ấu Trần nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ hắn chỉ là một công tử giàu có ở kinh thành, bởi vậy hắn mới quen biết ông chủ Thương túc các và Cẩn Vương kia.
Kỳ thật, chỉ cần hắn không phải là gian tế, không làm gì nguy hại đến cha cô, dù hắn là ai cũng được, cô cũng không quan tâm, dù sao sớm muộn gì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.
Trong lòng đang rối răm suy nghĩ, thì đã thấy Quân Vô Nặc dẫn cô đi vào một gian phòng.
Trong phòng có sáu người đang ngồi như thể đã chờ rất lâu, nghe được tiếng động liển đứng thẳng dậy, thấy Quân Vô Nặc tiến vào, lúc này bọn họ mới cúi người hành lễ.
Quân Vô Nặc nắm tay Ngư Ấu Trần, ngồi xuống ghế, lúc này mới mở miệng nói, “Miễn lễ. Hôm nay gọi các ngươi đến là vì phu nhân muốn gặp cái ngươi.”
Sáu người thoáng nhìn lẫn nhau, liền thi lễ với Ngư Ấu Trần, cùng lớn tiếng nói, “Thỉnh an phu nhân.”
Sáu người này quả không tầm thường, trẻ tuổi nhất thì cũng cỡ trạc như Quân Vô Nặc, những người khác đều là trung niên. Ngư Ấu Trần không tin những người này đơn giản chỉ là tùy tùng mà thôi, bọn họ trông như có chức tước vậy.
Cho nên, bị những người này cúi đầu hành lễ với mình, cô có chút mất tự nhiên, nhưng cô rốt cuộc vẫn là đại tiểu thư của phủ tướng quân, lại ở trước mặt Quân Vô Nặc, làm thế nào cũng không thể để mình mất mặt trước mặt hắn.
Cô lập tức học theo hắn ngồi vững như núi, nói, “Miễn lễ.” Trong lòng thì lại nói thầm, mới vừa nãy hắn không có kiêu ngạo, giờ không phải hắn còn kiêu ngạo hơn cả cha cô sao?
Quân Vô Nặc tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ nhìn cô ra vẻ tán thưởng, sau đó mới nhìn những thuộc hạ ý bảo bọn họ cứ làm theo lời cô,
Mấy người này hiểu ý, liền sau đó từng người bao danh xưng chức của mình.
Ngư Ấu Trần nghe bọn họ nói gì là chỉ huy thân tín bên người hắn, nào là tham tướng gì đó, rồi cái gì đốc thống kỳ hạ phó sứ gì đó mà cô chỉ biết trợn to hai mắt há hốc mồm nhìn họ.
Người thật đúng là lai lịch không nhỏ, với điều kiện là mấy người kia không phải giả mạo.
Tiếp theo, một người trong bọn họ đi lên đưa tín hàm cho Quân Vô Nặc, nói, “Chuyện ngài kêu thuộc tra, đều nằm hết ở trong này.”
Quân Vô Nặc nhận tín hàm, lúc nay mới mở ra xem. Ngư Ấu Trần trong lòng tò mò, nhịn không được liếc nhìn tín hàm có cái gì trong đó, lại tình cờ nhìn thấy một cái tên làm cho cô khiếp sợ, Vân Khởi !
Hắn cho người điều tra Vân Khởi ? Vì sao ?
Cẩn Vương ? Hắn là Cẩn Vương ? Mọi chuyện từ lúc quen hắn đến nay nháy mặt ẩn hiện trong đầu cô, sao hắn có thể là Cẩn Vương được ?
“Ngươi tới Kinh Châu làm gì ?” Không phải người ta nói hắn đào hôn sao ? Sao lại cầm lệnh bài của hoàng thượng mà chạy đến Kinh Châu giả làm thương nhân ? Còn cùng cô thành thân nữa ? Rồi còn đám người vừa nãy nữa, bọn họ lén lút liên lạc, nói cái gì kế hoạch, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?
Trong mắt hiện rõ sự đề phòng, điều này khiến cho Quân Vô Nặc có chút bất ngờ, “Việc này một lời khó nói hết, sau này nàng sẽ biết rõ, hôm nay đưa nàng đến đây chính là muốn nàng yên tâm.”
Ngư Ấu Trần bối rối, “Cha ta biết không ?”
“Biết.” Hắn trả lời không do dự.
Cha cô không phải không muốn cô gả vào hoàng thất sao? Đã biết rõ thân phận của hắn còn gả cô cho hắn, vì sao? Hắn rốt cuộc đã nói gì với cha cô? Hay hắn đã dùng thủ đoạn gì đó uy hiếp cha cô?
“Hình như nàng…. Đang nghĩ xấu cho ta ?” Quân Vô Nặc nghi ngờ, trong mắt Ngư Ấu Trần giờ chỉ còn là sự đề phòng, xem hắn như là kẻ thù, hắn bước đến gần cô, không ngờ cô lại kích động lùi ra sau mấy bước, nháy mắt hai người có khoảng cách rất lớn, Quân Vô Nặc nhíu mày định nói gì đó thì đã bị cô cắt ngang.
“Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này ta sẽ tìm hiểu.” Trước mắt cô sẽ không tin những lời hắn giải thích.
Nói xong, Ngư Ấu Trần liền xoay người đi ra ngoài, suýt nữa là đụng phải A Ngưng. Cô cũng mặc kệ, dù sao bọn họ đều chung một loại người.
Sau khi lên xe ngựa, cô lập tức kêu mã phu đi đến quân doanh.
Quân Vô Nặc đuổi tới nhưng không ngăn được cô, trơ mắt nhìn cô và xe ngựa đi xa. A Ngưng đi theo phía sau hắn, tò mò hỏi, “Gia, cô ấy đã biết?”
“Phải.” Quân Vô Nặc nhìn theo phía xe ngựa đi xe, không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, sớm biết như thế thì hắn đã không nói cho cô nghe.
A Ngưng lạnh lùng nhìn theo phía xe ngựa, nói, “Nay ván đã đóng thuyền, dù cô cô ấy không thể chấp nhận, thì cũng không thể thay đổi được mọi chuyện.”
Quân Vô Nặc khó chịu quay sang nhìn người đứng bên cạnh mình, trong giọng nói có chút quở trách, “A Ngưng, đừng quên cô ấy là chủ tử của ngươi.”
A Ngưng nhất thời giật mình, thật lâu sau mới cúi thấp đầu xuống, “Là A Ngưng lỡ lời.”
Quân Vô Nặc cũng không nhiều lời với A Ngưng, phân phó, ”Chuẩn bị xe ngựa.”
Hiện tại, chỉ có thể chờ Ấu Trần bình tĩnh lại thôi.
Nghĩ đến tại mình nhất thời tham tài dẫn sói vào nhà, suýt nữa hại cả gia đình, Ngư Ấu Trần nếu biết như thế thì nhất định sẽ làm không làm. Hắn dám lợi dụng tính ham tiền của cô, thật đáng giận !
“Con cũng đừng trách nó, hơn nữa, cha còn phải cảm ơn nó.” Không ai hiểu con bằng cha, huống chi Ngư Ấu Trần nghĩ gì đếu hiện hết lên mặt, Ngư Diệu Thiên làm sao mà không hiểu được, “Ngày đó ở thư phòng, nó cùng cha nói rất nhiều chuyện, uổng cho cha nhiều năm chinh chiến sa trường, đối với tranh quyền đoạt lợi như thế này lại không hiểu rõ bằng hậu sinh. ”
“Cho nên cha tin hắn hoa ngôn xảo ngữ (lời nói xằng bậy của hắn) ? Hắn nói với cha nếu đem con gả cho hắn, hoàng thượng sẽ tin cha ?” Quân Vô Nặc thực là người dối trá, Ngư Ấu Trần thừa biết điều đó lâu rồi, nhưng không kể cả cha cô và Nhị nương cũng bị hắn lừa gạt.
“Nó không có nói vậy. Nhưng cho dù có thì cũng vì nó có tình ý với con.” Ngư Diệu Thiên biết rõ con gái mình rất ngốc trong mấy chuyện tình cảm nam nữ, lập tức phân tích, “Cha đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc, nó thành thân với nó, kỳ thật cũng đang chịu một phần nguy hiểm.”
Nghe đến đây, mặc dù còn tức giận nhưng giọng nói của Ngư Ấu Trần mới dịu bớt, “Hắn ở nhà chúng ta giả thần giả quỷ. Cha vì bọn họ bán mạng, bọn họ lại tố cáo cha, hoàng thượng nói nghi ngờ thì liền nghi ngờ, lại phái chính con trai mình đến thám thính. Rõ ràng cả đám hoàng tộc bọn họ muốn lợi dụng cha thôi, mà cha con mang ơn họ, trên đời này làm gì có chuyện bất công như vậy.”
Ngư Diệu Thiên bị con gái trách móc mà dở khóc dở cười, đã là thần tử thì tất nhiên phải phù trợ hoàng thượng, làm gì có chuyện công bằng hay không công bằng ?
“Con đừng nghĩ Vô Nặc xấu xa như vậy, nó cũng không phải đến để thám thính. Tuy rằng việc cha tư thông với địch là hoàn toàn không có, nhưng Kinh Châu đúng thật là có gian tế.”
Ngư Ấu Trần hoảng sợ, do dự một hồi, hỏi, “Vân Khởi đâu ? Lúc nãy sao con không nhìn thấy huynh ấy ?”
Sắc mặt Ngư Diệu Thiên thay đổi, nhìn về phía cô, trong mắt có chút phức tạp, nghĩ nghĩ mới nói, “Sau khi con thành thân, cha thấy nó cả ngày ỉu xìu, vì vậy khi nó đến cáo bệnh xin nghỉ, cha liền đồng ý, mấy ngày nay cha cũng không gặp nó.”
“Cha, con nghe một cô gái gọi huynh ấy là Nam Cung đại ca.” Tuy rằng không phải nghi ngờ gì Vân Khởi, nhưng Ngư Ấu Trần vẫn muốn hỏi rõ, “Còn nữa, hôm qua huynh ấy lén lút theo dõi Quân Vô Nặc.”
Mắt Ngư Diệu Thiên trợn to đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, khuyên nhủ, “Việc này cha sẽ điều tra rõ, nhưng mấy ngày nay Kinh Châu có chút biến động, con không có việc gì thì đừng ra ngoài. Nếu có chuyện cần giải quyết thì con kêu Vô Nặc cùng đi với con.”
“Vậy con về trước.”
“Con cũng đừng giận Vô Nặc nữa, tuy nó che dấu thân phận của mình, nhưng nó đối xử với con rất tốt. Hơn nữa…. có một số việc, mai mốt con sẽ hiểu rõ.” Ngư Diệu Thiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn để Ngư Ấu Trần đi.
Vừa hồi phủ thì đã thấy Quân Vô Nặc và Phó Thiếu Dương đang chơi cờ, Ngư Thần Sương thì ở một bên chăm chú xem. Cô đang định đi vào phòng thì lại bị Ngư Thần Sương gọi lại.
“Tỷ tỷ, tỷ về thật đúng lúc, lại đây xem tỷ phu chơi cờ nè.”
Muốn đến xem hắn giở trò sao ? Nếu hai người họ biết người bị gạt chính là bọn họ, mà người ngồi trước mặt bọn họ không phải ông chủ Thương túc các mà là thất Vương gia của Hạ Thương thì bọn họ sẽ nghĩ sao ?
Nhưng đối với mấy kẻ lừa đảo bỉ ối này, cô chẳng muốn nhìn mặt hắn, nếu không cô sợ mình không khống chế được bản thân mà liều mạng với hắn. Vì thế, cô làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
“Con cá !” Giọng nói Quân Vô Nặc truyền đến, “Còn giận sao ?”
Không nhiều lời, hắn liền rời khỏi ghế đi thẳng đến trước mặt cản đường Ngư Ấu Trần.
Hắn càng dám giả bộ như không có việc gì, Ngư Ấu Trần dù trong lòng tức điên lên nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên đáp, “Không biết ngài cản đường ta có gì chỉ giáo ?”
Cô cố ý xưng hô như thế làm cho Quân Vô Nặc giật mình, hắn thoáng mỉm cười, nói, “Việc này là ta sai, tùy nàng trừng phạt, được chứ ?”
Hắn lần nào cũng như vậy, luôn nói ngon ngọt khiến người ta xiêu lòng. Ngư Ấu Trần cắn chặt răng, vẫn không thèm đếm xỉa gì tới hắn, “Ta không dám đâu.”
Quân Vô Nặc nhăn mặt, nhưng vẫn phong độ nói, “Phu nhân kính trọng ta như thế, ta rất cảm động. Tuy nhiên, ta cảm thấy vợ chồng thì cũng không cần giữ lễ tiết quá nhiều.”
“Ai rảnh nói giỡn với ngươi ?” Ngư Ấu Trần bước vòng qua người hắn, lại bị hắn từng bước theo sát, vì thế cô nhịn không được, liền dừng lại, quay sang nói với hắn, “Được rồi, ngươi không phải nói tùy ý ta trừng phạt sao ? Vậy thì từ giở trở đi, chúng ta ngủ phòng riêng.”
Nói xong, mặc Quân Vô Nặc đứng đó, cô càng bước nhanh về phòng.
Quân Vô Nặc dù có thông minh đến đâu cũng không nghĩ đến việc cô đưa ra điều kiện này, sắc mặt tối sầm, không nghĩ ngợi nhiều liền đi theo cô. Phía sau, Phó Thiếu Dương và Ngư Thần Sương từ nãy giờ ngồi đó trợn má há hốc mồm ngồi xem hai người diễn.
Chuyện ngủ phòng riêng còn chưa được thực hiện thì đã bị Nhị nương can thiệp.
“Trên đời này là gì đôi vợ chồng nào chưa cưới nhau được một tháng thì đã ngủ phòng riêng ? Dù có cãi nhau thì đóng cửa lại nói chuyện đến khi nào giải quyết được thì thôi. Con nhìn đi, cô gia cũng đã nhận lỗi rồi, làm thê tử thì ít nhất cũng phải giữ thể diện cho phu quân của mình chứ, phải không ?”
Quân Vô Nặc ngồi im lặng một bên nghe, hai mắt rũ xuống tỏ ra biết lỗi, càng làm cô thêm giận sôi ruột sôi gan.
Cô chỉ nhốt hắn ở ngoài cửa, hắn lại không biết xấu hổ xúi dục Nhị Nương về phe hắn, còn kêu Nhị nương đến đây quở trách cô, còn dám giả bộ đáng yêu, vô tội, nhìn thấy là phát bực.
/73
|