Ngày hôm sau, thức dậy mặt mày vui vẻ, đến lớp mà lòng vui rạo rực. Tiết học buổi sáng, tôi chắc chắn lại trở thành đề tài của mọi người, mặc dù nam sinh đều không xem trọng tôi, thậm chí còn khoa trương cho rằng cuộc đời Vũ Đạo sẽ bị hủy diệt từ đây, nhưng những việc đó căn bản chẳng thể ảnh hưởng được đến tâm trạng tốt của tôi. Người thích tôi cũng chẳng phải bọn họ, bọn họ ghét tôi thì có quan trọng gì nào?
Tiết tiếng anh buổi tối, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, tôi hiếm khi không thấy mệt muốn ngủ, thầy giáo tiếng anh liền gọi tôi đọc bài. Tôi vui vẻ đọc xong, thầy giáo cảm thán: “Chỗ này là laboratory, Vưu Dung, em có thể đừng đọc thành lavatory được không?”
(*laboratory: phòng thí nghiệm, lavatory: nhà vệ sinh.)
“Dạ?” Tôi nghe không hiểu gì, “Hai từ thầy vừa nói không phải phát âm giống nhau sao?”
Đầu thầy giáo tiếng anh chán nản gục xuống, “Một từ là phòng thí nghiệm, từ kia là nhà vệ sinh! Miệng em cứ nhẹt ra như thế, dĩ nhiên là sai rồi!”
Tiểu Dư giải thích thay tôi: “Thầy ơi, hôm nay bạn ấy có chuyện vui lớn, miệng cứ nhe răng ra như vậy cả ngày, tổ chức cơ miệng có lẽ cũng cứng ngắc rồi!”
“Girl’s fantasy?” Thầy tiếng anh có chút ngạc nhiên.
“Có nghĩa là gì ạ?” Tôi không hiểu lắm, vậy nên hỏi nhỏ Phạm Thái, cô ấy cũng lắc đầu, Giả Họa trả lời tôi: “Tình cảm thiếu nữ.”
Tôi lấy làm lạ hỏi lại: “Tình cảm thiếu nữ không phải là girl’s breast sao?” (*Breast ở đây là ngực.)
Thầy giáo tiếng anh thoáng biến sắc, vội vàng nói: “Chúng ta tiếp tục đoạn bên dưới…” Xem ra thầy ấy đã bỏ qua tôi triệt để rồi!
Sau tiết học, thầy tiếng anh bảo tôi ở lại, lén lén đưa cho tôi một cuốn tài liệu, “Vưu Dung, tôi tin với nhận thức và may mắn của em, không cần thi tiếng anh cấp một cấp hai gì nữa, lãng phí thời gian lắm, cứ thi thẳng lên cấp bốn là được rồi!”
“Cảm ơn thầy đã cho em hi vọng mãnh liệt thế này!” Tôi nhận cuốn tài liệu rồi cho vào cặp, chân thành hỏi: “Có phải thầy không hi vọng gặp lại em học kì sao đúng không?”
Thầy giáo tiếng anh sâu sắc gật đầu, cảm động nói: “Không ngờ em còn là một sinh viên lương thiện hiểu ý đến như vậy.”
Tôi vô cùng nghiêm túc nói: “Em cũng không muốn lên lớp nữa.”
Vậy nên, chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau, cảm động sâu sắc trước sự quan tâm của đối phương… lần đầu tiên tôi và thầy giáo tiếng anh tư tưởng lớn gặp nhau, có điều lại là mãnh liệt yêu cầu cả hai đừng gặp nhau nữa.
Sau khi rời khỏi lớp, cảm thấy nhiệt tình học tiếng anh nhất thời dâng cao, tôi quyết định đến lớp tự học. Khéo làm sao lại gặp Lý Băng đang vùi đầu tra từ điển ở đó, tôi bèn đi qua chào hỏi: “Ôn tập tiếng anh đấy hả?”
“Xem ra mắt cậu không bị mù, đặt câu hỏi không cần suy nghĩ.” Lý Băng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, câu nói làm tôi nghẹn lại. Để vớt vát lại tí mặt mũi, tôi gật gù đắc ý nói: “Mình định sẽ thi cấp bốn học kỳ này, cậu thì sao?”
“Ừm, mình tiện thể thi luôn TOEFL.” Lý Băng vẫn vùi đầu vào cuốn từ điển Oxford, nhưng một câu của cậu ta lại khiến tôi bị đả kích đến mức co người tại chỗ, trở nên nhỏ bé hẳn.
Thỉnh thoảng Lý Băng lại dùng bút chì màu đánh dấu lên từ điển, lúc này tôi mới phát hiện từ điển của cậu ta được đánh dấu rất nhiều bằng bút chì màu. Không phải chứ hả, năm thứ nhất đã thuộc lòng từ điển Oxford rồi sao? Tôi sợ hãi, hồi hộp hỏi: “Cậu thuộc đến chữ cái nào rồi?”
Cuối cùng Lý Băng cũng ngẩng đầu, mất kiên nhẫn liếc nhìn tôi, gập từ điển lại, lạnh lùng nói: “Tôi thuộc lòng lần thứ hai rồi!”
Nói xong, cậu ta cưỡi mây bảy màu rời đi.
Con người, làm một chuyện mà chỉ thần mới làm được, thì sẽ dần trở thành… thần nhân! Cái vị đang biến mất trước mắt chính là người đó đấy…
Dọc đường, tôi an ủi bản thân, sao phải sao sánh với thần nhân làm gì, nhưng cho dù như thế thì vẫn rất khó để chữa lại lòng tự tin đã gần như héo rũ của tôi. (Thực ra trừ chỉ số IQ, những sinh viên còn lại đều cảm thấy cô còn ‘thần’ hơn đấy!)
Nghĩ một hồi, thành tích thi tiếng anh cấp ba của tôi cũng đạt tối đa đấy, 134 điểm lận, không so với Lý Băng, so với người khác thì hẳn là vẫn dư sức. Nghĩ đến đây là tôi lại nhẹ nhõm. Vừa về ký túc, tôi liền khẩn cấp hỏi Tiểu Dư: “Cậu thi tiếng anh cấp ba được bao nhiêu điểm?”
“Hỏi cái này làm gì? Mình có được học bổng quái đâu.”
“Rốt cuộc là bao nhiêu điểm?”
“138!” Cao hơn tôi 4 điểm, nẫu ruột chưa… Chưa tìm được cân bằng tâm lý, có điều không sao hết, vẫn còn lại hai người cơ mà.
“Phạm Thái, cậu được bao nhiêu điểm?”
“142.”
“…” Tôi cảm giác tâm hồn và niềm tin của mình không còn đang phục hồi nữa, nó giống như đang tiếp tục bị suy sụp trầm trọng vậy.
Vậy nên, Giả Họa trở thành hi vọng cuối cùng của tôi, tôi quay sang khẩn trương hỏi cô ấy, cô ấy cũng nhìn thấu thái độ của tôi, thản nhiên nói: “146.”
Tôi không muốn sống nữa, bọn hộ cố tình dùng mấy con số đó để kích động tôi! Mẹ ơi, mẹ vẫn là tiên tri, ở trường học như Nam Khai thì làm gì có đất cho con bừa bãi chứ, người như con hẳn là nên lặng lẽ sống trong một ngóc ngách xó xỉnh nào đó, sau đó lại lặng lẽ tốt nghiệp thôi! (Sự bừa bãi của cô là bẩm sinh rồi, không cần tự tin, chỉ cần bản năng thôi!)
Tôi lớn tiếng tuyên bố: “Mình muốn thi cấp bốn học kỳ này!”
“Vậy mình cũng đi thi xem thế nào.” Phạm Thái nói theo.
Tiểu Dư cũng tiếp lời: “Ngày mai mọi người cùng đi đăng ký đi, rất nhiều nam sinh trong khoa cũng dự định thi kỳ này đấy, bọn họ tức giận vì giáo viên tiếng anh không phải cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi, không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.”
Giả Họa cũng bình tĩnh nói thêm, “Không có cậu, tiết tiếng anh cũn không có ý nghĩa, mình cũng theo luôn.”
Hả? Lời của cậu có ý gì?
Dưới lời kêu gọi của tôi, cả phòng ký túc hiếm khi cùng nghiên cứu tài liệu ôn tập của thầy tiếng anh cả tối, lập kế hoạch học tập để vượt qua kỳ thi cấp bốn. Buổi tối sau khi tắt đèn, mấy người bọn họ nhanh chóng chìm vào mộng mị. Một người nghiến răng, một người nói mớ, một người thì ngáy, tôi lại trằn trọc khó ngủ. Có lẽ là hôm nay niềm tin của tôi bị tổn thương, không được, tôi phải mạnh mẽ, phải ngoan cường tiến về phía trước. Người như tôi không cần tự tin, cũng có thể kiên cường sống tiếp!
Tiết tiếng anh buổi tối, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, tôi hiếm khi không thấy mệt muốn ngủ, thầy giáo tiếng anh liền gọi tôi đọc bài. Tôi vui vẻ đọc xong, thầy giáo cảm thán: “Chỗ này là laboratory, Vưu Dung, em có thể đừng đọc thành lavatory được không?”
(*laboratory: phòng thí nghiệm, lavatory: nhà vệ sinh.)
“Dạ?” Tôi nghe không hiểu gì, “Hai từ thầy vừa nói không phải phát âm giống nhau sao?”
Đầu thầy giáo tiếng anh chán nản gục xuống, “Một từ là phòng thí nghiệm, từ kia là nhà vệ sinh! Miệng em cứ nhẹt ra như thế, dĩ nhiên là sai rồi!”
Tiểu Dư giải thích thay tôi: “Thầy ơi, hôm nay bạn ấy có chuyện vui lớn, miệng cứ nhe răng ra như vậy cả ngày, tổ chức cơ miệng có lẽ cũng cứng ngắc rồi!”
“Girl’s fantasy?” Thầy tiếng anh có chút ngạc nhiên.
“Có nghĩa là gì ạ?” Tôi không hiểu lắm, vậy nên hỏi nhỏ Phạm Thái, cô ấy cũng lắc đầu, Giả Họa trả lời tôi: “Tình cảm thiếu nữ.”
Tôi lấy làm lạ hỏi lại: “Tình cảm thiếu nữ không phải là girl’s breast sao?” (*Breast ở đây là ngực.)
Thầy giáo tiếng anh thoáng biến sắc, vội vàng nói: “Chúng ta tiếp tục đoạn bên dưới…” Xem ra thầy ấy đã bỏ qua tôi triệt để rồi!
Sau tiết học, thầy tiếng anh bảo tôi ở lại, lén lén đưa cho tôi một cuốn tài liệu, “Vưu Dung, tôi tin với nhận thức và may mắn của em, không cần thi tiếng anh cấp một cấp hai gì nữa, lãng phí thời gian lắm, cứ thi thẳng lên cấp bốn là được rồi!”
“Cảm ơn thầy đã cho em hi vọng mãnh liệt thế này!” Tôi nhận cuốn tài liệu rồi cho vào cặp, chân thành hỏi: “Có phải thầy không hi vọng gặp lại em học kì sao đúng không?”
Thầy giáo tiếng anh sâu sắc gật đầu, cảm động nói: “Không ngờ em còn là một sinh viên lương thiện hiểu ý đến như vậy.”
Tôi vô cùng nghiêm túc nói: “Em cũng không muốn lên lớp nữa.”
Vậy nên, chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau, cảm động sâu sắc trước sự quan tâm của đối phương… lần đầu tiên tôi và thầy giáo tiếng anh tư tưởng lớn gặp nhau, có điều lại là mãnh liệt yêu cầu cả hai đừng gặp nhau nữa.
Sau khi rời khỏi lớp, cảm thấy nhiệt tình học tiếng anh nhất thời dâng cao, tôi quyết định đến lớp tự học. Khéo làm sao lại gặp Lý Băng đang vùi đầu tra từ điển ở đó, tôi bèn đi qua chào hỏi: “Ôn tập tiếng anh đấy hả?”
“Xem ra mắt cậu không bị mù, đặt câu hỏi không cần suy nghĩ.” Lý Băng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, câu nói làm tôi nghẹn lại. Để vớt vát lại tí mặt mũi, tôi gật gù đắc ý nói: “Mình định sẽ thi cấp bốn học kỳ này, cậu thì sao?”
“Ừm, mình tiện thể thi luôn TOEFL.” Lý Băng vẫn vùi đầu vào cuốn từ điển Oxford, nhưng một câu của cậu ta lại khiến tôi bị đả kích đến mức co người tại chỗ, trở nên nhỏ bé hẳn.
Thỉnh thoảng Lý Băng lại dùng bút chì màu đánh dấu lên từ điển, lúc này tôi mới phát hiện từ điển của cậu ta được đánh dấu rất nhiều bằng bút chì màu. Không phải chứ hả, năm thứ nhất đã thuộc lòng từ điển Oxford rồi sao? Tôi sợ hãi, hồi hộp hỏi: “Cậu thuộc đến chữ cái nào rồi?”
Cuối cùng Lý Băng cũng ngẩng đầu, mất kiên nhẫn liếc nhìn tôi, gập từ điển lại, lạnh lùng nói: “Tôi thuộc lòng lần thứ hai rồi!”
Nói xong, cậu ta cưỡi mây bảy màu rời đi.
Con người, làm một chuyện mà chỉ thần mới làm được, thì sẽ dần trở thành… thần nhân! Cái vị đang biến mất trước mắt chính là người đó đấy…
Dọc đường, tôi an ủi bản thân, sao phải sao sánh với thần nhân làm gì, nhưng cho dù như thế thì vẫn rất khó để chữa lại lòng tự tin đã gần như héo rũ của tôi. (Thực ra trừ chỉ số IQ, những sinh viên còn lại đều cảm thấy cô còn ‘thần’ hơn đấy!)
Nghĩ một hồi, thành tích thi tiếng anh cấp ba của tôi cũng đạt tối đa đấy, 134 điểm lận, không so với Lý Băng, so với người khác thì hẳn là vẫn dư sức. Nghĩ đến đây là tôi lại nhẹ nhõm. Vừa về ký túc, tôi liền khẩn cấp hỏi Tiểu Dư: “Cậu thi tiếng anh cấp ba được bao nhiêu điểm?”
“Hỏi cái này làm gì? Mình có được học bổng quái đâu.”
“Rốt cuộc là bao nhiêu điểm?”
“138!” Cao hơn tôi 4 điểm, nẫu ruột chưa… Chưa tìm được cân bằng tâm lý, có điều không sao hết, vẫn còn lại hai người cơ mà.
“Phạm Thái, cậu được bao nhiêu điểm?”
“142.”
“…” Tôi cảm giác tâm hồn và niềm tin của mình không còn đang phục hồi nữa, nó giống như đang tiếp tục bị suy sụp trầm trọng vậy.
Vậy nên, Giả Họa trở thành hi vọng cuối cùng của tôi, tôi quay sang khẩn trương hỏi cô ấy, cô ấy cũng nhìn thấu thái độ của tôi, thản nhiên nói: “146.”
Tôi không muốn sống nữa, bọn hộ cố tình dùng mấy con số đó để kích động tôi! Mẹ ơi, mẹ vẫn là tiên tri, ở trường học như Nam Khai thì làm gì có đất cho con bừa bãi chứ, người như con hẳn là nên lặng lẽ sống trong một ngóc ngách xó xỉnh nào đó, sau đó lại lặng lẽ tốt nghiệp thôi! (Sự bừa bãi của cô là bẩm sinh rồi, không cần tự tin, chỉ cần bản năng thôi!)
Tôi lớn tiếng tuyên bố: “Mình muốn thi cấp bốn học kỳ này!”
“Vậy mình cũng đi thi xem thế nào.” Phạm Thái nói theo.
Tiểu Dư cũng tiếp lời: “Ngày mai mọi người cùng đi đăng ký đi, rất nhiều nam sinh trong khoa cũng dự định thi kỳ này đấy, bọn họ tức giận vì giáo viên tiếng anh không phải cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi, không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.”
Giả Họa cũng bình tĩnh nói thêm, “Không có cậu, tiết tiếng anh cũn không có ý nghĩa, mình cũng theo luôn.”
Hả? Lời của cậu có ý gì?
Dưới lời kêu gọi của tôi, cả phòng ký túc hiếm khi cùng nghiên cứu tài liệu ôn tập của thầy tiếng anh cả tối, lập kế hoạch học tập để vượt qua kỳ thi cấp bốn. Buổi tối sau khi tắt đèn, mấy người bọn họ nhanh chóng chìm vào mộng mị. Một người nghiến răng, một người nói mớ, một người thì ngáy, tôi lại trằn trọc khó ngủ. Có lẽ là hôm nay niềm tin của tôi bị tổn thương, không được, tôi phải mạnh mẽ, phải ngoan cường tiến về phía trước. Người như tôi không cần tự tin, cũng có thể kiên cường sống tiếp!
/64
|