Con người vốn không tin vào những điều kỳ quái, thế lực tăm tối hay thánh thần. Trước kia Cốc mẹ từng nói thế giới này không tồn tại ma quỷ. Nhưng với tâm lý bình thường vốn có của con người, Cốc Tuyết cho đến bây giờ vẫn tin rằng có ma quỷ tồn tại, cô luôn có thái độ: “ Thà tin là có, không thể tin là không”. Lúc này đây, nhìn chiếc vòng cổ từ cũ biến thành mới, trực giác của Cốc Tuyết cho rằng chiếc vòng này thật lạ kỳ. Cốc Tuyết cầm chiếc vòng ném xuống đất, vội vàng ôm Cốc Noãn đi về phía chân núi, ngay cả cái cuốc, ba lô, chiếc cặp lồng cơm và đồ chơi của Cốc Noãn cũng không kịp mang theo. Cô vô ý mạo phạm thần linh, hy vọng ma quỷ không tìm đến cô và Cốc Noãn.
Cô thở hồng hộc chạy về nhà, trán vã mồ hôi, từng giọt nóng lạnh trên mặt thi nhau nhỏ xuống. Cô hít sâu một hơi, ổn định lại nhịp tim đang đập loạn xạ. Sau khi há miệng uống một cốc nước đầy, Cốc Tuyết mới dần tỉnh táo. Cô nhìn Cốc Noãn đang nằm trong lòng, vì lúc nãy cô chạy nhanh gây náo loạn nên giờ đã tỉnh giấc. Sắc mặt cô bé vẫn hồng hào, chắc không bị vật kia bò lên, nhà cửa mọi thứ vẫn bình thường, chứng tỏ không bị thứ kia đi vào.
Không nhìn thấy chỗ nào bất thường, Cốc Tuyết mới thoải mái vén tay áo lên lau mặt. “ Đợi lát nữa trời tối thắp hương, đốt nến khấn Bồ Tát mới được”. Đây có thể coi là một cách để trừ tà.
Không có quỷ quái đi theo, Cốc Tuyết vui mừng đặt mông ngồi xuống giường. Cô im lặng năm giây rồi hốt hoảng đứng bật dậy: “ A, còn cái cuốc, cặp lồng, đồ chơi của Cốc Noãn, cả cái chiếu nữa. Tất cả còn ở trên núi, làm sao bây giờ?”. Tất cả đều là tiền, không thể vứt đi. Nếu phải quay lại lấy, cô thấy hơi sợ.
Cốc Tuyết không biết làm sao nên cứ đi đi lại lại trong nhà.
“ Thôi, đành quay lại lấy vậy”. Sau này làm việc cô cần phải dùng đến những thứ ấy. Hơn nữa miếng đất ấy mới làm được một nửa, dù thế nào thì ngày mai vẫn phải quay lại để trồng cây. “ Ngày thường mình không làm truyện gì xấu. Ngày xưa sóng thần ở nước Mỹ mình còn khấn nguyện hy vọng người chết có thể đầu thai. Như vậy coi như mình là người tốt. Hẳn là người tốt sẽ không bị yêu ma quỷ quái bắt đi”. Cốc Tuyết cố gắng thuyết phục bản thân nhưng hai chân không muốn bước ra ngoài, nói gì thì nói, trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi.
“ Mẹ, mẹ”. Tiểu Cốc Noãn ngồi trên giường tò mò nhìn Cốc Tuyết đi đi lại lại trong phòng.
“ Kệ thôi, chết thì chết”. Cốc Tuyết vỗ đùi hạ quyết tâm lên núi. Cô nhìn vẻ mặt tò mò của Tiểu Cốc Noãn rồi ôm con gái ra ngoài. Dù sao thì hai mẹ con cô đang phải sống nương tựa vào nhau, cùng nhau lên núi, nếu có chết thì sẽ chết cùng nhau.
Trên núi không có gì thay đổi. Ba lô, tấm chiếu, mấy món đồ chơi của Cốc Noãn vẫn lành lặn nằm yên một chỗ. Đống lửa lâu chưa thêm củi xem ra đã tắt, chỉ còn lại một đống tro bụi màu đen.
Cốc Tuyết nuốt nước bọt đi lên phía trước, được hai bước thì dừng lại, hốt hoảng nhìn tứ phía, phát giác thấy không có gì lạ mới tiếp tục bước đi. Cứ như thế ngừng đi ngừng lại vài lần, cuối cùng thì Cốc Tuyết khó nhọc ôm Cốc Noãn cũng đến được chỗ gốc cây, dưới chân đúng là chuỗi vòng cổ đã bị cô ném xuống đất.
Cốc Tuyết đứng nhắm chặt hai mắt, cảm giác có một cơn gió nhẹ mát lạnh thổi qua khiến Cốc Tuyết rùng mình. Cô không còn sức lực cười với Cốc Noãn, lúc này đang mở to mắt không biết gì đến thế sự: “ Noãn Noãn, con xem mẹ có phải đang tự dọa chính mình không?”.
Cốc Tuyết buông Cốc Noãn, bắt tay vào nhặt nhạnh các thứ bị vứt trên mặt đất. Đồ đạc đều được thu dọn, chỉ còn chiếc vòng cổ màu sáng bạc nằm lẫn trong đám bùn. Cốc Tuyết mấp máy môi, tay run run nhặt chiếc vòng. Người không biết vật, trong lòng sẽ luôn cảm thấy sợ hãi và tò mò. Cốc Tuyết không phải ngoại lệ. Nhìn chiếc vòng từ cũ biến thành mới không khác gì biến hóa, sự tò mò dần dần ngăn chặn nỗi sợ hãi. Nếu đây không phải vật xấu xa thì là bảo bối của thần tiên? Nếu đúng là bảo bối, không phải cô sẽ giàu to sao? Tương lai của cô và Cốc Noãn không chừng sẽ được đảm bảo. Cho nên nói tính cách con người phức tạp, dù cố kiềm chế nhưng khi rơi vào hoàn cảnh bần cùng như Cốc Tuyết cũng không thể giữ nổi tấm lòng.
Cốc Tuyết nhặt vòng cổ mang về nhà.
Cốc Tuyết ăn cơm tối và cho Cốc Noãn tắm rửa xong, sau đó cô ngồi ngẩn người trên giường nhìn chiếc vòng. Sao từ một chiếc vòng cũ lại có thể biến thành mới? Cốc Tuyết thận trọng nhớ lại lúc chiếc vòng biến đổi. Cô nhớ rõ lúc ngón tay của cô bị gỉ sét của chiếc vòng đâm phải, khi cô lấy chiếc vòng ra thì nó đã thay đổi hình dạng. Nói cách khác, chiếc vòng đã biến hóa ngay từ trong túi quần của cô: “ Lạ thật, chẳng lẽ nó biến hóa khi gặp mặt trời? Hay là do mảnh đất chôn chiếc vòng này có gì đặc biệt?”. Cô thật sự nghĩ mãi không ra nguyên nhân khiến chiếc vòng cổ từ cũ biến thành mới. Có khi ngày mai cô mang mấy chiếc búa, chiếc dao rỉ ra mảnh đất đó chôn thử xem sao.
Đầu óc Cốc Tuyết đầy thắc mắc, tay cầm chiếc vòng cổ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cốc Tuyết ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trái cây tươi mát. Cô hít nhẹ một cái rồi mở mắt. Cô nghi hoặc nhìn xung quanh, từng cơn gió làm lay động những cánh hoa không biết tên. Không phải cô ngủ ở nhà sao, cô chạy lên núi từ bao giờ vậy? Với lại cô đã đi qua mấy ngọn núi gần thôn Vương Gia Tràng nhưng chưa từng thấy ngọn núi nào như ngọn núi này.
Cô ngồi dậy nhìn tứ phía, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc. Cô nhìn thấy cái gì đây? Khắp quả đồi tràn ngập hoa quả, nào là đào, lê, anh đào, sơn trà, nho, chuối, vải…bao nhiêu là nhiều. Cô đi vào vương quốc trái cây sao?
Cốc Tuyết vừa sợ hãi vừa kinh ngạc đứng dưới gốc cây đào, cô tiện tay vặt một quả, xoa lên người rồi cắn một miếng: “ Ồ, ngọt quá!”. Cô chưa bao giờ ăn quả đào nào ngọt như vậy nên tâm trạng có phần phấn khích.
Cốc Tuyết cắn đào, xoay người với lấy cây quýt ngay bên cạnh. Những quả quýt lớn đỏ rực treo chi chít trên cành. Cây quýt nặng trĩu quả vít xuống tận thắt lưng. Cô ngẩn người nhìn cây quýt xong nhìn quả đào đã bị gặm một nửa: “ Bây giờ đâu phải mùa quýt với đào ra cùng một lúc?”. Nếu nhớ không lầm thì hôm qua cô mới thấy mấy cây đào ở vườn sau đang kết trái bé bằng ngón tay. Cả những cây quýt nữa, giờ là mùa đông, đâu phải mùa của hoa quả? Vậy mà hiện tại nơi cô đang đứng lại là mùa xuân.
Cốc Tuyết sửng sốt, quả đào trong tay rơi xuống đất lăn vài vòng.
Ánh mắt cô dường như bị mê hoặc bởi mùi hương nồng nàn của hoa quả. Nghĩ đến đào và quýt không cùng mùa, Cốc Tuyết lập tức bừng tỉnh. Cô nhìn xa xa, có vài đám mây lượn lờ trên đỉnh núi nhưng không có điểm gì là quen thuộc. Nền trời xanh không một chút chân thực. Trên mặt đất hoa cỏ xanh tươi, hình dáng tương tự nhưng cô không biết gọi tên là gì. Những hình ảnh thường thấy như cỏ dại, vật nuôi…cô đều không thấy. Nhìn bốn phương tám hướng khắp nơi là cây ăn quả với đủ màu sắc…
“ Đây rốt cục là nơi nào?”. Cốc Tuyết vội vàng chạy xuyên qua đám cây ăn quả. Cô chạy không biết bao lâu mới thoát ra khỏi rừng quả đó để tới một sườn núi.
Bên triền núi là một cánh đồng sâu ngập đầy nước. Cốc Tuyết đứng dưới sườn núi gào to: “ Có ai ở đây không?…Oa, ngươi là ai?”. Cốc Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy phía trước là một người tí hon với đôi cánh dài trong suốt. Người này thật bé nhỏ, vóc dáng chỉ bằng một nửa Tiểu Cốc Noãn. Người này đội chiếc khăn trùm đầu màu đen, đôi mắt to tròn đen láy, nước da trắng nõn nà…Đây chẳng lẽ là công chúa của vương quốc tí hon?
“ Tôi không phải là người. Tôi tên Tiểu Mật là giới linh (1)của Phỉ Lam Tinh”. Tiểu Mật kích động vẫy đôi cánh trong suốt một cách tao nhã trên không trung hướng Cốc Tuyết cúi đầu đáp lễ. Không đợi Cốc Tuyết lấy lại tinh thần, Tiểu Mật bay một vòng xung quanh Cốc Tuyết, sau đó đứng trên vai cô cười tủm tỉm: “ Xem ra cô chính là chủ nhân mới của Tiểu Mật rồi. Chủ nhân, cô tên gì?”.
“ Ta là Cốc Tuyết”. Cốc Tuyết ngơ ngác trả lời, thần trí đang ngao du tận đẩu tận đâu.
“ Chủ nhân, sau này Tiểu Mật gọi cô là Tiểu Tuyết được không?”. Tiểu Mật yêu kiều hươ hươ đôi chân trắng nõn: “ Tiểu Mật đã mấy trăm năm không nói chuyện với ai. Sau này Tiểu Tuyết thường xuyên đến Phỉ Lam Tinh nói chuyện cùng tôi được không?”.
Cốc Tuyết vẫn chưa hoàn hồn.
“ Tiểu Tuyết, Phỉ Lam Tinh vắng vẻ buồn tẻ quá. Sau này cô bắt đến đây ít động vật giúp tôi được không?”.
“….”
“ Tiểu Tuyết, hoa quả ở Phỉ Lam Tinh chín hết rồi, tôi ăn không hết. Hơn nữa mấy thứ này về sau đều thuộc về cô, tôi đi hái cho cô nhé?”.
“…”
“ …”. Cốc Tuyết vẫn đứng ngây người.
“ A, Tiểu Tuyết, cẩn thận…”.
Tiểu Mật thét thất thanh gọi thần trí của Cốc Tuyết từ cõi thần tiên quay về. Cô vừa mới ngẩng đầu đã bị một trời đầy hoa quả che kín mắt.
“ A, Tiểu Tuyết, tôi xin lỗi, mấy trăm năm nay tôi không dùng đến phép thuật rồi”. Tiểu Mật áy náy chỉ đống hoa quả trên mặt đất.
“ Úi chà…”. Mất “chín trâu hai bò” (2) Cốc Tuyết mới từ trong vòng vây của núi hoa quả bò ra được, tay sờ trán, nhiều quả lớn đã bị dập nát.
“ Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, tại lâu lắm rồi tôi không dùng đến phép thuật”. Tiểu Mật bay đến bên Cốc Tuyết, nịnh nọt xoa hai má cô.
Nhìn trên mặt đất có ít nhất mười xe hoa quả các loại, Cốc Tuyết mở miệng hỏi: “ Ngươi rốt cuộc là ai, nơi này là như thế nào?”.
“ Lại đây, lại đây. Chúng ta có nhiều thời gian. Cô ngồi xuống từ từ nghe tôi nói”. Tiểu Mật đặt vào tay Cốc Tuyết một chùm nho, giục cô ngồi xuống nghe nàng ta kể chuyện xưa.
Tiểu Mật hoa chân múa tay bay lượn trên không trung, vui sướng giải thích về học thuật. Cốc Tuyết vừa ăn hoa quả vừa lắng nghe. Trên mặt Tiểu Mật thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ sợ hãi. Mãi đến khi Cốc Tuyết bụng đầy hoa quả, Tiểu Mật “miệng đắng lưỡi khô” (3), kể từ đầu đến cuối mọi bí ẩn cho Cốc Tuyết nghe. Hóa ra trên đời này đúng là có thần tiên, viên trân châu chính là Phỉ Lam Tinh còn sót lại.
“ Đúng rồi, trên thế giới này thật sự có thần tiên, yêu ma quỷ quái cũng tồn tại. Chỉ là do con người không nhìn thấy mà thôi. Bởi vì máu của cô và Phỉ Lam Tinh có liên hệ. Cho nên sau này cô cũng có thể nhìn thấy mọi thứ như ma quỷ, yêu quái…”. Tiểu Mật liếc nhìn Cốc Tuyết.
Cơ thể Cốc Tuyết cứng đờ: “ Tiểu Mật, có cách nào giải trừ thề ước với Phỉ Lam Tinh không? Ngươi xem, ta chỉ là một người bình thường, không văn không võ, còn Phỉ Lam Tinh là bảo bối. Ta căn bản không thể bảo vệ được”. Nếu yêu ma quỷ quái biết cô có bảo bối không đem cô xé thành từng mảnh nhỏ mới là lạ.
“ Không có cách nào giải trừ”. Tiểu Mật nói dối không chớp mắt. Đợi mấy trăm năm mới gặp được chủ nhân như Cốc Tuyết, nàng ta không thể thả cô đi, Tiểu Mật không bao giờ nghĩ tới ngày đó: “ Nhưng tôi có cách để cho người khác không thể nhìn thấy Phỉ Lam Tinh, không thể phát hiện ra chúng ta”.
“ Cách gì?”. Vừa không để mất đi Phỉ Lam Tinh, vừa không cho người khác phát hiện. Đây đúng là nhất cử lưỡng tiện, chỉ có đứa ngốc mới từ chối.
“ Tôi và cô dùng máu tươi để thề”. Gương mặt bánh bao của Tiểu Mật tỏ vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng không ngừng cười gian. Ha ha. Dù sao cô cũng không thể trở thành thần tiên, Cốc Tuyết khó mà phát hiện ra được. Khó lắm nàng ta mới gặp được Cốc Tuyết, nếu để Cốc Tuyết ra đi, mấy trăm năm nữa nàng ta sẽ không có ai làm bạn. Vì vậy mà Tiểu Mật lấy máu tươi làm khế ước ký kết linh hồn. Như vậy, cho dù Tiểu Tuyết ở đâu, nàng ta cũng có thể đi theo.
Cốc Tuyết không biết suy tính của Tiểu Mật. Cô nghĩ một không gian kỳ bí rộng lớn như vậy sau này sẽ thuộc về mình vì thế mà cao hứng cắn ngón tay lấy máu tươi cùng Tiểu Mật thề thốt.
Đợi Tiểu Mật trao đổi nuốt xong giọt máu, Cốc Tuyết ngốc ngếch ngồi bên cạnh đống hoa quả cười ngây ngô. Tiểu Mật cũng ngồi bên cười khúc khích – Cả hai đều nghĩ thầm: Vậy là mọi việc đã thành công.
Cô thở hồng hộc chạy về nhà, trán vã mồ hôi, từng giọt nóng lạnh trên mặt thi nhau nhỏ xuống. Cô hít sâu một hơi, ổn định lại nhịp tim đang đập loạn xạ. Sau khi há miệng uống một cốc nước đầy, Cốc Tuyết mới dần tỉnh táo. Cô nhìn Cốc Noãn đang nằm trong lòng, vì lúc nãy cô chạy nhanh gây náo loạn nên giờ đã tỉnh giấc. Sắc mặt cô bé vẫn hồng hào, chắc không bị vật kia bò lên, nhà cửa mọi thứ vẫn bình thường, chứng tỏ không bị thứ kia đi vào.
Không nhìn thấy chỗ nào bất thường, Cốc Tuyết mới thoải mái vén tay áo lên lau mặt. “ Đợi lát nữa trời tối thắp hương, đốt nến khấn Bồ Tát mới được”. Đây có thể coi là một cách để trừ tà.
Không có quỷ quái đi theo, Cốc Tuyết vui mừng đặt mông ngồi xuống giường. Cô im lặng năm giây rồi hốt hoảng đứng bật dậy: “ A, còn cái cuốc, cặp lồng, đồ chơi của Cốc Noãn, cả cái chiếu nữa. Tất cả còn ở trên núi, làm sao bây giờ?”. Tất cả đều là tiền, không thể vứt đi. Nếu phải quay lại lấy, cô thấy hơi sợ.
Cốc Tuyết không biết làm sao nên cứ đi đi lại lại trong nhà.
“ Thôi, đành quay lại lấy vậy”. Sau này làm việc cô cần phải dùng đến những thứ ấy. Hơn nữa miếng đất ấy mới làm được một nửa, dù thế nào thì ngày mai vẫn phải quay lại để trồng cây. “ Ngày thường mình không làm truyện gì xấu. Ngày xưa sóng thần ở nước Mỹ mình còn khấn nguyện hy vọng người chết có thể đầu thai. Như vậy coi như mình là người tốt. Hẳn là người tốt sẽ không bị yêu ma quỷ quái bắt đi”. Cốc Tuyết cố gắng thuyết phục bản thân nhưng hai chân không muốn bước ra ngoài, nói gì thì nói, trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi.
“ Mẹ, mẹ”. Tiểu Cốc Noãn ngồi trên giường tò mò nhìn Cốc Tuyết đi đi lại lại trong phòng.
“ Kệ thôi, chết thì chết”. Cốc Tuyết vỗ đùi hạ quyết tâm lên núi. Cô nhìn vẻ mặt tò mò của Tiểu Cốc Noãn rồi ôm con gái ra ngoài. Dù sao thì hai mẹ con cô đang phải sống nương tựa vào nhau, cùng nhau lên núi, nếu có chết thì sẽ chết cùng nhau.
Trên núi không có gì thay đổi. Ba lô, tấm chiếu, mấy món đồ chơi của Cốc Noãn vẫn lành lặn nằm yên một chỗ. Đống lửa lâu chưa thêm củi xem ra đã tắt, chỉ còn lại một đống tro bụi màu đen.
Cốc Tuyết nuốt nước bọt đi lên phía trước, được hai bước thì dừng lại, hốt hoảng nhìn tứ phía, phát giác thấy không có gì lạ mới tiếp tục bước đi. Cứ như thế ngừng đi ngừng lại vài lần, cuối cùng thì Cốc Tuyết khó nhọc ôm Cốc Noãn cũng đến được chỗ gốc cây, dưới chân đúng là chuỗi vòng cổ đã bị cô ném xuống đất.
Cốc Tuyết đứng nhắm chặt hai mắt, cảm giác có một cơn gió nhẹ mát lạnh thổi qua khiến Cốc Tuyết rùng mình. Cô không còn sức lực cười với Cốc Noãn, lúc này đang mở to mắt không biết gì đến thế sự: “ Noãn Noãn, con xem mẹ có phải đang tự dọa chính mình không?”.
Cốc Tuyết buông Cốc Noãn, bắt tay vào nhặt nhạnh các thứ bị vứt trên mặt đất. Đồ đạc đều được thu dọn, chỉ còn chiếc vòng cổ màu sáng bạc nằm lẫn trong đám bùn. Cốc Tuyết mấp máy môi, tay run run nhặt chiếc vòng. Người không biết vật, trong lòng sẽ luôn cảm thấy sợ hãi và tò mò. Cốc Tuyết không phải ngoại lệ. Nhìn chiếc vòng từ cũ biến thành mới không khác gì biến hóa, sự tò mò dần dần ngăn chặn nỗi sợ hãi. Nếu đây không phải vật xấu xa thì là bảo bối của thần tiên? Nếu đúng là bảo bối, không phải cô sẽ giàu to sao? Tương lai của cô và Cốc Noãn không chừng sẽ được đảm bảo. Cho nên nói tính cách con người phức tạp, dù cố kiềm chế nhưng khi rơi vào hoàn cảnh bần cùng như Cốc Tuyết cũng không thể giữ nổi tấm lòng.
Cốc Tuyết nhặt vòng cổ mang về nhà.
Cốc Tuyết ăn cơm tối và cho Cốc Noãn tắm rửa xong, sau đó cô ngồi ngẩn người trên giường nhìn chiếc vòng. Sao từ một chiếc vòng cũ lại có thể biến thành mới? Cốc Tuyết thận trọng nhớ lại lúc chiếc vòng biến đổi. Cô nhớ rõ lúc ngón tay của cô bị gỉ sét của chiếc vòng đâm phải, khi cô lấy chiếc vòng ra thì nó đã thay đổi hình dạng. Nói cách khác, chiếc vòng đã biến hóa ngay từ trong túi quần của cô: “ Lạ thật, chẳng lẽ nó biến hóa khi gặp mặt trời? Hay là do mảnh đất chôn chiếc vòng này có gì đặc biệt?”. Cô thật sự nghĩ mãi không ra nguyên nhân khiến chiếc vòng cổ từ cũ biến thành mới. Có khi ngày mai cô mang mấy chiếc búa, chiếc dao rỉ ra mảnh đất đó chôn thử xem sao.
Đầu óc Cốc Tuyết đầy thắc mắc, tay cầm chiếc vòng cổ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cốc Tuyết ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trái cây tươi mát. Cô hít nhẹ một cái rồi mở mắt. Cô nghi hoặc nhìn xung quanh, từng cơn gió làm lay động những cánh hoa không biết tên. Không phải cô ngủ ở nhà sao, cô chạy lên núi từ bao giờ vậy? Với lại cô đã đi qua mấy ngọn núi gần thôn Vương Gia Tràng nhưng chưa từng thấy ngọn núi nào như ngọn núi này.
Cô ngồi dậy nhìn tứ phía, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc. Cô nhìn thấy cái gì đây? Khắp quả đồi tràn ngập hoa quả, nào là đào, lê, anh đào, sơn trà, nho, chuối, vải…bao nhiêu là nhiều. Cô đi vào vương quốc trái cây sao?
Cốc Tuyết vừa sợ hãi vừa kinh ngạc đứng dưới gốc cây đào, cô tiện tay vặt một quả, xoa lên người rồi cắn một miếng: “ Ồ, ngọt quá!”. Cô chưa bao giờ ăn quả đào nào ngọt như vậy nên tâm trạng có phần phấn khích.
Cốc Tuyết cắn đào, xoay người với lấy cây quýt ngay bên cạnh. Những quả quýt lớn đỏ rực treo chi chít trên cành. Cây quýt nặng trĩu quả vít xuống tận thắt lưng. Cô ngẩn người nhìn cây quýt xong nhìn quả đào đã bị gặm một nửa: “ Bây giờ đâu phải mùa quýt với đào ra cùng một lúc?”. Nếu nhớ không lầm thì hôm qua cô mới thấy mấy cây đào ở vườn sau đang kết trái bé bằng ngón tay. Cả những cây quýt nữa, giờ là mùa đông, đâu phải mùa của hoa quả? Vậy mà hiện tại nơi cô đang đứng lại là mùa xuân.
Cốc Tuyết sửng sốt, quả đào trong tay rơi xuống đất lăn vài vòng.
Ánh mắt cô dường như bị mê hoặc bởi mùi hương nồng nàn của hoa quả. Nghĩ đến đào và quýt không cùng mùa, Cốc Tuyết lập tức bừng tỉnh. Cô nhìn xa xa, có vài đám mây lượn lờ trên đỉnh núi nhưng không có điểm gì là quen thuộc. Nền trời xanh không một chút chân thực. Trên mặt đất hoa cỏ xanh tươi, hình dáng tương tự nhưng cô không biết gọi tên là gì. Những hình ảnh thường thấy như cỏ dại, vật nuôi…cô đều không thấy. Nhìn bốn phương tám hướng khắp nơi là cây ăn quả với đủ màu sắc…
“ Đây rốt cục là nơi nào?”. Cốc Tuyết vội vàng chạy xuyên qua đám cây ăn quả. Cô chạy không biết bao lâu mới thoát ra khỏi rừng quả đó để tới một sườn núi.
Bên triền núi là một cánh đồng sâu ngập đầy nước. Cốc Tuyết đứng dưới sườn núi gào to: “ Có ai ở đây không?…Oa, ngươi là ai?”. Cốc Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy phía trước là một người tí hon với đôi cánh dài trong suốt. Người này thật bé nhỏ, vóc dáng chỉ bằng một nửa Tiểu Cốc Noãn. Người này đội chiếc khăn trùm đầu màu đen, đôi mắt to tròn đen láy, nước da trắng nõn nà…Đây chẳng lẽ là công chúa của vương quốc tí hon?
“ Tôi không phải là người. Tôi tên Tiểu Mật là giới linh (1)của Phỉ Lam Tinh”. Tiểu Mật kích động vẫy đôi cánh trong suốt một cách tao nhã trên không trung hướng Cốc Tuyết cúi đầu đáp lễ. Không đợi Cốc Tuyết lấy lại tinh thần, Tiểu Mật bay một vòng xung quanh Cốc Tuyết, sau đó đứng trên vai cô cười tủm tỉm: “ Xem ra cô chính là chủ nhân mới của Tiểu Mật rồi. Chủ nhân, cô tên gì?”.
“ Ta là Cốc Tuyết”. Cốc Tuyết ngơ ngác trả lời, thần trí đang ngao du tận đẩu tận đâu.
“ Chủ nhân, sau này Tiểu Mật gọi cô là Tiểu Tuyết được không?”. Tiểu Mật yêu kiều hươ hươ đôi chân trắng nõn: “ Tiểu Mật đã mấy trăm năm không nói chuyện với ai. Sau này Tiểu Tuyết thường xuyên đến Phỉ Lam Tinh nói chuyện cùng tôi được không?”.
Cốc Tuyết vẫn chưa hoàn hồn.
“ Tiểu Tuyết, Phỉ Lam Tinh vắng vẻ buồn tẻ quá. Sau này cô bắt đến đây ít động vật giúp tôi được không?”.
“….”
“ Tiểu Tuyết, hoa quả ở Phỉ Lam Tinh chín hết rồi, tôi ăn không hết. Hơn nữa mấy thứ này về sau đều thuộc về cô, tôi đi hái cho cô nhé?”.
“…”
“ …”. Cốc Tuyết vẫn đứng ngây người.
“ A, Tiểu Tuyết, cẩn thận…”.
Tiểu Mật thét thất thanh gọi thần trí của Cốc Tuyết từ cõi thần tiên quay về. Cô vừa mới ngẩng đầu đã bị một trời đầy hoa quả che kín mắt.
“ A, Tiểu Tuyết, tôi xin lỗi, mấy trăm năm nay tôi không dùng đến phép thuật rồi”. Tiểu Mật áy náy chỉ đống hoa quả trên mặt đất.
“ Úi chà…”. Mất “chín trâu hai bò” (2) Cốc Tuyết mới từ trong vòng vây của núi hoa quả bò ra được, tay sờ trán, nhiều quả lớn đã bị dập nát.
“ Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, tại lâu lắm rồi tôi không dùng đến phép thuật”. Tiểu Mật bay đến bên Cốc Tuyết, nịnh nọt xoa hai má cô.
Nhìn trên mặt đất có ít nhất mười xe hoa quả các loại, Cốc Tuyết mở miệng hỏi: “ Ngươi rốt cuộc là ai, nơi này là như thế nào?”.
“ Lại đây, lại đây. Chúng ta có nhiều thời gian. Cô ngồi xuống từ từ nghe tôi nói”. Tiểu Mật đặt vào tay Cốc Tuyết một chùm nho, giục cô ngồi xuống nghe nàng ta kể chuyện xưa.
Tiểu Mật hoa chân múa tay bay lượn trên không trung, vui sướng giải thích về học thuật. Cốc Tuyết vừa ăn hoa quả vừa lắng nghe. Trên mặt Tiểu Mật thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ sợ hãi. Mãi đến khi Cốc Tuyết bụng đầy hoa quả, Tiểu Mật “miệng đắng lưỡi khô” (3), kể từ đầu đến cuối mọi bí ẩn cho Cốc Tuyết nghe. Hóa ra trên đời này đúng là có thần tiên, viên trân châu chính là Phỉ Lam Tinh còn sót lại.
“ Đúng rồi, trên thế giới này thật sự có thần tiên, yêu ma quỷ quái cũng tồn tại. Chỉ là do con người không nhìn thấy mà thôi. Bởi vì máu của cô và Phỉ Lam Tinh có liên hệ. Cho nên sau này cô cũng có thể nhìn thấy mọi thứ như ma quỷ, yêu quái…”. Tiểu Mật liếc nhìn Cốc Tuyết.
Cơ thể Cốc Tuyết cứng đờ: “ Tiểu Mật, có cách nào giải trừ thề ước với Phỉ Lam Tinh không? Ngươi xem, ta chỉ là một người bình thường, không văn không võ, còn Phỉ Lam Tinh là bảo bối. Ta căn bản không thể bảo vệ được”. Nếu yêu ma quỷ quái biết cô có bảo bối không đem cô xé thành từng mảnh nhỏ mới là lạ.
“ Không có cách nào giải trừ”. Tiểu Mật nói dối không chớp mắt. Đợi mấy trăm năm mới gặp được chủ nhân như Cốc Tuyết, nàng ta không thể thả cô đi, Tiểu Mật không bao giờ nghĩ tới ngày đó: “ Nhưng tôi có cách để cho người khác không thể nhìn thấy Phỉ Lam Tinh, không thể phát hiện ra chúng ta”.
“ Cách gì?”. Vừa không để mất đi Phỉ Lam Tinh, vừa không cho người khác phát hiện. Đây đúng là nhất cử lưỡng tiện, chỉ có đứa ngốc mới từ chối.
“ Tôi và cô dùng máu tươi để thề”. Gương mặt bánh bao của Tiểu Mật tỏ vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng không ngừng cười gian. Ha ha. Dù sao cô cũng không thể trở thành thần tiên, Cốc Tuyết khó mà phát hiện ra được. Khó lắm nàng ta mới gặp được Cốc Tuyết, nếu để Cốc Tuyết ra đi, mấy trăm năm nữa nàng ta sẽ không có ai làm bạn. Vì vậy mà Tiểu Mật lấy máu tươi làm khế ước ký kết linh hồn. Như vậy, cho dù Tiểu Tuyết ở đâu, nàng ta cũng có thể đi theo.
Cốc Tuyết không biết suy tính của Tiểu Mật. Cô nghĩ một không gian kỳ bí rộng lớn như vậy sau này sẽ thuộc về mình vì thế mà cao hứng cắn ngón tay lấy máu tươi cùng Tiểu Mật thề thốt.
Đợi Tiểu Mật trao đổi nuốt xong giọt máu, Cốc Tuyết ngốc ngếch ngồi bên cạnh đống hoa quả cười ngây ngô. Tiểu Mật cũng ngồi bên cười khúc khích – Cả hai đều nghĩ thầm: Vậy là mọi việc đã thành công.
/65
|