Ta nghỉ ngơi hai ngày liền muốn nhanh xuất môn “Triệt Nhi, đợi thêm hai ngày đi” Hắn thân thể mới tốt hơn chút thôi !
“Nhược Tư, ta không sao. Nhanh xuất phát thôi !” Sớm xuất phát, ta sẽ có thêm vài ngày để đi chơi a!
“Triệt Nhi ngoan, nghe lời đi” Cứ như vậy bị Triệt dụ dỗ, hắn sắp mềm lòng mà đồng ý rồi.
Muốn chạy? Không có cửa đâu ! Ta ôm chặt lấy hắn làm nũng nói: “Nhược Tư, sớm một chút xuất phát đi ! Có được hay không?”
“Hảo, Triệt Nhi ngoan” Ai
hắn đối với chiêu này tuyệt không có cách.
Ta lộ ra nụ cười đắc ý. Bọn Hạo Nhiên bên cạnh thấy vậy lắc đầu, dùng ánh mắt trao đổi với nhau “Ca, ngươi nói ai sẽ tin người vừa rồi là Hoàng Thượng anh minh của chúng ta a?”
“Ngu ngốc sẽ tin. Nếu các đại thần thấy vậy cũng phất ngốc thôi”
“Các ngươi đây là hâm mộ Hoàng Thượng cùng Vương gia ân ái sao? Các ngươi hãy hảo hảo học hỏi cách Hoàng Thượng đối tốt với Vương gia a! Nào giống như các ngươi a!” Tiểu Lan bất mãn nhìn bọn họ.
“Đúng vậy ! Đúng vậy !” Tiểu Hương đồng tình gật đầu.
Thấy thế, huynh đệ Huy Hoàng đều cúi đầu không nói. Lúc này Mộ Dung Vân, Lăng Vân đến đây. “Triệt, đi chơi cùng ca ca đi” Sau đó lôi ta chạy.
Lãnh Nhược Tư không ngăn trở, “Bốn người các ngươi sau khi xuất phát chỉ cần hảo hảo chiếu cố Triệt Nhi thì tốt rồi, đừng để cho hắn bị thương”. Lãnh Nhược Tư dặn dò huynh đệ Huy Hoàng, Tiểu Lan cùng Tiểu Hương.
“Dạ, Hoàng Thượng”
Đêm, ta vui vẻ muốn nghỉ ngơi sớm một chút để hôm sau có thể xuất phát thật sớm “Triệt Nhi, lão công như trẫm không hấp dẫn ngươi sao?” Gần đây trong mắt Triệt Nhi không hề có hắn a.
“Không có a ! Ngươi tối có thể hấp dẫn ta”. Hắn với ta mà nói đến cả máy phát điện siêu cấp cũng không bằng a!
“Phải không? Ngươi gần đây không để ý trẫm nga ! Vậy ngươi làm thế nào bồi thường trẫm?” Hắn đi tới ôm lấy ta.
“Như vậy, bồi thường ngươi”. Ta tự đem đôi môi đưa lên.
Lãnh Nhược Tư hung hăng hôn trụ ta “Triệt Nhi, ngươi thật mê người”.
Đáng ghét ! Sao phải nói những lời làm cho ta thẹn thùng? “Câm miệng, không được nói” Da mặt tên này đúng là dày mà.
“Triệt Nhi, ngươi thật dễ thẹn thùng” Thật khả ái !
“Ai giống ngươi ngô
~” Đáng giận ! Hắn thế nhưng lại đánh lén ta !
Lãnh Nhược Tư tiếp tục đùa giỡn trên cơ thể ta “Ngô ân
Nhược
~~ Tư “
“Nhịn không được ? Muốn sao?” Lãnh Nhược Tư ác liệt hỏi.
Đáng ghét ! Không để ý tới hắn nữa “Không nói? Tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi vậy !” Hắn không tin Triệt Nhi nhẫn được.
Ngủ? Ô
hắn thật đáng giận ! Đem ta làm cho dục hỏa đốt người đã rồi ngừng lại, thật đáng giận ! Ta sinh khí với Lãnh Nhược Tư “Ngươi thật đáng ghét ! Ta không để ý tới ngươi nữa !” Ta hai mắt rưng rưng nhìn hắn.
“Triệt Nhi ngoan, đừng khổ sở !”
“Đáng ghét ! Ngươi thật đáng ghét ! Ta muốn nghỉ !” Ta nói.
Vừa nghe thấy thế, Lãnh Nhược Tư lập tức xoay người áp chế ta rồi tiếp tục chuyện vừa rồi, “Ân
~ Nhược Tư, nhanh lên !”
Kế tiếp xuân ý vô hạn…… Đêm dài yên tĩnh, “Ân a a a a
~ Nhược Tư, đừng a
đừng đến nữa a
”
“Còn sớm mà ! Hiện tại trời còn sớm mà !” Gấp cái gì?
Sớm cái đầu hắn! còn có hai canh giờ nữa là trời sáng, “Ngô a a a
từ bỏ a
~~ không ngày mai ta a a a a
~~ đi không được”
Lãnh Nhược Tư không nói mà tiếp tục động tác đang làm. Ô
~~ ta muốn đi ngủ, ngày mai còn đi chơi mà ! Cuối cùng Lãnh Nhược Tư đến hừng đông mới buông tha ta, hắn ngủ vài canh giờ liền ok ! Nhưng ta thì không như vậy. Kết quả Lãnh Nhược Tư ôm kẻ còn mê ngủ xuất phát. Đến tối ta mới tỉnh “Nhược Tư, đây là nơi nào a?”
“Khách điếm”
Khách điếm? Chẳng phải là nói chúng ta đã xuất phát rồi? Ô
~ ta không nhìn thấy phong cảnh bên đường. Hảo đáng tiếc nga ! “Triệt Nhi, đói bụng chưa? Đến, ăn một chút gì đi”.
Hừ ! Đều là lỗi của hắn, ta thầm oán mà ăn vài món này nọ. Chờ ta ăn no, “Triệt Nhi ăn no rồi, không bằng chúng ta làm vài ‘Vận động’ ha” Tên đại sắc lang lại hướng ta mà hôn đến.
Đáng giận ! Hắn muốn mệt chết ta a? Không lẽ đại sắc lang này đến kì phát tình? Không thể nào? Bất quá lần này hắn xem như có lương tâm, chỉ hai lần liền bỏ qua cho ta. Nghỉ ngơi một đêm, ta khôi phục tinh thần. Ngày hôm sau, “Triệt, ngươi tỉnh ! Ca ca nghĩ ngươi sẽ ngủ cả ngày chứ !”
“Ca ca” Hận
~ giễu cợt ta !
“Được rồi, được rồi, không cười ngươi nữa. Mau ăn sáng đi”. Mộ Dung Vân sủng nịch uy ta.
Chúng ta ăn xong liền đi ra đường dạo, “Oa
~~ thiệt là náo nhiệt nga !”
“Đúng vậy ! Lãnh quốc thật phồn vinh”. Duẫn Tuyết vui vẻ nói.
“Triệt, chẳng lẽ ngươi không biết sao” Đây chính là chuyện mọi người đều biết, Kỷ Lăng kỳ quái hỏi.
“Bởi vì Vương gia đối với việc trước kia không nhớ rõ”. Tiểu Hương giải thích.
“Từ từ, Tiểu Hương ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Vân, Lăng Vân ngây người !
“Hoàng Thượng, từ lúc Vương gia được cứu lên liền đối với chuyện trước đó không nhớ rõ. Ngài ấy sợ ngài lo lắng cho nên không nói”
Hèn gì Triệt đồng ý gả cho Lãnh Nhược Tư. Nguyên lai là đem Hứa Dương quên mất. Nhưng Triệt gặp mặt Hứa Dương hẳn đã đem sự tình nói rõ với hắn, Triệt lại lựa chọn Lãnh Nhược Tư. Xem ra Triệt là thật tình yêu thương hắn, kia thật tốt quá.
“Triệt, ngươi không sao chứ?” Đầu óc sẽ không thụ cái gì thương phải không?
“Không có việc gì. Đừng lo lắng. Chỗ kia sao lại có nhiều người như vậy a?” Ta kỳ quái không thôi mà tiêu sái đi qua.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Chúng ta đi đến đó. Nguyên lai là có người bán mình làm nô cứu vợ a ! Đúng là người thâm tình nga ! Ta nghĩ mình nên đem tiền cho hắn. “Tiền này cho ngươi, cầm đi”
“Cám ơn, chờ ta trị bệnh cho thê tử xong, ta nhất định đến quý phủ làm nô” Hắn cảm kích nhìn ta.
“Không cần” Dù sao hoàng cung cũng không thiếu người. Hắn thật sự làm thế, thê tử hắn sẽ hận chết ta !
“Nhưng……” Hắn do dự nhìn ta.
“Không cần. Dù sao nhà của ta cũng không thiếu người, tiền này coi như ta tặng cho ngươi” Khó có được một hảo tình lang như vậy a !
“Cám ơn công tử, ta sẽ nhớ mãi ơn này”.
“Không cần, ta chỉ đi ngang qua nơi này. Về sau, nếu ngươi có năng lực liền giúp đỡ thật nhiều người chung số phận như ngươi thì tốt rồi”. Tích phúc như vậy sẽ rất tốt.
“Cám ơn công tử, ta sẽ làm như thế”. Hắn cảm kích không thôi đi về.
“Triệt Nhi, vậy ngươi lấy bạc của trẫm thì làm sao đền đáp?” Đúng là cơ hội tốt a.
“Có quan hệ gì? Hắn là của con dân ngươi, con dân của ngươi cùng đường phải bán mình cứu thê, ngươi làm Hoàng Thượng không có trách nhiệm sao?” Ta nói thật có lý đi !
“Được rồi, các ngươi đừng giỡn nữa. Có người đến gây sự kìa” Vũ Liệt bất đắc dĩ nói.
Chúng ta thấy vài tên du côn đến đây. “Ngươi có tiền nhàn rỗi như vậy thì cứu tế huynh đệ chúng ta đi.”
“Cứu tế cái đầu ngươi. Ta có đem tiền quăng xuống biển cũng không cho các ngươi một xu” Thật đáng giận ! Tuổi còn trẻ không lo làm việc kiếm tiền mà làm du côn.
“Vậy đừng trách chúng ta không khách khí. Các huynh đệ, lên”
Không thể nào ! Cái này là động thủ ? Nói không quá một câu liền động thủ? Thật ngoan cố mà? Chẳng lẽ bọn họ không biết cái gì kêu quân tử động khẩu không động thủ sao? Bọn Lãnh Nhược Tư vừa ra tay liền đem những người đó đánh chạy “Triệt Nhi, ngươi không sao chứ ?”
“Không có việc gì” Động tác thật nhanh nga !
“Không có việc gì thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi !”
“Ân”.
Chúng ta hoàn toàn không phát hiện có người vẫn âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta. Nguy cơ chính nhằm vào chúng ta từng bước một mà đến.
“Nhược Tư, ta không sao. Nhanh xuất phát thôi !” Sớm xuất phát, ta sẽ có thêm vài ngày để đi chơi a!
“Triệt Nhi ngoan, nghe lời đi” Cứ như vậy bị Triệt dụ dỗ, hắn sắp mềm lòng mà đồng ý rồi.
Muốn chạy? Không có cửa đâu ! Ta ôm chặt lấy hắn làm nũng nói: “Nhược Tư, sớm một chút xuất phát đi ! Có được hay không?”
“Hảo, Triệt Nhi ngoan” Ai
hắn đối với chiêu này tuyệt không có cách.
Ta lộ ra nụ cười đắc ý. Bọn Hạo Nhiên bên cạnh thấy vậy lắc đầu, dùng ánh mắt trao đổi với nhau “Ca, ngươi nói ai sẽ tin người vừa rồi là Hoàng Thượng anh minh của chúng ta a?”
“Ngu ngốc sẽ tin. Nếu các đại thần thấy vậy cũng phất ngốc thôi”
“Các ngươi đây là hâm mộ Hoàng Thượng cùng Vương gia ân ái sao? Các ngươi hãy hảo hảo học hỏi cách Hoàng Thượng đối tốt với Vương gia a! Nào giống như các ngươi a!” Tiểu Lan bất mãn nhìn bọn họ.
“Đúng vậy ! Đúng vậy !” Tiểu Hương đồng tình gật đầu.
Thấy thế, huynh đệ Huy Hoàng đều cúi đầu không nói. Lúc này Mộ Dung Vân, Lăng Vân đến đây. “Triệt, đi chơi cùng ca ca đi” Sau đó lôi ta chạy.
Lãnh Nhược Tư không ngăn trở, “Bốn người các ngươi sau khi xuất phát chỉ cần hảo hảo chiếu cố Triệt Nhi thì tốt rồi, đừng để cho hắn bị thương”. Lãnh Nhược Tư dặn dò huynh đệ Huy Hoàng, Tiểu Lan cùng Tiểu Hương.
“Dạ, Hoàng Thượng”
Đêm, ta vui vẻ muốn nghỉ ngơi sớm một chút để hôm sau có thể xuất phát thật sớm “Triệt Nhi, lão công như trẫm không hấp dẫn ngươi sao?” Gần đây trong mắt Triệt Nhi không hề có hắn a.
“Không có a ! Ngươi tối có thể hấp dẫn ta”. Hắn với ta mà nói đến cả máy phát điện siêu cấp cũng không bằng a!
“Phải không? Ngươi gần đây không để ý trẫm nga ! Vậy ngươi làm thế nào bồi thường trẫm?” Hắn đi tới ôm lấy ta.
“Như vậy, bồi thường ngươi”. Ta tự đem đôi môi đưa lên.
Lãnh Nhược Tư hung hăng hôn trụ ta “Triệt Nhi, ngươi thật mê người”.
Đáng ghét ! Sao phải nói những lời làm cho ta thẹn thùng? “Câm miệng, không được nói” Da mặt tên này đúng là dày mà.
“Triệt Nhi, ngươi thật dễ thẹn thùng” Thật khả ái !
“Ai giống ngươi ngô
~” Đáng giận ! Hắn thế nhưng lại đánh lén ta !
Lãnh Nhược Tư tiếp tục đùa giỡn trên cơ thể ta “Ngô ân
Nhược
~~ Tư “
“Nhịn không được ? Muốn sao?” Lãnh Nhược Tư ác liệt hỏi.
Đáng ghét ! Không để ý tới hắn nữa “Không nói? Tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi vậy !” Hắn không tin Triệt Nhi nhẫn được.
Ngủ? Ô
hắn thật đáng giận ! Đem ta làm cho dục hỏa đốt người đã rồi ngừng lại, thật đáng giận ! Ta sinh khí với Lãnh Nhược Tư “Ngươi thật đáng ghét ! Ta không để ý tới ngươi nữa !” Ta hai mắt rưng rưng nhìn hắn.
“Triệt Nhi ngoan, đừng khổ sở !”
“Đáng ghét ! Ngươi thật đáng ghét ! Ta muốn nghỉ !” Ta nói.
Vừa nghe thấy thế, Lãnh Nhược Tư lập tức xoay người áp chế ta rồi tiếp tục chuyện vừa rồi, “Ân
~ Nhược Tư, nhanh lên !”
Kế tiếp xuân ý vô hạn…… Đêm dài yên tĩnh, “Ân a a a a
~ Nhược Tư, đừng a
đừng đến nữa a
”
“Còn sớm mà ! Hiện tại trời còn sớm mà !” Gấp cái gì?
Sớm cái đầu hắn! còn có hai canh giờ nữa là trời sáng, “Ngô a a a
từ bỏ a
~~ không ngày mai ta a a a a
~~ đi không được”
Lãnh Nhược Tư không nói mà tiếp tục động tác đang làm. Ô
~~ ta muốn đi ngủ, ngày mai còn đi chơi mà ! Cuối cùng Lãnh Nhược Tư đến hừng đông mới buông tha ta, hắn ngủ vài canh giờ liền ok ! Nhưng ta thì không như vậy. Kết quả Lãnh Nhược Tư ôm kẻ còn mê ngủ xuất phát. Đến tối ta mới tỉnh “Nhược Tư, đây là nơi nào a?”
“Khách điếm”
Khách điếm? Chẳng phải là nói chúng ta đã xuất phát rồi? Ô
~ ta không nhìn thấy phong cảnh bên đường. Hảo đáng tiếc nga ! “Triệt Nhi, đói bụng chưa? Đến, ăn một chút gì đi”.
Hừ ! Đều là lỗi của hắn, ta thầm oán mà ăn vài món này nọ. Chờ ta ăn no, “Triệt Nhi ăn no rồi, không bằng chúng ta làm vài ‘Vận động’ ha” Tên đại sắc lang lại hướng ta mà hôn đến.
Đáng giận ! Hắn muốn mệt chết ta a? Không lẽ đại sắc lang này đến kì phát tình? Không thể nào? Bất quá lần này hắn xem như có lương tâm, chỉ hai lần liền bỏ qua cho ta. Nghỉ ngơi một đêm, ta khôi phục tinh thần. Ngày hôm sau, “Triệt, ngươi tỉnh ! Ca ca nghĩ ngươi sẽ ngủ cả ngày chứ !”
“Ca ca” Hận
~ giễu cợt ta !
“Được rồi, được rồi, không cười ngươi nữa. Mau ăn sáng đi”. Mộ Dung Vân sủng nịch uy ta.
Chúng ta ăn xong liền đi ra đường dạo, “Oa
~~ thiệt là náo nhiệt nga !”
“Đúng vậy ! Lãnh quốc thật phồn vinh”. Duẫn Tuyết vui vẻ nói.
“Triệt, chẳng lẽ ngươi không biết sao” Đây chính là chuyện mọi người đều biết, Kỷ Lăng kỳ quái hỏi.
“Bởi vì Vương gia đối với việc trước kia không nhớ rõ”. Tiểu Hương giải thích.
“Từ từ, Tiểu Hương ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Vân, Lăng Vân ngây người !
“Hoàng Thượng, từ lúc Vương gia được cứu lên liền đối với chuyện trước đó không nhớ rõ. Ngài ấy sợ ngài lo lắng cho nên không nói”
Hèn gì Triệt đồng ý gả cho Lãnh Nhược Tư. Nguyên lai là đem Hứa Dương quên mất. Nhưng Triệt gặp mặt Hứa Dương hẳn đã đem sự tình nói rõ với hắn, Triệt lại lựa chọn Lãnh Nhược Tư. Xem ra Triệt là thật tình yêu thương hắn, kia thật tốt quá.
“Triệt, ngươi không sao chứ?” Đầu óc sẽ không thụ cái gì thương phải không?
“Không có việc gì. Đừng lo lắng. Chỗ kia sao lại có nhiều người như vậy a?” Ta kỳ quái không thôi mà tiêu sái đi qua.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Chúng ta đi đến đó. Nguyên lai là có người bán mình làm nô cứu vợ a ! Đúng là người thâm tình nga ! Ta nghĩ mình nên đem tiền cho hắn. “Tiền này cho ngươi, cầm đi”
“Cám ơn, chờ ta trị bệnh cho thê tử xong, ta nhất định đến quý phủ làm nô” Hắn cảm kích nhìn ta.
“Không cần” Dù sao hoàng cung cũng không thiếu người. Hắn thật sự làm thế, thê tử hắn sẽ hận chết ta !
“Nhưng……” Hắn do dự nhìn ta.
“Không cần. Dù sao nhà của ta cũng không thiếu người, tiền này coi như ta tặng cho ngươi” Khó có được một hảo tình lang như vậy a !
“Cám ơn công tử, ta sẽ nhớ mãi ơn này”.
“Không cần, ta chỉ đi ngang qua nơi này. Về sau, nếu ngươi có năng lực liền giúp đỡ thật nhiều người chung số phận như ngươi thì tốt rồi”. Tích phúc như vậy sẽ rất tốt.
“Cám ơn công tử, ta sẽ làm như thế”. Hắn cảm kích không thôi đi về.
“Triệt Nhi, vậy ngươi lấy bạc của trẫm thì làm sao đền đáp?” Đúng là cơ hội tốt a.
“Có quan hệ gì? Hắn là của con dân ngươi, con dân của ngươi cùng đường phải bán mình cứu thê, ngươi làm Hoàng Thượng không có trách nhiệm sao?” Ta nói thật có lý đi !
“Được rồi, các ngươi đừng giỡn nữa. Có người đến gây sự kìa” Vũ Liệt bất đắc dĩ nói.
Chúng ta thấy vài tên du côn đến đây. “Ngươi có tiền nhàn rỗi như vậy thì cứu tế huynh đệ chúng ta đi.”
“Cứu tế cái đầu ngươi. Ta có đem tiền quăng xuống biển cũng không cho các ngươi một xu” Thật đáng giận ! Tuổi còn trẻ không lo làm việc kiếm tiền mà làm du côn.
“Vậy đừng trách chúng ta không khách khí. Các huynh đệ, lên”
Không thể nào ! Cái này là động thủ ? Nói không quá một câu liền động thủ? Thật ngoan cố mà? Chẳng lẽ bọn họ không biết cái gì kêu quân tử động khẩu không động thủ sao? Bọn Lãnh Nhược Tư vừa ra tay liền đem những người đó đánh chạy “Triệt Nhi, ngươi không sao chứ ?”
“Không có việc gì” Động tác thật nhanh nga !
“Không có việc gì thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi !”
“Ân”.
Chúng ta hoàn toàn không phát hiện có người vẫn âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta. Nguy cơ chính nhằm vào chúng ta từng bước một mà đến.
/89
|