"Vậy vì sao ngài lại như thế? Ta biết thuật luyện đan của Cố cô nương rất lợi hại, là một hạt giống tốt, điều này mọi người đều thừa nhận. Ta biết nàng đã từng sáng tạo vài lần kỳ tích, đầu óc cũng rất linh hoạt, thậm chí còn hiểu cổ thuật, giúp Thiên Tụ Đường bắt được người xấu là cống hiến rất lớn. Những điều này mọi người đều biết, hơn nữa đều cảm thấy nàng là một nhân tài. Nhưng nàng chỉ mới đạt linh lực cấp 5, đúng không? Đợi lát nữa thật sự đánh nhau, ta sợ nàng không chịu được. Thua vẫn là chuyện nhỏ, lỡ may thất thủ, thật sự khiến nàng bị thương thì phải làm sao? Chỉ sợ không thể giải thích được với thánh tôn nơi đó."
"Yên tâm! Tất cả đều đã có bản đường chủ! Ông chỉ cần nói học sinh của mình cố gắng hết sức là được."
Ánh mắt Mạnh đạo sư sáng lên, ông ta chờ chính là những lời này!
Chiến trường không cha không con, ông ta đã từng dạy dỗ học sinh mỗi một trận đối chiến đều cần phải nghiêm túc, phải nỗ lực hết mình trong lúc đối chiến, hiện tại có những lời này của Cổ đường chủ, ông ta còn sợ gì nữa?
Mạnh đạo sư lập tức truyền âm với ba học trò của mình vừa mới lên đài: "Tận lực đánh! Tranh thủ hạ gục bọn họ cùng lúc, sớm kết thúc trò hề này càng sớm càng tốt!"
Ánh mắt ba học sinh kia sáng lên, lập tức xoa tay hầm hè!
Nếu phải thủ hạ lưu tình, bọn họ cần phải kiềm chế, điều này có chút khó khăn. Nếu có thể tận lực mà đánh thì còn sợ gì nữa?! Đánh thôi!
Trong mắt bọn họ bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực......
Đối chiến bắt đầu ——
Trận đối chiến này kết thúc rất nhanh, trước sau chưa đầy nửa canh giờ.
Trên đài, ba học sinh Tử Vân ban, có hai người nằm sấp xuống, mặc dù một người vẫn đang đứng, nhưng một thân quần áo bị cắt mất bảy tám mảnh, thậm chí một mảng lớn tóc cũng đã biến mất, cực kỳ chật vật.
Trong khi ba người Cố Tích Cửu vẫn đang êm đẹp đứng ở nơi đó. Thiên Linh Vũ chống nạnh cười to: "Xem ra Tử Vân ban chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, ha ha ha ha ha."
Cổ Tàn Mặc quay đầu hỏi Mạnh đạo sư đang ngây người sững sờ: "Học sinh của ông có tận lực hay không? Bị học sinh Lưu Vân ban đánh bại thật là mất mặt."
Khuôn mặt Mạnh đạo sư đỏ bừng, hít vào một hơi, hỏi Cổ Tàn Mặc: "Ta có thể phái thêm một đội khác một lần nữa hay không?"
Đậu má, sớm biết kết quả sẽ như thế này, ông sẽ không tùy tiện phái những học sinh kém cỏi nhất lên đây!
Cổ Tàn Mặc căng mặt: "Ông muốn dùng xa luân chiến với ba hài tử này?"
Mạnh đạo sư: "......"
Cổ Tàn Mặc vỗ vỗ vai ông ta: "Lão Mạnh, thấy ông đáng thương như vậy, ta có thể cho ông thêm một cơ hội khác, nhưng phải là ba ngày sau. Hy vọng ông có thể chọn lựa người cẩn thận, nếu ba ngày sau người của ông lại thua nữa, lão phu đều cảm thấy xấu hổ cho ông......"
Mạnh đạo sư: "......"
Mặc dù trận chiến này rất ít người xem, nhưng hiệu ứng chấn động do nó tạo thành vẫn là rất lớn. Trong một ngày đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách của Thiên Tụ Đường, thậm chí tôi tớ chuyên quét tước vệ sinh cũng đều biết hết.
Học sinh Lưu Vân ban cực kỳ vui mừng, học sinh lớp 3 Tử Vân ban trở thành trò cười của Thiên Tụ Đường. Trong ba ngày qua, ba học sinh lớp 3 đi đường đều không dám ngẩng đầu lên, gặp người đều trốn tránh ——
Đương nhiên, mỗi người bọn họ đều tích cóp một bụng lửa buồn bực, chờ đợi nhanh chóng tới ba ngày sau để lật ngược tình thế.
......
Ba ngày sau, Cạnh Kỹ đài.
Trên khán đài đều chật kín chỗ, chẳng những toàn bộ học sinh và đạo sư đều tới, ngay cả đại sư phụ nhà ăn cũng chạy tới.
Để lật ngược tình thế, lần này Mạnh đạo sư phái ra đội hình mạnh nhất trong lớp. Ba người kia vừa bước lên đài, khí thế lập tức trở nên khác hẳn, vô số tiếng vỗ tay vang lên.
Đây là lần đầu tiên Lam Ngoại Hồ tham gia tỷ thí lớn thế này. Nàng hoa mắt nhìn vô số đầu đen phía dưới, đến khi nhìn rõ ba người đối diện chuẩn bị đối chiến, lòng bàn tay đều thấm ra mồ hôi.
"Yên tâm! Tất cả đều đã có bản đường chủ! Ông chỉ cần nói học sinh của mình cố gắng hết sức là được."
Ánh mắt Mạnh đạo sư sáng lên, ông ta chờ chính là những lời này!
Chiến trường không cha không con, ông ta đã từng dạy dỗ học sinh mỗi một trận đối chiến đều cần phải nghiêm túc, phải nỗ lực hết mình trong lúc đối chiến, hiện tại có những lời này của Cổ đường chủ, ông ta còn sợ gì nữa?
Mạnh đạo sư lập tức truyền âm với ba học trò của mình vừa mới lên đài: "Tận lực đánh! Tranh thủ hạ gục bọn họ cùng lúc, sớm kết thúc trò hề này càng sớm càng tốt!"
Ánh mắt ba học sinh kia sáng lên, lập tức xoa tay hầm hè!
Nếu phải thủ hạ lưu tình, bọn họ cần phải kiềm chế, điều này có chút khó khăn. Nếu có thể tận lực mà đánh thì còn sợ gì nữa?! Đánh thôi!
Trong mắt bọn họ bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực......
Đối chiến bắt đầu ——
Trận đối chiến này kết thúc rất nhanh, trước sau chưa đầy nửa canh giờ.
Trên đài, ba học sinh Tử Vân ban, có hai người nằm sấp xuống, mặc dù một người vẫn đang đứng, nhưng một thân quần áo bị cắt mất bảy tám mảnh, thậm chí một mảng lớn tóc cũng đã biến mất, cực kỳ chật vật.
Trong khi ba người Cố Tích Cửu vẫn đang êm đẹp đứng ở nơi đó. Thiên Linh Vũ chống nạnh cười to: "Xem ra Tử Vân ban chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, ha ha ha ha ha."
Cổ Tàn Mặc quay đầu hỏi Mạnh đạo sư đang ngây người sững sờ: "Học sinh của ông có tận lực hay không? Bị học sinh Lưu Vân ban đánh bại thật là mất mặt."
Khuôn mặt Mạnh đạo sư đỏ bừng, hít vào một hơi, hỏi Cổ Tàn Mặc: "Ta có thể phái thêm một đội khác một lần nữa hay không?"
Đậu má, sớm biết kết quả sẽ như thế này, ông sẽ không tùy tiện phái những học sinh kém cỏi nhất lên đây!
Cổ Tàn Mặc căng mặt: "Ông muốn dùng xa luân chiến với ba hài tử này?"
Mạnh đạo sư: "......"
Cổ Tàn Mặc vỗ vỗ vai ông ta: "Lão Mạnh, thấy ông đáng thương như vậy, ta có thể cho ông thêm một cơ hội khác, nhưng phải là ba ngày sau. Hy vọng ông có thể chọn lựa người cẩn thận, nếu ba ngày sau người của ông lại thua nữa, lão phu đều cảm thấy xấu hổ cho ông......"
Mạnh đạo sư: "......"
Mặc dù trận chiến này rất ít người xem, nhưng hiệu ứng chấn động do nó tạo thành vẫn là rất lớn. Trong một ngày đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách của Thiên Tụ Đường, thậm chí tôi tớ chuyên quét tước vệ sinh cũng đều biết hết.
Học sinh Lưu Vân ban cực kỳ vui mừng, học sinh lớp 3 Tử Vân ban trở thành trò cười của Thiên Tụ Đường. Trong ba ngày qua, ba học sinh lớp 3 đi đường đều không dám ngẩng đầu lên, gặp người đều trốn tránh ——
Đương nhiên, mỗi người bọn họ đều tích cóp một bụng lửa buồn bực, chờ đợi nhanh chóng tới ba ngày sau để lật ngược tình thế.
......
Ba ngày sau, Cạnh Kỹ đài.
Trên khán đài đều chật kín chỗ, chẳng những toàn bộ học sinh và đạo sư đều tới, ngay cả đại sư phụ nhà ăn cũng chạy tới.
Để lật ngược tình thế, lần này Mạnh đạo sư phái ra đội hình mạnh nhất trong lớp. Ba người kia vừa bước lên đài, khí thế lập tức trở nên khác hẳn, vô số tiếng vỗ tay vang lên.
Đây là lần đầu tiên Lam Ngoại Hồ tham gia tỷ thí lớn thế này. Nàng hoa mắt nhìn vô số đầu đen phía dưới, đến khi nhìn rõ ba người đối diện chuẩn bị đối chiến, lòng bàn tay đều thấm ra mồ hôi.
/650
|