Editor: nhuandong
Trên cửa thành Hoàng cung, một bóng trắng đang đứng, ánh sáng yếu ớt, áo trắng tung bay… Khóe môi trắng bệch khó nén được kích động, hơi run rẩy, ánh sáng nhạt trong mắt ở trong đêm đen sáng ngời còn hơn cả đuốc trên tường thành.
Noãn Noãn nàng thật sự… Trong lồng ngực đột nhiên như bị một loại hạnh phúc bất chợt tới lấp đầy.
“Hoàng thượng, bọn họ trở lại!” Lãnh Cầm nhỏ giọng nói.
Mộ Dung Thánh Anh cúi mắt nhìn, quả nhiên, xa xa ngoài cửa thàng xuất hiện mấy điểm đen nhỏ. Mộ Dung Thánh Anh vội vàng đi xuống thành, đứng ngoài cửa thành, trong lòng khó có thể khống chế được kích động chờ đợi.
“Là hoàng huynh!” Đột nhiên, Mộ Dung Thánh Khuynh khẽ hô lên một tiếng, Noãn Noãn ngẩng đầu lên, mặc dù hính bóng người phía trước có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng chính là Mộ Dung Thánh Anh.
Noãn Noãn dừng bước lại, nhỏ giọng nói: “Thập Nhất, ngươi đi về trước đi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ: “Đây là ý gì? Nàng…”
Noãn Noãn nhìn sắc trời, trời đã sắp sáng, nơi chân trời phía xa đã có kim quang như ẩn như hiện.
“Noãn Noãn, nàng sẽ không phải là…” Nghĩ đến khả năng đó, Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên khẩn trương: “Lão Thất bị trừng phạt là đúng tội, hắn…”
“Không phải như vậy!” Noãn Noãn cắt đứt lời của hắn: “Lòng của ta lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của ngươi nhiều, Thập Nhất, việc ngươi cầu xin ta ta đã làm, hiện tại chỉ muốn có chút không gian của mình mà thôi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh chỉ có thể gật đầu một cái, rũ thấp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy nàng có trở lại không?”
“Dĩ nhiên, độc Thốn Tương Tư ta chưa có giải được, đây chính là loại độc có tính khiêu chiến nhất với ta!” Noãn Noãn nhướng mày nhẹ cười một tiếng.
Mộ Dung Thánh Khuynh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhẹ đi: “Vậy thì tốt, ta đi về trước phục mệnh!”
Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo ám vệ đi xa.
Noãn Noãn mắt sắc chìm xuống, xoay người hướng phủ Thừa tướng mà đi. Long Chiếu An mang người trốn ra khỏi Đô thàng, chỉ để lại mấy người làm quét dọn, là điểm dừng chân tốt nhất của nàng!
Thấy đại tiểu thư trở lại, nhưng bộc nhân kia thái độ vô cùng cung kính, sau khi liên tục xác nhận không cần bất kỳ việc gì, lúc này mới ngáp trở về tiếp tục ngủ.
Ngồi ở khuê phòng đã từng là của Long Noãn Noãn, Noãn Noãn vuốt chăn gấm ấm mềm nhàn nhạt thở dài một hơi, yếu ơt mở miệng: “Hôm nay có lẽ là đã làm chuyện trái với tâm ý của ngươi, thật xin lỗi. Mặc dù không biết tâm ý chân thật của ngươi, nhưng chắc ngươi cũng không hi vọng hai người bọn họ đánh nhau chứ?”
Noãn Noãn rất nhanh lại lắc đầu: “Ai nha, đang nói cái gì vậy, hiện tại mình chính là Long Noãn Noãn, thân thể này, tất cả đều là của mình, mình muốn làm sao thì làm vậy, tại sao lại có áy náy với nàng chứ? Long Noãn Noãn, chuyện gì khiến mày trở nên cảm tính như vậy! Nếu như bị sư phụ biết, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi tổ chức Thiên Sứ!” Nói xong nàng giống như đã hạ quyết tâm, thoải mái nằm ở trên giương, kéo chăn qua, nhắm mắt lại, vừa cảm giác đến hừng đông.
Mộ Dung Thánh Anh một mực tìm kiếm bóng dáng của ai đó, nhưng khi mọi người đã đứng trước mặt của hắn, quỳ trên mặt đất, hắn vẫn không tìm được.
“Thập Nhất, không phải nói Hoàng hậu đi cùng với đệ sao?” Mộ Dung Thánh Anh tiến lên cúi đầu mở miệng
Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài: “Hoàng huynh, chúng ta hồi cung rồi hãy nói!”
Bên trong Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Khuynh cẩn thận miêu tả lại chuyện xảy ra tối qua, tâm tình cũng từ nhẹ nhõm trở nên nặng nề: “Mặc dù không có thương lượng trước với hoàng huynh, nhưng cũng chỉ vì tốt cho huynh!”
Mộ Dung Thánh Anh một mực lắng nghe, khi nghe xong cả sự tình phát triển ở phía sau, đôi mắt xanh đen như biển rộng trời đông, ngoài mặt bình tĩnh, lại giấu giếm một cỗ cường lực.
“Thập Nhất, đệ không nên tự mình hành động!” Hồi lâu, Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng, trong ánh mắt tràn ngập tức giận: “Nếu như có cái vạn nhất, Thập Nhất, đệ muốn trẫm phải giao phó như thế nào với mẫu phi?”
Mộ Dung Thánh Khuynh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, Thập Nhất biết sai rồi, nhưng lại không hối hận. Chục năm trước, hoàng huynh vì bảo vệ quốc gia này, bảo vệ Thập Nhất, đã bỏ ra quá nhiều. Hiện tại Thập Nhất đã trưởng thành, đổi lại là Thập Nhất bảo vệ hoàng huynh!”
Mộ Dung Thánh Anh ngẩn ra, lông mi hình quạt kịch liệt run một cái: “Thập Nhất ngốc, bất luận đệ bao nhiêu tuổi, đệ vĩnh viễn là đệ đệ của trẫm!”
Mộ Dung Thánh Khuynh ngước mắt, ánh mắt trong suốt: “Hoàng huynh, đừng trách Thập Nhất, được không?”
Mộ Dung Thánh Anh cũng không nói gì, chỉ cởi áo khoác lông cáo trên người xuống, khoác lên Mộ Dung Thánh Khuynh chỉ mặc bộ quần áo dạ hành, còn thuận theo kéo cổ áo, chắn lên hơn nửa mặt hắn: “Đi về nghỉ ngơi đi, trên người của đệ toàn bộ đều là khí lạnh!”
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng: “Nhưng Noãn Noãn nàng…”
“Có trẫm ở đây!” Mộ Dung Thánh Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, khoác áo lông cáo sải bước rời đi.
Nam nhân kinh ngạc đứng ở bên trong Càn Khôn điện, nghe tiếng tách tách ấm áp phát ra của lò sưởi tỏng góc tường.
Hiện tại Noãn Noãn ở nơi nào? Đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ bì lão Thất cảm động sao? Nam nhân im lặng rũ mắt xuống, chập chờn bóng mờ giống như bươm bướm sắp chết, sợi dây trói buộc tâm kia mảnh như sợi tóc, nhưng lại vững sắt thép.
Hắn cũng đã từng mê man như vậy, hai thân phận hai thái cực chạy bên cạnh Noãn Noãn, khi Noãn Noãn dẫn đội kinh kỳ ở thời điểm chỉ mảnh treo chuông, đột phá kẻ địch bao vây, xuất hiện ở trước mặt hắn, tim của hắn giống như ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở chân trời, đột nhiên vô cùng thông suốt. Mặc kệ lấy thân phận Mộ Dung Thánh Anh hay là Kim Ưng, hắn đều chắc chắn phải có được nữ nhân này! Cho nên, hiện tại Noãn Noãn mê man hắn có thể hiếu, chỉ là, hắn sẽ không để cho nàng tiếp tục mê man nữa, hắn sẽ nhanh chóng xuất kích!
※
Mở mắt, nhìn đỉnh màn hoa lệ, một hồi ngây ngô, vừa mới ngồi dậy đã thấy cửa phòng đẩy ra, Quế ma ma cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi vào, thấy Noãn Noãn, cười một nụ cười xưa nay chưa từng thấy: “Tiểu thư người đã trở lại? Tối hôm qua nô tỳ ngủ sâu giấc, không biết, sáng sớm hôm nay mới nghe nói, còn tưởng bọn họ nói càn!”
Noãn Noãn nhìn Quế ma ma, lạnh nhạt nói: “Đã lâu không gặp, bà có khỏe không?”
Quế ma ma lập tức như thụ sủng nhược kinh (được sủng mà hãi): “Tốt tốt tốt, chính là không có tiểu thư ở đây, nô tỳ cũng không có chuyện gì có thể làm, cả ngày nhàn rỗi!”
Noãn Noãn gật đầu một cái, đứng thẳng người đứng dậy. Quế ma ma lập tức tiến lên thay y phục cho nàng.
“Ta tự mình thay!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, lâu như vậy, nàng vẫn có thói quen tự mình thay quần áo.
“Người xem, ta lại quên mất!” Quế ma ma ngượng ngùng cười, có chút thất vọng: “Trước kia y phục của tiểu thư đều do nô tỳ mặc!”
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, bộ dáng Quế ma ma khiến cho nàng nhanh chóng liên tưởng đến Mộ Dung Thánh Ly tối hôm qua, không được, nàng không thể cảm tính như vậy, nàng không thể nghĩ đến những thứ này nữa!
“Thật xin lỗi, nô tỳ biết sai rồi!” Quế ma ma lập tức nói xin lỗi, cong thân thể.
Noãn Noãn biết bà hiểu lầm, nhưng lại không muốn giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta đi, ta ăn ở trong này!”
Nguyên tưởng rằng rời khỏi hoàng cung sẽ được bình tĩnh, nhưng không nghĩ đến thấy phủ Thừa tướng, Noãn Noãn càng thêm tâm phiền ý loạn.
Sau một phút đồng hồ, đồ ăn được bưng vào, rất tinh xảo, Quế ma ma muốn phục vụ, nhưng bị Noãn Noãn đuổi ra.
Một người ăn, tâm tình cũng khó được bình tĩnh.
Đột nhiên, cửa sổ chợt mở ra, một bóng người phi vào, Noãn Noãn cảnh giác ngẩng đầu, lại đối mặt với ánh mắt đầy ý cười.
“Kim Ưng?” Noãn Noãn vui mừng, nàng khắp nơi tìm Kim Ưng nhưng không tìm được, không ngờ hắn lại tự động xuất hiện!
“Oa, thật phong phú, ta thật đói!” Kim Ưng lập tức ngồi xuống, cắn một cái bánh bao hấp, tùy tiện nhau hai cái liền nuốt xuống.
“Ngươi là quỷ chết đói đầu thai hay sao vậy, ăn nhanh như thế!” Noãn Noãn trừng hắn, nhưng vẫn lặng lẽ đẩy lồng bánh bao hấp tới trước mặt hắn.
“Vội vã tới tìm nàng, cho nên không có ăn cơm, đói bụng cả đêm!” Kim Ưng nói xong, mở miệng một tiếng, rất nhanh thấy đáy.
“Ách!” Đột nhiên, hắn khẽ kêu một tiếng, hai mắt trợn trắng, hai tay hung hăng gõ lồng ngực.
“Đáng đời, ăn nhanh như vậy làm gì! ” Noãn Noãn vội vàng bưng cháo cho hắn, chỉ thấy hắn ừng ực ừng ực đổ xuống.
“Rốt cục ta đã biết tại sao ngươi chỉ đeo một nửa mặt nạ, ăn cơm mà đeo cả mặt nạ, thật khó khăn để nuốt a!” Noãn Noãn nhìn hắn ăn hổ đói trêu ghẹo nói.
“Sai!” Kim Ưng không đồng ý vung tay lên phất phất trước mặt Noãn Noãn: “Là bởi vì cằm ta quá mức hấp dẫn, cho nên không thể che được (vô sỉ @@)”
Noãn Noãn sững sờ, không nhịn được bị hắn chọc cho cười ha ha. Kim Ưng xuất hiện, khiến cho tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều!
“Ngươi đúng là quá tự luyến!” Noãn Noãn trừng hắn, ngay sau đó hỏi “Ăn no chưa?”
Vuốt bụng, Kim Ưng thoải mái nheo nheo mắt, nửa nằm trên giương: “Ừ, no rồi, thật thoải mái!”
Noãn Noãn nhướng mày: “Nếu no rồi, vậy chúng ra sẽ nói tới chính sự thôi… A!” Nàng chợt hét lên một tiếng, bị nam nhân một phát kéo đến trên giường, sau đó bị đè xuống dưới.
Ngước mắt chống lại ánh mắt cười hàm chứa hài hước, hô hấp nóng bỏng thổi lướt trên mặt nàng, không nhịn được trong lòng ngứa ngáy.
“Buông ra!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, trợn mắt giận dữ nhìn hắn: “Thương thế của ta hiện tại đã tốt lắm, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!”
Kim Ưng cười cười, ánh mắt sáng loáng: “Nàng không phải muốn nói chính sự sao? Chúng ta tách ra lâu như vậy, ta nhớ nàng lắm, đây chính là chính sự!”
Noãn Noãn ngẩn ra, trong nội tâm mềm nhũn, cứ như vậy nhìn hắn, nhưng cũng không muốn từ chối.
Kim Ưng giống như một hồi gió xuân, thổi tan toàn bộ vẻ u sầu trong nàng. Hiện tại nàng cũng không muốn phá hư loại cảm giác này, chỉ muốn trốn tránh, nghỉ ngơi một chút.
Môi Kim Ưng chậm rãi rơi xuống, đàn hương nhàn nhạt quen thuộc khiến người ta say mê.
Trong khi tay của hắn sắp rơi trên ngực nàng, đột nhiên Noãn Noãn mở mắt, một cước đá văng Kim Ưng ra.
Bị đá văng vào cửa, Kim Ưng lớn tiếng kêu lên: “Này, nữ nhân, nàng điên rỗi sao? Nàng có biết sức lực chân nàng có bao nhiêu lớn không, nàng…”
Noãn Noãn giảo hoạt cười cười: “Ai bảo ngươi có ý nghĩ không nên có?”
“Này, đây là phản ứng bình thường của nam nhân, lại nói vừa bắt đầu không phải nàng cũng không cự tuyệt sao!” Kim Ưng đầy bụng uất ưc.
“Chỉ là không cự tuyệt nụ hôn của của ngươi mà thôi, cũng không phải là không cự tuyệt ngươi động tay động chân!” Noãn Noãn trừng hắn.
“Được rồi được rồi, từ từ đi, lần này là hôn, lần sau là được…” Kim Ưng mắt sắc xẹt qua ngực Noãn Noãn.
“Muốn ăn đòn!” Noãn Noãn như sói đói vồ mồi, Kim Ưng không tránh, cứ nằm ngửa như vậy, hoan nghênh Noãn Noãn lao vào: “Đến đây đi đến đây đi, ăn ta đi!”
Trên cửa thành Hoàng cung, một bóng trắng đang đứng, ánh sáng yếu ớt, áo trắng tung bay… Khóe môi trắng bệch khó nén được kích động, hơi run rẩy, ánh sáng nhạt trong mắt ở trong đêm đen sáng ngời còn hơn cả đuốc trên tường thành.
Noãn Noãn nàng thật sự… Trong lồng ngực đột nhiên như bị một loại hạnh phúc bất chợt tới lấp đầy.
“Hoàng thượng, bọn họ trở lại!” Lãnh Cầm nhỏ giọng nói.
Mộ Dung Thánh Anh cúi mắt nhìn, quả nhiên, xa xa ngoài cửa thàng xuất hiện mấy điểm đen nhỏ. Mộ Dung Thánh Anh vội vàng đi xuống thành, đứng ngoài cửa thành, trong lòng khó có thể khống chế được kích động chờ đợi.
“Là hoàng huynh!” Đột nhiên, Mộ Dung Thánh Khuynh khẽ hô lên một tiếng, Noãn Noãn ngẩng đầu lên, mặc dù hính bóng người phía trước có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng chính là Mộ Dung Thánh Anh.
Noãn Noãn dừng bước lại, nhỏ giọng nói: “Thập Nhất, ngươi đi về trước đi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ: “Đây là ý gì? Nàng…”
Noãn Noãn nhìn sắc trời, trời đã sắp sáng, nơi chân trời phía xa đã có kim quang như ẩn như hiện.
“Noãn Noãn, nàng sẽ không phải là…” Nghĩ đến khả năng đó, Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên khẩn trương: “Lão Thất bị trừng phạt là đúng tội, hắn…”
“Không phải như vậy!” Noãn Noãn cắt đứt lời của hắn: “Lòng của ta lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của ngươi nhiều, Thập Nhất, việc ngươi cầu xin ta ta đã làm, hiện tại chỉ muốn có chút không gian của mình mà thôi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh chỉ có thể gật đầu một cái, rũ thấp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy nàng có trở lại không?”
“Dĩ nhiên, độc Thốn Tương Tư ta chưa có giải được, đây chính là loại độc có tính khiêu chiến nhất với ta!” Noãn Noãn nhướng mày nhẹ cười một tiếng.
Mộ Dung Thánh Khuynh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhẹ đi: “Vậy thì tốt, ta đi về trước phục mệnh!”
Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo ám vệ đi xa.
Noãn Noãn mắt sắc chìm xuống, xoay người hướng phủ Thừa tướng mà đi. Long Chiếu An mang người trốn ra khỏi Đô thàng, chỉ để lại mấy người làm quét dọn, là điểm dừng chân tốt nhất của nàng!
Thấy đại tiểu thư trở lại, nhưng bộc nhân kia thái độ vô cùng cung kính, sau khi liên tục xác nhận không cần bất kỳ việc gì, lúc này mới ngáp trở về tiếp tục ngủ.
Ngồi ở khuê phòng đã từng là của Long Noãn Noãn, Noãn Noãn vuốt chăn gấm ấm mềm nhàn nhạt thở dài một hơi, yếu ơt mở miệng: “Hôm nay có lẽ là đã làm chuyện trái với tâm ý của ngươi, thật xin lỗi. Mặc dù không biết tâm ý chân thật của ngươi, nhưng chắc ngươi cũng không hi vọng hai người bọn họ đánh nhau chứ?”
Noãn Noãn rất nhanh lại lắc đầu: “Ai nha, đang nói cái gì vậy, hiện tại mình chính là Long Noãn Noãn, thân thể này, tất cả đều là của mình, mình muốn làm sao thì làm vậy, tại sao lại có áy náy với nàng chứ? Long Noãn Noãn, chuyện gì khiến mày trở nên cảm tính như vậy! Nếu như bị sư phụ biết, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi tổ chức Thiên Sứ!” Nói xong nàng giống như đã hạ quyết tâm, thoải mái nằm ở trên giương, kéo chăn qua, nhắm mắt lại, vừa cảm giác đến hừng đông.
Mộ Dung Thánh Anh một mực tìm kiếm bóng dáng của ai đó, nhưng khi mọi người đã đứng trước mặt của hắn, quỳ trên mặt đất, hắn vẫn không tìm được.
“Thập Nhất, không phải nói Hoàng hậu đi cùng với đệ sao?” Mộ Dung Thánh Anh tiến lên cúi đầu mở miệng
Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài: “Hoàng huynh, chúng ta hồi cung rồi hãy nói!”
Bên trong Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Khuynh cẩn thận miêu tả lại chuyện xảy ra tối qua, tâm tình cũng từ nhẹ nhõm trở nên nặng nề: “Mặc dù không có thương lượng trước với hoàng huynh, nhưng cũng chỉ vì tốt cho huynh!”
Mộ Dung Thánh Anh một mực lắng nghe, khi nghe xong cả sự tình phát triển ở phía sau, đôi mắt xanh đen như biển rộng trời đông, ngoài mặt bình tĩnh, lại giấu giếm một cỗ cường lực.
“Thập Nhất, đệ không nên tự mình hành động!” Hồi lâu, Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng, trong ánh mắt tràn ngập tức giận: “Nếu như có cái vạn nhất, Thập Nhất, đệ muốn trẫm phải giao phó như thế nào với mẫu phi?”
Mộ Dung Thánh Khuynh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, Thập Nhất biết sai rồi, nhưng lại không hối hận. Chục năm trước, hoàng huynh vì bảo vệ quốc gia này, bảo vệ Thập Nhất, đã bỏ ra quá nhiều. Hiện tại Thập Nhất đã trưởng thành, đổi lại là Thập Nhất bảo vệ hoàng huynh!”
Mộ Dung Thánh Anh ngẩn ra, lông mi hình quạt kịch liệt run một cái: “Thập Nhất ngốc, bất luận đệ bao nhiêu tuổi, đệ vĩnh viễn là đệ đệ của trẫm!”
Mộ Dung Thánh Khuynh ngước mắt, ánh mắt trong suốt: “Hoàng huynh, đừng trách Thập Nhất, được không?”
Mộ Dung Thánh Anh cũng không nói gì, chỉ cởi áo khoác lông cáo trên người xuống, khoác lên Mộ Dung Thánh Khuynh chỉ mặc bộ quần áo dạ hành, còn thuận theo kéo cổ áo, chắn lên hơn nửa mặt hắn: “Đi về nghỉ ngơi đi, trên người của đệ toàn bộ đều là khí lạnh!”
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng: “Nhưng Noãn Noãn nàng…”
“Có trẫm ở đây!” Mộ Dung Thánh Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, khoác áo lông cáo sải bước rời đi.
Nam nhân kinh ngạc đứng ở bên trong Càn Khôn điện, nghe tiếng tách tách ấm áp phát ra của lò sưởi tỏng góc tường.
Hiện tại Noãn Noãn ở nơi nào? Đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ bì lão Thất cảm động sao? Nam nhân im lặng rũ mắt xuống, chập chờn bóng mờ giống như bươm bướm sắp chết, sợi dây trói buộc tâm kia mảnh như sợi tóc, nhưng lại vững sắt thép.
Hắn cũng đã từng mê man như vậy, hai thân phận hai thái cực chạy bên cạnh Noãn Noãn, khi Noãn Noãn dẫn đội kinh kỳ ở thời điểm chỉ mảnh treo chuông, đột phá kẻ địch bao vây, xuất hiện ở trước mặt hắn, tim của hắn giống như ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở chân trời, đột nhiên vô cùng thông suốt. Mặc kệ lấy thân phận Mộ Dung Thánh Anh hay là Kim Ưng, hắn đều chắc chắn phải có được nữ nhân này! Cho nên, hiện tại Noãn Noãn mê man hắn có thể hiếu, chỉ là, hắn sẽ không để cho nàng tiếp tục mê man nữa, hắn sẽ nhanh chóng xuất kích!
※
Mở mắt, nhìn đỉnh màn hoa lệ, một hồi ngây ngô, vừa mới ngồi dậy đã thấy cửa phòng đẩy ra, Quế ma ma cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi vào, thấy Noãn Noãn, cười một nụ cười xưa nay chưa từng thấy: “Tiểu thư người đã trở lại? Tối hôm qua nô tỳ ngủ sâu giấc, không biết, sáng sớm hôm nay mới nghe nói, còn tưởng bọn họ nói càn!”
Noãn Noãn nhìn Quế ma ma, lạnh nhạt nói: “Đã lâu không gặp, bà có khỏe không?”
Quế ma ma lập tức như thụ sủng nhược kinh (được sủng mà hãi): “Tốt tốt tốt, chính là không có tiểu thư ở đây, nô tỳ cũng không có chuyện gì có thể làm, cả ngày nhàn rỗi!”
Noãn Noãn gật đầu một cái, đứng thẳng người đứng dậy. Quế ma ma lập tức tiến lên thay y phục cho nàng.
“Ta tự mình thay!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, lâu như vậy, nàng vẫn có thói quen tự mình thay quần áo.
“Người xem, ta lại quên mất!” Quế ma ma ngượng ngùng cười, có chút thất vọng: “Trước kia y phục của tiểu thư đều do nô tỳ mặc!”
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, bộ dáng Quế ma ma khiến cho nàng nhanh chóng liên tưởng đến Mộ Dung Thánh Ly tối hôm qua, không được, nàng không thể cảm tính như vậy, nàng không thể nghĩ đến những thứ này nữa!
“Thật xin lỗi, nô tỳ biết sai rồi!” Quế ma ma lập tức nói xin lỗi, cong thân thể.
Noãn Noãn biết bà hiểu lầm, nhưng lại không muốn giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta đi, ta ăn ở trong này!”
Nguyên tưởng rằng rời khỏi hoàng cung sẽ được bình tĩnh, nhưng không nghĩ đến thấy phủ Thừa tướng, Noãn Noãn càng thêm tâm phiền ý loạn.
Sau một phút đồng hồ, đồ ăn được bưng vào, rất tinh xảo, Quế ma ma muốn phục vụ, nhưng bị Noãn Noãn đuổi ra.
Một người ăn, tâm tình cũng khó được bình tĩnh.
Đột nhiên, cửa sổ chợt mở ra, một bóng người phi vào, Noãn Noãn cảnh giác ngẩng đầu, lại đối mặt với ánh mắt đầy ý cười.
“Kim Ưng?” Noãn Noãn vui mừng, nàng khắp nơi tìm Kim Ưng nhưng không tìm được, không ngờ hắn lại tự động xuất hiện!
“Oa, thật phong phú, ta thật đói!” Kim Ưng lập tức ngồi xuống, cắn một cái bánh bao hấp, tùy tiện nhau hai cái liền nuốt xuống.
“Ngươi là quỷ chết đói đầu thai hay sao vậy, ăn nhanh như thế!” Noãn Noãn trừng hắn, nhưng vẫn lặng lẽ đẩy lồng bánh bao hấp tới trước mặt hắn.
“Vội vã tới tìm nàng, cho nên không có ăn cơm, đói bụng cả đêm!” Kim Ưng nói xong, mở miệng một tiếng, rất nhanh thấy đáy.
“Ách!” Đột nhiên, hắn khẽ kêu một tiếng, hai mắt trợn trắng, hai tay hung hăng gõ lồng ngực.
“Đáng đời, ăn nhanh như vậy làm gì! ” Noãn Noãn vội vàng bưng cháo cho hắn, chỉ thấy hắn ừng ực ừng ực đổ xuống.
“Rốt cục ta đã biết tại sao ngươi chỉ đeo một nửa mặt nạ, ăn cơm mà đeo cả mặt nạ, thật khó khăn để nuốt a!” Noãn Noãn nhìn hắn ăn hổ đói trêu ghẹo nói.
“Sai!” Kim Ưng không đồng ý vung tay lên phất phất trước mặt Noãn Noãn: “Là bởi vì cằm ta quá mức hấp dẫn, cho nên không thể che được (vô sỉ @@)”
Noãn Noãn sững sờ, không nhịn được bị hắn chọc cho cười ha ha. Kim Ưng xuất hiện, khiến cho tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều!
“Ngươi đúng là quá tự luyến!” Noãn Noãn trừng hắn, ngay sau đó hỏi “Ăn no chưa?”
Vuốt bụng, Kim Ưng thoải mái nheo nheo mắt, nửa nằm trên giương: “Ừ, no rồi, thật thoải mái!”
Noãn Noãn nhướng mày: “Nếu no rồi, vậy chúng ra sẽ nói tới chính sự thôi… A!” Nàng chợt hét lên một tiếng, bị nam nhân một phát kéo đến trên giường, sau đó bị đè xuống dưới.
Ngước mắt chống lại ánh mắt cười hàm chứa hài hước, hô hấp nóng bỏng thổi lướt trên mặt nàng, không nhịn được trong lòng ngứa ngáy.
“Buông ra!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, trợn mắt giận dữ nhìn hắn: “Thương thế của ta hiện tại đã tốt lắm, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!”
Kim Ưng cười cười, ánh mắt sáng loáng: “Nàng không phải muốn nói chính sự sao? Chúng ta tách ra lâu như vậy, ta nhớ nàng lắm, đây chính là chính sự!”
Noãn Noãn ngẩn ra, trong nội tâm mềm nhũn, cứ như vậy nhìn hắn, nhưng cũng không muốn từ chối.
Kim Ưng giống như một hồi gió xuân, thổi tan toàn bộ vẻ u sầu trong nàng. Hiện tại nàng cũng không muốn phá hư loại cảm giác này, chỉ muốn trốn tránh, nghỉ ngơi một chút.
Môi Kim Ưng chậm rãi rơi xuống, đàn hương nhàn nhạt quen thuộc khiến người ta say mê.
Trong khi tay của hắn sắp rơi trên ngực nàng, đột nhiên Noãn Noãn mở mắt, một cước đá văng Kim Ưng ra.
Bị đá văng vào cửa, Kim Ưng lớn tiếng kêu lên: “Này, nữ nhân, nàng điên rỗi sao? Nàng có biết sức lực chân nàng có bao nhiêu lớn không, nàng…”
Noãn Noãn giảo hoạt cười cười: “Ai bảo ngươi có ý nghĩ không nên có?”
“Này, đây là phản ứng bình thường của nam nhân, lại nói vừa bắt đầu không phải nàng cũng không cự tuyệt sao!” Kim Ưng đầy bụng uất ưc.
“Chỉ là không cự tuyệt nụ hôn của của ngươi mà thôi, cũng không phải là không cự tuyệt ngươi động tay động chân!” Noãn Noãn trừng hắn.
“Được rồi được rồi, từ từ đi, lần này là hôn, lần sau là được…” Kim Ưng mắt sắc xẹt qua ngực Noãn Noãn.
“Muốn ăn đòn!” Noãn Noãn như sói đói vồ mồi, Kim Ưng không tránh, cứ nằm ngửa như vậy, hoan nghênh Noãn Noãn lao vào: “Đến đây đi đến đây đi, ăn ta đi!”
/123
|