Edit: nhuandong
Beta: thuyvu
“Tỷ tỷ, chúng ta thực sự đã rời khỏi hoàng cung rồi sao?” Trong xe ngựa, Đạm Cúc chớp mắt không dám tin, vén lên màn che nhìn cảnh vật bên ngoài xe, quay đầu lại xác nhận với Noãn Noãn.
Noãn Noãn gật đầu, cụp mi, tâm tình không nhẹ nhõm như tưởng tượng, chuyện xảy ra trong hoàng cung giống như một giấc mộng. Cô biết mình động lòng với Mộ Dung Thánh Anh, quyết định ép xuống nhưng vẫn cứ lay động, chưa từng trải qua một lần hạnh phúc, mà thương tích thì lại đầy mình.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Đạm Cúc tò mò hỏi, Noãn Noãn cũng không muốn trả lời nàng, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xa cách hoàng cung, xa cách Mộ Dung Thánh Anh, sinh mệnh của cô sẽ bắt đầu lại lần nữa!
Mơ mơ màng màng bị xe ngựa lắc lư thức tỉnh, Noãn Noãn mới ý thức được mình vậy mà đã ngủ, chỉ có điều giấc ngủ không hề được an ổn, trong mộng đều là gương mặt của Mộ Dung Thánh Anh, lôi kéo tay cô muốn cô tin tưởng anh ta!
Thì ra cho dù có rời khỏi hoàng cung, nhưng trái tim vẫn ở lại, không thể nào yên lòng!
“Tỷ Tỷ, người đã tỉnh?” Đạm Cúc bò qua, nét mặt hơi khó hiểu: “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta muốn đi đâu, xe ngựa đi cả đêm cũng chưa ngừng…”
Noãn Noãn sửng sốt, cả đêm không ngừng? Nhưng Mộ Dung Thánh Li cũng không có xuất hiện, chẳng lẽ… Noãn Noãn vén màn lên, chỉ thấy phu xe đã biến thành người khác, hắn mặc áo bào lụa màu trắng, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc, áo khoác là một trường sam màu bạc, hợp với cổ áo và tay áo, cũng là tơ lụa cực phẩm. Phía trên không có bất kỳ hoa văn nào khác, trên eo là đai lưng màu đen, treo ngọc bội nạm vàng đung đưa theo gió.
“Anh là…” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, cả người tràn ngập đề phòng, là Mộ Dung Thánh Li sao? Nhưng một thân y phục kia sao lại quen mắt như vậy? Chẳng lẽ là…
Trong nháy mắt nam nhân quay mặt, Noãn Noãn cũng đoán được thân phận của hắn, bật thốt lên: “Kim Ưng?”
“Ha ha!” Nam nhân ngẩng đầu, cằm thon gầy mang theo một loại mỹ cảm sắc bén hướng bầu trời, dưới ánh mặt trời mới mọc tiếng cười sang sảng truyền đi rất xa: “Xem ra Hoàng hậu nương nương có ấn tượng sâu sắc với Kim mỗ nhỉ, nếu không sẽ không chỉ bằng một bóng lưng liền nhận ra Kim Mỗ!”
Kim Ưng nói xong, giảo hoạt nháy mắt, cặp mắt bí ẩn dưới mặt nạ hoàng kim phát ra ánh sáng bén nhọn.
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?” Đạm Cúc nhát gan sớm đã dính vào trên người Noãn Noãn, ngón tay siết chặt áo Noãn Noãn không buông.
Ngược lại Noãn Noãn rất thản nhiên, trước cũng đã có mấy lần chạm mặt với Kim Ưng, cô khẳng định hắn không có ác ý với cô, nhưng cũng không có ý tốt gì. Chỉ có điều muốn đối nghịch với Long Noãn Noãn cô, thì trước tiên cần phải ước lượng sức nặng của mình. Hiện tại cả người cô là độc, lại có võ công cao thâm, sẽ không sợ hắn làm cái gì!
“Anh giết những thị vệ kia?” Noãn Noãn cau mày, sẽ không, nếu có sát khí, cô sẽ thức tỉnh, đây chính là thói quen của người trong tổ chức Thiên sứ. Nhưng tối hôm qua từ đầu đến cuối cô đều không cảm nhận được sát khí.
“Bọn họ vốn chính là người của Kim mỗ!” Dưới mặt nạ hoàng kim, nam nhân khó nén hả hê, nhe răng với Noãn Noãn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết làm cho người ta ghen tỵ.
“Xem ra tâm tình của anh rất tốt, tại sao? Là vì tôi rơi vào tay anh?” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, gương mặt tươi cười của nam nhân rơi vào trong mắt cô hết sức chướng mắt.
“Kim mỗ luôn luôn tốt bụng như vậy, Hoàng hậu nương nương cảm thấy kỳ quái, bởi vì người chưa từng thử tìm hiểu Kim mỗ mà thôi!” Kim Ưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười chào đón, răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chói mắt.
“Tôi không muốn hiểu anh, nhưng mà tôi muốn biết tại sao anh muốn cướp tôi ra khỏi hoàng cung? Nếu như tôi nhớ không lầm, anh đã từng trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi xuất cung!” Noãn Noãn lạnh lùng cau mày, không biết rõ mục đích của Kim Ưng, cô tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Kim Ưng vẫn mỉm cười như cũ: “Coi như Kim mỗ dùng mọi cách ngăn trở, không phải cuối cùng Hoàng hậu nương nương vẫn xuất cung hay sao?”
Noãn Noãn âm thầm đề phòng, lạnh giọng hỏi: “Tôi không muốn đánh thái cực với anh, rốt cuộc anh muốn gì xin mời nói thẳng!”
Kim Ưng ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương đã từng nghe qua Kim Ưng đường chưa?”
Noãn Noãn cau mày. Mặc dù ở trong hoàng cung, nhưng chuyện ở bên ngoài ít nhiều vẫn nghe được một chút. Kim Ưng đường còn gọi là Kim Ưng môn, tụ tập nghĩa sĩ thiên hạ, thái độ đối với triều đình có địch có hữu, có lúc thậm chí còn trợ giúp triều đình trừng phạt tham quan ô lại. Mặc dù triều đình không phái người vây quét, nhưng cũng không công nhận tổ chức này.
“Nhìn vẻ mặt người hình như đã nghe nói qua? Kim mỗ chính là đường chủ Kim Ưng đường, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến Kim Ưng đường làm khách!” Kim Ưng nở nụ cười dưới ánh mặt trời.
Noãn Noãn hừ lạnh: “Làm khách? Ý tứ chính là giam lỏng đúng không? Kim Ưng, tại sao? Lại nói anh giam lỏng tôi, có được cái gì tốt? Mặc dù trước kia tôi là Hoàng hậu, nhưng hiện tại chẳng qua chính là một món đồ giao dịch, hình như anh đã tìm lầm người!”
Nụ cười trên mặt Kim Ưng có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Nương nương không phải là Kim mỗ, tất nhiên không biết mình có chỗ tốt gì, về phần tại sao…” Kim Ưng đột nhiên nhếch môi cười, ánh mắt xảo trá nói: “Nương nương có thể đi chỗ nào?”
Noãn Noãn sững sốt, đúng vậy, cô không có chỗ để đi, phủ thừa tướng, cô tuyệt đối không thể trở về. Cả đời trước cô bị người định đoạt cuộc sống, cả đời này cô tuyệt đối không muốn! Thánh Nguyên vương phủ? Vậy càng không được, cô vốn không muốn Mộ Dung Thánh Li hiểu lầm. Trên người cô có rất nhiều bạc, có thể tự lực cánh sinh, trừ phủ thừa tướng và Thánh Nguyên vương phủ, nơi nào cũng có thể đi! Nhưng mà đi thì thế nào, với thế lực của Mộ Dung Thánh Li, thế lực của Long Chiếu An, còn có thế lực của Mộ Dung Thánh Anh, chỉ sợ sẽ không an bình.
“Kim mỗ có thể vì nương nương sắp xếp một nơi yên tĩnh, ở đó, tuyệt đối nương nương có tự do. Nếu như chơi đủ rồi, chán ghét, buồn phiền, nương nương có thể rời đi bất cứ lúc nào! Thế nào?” Giống như sớm đã nhìn thấu tình cảnh của Noãn Noãn, Kim Ưng cười tính trước.
“Anh sẽ tốt như vậy sao? Từ lúc mới bắt đầu đuổi giết đến bây giờ giả mù sa mưa, Kim Ưng, nếu anh muốn tôi tin tưởng anh… vậy đầu tiên tôi muốn có con át chủ bài của anh!” Mặc dù đề nghị của Kim Ưng không tệ, nhưng Noãn Noãn tin tưởng Kim Ưng nhất định có âm mưu gì đó, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tốt bụng muốn giúp cô!
Kim Ưng nhàn nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương, người biết vì sao khi Long Dụ hoàng đế băng hà nhất định phải lập người làm Hoàng hậu không, hơn nữa còn ở dưới tình huống Mộ Dung Thánh Li nhất kiến chung tình với người?”
Noãn Noãn sững sờ, vấn đề này cô thực sự không nghĩ đến, để lôi kéo thế lực của thừa tướng? Thật ra mặc dù Long Thủy Li là thứ xuất, nhưng ở phủ thừa tướng cũng là nhị tiểu thư diễu võ dương oai, hẳn là thích hợp kết thân với Hoàng thượng hơn. Ngoài điểm này ra, đó chính là Long Dụ Hoàng đế sợ Mộ Dung Thánh Li tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Cho nên… Nhưng suy nghĩ ấy lại thấy không liên kết với nhau, hiện tại Mộ Dung Thánh Li sở dĩ như vậy, nghe nói đều là vì Long Noãn Noãn. Nếu lúc ấy Long Dụ hoàng đế thành toàn Long Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Li, nói không chừng Mộ Dung Thánh Li sẽ trở thành trợ thủ tốt cho Hoàng thượng, huynh đệ đồng lòng thì không có gì là không thể!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, Noãn Noãn chỉ có thể mở miệng: “Vì sao?”
Kim Ưng cười nhạt, giảo hoạt nhìn Noãn Noãn một cái nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương muốn biết, vậy thì cùng đi tới Kim Ưng đường, ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương rất nhanh sẽ tìm được đáp án!”
“Đây không phải là quân át chủ bài của anh, chỉ là cái cớ dẫn dụ tôi đi!” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, cô sẽ không mắc mưu.
“Hoàng hậu nương nương muốn nhìn, quân át chủ bài đã ở Kim Ưng đường! Kim mỗ lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu Hoàng hậu nương nương không đi, sẽ hối hận cả đời!” Ánh mắt Kim Ưng lóe sáng.
Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, nhưng đúng là hiện tại cô thực sự không có chỗ để đi, không bằng….
“Đi thôi!” Kim Ưng đột nhiên xoay người kéo dây cương, quất roi: “Kim mỗ biết Hoàng hậu nương nương sẽ đồng ý!”
“Tỷ tỷ…” Đạm Cúc khẩn trương mở miệng.
“Không có việc gì, trước tiên đi tới đó làm khách cũng không tồi!” Noãn Noãn thấp giọng an ủi Đạm Cúc, tối thiểu trong khoảng thời gian này, có thể né tránh Hoàng đế lang sói và Thánh Nguyên vương gia, còn có Long Chiếu An. Nhưng mà nếu một khi cô phát hiện Kim Ưng có mưu đồ bất chính, cô chắc chắn sẽ hạ thủ không lưu tình!
Con ngựa chạy gấp về phương hướng không rõ, bỗng nhiên vang lên tiếng hát lanh lảnh của một nam nhân ở bên ngoài xe.
“Giang hồ cười, ân oán, người so chiêu, cười tàng đao.
Hồng trần cười, cười cô đơn, tâm quá cao, không đến được.
Minh nguyệt chiếu, đường xa xôi, người về già, tâm không già.
Yêu không tới, phóng không hết, không quên được, lòng tốt của ngươi.
Nhìn như hoa phi hoa, sương phi sương, cuồn cuộn nước sông giữ không được.
Một thân lý tưởng hào hùng thiết ngạo cốt, thì ra là anh hùng cô độc…”
Giọng nam nhân du dương cao vút, mười phần khí phách, sôi trào, nhưng ít nhiều cũng có ấm áp, từ đây tách biệt tường đỏ lầu cao, tiêu dao giang hồ cũng không tồi! Trong vương phủ Thánh Nguyên, một hàng thị vệ áo đen quỳ trên mặt đất, người nào cũng cúi đầu thật thấp, nam chủ ngồi trên cao phát ra âm u cùng khí phách khiến cho bọn họ không dám thở mạnh.
“Gia, thật không ngờ người của Kim Ưng môn sẽ nhúng tay vào chuyện này!” Hắc Ngọc cúi đầu mở miệng.
“Câm miệng!” Mộ Dung Thánh Li cực kỳ tức giận muốn giết người. Tối hôm qua, khi hắn muốn vào cung đón Noãn Noãn, đột nhiên lại bị Kim Ưng cuốn lấy. Hắc Ngọc chỉ có thể cầm theo lệnh bài của hắn vào cung, không ngờ cũng là không công mà lui. Hiện tại rốt cuộc Noãn Noãn bị Kim Ưng đưa đến nơi nào?
Hắc Ngọc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thu mắt cúi đầu đứng sang một bên.
“Truyền lệnh của ta xuống, toàn lực điều tra vị trí của Kim Ưng môn, chỉ cần Kim Ưng môn tồn tại trên thế giới này, nhất định phải tìm ra cho bổn vương!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng.
“Dạ!” Một đám thị vệ áo đen đồng thanh lên tiếng, sau đó trong nháy mắt tản đi khắp nơi.
Hắc Ngọc yên lặng đứng chờ ở bên cạnh Mộ Dung Thánh Li, do dự hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng: “Gia, ngài đừng sốt ruột quá, mặc kệ như thế nào, chỉ cần tiểu thư đã rời khỏi hoàng cung, gia đã thành công một nửa, không phải sao?”
Mộ Dung Thánh Li sững sờ, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Hắn lạnh lùng gật đầu một cái: “Không sai, chỉ cần Noãn Noãn không còn là Hoàng hậu, bổn vương có lòng tin khiến Noãn Noãn nhớ lại bổn vương!” Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, lạnh giọng hỏi: “Tối hôm qua khi các ngươi hành động, Mộ Dung Thánh Anh đang làm gì?”
Hắc Ngọc lập tức đáp: “Bẩm gia, Hoàng thượng vẫn gánh chịu đau đớn ở bên trong Càn Khôn điện. Theo ngự y nói thân thể lại không tốt, ho ra máu, Lãnh Cầm và Hàn Tiêu một mực đứng chờ ở trước cửa, cả đêm không rời đi!”
“Thật sao?” Mộ Dung Thánh Li hơi cau mày: “Ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, Mộ Dung Thánh Anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Noãn Noãn như vậy được!”
“Có lẽ bởi vì lần này Hoàng thượng bị thương quá nặng, đã không thể để ý đến tiểu thư rồi. Chẳng qua là thuộc hạ không ngờ Hoàng thượng lại biết võ công!” Hắc Ngọc đột nhiên nghi ngờ nói.
Mộ Dung Thánh Li sửng sốt: “Chẳng những ngươi không biết mà ta cũng cũng không biết. Nếu không phải lần này liên kết với hắn đối phó lão nữ nhân kia, bổn vương vĩnh viễn không biết được Mộ Dung Thánh Anh yếu đuối nhưng lại là một cao thủ!” Hắn chuyển mắt: “Đúng rồi, việc ta bảo ngươi điều tra thân phận của Kim Ưng đã có tin tức gì chưa?”
Hắc Ngọc lắc đầu: “Trên giang hồ không ai biết được thân phận của Kim Ưng, ngay cả tứ đại đường chủ của Kim Ưng môn, nghe nói cũng chưa từng gặp qua diện mạo thật của Kim Ưng!”
“Tiếp tực tra, bổn vương không tin, Kim Ưng có thể ẩn núp sâu như vậy! Hơn nữa bổn vương vẫn luôn có một loại dự cảm, Kim Ưng là người bổn vương quen biết!” Mộ Dung Thánh Li chậm rãi mở miệng.
Hắc Ngọc hoảng sợ: “Gia, vì sao ngài lại có cảm giác như vậy?”
“Không biết, chỉ là cảm giác!” Mộ Dung Thánh Li ngước mắt, nhìn ánh mặt trời mới lên thở dài: “Một đêm rồi, vẫn không biết bây giờ Noãn Noãn đang ở đâu!”
※
Giáp ranh giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu là một dãy núi Thiên Tế kéo dài ngàn dặm, núi non trùng điệp, một màu xanh mênh mông, rừng cây nối nhau, um tùm bát ngát, mênh mông không dứt. Bên trong dãy núi có một con sông Thiên Tế, giống như một con cự long lượn vòng ở lưng chừng núi, gió lớn sắc lạnh uốn khúc quanh co trong khe sâu gào thét rống giận, nước sông chảy xiết như muốn dời núi lấp biển, giống như vạn mã rít gào lao nhanh qua những dốc đá kỳ dị, kích thích từng đợt từng đợt bọt sóng tung bay, trong phút chốc lại rơi xuống vô hình.
Nghe nói Thiên Tế chính là một lá chắn thiên nhiên giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, bất luận người quốc gia nào, muốn vượt qua núi Thiên Tế này, xâm lược nước khác đều gặp rất nhiều khó khăn. Cho nên núi Thiên Tế liền trở thành nơi hiểm yếu mà các nhà binh gia của vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc tranh giành.
Dọc theo sông Thiên Tế xuống dưới, có một thung lũng ở giữa hai ngọn núi lớn, chính là nơi gần nhất với vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, mà căn cứ của Kim Ưng môn nằm ngay bên trong thung lũng này.
Trên đường đi, ngay cả Noãn Noãn cũng không nhịn được cảm phục địa thế hiểm trở ở nơi này. Chỉ có điều cô nghĩ không ra, một chỗ quan trọng như vậy, làm sao Mộ Dung Thánh Anh có thể nhượng lại cho Kim Ưng môn!
Cảm giác được nghi ngờ của Noãn Noãn, Kim Ưng ngồi trên xe ngựa, miệng ngậm cỏ xanh, phóng đãng không kiềm chế được chỉ bảo: “Không hiểu sao, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Lại nói vị trí nơi này quá mức hiểm yếu, quan binh sợ khổ, không thể sống ở nơi này lâu dài, chính xác để cho chúng ta có được thời cơ cùng thời gian tốt, bên trong tòa núi lớn này có một đường tắt!”
“Đường tắt?” Noãn Noãn nhìn thạch bích bóng loáng trước mặt, lạnh lùng nhíu mày: “Xin hỏi Kim đại đường chủ, đường tắt mà ngài nói đang ở đâu vậy?”
Kim Ưng cười ha hả, đột nhiên chỉ lên một đỉnh núi, sau đó đưa ngón tay đặt ở trong miệng, huýt gió một tiếng rõ to, rất nhanh trên đỉnh núi có động tĩnh, xuất hiện mấy điểm đen nhỏ, sau đó điểm đen từ từ xuống núi.
Rốt cuộc thấy rõ điểm đen kia, thì ra là một cái sọt rộng khoảng hai thước vuông, phía trên sọt có thắt một sợi dây thừng, treo ở trên vách đá thẳng đứng, nối thẳng với đỉnh núi.
Noãn Noãn quay đầu lại liếc Kim Ưng, không ngờ quả thật có một đường tắt, nhưng…
“Anh không sợ tôi sẽ đi tố giác sao?” Noãn Noãn cười lạnh, “Nếu bị Mộ Dung Thánh Anh biết nơi ở của anh…”
“Nữ nhân, ngươi quá coi thường Kim mỗ rồi. Nếu ngay cả điểm ấy Kim mỗ cũng không nhìn đến, tuyệt đối sẽ không dẫn người tới nơi này!” Kim Ưng cười như đã định liệu trước, khóe môi mỏng manh nâng lên nụ cười đắc ý mà mê hoặc lòng người.
Đột nhiên, không biết vì sao, trong đầu Noãn Noãn lóe ra nụ cười của Mộ Dung Thánh Anh. Mặc dù mỗi lần anh ta đều đang cười, cười rất dịu dàng, rất ấm áp, nhưng chưa một lần cười như vậy, thanh thản, thoải mái.
Kim Ưng tiến đầu đến gần: “Tại sao không nháy mắt khi nhìn ta, có phải thấy ta rất đẹp trai hay không?”
Noãn Noãn cười nhạt một tiếng, xoay mặt: “Không có, chỉ là nhớ tới một cố nhân, tôi nói rồi anh rất giống anh ta!”
“Hả! Mộ Dung Thánh Anh? Người đã từng hoài nghi rằng ta là hắn!” Kim Ưng không thèm để ý mở miệng, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra hào quang khiến người xem không hiểu được.
“Hiện tại tôi khẳng định anh không phải là anh ta!” Noãn Noãn thở dài: “Anh ta sống quá mệt mỏi, lưng mang quá nhiều, cũng chịu đựng quá nhiều. cho nên anh ta vĩnh viễn không thể cười sảng khoái như anh được, còn có hát hào hùng vạn trượng như vậy!”
“Vậy người thích ta hay thích hắn?” Kim Ưng đột nhiên sát tới gần mặt nàng, ánh mắt thâm thúy như biển rộng trực tiếp nhìn chằm chằm Noãn Noãn.
Trên thân thể nam nhân có một loại mùi vị rất đặc biệt, là đàn hương, đột nhiên tiến đến gần, Noãn Noãn bị bao phủ bên trong hơi thở của hắn.
Noãn Noãn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mắt hắn, đột nhiên cười một tiếng: “Cả hai tôi đều không thích!”
“Ai!” Kim Ưng đột nhiên thở ra một hơi: “Vậy ta yên tâm rồi, còn tưởng rằng Mộ Dung Thánh Anh sẽ vào trước làm chủ rồi, bây giờ nhìn lại cũng không có gì đặc biệt!”
Noãn Noãn nở nụ cười thờ ơ, mắt chuyển tới cái sọt: “Chúng ta ngồi cái này đi lên sao?”
Lúc Kim Ưng nhìn về cái sọt, đôi mắt cười đến cong lên,: “Đúng vậy, người không dám?”
“Anh dám tôi liền dám!” Noãn Noãn cười nhạt.
“Vậy xin mời!” Kim Ưng làm một dấu hiệu mời.
“Tỷ tỷ!” Đột nhiên Đạm Cúc tiến lên kéo váy Noãn Noãn: “Tỷ tỷ, cái này quá đáng sợ, ngộ nhỡ dây thừng đứt, hoặc có người cố ý cắt đứt, vậy…”
“Em không dám?” Noãn Noãn đảo mắt nhìn cô, “Nếu em không dám vậy ở đây đi, tin tưởng Kim Ưng đường chủ sẽ phái người bố trí ổn thỏa chứ?”
Câu nói sau cùng là nói cho Kim Ưng nghe.
Kim Ưng lập tức nói: “Đó là hiển nhiên, trong sơn cốc này cũng có người của Kim Ưng môn, ta sẽ thông báo, nương nương người cứ yên tâm!”
Quả nhiên! Noãn Noãn xác nhận suy nghĩ của mình, Kim Ưng môn không chỉ có người ở đỉnh núi, sợ rằng cả Thiên Tế này đều đã bị hắn khống chế!
Đạm Cúc có chút do dự, nhưng ngước mắt nhìn đỉnh núi cao vút trong mây, tốt nhất vẫn gật đầu.
“Vào đi!” Kim Ưng tiến vào trước, vươn tay.
Hơi do dự, cầm tay của hắn, Noãn Noãn tiến vào cái sọt.
Kim Ưng đứng ở bên người cô, đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn, vậy chúng ta lên đường thôi!”
Noãn Noãn sững sờ: “Vì sao đột nhiên sửa lại cách gọi? Tôi hình như không có quen thuộc quá với anh!”
Kim Ưng khẽ mỉm cười, không trả lời, cho đến khi cái sọt lên tới giữa không trung, hắn đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn nàng xem, hiện tại chúng ta cách xa mặt đất ba mươi mấy thước, nếu sợi dây này đứt, rất có thể chúng ta bị rơi tan xương nát thịt!”
Nói xong, hắn chợt nắm hai sợi dây thừng ở một bên cái sọt.
Noãn Noãn sững sờ, theo dõi tay hắn lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Beta: thuyvu
“Tỷ tỷ, chúng ta thực sự đã rời khỏi hoàng cung rồi sao?” Trong xe ngựa, Đạm Cúc chớp mắt không dám tin, vén lên màn che nhìn cảnh vật bên ngoài xe, quay đầu lại xác nhận với Noãn Noãn.
Noãn Noãn gật đầu, cụp mi, tâm tình không nhẹ nhõm như tưởng tượng, chuyện xảy ra trong hoàng cung giống như một giấc mộng. Cô biết mình động lòng với Mộ Dung Thánh Anh, quyết định ép xuống nhưng vẫn cứ lay động, chưa từng trải qua một lần hạnh phúc, mà thương tích thì lại đầy mình.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Đạm Cúc tò mò hỏi, Noãn Noãn cũng không muốn trả lời nàng, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xa cách hoàng cung, xa cách Mộ Dung Thánh Anh, sinh mệnh của cô sẽ bắt đầu lại lần nữa!
Mơ mơ màng màng bị xe ngựa lắc lư thức tỉnh, Noãn Noãn mới ý thức được mình vậy mà đã ngủ, chỉ có điều giấc ngủ không hề được an ổn, trong mộng đều là gương mặt của Mộ Dung Thánh Anh, lôi kéo tay cô muốn cô tin tưởng anh ta!
Thì ra cho dù có rời khỏi hoàng cung, nhưng trái tim vẫn ở lại, không thể nào yên lòng!
“Tỷ Tỷ, người đã tỉnh?” Đạm Cúc bò qua, nét mặt hơi khó hiểu: “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta muốn đi đâu, xe ngựa đi cả đêm cũng chưa ngừng…”
Noãn Noãn sửng sốt, cả đêm không ngừng? Nhưng Mộ Dung Thánh Li cũng không có xuất hiện, chẳng lẽ… Noãn Noãn vén màn lên, chỉ thấy phu xe đã biến thành người khác, hắn mặc áo bào lụa màu trắng, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc, áo khoác là một trường sam màu bạc, hợp với cổ áo và tay áo, cũng là tơ lụa cực phẩm. Phía trên không có bất kỳ hoa văn nào khác, trên eo là đai lưng màu đen, treo ngọc bội nạm vàng đung đưa theo gió.
“Anh là…” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, cả người tràn ngập đề phòng, là Mộ Dung Thánh Li sao? Nhưng một thân y phục kia sao lại quen mắt như vậy? Chẳng lẽ là…
Trong nháy mắt nam nhân quay mặt, Noãn Noãn cũng đoán được thân phận của hắn, bật thốt lên: “Kim Ưng?”
“Ha ha!” Nam nhân ngẩng đầu, cằm thon gầy mang theo một loại mỹ cảm sắc bén hướng bầu trời, dưới ánh mặt trời mới mọc tiếng cười sang sảng truyền đi rất xa: “Xem ra Hoàng hậu nương nương có ấn tượng sâu sắc với Kim mỗ nhỉ, nếu không sẽ không chỉ bằng một bóng lưng liền nhận ra Kim Mỗ!”
Kim Ưng nói xong, giảo hoạt nháy mắt, cặp mắt bí ẩn dưới mặt nạ hoàng kim phát ra ánh sáng bén nhọn.
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?” Đạm Cúc nhát gan sớm đã dính vào trên người Noãn Noãn, ngón tay siết chặt áo Noãn Noãn không buông.
Ngược lại Noãn Noãn rất thản nhiên, trước cũng đã có mấy lần chạm mặt với Kim Ưng, cô khẳng định hắn không có ác ý với cô, nhưng cũng không có ý tốt gì. Chỉ có điều muốn đối nghịch với Long Noãn Noãn cô, thì trước tiên cần phải ước lượng sức nặng của mình. Hiện tại cả người cô là độc, lại có võ công cao thâm, sẽ không sợ hắn làm cái gì!
“Anh giết những thị vệ kia?” Noãn Noãn cau mày, sẽ không, nếu có sát khí, cô sẽ thức tỉnh, đây chính là thói quen của người trong tổ chức Thiên sứ. Nhưng tối hôm qua từ đầu đến cuối cô đều không cảm nhận được sát khí.
“Bọn họ vốn chính là người của Kim mỗ!” Dưới mặt nạ hoàng kim, nam nhân khó nén hả hê, nhe răng với Noãn Noãn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết làm cho người ta ghen tỵ.
“Xem ra tâm tình của anh rất tốt, tại sao? Là vì tôi rơi vào tay anh?” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, gương mặt tươi cười của nam nhân rơi vào trong mắt cô hết sức chướng mắt.
“Kim mỗ luôn luôn tốt bụng như vậy, Hoàng hậu nương nương cảm thấy kỳ quái, bởi vì người chưa từng thử tìm hiểu Kim mỗ mà thôi!” Kim Ưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười chào đón, răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chói mắt.
“Tôi không muốn hiểu anh, nhưng mà tôi muốn biết tại sao anh muốn cướp tôi ra khỏi hoàng cung? Nếu như tôi nhớ không lầm, anh đã từng trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi xuất cung!” Noãn Noãn lạnh lùng cau mày, không biết rõ mục đích của Kim Ưng, cô tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Kim Ưng vẫn mỉm cười như cũ: “Coi như Kim mỗ dùng mọi cách ngăn trở, không phải cuối cùng Hoàng hậu nương nương vẫn xuất cung hay sao?”
Noãn Noãn âm thầm đề phòng, lạnh giọng hỏi: “Tôi không muốn đánh thái cực với anh, rốt cuộc anh muốn gì xin mời nói thẳng!”
Kim Ưng ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương đã từng nghe qua Kim Ưng đường chưa?”
Noãn Noãn cau mày. Mặc dù ở trong hoàng cung, nhưng chuyện ở bên ngoài ít nhiều vẫn nghe được một chút. Kim Ưng đường còn gọi là Kim Ưng môn, tụ tập nghĩa sĩ thiên hạ, thái độ đối với triều đình có địch có hữu, có lúc thậm chí còn trợ giúp triều đình trừng phạt tham quan ô lại. Mặc dù triều đình không phái người vây quét, nhưng cũng không công nhận tổ chức này.
“Nhìn vẻ mặt người hình như đã nghe nói qua? Kim mỗ chính là đường chủ Kim Ưng đường, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến Kim Ưng đường làm khách!” Kim Ưng nở nụ cười dưới ánh mặt trời.
Noãn Noãn hừ lạnh: “Làm khách? Ý tứ chính là giam lỏng đúng không? Kim Ưng, tại sao? Lại nói anh giam lỏng tôi, có được cái gì tốt? Mặc dù trước kia tôi là Hoàng hậu, nhưng hiện tại chẳng qua chính là một món đồ giao dịch, hình như anh đã tìm lầm người!”
Nụ cười trên mặt Kim Ưng có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Nương nương không phải là Kim mỗ, tất nhiên không biết mình có chỗ tốt gì, về phần tại sao…” Kim Ưng đột nhiên nhếch môi cười, ánh mắt xảo trá nói: “Nương nương có thể đi chỗ nào?”
Noãn Noãn sững sốt, đúng vậy, cô không có chỗ để đi, phủ thừa tướng, cô tuyệt đối không thể trở về. Cả đời trước cô bị người định đoạt cuộc sống, cả đời này cô tuyệt đối không muốn! Thánh Nguyên vương phủ? Vậy càng không được, cô vốn không muốn Mộ Dung Thánh Li hiểu lầm. Trên người cô có rất nhiều bạc, có thể tự lực cánh sinh, trừ phủ thừa tướng và Thánh Nguyên vương phủ, nơi nào cũng có thể đi! Nhưng mà đi thì thế nào, với thế lực của Mộ Dung Thánh Li, thế lực của Long Chiếu An, còn có thế lực của Mộ Dung Thánh Anh, chỉ sợ sẽ không an bình.
“Kim mỗ có thể vì nương nương sắp xếp một nơi yên tĩnh, ở đó, tuyệt đối nương nương có tự do. Nếu như chơi đủ rồi, chán ghét, buồn phiền, nương nương có thể rời đi bất cứ lúc nào! Thế nào?” Giống như sớm đã nhìn thấu tình cảnh của Noãn Noãn, Kim Ưng cười tính trước.
“Anh sẽ tốt như vậy sao? Từ lúc mới bắt đầu đuổi giết đến bây giờ giả mù sa mưa, Kim Ưng, nếu anh muốn tôi tin tưởng anh… vậy đầu tiên tôi muốn có con át chủ bài của anh!” Mặc dù đề nghị của Kim Ưng không tệ, nhưng Noãn Noãn tin tưởng Kim Ưng nhất định có âm mưu gì đó, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tốt bụng muốn giúp cô!
Kim Ưng nhàn nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương, người biết vì sao khi Long Dụ hoàng đế băng hà nhất định phải lập người làm Hoàng hậu không, hơn nữa còn ở dưới tình huống Mộ Dung Thánh Li nhất kiến chung tình với người?”
Noãn Noãn sững sờ, vấn đề này cô thực sự không nghĩ đến, để lôi kéo thế lực của thừa tướng? Thật ra mặc dù Long Thủy Li là thứ xuất, nhưng ở phủ thừa tướng cũng là nhị tiểu thư diễu võ dương oai, hẳn là thích hợp kết thân với Hoàng thượng hơn. Ngoài điểm này ra, đó chính là Long Dụ Hoàng đế sợ Mộ Dung Thánh Li tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Cho nên… Nhưng suy nghĩ ấy lại thấy không liên kết với nhau, hiện tại Mộ Dung Thánh Li sở dĩ như vậy, nghe nói đều là vì Long Noãn Noãn. Nếu lúc ấy Long Dụ hoàng đế thành toàn Long Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Li, nói không chừng Mộ Dung Thánh Li sẽ trở thành trợ thủ tốt cho Hoàng thượng, huynh đệ đồng lòng thì không có gì là không thể!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, Noãn Noãn chỉ có thể mở miệng: “Vì sao?”
Kim Ưng cười nhạt, giảo hoạt nhìn Noãn Noãn một cái nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương muốn biết, vậy thì cùng đi tới Kim Ưng đường, ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương rất nhanh sẽ tìm được đáp án!”
“Đây không phải là quân át chủ bài của anh, chỉ là cái cớ dẫn dụ tôi đi!” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, cô sẽ không mắc mưu.
“Hoàng hậu nương nương muốn nhìn, quân át chủ bài đã ở Kim Ưng đường! Kim mỗ lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu Hoàng hậu nương nương không đi, sẽ hối hận cả đời!” Ánh mắt Kim Ưng lóe sáng.
Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, nhưng đúng là hiện tại cô thực sự không có chỗ để đi, không bằng….
“Đi thôi!” Kim Ưng đột nhiên xoay người kéo dây cương, quất roi: “Kim mỗ biết Hoàng hậu nương nương sẽ đồng ý!”
“Tỷ tỷ…” Đạm Cúc khẩn trương mở miệng.
“Không có việc gì, trước tiên đi tới đó làm khách cũng không tồi!” Noãn Noãn thấp giọng an ủi Đạm Cúc, tối thiểu trong khoảng thời gian này, có thể né tránh Hoàng đế lang sói và Thánh Nguyên vương gia, còn có Long Chiếu An. Nhưng mà nếu một khi cô phát hiện Kim Ưng có mưu đồ bất chính, cô chắc chắn sẽ hạ thủ không lưu tình!
Con ngựa chạy gấp về phương hướng không rõ, bỗng nhiên vang lên tiếng hát lanh lảnh của một nam nhân ở bên ngoài xe.
“Giang hồ cười, ân oán, người so chiêu, cười tàng đao.
Hồng trần cười, cười cô đơn, tâm quá cao, không đến được.
Minh nguyệt chiếu, đường xa xôi, người về già, tâm không già.
Yêu không tới, phóng không hết, không quên được, lòng tốt của ngươi.
Nhìn như hoa phi hoa, sương phi sương, cuồn cuộn nước sông giữ không được.
Một thân lý tưởng hào hùng thiết ngạo cốt, thì ra là anh hùng cô độc…”
Giọng nam nhân du dương cao vút, mười phần khí phách, sôi trào, nhưng ít nhiều cũng có ấm áp, từ đây tách biệt tường đỏ lầu cao, tiêu dao giang hồ cũng không tồi! Trong vương phủ Thánh Nguyên, một hàng thị vệ áo đen quỳ trên mặt đất, người nào cũng cúi đầu thật thấp, nam chủ ngồi trên cao phát ra âm u cùng khí phách khiến cho bọn họ không dám thở mạnh.
“Gia, thật không ngờ người của Kim Ưng môn sẽ nhúng tay vào chuyện này!” Hắc Ngọc cúi đầu mở miệng.
“Câm miệng!” Mộ Dung Thánh Li cực kỳ tức giận muốn giết người. Tối hôm qua, khi hắn muốn vào cung đón Noãn Noãn, đột nhiên lại bị Kim Ưng cuốn lấy. Hắc Ngọc chỉ có thể cầm theo lệnh bài của hắn vào cung, không ngờ cũng là không công mà lui. Hiện tại rốt cuộc Noãn Noãn bị Kim Ưng đưa đến nơi nào?
Hắc Ngọc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thu mắt cúi đầu đứng sang một bên.
“Truyền lệnh của ta xuống, toàn lực điều tra vị trí của Kim Ưng môn, chỉ cần Kim Ưng môn tồn tại trên thế giới này, nhất định phải tìm ra cho bổn vương!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng.
“Dạ!” Một đám thị vệ áo đen đồng thanh lên tiếng, sau đó trong nháy mắt tản đi khắp nơi.
Hắc Ngọc yên lặng đứng chờ ở bên cạnh Mộ Dung Thánh Li, do dự hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng: “Gia, ngài đừng sốt ruột quá, mặc kệ như thế nào, chỉ cần tiểu thư đã rời khỏi hoàng cung, gia đã thành công một nửa, không phải sao?”
Mộ Dung Thánh Li sững sờ, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Hắn lạnh lùng gật đầu một cái: “Không sai, chỉ cần Noãn Noãn không còn là Hoàng hậu, bổn vương có lòng tin khiến Noãn Noãn nhớ lại bổn vương!” Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, lạnh giọng hỏi: “Tối hôm qua khi các ngươi hành động, Mộ Dung Thánh Anh đang làm gì?”
Hắc Ngọc lập tức đáp: “Bẩm gia, Hoàng thượng vẫn gánh chịu đau đớn ở bên trong Càn Khôn điện. Theo ngự y nói thân thể lại không tốt, ho ra máu, Lãnh Cầm và Hàn Tiêu một mực đứng chờ ở trước cửa, cả đêm không rời đi!”
“Thật sao?” Mộ Dung Thánh Li hơi cau mày: “Ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, Mộ Dung Thánh Anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Noãn Noãn như vậy được!”
“Có lẽ bởi vì lần này Hoàng thượng bị thương quá nặng, đã không thể để ý đến tiểu thư rồi. Chẳng qua là thuộc hạ không ngờ Hoàng thượng lại biết võ công!” Hắc Ngọc đột nhiên nghi ngờ nói.
Mộ Dung Thánh Li sửng sốt: “Chẳng những ngươi không biết mà ta cũng cũng không biết. Nếu không phải lần này liên kết với hắn đối phó lão nữ nhân kia, bổn vương vĩnh viễn không biết được Mộ Dung Thánh Anh yếu đuối nhưng lại là một cao thủ!” Hắn chuyển mắt: “Đúng rồi, việc ta bảo ngươi điều tra thân phận của Kim Ưng đã có tin tức gì chưa?”
Hắc Ngọc lắc đầu: “Trên giang hồ không ai biết được thân phận của Kim Ưng, ngay cả tứ đại đường chủ của Kim Ưng môn, nghe nói cũng chưa từng gặp qua diện mạo thật của Kim Ưng!”
“Tiếp tực tra, bổn vương không tin, Kim Ưng có thể ẩn núp sâu như vậy! Hơn nữa bổn vương vẫn luôn có một loại dự cảm, Kim Ưng là người bổn vương quen biết!” Mộ Dung Thánh Li chậm rãi mở miệng.
Hắc Ngọc hoảng sợ: “Gia, vì sao ngài lại có cảm giác như vậy?”
“Không biết, chỉ là cảm giác!” Mộ Dung Thánh Li ngước mắt, nhìn ánh mặt trời mới lên thở dài: “Một đêm rồi, vẫn không biết bây giờ Noãn Noãn đang ở đâu!”
※
Giáp ranh giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu là một dãy núi Thiên Tế kéo dài ngàn dặm, núi non trùng điệp, một màu xanh mênh mông, rừng cây nối nhau, um tùm bát ngát, mênh mông không dứt. Bên trong dãy núi có một con sông Thiên Tế, giống như một con cự long lượn vòng ở lưng chừng núi, gió lớn sắc lạnh uốn khúc quanh co trong khe sâu gào thét rống giận, nước sông chảy xiết như muốn dời núi lấp biển, giống như vạn mã rít gào lao nhanh qua những dốc đá kỳ dị, kích thích từng đợt từng đợt bọt sóng tung bay, trong phút chốc lại rơi xuống vô hình.
Nghe nói Thiên Tế chính là một lá chắn thiên nhiên giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, bất luận người quốc gia nào, muốn vượt qua núi Thiên Tế này, xâm lược nước khác đều gặp rất nhiều khó khăn. Cho nên núi Thiên Tế liền trở thành nơi hiểm yếu mà các nhà binh gia của vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc tranh giành.
Dọc theo sông Thiên Tế xuống dưới, có một thung lũng ở giữa hai ngọn núi lớn, chính là nơi gần nhất với vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, mà căn cứ của Kim Ưng môn nằm ngay bên trong thung lũng này.
Trên đường đi, ngay cả Noãn Noãn cũng không nhịn được cảm phục địa thế hiểm trở ở nơi này. Chỉ có điều cô nghĩ không ra, một chỗ quan trọng như vậy, làm sao Mộ Dung Thánh Anh có thể nhượng lại cho Kim Ưng môn!
Cảm giác được nghi ngờ của Noãn Noãn, Kim Ưng ngồi trên xe ngựa, miệng ngậm cỏ xanh, phóng đãng không kiềm chế được chỉ bảo: “Không hiểu sao, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Lại nói vị trí nơi này quá mức hiểm yếu, quan binh sợ khổ, không thể sống ở nơi này lâu dài, chính xác để cho chúng ta có được thời cơ cùng thời gian tốt, bên trong tòa núi lớn này có một đường tắt!”
“Đường tắt?” Noãn Noãn nhìn thạch bích bóng loáng trước mặt, lạnh lùng nhíu mày: “Xin hỏi Kim đại đường chủ, đường tắt mà ngài nói đang ở đâu vậy?”
Kim Ưng cười ha hả, đột nhiên chỉ lên một đỉnh núi, sau đó đưa ngón tay đặt ở trong miệng, huýt gió một tiếng rõ to, rất nhanh trên đỉnh núi có động tĩnh, xuất hiện mấy điểm đen nhỏ, sau đó điểm đen từ từ xuống núi.
Rốt cuộc thấy rõ điểm đen kia, thì ra là một cái sọt rộng khoảng hai thước vuông, phía trên sọt có thắt một sợi dây thừng, treo ở trên vách đá thẳng đứng, nối thẳng với đỉnh núi.
Noãn Noãn quay đầu lại liếc Kim Ưng, không ngờ quả thật có một đường tắt, nhưng…
“Anh không sợ tôi sẽ đi tố giác sao?” Noãn Noãn cười lạnh, “Nếu bị Mộ Dung Thánh Anh biết nơi ở của anh…”
“Nữ nhân, ngươi quá coi thường Kim mỗ rồi. Nếu ngay cả điểm ấy Kim mỗ cũng không nhìn đến, tuyệt đối sẽ không dẫn người tới nơi này!” Kim Ưng cười như đã định liệu trước, khóe môi mỏng manh nâng lên nụ cười đắc ý mà mê hoặc lòng người.
Đột nhiên, không biết vì sao, trong đầu Noãn Noãn lóe ra nụ cười của Mộ Dung Thánh Anh. Mặc dù mỗi lần anh ta đều đang cười, cười rất dịu dàng, rất ấm áp, nhưng chưa một lần cười như vậy, thanh thản, thoải mái.
Kim Ưng tiến đầu đến gần: “Tại sao không nháy mắt khi nhìn ta, có phải thấy ta rất đẹp trai hay không?”
Noãn Noãn cười nhạt một tiếng, xoay mặt: “Không có, chỉ là nhớ tới một cố nhân, tôi nói rồi anh rất giống anh ta!”
“Hả! Mộ Dung Thánh Anh? Người đã từng hoài nghi rằng ta là hắn!” Kim Ưng không thèm để ý mở miệng, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra hào quang khiến người xem không hiểu được.
“Hiện tại tôi khẳng định anh không phải là anh ta!” Noãn Noãn thở dài: “Anh ta sống quá mệt mỏi, lưng mang quá nhiều, cũng chịu đựng quá nhiều. cho nên anh ta vĩnh viễn không thể cười sảng khoái như anh được, còn có hát hào hùng vạn trượng như vậy!”
“Vậy người thích ta hay thích hắn?” Kim Ưng đột nhiên sát tới gần mặt nàng, ánh mắt thâm thúy như biển rộng trực tiếp nhìn chằm chằm Noãn Noãn.
Trên thân thể nam nhân có một loại mùi vị rất đặc biệt, là đàn hương, đột nhiên tiến đến gần, Noãn Noãn bị bao phủ bên trong hơi thở của hắn.
Noãn Noãn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mắt hắn, đột nhiên cười một tiếng: “Cả hai tôi đều không thích!”
“Ai!” Kim Ưng đột nhiên thở ra một hơi: “Vậy ta yên tâm rồi, còn tưởng rằng Mộ Dung Thánh Anh sẽ vào trước làm chủ rồi, bây giờ nhìn lại cũng không có gì đặc biệt!”
Noãn Noãn nở nụ cười thờ ơ, mắt chuyển tới cái sọt: “Chúng ta ngồi cái này đi lên sao?”
Lúc Kim Ưng nhìn về cái sọt, đôi mắt cười đến cong lên,: “Đúng vậy, người không dám?”
“Anh dám tôi liền dám!” Noãn Noãn cười nhạt.
“Vậy xin mời!” Kim Ưng làm một dấu hiệu mời.
“Tỷ tỷ!” Đột nhiên Đạm Cúc tiến lên kéo váy Noãn Noãn: “Tỷ tỷ, cái này quá đáng sợ, ngộ nhỡ dây thừng đứt, hoặc có người cố ý cắt đứt, vậy…”
“Em không dám?” Noãn Noãn đảo mắt nhìn cô, “Nếu em không dám vậy ở đây đi, tin tưởng Kim Ưng đường chủ sẽ phái người bố trí ổn thỏa chứ?”
Câu nói sau cùng là nói cho Kim Ưng nghe.
Kim Ưng lập tức nói: “Đó là hiển nhiên, trong sơn cốc này cũng có người của Kim Ưng môn, ta sẽ thông báo, nương nương người cứ yên tâm!”
Quả nhiên! Noãn Noãn xác nhận suy nghĩ của mình, Kim Ưng môn không chỉ có người ở đỉnh núi, sợ rằng cả Thiên Tế này đều đã bị hắn khống chế!
Đạm Cúc có chút do dự, nhưng ngước mắt nhìn đỉnh núi cao vút trong mây, tốt nhất vẫn gật đầu.
“Vào đi!” Kim Ưng tiến vào trước, vươn tay.
Hơi do dự, cầm tay của hắn, Noãn Noãn tiến vào cái sọt.
Kim Ưng đứng ở bên người cô, đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn, vậy chúng ta lên đường thôi!”
Noãn Noãn sững sờ: “Vì sao đột nhiên sửa lại cách gọi? Tôi hình như không có quen thuộc quá với anh!”
Kim Ưng khẽ mỉm cười, không trả lời, cho đến khi cái sọt lên tới giữa không trung, hắn đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn nàng xem, hiện tại chúng ta cách xa mặt đất ba mươi mấy thước, nếu sợi dây này đứt, rất có thể chúng ta bị rơi tan xương nát thịt!”
Nói xong, hắn chợt nắm hai sợi dây thừng ở một bên cái sọt.
Noãn Noãn sững sờ, theo dõi tay hắn lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
/90
|