Editor: nhuandong
Beta: thuyvu115257
Hai mươi bốn tháng chạp, theo ý nghĩa truyền thống của những năm cũ, cũng là ngày lễ Tế thiên theo truyền thống của vương triều Mộ Dung. Trong truyền thuyết vào ngày này, phi tần lớn nhỏ trong hậu cung đều theo Hoàng thượng đến ngôi chùa sau núi hoàng gia dâng hương lễ phật. Cũng từ ngày này bắt đầu đến ngày năm tháng giêng, Hoàng thượng niêm phong bút lại, không phê duyệt tấu chương, không tảo triều, trừ phi có công vụ khẩn cấp có thể trực tiếp trình lên Thừa tướng đại nhân. Nếu Thừa tướng đại nhân không thể định đoạt, sau đó mới có thể kinh động đến Hoàng thượng. Mười ngày này có thể được xem là kỳ nghỉ phép của Hoàng đế vương triều Mộ Dung.
Sáng sớm, cửa phòng đã bị gõ, vẻ mặt bốn cung nữ dịu dàng bưng y phục quý giá cùng giày xếp thành một hàng đứng ở trước mặt Noãn Noãn, cung kính cúi đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng lệnh cho chúng nô tỳ giúp Hoàng hậu nương nương trang điểm!”
Miễn cưỡng kéo kéo chăn, ra hiệu bằng mắt cho Quế ma ma, Quế ma ma lập tức đuổi họ ra ngoài: “Các ngươi ra ngoài đợi đi, nương nương còn chưa tỉnh ngủ!”
Bốn cung nữ vùa nghe lập tức sợ hãi nói: “Nương nương, đây là phân phó của Hoàng thượng, nhất định mời nương nương giờ lành tham gia đại điển Tế thiên. Nếu không Hoàng thượng sẽ lấy mạng chúng ta, nương nương rũ lòng từ bi, cứu giúp chúng nô tì!”
“Đại điển Tế thiên?” Noãn Noãn lười biếng thò đầu ra, quét mắt qua những y phục kia, đột nhiên dừng lại trên mặt một cung nữ.
“Đạm Cúc?” Noãn Noãn sững sờ, ngay sau đó vui mừng gọi. Không ngờ Đạm Cúc muội muội của Đạm Dạ lại ở trong hàng ngũ bốn cung nữ này. Trước đây cô còn nghĩ muốn qua Lệ Phi lấy Đạm Cúc để bồi thường, nhưng sau bởi vì cái chết của cung nữ Thược Dược, nên cô liền thôi!
Cô có thể tự vệ, nhưng những cung nữ vô tội này không biết, cần gì liên lụy người khác!
Đạm Cúc nghe Hoàng hậu nương nương gọi tên cô, lập tức phục đầu dập mấy cái: “Trí nhớ nương nương thật tốt, nương nương vẫn còn nhớ rõ nô tì!”
Noãn Noãn cười nhạt, không nói lời nào. Là cô cứu nổi Đạm Dạ, làm sao có thể không nhớ rõ người thân duy nhất của nàng!
“Các ngươi đúng lên đi, hầu hạ ta thay y phục!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói.
Quế ma ma thấy Noãn Noãn đã quyết tâm, cũng chỉ có thể sai người bưng nước rửa mặt cho Noãn Noãn, sau đó phụ giúp trang điểm. Nhưng cả hai quá trình hai hàng lông mày vẫn khóa chặt, hình như rất lo lắng.
Vừa mới trang điểm xong, Mộ Dung Thánh Anh liền phái phượng liễn tới, không thể chê vào đâu được, không cho Noãn Noãn một cơ hội thở dốc.
Noãn Noãn miễn cưỡng lên phượng liễn, mở màn che thưởng cảnh tuyết rơi ở bên ngoài. Lúc này tuyết đọng phản xạ ánh sáng mặt trời, tuyết trắng toát lên một màu ánh sáng màu vàng. Sau màn tuyết trắng là bầu trời cũng phá lệ trong suốt sáng ngời, bầu trời xanh thẳm làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, chung quanh có thể thấy được hoa mai đua nhau nở rộ. Mai trắng như tuyết mai đỏ như lửa, các cành cây chằng chịt hoa mai.
Noãn Noãn không có hứng thú với đại điển Tế thiên gì đó, cô chỉ muốn gặp Mộ Dung Thánh Li một lần. Mặc kệ ra sao, hiện tại Mộ Dung Thánh Li là biện pháp duy nhất giúp cô rời khỏi hoàng cung.
“Quế ma ma, Mộ Dung Thánh Li có tham gia đại điển Tế thiên không?” Nhìn hai hàng lông mày Quế ma ma khóa chặt, vẫn đi theo bên ngoài kiệu, Noãn Noãn làm bộ như vô ý mà hỏi.
Quế ma ma sững sờ, con ngươi phát ra ánh sáng nhạt, tiếp cận kiệu nói nhỏ với Noãn Noãn: “Nương nương, sao tự dưng ngài lại hỏi Thánh Nguyên vương gia?”
Noãn Noãn cười lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện giữa bà và Mộ Dung Thánh Li. Trải qua mấy ngày nay, bà đã truyền hành tung của tôi ra ngoài cung, nói cho hắn biết, phải hay không?”
Quế ma ma gật đầu một cái: “Không phải nô tỳ lớn mật tự mình làm như vậy, đây là lệnh trước kia của nương nương, chẳng qua hiện tại nương nương đã quên mất mà thôi!”
Noãn Noãn cũng lười biện bạch: “Nhưng tôi muốn biết, nếu bà đã là lão ma ma của Long phủ, tại sao lại ở bên Mộ Dung Thánh Li? Tôi tin mục đích chính xác của Long Chiếu An, bà nên rõ hơn tôi mới phải chứ?”
Quế ma ma lập tức nói: “Nô tỳ là vì tốt cho nương nương, nô tỳ hi vọng nương nương và Thánh Nguyên vương gia người có tình trở thành thân thuộc!”
Noãn Noãn cười lạnh, Quế ma ma đường hoàng này, coi như có lý do hết sức hùng hồn, nhưng không thể giấu giếm được ánh mắt của cô. Quế ma ma nhất điịnh có quan hệ không thể cho ai biết với Mộ Dung Thánh Li!
Nhưng mà nếu bà không chịu nói, hỏi nữa cũng không ra, nên Noãn Noãn cũng không uổng phí môi lưỡi nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Tóm lại, hôm nay tôi muốn gặp anh ta, tôi biết rõ bà có cách an bài!”
“Dạ!” Quế ma ma lập tức đáp, mặc dù chân mày còn khóa chặt, nhưng ánh mắt đã thả lỏng không ít.
Phía sau núi, đường núi quanh co trải một tầng bậc thang bạch ngọc, từng tầng từng tầng mười bậc lên cao dần. Ở trên tầng cao nhất, một tòa điện nguy nga trang nghiêm chính là thánh miếu của vương triều Mộ Dung, cũng chính là địa điểm các triều đại tế thiên.
Ngày thường tòa thánh miếu này đóng cửa, chỉ có ngày mười lăm tháng giêng và mười lăm tháng tám mới mở cửa, là thánh điện thần thánh nhất của vương triều Mộ Dung.
Đường núi rất dài, Ngự lâm quân đứng thành hàng hai bên thềm đá, phượng liễn của Noãn Noãn đến dưới chân núi thì không thể đi lên trên, chỉ có thể đi bộ lên.
Đợi leo đến đỉnh núi, tiến vào Tự Miếu, bên trong viện đã sớm có phi tần lớn nhỏ đứng thẳng, ngay cả Lệ Phi cũng đã sớm đến, bình thản đứng ở dưới cây hương bồ, hướng về phía Long trụ bên trong viện cầu khấn.
“Hoàng hậu giá lâm!” Theo thái giám hô to một tiếng, tất cả phi tần đều chuyển mắt nhìn về phía Noãn Noãn, bên trong đó có ghen tỵ, tức giận, khinh thường, thiên hình vạn trạng (Chỉ sự biến hóa của vạn vật), vô cùng đặc sắc.
Noãn Noãn miễn cưỡng nhướng mày, ở lâu trong Phượng Vũ cung cũng có chút không thú vị, ra ngoài một chút nhìn mấy người này không tệ, lập tức lạnh lùng nhếch môi, lững thững di vào cửa điện.
“Hoàng hậu cát tường!” Tất cả phi tần đều nghiêng người hành lễ, ngàn không muốn vạn không muốn, nhưng vẫn phải giả dối cười nghênh tiếp.
“Hãy bình thân!” Miễn cưỡng mở miệng, ngồi ngay ngắn ở một bên, chỉ thấy âm hồn Lệ Phi nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt kinh người, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Noãn Noãn.
“Nhìn cái gì?” Noãn Noãn bị cặp mắt âm trầm kia nhìn chằm chằm trong lòng không thoải mái, lạnh giọng hỏi.
Lệ Phi không nói lời nào, chỉ như “thẹn thùng” nhìn Noãn Noãn một cái, sau đó cung kính đứng ở cửa.
Noãn Noãn hơi nhíu nhíu mày, vừa nhấc con mắt, cũng thấy Diêu Thục phi lạnh lùng nhìn cô, sau đó phối hợp xoay người cho chúng phi tử bên cạnh nhìn đống trang sức trên người.
Vẻ mặt Lệ Phi âm trầm, nghiền ngẫm không tốt, nhưng Diêu Thục Phi thì không giống, Noãn Noãn thấy rõ ràng ả đang hài lòng khoe khoang.
Trong lòng lập tức hiểu rõ, thì ra bởi vì lần trước Mộ Dung Thánh Anh triệu kiến các nàng, những nữ nhân này có lẽ là trước kia quen chịu nhiều uất ức, hôm nay nam nhân cho một chút sắc mặt hòa nhã với các nàng, liền không biết trời cao đất rộng!
Trong lòng Noãn Noãn buồn buồn, nghĩ tới ngày đó tận mắt thấy quần áo xốc xếch Diêu Thục Phi liền cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh cô áp chế tâm tình này xuống, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi hoàng cung, cái gì cũng không muốn quản nữa!
Đang chìm trong buồn bực, đột nhiên thái giám ngoài điện lanh lảnh la lên: “Hoàng thượng giá lâm, Thánh Nguyên vường gia giá lâm, Thập Nhất vương gia giá lâm!”
Lệ Phi yếu ớt quay mặt đi, Diêu Thục Phi biểu lộ rõ ràng nhất, vội vàng lướt đến trước mặt chúng phi tần, dẫn đầu quỳ xuống.
Noãn Noãn không muốn di chuyển, cả đời này, cô chỉ quỳ với sư phụ. Sau khi sư phụ trở thành loại người gian tà đó, thậm chí sư phụ cô cũng lười quỳ.
Mộ Dung Thánh Anh sải bước đi vào, sau lưng chia ra gồm có Thất vương gia Mộ Dung Thánh Li và Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh. Ba tuấn mỹ, mỗi người đều mang một loại nam tử phong tình đứng cùng nhau, vô cùng hấp dẫn.
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi quét qua phi tần quỳ trên mặt đất, sau đó ngước mắt nhìn về phía Noãn Noãn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chẳng những không trách cứ, ngược lại thản nhiên nâng lên nụ cười chết người, giọng nói dịu dàng: “Sao Hoàng hậu lại không chờ trẫm? Khiến trẫm đợi lâu!”
Noãn Noãn sững sờ, cô bị người đàn ông này sắp xếp từ sớm, không có ai nói cho cô biết phải đợi hắn mà? Còn đang nghi ngờ, Noãn Noãn thành công thấy sắc mặt âm u của Mộ Dung Thánh Li.
Chuyển mắt nhìn bộ mặt đáng đánh của Mộ Dung Thánh Anh, Noãn Noãn cười lạnh một tiếng. Hoàng đế lang sói này lại giở trò rồi! Cô cũng không buồn, dù sao đã quen bị người ta lợi dụng, cứ lạnh nhạt nhìn vậy, giống như đùa giỡn mà thôi!
Diêu Thục Phi vừa rồi còn ỷ sủng mà kiêu quay đầu lại nhìn Noãn Noãn cười lạnh thì sắc mặt tối sầm lại, lôi kéo phục sức treo lủng lẳng trước cổ, khóe môi cắn cắn không cam lòng.
So với Diêu Thục Phi lộ ra ngoài, Lệ Phi chỉ lạnh lùng cười, hơi thở lạnh lẽo vươn ra ba thước, không người nào dám đến gần.
Không ngờ Hoàng đế lang sói này vừa xuất hiện, chỉ nhàn nhạt mỉm cười một cái, nói mấy câu ít ỏi, liền chọc cho hiện trường gió nổi mây phun. Noãn Noãn lạnh lùng giật giật khóe môi, xem ra nghi thức tế Thiên không đơn giản nha!
Trong lúc mọi người đang theo đuổi tâm tư của mình, thái giám ngoài điện lại lanh lảnh hô lên lần nữa: “Thái hậu nương nương giá lâm!”
Hiện trường gió nổi mây phun vừa rồi vì câu nói này của thái giám, trong nháy mắt trở nên trầm lặng. Phi tần và cung nữ thái giám đều thu liễm cúi đầu, không dám thở mạnh, cung kính quỳ trên mặt đất. ngay cả ba người huynh đệ Mộ Dung, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, toàn thân tràn ngập sát ý.
Noãn Noãn vẫn ngồi không động như cũ. Cô và Thái hậu xung đột lớn hơn cũng đã trải qua, không thiếu chút này!
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đi về phía cô, kéo cô đứng ở bên cạnh hắn.
Tiếng vang của ngọc bội, một bóng dáng đỏ tươi chói mắt xuất hiện trên đại điện. Nữ tử diễm lệ ngũ quan dâm tà yêu mị, dưới ánh mặt trời chói mắt, đâm vào người ta không mở mắt ra được.
Ánh mắt dâm tà yêu mị quét qua mấy huynh đệ Mộ Dung tuấn mỹ, cuối cùng dừng lại trên mặt Mộ Dung Thánh Anh, môi đỏ mọng, phát ra tiếng cười khắc sâu lòng người.
Mộ Dung Thánh Anh nhíu nhíu mày, lôi kéo Noãn Noãn đến trước hành lễ: “Tham kiến Thái hậu nương nương!”
Noãn Noãn bị buộc hành lễ.
“Nhóm nhi tử tốt của bổn cung, mau mau bình thân!” Giọng nói kiều mỵ vang lên, Dung Yên Nhi bước lên trước mặt Mộ Dung Thánh Anh, mắt phượng nhíu lại, liếc xéo hắn: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày trọng đại, không biết Hoàng thượng đã chuẩn bị xong chưa?”
Noãn Noãn chợt cảm thấy thân thể nam nhân hơi run rẩy, ngay cả bàn tay nắm chặt tay cô cũng là một mảnh lạnh lẽo.
“Mời Thái hậu ngồi ghế trên!” Mộ Dung Thánh Anh giống như ẩn nhẫn cái gì bắn ra ánh mắt lạnh lẽo.
Dung Yên Nhi bĩu môi đỏ mọng cười lạnh, ánh mắt dâm tà lạnh lùng quét qua mặt Noãn Noãn. Sau đó chăm chú nhìn vào bàn tay nắm chặt của hai người: “Hoàng thượng và Hoàng hậu đúng là một mảnh tình thâm nha!”
Mộ Dung Thánh Anh không nói, chẳng qua toàn thân căng thẳng, giống như đề phòng cái gì đó..
Ánh mắt giết người của Dung Yên Nhi rốt cuộc chậm rãi dời đi, ngồi ngay ngắn ở trên cao.
Kế tiếp chính là đại điển Tế thiên, nhiều hạn chế mà không thú vị, nhưng hiện trường trước sau bao phủ một bầu không khí ngột ngạt.
Noãn Noãn bị buộc đứng bên cạnh Mộ Dung Thánh Anh, nhìn ánh mắt thành kính khấn cầu của hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và kiên quyết cùng với sự dịu dàng mỉm cười hàng ngày của hắn tưởng như hai người.
Nghi thức cuối cùng cũng kết thúc, theo quy củ của vương triều Mộ Dung. Tối nay, tất cả mọi người tham gia Tế thiên đều ở trong chùa tụng kinh chay tịnh một đêm.
Chủ trì Tự Miếu, sắp xếp phòng ở theo cấp bậc từng người.
Trong phòng, Noãn Noãn thong dong thưởng thức trà. Quế ma ma lo lắng đi tới đi lui.
“Nương nương, tối nay vô luận nương nương nghe thấy âm thanh gì cũng không được ra ngoài!” Quế ma ma đột nhiên quỳ gối trước mặt Noãn Noãn.
Noãn Noãn hơi sững sờ: “Có ý tứ gì?”
Quế ma ma quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tỳ biết trong lòng nương nương đã không có Thánh Nguyên vương gia, nhưng nương nương được nô tỳ nhìn từ nhỏ mà lớn lên. Mặc kệ nô tỳ là người của ai, cũng sẽ không tổn thương nương nương, chỉ muốn nương nương được vui vẻ, hạnh phúc. Nô tỳ thừa nhận, việc làm trước kia của nô tỳ là hy vọng nương nương và Thánh Nguyên vương gia ở chung một chỗ. Không đơn thuần bởi vì nương nương và Thánh Nguyên vương gia lưỡng tình tương duyệt, quan trọng hơn là, trước kia nô tỳ là bà vú của Thánh Nguyên vương gia, đối với Thánh Nguyên vương gia có tình mẫu tử! Nô tỳ ở trong Long phủ đợi mười năm, sau lại theo nương nương vào cung, nôi tỳ cũng có tình cảm với nương nương. Cho nên xin nương nương nhất định phải nghe lời nô tỳ nói, bảo trọng mình. Hoàng cung này nước đục, không phải nơi nương nương có thể chảy!”
Ánh mắt Noãn Noãn run lên: “Tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
Quế ma ma gật đầu một cái: “Đúng, là đại sự, nương nương chỉ cần ở trong phòng là tốt rồi, không cần ra ngoài là có thể bảo vệ mình bình an!”
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, bà đi nghỉ ngơi đi!”
Quế ma ma không đi: “Nương nương, nô tỳ ở cùng với nương nương!”
Noãn Noãn cười lạnh: “Quế ma ma, bà cũng biết, bây giờ tôi sẽ không chịu để bà thao túng!”
Sắc mặt Quế ma ma tái nhợt, cắn môi, lui xuống.
Mặc kệ Quế ma ma nói thật hay giả, Noãn Noãn cũng sẽ không tin tưởng bà. Cô từ nhỏ sống ở trong tổ chức sát thủ mà lớn lên, đã từ sớm biết trên thế giới này bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng. Cô đã từng tin tưởng nam nhân kia, không phải là nhận được trừng phạt hay sao?
Lời kia của Quế ma ma, rốt cuộc là cố ý tiết lộ những gì hay là thật tâm muốn tốt cho cô, cô phải qua chứng thực mới biết được!
Lúc này trong phòng sang trọng nhất của Tự miếu, hai nam tử bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
“Mộ Dung Thánh Anh, ngươi biết ba năm này ta làm tất cả vì cái gì, tại sao ngươi lại không chịu thả nàng?” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng, hùng hổ dọa người.
“Thánh Nguyên, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có một nữ nhân sao? Cơ nghiệp vương triều Mộ Dung ngươi đặt ở chỗ nào?” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi mở miệng, gương mặt tuấn tuyệt bao phủ một tầng uy nghiêm.
“Nếu ngươi chịu lấy đại cục làm trọng, nên thả nàng ra thì hơn, mà không phải là trăm phương ngàn kế lợi dụng nàng!” Mộ Dung Thánh Li cũng không cam chịu yếu thế.
“Nếu như không phải bởi vì nàng đột nhiên không nghe lời ngươi định đoạt nữa, đại điển Tế thiên này, ngươi vĩnh viễn sẽ không tham gia phải không?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mím môi cười lạnh.
“Tham gia thì sao? Ta sẽ không giúp ngươi!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nói: “Ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, dù sao hàng năm ngươi đều thua, trái tim mỗi năm đều chịu đựng đau đớn. Nếu ngươi không nhịn được, đại khái có thể như năm đó, chó vãy đuôi mừng chủ với lão vu bà!” Ánh mắt lạnh lùng quét qua thân thể đơn bạc của nam nhân: “Dù sao lão vu bà đó hứng thú dồi dào với ngươi. Chỉ cần ngươi thỏa hiệp lần nữa, đừng nói là vương triều Mộ Dung yên ổn đoàn kết, nói không chừng cả thiên hạ này đều là của ngươi đấy!”
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh trắng bệch nhìn chằm chằm Mộ Dung Thánh Li: “Nhiều năm như vậy, tại sao ngươi không thể hiểu? Ngươi…”
“Không cần phải nói, muốn ta ra tay, chỉ có một điều kiện, để Noãn Noãn xuất cung, về sau Noãn Noãn không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng xoay người: “Chẳng qua ta biết ngươi sẽ không đồng ý. Nếu ngươi có thể đồng ý, thì đã đồng ý ở ba năm trước, chứ không phải là chờ tới bây giờ!”
Nam nhân muốn rời khỏi.
“Đợi đã nào…!” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mở miệng: “Ngươi sai lầm rồi, trẫm đồng ý!”
Mộ Dung Thánh Li sững sờ, không dám tin nhìn hắn: “Ngươi đồng ý?”
“Đúng!” Mộ Dung Thánh Anh tiến lên một bước: “Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, sau khi chuyện thành công, nàng muốn rời khỏi, trẫm không ngăn cản nữa!”
“Thật chứ?”
“Vỗ tay thề nguyền!”
Hai bàn tay to hung hăng đánh vào giữa không trung.
Thánh Li rời đi, Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đi tới: “Hoàng huynh, tại sao huynh lại đồng ý với lão Thất? Không phải huynh đã nói, Long Noãn Noãn là người duy nhất hay sao?”
Mộ Dung Thánh Anh tái mặt, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hắn chỉ có thể đánh một trận, ba năm, hắn có thể chờ đợi, nhưng mẫu hậu không đợi nổi nữa rồi!
Sắc trời vừa tối, Mộ Dung Thánh Anh liền sải bước bước vào phòng Noãn Noãn, lẳng lặng ngồi xuống, yên lặng nhìn Noãn Noãn.
“Có gì muốn làm?” Noãn Noãn lạnh lùng nhìn lại hắn.
Nam nhân không nói gì, chỉ dịu dàng cười cười: “Noãn Noãn, có thể đồng ý một yêu cầu cuối cùng của ta không?”
Noãn Noãn ngẩn ra: “Có ý gì?”
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi đứng dậy, lôi kéo tay cô về phía giường hẹp, sau đó giữ nguyên quần áo nằm xuống, giương đôi mắt vô tội đơn thuần nhìn cô: “Nàng cũng đã biết, kể từ sau khi không ngủ bên cạnh mẫu hậu, ta liền không có một giấc ngủ an ổn!”
Hắn phất tay một cái, ý bảo Noãn Noãn không cần nói, chờ hắn nói xong.
“Ta nhớ được lúc nhỏ, mẫu hậu cứ như vậy thường ngồi ở bên giường của ta, nhìn ta, nhẹ nhàng vỗ về ta, dỗ ta ngủ!” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi nâng khóe môi lạnh lẽo, mắt nhắm lại, lông mi uốn cong cong, gương mặt trắng nõn không phòng bị, nhẹ nhàng cọ ở trên người Noãn Noãn: “Ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon!”
Noãn Noãn cau mày, không hiểu Mộ Dung Thánh Anh lại muốn làm gì. Đang muốn đẩy hắn ra, lại bị trấn áp bởi nét mặt như trẻ con của hắn. Quầng thâm dưới mắt, chính xác là kết của của việc mất ngủ lâu dài. Vì che giấu, phía trên còn thoa một tầng phấn tinh tế. Hôm nay hắn nằm ở bên người cô, gần đến như thế, phấn cũng không che giấu được.
Noãn Noãn không đẩy hắn ra, nhưng trong lòng phực tạp lạnh lùng nói: “Mộ Dung Thánh Anh, tôi không phải là mẫu thân của anh!”
Đột nhiên hắn nâng môi mỏng cười, lông mi nhẹ nhàng run rẩy: “Ta không có xem nàng là mẫu thân của ta, nhưng nàng là người duy nhất trong hoàng cung này có thể để cho ta dựa vào, là người muốn bảo vệ ta!”
Noãn Noãn sững sờ: “Mộ Dung Thánh Anh, anh lầm rồi, tôi khi nào thì muốn bảo vệ anh?”
“Một đêm kia ta nhảy hồ, nàng ngồi ở bên cạnh ta, giúp ta tỉnh lại. Mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng mà ta có thể cảm thấy!” Hắn cúi đầu mở miệng, hô hấp càng ngày càng chìm, lặng lẽ ngủ đi.
Noãn Noãn thấp mắt nhìn nam nhân, trong lòng lần nữa rối ren lộn xộn.
Mộ Dung Thánh Anh, vì cái gì luôn phản phản phục phục(xoay trái xoay phải, ý ở đây là khi thế này khi thế kia), anh rốt cuộc muốn làm gì?
Beta: thuyvu115257
Hai mươi bốn tháng chạp, theo ý nghĩa truyền thống của những năm cũ, cũng là ngày lễ Tế thiên theo truyền thống của vương triều Mộ Dung. Trong truyền thuyết vào ngày này, phi tần lớn nhỏ trong hậu cung đều theo Hoàng thượng đến ngôi chùa sau núi hoàng gia dâng hương lễ phật. Cũng từ ngày này bắt đầu đến ngày năm tháng giêng, Hoàng thượng niêm phong bút lại, không phê duyệt tấu chương, không tảo triều, trừ phi có công vụ khẩn cấp có thể trực tiếp trình lên Thừa tướng đại nhân. Nếu Thừa tướng đại nhân không thể định đoạt, sau đó mới có thể kinh động đến Hoàng thượng. Mười ngày này có thể được xem là kỳ nghỉ phép của Hoàng đế vương triều Mộ Dung.
Sáng sớm, cửa phòng đã bị gõ, vẻ mặt bốn cung nữ dịu dàng bưng y phục quý giá cùng giày xếp thành một hàng đứng ở trước mặt Noãn Noãn, cung kính cúi đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng lệnh cho chúng nô tỳ giúp Hoàng hậu nương nương trang điểm!”
Miễn cưỡng kéo kéo chăn, ra hiệu bằng mắt cho Quế ma ma, Quế ma ma lập tức đuổi họ ra ngoài: “Các ngươi ra ngoài đợi đi, nương nương còn chưa tỉnh ngủ!”
Bốn cung nữ vùa nghe lập tức sợ hãi nói: “Nương nương, đây là phân phó của Hoàng thượng, nhất định mời nương nương giờ lành tham gia đại điển Tế thiên. Nếu không Hoàng thượng sẽ lấy mạng chúng ta, nương nương rũ lòng từ bi, cứu giúp chúng nô tì!”
“Đại điển Tế thiên?” Noãn Noãn lười biếng thò đầu ra, quét mắt qua những y phục kia, đột nhiên dừng lại trên mặt một cung nữ.
“Đạm Cúc?” Noãn Noãn sững sờ, ngay sau đó vui mừng gọi. Không ngờ Đạm Cúc muội muội của Đạm Dạ lại ở trong hàng ngũ bốn cung nữ này. Trước đây cô còn nghĩ muốn qua Lệ Phi lấy Đạm Cúc để bồi thường, nhưng sau bởi vì cái chết của cung nữ Thược Dược, nên cô liền thôi!
Cô có thể tự vệ, nhưng những cung nữ vô tội này không biết, cần gì liên lụy người khác!
Đạm Cúc nghe Hoàng hậu nương nương gọi tên cô, lập tức phục đầu dập mấy cái: “Trí nhớ nương nương thật tốt, nương nương vẫn còn nhớ rõ nô tì!”
Noãn Noãn cười nhạt, không nói lời nào. Là cô cứu nổi Đạm Dạ, làm sao có thể không nhớ rõ người thân duy nhất của nàng!
“Các ngươi đúng lên đi, hầu hạ ta thay y phục!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói.
Quế ma ma thấy Noãn Noãn đã quyết tâm, cũng chỉ có thể sai người bưng nước rửa mặt cho Noãn Noãn, sau đó phụ giúp trang điểm. Nhưng cả hai quá trình hai hàng lông mày vẫn khóa chặt, hình như rất lo lắng.
Vừa mới trang điểm xong, Mộ Dung Thánh Anh liền phái phượng liễn tới, không thể chê vào đâu được, không cho Noãn Noãn một cơ hội thở dốc.
Noãn Noãn miễn cưỡng lên phượng liễn, mở màn che thưởng cảnh tuyết rơi ở bên ngoài. Lúc này tuyết đọng phản xạ ánh sáng mặt trời, tuyết trắng toát lên một màu ánh sáng màu vàng. Sau màn tuyết trắng là bầu trời cũng phá lệ trong suốt sáng ngời, bầu trời xanh thẳm làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, chung quanh có thể thấy được hoa mai đua nhau nở rộ. Mai trắng như tuyết mai đỏ như lửa, các cành cây chằng chịt hoa mai.
Noãn Noãn không có hứng thú với đại điển Tế thiên gì đó, cô chỉ muốn gặp Mộ Dung Thánh Li một lần. Mặc kệ ra sao, hiện tại Mộ Dung Thánh Li là biện pháp duy nhất giúp cô rời khỏi hoàng cung.
“Quế ma ma, Mộ Dung Thánh Li có tham gia đại điển Tế thiên không?” Nhìn hai hàng lông mày Quế ma ma khóa chặt, vẫn đi theo bên ngoài kiệu, Noãn Noãn làm bộ như vô ý mà hỏi.
Quế ma ma sững sờ, con ngươi phát ra ánh sáng nhạt, tiếp cận kiệu nói nhỏ với Noãn Noãn: “Nương nương, sao tự dưng ngài lại hỏi Thánh Nguyên vương gia?”
Noãn Noãn cười lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện giữa bà và Mộ Dung Thánh Li. Trải qua mấy ngày nay, bà đã truyền hành tung của tôi ra ngoài cung, nói cho hắn biết, phải hay không?”
Quế ma ma gật đầu một cái: “Không phải nô tỳ lớn mật tự mình làm như vậy, đây là lệnh trước kia của nương nương, chẳng qua hiện tại nương nương đã quên mất mà thôi!”
Noãn Noãn cũng lười biện bạch: “Nhưng tôi muốn biết, nếu bà đã là lão ma ma của Long phủ, tại sao lại ở bên Mộ Dung Thánh Li? Tôi tin mục đích chính xác của Long Chiếu An, bà nên rõ hơn tôi mới phải chứ?”
Quế ma ma lập tức nói: “Nô tỳ là vì tốt cho nương nương, nô tỳ hi vọng nương nương và Thánh Nguyên vương gia người có tình trở thành thân thuộc!”
Noãn Noãn cười lạnh, Quế ma ma đường hoàng này, coi như có lý do hết sức hùng hồn, nhưng không thể giấu giếm được ánh mắt của cô. Quế ma ma nhất điịnh có quan hệ không thể cho ai biết với Mộ Dung Thánh Li!
Nhưng mà nếu bà không chịu nói, hỏi nữa cũng không ra, nên Noãn Noãn cũng không uổng phí môi lưỡi nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Tóm lại, hôm nay tôi muốn gặp anh ta, tôi biết rõ bà có cách an bài!”
“Dạ!” Quế ma ma lập tức đáp, mặc dù chân mày còn khóa chặt, nhưng ánh mắt đã thả lỏng không ít.
Phía sau núi, đường núi quanh co trải một tầng bậc thang bạch ngọc, từng tầng từng tầng mười bậc lên cao dần. Ở trên tầng cao nhất, một tòa điện nguy nga trang nghiêm chính là thánh miếu của vương triều Mộ Dung, cũng chính là địa điểm các triều đại tế thiên.
Ngày thường tòa thánh miếu này đóng cửa, chỉ có ngày mười lăm tháng giêng và mười lăm tháng tám mới mở cửa, là thánh điện thần thánh nhất của vương triều Mộ Dung.
Đường núi rất dài, Ngự lâm quân đứng thành hàng hai bên thềm đá, phượng liễn của Noãn Noãn đến dưới chân núi thì không thể đi lên trên, chỉ có thể đi bộ lên.
Đợi leo đến đỉnh núi, tiến vào Tự Miếu, bên trong viện đã sớm có phi tần lớn nhỏ đứng thẳng, ngay cả Lệ Phi cũng đã sớm đến, bình thản đứng ở dưới cây hương bồ, hướng về phía Long trụ bên trong viện cầu khấn.
“Hoàng hậu giá lâm!” Theo thái giám hô to một tiếng, tất cả phi tần đều chuyển mắt nhìn về phía Noãn Noãn, bên trong đó có ghen tỵ, tức giận, khinh thường, thiên hình vạn trạng (Chỉ sự biến hóa của vạn vật), vô cùng đặc sắc.
Noãn Noãn miễn cưỡng nhướng mày, ở lâu trong Phượng Vũ cung cũng có chút không thú vị, ra ngoài một chút nhìn mấy người này không tệ, lập tức lạnh lùng nhếch môi, lững thững di vào cửa điện.
“Hoàng hậu cát tường!” Tất cả phi tần đều nghiêng người hành lễ, ngàn không muốn vạn không muốn, nhưng vẫn phải giả dối cười nghênh tiếp.
“Hãy bình thân!” Miễn cưỡng mở miệng, ngồi ngay ngắn ở một bên, chỉ thấy âm hồn Lệ Phi nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt kinh người, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Noãn Noãn.
“Nhìn cái gì?” Noãn Noãn bị cặp mắt âm trầm kia nhìn chằm chằm trong lòng không thoải mái, lạnh giọng hỏi.
Lệ Phi không nói lời nào, chỉ như “thẹn thùng” nhìn Noãn Noãn một cái, sau đó cung kính đứng ở cửa.
Noãn Noãn hơi nhíu nhíu mày, vừa nhấc con mắt, cũng thấy Diêu Thục phi lạnh lùng nhìn cô, sau đó phối hợp xoay người cho chúng phi tử bên cạnh nhìn đống trang sức trên người.
Vẻ mặt Lệ Phi âm trầm, nghiền ngẫm không tốt, nhưng Diêu Thục Phi thì không giống, Noãn Noãn thấy rõ ràng ả đang hài lòng khoe khoang.
Trong lòng lập tức hiểu rõ, thì ra bởi vì lần trước Mộ Dung Thánh Anh triệu kiến các nàng, những nữ nhân này có lẽ là trước kia quen chịu nhiều uất ức, hôm nay nam nhân cho một chút sắc mặt hòa nhã với các nàng, liền không biết trời cao đất rộng!
Trong lòng Noãn Noãn buồn buồn, nghĩ tới ngày đó tận mắt thấy quần áo xốc xếch Diêu Thục Phi liền cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh cô áp chế tâm tình này xuống, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi hoàng cung, cái gì cũng không muốn quản nữa!
Đang chìm trong buồn bực, đột nhiên thái giám ngoài điện lanh lảnh la lên: “Hoàng thượng giá lâm, Thánh Nguyên vường gia giá lâm, Thập Nhất vương gia giá lâm!”
Lệ Phi yếu ớt quay mặt đi, Diêu Thục Phi biểu lộ rõ ràng nhất, vội vàng lướt đến trước mặt chúng phi tần, dẫn đầu quỳ xuống.
Noãn Noãn không muốn di chuyển, cả đời này, cô chỉ quỳ với sư phụ. Sau khi sư phụ trở thành loại người gian tà đó, thậm chí sư phụ cô cũng lười quỳ.
Mộ Dung Thánh Anh sải bước đi vào, sau lưng chia ra gồm có Thất vương gia Mộ Dung Thánh Li và Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh. Ba tuấn mỹ, mỗi người đều mang một loại nam tử phong tình đứng cùng nhau, vô cùng hấp dẫn.
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi quét qua phi tần quỳ trên mặt đất, sau đó ngước mắt nhìn về phía Noãn Noãn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chẳng những không trách cứ, ngược lại thản nhiên nâng lên nụ cười chết người, giọng nói dịu dàng: “Sao Hoàng hậu lại không chờ trẫm? Khiến trẫm đợi lâu!”
Noãn Noãn sững sờ, cô bị người đàn ông này sắp xếp từ sớm, không có ai nói cho cô biết phải đợi hắn mà? Còn đang nghi ngờ, Noãn Noãn thành công thấy sắc mặt âm u của Mộ Dung Thánh Li.
Chuyển mắt nhìn bộ mặt đáng đánh của Mộ Dung Thánh Anh, Noãn Noãn cười lạnh một tiếng. Hoàng đế lang sói này lại giở trò rồi! Cô cũng không buồn, dù sao đã quen bị người ta lợi dụng, cứ lạnh nhạt nhìn vậy, giống như đùa giỡn mà thôi!
Diêu Thục Phi vừa rồi còn ỷ sủng mà kiêu quay đầu lại nhìn Noãn Noãn cười lạnh thì sắc mặt tối sầm lại, lôi kéo phục sức treo lủng lẳng trước cổ, khóe môi cắn cắn không cam lòng.
So với Diêu Thục Phi lộ ra ngoài, Lệ Phi chỉ lạnh lùng cười, hơi thở lạnh lẽo vươn ra ba thước, không người nào dám đến gần.
Không ngờ Hoàng đế lang sói này vừa xuất hiện, chỉ nhàn nhạt mỉm cười một cái, nói mấy câu ít ỏi, liền chọc cho hiện trường gió nổi mây phun. Noãn Noãn lạnh lùng giật giật khóe môi, xem ra nghi thức tế Thiên không đơn giản nha!
Trong lúc mọi người đang theo đuổi tâm tư của mình, thái giám ngoài điện lại lanh lảnh hô lên lần nữa: “Thái hậu nương nương giá lâm!”
Hiện trường gió nổi mây phun vừa rồi vì câu nói này của thái giám, trong nháy mắt trở nên trầm lặng. Phi tần và cung nữ thái giám đều thu liễm cúi đầu, không dám thở mạnh, cung kính quỳ trên mặt đất. ngay cả ba người huynh đệ Mộ Dung, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, toàn thân tràn ngập sát ý.
Noãn Noãn vẫn ngồi không động như cũ. Cô và Thái hậu xung đột lớn hơn cũng đã trải qua, không thiếu chút này!
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đi về phía cô, kéo cô đứng ở bên cạnh hắn.
Tiếng vang của ngọc bội, một bóng dáng đỏ tươi chói mắt xuất hiện trên đại điện. Nữ tử diễm lệ ngũ quan dâm tà yêu mị, dưới ánh mặt trời chói mắt, đâm vào người ta không mở mắt ra được.
Ánh mắt dâm tà yêu mị quét qua mấy huynh đệ Mộ Dung tuấn mỹ, cuối cùng dừng lại trên mặt Mộ Dung Thánh Anh, môi đỏ mọng, phát ra tiếng cười khắc sâu lòng người.
Mộ Dung Thánh Anh nhíu nhíu mày, lôi kéo Noãn Noãn đến trước hành lễ: “Tham kiến Thái hậu nương nương!”
Noãn Noãn bị buộc hành lễ.
“Nhóm nhi tử tốt của bổn cung, mau mau bình thân!” Giọng nói kiều mỵ vang lên, Dung Yên Nhi bước lên trước mặt Mộ Dung Thánh Anh, mắt phượng nhíu lại, liếc xéo hắn: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày trọng đại, không biết Hoàng thượng đã chuẩn bị xong chưa?”
Noãn Noãn chợt cảm thấy thân thể nam nhân hơi run rẩy, ngay cả bàn tay nắm chặt tay cô cũng là một mảnh lạnh lẽo.
“Mời Thái hậu ngồi ghế trên!” Mộ Dung Thánh Anh giống như ẩn nhẫn cái gì bắn ra ánh mắt lạnh lẽo.
Dung Yên Nhi bĩu môi đỏ mọng cười lạnh, ánh mắt dâm tà lạnh lùng quét qua mặt Noãn Noãn. Sau đó chăm chú nhìn vào bàn tay nắm chặt của hai người: “Hoàng thượng và Hoàng hậu đúng là một mảnh tình thâm nha!”
Mộ Dung Thánh Anh không nói, chẳng qua toàn thân căng thẳng, giống như đề phòng cái gì đó..
Ánh mắt giết người của Dung Yên Nhi rốt cuộc chậm rãi dời đi, ngồi ngay ngắn ở trên cao.
Kế tiếp chính là đại điển Tế thiên, nhiều hạn chế mà không thú vị, nhưng hiện trường trước sau bao phủ một bầu không khí ngột ngạt.
Noãn Noãn bị buộc đứng bên cạnh Mộ Dung Thánh Anh, nhìn ánh mắt thành kính khấn cầu của hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và kiên quyết cùng với sự dịu dàng mỉm cười hàng ngày của hắn tưởng như hai người.
Nghi thức cuối cùng cũng kết thúc, theo quy củ của vương triều Mộ Dung. Tối nay, tất cả mọi người tham gia Tế thiên đều ở trong chùa tụng kinh chay tịnh một đêm.
Chủ trì Tự Miếu, sắp xếp phòng ở theo cấp bậc từng người.
Trong phòng, Noãn Noãn thong dong thưởng thức trà. Quế ma ma lo lắng đi tới đi lui.
“Nương nương, tối nay vô luận nương nương nghe thấy âm thanh gì cũng không được ra ngoài!” Quế ma ma đột nhiên quỳ gối trước mặt Noãn Noãn.
Noãn Noãn hơi sững sờ: “Có ý tứ gì?”
Quế ma ma quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tỳ biết trong lòng nương nương đã không có Thánh Nguyên vương gia, nhưng nương nương được nô tỳ nhìn từ nhỏ mà lớn lên. Mặc kệ nô tỳ là người của ai, cũng sẽ không tổn thương nương nương, chỉ muốn nương nương được vui vẻ, hạnh phúc. Nô tỳ thừa nhận, việc làm trước kia của nô tỳ là hy vọng nương nương và Thánh Nguyên vương gia ở chung một chỗ. Không đơn thuần bởi vì nương nương và Thánh Nguyên vương gia lưỡng tình tương duyệt, quan trọng hơn là, trước kia nô tỳ là bà vú của Thánh Nguyên vương gia, đối với Thánh Nguyên vương gia có tình mẫu tử! Nô tỳ ở trong Long phủ đợi mười năm, sau lại theo nương nương vào cung, nôi tỳ cũng có tình cảm với nương nương. Cho nên xin nương nương nhất định phải nghe lời nô tỳ nói, bảo trọng mình. Hoàng cung này nước đục, không phải nơi nương nương có thể chảy!”
Ánh mắt Noãn Noãn run lên: “Tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
Quế ma ma gật đầu một cái: “Đúng, là đại sự, nương nương chỉ cần ở trong phòng là tốt rồi, không cần ra ngoài là có thể bảo vệ mình bình an!”
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, bà đi nghỉ ngơi đi!”
Quế ma ma không đi: “Nương nương, nô tỳ ở cùng với nương nương!”
Noãn Noãn cười lạnh: “Quế ma ma, bà cũng biết, bây giờ tôi sẽ không chịu để bà thao túng!”
Sắc mặt Quế ma ma tái nhợt, cắn môi, lui xuống.
Mặc kệ Quế ma ma nói thật hay giả, Noãn Noãn cũng sẽ không tin tưởng bà. Cô từ nhỏ sống ở trong tổ chức sát thủ mà lớn lên, đã từ sớm biết trên thế giới này bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng. Cô đã từng tin tưởng nam nhân kia, không phải là nhận được trừng phạt hay sao?
Lời kia của Quế ma ma, rốt cuộc là cố ý tiết lộ những gì hay là thật tâm muốn tốt cho cô, cô phải qua chứng thực mới biết được!
Lúc này trong phòng sang trọng nhất của Tự miếu, hai nam tử bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
“Mộ Dung Thánh Anh, ngươi biết ba năm này ta làm tất cả vì cái gì, tại sao ngươi lại không chịu thả nàng?” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng, hùng hổ dọa người.
“Thánh Nguyên, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có một nữ nhân sao? Cơ nghiệp vương triều Mộ Dung ngươi đặt ở chỗ nào?” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi mở miệng, gương mặt tuấn tuyệt bao phủ một tầng uy nghiêm.
“Nếu ngươi chịu lấy đại cục làm trọng, nên thả nàng ra thì hơn, mà không phải là trăm phương ngàn kế lợi dụng nàng!” Mộ Dung Thánh Li cũng không cam chịu yếu thế.
“Nếu như không phải bởi vì nàng đột nhiên không nghe lời ngươi định đoạt nữa, đại điển Tế thiên này, ngươi vĩnh viễn sẽ không tham gia phải không?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mím môi cười lạnh.
“Tham gia thì sao? Ta sẽ không giúp ngươi!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nói: “Ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, dù sao hàng năm ngươi đều thua, trái tim mỗi năm đều chịu đựng đau đớn. Nếu ngươi không nhịn được, đại khái có thể như năm đó, chó vãy đuôi mừng chủ với lão vu bà!” Ánh mắt lạnh lùng quét qua thân thể đơn bạc của nam nhân: “Dù sao lão vu bà đó hứng thú dồi dào với ngươi. Chỉ cần ngươi thỏa hiệp lần nữa, đừng nói là vương triều Mộ Dung yên ổn đoàn kết, nói không chừng cả thiên hạ này đều là của ngươi đấy!”
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh trắng bệch nhìn chằm chằm Mộ Dung Thánh Li: “Nhiều năm như vậy, tại sao ngươi không thể hiểu? Ngươi…”
“Không cần phải nói, muốn ta ra tay, chỉ có một điều kiện, để Noãn Noãn xuất cung, về sau Noãn Noãn không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng xoay người: “Chẳng qua ta biết ngươi sẽ không đồng ý. Nếu ngươi có thể đồng ý, thì đã đồng ý ở ba năm trước, chứ không phải là chờ tới bây giờ!”
Nam nhân muốn rời khỏi.
“Đợi đã nào…!” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mở miệng: “Ngươi sai lầm rồi, trẫm đồng ý!”
Mộ Dung Thánh Li sững sờ, không dám tin nhìn hắn: “Ngươi đồng ý?”
“Đúng!” Mộ Dung Thánh Anh tiến lên một bước: “Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, sau khi chuyện thành công, nàng muốn rời khỏi, trẫm không ngăn cản nữa!”
“Thật chứ?”
“Vỗ tay thề nguyền!”
Hai bàn tay to hung hăng đánh vào giữa không trung.
Thánh Li rời đi, Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đi tới: “Hoàng huynh, tại sao huynh lại đồng ý với lão Thất? Không phải huynh đã nói, Long Noãn Noãn là người duy nhất hay sao?”
Mộ Dung Thánh Anh tái mặt, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hắn chỉ có thể đánh một trận, ba năm, hắn có thể chờ đợi, nhưng mẫu hậu không đợi nổi nữa rồi!
Sắc trời vừa tối, Mộ Dung Thánh Anh liền sải bước bước vào phòng Noãn Noãn, lẳng lặng ngồi xuống, yên lặng nhìn Noãn Noãn.
“Có gì muốn làm?” Noãn Noãn lạnh lùng nhìn lại hắn.
Nam nhân không nói gì, chỉ dịu dàng cười cười: “Noãn Noãn, có thể đồng ý một yêu cầu cuối cùng của ta không?”
Noãn Noãn ngẩn ra: “Có ý gì?”
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi đứng dậy, lôi kéo tay cô về phía giường hẹp, sau đó giữ nguyên quần áo nằm xuống, giương đôi mắt vô tội đơn thuần nhìn cô: “Nàng cũng đã biết, kể từ sau khi không ngủ bên cạnh mẫu hậu, ta liền không có một giấc ngủ an ổn!”
Hắn phất tay một cái, ý bảo Noãn Noãn không cần nói, chờ hắn nói xong.
“Ta nhớ được lúc nhỏ, mẫu hậu cứ như vậy thường ngồi ở bên giường của ta, nhìn ta, nhẹ nhàng vỗ về ta, dỗ ta ngủ!” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi nâng khóe môi lạnh lẽo, mắt nhắm lại, lông mi uốn cong cong, gương mặt trắng nõn không phòng bị, nhẹ nhàng cọ ở trên người Noãn Noãn: “Ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon!”
Noãn Noãn cau mày, không hiểu Mộ Dung Thánh Anh lại muốn làm gì. Đang muốn đẩy hắn ra, lại bị trấn áp bởi nét mặt như trẻ con của hắn. Quầng thâm dưới mắt, chính xác là kết của của việc mất ngủ lâu dài. Vì che giấu, phía trên còn thoa một tầng phấn tinh tế. Hôm nay hắn nằm ở bên người cô, gần đến như thế, phấn cũng không che giấu được.
Noãn Noãn không đẩy hắn ra, nhưng trong lòng phực tạp lạnh lùng nói: “Mộ Dung Thánh Anh, tôi không phải là mẫu thân của anh!”
Đột nhiên hắn nâng môi mỏng cười, lông mi nhẹ nhàng run rẩy: “Ta không có xem nàng là mẫu thân của ta, nhưng nàng là người duy nhất trong hoàng cung này có thể để cho ta dựa vào, là người muốn bảo vệ ta!”
Noãn Noãn sững sờ: “Mộ Dung Thánh Anh, anh lầm rồi, tôi khi nào thì muốn bảo vệ anh?”
“Một đêm kia ta nhảy hồ, nàng ngồi ở bên cạnh ta, giúp ta tỉnh lại. Mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng mà ta có thể cảm thấy!” Hắn cúi đầu mở miệng, hô hấp càng ngày càng chìm, lặng lẽ ngủ đi.
Noãn Noãn thấp mắt nhìn nam nhân, trong lòng lần nữa rối ren lộn xộn.
Mộ Dung Thánh Anh, vì cái gì luôn phản phản phục phục(xoay trái xoay phải, ý ở đây là khi thế này khi thế kia), anh rốt cuộc muốn làm gì?
/90
|