Edit: Kimio
Beta: mèo mỡ
Long Noãn Noãn nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái. Thế lực của Thánh Nguyên Vương gia rốt cuộc lớn đến đâu mà ngay cả Hoàng thượng cũng dám hạ độc? Hơn nữa..... nàng ngoái đầu nhìn Hoàng đế kia, chỉ thấy hắn té xuống đất, nhìn nàng, khóe môi cũng nhếch lên còn mang theo chút ý cười không rõ hàm nghĩa.
Long Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng sao lại quên mất vị Hoàng đế này nhìn bề ngoài dịu dàng dễ nói chuyện, thật ra bên trong lại âm trầm gian xảo. Hắn ở trong lãnh cung thử dò xét nàng chính là chứng cứ. Hiện tại biết rõ là Thánh Nguyên Vương gia hạ độc, lại cố tình bảo nàng giải độc....
Còn nữa, Quế ma ma này nói chuyện cũng rất kì lạ, Thánh Nguyên Vương gia hạ độc tại sao không thể giải?
Long Noãn Noãn hơi trầm ngâm, nàng biết tất cả những khúc mắc này đều cần phải giải quyết, nhưng hiện tại nàng vừa mới tỉnh lại, còn chưa hiểu rõ ngọn ngành. Nàng cần phải tỉnh táo, cần phá giải bí ẩn mới có thể xác định được bước tiếp theo mình phải làm gì. Dù sao hiện tại nàng đã không còn là sát thủ hiện đại Long Noãn Noãn, mà là Hoàng hậu Long Noãn Noãn.
"Hoàng hậu?" Mộ Dung Thánh Anh gọi nàng.
Quế ma ma lo lắng nhíu mày, nhắc nhở Long Noãn Noãn vẫn còn đang do dự, "Nương nương, Hoàng thượng.....Hoàng thượng đang gọi người!"
Long Noãn Noãn phục hồi lại tinh thần, xoay người đi tới trước mặt Mộ Dung Thánh Anh, xem mạch thêm lần nữa. Hiện tại mạch tượng của hắn đã bình thường, độc kia đã qua thời gian phát tác.
"Hoàng thượng vừa mới nói, chỉ cần ta có thể giải độc, ngươi sẽ đáp ứng ta một chuyện, chuyện gì cũng có thể sao?" Noãn Noãn thu tay, ngồi xổm trước mặt Hoàng đế, bắt đầu đàm phán.
Mộ Dung Thánh Anh đã thoát khỏi cảnh chật vật lúc nãy, khôi phục bộ dáng dịu dàng vô hại, chỉ có đôi mắt kia hình như càng thêm thâm trầm.
"Hoàng hậu muốn trẫm đồng ý chuyện gì?" Hắn nói xong, lại còn vươn tay ra nắm tay Noãn Noãn, thân thể cũng nghiêng đến gần.
Noãn Noãn sững sờ, tay tên Hoàng đế này vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới mức dường như không có nhiệt độ. Mà trên người hắn lại có mùi thơm nhàn nhạt của hoa mai khiến người ta cảm thấy như đang ở trong vườn mai ngày tuyết.
"Nương nương!" Quế ma ma lại gọi, hình như Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu, bà còn lo hơn Hoàng hậu.
"Bây giờ còn chưa nghĩ xong!" Noãn Noãn rút tay về. Nàng không thể tùy tiện yêu cầu muốn xuất cung. Trước khi làm rõ tình thế trước mắt, tốt nhất không nên manh động."Hơn nữa độc này cũng cần thảo dược, ta tìm trước đã, điều chế xong thuốc giải rồi sẽ nói với ngươi sau, được không?"
Hoàng đế đột nhiên mím môi, đôi mắt phượng âm trầm cũng híp lại, hình như cười càng dịu dàng hơn, nhưng vẻ âm trầm kia cũng nặng nề hơn.
Long Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy mình đã phạm vào một sai lầm cơ bản. Đây chính là hoàng cung cổ đại, không phải hiện đại của nàng. Ở trong hoàng cung cổ đại vị Hoàng thượng này chính là trời, một câu nói có thể khiến người ta chết không toàn thây. Dù nàng có võ công, nhưng không có súng, muốn xông ra khỏi hoàng cung này cũng khó!
Long Noãn Noãn âm thầm đề phòng, bây giờ tuy không phải là lúc trở mặt với Hoàng đế, nhưng nàng cũng không phải loại dễ chọc.
Vị Hoàng đế kia đột nhiên vươn tay ra, bàn tay đặt trên vai của nàng. Noãn Noãn âm thầm ngước mắt, liếc xéo bàn tay trắng quá đáng kia.
Mộ Dung Thánh Anh cảm thấy cô gái này đang căng thẳng.
"Ha ha...." Hắn cười khẽ một tiếng, "Tốt, đã như vậy, Hoàng hậu vì trẫm tìm thảo dược làm thuốc giải đi. Đêm đã khuya, Hoàng hậu cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi!" Cuối cùng hắn cũng thu tay lại, đứng lên.
Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn hắn đi về phía cửa phòng.
Áo bào của hắn mỏng nhẹ vừa vặn, bóng lưng gầy thẳng tắp bị tơ lụa to lớn bao quanh thoạt nhìn hình như có chút yếu đuối.
Giống như cảm nhận được ánh mắt Noãn Noãn, hắn đứng ở cửa phòng, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại mà cười.
Nụ cười tuyệt mỹ dưới ánh nến khiến Noãn Noãn hoảng hốt, giống như ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước trong vắt.
"Nương nương!" Quế ma ma đột nhiên tiến lên chắn tầm mắt Noãn Noãn, kéo Noãn Noãn đất lên, "Nương nương không sao chứ?"
Lúc Noãn Noãn đứng lên, cửa cung đã không còn bóng dáng người đàn ông kia.
"Không sao!" Noãn Noãn đáp lời, ngồi xuống giường, "Quế ma ma, bà cầm gương lại đây cho ta!"
Mặc dù mệt mỏi, nhưng bị người đàn ông kia quấy nhiễu, Long Noãn Noãn lúc này đã không còn buồn ngủ, hiện giờ nàng chỉ muốn nhìn xem mình đã biến thành bộ dáng gì.
Quế ma ma hình như rất giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy gương đồng ra.
Trong gương đồng phản chiếu ra gương mặt tuyệt mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt ngọc mày ngài, sống mũi thẳng tắp, nhất là cặp mắt mà màu hổ phách xinh đẹp xuất thần khác hẳn người thường kia.
Áo trắng, tóc dài như thác nước, mặc dù trên người không có trang sức nhưng lại giống như là một viên bảo thạch tinh khiết, thần bí mà cao quý.
Long Noãn Noãn tiu nghỉu, xem ra nàng thật sự xuyên không rồi, xuyên vào thân thể của một cô gái trùng tên trùng họ, nhưng khuôn mặt không phải nàng!
"Nương nương nhìn thấy Thánh Nguyên Vương gia rồi sao?" Quế ma ma trầm ngâm một chút, hình như hạ quyết tâm, mở miệng hỏi.
"Gặp rồi!" Noãn Noãn chán nản trả lời, nàng không phải Long Noãn Noãn ban đầu, cho nên chẳng thèm quan tâm tới Thánh Nguyên Vương gia, hiện tại nàng chỉ muốn cố gắng sống tiếp.
"Mục đích của nương nương còn chưa đạt được, sao đã trở lại?" Quế ma ma chần chừ do dự, trong mắt lại chứa biết bao nghi vấn.
Mục đích? Long Noãn Noãn bị đày tới lãnh cung là có mục đích? Mục đích gì? Ai nha, rối loạn quá!
"Quế ma ma, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, ta bị người ta bỏ thuốc, sau đó Hoàng thượng tới, Thánh Nguyên Vương gia cũng tới, cuối cùng rối loạn, hiện tại trong đầu ta trống rỗng..... không nghĩ ra được cái gì cả!" Đây mới là trọng điểm!
Quế ma ma sững sờ, "Nương nương gọi Thánh Nguyên Vương gia?"
"Sao? Vậy ta nên gọi hắn ta là gì? Ta đã nói với bà rồi Quế ma ma, ta quên hết rồi!" Long Noãn Noãn sắp phát hỏa rồi.
"Nương nương, nương nương!" Quế ma ma hình như cũng luống cuống tay chân, "Nô tỳ biết nương nương chịu uất ức, nương nương nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai tỉnh lại sẽ nhớ ra mọi chuyện, nương nương mau nghỉ ngơi đi!"
Sắc mặt Quế ma ma có chút trắng xanh, hình như rất sợ hãi.
Cũng tốt, ngày mai tỉnh lại tìm một người biết rõ nội tình hỏi một chút cũng được, tránh như hiện tại nói cái gì cũng sai!
"Ta nghỉ ngơi, bà lui ra ngoài đi!" Noãn Noãn lạnh giọng phân phó.
Quế ma ma lập tức lui ra ngoài, trong phòng lớn chỉ còn lại một mình Noãn Noãn.
Tay nàng xoa xoa trái tim, dường như một khắc trước còn có thể cảm nhận được mùi vị của cái chết, lúc này lại ở trong thân thể của một cô gái khác, tất cả những chuyện này đều vô cùng kỳ lạ!
Nhắm mắt lại, cố gắng ép mình bình tĩnh. Trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên một tiếng động nhẹ vang lên khiến Long Noãn Noãn đột nhiên mở mắt.
Nàng ngồi dậy, nhìn bốn phía, lại phát hiện cửa sổ đã bị mở ra, trên bàn còn có một phong thư
"Gặp ở cung Linh Thứu!" Bên trên bức thư chỉ có năm chữ, không đề tên.
Cung Linh Thứu? Noãn Noãn nhíu nhíu mày, nàng nhớ Vương gia áo đen đã nói đó là cấm địa trong hoàng cung, là ai hẹn nàng tới cung Linh Thứu?
Beta: mèo mỡ
Long Noãn Noãn nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái. Thế lực của Thánh Nguyên Vương gia rốt cuộc lớn đến đâu mà ngay cả Hoàng thượng cũng dám hạ độc? Hơn nữa..... nàng ngoái đầu nhìn Hoàng đế kia, chỉ thấy hắn té xuống đất, nhìn nàng, khóe môi cũng nhếch lên còn mang theo chút ý cười không rõ hàm nghĩa.
Long Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng sao lại quên mất vị Hoàng đế này nhìn bề ngoài dịu dàng dễ nói chuyện, thật ra bên trong lại âm trầm gian xảo. Hắn ở trong lãnh cung thử dò xét nàng chính là chứng cứ. Hiện tại biết rõ là Thánh Nguyên Vương gia hạ độc, lại cố tình bảo nàng giải độc....
Còn nữa, Quế ma ma này nói chuyện cũng rất kì lạ, Thánh Nguyên Vương gia hạ độc tại sao không thể giải?
Long Noãn Noãn hơi trầm ngâm, nàng biết tất cả những khúc mắc này đều cần phải giải quyết, nhưng hiện tại nàng vừa mới tỉnh lại, còn chưa hiểu rõ ngọn ngành. Nàng cần phải tỉnh táo, cần phá giải bí ẩn mới có thể xác định được bước tiếp theo mình phải làm gì. Dù sao hiện tại nàng đã không còn là sát thủ hiện đại Long Noãn Noãn, mà là Hoàng hậu Long Noãn Noãn.
"Hoàng hậu?" Mộ Dung Thánh Anh gọi nàng.
Quế ma ma lo lắng nhíu mày, nhắc nhở Long Noãn Noãn vẫn còn đang do dự, "Nương nương, Hoàng thượng.....Hoàng thượng đang gọi người!"
Long Noãn Noãn phục hồi lại tinh thần, xoay người đi tới trước mặt Mộ Dung Thánh Anh, xem mạch thêm lần nữa. Hiện tại mạch tượng của hắn đã bình thường, độc kia đã qua thời gian phát tác.
"Hoàng thượng vừa mới nói, chỉ cần ta có thể giải độc, ngươi sẽ đáp ứng ta một chuyện, chuyện gì cũng có thể sao?" Noãn Noãn thu tay, ngồi xổm trước mặt Hoàng đế, bắt đầu đàm phán.
Mộ Dung Thánh Anh đã thoát khỏi cảnh chật vật lúc nãy, khôi phục bộ dáng dịu dàng vô hại, chỉ có đôi mắt kia hình như càng thêm thâm trầm.
"Hoàng hậu muốn trẫm đồng ý chuyện gì?" Hắn nói xong, lại còn vươn tay ra nắm tay Noãn Noãn, thân thể cũng nghiêng đến gần.
Noãn Noãn sững sờ, tay tên Hoàng đế này vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới mức dường như không có nhiệt độ. Mà trên người hắn lại có mùi thơm nhàn nhạt của hoa mai khiến người ta cảm thấy như đang ở trong vườn mai ngày tuyết.
"Nương nương!" Quế ma ma lại gọi, hình như Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu, bà còn lo hơn Hoàng hậu.
"Bây giờ còn chưa nghĩ xong!" Noãn Noãn rút tay về. Nàng không thể tùy tiện yêu cầu muốn xuất cung. Trước khi làm rõ tình thế trước mắt, tốt nhất không nên manh động."Hơn nữa độc này cũng cần thảo dược, ta tìm trước đã, điều chế xong thuốc giải rồi sẽ nói với ngươi sau, được không?"
Hoàng đế đột nhiên mím môi, đôi mắt phượng âm trầm cũng híp lại, hình như cười càng dịu dàng hơn, nhưng vẻ âm trầm kia cũng nặng nề hơn.
Long Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy mình đã phạm vào một sai lầm cơ bản. Đây chính là hoàng cung cổ đại, không phải hiện đại của nàng. Ở trong hoàng cung cổ đại vị Hoàng thượng này chính là trời, một câu nói có thể khiến người ta chết không toàn thây. Dù nàng có võ công, nhưng không có súng, muốn xông ra khỏi hoàng cung này cũng khó!
Long Noãn Noãn âm thầm đề phòng, bây giờ tuy không phải là lúc trở mặt với Hoàng đế, nhưng nàng cũng không phải loại dễ chọc.
Vị Hoàng đế kia đột nhiên vươn tay ra, bàn tay đặt trên vai của nàng. Noãn Noãn âm thầm ngước mắt, liếc xéo bàn tay trắng quá đáng kia.
Mộ Dung Thánh Anh cảm thấy cô gái này đang căng thẳng.
"Ha ha...." Hắn cười khẽ một tiếng, "Tốt, đã như vậy, Hoàng hậu vì trẫm tìm thảo dược làm thuốc giải đi. Đêm đã khuya, Hoàng hậu cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi!" Cuối cùng hắn cũng thu tay lại, đứng lên.
Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn hắn đi về phía cửa phòng.
Áo bào của hắn mỏng nhẹ vừa vặn, bóng lưng gầy thẳng tắp bị tơ lụa to lớn bao quanh thoạt nhìn hình như có chút yếu đuối.
Giống như cảm nhận được ánh mắt Noãn Noãn, hắn đứng ở cửa phòng, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại mà cười.
Nụ cười tuyệt mỹ dưới ánh nến khiến Noãn Noãn hoảng hốt, giống như ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước trong vắt.
"Nương nương!" Quế ma ma đột nhiên tiến lên chắn tầm mắt Noãn Noãn, kéo Noãn Noãn đất lên, "Nương nương không sao chứ?"
Lúc Noãn Noãn đứng lên, cửa cung đã không còn bóng dáng người đàn ông kia.
"Không sao!" Noãn Noãn đáp lời, ngồi xuống giường, "Quế ma ma, bà cầm gương lại đây cho ta!"
Mặc dù mệt mỏi, nhưng bị người đàn ông kia quấy nhiễu, Long Noãn Noãn lúc này đã không còn buồn ngủ, hiện giờ nàng chỉ muốn nhìn xem mình đã biến thành bộ dáng gì.
Quế ma ma hình như rất giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy gương đồng ra.
Trong gương đồng phản chiếu ra gương mặt tuyệt mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt ngọc mày ngài, sống mũi thẳng tắp, nhất là cặp mắt mà màu hổ phách xinh đẹp xuất thần khác hẳn người thường kia.
Áo trắng, tóc dài như thác nước, mặc dù trên người không có trang sức nhưng lại giống như là một viên bảo thạch tinh khiết, thần bí mà cao quý.
Long Noãn Noãn tiu nghỉu, xem ra nàng thật sự xuyên không rồi, xuyên vào thân thể của một cô gái trùng tên trùng họ, nhưng khuôn mặt không phải nàng!
"Nương nương nhìn thấy Thánh Nguyên Vương gia rồi sao?" Quế ma ma trầm ngâm một chút, hình như hạ quyết tâm, mở miệng hỏi.
"Gặp rồi!" Noãn Noãn chán nản trả lời, nàng không phải Long Noãn Noãn ban đầu, cho nên chẳng thèm quan tâm tới Thánh Nguyên Vương gia, hiện tại nàng chỉ muốn cố gắng sống tiếp.
"Mục đích của nương nương còn chưa đạt được, sao đã trở lại?" Quế ma ma chần chừ do dự, trong mắt lại chứa biết bao nghi vấn.
Mục đích? Long Noãn Noãn bị đày tới lãnh cung là có mục đích? Mục đích gì? Ai nha, rối loạn quá!
"Quế ma ma, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, ta bị người ta bỏ thuốc, sau đó Hoàng thượng tới, Thánh Nguyên Vương gia cũng tới, cuối cùng rối loạn, hiện tại trong đầu ta trống rỗng..... không nghĩ ra được cái gì cả!" Đây mới là trọng điểm!
Quế ma ma sững sờ, "Nương nương gọi Thánh Nguyên Vương gia?"
"Sao? Vậy ta nên gọi hắn ta là gì? Ta đã nói với bà rồi Quế ma ma, ta quên hết rồi!" Long Noãn Noãn sắp phát hỏa rồi.
"Nương nương, nương nương!" Quế ma ma hình như cũng luống cuống tay chân, "Nô tỳ biết nương nương chịu uất ức, nương nương nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai tỉnh lại sẽ nhớ ra mọi chuyện, nương nương mau nghỉ ngơi đi!"
Sắc mặt Quế ma ma có chút trắng xanh, hình như rất sợ hãi.
Cũng tốt, ngày mai tỉnh lại tìm một người biết rõ nội tình hỏi một chút cũng được, tránh như hiện tại nói cái gì cũng sai!
"Ta nghỉ ngơi, bà lui ra ngoài đi!" Noãn Noãn lạnh giọng phân phó.
Quế ma ma lập tức lui ra ngoài, trong phòng lớn chỉ còn lại một mình Noãn Noãn.
Tay nàng xoa xoa trái tim, dường như một khắc trước còn có thể cảm nhận được mùi vị của cái chết, lúc này lại ở trong thân thể của một cô gái khác, tất cả những chuyện này đều vô cùng kỳ lạ!
Nhắm mắt lại, cố gắng ép mình bình tĩnh. Trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên một tiếng động nhẹ vang lên khiến Long Noãn Noãn đột nhiên mở mắt.
Nàng ngồi dậy, nhìn bốn phía, lại phát hiện cửa sổ đã bị mở ra, trên bàn còn có một phong thư
"Gặp ở cung Linh Thứu!" Bên trên bức thư chỉ có năm chữ, không đề tên.
Cung Linh Thứu? Noãn Noãn nhíu nhíu mày, nàng nhớ Vương gia áo đen đã nói đó là cấm địa trong hoàng cung, là ai hẹn nàng tới cung Linh Thứu?
/123
|