Độc Cô Chiến Thần

Chương 347: Song Phương Kết Minh (P2)

/353


Nhìn thấy sứ giả kích động như thế, tròng mắt Tương Văn xoay chuyển, chỉ vào quần áo sứ giả nói:
- Quần áo ngươi đang mặc là do Lục Nhã Hiên ở đế đô đặc chế sao?
Sứ giả gật gật đầu:
- Đương nhiên!
Tuy nhiên hắn rất nhanh phản ứng lại hô lên:
- Ngươi không phải định nói Lục Nhã Hiên là của Liên minh thống nhất các ngươi đấy chứ, Lục Nhã Hiên này là cửa hàng đã có hàng trăm năm, hơn nữa chủ nhân cũng là nhãn hiệu thương đoàn lâu năm của Duy Nhĩ Đặc, chuyên làm trang phục theo yêu cầu của quý tộc đế đô cùng hoàng tộc, tuyệt đối không có vấn đề gì với Liên minh thống nhất các ngươi!
- Hì hì! Chẳng lẽ ngươi không biết nhãn hiệu thương đoàn lâu năm này từ một năm trước đã thay đổi chủ nhân hay sao? Đó chính là sản nghiệp của phu nhân Ngả Lệ Ti nhà ta, ngươi nói xem có liên quan đến Liên minh thống nhất chúng ta hay không?
Lời này của Tương Văn chẳng những khiến sứ giả thần tình không thể tin được, mà các đại biểu khác lại đồng thời mở to hai mắt nhìn, dựng lỗ tai lên nghe.
Cái trang phục đế đô kia hoặc là phải nói thương đoàn đã có hàng trăm năm của đế quốc không ngờ là sản nghiệp của Ngả Lệ Ti phu nhân, nhưng lại là mới đổi chủ một năm trước?
Nếu điều này là thật, chẳng phải là nói Khang Tư che dấu tài sản riêng đã tới mức rợn người rồi sao?
Điều này quả thực là đáng giá, nhìn thấy phu nhân Khang Tư mua sắm bốn phía không nơi nào không phải là hoang sơn hoang dã, mọi người đều đã xác định Khang Tư tài lớn khí thô, chỉ là không nghĩ tới khí thô đến mức thương đoàn Duy Nhĩ Đặc đã có hàng trăm năm cũng mua tới tay.
Vốn sứ giả không tin, nhưng sau khi Tương Văn nói rõ ký hiệu trên quần áo ra, rốt cục đầu đầy mồ hôi lạnh thừa nhận phu nhân Khang Tư quả thật có tiền.
Tuy rằng đây chỉ là một ví dụ, nhưng là chứng thực lời đại biểu Tứ hoàng tử nói, nói rõ hàng hóa hiện tại của Liên minh hoàng tộc đã có bảy thành là dựa vào Liên minh thống nhất.
Sứ giả tuy rằng ngoài miệng không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn là không phục.
Hắn thực sự không hiểu, Liên minh hoàng tộc lãnh địa đều là nơi tinh hoa thời kì đế quốc, sản vật thật sự là cần gì có đó, hơn nữa các thủ lĩnh Liên minh hoàng tộc đều xuất thân hoàng tử, thời kì đế quốc trước kia đã lợi dụng buôn bán kiếm tiền riêng, hiểu được buôn bán chỉ là hoạt động bọn họ không thể hạn chế, ngược lại trăm phương nghìn kế mà biến nguồn tiền tài này thành nguồn suối mới tốt, nhưng dưới trạng thái như vậy, hàng hóa Liên minh hoàng tộc tại sao lại có bảy thành đến từ Liên minh thống nhất?
Kỳ thật chỉ cần biết rằng Liên minh thống nhất chiếm cứ địa bàn tuy rằng lớn, nhưng đều là mảnh đất hẻo lánh, sản vật có lẽ phong phú, nhưng cần đầu tư khai thác mới được, nhưng địa bàn riêng của Khang Tư lại có được những thương đoàn quái vật trong Duy Nhĩ Đặc, Liên minh hoàng tộc ngươi chẳng khác nào đấu tranh buôn bán cùng với Liên minh thống nhất và toàn bộ Duy Nhĩ Đặc, có thể thắng mới là lạ.
Quan trọng là, Khang Tư có được một con đường tốc hành, thời gian có thể đưa sản vật từ hai nơi Duy Nhĩ Đặc cùng Áo Đặc Mạn qua lại ngắn đi mấy chục lần.
Chỉ cần Khang Tư có ngón tay vàng (Kim thủ chỉ) này, cho dù thế lực cường đại hơn nữa, chỉ cần hắn vận chuyện vật tư chậm hơn so với con đường tốc hành này, vậy hắn liền không có khả năng thắng Khang Tư trên phương diện buôn bán.
Bởi vậy hàng hóa của Liên minh hoàng tộc bị Liên minh thống nhất chiếm bảy thành, đều là nguyên do thương nhân của Liên minh thống nhất không đủ, bằng không ai lại cho ngươi cơ hội thở dốc nha!
- Khang Tư đại nhân muốn cái gì cứ nói thẳng đi, bản tước chỉ là sứ thần, rất nhiều chuyện không thể tự làm chủ, nhưng bản sứ sẽ thay Khang Tư đại nhân thuật lại yêu cầu.
Sứ giả không có biện pháp, có chút xấu hổ nói.
Lời này vừa ra đã bị chúng đại biểu khinh bỉ, vừa rồi còn nói thoải mái đưa ra yêu cầu, hiện tại đã nói không thể làm chủ, thật sự là khiến cho người ta ghê tởm, xem ra phong thái quý tộc đế đo cũng chỉ như thế, còn không hào phóng bằng những quý tộc nông thôn như mình.
Khang Tư lại cười:
- Điều kiện bên ta kỳ thật rất đơn giản, ngoại trừ hai bên buôn bán ngang nhau ra, chỉ cần đưa núi bạc của đế quốc cho chúng ta là được rồi.
Lời này vừa ra, các đại biểu đều lè lưỡi, vì Khang Tư ăn to nói lớn mà khiếp sợ, sau đó tất cả đông thời chảy nước miếng.
Núi bạc của đế quốc nha, nguyên nhân dẫn đến chiến tranh giữa đế quốc cùng Duy Nhĩ Đặc hàng trăm năm qua, chính là ngọn núi toàn bộ cấu thành từ bạc trắng, không ngờ Khang Tư đặt mục tiêu nhắm ngay ngân khố đế quốc, thật sự là khiến người ta bội phục, thứ này nếu nắm trong tay Liên minh thống nhất, những người mình đây hầu bao cũng sẽ bành trướng lên mấy lần nha!
Nhìn thấy những ánh mắt tham lam đồng thời nhìn mình, sứ giả không khỏi rùng mình một cái, nhưng yêu cầu này, sứ giả căn bản không có giận tím mặt giơ chân mắng to giống như trong tưởng tượng mọi người, ngược lại phi thường vội vàng hô:
- Được! Bản tước làm chủ lấy núi bạc của đế quốc dâng tặng tất cả cho Khang Tư đại nhân, chúng ta lập tức ký hiệp ước công bố thiên hạ!
- Từ từ! Núi bạc này là dâng cho Liên minh thống nhất mà không phải dâng cho ta.
Khang Tư vội vàng khoát tay, sứ giả trước mặt này quả thực rất biết lợi dụng hết thảy biện pháp để châm ngòi ly gián, núi bạc này dâng cho mình, vậy chẳng phải khiến cho cả Liên minh thống nhất đều căm thù mình sao?
- Không! Liên minh hoàng tộc chúng ta chỉ nguyện ý dâng núi bạc này trên danh nghĩa Khang Tư đại nhân, bằng không lần trao đổi này bỏ qua!
Sứ giả đột nhiên phi thường cường ngạnh, hơn nữa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Các đại biểu vội vàng ngăn sứ giả lại, hơn nữa hướng Khang Tư khuyên can:
- Đại nhân! Việc này ngài liền đáp ứng đi, dù sao tất cả chúng ta không có ý kiến gì.
Nói là nói như vậy, kỳ thật những người khác là muốn Khang Tư nhận lấy núi bạc sau đó chuyển cho Liên minh thống nhất, tin rằng Khang Tư sẽ không độc chiếm, bởi vì kẻ ngốc cũng biết núi bạc của đế quốc khiến người đỏ mắt cỡ nào.
Nghe được lời nói các đại biểu, sứ thần kia lập tức tiến lên một bước bức bách nói:
- Núi bạc này không được chuyển nhượng, nói cách khác ngoại trừ Khang Tư đại nhân cùng người thừa kế ngài ra, người khác không được có một chút gì từ núi bạc, bằng không liên minh ta sẽ tự xóa bỏ hiệp ước!
Lời này khiến đám đại biểu biến sắc, tuy nhiên Khang Tư tới lúc này vẫn lơ đễnh gật gật đầu.
Vừa thấy Khang Tư gật đầu, lại nhìn thấy đám đại biểu sắc mặt khó coi, sứ thần không khỏi mừng rỡ, không nghĩ tới nha, vốn tưởng rằng nhiệm vụ châm ngòi ly gián không có cách nào hoàn thành, không nghĩ tới bởi vì lòng tham của Khang Tư, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ khiến Liên minh thống nhất ở thế trung lập, còn nhân tiên hoàn thành nhiệm vụ bí mật châm ngòi ly gián, thật sự là khi nhân phẩm bạo phát thì tường thành cũng ngăn không được nha!
Sứ thần khoát tay, hắn dẫn bộ hạ lập tức lấy ra một cuốn da dê xinh đẹp chuyên để ban phát thánh chỉ, sau đó dùng thủ pháp chuyên môn viết hiệp ước xuống, sau đó kí tên đóng một cái dấu xuống.
Người ở đây đều bị sứ thần lấy ra cuộn da dê biến thành sững sờ, bởi vì chỗ trống trên cuốn da dê đã có chữ kí cùng con dấu của tất cả hoàng tử công chúa trong Liên minh hoàng tộc.
Thứ này nếu ở thời kì đế quốc tuyệt đối khiến cho người khác phi thường khiếp sợ, tuy nhiên tới hiện tại rồi chỉ chứng minh nhân viên này là được tất cả thành viên Liên minh hoàng tộc tán thành mà thôi.
Bởi vì tất cả thành viên Liên minh hoàng tộc ký tên cùng đóng dấu, khiến cho đại biểu thành viên Liên minh thống nhất cũng chỉ có thể vuốt mũi không tình nguyện lý tên đóng dấu lên hiệp ước.
Tuy rằng bọn họ rất muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới Liên minh hoàng tộc căn bản không để Đông Nam vào mắt, bọn họ không biết Liên minh hoàng tộc thực lực lớn bao nhiêu, vì quý trọng phú quý trước mắt, mới không muốn giao chiến với Liên minh hoàng tộc.
Bọn họ trông mong chính là Liên minh hoàng tộc cùng khu Đông Nam đánh sống đánh chết là tốt nhất, sau đó Liên minh thống nhất đi ra kiếm tiện nghi, tuy nhiên trong khi bọn họ nghĩ tới, nguyện vọng này chỉ sợ rất khó thực hiện.
Phỏng chừng đến lúc đó Liên minh hoàng tộc nuốt trọn Đông Nam, đế quốc biến thành kết cục hai đại liên minh giằng co, tuy nhiên cũng tốt, nếu thực hai bên cân đối vậy ít nhất sẽ không dễ dàng bùng nổ chiến tranh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Sau khi thu lại phần thuộc về mình, sứ thần đắc ý dào dạt nói:
- Đúng rồi Khang Tư đại nhân, núi bạc của đế quốc từ khi đế quốc xuất hiện nguy cơ, đã bị Duy Nhĩ Đặc lén chiếm lĩnh, bởi vì bên phía đế quốc vua tôi cùng rung chuyển, bên phía Duy Nhĩ Đặc sợ dân chúng đế quốc cừu hận bọn họ, cho nêm liên hợp phong tỏa tin tức lại, nói cách khác, nếu ngài muốn thực sự sở hữu núi bạc của đế quốc, phải phiền ngài dẫn quân chiếm lại núi bạc đuổi quân Duy Nhĩ Đặc đi mới được. Ha ha ha!
Sứ thần nói đến đây, phát hiện đám đại biểu cũng mơ hồ toát ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, không khỏi càng thêm vui hơn.
Khang Tư lắc đầu, giọng điệu bình nói:
- Vị đại nhân này, ngươi hiện tại nói như vậy, không sợ ta thẹn quá thành giận giết chết các ngươi hay sao, sau đó lập tức liên hợp khu Đông Nam tấn công Liên minh hoàng tộc hay sao?
Đồng tử trong mắt sứ thần thu rụt một chút, nhưng lập tức cười ha ha nói:
- Khang Tư đại nhân, nếu Liên minh thống nhất là một mình ngài, bản tước đương nhiên không dám trêu đùa với ngài như vậy, đáng tiếc Liên minh thống nhất lại có mấy người làm chủ, ngài muốn bọn họ sẽ đồng ý với lý do của ngài mà xé bỏ hiệp ước mới ký hay sao?
Hơn nữa trên hiệp ước này ngoại trừ điều kiện hai bên tự do mậu dịch ra, chính là chuyện ngài có được núi bạc của đế quốc, bọn họ sẽ nguyện ý vì ngài không thể nắm núi bạc của ngài trong tay, mà hủy bỏ tự do mậu dịch giữa hai bên sao? Bản tước nghĩ rằng, không nói thương nhân ở lãnh địa bọn họ có nguyện ý hay không, cho dù thương nhân ở lãnh địa của ngài cũng không thấy được có bao nhiêu vui mừng?
Đám đại biểu sắc mặt đại biến, tất cả đều cắn răng nhìn chằm chằm sứ giả, tên chó này cũng không ngờ không thèm để ý gì châm ngòi ly gián trắng trợn như thế, thật sự là hơi quá đáng.
Bọn họ tuy rằng hận không thể lập tức chém chết sứ giả kia, nhưng thật sự đúng như sứ giả nói, bọn họ hiện tại không muốn bội ước.
Dù sao mọi người đều đại biểu cho mục địch các thế lực, không có khả năng vì lợi ích riêng của Khang Tư mà buông bỏ ích lợi nhà mình nha, bởi vì dựa theo ý kiến của Khang Tư, chuyện này ngoại trừ Liên minh hoàng tộc ra, nhà mình một chút ưu đãi cũng không có.
Khang Tư chỉ cười cười, không nói gì nữa, mà Tương Văn thì khinh thường hừ lạnh một tiếng nói:
- Kính xin vị sứ thần đại nhân này không cần lấy những tin tức lâu năm đã phủ đầy bụi ra làm bí mật được không? Đoàn trưởng đóng quân tại núi bạc Khuếch Nhĩ Đức cùng chúng ta rất có giao tình, ngươi nghĩ rằng núi bạc đế quốc rơi vào trong tay Duy Nhĩ Đặc là chuyện tình có thể giữ bí mật sao? Từ khi quân Duy Nhĩ Đặc bước chân lên núi bạc chúng ta đã biết rồi, khổ cho ngươi còn khoe ra như vậy, thật sự không có kiến thức!
- Ngươi!
Sứ thần bị tức đến nỗi nói không ra lời, tuy rằng rất muốn bác bỏ lời Tương Văn nói, nhưng đối phương ngay cả chủ tướng Duy Nhĩ Đặc đóng quân nơi đó cũng nói ra rõ ràng, không có khả năng không biết núi bạc đã bị Duy Nhĩ Đặc chiếm.
Đám đại biểu đều đặt ánh mắt nghi hoặc trên người Tương Văn cùng Khang Tư, nếu sớm biết núi bạc đế quốc bị quân Duy Nhĩ Đặc chiếm, vậy tại sao còn đưa ra ý kiến như vậy?
Tương Văn cầm bản hiệp ước kia giơ lên, thần tình đắc ý nói:
- Thương đoàn do Phu nhân Y Ti Na nhà ta quản lý ở Duy Nhĩ Đặc mới vừa không lâu trước, trên một cuộc đấu giá đã chiếm được quyền khai thác núi bạc, hiện tại thêm bản hiệp ước này, như vậy mặc kệ núi bạc này do bên nào khống chế, ích lợi của đại nhân nhà ta đều được đảm bảo.
Tương Văn nói đến đây, nhìn thấy sứ thần đầu tiên sửng sốt một chút, tiếp theo đã nhảy dựng lên, không khỏi giảnh trước ngăn lời sứ giả nói:
- Ngươi đừng nói cái gì quyền không được chuyển nhượng ra, phu nhân nhà ta không phải thuộc đại nhân nhà ta đó sao? Nhiều nhất chờ phu nhân nhà ta sinh một người con, chuyển quyền sở hữu núi bạc này cho công tử hoặc tiểu thư là được rồi?
Lời này của Tương Văn khiến sứ thần gần như hộc máu, chính mình nghĩ rằng được trêu đùa Khang Tư, lại không nghĩ tới là ngược lại bị người ta trêu đùa, một phu nhân của Khang Tư từ thương đoàn ở Duy Nhĩ Đặc không ngờ có được quyền khai thác núi bạc, hơn nữa hiện tại còn được tất cả hoàng tộc thừa nhận quyền sở hữu núi bạc này, chẳng khác nào bất luận cuối cùng núi bạc thuộc khống chế nhà ai, núi bạc này cũng là của Khang Tư!
Trời ạ! Đây không phải sự thật!
Nếu Khang Tư có nhiều tiền như vậy, còn khoa trương ở đế quốc hỗn loạn làm cái gì, nếu là mình đã sớm chạy đến Duy Nhĩ Đặc làm phú ông rồi!
Nhìn thấy sứ thần thất hồn lạc phách rời đi, đám đại thần đều thần sắc phức tạp nhìn Khang Tư, bọn họ hiện tại đã không thèm để ý núi bạc thuộc ai, mà là để ý hai vị phu nhân của Khang Tư.
Hai vị phu nhân này, một vị nắm trong tay thương đoàn không ngờ là thương đoàn già cội hàng trăm năm của Duy Nhĩ Đặc, ngay cả thương đoàn Lục Nhã Hiên đã có hàng trăm năm tại đế đô cũng là một đại diện dưới trướng thương đoàn này.
Người kia càng khủng bố hơn, không ngờ có được quyền khai thác núi bạc, tuy rằng không biết quyền khai thác này cần bao tiền mới có được, nhưng ngẫm lại thời đại đế quốc trước kia, chỉ có những kẻ quyền quý xa hoa mới có khả năng đạt được quyền khai thác núi bạc một chút, cũng đủ biết thương đoàn của vị phu nhân này là cực kỳ khổng lồ.
Phu nhân Khang Tư nếu nắm trong tay những thương đoàn cường đại như vậy, Khang Tư hắn thì sao, chính hắn nắm trong tay bao nhiêu thương đoàn lớn? Chính thế lực mình trên vấn đề quân lực không thể so sánh với quân đội lệ thuộc trực tiếp Khang Tư, mà hiện tại trên phương diện kinh tế ngay cả một góc của Khang Tư cũng không thể so sánh. Thật sự là khiến cho người ta nản lòng nha, xem ra Liên minh thống nhất này hết thế hệ mình cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Khang Tư.
Đám đại biểu nháy mắt với nhau, hướng Khang Tư cáo lui.
Nhìn bộ dáng bọn hắn cũng biết về sau khẳng định sẽ tập trung một chỗ thương thảo chuyện gì, Tương Văn lập tức làm một thủ thế bí mật, mật vệ tự nhiên sẽ đi thám tính những đại biểu đó nói chuyện gì.
Hiện tại không có người ngoài, nắm hiệp ước trong tay, Tương Văn có chút do dự há mồm, Khang Tư như là sau lưng có mắt vậy thấy được động tác của Tương Văn, không khỏi quay đầu cười nói:
- Có phải kỳ quái tại sao ta để cho ngươi nói ra bí mật này hay không, vô cớ để cho những đại biểu đó đề phòng?
Tương Văn đã sớm muốn hỏi, vội vàng có chút nịnh bợ nói:
- Thuộc hạ ngu muội, xin chủ thượng chỉ giáo!

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status