Độc Cô Chiến Thần

Chương 336: Tai họa Đông Nam (P1)

/353


Tuy nhiên sau khi bái kiến Áo Kha Nhĩ, câu nói đầu tiên của hắn khiến Liệt Văn choáng váng. Bởi vì không ngờ Áo Kha Nhĩ vẻ mặt tươi cười nói:
- Liệt Văn. Phái sứ giả đến bái kiến đại ca của ta. Đại ca thành lập Liên minh Thống nhất, ta làm Nhị đệ làm sao có thể ở ngoài Liên minh tiêu dao? Đương nhiên phải chia sẻ với đại ca mới đúng!
- Cho người bẩm báo với đại ca, tỏ vẻ ta làm Nhị đệ không có bản lĩnh gì, nguyện ý nhập mười hành tỉnh cho đại ca làm lãnh địa trực thuộc!
- Còn nữa, chớ quên lựa chọn mấy lễ vật quý báu đưa cho hai vị tẩu tử. Hôn lễ của đại ca, ta làm Nhị đệ không có tham dự thật là không phải. Nhất định phải bồi lễ mới đúng!
- Sặc! Điện hạ, ngài…
Liệt Văn có chút ngơ ngẩn. Trước kia điện hạ của mình hận không thể ăn sống Khang Tư, không lâu trước còn ủy thác tôn giáo gì phái người đi ám sát, làm sao hiện tại đột nhiên thay đổi chủ ý?
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy hào quang trong mắt Áo Kha Nhĩ, Liệt Văn lập tức cung kính nói:
- Tuân lệnh, điện hạ của ta. Thuộc hạ nhất định khiến cho đại điện cảm nhận được tình nghĩa của ngài!
"Hắc hắc! Điện hạ của mình thật sự rất xấu xa. Không ngờ vừa thấy tình hình không ổn lập tức không biết xấu hổ một lần nữa đầu nhập vào. Hắc hắc! Đây mới là người làm chuyện lớn! "
- Rất tốt! Nhanh đi chuẩn bị đi. Chuẩn bị tốt không cần báo lại, lập tức xuất phát.
Áo Kha Nhĩ hăng hái khoát tay.
- Dạ!
Liệt Văn cũng hăng hái hẳn lên. Bởi vì hắn biết điện hạ anh minh thần võ của mình đã trở lại. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nhìn phong cảnh ngoài cửa, Áo Kha Nhĩ đắc ý nói:
- Ha ha! Đại ca. Lễ vật mười hành tỉnh của ta rất là nặng, cho dù ngươi không muốn các thế lực của Liên minh của ngươi cũng sẽ bắt ngươi nhận. Làm cái gì không tốt, không ngờ lại làm ra chế độ hạn chế tay chân của mình như vậy. Đại ca, ngươi vẫn kém cỏi như vậy.
Đến đây, Áo Kha Nhĩ hít sâu một hơi, cười nói:
- Hắc hắc! Chờ khi ta tiến vào hệ thống của ngươi, thu nạp các thế lực này, một cước đá văng ngươi cũng không phải việc khó.
- Đến lúc đó, tẩu tử của ta chính là mỹ nhân của ta. Ta không thèm để ý nàng đã kết hôn, chỉ cần ta cố gắng phát triển Liên minh Thống nhất, thiên hạ này sớm muộn cũng là của ta! Ha Ha Ha!
Áo Kha Nhĩ đang đắc ý cười điên cuồng đột nhiên bị một thanh âm âm lãnh cắt ngang:
- Thật có lỗi. Nguyện vọng của ngươi không thể thực hiện. Bởi vì ngươi muốn làm kẻ địch của thiên hạ!
- Ai?!
Áo Kha Nhĩ một bên rống to, một bên cầm binh khí bên người, nhưng chỉ thấy trước mắt tối sầm, bắt đầu chậm rãi hôn mê.
Trước khi hôn mê hoàn toàn, hắn nghe được vệ binh hỏi. Nhưng khiến hắn sợ hãi chính là, không ngờ lại nghe được thanh âm của mình đang nói không có việc gì!
"Tại sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc là ai đối phó ta? "
Áo Kha Nhĩ mang theo tâm tình nghi hoặc, lo lắng khủng hoảng chìm vào hắc ám.
Năm tỉnh Đông Nam bởi vì xung quanh có năm tỉnh thành phế tích bảo hộ, hơn nữa ngoại thương không bị phong bế. Năm tỉnh Đông Nam không có kẻ địch uy hiếp mấy năm nay vào trạng thái an toàn cùng với tâm tư người định ra, không ngờ có cảm giác phát triển không ngừng.
Tuy rằng điều kiện và đãi ngộ cuộc sống người dân không tuyệt vời như thời kỳ Khang Tư nhưng vẫn sống tốt. Lại bởi vì khi Tương Văn rời khỏi mang đi đại đa số người trung thành với Khang Tư, bởi vậy khi Áo Kha Nhĩ soán nghịch chính quyền ở Đông Nam mấy năm cũng đứng vững gót chân.
Chỉ là dân gian tuy yên ổn nhưng quan viên quân chính năm tỉnh Đông Nam cũng thật lo âu, cấp bậc càng cao càng lo âu. Bởi vì thủ lĩnh của bọn họ bị tên Khang Tư đánh không chết này kích thích phát tác một lần. Sau này bắt đầu phát tác không dấu hiệu, không định kỳ.
Ngay từ đầu, phát tác chỉ là ném một số đồ cổ linh tinh, theo số lần phát tác càng nhiều, bắt đầu phát triển phương diện đánh người, ngược đãi.
Mà loại đánh người, ngược đãi đều là thị nữ và người hầu, không có quan hệ với quan viên. Nhưng bọn quan viên đều là tộc nhân của Áo Kha Nhĩ, bởi nịnh bợ tộc trưởng Áo Kha Nhĩ này, thị nữ tôi tớ đưa lên hầu hạ Áo Kha Nhĩ đều là con cháu thân thích, bạn bè đám quan viên. Thậm chí không ít người chính là con cháu trực hệ của mình.
Bọn họ bị đánh như nô lệ, trên mặt mình chẳng những không có ánh sáng, mà thật sự đau lòng.
Đáng tiếc không cso ai dám khuyên can Áo Kha Nhĩ.
Bởi vì khi Áo Kha Nhĩ phát tấc thì lục thân (cha, mẹ, anh, em, vợ, con) bất nhận. Ngay cả đại nhân Liệt Văn tương đương Thừa tướng không ít lần bị Áo Kha Nhĩ ngược đãi đánh đập.
Tuy nhiên khi điện hạ Áo Kha Nhĩ đột nhiên triệu kiến đại nhân Liệt Văn cũng lệnh cho đại nhân quan hệ tốt với Liên minh Thống nhất, không ngờ đột biến tốt đẹp như kỳ tích. Không nói xử lý chính vụ gọn gàng ngăn nắp, chỉ cần khôi phục cử chỉ tao nhã trước kia khiến cho toàn thể mọi người phủ Đại Đô đốc đều nhẹ nhàng thở ra, đều may mắn điện hạ nhà mình rốt cuộc khôi phục bình thường.
Tin tức này, tính cả tin tức chuẩn bị đầu nhập vào Liên minh Thống nhất cùng nhau truyền khắp quan viên văn võ dưới trướng Đại Đô đốc Đông Nam. Đánh chết Áo Kha Nhĩ cũng không nghĩ đến, chuyện nhà mình không có bất kỳ bí mật gì đối với giới quan lại Đông Nam.
Mà khi tất cả mọi người nhận được tin tức, Áo Kha Nhĩ triển khai một hội nghị, tất cả những đại thần có trọng lượng Đông Nam đều bị triệu tập.
Liệt Văn mới vừa phái sứ giả đưa lễ vật nịnh bợ Khang Tư cùng với tỏ vẻ nguyện ý gia nhập Liên minh Thống nhất đi, rất kỳ quái hiện tại làm gì có chuyện gì quan trọng cần toàn thể quan viên tham gia. Tuy nhiên hắn nghĩ đến chuyện nịnh bợ Khang Tư cũng liền tưởng là nguyên nhân này, cho nên hưng phấn đi vào phủ Đô Đốc.
Tiến vào phủ Đô đốc, các đại thần lần lượt tới. Không bao lâu toàn bộ người đến đủ, Liệt Văn nhìn thấy ngay cả chủ quan quân chính những tỉnh bên cạnh đều tới, không kìm nổi nhíu nhíu mày.
Những người này sau khi nhận lệnh ít nhất phải hai ba ngày mới chạy tới, hiện tại không ngờ đồng thời xuất hiện với mình. Đây chẳng phải nói sau khi điện hạ lệnh cho mình chọn lựa lễ vật liền phái người truyền lệnh?
Mình không ngờ không nghe được bất kỳ tin tức nào, điện hạ không ngờ lại điều động bộ đội bí mật của hắn. Rốt cuộc chuyện gì khiến cho điện hạ cẩn thận như vậy?
Nghĩ đến đây, Liệt Văn nhìn An Đạt ở đối diện, phát hiện An Đạt híp mắt, căn bản không thèm để ý ánh mắt của mình trong lòng không khỏi chấn động.
Chẳng lẽ thủ lĩnh quan văn như hắn bị điện hạ bài xích?
Bằng không vì sao An Đạt lại có vẻ mặt hiểu rõ?
Vào lúc Liệt Văn miên man suy nghĩ, nội thị đột nhiên rống to một tiếng.
- Áo Kha Nhĩ điện hạ giá lâm!
Áo Kha Nhĩ thực bình thản miễn lễ. Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn. Vừa nhìn thấy, đại bộ phận đại thần ở đây trong lòng cả kinh. Bởi vì Áo Kha Nhĩ mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn nhưng hai mắt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết là trạng thái thức đêm nhiều ngày.
Hiện tại Đông Nam không có chuyện gì, hẳn là phải thật sự tiêu sái mới đúng. Như thế nào điện hạ lại có dáng vẻ trầm tư suy nghĩ lâu ngày.
Áo Kha Nhĩ trừng đôi mắt đỏ bừng làm người ta có chút sợ hãi. Sau khi quét nhìn tất cả mọi người một lần, hắn nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, làm cho người ta cảm thấy có chút dữ tợn, nói:
- Tin tưởng các vị đều biết. Đông Nam chúng ta có trăm vạn binh sĩ tinh nhuệ, mà Liên minh Thống nhất chỉ có mấy chục vạn binh lính hiện tại đã đánh vào đại thảo nguyên. Toàn thiên hạ đều ca tụng Liên minh Thống nhất mạnh mẽ, mà thanh danh của Đông Nam chúng ta lại không ai biết được.
Liệt Văn rất tán thành lời nói này của Áo Kha Nhĩ.
Đông Nam từ khi san bằng vùng xung quanh năm tỉnh thành đất trống, vẫn ở Đông Nam tĩnh dưỡng. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Đông Nam mạnh mẽ, nhưng đây cũng chỉ là thượng tầng các thế lực mới biết, quân dân phía dưới căn bản không để ý. Nói cách khác, Đông Nam không có lực uy hiếp đối với người thường!
Cho nên, đây là để chuẩn bị đầu nhập vào Liên minh Thống nhất đề cao danh vọng của mình, cũng là gia tăng lợi thế của mình.
Đại đa số đại thần đều có cùng tâm tính với Liệt Văn, cho nên đều nói hùa theo lời Áo Kha Nhĩ.
Áo Kha Nhĩ thấy mọi người tán thành, trên mặt càng đỏ rực lên. Hắn khoát tay, rất có khí thế nói:
- Cho nên chúng ta không nên bình thản nữa, chúng ta hẳn là phải triển lãm uy lực của chúng ta với thiên hạ. Để người trong thiên hạ hiểu được, Áo Kha Nhĩ ta không phải dễ đối phó! Bọn họ đối với Áo Kha Nhĩ ta hẳn phải có lòng kính sợ!
Nghe nói như thế, tim Liệt Văn đập mạnh. Như thế nào lời này không giống gia tăng uy vọng Đông Nam, ngược lại như là chuẩn bị chính chiến thiên hạ?
Vào lúc Liệt Văn còn đang suy tư, Áo Kha Nhĩ đã hăng hái gầm rú:
- Toàn bộ lãnh địa lập tức tiến vào trạng thái chiến tranh! Nam đinh mười hai tuổi trở lên lập tức nhập ngũ tiến hành biên chế chỉnh đốn huấn luyện! Cấm tất cả mua bán, tất cả vật tư lưu động phải khống chế ở phủ Đô Đốc!
Đám quan văn Liệt Văn đều trợn mắt choáng váng. Nam đinh mười hai tuổi trở lên vào bộ đội? Cấm tất cả mua bán? Loại hành động mất nước này không ngờ xuất hiện không dấu hiệu?
Mà đám sĩ quan bên An Đạt tất cả điều thần tình cuồng nhiệt hoan hô. Xem bộ dạng bọn họ như là nghẹn khuất đã lâu, hiện tại rốt cuộc có thể phát tiết khiến Liệt Văn cảm thấy giận tím mặt.
Những người này đầu óc bị hỏng hay sao? Chẳng lẽ không biết nam đinh mười hai tuổi trở lên nhập ngũ đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ không biết cấm tất cả mua bán đại biểu cho cái gì?
Liệt Văn biết rõ điều này lập tức nhảy ra khuyên can:
- Thần khẩn cầu điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Thu thập nam đinh mười hai tuổi trở lên, sẽ khiến cho khu Đông Nam chúng ta không còn nam nhân. Không nói kéo những nam đinh này vào quân đội sẽ mang đến nguy hại gì cho các ngành sản xuất. Chỉ riêng mất đi cân bằng dân cư đủ khiến xã hội hỏng mất!
- Hơn nữa, cấm tất cả mua bán, người đi buôn đều sẽ rời khỏi Đông Nam, kinh tế toàn bộ Đông Nam sẽ trở thành đình trệ thậm chí là hỏng mất!
Những lời này của Liệt Văn được tất cả quan văn, thậm chí một ít quan võ có điểm đầu não cũng đồng ý. Dù sao chỉ cần không phải ngu ngốc cũng biết mệnh lệnh của Áo Kha Nhĩ chỉ xuất hiện vào lúc sắp mất nước.
Nhưng hiện tại mặc kệ thế nào, khu Đông Nam đều không có khả năng có dấu hiệu mất nước, ngược lại không ngừng phát triển. Lúc này tuyên bố mệnh lệnh như mất nước này, người đầu óc bình thường sẽ không chấp nhận.
Phải biết rằng Đông Nam này cũng không phải là của một mình Áo Kha Nhĩ, mà là tất cả những thành viên trong tộc Áo Kha Nhĩ. Đám người bọn họ vì cơ sở Đông Nam mất không ít tâm huyết, thẳng đến bây giờ mới xem như bén rễ. Hiện tại không ngờ lại muốn gạt sạch bùn đất phía trên, loại chuyện này làm sao để nó xảy ra được!
Tuy nhiên khiến mọi người kỳ quái chính là, đối với toàn thể quan văn phản đối, Áo Kha Nhĩ còn không phản ứng thì đám võ quan bao gồm An Đạt lập tức lớn tiếng quát mắng.
Từng tên sĩ quan lời lẽ chính nghĩa chỉ trích đám người phản đối không có lòng trung thành, không có một bộ dáng mà thần tử nên có. Nếu điện hạ đã hạ lệnh, như vậy thân là thần tử nên ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc, làm sao lại ở đây khoa chân múa tay, ý kiến ý cò với điện hạ?
An Đạt phát biểu ý kiến sau cùng, lại là một người bình tĩnh nhất. Hắn thong thả nói:
- Các vị. Chiêu mộ nam đinh mười hai tuổi trở lên, khiến cho tất cả Đông Nam chúng ta có thể chiêu mộ được năm trăm vạn bộ đội. Hủy bỏ tất cả mua bán, thu nạp tất cả lại chúng ta có thể nháy mắt chống đỡ được tất cả vật tư cần thiết cho năm trăm vạn bộ đội này tác chiến một năm.
- Có năm trăm vạn bộ đội này, trong vòng một năm địa bàn của chúng ta có thể mở rộng được bao nhiêu? Chỉ cần mở rộng địa bàn ra gấp đôi, tráng đinh cùng vật tư khuyết thiếu của chúng ta có thể kiếm lại. Chỉ cần chiếm cứ đế quốc, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều. Ta cho rằng các vị không nên quên, tráng đinh cùng vật tư này đều không phải của tộc nhân chúng ta, vì sao không lấy nhỏ câu lớn? Dù sao chúng ta cũng không lỗ vốn.
Đoạn mở đầu của An Đạt, đại đa số mọi người cười nhạt. Nếu tính toán như vậy, đám quan văn bọn mình vất vả thống trị địa phương làm gì? Trực tiếp phái quân đội đi đánh cướp là xong.
Tuy nhiên sau khi nghe được câu sau "Không phải của tộc nhân chúng ta" tất cả mọi người đều ngậm miệng lại. Chờ sau khi An Đạt nói xong, trong mắt đại đa số người đều lóe ra hào quang.
Sau khi Áo Kha Nhĩ cướp Đông Nam, tuy rằng tiếp thu một số quan lại cấp thấp trong hệ thống Khang Tư cũng chọn lựa một đám quan viên tới tìm nơi nương tựa. Nhưng quan lớn quyền quý chân chính khống chế Đông Nam đều là tộc nhân Áo Kha Nhĩ.
Cùng với nói Áo Kha Nhĩ cướp Đông Nam không bằng nói tộc quân của Áo Kha Nhĩ cướp Đông Nam. Bởi vậy đối với bọn cướp mà nói, tất cả những gì trong địa giới Đông Nam đều là kiếm tới. Bình thường không muốn phá hoại là muốn truyền mấy thứ này cho đời sau. Nhưng nếu trước mặt xuất hiệncơ hội có thể lấy một kiếm mười, hơn nữa phần thắng rất cao. Như vậy đương nhiên bọn họ vui mừng đánh bạc những thứ nhặt được này.
Dù sao không phải mình vất vả kiếm được, khẳng định không ai có tâm tình không muốn.
Nhìn thấy đám người vốn đứng về phía mình bắt đầu trầm tư, Liệt Văn không khỏi nhíu mày.
Hắn đương nhiên biết được lấy nhỏ câu lớn như vậy khẳng định có thể kiếm được một khoản lớn. Nhưng nếu như vậy, cơ sở Đông Nam sẽ không còn cơ sở, tộc quần của mình cũng biến thành một đám bèo trôi không có gốc rễ. Cho dù kiếm được nhiều đến đâu, không mất vài năm căn bản đừng nghĩ cắm rễ.
Nếu đây là thời kỳ quân phiệt hỗn chiến lúc trước, vậy mình khẳng định là người đầu tiên đưa ra kế hoạch đánh bạc như vậy. Bởi vì chỉ cần mình thế lớn, những người khác không dám tới trêu chọc, cũng đủ thời gian để tộc nhân cắm rễ.
Nhưng hiện tại tuy không nói đến Liên minh Thống nhất uy danh lan xa, phát triển không ngừng kia, chỉ riêng các thế lực một khi bị kẻ thù xâm lấn sẽ thành lập Liên minh Hoàng tộc thì cũng không cho tộc nhân của mình có thời gian cắm rễ.
Đánh bạc như vậy đằng trước quả thật có thể gỡ vốn lại lãi cao. Nhưng về sau cũng chỉ coi như kiếm cho người khác mà thôi, thua một bàn sẽ mất sạch. Cho nên bất kể thế nào tuyệt đối không thể phá hủy cơ sở Đông Nam này. Dù sao chỉ cần cơ sở tồn tại, cho dù đầu nhập người khác cũng có cơ hội cò kè mặc cả.
Liệt Văn đi ra một bước lớn tiếng bác bỏ:
- Điện hạ, các vị đại thần! Đông Nam là cơ sở của chúng ta, tuyệt đối không thể làm chuyện giết gà lấy trứng. Thần cho rằng…
Lời nói Liệt Văn còn chưa dứt, Áo Kha Nhĩ mặt lộ vẻ chán ghét khoát tay chặn:
- Người đâu! Đại nhân Liệt Văn mệt mỏi, mời hắn về phủ tĩnh dưỡng!
Mệnh lệnh này khiến Liệt Văn ngạc nhiên. Mình chính là thân tín của Áo Kha Nhĩ, lúc trước cho dù hắn giáp mặt trách Áo Kha Nhĩ, Áo Kha Nhĩ cũng chỉ khiêm tốn nhận. Mà không giống như hiện tại, nghe không vào tai trực tiếp đuổi mình đi!
Mọi người ở đây tuy rằng mặt giật giật, nhưng Áo Kha Nhĩ chỉ là đưa Liệt Văn về phủ nghỉ ngơi, cũng không trực tiếp cướp đoạt quyền vị của Liệt Văn, lại càng không phải là trực tiếp xử lý. Cho nên đối với hành vi ôn hòa đuổi người phản đối đi, bọn họ cũng không có phản ứng gì. Ai cũng không nghĩ người lãnh đạo trực tiếp của mình là một bạo quân vừa tức giận liền giết người. Cho nên vẫn là không nên cho điện hạ có cơ hội thay đổi, bởi vậy tất cả mọi người trầm mặc không nói.
Nhìn hai thị vệ đứng bên cạnh mình, Liệt Văn bất đắc dĩ thở dài, thi lễ với Áo Kha Nhĩ liền lui xuống. Hắn biết nếu điện hạ đã quyết tâm, vậy mình cũng không nên quá nhiều lời, tránh cho người khác ghét.
Liệt Văn có chuyển biến như vậy, lý do giống như An Đạt nói. Hiện tại tất cả những thứ này đều là kiếm được, cho dù không có cũng không đáng tiếc.
Về phần chuyện đầu nhập vào Liên minh Thống nhất, Liệt Văn không cho rằng Áo Kha Nhĩ chuẩn bị khai chiến với Khang Tư. Cùng lắm cũng chỉ dùng năm trăm vạn bộ đội này cướp bóc một phen, chẳng những gia tăng tài phú trong tộc, mà còn có thể đề cao uy vọng của mình. Để cho lúc đầu nhập vào có thể đổi lấy địa vị càng tốt hơn.

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status