Độc Cô Chiến Thần

Chương 267: Trộm gà không được (P2)

/353


Nghe nói thế, Áo Kha Nhĩ lập tức hạ hỏa, sau khi bớt giận, hắn mỉm cười không tự nhiên lắm nói:
- À! Nói tới khoản viện trợ này, thật ta mới nhớ tới đã rất lâu rồi không có gặp mặt Tam đệ. Lúc trước vì để cho hắn lập nghiệp, thời điểm đó chúng ta ở Lôi gia cũng không ít người xuất lực, không nghĩ tới thời gian mới vài năm ngắn ngủn, chẳng những hắn không cần chúng ta bổ sung, ngược lại có thể viện trợ cho chúng ta. Năng lực buôn bán của Tam đệ này thật đúng là số một số hai trong thiên hạ nha!
- Đúng vậy, đã sớm nghe nói tam gia vộ cùng tài giỏi, đáng tiếc không có cơ hội gặp mặt lần nào. Thật sự khiến tiểu thần có chút tiếc nuối! Cũng chỉ có nhân vật như điện hạ mới có huynh đệ như vậy! Tiểu thần thật sự bội phục.
Áo Kha Nhĩ được gã Tái Môn vỗ mông ngựa phi thường hài lòng, nhìn hắn có điểm khoa trương diễn tả tình cảm huynh đệ giữa mình và An Tái Kháng thì biết.
Nhìn thấy Áo Kha Nhĩ đang trổ tài diễn kịch ở đó, Liệt Văn nuốt nuốt nước miếng, chần chừ một chút mới nói:
- Chủ công! Dựa theo lệ thường, ba ngày trước lượt viện trợ này hẳn phải tới nơi rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
- Ồ!
Áo Kha Nhĩ biến sắc, nhưng rất nhanh hờ hững khoát tay:
- Có lẽ đã xảy ra trắc trở gì nên chậm trễ, ngươi phái người đi thúc giục thử xem!
- Dạ!
Nhìn đến bộ dáng làm như không thèm để ý của Áo Kha Nhĩ, Liệt Văn chỉ có thể lĩnh mệnh.
Hắn vốn còn định nhắc nhở khuyên cáo Áo Kha Nhĩ một chút, An Tái Kháng thật ra không có nghĩa vụ viện trợ cho Áo Kha Nhĩ, nhưng lúc này đương nhiên hắn không dám nói ra miệng nữa.
Thời gian lại trôi qua mấy ngày, số lúa tồn kho giảm xuống kịch liệt, Áo Kha Nhĩ lo lắng đi qua đi lại: "Chết tiệt! Lần viện trợ này như thế nào còn chưa chuyển tới? Thật muốn để ta bên này xuất hiện tình trạng thiếu lương thực sao? An Tái Kháng làm cái trò quỷ gì thế! "
Đột nhiên nhìn thấy Liệt Văn đang vội vàng chạy vào, Áo Kha Nhĩ lập tức hất đầu hỏi:
- Viện trợ đến đây chưa?!
Liệt Văn rất kích động nói:
- Chủ thượng! Bên kia truyền đến tin tức, An Tái Kháng dẫn người rời bến đi buôn bán, bởi vì An Tái Kháng không có mặt, không có giao quyền nên bọn họ không thể phân phối vật tư. Vì thế bắt đầu từ bây giờ viện trợ vật tư tạm thời tạm dừng, phải đợi sau khi An Tái Kháng trở về mới có thể cung ứng trở lại!
- Cái gì?
Tin tức này thật đúng là như sét đánh lên đỉnh đầu Áo Kha Nhĩ, khiến cả người hắn chấn động tới mơ mơ hồ hồ.
Tuy nhiên ngay lập tức Áo Kha Nhĩ giận nổi gân xanh chửi ầm lên:
- Cái gì đi buôn bán? Nhiều năm như vậy hắn đâu có rời khỏi Duy Nhĩ Đặc, không ngờ đúng lúc then chốt này lại chạy đi làm ăn buôn bán? An Tái Kháng chết tiệt này không phải là giống như Tương Văn nhận tin tức đi tìm tên Khang Tư chết gió kia chứ!
- An Tái Kháng chết tiệt này! Lại vì một tên Khang Tư không biết sống chết mà cắt đứt viện trợ cho ta? Con bà nó!
Nhìn Áo Kha Nhĩ nổi cơn phẫn nộ, ngay cả gã Tái Môn chuyên vuốt mông ngựa cũng không dám hé răng, càng đừng nói tới đám người Liệt Văn.
Thật ra mọi người tại đây đều biết Áo Kha Nhĩ phẫn nộ như vậy: Một là thiếu lương thực khiến hắn nổi giận; hai là hắn phát hiện bất kể như thế nào bản thân hắn cũng không thể sánh bằng Khang Tư, trong lòng bị áp lực của cảm xúc đố kỵ bao lâu nay rốt cục bùng phát lên, bởi vậy lần này hắn mới phát tác lên như thế.
Một hồi lâu sau, Áo Kha Nhĩ rốt cục không còn sức để tức giận ngồi phịch lên ghế, Liệt Văn thừa cơ hội đề nghị nói:
- Chủ công! Nếu hiện tại lương thực khan hiếm, chúng ta cũng không nên phí công nuôi không nhiều tráng đinh thế này, nên biên chế tổ chức bọn họ thành quân đội, bắt đầu tung ra ngoài công kích xâm lược, như vậy chẳng những có thể tránh khỏi một lượng lớn tráng đinh gây rối, mà còn có thể giảm bớt gánh nặng dân cư, càng có thể mở rộng thêm lãnh địa gia tăng tài phú.
Từ đầu đến cuối Tái Môn luôn chủ trương ngược lại Liệt Văn rốt cục phụ họa theo:
- Đúng vậy điện hạ! Đề nghị của Liệt Văn đại nhân thật đúng là một kế hoạch nhiều tiện lợi: Nếu chúng ta cấp dưỡng không được bọn họ, như vậy cứ để cho bọn họ ra ngoài cướp đoạt vật chất nuôi sống bản thân mình đi. Có một trăm tám mươi vạn tráng đinh này, nói không chừng điện hạ có thể thống nhất toàn bộ đế quốc đấy!
Vừa nghe nói mình sắp thống nhất đế quốc, Áo Kha Nhĩ lập tức kích động cả toàn thân.
Chỉ thấy "rẹt" một tiếng hắn nhảy dựng lên, đầy mặt đỏ bừng hăng hái phất tay ra lệnh nói:
- Tốt! Lập tức hạ lệnh thành lập quân đoàn, phái tộc nhân chúng ta ra làm sĩ quan hạ tầng cơ sở, phân tán quan binh quân Đông Nam vào trong quân đoàn này cùng đám tráng đinh đó chung với nhau thành lập biên chế mới! Phát tất cả binh khí cho họ, không đủ thì dùng tre làm thương! Thông báo cho toàn quân, chiến lợi phẩm lão tử không cần tới, toàn bộ thưởng hết cho quan binh tham chiến!
Liệt Văn cũng rất hưng phấn, chủ công của mình bình thường tính cách mặc dù có chút cổ quái, về nhân cách cũng hơi có chút khuyết điểm, nhưng một khi thật sự vùng lên thật đúng là một quân chủ anh minh đây.
Nghĩ đến vạn nhất chó ngáp phải ruồi thống nhất được đế quốc, vậy lúc đó mình ít nhất cũng là một khai quốc công thần vị trí công tước thừa kế là không chạy khỏi đâu được!
Nghĩ vậy, cả người hắn chấn động, lập tức tinh lực tràn đầy lĩnh mệnh chạy đi thi hành công việc.
Vốn lúc trước khi Khang Tư cai quản năm tỉnh Đông Nam thì lấy hạ tầng cơ sở là chính; mà tới thời kì Thủ Các thống trị, thì lấy việc cướp lương thực bên ngoài là chính. Có thể nói chẳng những thỏa mãn nhu cầu vật tư của bản quân, mà còn làm suy yếu các thế lực xung quanh.
Bởi vậy, tình hình bên trong năm tỉnh Đông Nam rất phong phú, cho dù kho lúa của Áo Kha Nhĩ hết sạch, cũng sẽ không dẫn tới nạn đói khát. Chỉ cần duy trì giữ nguyên tình trạng cũ, thì tới thời điểm vụ mùa thu hoạch có thể thu được một lượng lớn lương thực, từ đó về sau tự cấp tự túc cũng không phải việc khó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thế nhưng đám người Áo Kha Nhĩ này nhìn thấy kho lương càng ngày càng ít, bị dọa cho hoảng sợ, lập tức quyết định tổ chức đại quân khởi động đối ngoại công kích, cướp đoạt vật tư để thỏa mãn nhu cầu của mình.
Sở dĩ có lựa chọn như vậy, chuyện này cũng có liên quan phần nào tới phần hành chính vụ: Là do bọn họ không đủ năng lực làm việc.
Thử nghĩ xem, trước kia Áo Kha Nhĩ chỉ là tộc trưởng của một bộ lạc, về sau cũng chỉ là lĩnh chủ của vài cái thôn trang, tiếp sau lại cũng chỉ là lên làm địa chủ, căn bản không có kinh nghiệm cai quản lãnh địa năm tỉnh khổng lồ như vậy, dân chúng hơn mấy trăm vạn người như vậy.
Hơn nữa quan trọng nhất là vốn Thủ Các đang vận hành tốt đẹp, phần đông các quan lại đã có được mấy năm kinh nghiệm, nếu như tiếp thu như cũ, toàn bộ năm tỉnh Đông Nam khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
Tiếc thay! Vấn đề là Thủ Các trước đây bị Tương Văn lôi đi một số tinh anh, tiếp theo bị Bỉ Khố Đức dọa hoảng sợ bỏ đi một số, cuối cùng lại bị Áo Kha Nhĩ giết một số, còn lại đều là hạng quan văn gió chiều nào che chiều ấy, chẳng qua cũng chỉ thuộc loại quan lại biết ghi chép chút tư liệu, truyền đạt chút văn kiện mà thôi.
Để cho bọn họ hỗ trợ thống trị năm tỉnh Đông Nam, không đem lại cho Áo Kha Nhĩ thêm phiền phức cũng coi như là tốt lắm rồi, còn muốn làm cho quốc thái dân an ư?
Thủ hạ Áo Kha Nhĩ vốn cho rằng phải học tập một chút thuật cầm quyền, thế nhưng công việc bận bịu lu bù phát giác sự tình không dễ ăn như mong muốn, thậm chí còn làm cho mình sứt đầu mẻ trán. Chờ nghe được thành lập quân đoàn đối ngoại khai chiến, lập tức vứt bỏ chính vụ chạy tới làm sĩ quan.
Đối với bọn họ mà nói, xem ra một đao một thương tung hoành trên chiến trường lập công huân vẫn là thống khoái hơn.
Hạ tầng cơ sở thiếu nhiều người trợ giúp, đám quan viên Liệt Văn quay tới quay lui bận rộn lu bù, kết quả lại làm nhiều công ít. Mất thời gian rất lâu mới biên chế thành lập xong năm quân đoàn.
Nhìn từ trên đầu người thật hiển hách: Đại quân năm quân đoàn kia ước chừng tới hai trăm vạn quân đấy! Toàn bộ đế quốc rất nhiều thế lực, cũng không có thế lực nào có quân lực khổng lồ như vậy.
Tuy nhiên bởi vì mật thám của các thế lực bên ngoài nghe phong phanh đều khẩn trương đến dò thám, sau khi điều tra nắm được tình hình đều bật cười, trực tiếp trở về báo cáo.
Thủ lãnh các thế lực nhận được tin báo, đều chỉ vào văn kiện cười to: Quân đoàn như vậy chính mình cũng có thể lập ra hai ba cái để khoa trương chơi! Thật đúng là quân đoàn khất cái!
Không phải quân đoàn khất cái có năng lực gì? Binh lính hơn chín phần sử dụng thương trúc, chín thành binh sĩ không có quân phục giày quân đội, chín phần không có khôi giáp, tám phần binh sĩ không có trải qua huấn luyện, cung tên các loại vũ khí công kích từ xa lại cực độ thiếu hụt.
Chẳng những quan binh quân Đông Nam có sức chiến đấu bị phân tán trong năm quân đoàn, làm cho bọn họ không thể kết hợp thành tinh binh, hơn nữa duy nhất một chi sư đoàn kỵ binh vì thành kiến chế độ, vì vấn đề trung thành, bị tước mất thân phận kỵ binh, toàn bộ bị điều đi làm bộ binh, còn kỵ binh mới có được chiến mã lại chưa từng cưỡi qua ngựa, đều phải ở hậu phương huấn luyện.
Người sáng suốt đều biết, vốn quân Đông Nam hùng mạnh, bị gã Áo Kha Nhĩ này quản lý như vậy, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Hiện tại quân Đông Nam cũng chỉ là một con heo nhà béo phì dọa người mà thôi, vốn răng nanh nhọn hoắc khủng khiếp trước đây đã biến mất.
- Giết con heo thịt!
Trong nháy mắt, các thế lực xung quanh năm tỉnh Đông Nam cùng một lúc dâng lên ý niệm này trong đầu.
Từ lâu đã thèm nhỏ dãi năm tỉnh Đông Nam, hiện tại thật may mắn lợn rừng biến thành lợn nhà, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này.
Vì thế, các thế lực đó bắt đầu thường xuyên điều động binh lực nổi dậy.
Mà cả trăm vạn quân thổ phỉ vây khốn năm tỉnh Đông Nam, vốn đã bị đánh cho sắp tán loạn, nhưng không nghĩ tới địch nhân trước mắt lại tự phế võ công. Nếu đã như vậy, thì còn chờ gì nữa chứ, vội chạy nhanh tới chia phần thịt heo thịt dê!
Áo Kha Nhĩ đương nhiên biết rõ chuyển biến xung quanh, nhưng hắn không thèm để ý tới, dù sao chiến đấu lần này cũng chỉ để giải trừ uy hiếp của đám nô lệ giải phóng này, nên trận chiến càng đánh kịch liệt càng tốt.
Áo Kha Nhĩ thật không tin, trong năm quân đoàn ẩn giấu gần ba trăm thần binh chuyên môn tập kích thủ lãnh quân địch, mà mình lại bại trận.
Hơn nữa bản thân mình còn cố ý làm ra một vài đại sát chiêu, khẳng định sẽ làm cho lão nhân tám mươi tuổi và thanh niên mười tám tuổi đều hung mãnh chém giết, nếu như vậy mà còn bị đánh bại thì mặt trời hẳn mọc ở hướng Tây rồi!
Đa Nhĩ Mã sở dĩ nguyện ý cấp cho Áo Kha Nhĩ ba trăm thần binh, đó là sau khi Áo Kha Nhĩ vừa ngồi lên chủ vị, lập tức thừa nhận mật giáo của Đa Nhĩ Mã là tôn giáo duy nhất ở năm tỉnh Đông Nam, hơn nữa còn xuất người xuất của trong khoảng thời gian rất ngắn, đã giúp Đa Nhĩ Mã xây dựng xong giáo đường.
Đa Nhĩ Mã đối với chuyện này bánh ít đi, bánh quy lại, liền trích ra ba trăm thần binh giao cho Áo Kha Nhĩ sử dụng.
Áo Kha Nhĩ nắm được quyền chỉ huy đúng là hứng thú mười phần lập tức thử nghiệm một chút năng lực của thần binh, kết quả khiến Áo Kha Nhĩ trợn mắt há hốc mồm, nhiều hơn lại là vui mừng dị thường.
Áo Kha Nhĩ cho tới bây giờ thật không ngờ, thần binh cùng ác ma quả nhiên là hai thái cực hoàn toàn đối lập, tuy rằng đều không sợ đao chém thương đâm, nhưng ác ma sau khi rơi vào các đợt công kích, thân thể sẽ bị rách nát tả tơi, còn thần binh thì lại có thể tự động hồi phục, thân thể đều không có một chút vết thương nào.

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status