Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 69

/152


"Tốt. Trẫm đi trước tắm rửa, ái phi cần phải chuẩn bị sẵn sàng chờ trẫm nha." Nói xong, Triệu Khải Hâm cúi đầu xuống cổ Trương Vân Nguyệt nhẹ nhàng hít một hơi, trên mặt một vẻ trầm mê nhàn nhạt.

Trương Vân Nguyệt cúi đầu, nàng bị trêu ghẹo rồi? Bị trêu ghẹo? Bị trêu ghẹo rồi? Đáng tiếc người đùa bỡn nàng không phải là lưu manh, là Hoàng đế, không thể đuổi trở về được.

Tiếp đó Trương Vân Nguyệt lại nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo, Triệu Khải Hâm tới nơi này là muốn thị tẩm nàng hả? Thị tẩm sao? Mặc dù đã từng có một lần rồi, nhưng là, từ đó đến nay cũng đã hơn một năm rồi không phải sao?

Nàng đã hơn một năm không có cùng nam nhân xxoo rồi? Nàng có thể xin Hoàng đế rời đi hay không đây? Muốn thị tẩm nha, khốn kiếp!

"Trương thị ngươi đang nghĩ đến cái gì?" Thời điểm Triệu Khải Hâm tiến vào đúng lúc bắt gặp sắc mặt Trương Vân Nguyệt đang không ngừng biến đổi, trong lòng thật tò mò rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì.

"A à? Cận thân không có nghĩ gì cả, hoàng thượng ngài bận rộn đến muộn thế này rồi bao tử khẳng định rất đói, cận chuẩn bị bữa ăn khuya cho người . . . . ." Ngài ăn bữa khuya không cần ăn ta.

"Ha ha, ái phi không cần, trẫm mặc dù muốn ăn đồ ăn, nhưng là trẫm lại càng muốn ăn ái phi." Triệu Khải Hâm cười ha hả nói xong, ôm Trương Vân Nguyệt đi lên giường.

Trương Vân Nguyệt trợn tròn mắt, vừa rồi là nàng nghe nhầm sao? Tại sao nàng lại nghe được đối thoại trong tiểu thuyết như vậy? A nha! Ông trời, đừng nói với ta đây là tiểu thuyết à? Không lẽ là kịch cung đấu hả?

Người bạn nhỏ Trương Vân Nguyệt hiển nhiên đã hỗn loạn.

"Hoàng thượng, hoàng thượng ngài đợi chút, cận thân. . . . . ." Giọng nói của Trương Vân Nguyệt đầy khẩn trương.

"Yên lặng." Giọng điệu của Triệu Khải Hâm có chút mất kiên nhẫn.

"Hoàng thượng, nếu cận thân yên lặng, ngài có thể dừng lại động tác của ngài sao?" Giọng nói Trương Vân Nguyệt mang theo mong đợi.

"Nghĩ được cũng thật hay." Giọng điệu Triệu Khải Hâm khinh thường.

Tiếp đó. . . . . .

Hôm sau, chân tay Trương Vân Nguyệt run run rẩy rẩy, giả bộ nằm ngay đơ nằm ở trên giường. Hắn không phải Hoàng đế sao? Hoàng đế không phải có rất nhiều nữ nhân sao? Hắn không phải là nên không thể sao? ( người nào nói với nàng Hoàng đế thì không thể tới? ) vì sao vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này dũng mãnh như vậy?

Bốn giờ nha bốn giờ, bốn giờ phải hay không? Từ mười giờ đến bốn giờ à? Quá hung tàn rồi.

Eo thon nhỏ nhắn của nàng, muốn đình công nha.

"Mẫu thân, tại sao phụ hoàng không để cho con quấy rầy ngài?" Người bạn nhỏ bảo bảo nhìn chằm chằm ánh mắt u mê của mẫu thân mình hỏi.

". . . . . ." Trương Vân Nguyệt há hốc mồm cứng lưỡi, điều này nàng làm sao có thể trả lời được?

"Mẫu thân?"

"A, mẫu thân chỉ là quá mệt nhọc."

"Mẫu thân, đứa bé ngoan, không thể, ngủ nướng, mẫu thân, chính mình, nói." Người bạn nhỏ bảo bảo ánh mắt tố bao phủ lấy mẫu thân mình.

Khóe miệng Trương Vân Nguyệt giựt giựt, "Bảo bảo, con ra học đi có được hay không?" Nàng tuyệt đối không thể cùng nhi tử tiếp tục thảo luận vấn đề cái gì ngủ nướng khá tốt giường, tiếp tục nữa nàng không phải sẽ hộc máu sao.

"Mẫu thân, ngây ngốc, chuyển, đề tài, cũng sẽ không?" Nói xong, người bạn nhỏ bảo bảo bình tĩnh xoay người đi ra cửa.

Khóe miệng Trương Vân cũng giựt giựt, quả nhiên hai cha con đều rất hung tàn.

Cúc Hoa ở một bên buồn cười, "Nương nương, ngài nên dậy để chuẩn bị đi thỉnh an." Cúc Hoa thấy chủ tử nhà mình có nguy cơ tiếp tục buồn bã vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Trương Vân Nguyệt lúc này mới nhớ tới, mình bây giờ đã không còn là Tiệp Dư nho nhỏ không cần đi thỉnh an nữa. Buồn bực. Rời giường rời giường.

Bên ngoài, hiện tại mới bảy giờ rưỡi, ai!

Thật ra thì nếu như không phải là tối ngày hôm qua hoàng thượng chơi đùa nàng quá mức, nàng sao có thể không dậy nổi đây, dù sao trong ngày thường cũng là cái người năm sáu giờ liền thức.

Trương Vân Nguyệt nhanh chóng làm vệ sinh sau đó liền lập tức đi thỉnh an hoàng hậu.

Hôm nay thỉnh an đặc biệt an tĩnh, không có người nói cười cũng không có ai bới móc, tất cả mọi người thật giống như đã có ước định trước, hoàn thành việc thỉnh an một cách nhanh nhất, rồi nhanh chóng trở về cung điện của mình, Trương Vân Nguyệt thấy vậy trong nháy mắt chợt giật mình.

Trở lại cung Dao Hoa mới nhớ tới ngày hôm qua Triệu Khải Hâm nói tất cả phi tử đều phải chép sách kinh để cầu phúc cho Thái hậu, đồng thời cũng phản ứng kịp tối hôm qua hoàng thượng dữ dội như thế có một phần là vì muốn phát tiết tâm tình.

Về phần là cái dạng gì cảm xúc, Trương Vân Nguyệt bày tỏ nàng không phải người thông minh không biết.

Cầm lấy bút viết chữ, chữ thứ nhất viết xong, lão bà Trương Vân Nguyệt đem giấy xé nát. Tiếp tục viết, tiếp tục xé giấy. Như vậy lập lại vài chục lần lãng phí vài chục tờ giấy xong, "Nương nương ngài trước tiên hãy luyện chữ đã?" Cúc Hoa cuối cùng không nhịn được nói một câu.

Trương Vân Nguyệt cúi đầu nhìn chữ bên dưới ngòi bút, vô cùng buồn phiền.

"Cúc Hoa, ngươi giúp ta đi tìm một quyển bảng chữ mẫu." Trương Vân Nguyệt bất đắc dĩ đón nhận sự thật trình độ viết chữ của mình như chó bò, Trương Vân Nguyệt tự an ủi mình, không thể trông cậy vào một người cho tới bây giờ chưa từng chạm qua bút lông lại sẽ có thể dùng bút lông mà viết được chữ. Coi như là chính bản thân thân thể này chữ có thể viết cũng có giới hạn, bây giờ cùng linh hồn nàng nhập vào một, chữ có thể viết là trực tiếp thoái hóa đến loại chữ chó bò rồi.

Người ta xuyên qua đều có Bàn Tay Vàng, vì sao nàng đến cái lông cũng không có? ⊙︿⊙( chẳng lẽ được trọng sinh sống trong một thân thể khác lại mang theo trí nhớ chưa tính là Bàn Tay Vàng sao?)

Ngày sau đó, Trương Vân Nguyệt bắt đầu vừa luyện chữ vừa chép kinh sách, mỗi ngày sau đó cũng đều bị nhi tử khi dễ, "Mẫu thân, chữ, tốt và xấu." mà trôi qua.

Bảo bảo mỗi ngày đều đi cung Thọ Khang một lúc.

Đến ngày tết, thân thể Thái hậu đã hồi phục rất nhiều, ít nhất trước mắt đã có thể ngồi dậy, tinh thần tốt vào lúc thời tiết tốt, dưới sự hầu hạ của cung nhân, có thể ngồi ở trong sân của tẩm cung hơn mười phút.

Mà bảo bảo mỗi ngày trở về cũng sẽ cùng mẫu thân Trương Vân Nguyệt nói một vài chuyện của hắn ở cung Thọ Khang.

Ngày rằm 15, bảo bảo lần nữa đi cung Thọ Khang, Trương Vân Nguyệt tiếp tục luyện chữ, kinh thư dĩ nhiên đã chép xong, nhưng là bởi vì chữ của nàng thực sự quá xấu, vì không muốn làm mất mặt nhi tử, nàng quyết định tiếp tục luyện chữ cho thật tốt.

Chỉ là hôm nay, lúc Trương Vân Nguyệt đứng ở trước bàn đọc sách luyện chữ, không biết vì sao mà mãi vẫn không thể tập trung được.

"Nếu vậy hay là nương nương đừng luyện chữ nữa, đi đọc sách đi?" Cúc Hoa nhìn chủ tử nhà mình quả thật không có cách nào Tĩnh Tâm luyện chữ, không khỏi lên tiếng khuyên nhủ.

Trương Vân Nguyệt lần nữa vò vò tờ giấy trong tay, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý với ý kiến của Cúc Hoa.

Chỉ là quyển sách cầm lên rồi, vốn là rất hấp dẫn nhưng nàng có làm thế nào cũng không thể nhập tâm được.

"Cúc Hoa, bảo bảo đã trở lại chưa?" Trương Vân Nguyệt trong lòng hoang mang rối loạn, liền muốn thấy con trai của mình.

"Nương nương, ngài quên, Điện hạ mới chỉ rời đi có mười phút thôi." Cúc Hoa trả lời một câu, lo lắng nhìn Trương Vân Nguyệt.

"Nương nương, hay nô tỳ đi mời thái y, ngài có vẻ không được khỏe?"

"Không cần, ta không sao." Trương Vân Nguyệt khoát tay cự tuyệt, thân thể của nàng chính nàng rất rõ ràng, nàng không có việc gì, nhưng sao nàng lại có một loại cảm giác hoảng hốt như vậy? Cảm giác đó có muốn áp xuống thế nào cũng không được.

Lại qua năm phút đồng hồ.

"Cúc Hoa, chúng ta đi cung Thọ Khang." Trong lòng Trương Vân Nguyệt vẫn rất lo lắng, bản thân nàng đợi ở trong cung Dao Hoa, người khác duc có muốn tính toán nàng cũng phải đợi ngày mai thỉnh an, nhưng nhi tử của nàng thì lại khác, hắn hiện tại là đi cung Thọ Khang rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Vân Nguyệt không sao có thể dè ép xuống được, cũng không quản đến sự trấn an của Cúc Hoa, liền mang theo người đi ra ngoài.

Bên trong cung Phượng Minh

"Nương nương, cung Dao Hoa người kia đang vội vã đí ra ngoài" Cẩm Tú từ bên ngoài đi vào bẩm báo.

"Biết có chuyện gì xảy ra không?" Hoàng hậu ngẫng đầu lên từ đống giấy tờ cung vụ trong tay, nàng hiểu, Trương Vân Nguyệt không có bao nhiêu lòng riêng tranh thủ tình cảm, nhưng là trong lòng lại vô cùng khẩn trương con trai bảo bối của nàng ta.

Có thể làm cho nàng ta mất đi tỉnh táo cũng chỉ có con trai bảo bối của nàng ta thôi, nhưng người dưới tay nàng cũng không có truyền đến tin tức về việc nhị hoàng tử gặp chuyện gì không may.

"Không có, nô tỳ nghe người bên cung Dao Hoa truyền đến tin tức nói là đột nhiên liền vội vã đi ra ngoài, cụ thể chuyện gì không ai biết." Cẩm Tú bất đắc dĩ nói nói.

Cung Dao Hoa trải qua nhiều lần hanh lọc nàng đã không có biện pháp an bài người vào đó, những tin tức này cũng chỉ là nội thị cung Phượng Minh cùng cung nữ cung Dao Hoa trao đổi vài lời khách sáo, những thông tin này bất quá là được truyền ra từ miệng một cung nữ thô kệch chuyên làm những việc nặng nhọc mà thôi

"Phái người lặng lẽ đi theo." Hoàng hậu cau mày nghĩ rồi phân phó. Trương Vân Nguyệt ra sao nàng có thể mặc kệ, nhưng là chuyện của nhị hoàng tử nàng là nhất định phải quản.

Trương Vân Nguyệt đi rất nhanh, trong lòng của nàng càng ngày càng hốt hoảng, nàng biết bây giờ hốt hoảng có một phần là nàng tự mình hù dọa mình, nàng rất rõ ràng như vậy là không đúng, nhưng không thấy nhi tử nàng làm thế nào cũng không có biện pháp an tâm.

"Nương nương ngài chậm một chút." Cúc Hoa đi theo sau lưng Trương Vân Nguyệt, thỉnh thoảng kêu.

Chủ tử vội vã như vậy vọt tới trong cung Thọ Khang, nếu bị thái hậu nương nương cùng hoàng thượng biết, chỉ sợ sẽ trách phạt chủ tử nhà mình.

Trương Vân Nguyệt đối với sự lo lắng của Cúc Hoa quả thật hoàn toàn không hiểu ý, lòng nàng tràn ngập đều là an toàn của nhi tử.

Thật ra thì Trương Vân Nguyệt cũng cảm thấy chính nàng rất điên cuồng, dù sao căn bản nàng cũng không có nhận được tin tức gì, nếu vào lúc này Hoàng đế, hoàng hậu hoặc là Quý Phi những người kia đột nhiên có một người nhảy ra ngăn nàng lại . . . .

Đột nhiên trước đường đi của nàng xuất hiện Quý Phi, Trương Vân Nguyệt không nhịn được ở trong lòng mắng chính mình một câu: "Mẹ kiếp! Quạ đen!"

"Gặp qua Quý Phi nương nương." Trương Vân Nguyệt dù có nóng lòng hơn nữa cũng không dám không nhìn thẳng Quý Phi, chỉ có thể kìm nén trong lòng dừng lại thỉnh an Quý Phi.

"Thuần sung viện muội muội mau dậy đi, Thuần sung viện muội muội đang làm cái gì vậy? Trong cung mà lại bày ra cảnh tượng vội vã như vậy không tốt, nếu là bị người ta bắt nhược điểm, chỉ sợ đến lúc đó Thuần sung viện muội muội không nhận được kết quả tốt." Quý Phi nhìn Trương Vân Nguyệt không khỏi lo lắng nói.

"Tạ quý phi nương nương nhắc nhở, đợi lát nữa muội muội sẽ chú ý." Trương Vân Nguyệt nhẫn nại sốt ruột đáp ứng.

Quý Phi nhìn sắc mặt Trương Vân Nguyệt, trong lòng thật tò mò Trương Vân Nguyệt đây rốt cuộc là bị làm sao, "Thuần sung viện muội muội nếu không ngại tỷ tỷ có thể cùng đi? Đúng rồi còn chưa có hỏi muội muội là đang muốn đi dâu vậy?"

"Quý Phi nương nương chê cười, tần thiếp đây là muốn đến chỗ thái hậu nương nương." Trương Vân Nguyệt trong lòng gấp muốn chết, nhưng nàng lại không thể liều mạng, đến lúc đó đừng nói đi cung Thọ Khang, chỉ sợ liền không tìm được lối ra, liền bị người bắt lại loạn côn đánh chết rồi.

"Muội muội đi cung Thọ Khang gấp như vậy là vì lo lắng nhị hoàng tử?" Quý Phi tiếp tục hỏi.

"Sao có thể như vậy? Ta chỉ là nhớ đứa bé mà thôi. Đứa bé ở chỗ thái hậu nương nương tần thiếp rất là yên tâm." Trương Vân Nguyệt cười nói, nàng cũng không thể thừa nhận lời của Quý Phi, nói như thế chính là nàng không tin tưởng Thái hậu rồi, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ Thái hậu muốn bắt nàng hỏi tội, chính là Hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng.


/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status