Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 108

/152


"Làm sao ngươi biết là mình bị bán vào cung? Nhìn bộ dáng của ngươi giồng như đã từng được học qua văn thơ" Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng hỏi tiểu nội thị, trong lòng đối với tiểu nội thị này có một chút thương tiếc.

Mặc dù biết rằng trong hoàng cung này dù bất cứ chuyện gì cũng có thể dính dáng đến một chút âm mưu quỷ kế nào đó, nhưng vốn là người lúc mang thai luôn có tình mẫu tử nhiều hơn bình thường.

Tiểu nội thị ngẩng đầu nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, rồi lại cúi đầu. Trương Vân Nguyệt nhíu mày, tiểu nội thị có một ánh mắt rất phức tạp, hình như là đang oán hận cái gì, lại giống như là chấp nhận, nhưng vẫn có chút uất ức, không cam lòng.

Một ánh mắt phức tạp như vậy mà lại xuất hiện trên người một đứa trẻ chỉ khoảng bảy tám tuổi, Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất khó mà có thể tin được, đứa bé mới bảy tám tuổi mà thôi, coi như ở cổ đại trẻ con trưởng thành sớm, cũng không có khả năng trưởng thành sớm đến mức độ này?

Cho dù là người đã trưởng thành đã từng trải qua cũng chưa chắc có những cảm xúc phức tạp như vậy.

"Thế nào? Là trong nhà đã xảy ra chuyện?" Trương Vân Nguyệt ngồi ở trong đình hỏi tiểu nội thị, trong lòng đã xác định nhất định là trong nhà đã xảy ra biến cố lớn mới để cho hắn bị bán vào cung.

"Mẫu thân cùng tỷ tỷ đều đã mất rồi, chỉ còn lại một ta thôi" Tiểu nội thị chép miệng nhỏ giọng nói.

"Cha ngươi đâu?"

"Phụ thân không quan tâm ta cùng tỷ tỷ" Trên mặt tiểu nội thị chợt lóe lên hận ý mà Trương Vân Nguyệt cũng không bỏ sót biểu cảm này, nàng hiểu, nếu nói không cần chỉ sợ là đã thật sự bị bỏ rơi!

"Ngươi mau trở về đi, đến lúc đó tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ngươi nói một chút với tổng quản Ngự Thiện Phòng, lần này trước hết sẽ không phạt ngươi, về sau ngươi cũng nên cẩn thận một chút" Trương Vân Nguyệt cười nói, cũng không có nói tới chuyện gì như muốn đem người lưu lại, tình cảnh này rất quen thuộc, trong tiểu thuyết cũng rất hay xảy ra chuyện như vậy.

Nhân vật nữ chính cứ cẩu thả cứu một người như vậy, sau đó người này sẽ ôm ý định báo đáp lại ân tình, về sau trong thời khắc mấu chốt mà cứu nữ chính một mạng. Nhưng rất đáng tiếc, thật lòng thì Trương Vân Nguyệt cảm giác mình không có được cái số mệnh như người nữ chính kia, mặc dù nàng cũng cảm thấy tiểu tử nội thị này rất đáng thương, rất đáng tiếc, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ đem nguy hiểm đặt ở bên cạnh mình.

Ai có thể biết được hắn không phải là bị người khác an bài?

Xuân Hoa há miệng muốn khuyên chủ nhân nhà mình đem tiểu tử này làm nội thị làm việc ở bên trong cung Vĩnh Ninh, nhưng thấy anh mắt chủ nhân nhà mình rất kiên định, lời đến khóe miệng liền nuốt xuống, chỉ thương tiếc nhìn theo bóng người nhỏ bé đang rời đi, trong lòng đối với việc chủ nhân nhà mình không có tấm lòng đồng cảm như vậy cảm thấy rất khó để mà lý giải, không phải người ta nói sau khi mang thai phụ nữ đều rất dễ mềm lòng sao?

"Được rồi trở về" Đối với các nha hoàn bên cạnh Trương Vân Nguyệt phát hiện trừ ba ma ma rất bình tĩnh, hơn nữa từ ánh mắt có thể nhận ra họ vô cùng tán thành cách xử lý vừa rồi của mình, nhưng những người khác đều vô cùng không tán thành, thậm chí trong mắt Xuân Hoa còn có một chút xíu bất mãn.

Trương Vân Nguyệt nhíu mày, chắc sắp tới đây mấy người này không thể giữ lại ở bên người nữa rồi.

Sau khi trở lại Vĩnh Ninh cung, Trương Vân Nguyệt nằm ở trên ghế dựa nghỉ ngơi, sau khi mấy ma ma rời khỏi đây, chỉ còn lại Cúc Hoa cùng Xuân Hoa hai người ở lại bên cạnh hầu hạ Trương Vân Nguyệt.

Cúc Hoa nghĩ đến chuyện mà mình từng gặp phải trước kia, lúc đó dưới sự giúp đỡ của chủ nhân mà nàng lại được cứu, nhưng bây giờ tại sao chủ nhân lại không nguyện ý cứu người nữa rồi ? Chẳng lẽ là bởi vì thân phận đã cao lên cho nên lại thấy những nô tài này trở nên chướng mắt rồi?

"Có chuyện gì nói" Trương Vân Nguyệt nhíu nhíu mày, Cúc Hoa cùng Xuân Hoa đứng hai bên, cho nên vốn là nàng muốn nghỉ ngơi, nhưng hai người lại không ngừng phóng ra không khí oán niệm, còn dùng mắt cố chấp nhìn chằm chằm nàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng nghỉ ngơi của nàng.

"Chủ nhân, tại sao ngài không cứu tiểu nội thị đó? Hắn ta rất đáng thương" Xuân Hoa là người rất hoạt bát, ngày thường Trương Vân Nguyệt vẫn cưng chiều nàng ta, chỉ vì muốn điều chỉnh lại không khí một chút, cưng chiều như vậy thật ra đã khiến nàng có chút không cố kỵ gì nữa rồi.

"Sao? Ngươi nói nàng đáng thương? Đáng thương ở chỗ nào?" Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói, trong lòng đối với mấy nha hoàn bên cạnh có chút thất vọng, mặc dù hình như họ cũng đối với nàng rất tốt, nhưng cũng rất dễ nhận thấy họ không đặt nàng ở vị đầu tiên !

Nếu như họ đặt nàng ở vị trí trên hết, như vậy thì cũng sẽ không nghĩ cái tiểu nội thị đó là đáng thương, mà sẽ suy nghĩ xem tiểu nội thị đó có tạo thành tổn thương gì đối với nàng hay không.

"Chủ nhân, ngài cũng thấy nó khóc thê thảm như vậy, cả người bẩn thỉu, chẳng lẽ không đáng thương sao? Nhỏ tuổi như vậy lại phải ở Ngự Thiện Phòng rửa chén, cũng bởi vì làm vỡ chén mà không dám trở về, không đáng thương sao?" Xuân Hoa kinh ngạc nhìn chủ nhân nhà mình, thế nhưng lại hỏi nàng ta cái tiểu tiểu nội thị đó đáng thương chỗ nào?

"Chỉ như vậy mà đã gọi là đáng thương? Tiểu nội thị đó cũng đã tám tuổi rồi phải không ? Ở nhà dân chúng bình thường, năm tuổi đã phải bắt đầu giúp đỡ làm chuyện nhà, tám tuổi rửa chén là rất bình thường không phải sao? Làm việc không tốt chẳng lẽ không hề bị trừng phạt sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng những nhà dân chúng bình thường làm vỡ bát đũa không cần bị đánh? Ta lại nghĩ nếu là nhà dân chúng bình thường chỉ sợ sẽ còn bị đánh thảm hại hơn? Chứ chưa nói đến chuyện bát đũa trong cung lại rất đắt tiền" Trương Vân Nguyệt nhàn nhạt nói xong, nàng thật sự không cảm thấy có gì đáng thương, nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi.

Dù sao trước kia đứa bé đó cũng là đọc qua sách vở, hài tử như vậy lại bị bán vào hoàng cung thành một nội thị, không đáng thương sao? Về phần đáng thương cái gì, thật buồn cười, nếu sống trong nhà dân chúng bình thường thì còn đáng buồn hơn, nhớ lại lúc nhỏ của thân thể này, ngay từ lúc bắt đầu biết đi đã phải làm việc nhà rồi, mới bắt đầu thì lau bàn, rồi đến quét sân đến rửa chén, mà cũng không phải chỉ có bấy nhiều chuyện không thôi.

Lần đầu tiên rửa chén kết quả bởi vì nàng nhiều lần làm rớt mà dẫn đến chén rời trên mặt đất làm bể một góc, kết quả là bị đánh bằng chổi thiếu chút nữa mất đi nửa cái mạng !

Hơn nữa, trong hoàng cung này, lúc nảy nơi nàng đi địa là Ngự Hoa Viên, không nói đến chuyện thủ vệ canh phòng rất nghiêm ngặc, mà một tiểu nội thị như vậy, thị vệ tuyệt đối sẽ không cho phép hắn xuất hiện tại Ngự Hoa Viên, ai biết được hắn sẽ va phải người nào? Đến lúc đó những thị vệ kia có khi lại phải liên đới bị phạt !

Hết thảy tất cả đều lộ ra điểm khả nghi, Trương Vân Nguyệt cũng không muốn mang một người khả nghi đặt ở bên cạnh mình.

Hai người Xuân Hoa cùng Cúc Hoa nghe được lời nói của chủ nhân nhà mình liền há hốc miệng, nói không ra lời, phải nói lúc ban đầu họ vào cung cũng phải trải quan những chuyện như vậy, lúc đó họ cũng không có khóc, cũng không cảm giác mình đáng thương, dù sao so với tình huống ăn không đủ no mặc không đủ ấm ở bên ngoài, trong hoàng cung này ít nhất có thể ăn đủ no, mặc dù có lúc bị bắt nạt, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị chết đói đúng không?

"Nhớ một câu nói, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận" Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói.

Trên đời ai so với ai đáng thương hơn?

Trương Vân Nguyệt lẳng lặng nằm ở trên ghế dựa, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cuộc sống của kiếp trước, đã thật lâu rồi nàng không còn nghĩ đến chuyện của kiếp trước nữa, nhưng hôm nay không hiểu tại sao nàng lại nghĩ đến, chuyện gặp phải hôm nay nếu như đổi thành lúc mình vừa mới tới nơi này, nói không chừng lại thật sự đồng cảm mà tràn đầy tấm lòng từ bi, nhưng mà bây giờ, nàng đã không còn như vậy nữa rồi.

Trong lòng hai người Xuân Hoa cùng Cúc Hoa mặc dù cùng không rất tán thành lời nói của chủ nhân nhà mình, nhưng cũng biết tên tiểu nội thị xuất hiện đúng lúc như vậy có điểm không đúng, hơn nữa lúc này hai người mới nhớ tới thời điểm này trong hoàng cung chủ nhân nhà mình chính là người mà những người kia muốn giết nhất, nếu như thực sự theo suy nghĩ của các nàng mà mang về một nội thị không rõ nguồn gốc, ai biết được có thể sẽ bị nguy hiểm gì hay không?

"Chủ tử, nô tỳ sai lầm rồi" " Cúc Hoa nhận ra trước hết, một bên Xuân Hoa cũng đi theo cùng nhau nhận sai lầm, bày tỏ về sau họ nhất định sẽ không thể hiện sự đồng tình lung tung khắp nơi nữa.

Trương Vân Nguyệt nghe bảo đảm của hai người, cười cười, một lúc cũng không có nói gì.

Bên trong cung Thái Cực Triệu Khải Hâm nghe về chuyện ở Ngự Hoa Viên, đối với cách xử lý của Trương Vân Nguyệt Triệu Khải Hâm rất hài lòng, Triệu Khải Hâm cũng không muốn mẫu thân của con mình là một người tùy ý ném loạn tấm lòng trắc ẩn của bản thân, nếu để một người như vậy dạy dỗ đứa trẻ chỉ sợ nó cũng sẽ cùng một dạng, như vậy làm sao có thể xử lý triều chánh?

Để làm một bậc Đế Vương điều cơ bản nhất chính là biết trọng dụng người tài nhưng về sau vẫn phải quyết đoán sát phạt, một Đế Vương cứ phân vân lưỡng lự rất dễ dàng bị những thần tử dưới quyền làm ảnh hưởng đến quyết sách cuối cùng lại trở thành một con rối.

Có lẽ cũng nên tuyển cung nữ mới rồi, hai cung nữ kia nếu như thích cứu người như vậy về sau phân qua Ngự Thiện Phòng đi, không chừng còn sẽ cùng cái tên nội thị đó chung sống rất tốt nữa. Đến Trương Vân Nguyệt mà cũng có thể phát hiện hai cung nữ này không một lòng hướng tới nàng, thì Triệu Khải Hâm tự nhiên cũng có thể phát hiện ra.

Thật ra thì xảy ra tình huống như vậy thì cũng không có vấn đề gì lớn, trong lòng người nào mà không có một người nào người quan trọng với mình chứ? Có ai đưa ra cái quy định kẻ hầu người hạ nhất định phải đem chủ nhân đặt ở vị thứ nhất chứ ? Chỉ là Triệu Khải Hâm lại không muốn để cho hai người có thể gây ra chuyện bất lợi đi theo bên cạnh Trương Vân Nguyệt thôi.

Nếu như hôm nay Xuân Hoa và Cúc Hoa lúc đối mặt với chuyện của nội thị lại không tỏ ra hoài nghi đối với chủ nhân nhà mình, nếu như vậy Triệu Khải Hâm căn bản cũng sẽ không nghĩ tới chuyện thay đổi người, họ không đem chủ nhân đặt ở vị trí hàng đầu, hơn nữa còn chất vấn lệnh của chủ nhân, chuyện này là không ổn rồi.

Hai người Xuân Hoa cùng Cúc Hoa cũng không biết bởi vì hôm nay họ đồng tình không đúng chỗ mà kết quả lại tạo nên thân phận nửa đời sau hoàn toàn khác.

Sự kiện Ngự Hoa Viên đi qua nửa tháng, hoàng hậu lại cho gọi Trương Vân Nguyệt đến Phượng Minh cung.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế" " Trương Vân Nguyệt tiến vào đại điện Phượng Minh cung, liền nhìn thấy Hoa Lăng Duyệt ngồi ở vị trí phía trên, nàng phát hiện khí thế trên người Hoa Lăng Duyệt càng ngày càng cường thịnh, nhưng mà loại khí thế này hình như có chiều hướng phát triển tương tự như khí thế trên người Triệu Khải Hâm.

"Thuần sung viện bình thân, ngồi đi. Bổn cung đã cho người đi tra xét thật kỹ một lượt rồi, xác định Trương gia là nhà mẹ Thuần sung viện, đã vậy Thuần sung viện tính chuẩn bị làm sao thế nào?" Hoa Lăng Duyệt hỏi Trương Vân Nguyệt.

Đối với Trương gia nhà mẹ Trương Vân Nguyệt, Hoa Lăng Duyệt là rất không coi trọng, đó là những kẻ suất thân từ một tầng lớp dưới đáy của xã hội, nhưng mà cái chuyện nữ nhân Trương gia rất có khả năng sinh đẻ điểm này cũng không phải là giả.

"Dĩ nhiên là đưa tiền, để cho bọn họ có thể được sống cuộc sống tốt" Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói, giống như thật vui mừng ví mình đã tìm được nhà mẹ.

Hoa Lăng Duyệt cũng cười, tiếp lời Trương Vân Nguyệt mà nói: "Nhưng muội muội kia của người cũng rất muốn vào cung, không biết đối với chuyện này Thuần sung viện tính làm sao đây?"

"Chuyện này, hoàng hậu nương nương cũng biết, cận thân đang mang thai, lại còn phải chăm sóc nhị hoàng tử. Muội muội cận thân chắc phải làm phiền hoàng hậu nương nương chăm sóc rồi" Trương Vân Nguyệt cười nói, cũng không có nói bất cứ từ nào dính đến chuyện không muốn người ta vào cung cả, nếu hoàng hậu cùng Quý Phi muốn đưa nàng ta vào cung, vậy thì càng không thể nào chỉ vì một câu nói của nàng mà có thể ngăn cản được, vậy thì cần gì phải lãng phí miệng lưỡi chứ?

Sự sảng khoái của Trương Vân Nguyệt ngược lại với suy nghĩ và dự đoán của Hoa Lăng Duyệt, nhưng Hoa Lăng Duyệt rất nhanh đã phản ứng kịp, biết Trương Vân Nguyệt nhất định đã biết tính toán của mình, cũng không kinh ngạc lắm, nếu Trương Vân Nguyệt ngay cả điểm này cũng không hiểu ra, mới là lạ.

"Nếu Thuần sung viện yên tâm, vậy thì hãy để cho lệnh muội ở nơi này với Bổn cung " Hoa Lăng Duyệt cười nói, mắt lóe lên tinh quang khó có ai hiểu được.


/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status