Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 16 - Chương 16: Đông Hoàng Thái Nhất

/137


Đông Hoàng Phi Phi buông thõng kiếm, huyết trên thanh kiếm chậm rãi nhỏ giọt.

Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dư Thiên Vũ đến chết vẫn không nhắm mắt, thở hắt ra một hơi.

Vừa rồi, tuy nội tâm không ngừng giằng co, thế nhưng rốt cục, nàng vẫn nhận Diệp Phàm làm chủ.

Giữa cái kiêu ngạo của bản thân, cùng với cơ hội báo thù, nàng chọn cái sau.

Mặc dù nàng dùng đạo tâm để thề, thế nhưng Diệp Phàm vẫn đưa một mồi Hồn Hỏa vào trong linh hồn nàng, chỉ cần nàng có tà niệm, lập tức sẽ hôi phi yên diệt.

Sau đó, mọi việc nhanh chóng được giải quyết.

Dư Thiên Vũ không phải Thiên Đạo, Diệp Phàm không tốn công sức phế đi tu vi của hắn, rồi ưng thuận theo ý nguyện của Đông Hoàng Phi Phi, quẳng hắn cho nàng xử trí.

Báo thù, hôm nay nàng dùng tính mạng của Dư Thiên Vũ để bắt đầu...

Đông Hoàng Phi Phi, ngươi có nhận thức được, cả ngươi, và Dư Thiên Vũ, đều không phải Thiên Đạo Địa Cầu? - Diệp Phàm hỏi nàng.

Tuy mọi việc trên cơ bản đã được giải quyết, hiện tại Cung Hàn Nguyệt có thể nói chuyện mà không sợ có bị Thiên Đạo Môn biết, thế nhưng câu hỏi về Thiên Đạo vẫn làm Diệp Phàm bận tâm.

Ai nói, Dư Thiên Vũ hiển nhiên không phải, thế nhưng ta chỉ là chưa phải thôi - tuy đã là thân nô lệ, Đông Hoàng Phi Phi vẫn theo thói quen ngạo kiều, nàng hất cái mặt nhỏ, sửa lời.

Diệp Phàm thấy thế cũng chỉ mỉm cười, không có ý định trách nàng. Rốt cục hắn cũng không chuẩn bị đối xử thiếu nữ như một nô lệ thật sự.

Theo sau, thần sắc nàng liền trở nên buồn rầu, kể:

Vốn dĩ gia gia ta là Thiên Đạo Địa Cầu, thế nhưng từ trăm vạn năm trước liền bỏ đi, để lại Thiên Địa Chi Tâm...

Thiên Địa Chi Tâm? - Cung Hàn Nguyệt ngắt lời, tò mò hỏi.

Ân, là Thiên Địa Chi Tâm. Một tu sĩ muốn trở thành Thiên Đạo của một tinh cầu, hay nói trắng ra là chưởng khống giả của tinh cầu ấy, có hai con đường. Cách thứ nhất, đó là cần phải có tu vi cao thâm, lợi dụng tu vi của mình cưỡng ép luyện hóa Thiên Địa Chi Tâm. Một khi luyện hóa thành công, tu sĩ này về mặt lý thuyết đã trở thành Thiên Đạo, nề hà bởi không được tinh cầu ý chí chấp nhận, cho nên cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được nhiều nhất chín phần thiên địa thôi, mặc dù như vậy tính tăng phúc đã rất đáng sợ...

Tăng phúc? - lần này đến lượt Diệp Phàm thắc mắc.

Ai nha... hai người các ngươi làm sao có vấn đề cơ bản này cũng không rõ vậy. Bản chất của Lập giới cảnh là gì? - Đông Hoàng Phi Phi lấy tay xoa trán.

Khai phá đan điền, tự hình thành một mảnh thế giới riêng của bản thân - Diệp Phàm trả lời.

Đúng vậy, bản chất quá trình Lập giới chính là mở ra một phiến thiên địa riêng của mình, mà như vậy thì hiển nhiên rất cần tìm hiểu thiên địa pháp tắc. Mà muốn tìm hiểu pháp tắc, nói thì dễ hơn làm, điều này các ngươi khẳng định tự cảm nhận được, ta không cần nói thêm. Chính vì tìm hiểu pháp tắc khó khăn, tu sĩ nghĩ tới con đường tắt, đó là trở thành Thiên Đạo

Nàng nói đến đấy, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt lộ ra thần sắc đã hiểu.

Chính vậy, trở thành Thiên Đạo chính tương đương với chưởng khống hoàn toàn một tinh cầu, lúc ấy việc tìm hiểu pháp tắc trở nên thập phần đơn giản, thậm chí còn có thể trực tiếp cưỡng chế lấy đi pháp tắc của tinh cầu đó mà hoàn thiện thế giới đan điền của bản thân.

Ngươi đã nói xong cách thứ nhất, vậy còn cách thứ hai? - Cung Hàn Nguyệt hỏi.

Cách thứ hai, đó là cố gắng câu thông với tinh cầu, đến được nó chấp nhận, nó sẽ liền dâng ra Thiên Địa Chi Tâm, thậm chí còn hỗ trợ cho ngươi luyện hóa, không có một tia nguy hiểm. Cái này không phải cứ tu vi cao mà được, mà hết thảy là chữ duyên. Gia gia ta năm xưa nghe nói chính là được tán thành, do vậy có thể khống chế cả một phần kia mà khi cưỡng ép luyện hóa Thiên Địa Chi Tâm sẽ không thể làm được, hoàn toàn trở thành chưởng khống giả đúng nghĩa của Địa Cầu. - Đông Hoàng Phi Phi tự hào mà nói.

Nếu gia gia ngươi rời đi, đúng lý mà nói có thể mang theo Thiên Địa Chi Tâm, còn nếu để lại cũng là cho phụ thân ngươi... chả nhẽ trong này có ẩn tình liên quan đến đại thù của ngươi? - Diệp Phàm hỏi, lộ ra một tia quan tâm.

Cảm nhận được một tia quan tâm từ hắn, Đông Hoàng Phi Phi đột nhiên cảm giác, có lẽ nhận hắn làm chủ cũng không tệ.

Chỉ là nhanh chóng nàng loại bỏ ý niệm này, nói đùa, mới ban nãy còn sẵn sàng chém giết nàng, sao có thể...

Nghĩ đến đại thù chưa thể trả, tâm tình của thiếu nữ tụt dốc, nàng thất lạc nói ra:

Cụ thể thế nào, ta không muốn nhắc đến. Ngươi chỉ cần biết, Dư Thiên Vũ chiếm được một nửa khối Thiên Địa Chi Tâm, còn lại ta sở hữu một nửa. Tuy ta là truyền nhân, thế nhưng chưa được ý chí Địa Cầu tán thành, mà ta ở đây trường kỳ tranh đấu với hắn, không có khả năng bỏ thời gian ra câu thông, quá trình này phải mất đến hàng vài năm

Tại sao ngươi không trốn ra khỏi đây? - Diệp Phàm chen ngang.

Ta với hắn đã ước định tốt, chiến trường chỉ ở trong này. Ta không muốn có người vô tội vì ta với hắn mà chết đi không biết vì sao - thiếu nữ phe phẩy đầu.

Quả là một nữ nhân thiện lương! Diệp Phàm than thầm.

Hắn sẽ không bình luận thế là tốt, hay xấu, thế nhưng hắn không ghét tính cách đó của nàng.

...Chưa kể gia gia ta đã ra cấm chế, chỉ cần bất kì ai từ đây đi ra, sẽ không thể nào trở lại, trừ khi chiến lực đủ để phá hủy cấm chế hắn làm ra

Gia gia ngươi là ai nha? - Cung Hàn Nguyệt cảm giác thập phần khó hiểu, đang yên đang lành thiết lập ra cấm chế để làm gì?

Hắn nha, hắn là Đông Hoàng Thái Nhất

Đông Hoàng Thái Nhất!? - cơ hồ đồng thời, cả Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt đều hô lên, sau đó quay qua, bốn mắt nhìn nhau.

Đối với bọn hắn, cái tên Đông Hoàng Thái Nhất quen thuộc đến không thể quen hơn.

Đầu tiên, tại Lạc Việt, bọn hắn đọc truyền thuyết, thần thoại cùng lịch sử, đều có sự xuất hiện của người này.

Người này vốn thuộc thần thoại Trung Hoa, chỉ là theo sử sách ghi lại, Lạc Long Quân hư hư thực thực là cháu chắt năm đời của Viêm Đế Thần Nông, vậy nên trước khi Lạc Long Quân cùng Âu Cơ sinh hạ ra thế hệ đầu tiên của người Lạc Việt, sử sách ghi lại các sự kiện thần thoại đều giống hệt bên Trung Hoa.

Sử sách kể rằng, Đông Hoàng Nhất Thái thuộc yêu tộc, chính là Ngọc Hoàng Đại Đế thế hệ đầu tiên, dựng nên Thiên Đình.

Lúc bấy giờ yêu tộc nổi danh với nhất đế, tam hoàng, nhất sư, gồm có Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Hi Hoàng Phục Hy, Oa Hoàng Nữ Oa, Yêu Sư Côn Bằng.

Sau này, Thiên Đình lâm vào một cuộc đại chiến, từ đó không còn thấy bóng dáng nhất đế, tam hoàng, nhất sư đâu.

Chỉ là sau này, vào khoảng năm 2852 trước công nguyên, khi Tam Hoàng hiện thân trong dòng lịch sử, có nhịn hoàng được biết với cái tên Phục Hy và Nữ Oa.

Người còn lại, chính là Viêm Đế Thần Nông.

...

Lại nói, khi còn ở thượng thiên, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt là Đế vị, hiển nhiên đã nghe qua lời truyền về một số Thần Binh, nghe nói có đến từ thời thượng cổ, có đến từ viễn cổ, thái cổ, hồng hoang... trong đó có một Thần Binh là Đông Hoàng Chung.

Đông Hoàng Chung chính là món tiên thiên chí bảo, nguyên danh vì Hỗn Độn Chungng, bởi lẽ nó từ hỗn độn dưỡng dục mà thành.

Tương truyền, những năm viễn cổ, bên trong hỗn độn một ngày xuất hiện một viên tinh cầu nóng rực, bốc cháy vài tuế nguyệt, bên trong có thể nhìn thấy một con kim ô đang không ngừng vùng vẫy.

Một ngày, cuối cùng kim ô cũng phá tan viên tinh cầu này mà ra, hắn hóa hình thành người, danh là Đông Hoàng Thái Nhất.

Lúc này, hắn ôm trong ngực, chính là Hỗn Độn Chung.

Sau đó, khi viễn cổ chiến tranh, Đông Hoàng Thái Nhất ỷ vào tu vi cao thâm cùng Hỗn Độn Chung uy lực, một người quét ngang dị tộc.

Cuối cùng, hắn bị đông đảo cao thủ dị tộc vây công... trận chiến cuối cùng đó cuồng oanh loạn tạc, thiên hôn địa ám, kết thúc bằng cái chết của toàn bộ dị tộc.

Tiếc là, Đông Hoàng Thái Nhất cũng liền từ đó mất tích, đoán chừng cửu tử nhất sinh, mà Hỗn Độn Chung từ đó được các tu sĩ cải danh vì Đông Hoàng Chung, không biết hạ lạc nơi đâu.

Bên trong Thần Binh, có lẽ Đông Hoàng Chung không phải thiên về loại công kích, hay phòng thủ, thế nhưng nơi hạ lạc của nó tuyệt đối được nhiều tu sĩ nơi thượng thiên tìm kiếm nhất, tất cả quy bởi hai tự: Hỗn Độn.

Có phải gia gia ngươi từng sở hữu một món binh khí tên là Đông Hoàng Chung? - Diệp Phàm hỏi, nhất thời biểu tình hơi vội vã.

Đúng vậy, ta nghe nói lại hồi đó gia gia từng chiến đấu một trận kinh thiên động địa, cuối cùng khiến cho cái chuông đó gần vỡ nát. Sau đó chiếc chuông ấy ở đâu ta cũng không rõ - Đông Hoàng Phi Phi cắn cắn ngón tay, nhược nhược nói, như sợ sẽ bị Diệp Phàm phạt.

Thấy nàng cũng không biết Đông Hoàng Chung hạ lạc ở đâu, Diệp Phàm có chút thất vọng.

Đến lúc này, Diệp Phàm hai người có thể khẳng định, Đông Hoàng Thái Nhất trong lời Đông Hoàng Phi Phi cùng Đông Hoàng Thái Nhất hắn nghe được nơi thượng thiên là một người.

Chả nhẽ nói, tu vi của người này tư lúc đấy đã đáng sợ như vậy, đủ để đánh vỡ bình chướng vị diện?

Tâm hữu linh tê, Cung Hàn Nguyệt cùng lúc đó cũng lộ ra thần sắc khó tin.

...

Nhất thời bán hội cũng không tìm được lời giải đáp, Diệp Phàm hướng thi thể Dư Thiên Vũ phẩy tay, khiến hắn thi cốt vô tồn.

Thu lại nửa viên Thiên Địa Chi Tâm, hắn tiện tay quẳng cho Đông Hoàng Phi Phi.

Về nhà đã - Cung Hàn Nguyệt có chút mệt mỏi duỗi người.

Diệp Phàm gật đầu.

Mặc dù còn nhiều vấn đề thắc mắc, thế nhưng một chuyến này đáng giá, khiến thế giới quan của hắn thay đổi khá nhiều.

Ba người thoáng cái liền biến mất.

Một làn gió thổi qua, cuốn lấy lá cây trong Huyết Sơn Lâm bay tung lên, nhìn như huyết nhuộm thượng thiên.

(Chương xong)

/137

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status