Đô Thị Thiếu Soái

Chương 62: Lý Thần Châu.

/781


Lúc Lý Thần Châu, Đội trưởng đội đặc vụ Phi Long gặp mấy người Sở Thiên dáng vẻ tiều tụy tổn thương không nhỏ liền ngạc nhiên nắm tay Hoàng Long Hùng hỏi:

- Long Hùng, mọi người sao lại ra nông nỗi này?

Hoàng Long Hùng thở dài:

- Chúng tôi bị đối phương tập kích tại bãi đỗ xe của bệnh viện.

Lý Thần Châu sắc mặt căng thẳng hỏi:

- Bị đối phương tập kích? Họ có bao nhiêu người mà có thể đánh mọi người thành ra như vậy?

Hoàng Long Hùng xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Chỉ có một người, gọi là Chủ Đao Y Sinh, y đến để báo thù cho huynh đệ y là 'Trị Ban Y Sinh' chết hôm qua.

Lý Thần Châu có chút kinh ngạc. Anh ta hiểu rõ thực lực của các thành viên. Sao có thể chỉ một tên sát thủ thôi mà có thể dễ dàng làm Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo bị thương. Xem ra tên này rất có bản lĩnh:

- Chủ Đao Y Sinh? Quả là một cái tên kì quái!

Hoàng Long Hùng nói:

- Chủ Đao Y Sinh còn biết cả Đội trưởng, y nói ở Đội đặc công Phi Long chúng ta chỉ có mình Đội trưởng mới có thể cùng y phân thắng bại.

Lý Thần Châu suy nghĩ một chút, lắc đầu, kiên quyết nói:

- Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, cũng không biết vì sao y biết tôi, còn rõ cả thân thủ của tôi.

Sau đó, trên mặt Lý Thần Châu có chút vui vẻ:

- Mọi người có thể bình an hộ tống Lưu Đại Dũng trở về, xem ra Chủ Đao Y Sinh đã bị hai người đánh bại, quả nhiên không làm cho đội phải mất mặt.

Lý Thần Châu nói vậy là có ngụ ý, xem ra cái tên Chủ Đao Y Sinh cũng không đến mức được coi là một cao thủ, chính y còn bị hai đội viên của anh ta đuổi chạy, lại còn muốn phân thắng bại với anh ta sao?

Hoàng Long Hùng bỗng không biết phải nói như thế nào. Trương Kim Hạo cũng chỉ biết im lặng. Lưu Phi Yến hiển nhiên muốn nhân cơ hội này mà hạ nhục Đội đặc công Phi Long nên lên tiếng:

- Lý Đội trưởng, hai người này đánh không lại Chủ Đao Y Sinh phải trốn đến mấy chiêu, cuối cùng bị thương nặng quá nằm vô lực dưới đất.

Lý Thần Châu đảo mắt qua nhìn, thấy Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo cúi đầu, chắc có lẽ điều Lưu Phi Yến nói là sự thật. Vì vậy anh ta quay sang nhìn Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang, nói giọng pha chút khinh thường:

- Chẳng lẽ là nhờ hai vị trẻ tuổi tài cao đây giúp đỡ, tự tay đánh bại tên Chủ Đao Y Sinh đó?

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang lắc đầu, nét mặt có vài nét sùng bái nói:

- Không phải chúng tôi, mà là cậu ta, Sở Thiên!

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang chỉ tay về phía Sở Thiên đang đứng ngẩn ra. Sở Thiên nghe được câu này, lúc đầu nghĩ hai người lại lấy mình ra trêu chọc.

Quả nhiên, Lý Thần Châu nhìn thân hình chẳng có gì là cường tráng của Sở Thiên trên mặt có chút khinh thường cùng vài phần không tin, liền nói với Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo:

- Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Long Hùng ngẩng đầu lên nói:

- Đúng là Sở Thiên đã đánh bại Chủ Đao Y Sinh. Tối hôm qua Trị Ban Y Sinh cũng chính là do cậu ta đánh.

Sau đó, Hoàng Long Hùng và Lưu Phi Yến kể sơ lại một lượt cho Lý Thần Châu nghe.

Lý Thần Châu càng nghe càng cảm nhận được Chủ Đao Y Sinh là một kẻ hung hãn thế nào, nên càng khó tin chuyện Sở Thiên đã đánh bại y. Lý trí anh ta luôn chống đối, đối với một sát thủ cao tay như Chủ Đao Y Sinh thì chỉ có thể một đặc công Phi Long như anh ta mới có thể làm được, chứ một học sinh trung học như Sở Thiên làm sao có thể lợi hại đến mức đó? Chắc là chính thuộc hạ của mình và của gã Lâm Ngọc Thanh đã gặp việc gì đó ngoài ý muốn nên bị thương, vì xấu hổ không muốn nói ra, đành phải bịa ra cái tên tuyệt đai sát thủ 'Chủ Đao Y Sinh' này hòng gạt mình, đồng thời nhờ việc này mà đem lại vinh quang cho tên Sở Thiên chó má kia, cũng để giảm bớt áy náy, nhất định là như vậy, chân tướng sự việc nhất định là như vậy.

Lý Thần Châu nghĩ thế liền tươi cười, đợi chút nữa sẽ thử xem Sở Thiên thế nào là biết rõ thiệt giả thôi, rồi vạch trần sau, còn phải hung hăng trách phạt các đội viên của anh ta nữa.

Lý Thần Châu duỗi cánh tay vừa to vừa thô kệch của mình, mặt mũi tươi cười, nhiều năm vào nghệ cũng làm cho anh ta có chút tâm cơ, liền nói với Sở Thiên:

- Thật là một thiếu niên anh hùng, sông Trường Giang nước sau đẩy nước trước, Sở huynh đệ, thật sự là cám ơn cậu a, tất cả mọi người trong đội đặc công Phi Long đều biết ơn cậu.

Tay phải Lý Thần Châu đã đạt ba phần lực đạo, chỉ chờ Sở Thiên lao đầu vào lửa.

Sở Thiên nhìn điệu bộ cười cười của Lý Thần Châu, cảm thấy có chút giả dối, thấy anh ta đưa tay ra, đành cười khổ một tiếng, trong lòng vẫn biết là Lý Thần Châu giả dối, lại không thể không nắm, nếu không nắm thì quả không nể mặt vị đội trưởng này rồi, vì vậy mà hắn nhẹ nhàng đưa tay phải tới, nhanh chóng bị giữ lại trong bàn tay cứng rắn của Lý Thần Châu.

Lý Thần Châu mỉm cười, trên mặt có vài phần đắc ý, thấy Sở Thiên đưa tay tới, liền vội vàng nắm lấy không tha, độ mạnh lại tăng lên năm phần, nhưng thấy sắc mặt Sở Thiên vẫn tự nhiên, nụ cười không hề bị biến dạng. Lý Thần Châu phát ra một tia âm hàn, lực tay lại tăng lên tám phần, cứ tưởng sẽ làm cho Sở Thiên khổ sở. Ai ngờ, Sở Thiên lại tăng lực đệm lên tay Lý Thần Châu một lực khá lớn, làm cho Lý Thần Châu cảm giác đau nhức, đang đến độ không chịu nổi thì lực đạo từ tay Sở Thiên dần biến mất. Sở Thiên cười cười:

- Sở Thiên vốn dĩ chỉ là một kẻ thư đồng, sao đáng giá để Lý Đội trưởng Đội đặc công Phi Long lừng lẫy cảm ơn chứ?

Lý Thần Châu biết rõ Sở Thiên đang tạo cớ cho y xuống đài, vì vậy cũng nới lỏng lực đạo, rút tay ra, vỗ vai Sở Thiên nói:

- Không, đáng mà, đáng mà!

Lý Thần Châu cảm nhận được nội lực thâm sâu của Sở Thiên, như vậy xem ra lời của Hoàng Long Hùng cùng Lưu Phi Yến là đúng sự thật, chắc cậu ta đã đánh bại Chủ Đao Y Sinh thật, nên sau hai câu nói này tuy là không phải tự nguyện, nhưng cũng là có vài phần khâm phục. Lý Thần Châu bỗng nghĩ ra một cách khá hay:

- Cậu Sở, cậu có hứng thú đến đội Phi Long tiếp tục phát triển không?

Ban nãy, tất cả mọi ngươi đều sững sờ. bọn họ vừa rồi đều nhìn ra Lý Thần Châu đang thăm dò Sở Thiên, mặc dù không biết ai thắng ai thua, nhưng nhìn cái vẻ tự nhiên của Sở Thiên, vẫn có thể trò chuyện vui vẻ, chắc có lẽ Sở Thiên cũng không chịu thiệt. Điều họ không thể tưởng tượng được chính là việc sau khi thăm dò xong, Lý Thần Châu lai có ý định mời Sở Thiên tham gia đội. Đây chính là ước mơ mà bao người muốn mà không được. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang có chút ngưỡng mộ. Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo thì mừng rỡ. Nếu như Sở Thiên gia nhập, thì bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp, như vậy thì Đội đặc công Phi Long sẽ như hổ mọc thêm cánh, bất khả chiến bại.

Sở Thiên thấy tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của mình, liền nhẹ nhàng cười cười, lộ ra một vẻ quyến rũ mê hoặc:

- Cảm ơn Lý đội trưởng đã ưu ái, chỉ là Sở Thiên hiện tại đang bận học. Ít ngày nữa còn phải thi đại học, Sở Thiên không muốn phụ công thầy cô dạy dỗ bấy lâu nay, cho nên tạm thời không thể nào gia nhập được.

Lý Thần Châu thở dài tiếc nuối, nhưng chưa muốn từ bỏ ý định:

- Vậy thì đợi cho khi nào cậu Sở thấy hứng thú, sẽ suy nghĩ lại tới đội đặc công Phi Long này.

Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo cũng thầm tiếc nối. Tham gia Phi Long hơn cái kì thi đại học gì đó trăm lần. Cái tên Sở Thiên này, đường rộng thì không đi, lại thích chọn con đường chật hẹp, quả là người ngoan cố.

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang thấy vẻ mặt của Hoàng Long Hùng như vậy liền cười thầm. hôm nay Sở Thiên đã hai lần liên tiếp hạ thấp Đội đặc công Phi Long, thật là khoái quá đi mất.

Đúng lúc đó, Lâm Ngọc Thanh thẩm án trở về, thấy mọi người như vậy, liền hỏi thăm tình hình. Lưu Phi Yến lần nữa phải kể lại mọi chuyện cho ông nghe. Lâm Ngọc Thanh nghe liền vỗ bàn:

- Những kẻ bắt cóc này quả thật quá hung hăng tàn quấy. Kẻ sau bọn chúng thì coi trời bằng vung. Lần này nhất định phải đem bon chúng ra trừng trị trước pháp luật.

Sau đó, ông ta đột như nhớ ra điều gì đó, liền cười, nói với Sở Thiên:

- Sở Thiên, lần này, may mà Thường ca đã nhận hết tội, còn khai ra tên giật dây đắng sau là Lưu Đại Dũng này, nên chúng ta mới có đủ chứng cớ mà đối phó với tên này cùng Ngưu béo. Chắc cũng khoảng mấy ngày nữa thôi, Ngưu béo cũng ra đầu thú.

Sở Thiên cười cười, nghĩ thầm Thường ca đúng là để cho hắn chút mặt mũi, về sau nếu có cơ hội nhất định phải cảm ơn gã.

Lúc này đã gần nửa trưa, Lâm Ngọc Thanh mời mọi người cùng nhau ăn cơm. Sở Thiên cười cười, cự tuyệt, hắn biết rõ Lâm Ngọc Thanh nhất định đang còn rất nhiều việc cần hoàn thành, nên có ý thức rời đi, để không quấy rầy ông phá án. Hơn nữa vai trò của hắn trong vụ này đã hết, không cần phải tạo cho mình thêm phiền toái, về việc có thể bắt Lý Tử Phong mà định tội hay không, là chuyện của Lâm Ngọc Thanh, không đến phiên hắn quan tâm, chuyện cần thiết bây giờ là uống rượu và ngủ.

Sở Thiên nghĩ đến chị Mị và Trúc Diệp Thanh, liền lấy lại hứng thú, vươn tay bắt taxi, yêu cầu lái đến biệt thự của Hải Tử.


/781

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status