Hạ Cảnh Điềm dựa theo Đỗ Thiên Trạch nói đi xuống lầu đến một sạp báo gần nhà, khi đứng ở trước quán, đang tìm kiếm tờ mới nhất của giải trí T thị, vốn mang tâm trạng không quan tâm lắm, tính đại khái xem thoáng rồi thôi, nhưng giây phút hình ảnh phóng đại kia xâm nhập vào mắt nàng, Đỗ Thiên Trạch đang thân mật ôm lấy một cô gái, bởi vì hình ảnh phóng đại nàng cảm giác cô gái này nhìn rất quen, tức thì, nàng chỉ cảm thấy đầu óc như có một hồi ầm ầm nổ vang, sau mới hậu tri hậu giác nhớ được cô gái này chính là mình.
“A. . .” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, bị kinh hải làm bàn tay phát run, mất thăng bằng làm tờ báo rớt lại quán, lập tức rước lấy sự để ý của chủ sạp, hương ánh mắt cận thị nhìn Hạ Cảnh Điềm lên tiếng nói!”Tiểu thư, cô có muốn mua báo không a?!”
Sạp chủ nói xong, cầm lấy tờ báo Hạ Cảnh Điềm vừa để rơi lại, ánh mắt nhìn sang trang đầu, lắc đầu giận dữ nói!”Ai, thói đời bạc bẽo a! Những công tử có tiền ngoại trừ gái và rượu thì có tiền đồ gì?”
Lời nói của chủ sạp làm cho Hạ Cảnh Điềm như phát hiện điều gì, cũng may hiện tại nàng chỉ bị liên lụy nhẹ, nàng bất giác lấy tóc che đi phần mặt lộ ra, tay một lần nữa cầm lấy tờ báo , “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền a!”
Ông chủ tay lấy danh mục báo tính tiền, Hạ Cảnh Điềm buông tiền trả như chạy trốn, cầm tờ báo bước nhanh đi đến một nơi không người mới mở ra chăm chú đọc lấy, khi thấy cái tiêu đề to đến dọa người, nàng cả người đều như mộng, “Tình nhân bí mật của tân tổng tái tập đoàn Đỗ thị!” Nhìn nội dung, Hạ Cảnh Điềm không khỏi bội phục tin tức của giới giải trí, khuếch đại và giả tạo, nàng khi nào thì thành tình nhân của Đỗ Thiên Trạch rồi?
Bất quá, nhìn nhìn lại tấm hình, tư thế ôm thân mật, ánh mắt ám muội, còn có, Đỗ Thiên Trạch khi nào thì dùng loại ánh mắt này nhìn mình? Mà thần sắc mình, trời ạ! Lại có vẻ như rất hưởng thụ, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy muốn choáng váng ngất xỉu thôi.
Làm sao bây giờ? Nếu như bị ba mẹ thấy được thì làm sao bây giờ? Cái này chết chắc rồi, cái này là cái gì, hơn nữa, nội dung còn đem nàng ghi thành loại phụ nữ hám giàu bám theo Đỗ Thiên Trạch, càng giận hơn là những ký giả này còn muốn tìm ra thân phận nàng, thân phận Hạ Cảnh Điềm thì là một tiểu thư thì chắc không có rồi, vạn nhất bị nắm được, bản thân sẽ không còn mặt mũi trước mặt bạn bè.
Đang cảm thấy sứt đầu mẻ trán, Hạ Cảnh Điềm nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch, cầm lấy điện thoại không chút do dự liền gọi cho hắn.
Trong phòng họp lớn, Đỗ Thiên Trạch nhàm chán nghe cấp dưới thao thao bất tuyệt báo cáo, một đống lớn hạng mục công việc phải nghe khiến hắn đều nhanh muốn ngủ, nếu như không phải cha lần nữa yêu cầu hắn đến chủ trì hội nghị, hắn mới sẽ không lãng phí ngày nghỉ ngơi tốt đẹp mà chạy tới công ty tăng ca !
Đột nhiên, trong phòng không khí trầm trọng nghiêm túc vang lên một hồi chuông nhạc điện thoại, chính là của Đỗ Thiên Trạch, cắt đứt người quản lý đang báo cáo, tất cả mọi người dừng lại báo biểu, ánh mắt quăng về hướng Đỗ Thiên Trạch thần thái lười biếng.
Đỗ Thiên Trạch cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, nhịn xuống một cổ vui vẻ, sắc mặt đứng đắn ra lệnh, “Tôi nghe điện thoại, các người cứ tiếp tục.”
Ra hội nghị, Đỗ Thiên Trạch đi thẳng tới một phòng nghỉ, rất nhanh ấn nút trả lời, giọng mang theo một vòng vui sướng đắc ý, “Này.”
“Nội dung trên báo nên làm cái gì bây giờ?” Đối diện truyền đến tiếng nói dồn dập của Hạ Cảnh Điềm, mang theo một chút hổn hển.
Đỗ Thiên Trạch môi mỏng nhấc lên một vòng đùa giỡn, trả lời!”Lá cải.”
“Tôi đã nói với anh rồi, bây giờ thanh danh của tôi đều bị bọn họ hủy.” Hạ Cảnh Điềm chỉ kém không có tức giận đến rống to lên, người này như thế nào giống như không có sốt ruột vậy?
“Đây là xã hội tự do ngôn luận, chúng ta có thể làm gì sao?” Đỗ Thiên Trạch ngoài miệng mặc dù nói rất đứng đắn, nhưng là, khuôn mặt tuấn tú lại một bộ cười xấu xa, xem ra, muốn thu phục được Hạ Cảnh Điềm, cũng không phải khó khăn như vậy! Cái tin này đã đem nàng đẩy về phía mình, chỉ kém là nàng chưa chủ động đưa tới cửa.
Đối diện Hạ Cảnh Điềm trầm mặc không nói, kỳ thật chuyện này không thể trách ai, thật muốn trách thì trách mình cùng Đỗ Thiên Trạch thân cận quá, nếu không, cũng không trở thành tiêu đề của người, tin này tuy khó tiếp nhận, nhưng không phải là không tiếp thụ được.
Đối với sự trầm mặc của Hạ Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, lên tiếng nói!”Cô bây giờ ở nơi nào?”
“Làm gì?” Hạ Cảnh Điềm nhanh hỏi.
“Chúng ta gặp mặt a!” Đỗ Thiên Trạch toan tính nói, nói chuyện trong điện thoại luôn thiếu niềm vui thú, hắn muốn tận mắt nhìn thấy biểu lộ hiện giờ của Hạ Cảnh Điềm.
“Không cần, anh còn chê chúng ta quan hệ không đủ ám muội sao?” Hạ Cảnh Điềm rất nhanh cự tuyệt lên tiếng.
“Thực sự không cần? Cô chẳng lẽ không muốn nghe xem biện pháp của tôi?” Đỗ Thiên Trạch dụ dỗ.
Những lời này đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyển biến tốt, nàng vội hỏi!”Biện pháp gì?”
“Gặp mặt tôi mới nói.” Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt thành thật lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm không có biện pháp, chỉ phải phiết môi nói!”Được được, anh nói ở đâu gặp mặt a! Tôi gọi xe đi qua đỡ phải bị chụp ảnh.”
Hạ Cảnh Điềm câu này như tránh xa người ngoài ngàn dậm, thực sự làm cho Đỗ Thiên Trạch cảm giác thất bại, hắn nhíu mày, không vui hừ nhẹ, “Cô thực sự chán ghét cùng tôi một chỗ như vậy sao?”
“Cùng anh một chỗ tôi có tốt gì? dính vào anh giờ tôi mới khổ. Tôi van anh, đừng hại tôi tựu a di đà Phật.” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được mắng hắn một câu, phát sinh chuyện này nàng hiểu, nhưng là, tuyệt đối sẽ không có lần sau, nàng thầm nghĩ trãi qua cuộc sống bình thường, đối với nàng mà nói bình thường mới là phúc.
“A. . .” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, bị kinh hải làm bàn tay phát run, mất thăng bằng làm tờ báo rớt lại quán, lập tức rước lấy sự để ý của chủ sạp, hương ánh mắt cận thị nhìn Hạ Cảnh Điềm lên tiếng nói!”Tiểu thư, cô có muốn mua báo không a?!”
Sạp chủ nói xong, cầm lấy tờ báo Hạ Cảnh Điềm vừa để rơi lại, ánh mắt nhìn sang trang đầu, lắc đầu giận dữ nói!”Ai, thói đời bạc bẽo a! Những công tử có tiền ngoại trừ gái và rượu thì có tiền đồ gì?”
Lời nói của chủ sạp làm cho Hạ Cảnh Điềm như phát hiện điều gì, cũng may hiện tại nàng chỉ bị liên lụy nhẹ, nàng bất giác lấy tóc che đi phần mặt lộ ra, tay một lần nữa cầm lấy tờ báo , “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền a!”
Ông chủ tay lấy danh mục báo tính tiền, Hạ Cảnh Điềm buông tiền trả như chạy trốn, cầm tờ báo bước nhanh đi đến một nơi không người mới mở ra chăm chú đọc lấy, khi thấy cái tiêu đề to đến dọa người, nàng cả người đều như mộng, “Tình nhân bí mật của tân tổng tái tập đoàn Đỗ thị!” Nhìn nội dung, Hạ Cảnh Điềm không khỏi bội phục tin tức của giới giải trí, khuếch đại và giả tạo, nàng khi nào thì thành tình nhân của Đỗ Thiên Trạch rồi?
Bất quá, nhìn nhìn lại tấm hình, tư thế ôm thân mật, ánh mắt ám muội, còn có, Đỗ Thiên Trạch khi nào thì dùng loại ánh mắt này nhìn mình? Mà thần sắc mình, trời ạ! Lại có vẻ như rất hưởng thụ, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy muốn choáng váng ngất xỉu thôi.
Làm sao bây giờ? Nếu như bị ba mẹ thấy được thì làm sao bây giờ? Cái này chết chắc rồi, cái này là cái gì, hơn nữa, nội dung còn đem nàng ghi thành loại phụ nữ hám giàu bám theo Đỗ Thiên Trạch, càng giận hơn là những ký giả này còn muốn tìm ra thân phận nàng, thân phận Hạ Cảnh Điềm thì là một tiểu thư thì chắc không có rồi, vạn nhất bị nắm được, bản thân sẽ không còn mặt mũi trước mặt bạn bè.
Đang cảm thấy sứt đầu mẻ trán, Hạ Cảnh Điềm nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch, cầm lấy điện thoại không chút do dự liền gọi cho hắn.
Trong phòng họp lớn, Đỗ Thiên Trạch nhàm chán nghe cấp dưới thao thao bất tuyệt báo cáo, một đống lớn hạng mục công việc phải nghe khiến hắn đều nhanh muốn ngủ, nếu như không phải cha lần nữa yêu cầu hắn đến chủ trì hội nghị, hắn mới sẽ không lãng phí ngày nghỉ ngơi tốt đẹp mà chạy tới công ty tăng ca !
Đột nhiên, trong phòng không khí trầm trọng nghiêm túc vang lên một hồi chuông nhạc điện thoại, chính là của Đỗ Thiên Trạch, cắt đứt người quản lý đang báo cáo, tất cả mọi người dừng lại báo biểu, ánh mắt quăng về hướng Đỗ Thiên Trạch thần thái lười biếng.
Đỗ Thiên Trạch cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, nhịn xuống một cổ vui vẻ, sắc mặt đứng đắn ra lệnh, “Tôi nghe điện thoại, các người cứ tiếp tục.”
Ra hội nghị, Đỗ Thiên Trạch đi thẳng tới một phòng nghỉ, rất nhanh ấn nút trả lời, giọng mang theo một vòng vui sướng đắc ý, “Này.”
“Nội dung trên báo nên làm cái gì bây giờ?” Đối diện truyền đến tiếng nói dồn dập của Hạ Cảnh Điềm, mang theo một chút hổn hển.
Đỗ Thiên Trạch môi mỏng nhấc lên một vòng đùa giỡn, trả lời!”Lá cải.”
“Tôi đã nói với anh rồi, bây giờ thanh danh của tôi đều bị bọn họ hủy.” Hạ Cảnh Điềm chỉ kém không có tức giận đến rống to lên, người này như thế nào giống như không có sốt ruột vậy?
“Đây là xã hội tự do ngôn luận, chúng ta có thể làm gì sao?” Đỗ Thiên Trạch ngoài miệng mặc dù nói rất đứng đắn, nhưng là, khuôn mặt tuấn tú lại một bộ cười xấu xa, xem ra, muốn thu phục được Hạ Cảnh Điềm, cũng không phải khó khăn như vậy! Cái tin này đã đem nàng đẩy về phía mình, chỉ kém là nàng chưa chủ động đưa tới cửa.
Đối diện Hạ Cảnh Điềm trầm mặc không nói, kỳ thật chuyện này không thể trách ai, thật muốn trách thì trách mình cùng Đỗ Thiên Trạch thân cận quá, nếu không, cũng không trở thành tiêu đề của người, tin này tuy khó tiếp nhận, nhưng không phải là không tiếp thụ được.
Đối với sự trầm mặc của Hạ Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, lên tiếng nói!”Cô bây giờ ở nơi nào?”
“Làm gì?” Hạ Cảnh Điềm nhanh hỏi.
“Chúng ta gặp mặt a!” Đỗ Thiên Trạch toan tính nói, nói chuyện trong điện thoại luôn thiếu niềm vui thú, hắn muốn tận mắt nhìn thấy biểu lộ hiện giờ của Hạ Cảnh Điềm.
“Không cần, anh còn chê chúng ta quan hệ không đủ ám muội sao?” Hạ Cảnh Điềm rất nhanh cự tuyệt lên tiếng.
“Thực sự không cần? Cô chẳng lẽ không muốn nghe xem biện pháp của tôi?” Đỗ Thiên Trạch dụ dỗ.
Những lời này đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyển biến tốt, nàng vội hỏi!”Biện pháp gì?”
“Gặp mặt tôi mới nói.” Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt thành thật lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm không có biện pháp, chỉ phải phiết môi nói!”Được được, anh nói ở đâu gặp mặt a! Tôi gọi xe đi qua đỡ phải bị chụp ảnh.”
Hạ Cảnh Điềm câu này như tránh xa người ngoài ngàn dậm, thực sự làm cho Đỗ Thiên Trạch cảm giác thất bại, hắn nhíu mày, không vui hừ nhẹ, “Cô thực sự chán ghét cùng tôi một chỗ như vậy sao?”
“Cùng anh một chỗ tôi có tốt gì? dính vào anh giờ tôi mới khổ. Tôi van anh, đừng hại tôi tựu a di đà Phật.” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được mắng hắn một câu, phát sinh chuyện này nàng hiểu, nhưng là, tuyệt đối sẽ không có lần sau, nàng thầm nghĩ trãi qua cuộc sống bình thường, đối với nàng mà nói bình thường mới là phúc.
/155
|