Trong bóng tối mờ ảo cùng đêm khuya yên tĩnh, trên sôpha thái độ bất cần nữa nằm nữa dựa, Kỷ Vĩ Thần hai mắt híp lại, ngón tay thon dài kẹp lấy một nữa điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong phòng khách trống trải càng có vẻ cô đơn u buồn.
Đêm càng yên tĩnh cũng không xóa đi buồn bực của hắn, có như vậy những khoảnh khắc này, hắn mới càng bắt đầu nhớ đến hương vị của ly cà phê kia, nhưng nàng vì cái gì còn chưa có trở về? Điện thoại để trên bàn, chỉ cần hắn tùy ý gọi liền có thể biết vị trí nàng hiện tại, nhưng hắn không muốn, chỉ là một cô gái không hề đáng nói đến, có tư cách gì hắn phải coi trọng ? Nhưng, đêm quá an tĩnh, tâm lại không khỏi càng phiền muộn.
Ban đầu ăn cơm xong Hạ Cảnh Điềm muốn một mình trở về, nhưng trên xe nàng ngủ quên, đợi nàng tỉnh lại xe đã đến khu biệt thự rồi, nàng vốn định xuống đi bộ một lúc trước khi về, Đỗ Thiên Trạch cũng không đồng ý, bắt phải đưa đến tới cửa, đến cửa ra vào nàng đang nghĩ ngợi làm cho hắn nhanh lên trở về, đỡ phải bị người khác trông thấy sẽ không tốt, nhưng hắn lại chủ động xuống xe, hơn nữa, dưới tình huống này Hạ Cảnh Điềm còn không kịp phản ứng, hắn cánh tay to kéo đi nàng lại, Hạ Cảnh Điềm vừa định giãy dụa, lại nghe Đỗ Thiên Trạch tiếng nói như say mê!”Cho tôi ôm một chút, có thể không?”
Nhưng mà, cặp mắt hồ ly kia mang ý cười liếc về phía phòng khách đang sáng đèn, mắt sắc phát hiện bức màn bị nhấc lên, a…, anh ta đang nhìn sao?
Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, tay rất nhanh đẩy ra hắn, khẽ nói nhỏ!”Lúc này anh lại phát bệnh thần kinh gì vậy.”
“Đừng nói chuyện xa cách như vậy chứ, tốt xấu gì tôi cũng khổ cực như vậy đưa cô trở về mà!” Đỗ Thiên Trạch kéo môi cười nói, sau đó mở cửa xe, thong thả biến mất trong bóng đêm, nhưng là, trong nháy mắt rời đi đó, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên dị thường khó coi, hắn cắn chặt hàm răng như đang đè nén cái gì, tay nắm chặt tay lái ẩn ẩn nổi gân xanh.
Hạ Cảnh Điềm nhìn xe rời đi, vô thức nhẹ nhàng thở ra, đang muốn mở cửa thì cửa lại tự động mở, nàng có chút ngạc nhiên, đi vào cửa chính, thuận tay khóa lại, ngay khi Hạ Cảnh Điềm đi vào hoa viên, bức màn nơi cửa sổ cũng buông xuống, Kỷ Vĩ Thần mặt âm trầm, một lần nữa về lại ghế, dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Hạ Cảnh Điềm cũng nhanh chóng đi vào trong nháy mắt, cũng cảm giác không khí không đúng lắm, khi thấy người ngồi như bóng ma ở trên ghế nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, tay cũng mở đèn lên, Hạ Cảnh Điềm lúc này mới thấy rõ Kỷ Vĩ Thần mặt không biểu tình, nàng vừa đổi giày, vừa nén giận lên tiếng, “Vì cái gì không mở đèn?”
“Đi đâu?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm lạnh nhạt vang lên trầm mặc.
Hạ Cảnh Điềm đã sớm nghĩ đến hắn sẽ đặt câu hỏi, cho nên, đã sớm nghĩ kỹ lí do, không nhanh không chậm nói!”Cùng bạn đi ăn cơm.”
“Bạn nào?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm hơi có một tia hứng thú.
Hạ Cảnh Điềm giật mình, cau mày nói!”Một người quen mà thôi.”
“Người kia giống như là tôi cũng quen!” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt trào phúng .
“Ừm.” Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, cũng không phủ nhận, khẽ gật đầu, nguyên lai tưởng rằng hắn chỉ là tìm hỏi một chút mà thôi, đang muốn lên lầu lại bị sau lưng nói một câu dừng lại, “Ăn cơm cần về muộn như vậy sao?”
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn có chút biến sắc, lông mày nhíu chặt, nàng quay đầu lại hướng Kỷ Vĩ Thần chậm rãi cười, “Tôi không hiểu ý Kỷ tổng.”
“Các người đã làm gì?” Lời nói trực tiếp, sao so sánh được với ánh mắt Kỷ Vĩ Thần như tia X quang sắc bén bức bách nhìn về phía Hạ Cảnh Điềm.
“Chúng tôi chỉ là ăn một bữa cơm, còn có thể làm cái gì?” Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy buồn cười, hắn rốt cuộc đang hoài nghi cái gì?
“Tình ngay lý gian, cô không hiểu được người khác nhìn vào sẽ nói gì sao? Không nên dẫn một người đàn ông tới cửa nhà của tôi rồi diễn trò tình chàng ý thiếp?” Kỷ Vĩ Thần trong lời nói không che dấu được tức giận, vừa rồi một màn này với hắn mà nói, thật sự là chướng mắt, trước tiên đừng nói cô gái này có phải là quan trọng với hắn hay không, chỉ cần ở trước mặt hắn cùng đàn ông khác ôm ấp, cũng đã chạm đến giới hạn của hắn.
Hạ Cảnh Điềm giật mình, mới hồi tưởng lại mới vừa rồi bị Đỗ Thiên Trạch vô duyên vô cớ ôm, chẳng lẽ bị hắn nhìn thấy? Lòng lặng lẽ khó chịu một chút, nàng cắn răng ngầm bực, Đỗ Thiên Trạch thật đúng là chuyên gây chuyện cho nàng, cái này thảm rồi, nàng có lý cũng nói không rõ, nàng hơi nhếch môi, không có trả lời.
“Như thế nào? Chột dạ?” Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần tiếng nói lạnh vang lên, thanh âm có vô cùng tức giận.
Hạ Cảnh Điềm tuy trong lòng chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhất mực trầm tĩnh, nàng quay đầu lại, hướng Kỷ Vĩ Thần nhìn thẳng, lên tiếng nói!”Kỷ tổng, tôi hi vọng ngài có thể cho tôi không nói chuyện riêng của mình.” Làm người, ai không có những mối quan hệ giao tiếp cơ bản?
“Cho không gian hai người tư thông sao! Việc đó của cô cùng hết thảy đều không liên quan đến tôi, từ giờ trở đi, tôi muốn cô biết, nhiệm vụ làm tình nhân của cô được trả lại, nếu như cô đã như vậy không chịu nổi cô đơn, làm đàn ông như tôi cũng không phải không hiểu được, đêm nay, tôi cho cô cơ hội biểu hiện.” Nói xong, Kỷ Vĩ Thần đứng dậy trực tiếp hướng phòng tắm đi đến, lưu lại Hạ Cảnh Điềm ngơ ngác kinh ngạc.
Hạ Cảnh Điềm quả thực không thể tin được tai mình nghe được cái gì? Tiếp tục làm tình nhân? Đầu nàng trống rỗng , đây là chuyện gì xảy ra? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm phút chốc cảm giác toàn thân lạnh buốt không thôi.
Trong bồn tắm, Kỷ Vĩ Thần bóng dáng dấu dưới nước, hai mắt híp lại cho thấy hắn tâm tư không bình tĩnh, hắn không hiểu, vì sao hắn lại tức giận? Vì sao nhìn thấy cô gái này không nói gì mà không hiểu căm tức? Nàng chỉ là một người hầu, hắn đại khái có thể cho nàng phóng túng tùy ý, theo lý mà nói hắn có thể làm được, nhưng là vì cái gì rõ ràng một cô gái không liên quan cùng hắn luôn sẽ khơi mào hắn tâm tình buồn bực ? suy nghĩ phiền muộn này chiếm cứ lý trí hắn, hắn chậm rãi nhắm mắt, cố gắng nghĩ cách áp chế tâm tình.
Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên ở trong phòng đi tới đi lui, nàng không thể tưởng được chính mình một lần duy nhất tùy hứng lại mang đến kiếp nạn, Kỷ Vĩ Thần nói chắc không phải thật chứ! Hơn nữa, nghe trong lời nói của hắn, giống như nghiêm trọng hoài nghi quan hệ của nàng cùng Đỗ Thiên Trạch, cái này là hiểu lầm lớn.
Nàng đang lo lắng, đã thấy cửa bị đẩy ra rồi, Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trên giường Hạ Cảnh Điềm, nâng cao lông mày, “Cô không tắm rửa?”
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Lập tức đi. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm biểu lộ sững sờ, dưới ánh mắt hắn nóng rực, nàng bắt đầu có chút nói không ra suy nghĩ gì.
“Tôi trên giường chờ cô.” Kỷ Vĩ Thần nói xong, ném lại Hạ Cảnh Điềm ở đó rồi đi vào phòng của hắn.
Hạ Cảnh Điềm đầu oanh tạc một tiếng, đồng thời, đã ở trong lòng thầm xấu hổ, lời của hắn rất ám muội, luôn làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, Hạ Cảnh Điềm thở ra một hơi, ngẫm lại, trốn cũng trốn không khỏi, đối mặt a! Nói gì thì nói, có được một soái ca như vậy, cũng có thể là một loại phúc khí? Nàng hoàn toàn hiểu rõ, hai người bạn tốt của mình A Nhã và Tiểu Ngữ mỗi lần nói đến Kỷ Vĩ Thần, đều rất rõ muốn cùng hắn phát sinh tình một đêm…, lúc ấy đó nghe được Hạ Cảnh Điềm cũng hơi khiếp sợ, nhưng hôm nay, chính mình gặp phải coi như là hưởng thụ một loại phúc khí vậy!
Khi Hạ Cảnh Điềm trên người mặc áo ngủ đứng ở cửa phòng Kỷ Vĩ Thần, nhìn vào đó đúng là cảm giác muốn phạm tội, Kỷ Vĩ Thần dáng người tuyệt đối cường tráng săn chắc, bên cạnh giường trên bàn đã uống xong ly rượu vang đỏ, mùi rượu thơm ẩn ẩn phiêu tán trong phòng, kéo theo không khí càng thêm ám muội mê ly.
Hôm nay, duy nhất làm cho Hạ Cảnh Điềm không dám lớn mật nhìn thẳng chính là, hai mắt lạnh lùng như băng kia, đàn ông có được ánh mắt như vậy, người thông minh cũng biết không nên tiếp cận, nhưng là, Hạ Cảnh Điềm đã không có đường lui, nàng hít thở sâu một hơi, cất bước đi đến bên giường, xốc lên chăn nằm vào.
Kỷ Vĩ Thần liếc nhìn nàng, nội tâm lại dâng lên cảm giác kỳ quái, so với những công cụ ấm giường khác, nàng là một người duy nhất không dựa vào thủ đoạn dụ dỗ hắn, nhưng có thể dẫn ra dục vọng của hắn dễ dàng, cũng là một người duy nhất làm cho hắn dưới ánh đèn có thể cẩn thận thưởng thức, hắn nghiêng thân thể, mắt đẹp nhìn gương mặt Hạ Cảnh Điềm trầm tĩnh, da thịt phấn nộn dưới ánh đèn thêm hồng hào, mở lên cặp mi cong dài, cặp mắt kia hắc bạch phân minh như trẻ con, hơi bối rối lại ra vẻ trấn định làm cho hắn có chút buồn cười, tại trước mặt nàng, hắn tựa như hổ lang đói khát nhìn nàng như bữa cơm ngon, nói thật ra, muốn nàng, đã rất lâu rồi, đêm nay chỉ là lấy một cái cớ mà thôi.
Khuôn mặt tuấn tú trước mắt càng phóng đại, Hạ Cảnh Điềm cố gắng bình tĩnh hô hấp, không cho hắn nhìn ra mình khẩn trương bối rối, ánh mắt của hắn mang theo dục vọng lướt đến bờ môi nàng mềm mại đỏ mọng, xúc cảm trắng nõn cùng đỏ tươi như độc dược làm cho hắn nghiện, hắn cánh tay to đột nhiên duỗi, đem Hạ Cảnh Điềm thân thể nhỏ nhắn ép dưới thân, bắt đầu hôn cuồng loạn, lý trí bắt đầu không khống chế được, suy nghĩ bắt đầu bị lạc, hết thảy trước dục vọng mất đi, hai người quấn giao nhau, trong bóng tối hai thân thể mật thiết hợp lại thành một.
Tiếng yêu kiều thở dốc làm hắn càng không thể tự kềm chế càng lún càng sâu.
Nửa đêm, trong phòng dưới ánh đèn mờ ảo như trước, Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng trong tay cầm ly rượu, nhìn qua bên người cô gái đang ngủ say bắt đầu trầm tư, trầm tư của hắn cùng cô gái này hết thảy có quan hệ, vừa rồi tình cảm mãnh liệt, so với những phụ nữ có mục đích trước đây, nàng cho hắn cảm giác bất đồng, hơn nữa cái loại cảm giác này chết tiệt chẳng khác nào dụ dỗ hắn, luôn làm cho hắn không thể khống chế say mê, tay của nàng chưa bao giờ tự động ôm hắn, nụ hôn của nàng cũng không tự động in lên, chưa bao giờ trôi qua như thế, thơm ngọt ngào như thế.
Dưới đèn Hạ Cảnh Điềm hô hấp thở nhẹ, cặp môi đỏ mọng khẻ nhếch, hô hấp đều đều, lông mày nhíu lại biểu hiện ra nàng vừa rồi vì mãnh liệt qua đi mà mệt mỏi, tóc đen ẩm ướt tán lạc bên gối, cứ như vậy hé ra gương mặt say ngủ lại làm cho Kỷ Vĩ Thần ẩn nhẫnđè nén thống khổ, vừa mới kích tình qua đi, lại bị gương mặt không hề hấp dẫn kia quyến rũ ra lại, với hắn mà nói, thật là có chút không cam lòng.
Cúi người một chút, tay thon dài phác thảo nàng ngủ quan xinh xắn, cuối cùng dừng ở cặp môi mềm mại, nhẹ nhàng ma sát, hưởng thụ cảm giác nhẵn mịn, so với trước đây nhu cầu mỗi tuần một lần, nàng đã gây cho hắn cảm giác muốn nhiều hơn thế.
Đêm càng yên tĩnh cũng không xóa đi buồn bực của hắn, có như vậy những khoảnh khắc này, hắn mới càng bắt đầu nhớ đến hương vị của ly cà phê kia, nhưng nàng vì cái gì còn chưa có trở về? Điện thoại để trên bàn, chỉ cần hắn tùy ý gọi liền có thể biết vị trí nàng hiện tại, nhưng hắn không muốn, chỉ là một cô gái không hề đáng nói đến, có tư cách gì hắn phải coi trọng ? Nhưng, đêm quá an tĩnh, tâm lại không khỏi càng phiền muộn.
Ban đầu ăn cơm xong Hạ Cảnh Điềm muốn một mình trở về, nhưng trên xe nàng ngủ quên, đợi nàng tỉnh lại xe đã đến khu biệt thự rồi, nàng vốn định xuống đi bộ một lúc trước khi về, Đỗ Thiên Trạch cũng không đồng ý, bắt phải đưa đến tới cửa, đến cửa ra vào nàng đang nghĩ ngợi làm cho hắn nhanh lên trở về, đỡ phải bị người khác trông thấy sẽ không tốt, nhưng hắn lại chủ động xuống xe, hơn nữa, dưới tình huống này Hạ Cảnh Điềm còn không kịp phản ứng, hắn cánh tay to kéo đi nàng lại, Hạ Cảnh Điềm vừa định giãy dụa, lại nghe Đỗ Thiên Trạch tiếng nói như say mê!”Cho tôi ôm một chút, có thể không?”
Nhưng mà, cặp mắt hồ ly kia mang ý cười liếc về phía phòng khách đang sáng đèn, mắt sắc phát hiện bức màn bị nhấc lên, a…, anh ta đang nhìn sao?
Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, tay rất nhanh đẩy ra hắn, khẽ nói nhỏ!”Lúc này anh lại phát bệnh thần kinh gì vậy.”
“Đừng nói chuyện xa cách như vậy chứ, tốt xấu gì tôi cũng khổ cực như vậy đưa cô trở về mà!” Đỗ Thiên Trạch kéo môi cười nói, sau đó mở cửa xe, thong thả biến mất trong bóng đêm, nhưng là, trong nháy mắt rời đi đó, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên dị thường khó coi, hắn cắn chặt hàm răng như đang đè nén cái gì, tay nắm chặt tay lái ẩn ẩn nổi gân xanh.
Hạ Cảnh Điềm nhìn xe rời đi, vô thức nhẹ nhàng thở ra, đang muốn mở cửa thì cửa lại tự động mở, nàng có chút ngạc nhiên, đi vào cửa chính, thuận tay khóa lại, ngay khi Hạ Cảnh Điềm đi vào hoa viên, bức màn nơi cửa sổ cũng buông xuống, Kỷ Vĩ Thần mặt âm trầm, một lần nữa về lại ghế, dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Hạ Cảnh Điềm cũng nhanh chóng đi vào trong nháy mắt, cũng cảm giác không khí không đúng lắm, khi thấy người ngồi như bóng ma ở trên ghế nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, tay cũng mở đèn lên, Hạ Cảnh Điềm lúc này mới thấy rõ Kỷ Vĩ Thần mặt không biểu tình, nàng vừa đổi giày, vừa nén giận lên tiếng, “Vì cái gì không mở đèn?”
“Đi đâu?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm lạnh nhạt vang lên trầm mặc.
Hạ Cảnh Điềm đã sớm nghĩ đến hắn sẽ đặt câu hỏi, cho nên, đã sớm nghĩ kỹ lí do, không nhanh không chậm nói!”Cùng bạn đi ăn cơm.”
“Bạn nào?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm hơi có một tia hứng thú.
Hạ Cảnh Điềm giật mình, cau mày nói!”Một người quen mà thôi.”
“Người kia giống như là tôi cũng quen!” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt trào phúng .
“Ừm.” Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, cũng không phủ nhận, khẽ gật đầu, nguyên lai tưởng rằng hắn chỉ là tìm hỏi một chút mà thôi, đang muốn lên lầu lại bị sau lưng nói một câu dừng lại, “Ăn cơm cần về muộn như vậy sao?”
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn có chút biến sắc, lông mày nhíu chặt, nàng quay đầu lại hướng Kỷ Vĩ Thần chậm rãi cười, “Tôi không hiểu ý Kỷ tổng.”
“Các người đã làm gì?” Lời nói trực tiếp, sao so sánh được với ánh mắt Kỷ Vĩ Thần như tia X quang sắc bén bức bách nhìn về phía Hạ Cảnh Điềm.
“Chúng tôi chỉ là ăn một bữa cơm, còn có thể làm cái gì?” Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy buồn cười, hắn rốt cuộc đang hoài nghi cái gì?
“Tình ngay lý gian, cô không hiểu được người khác nhìn vào sẽ nói gì sao? Không nên dẫn một người đàn ông tới cửa nhà của tôi rồi diễn trò tình chàng ý thiếp?” Kỷ Vĩ Thần trong lời nói không che dấu được tức giận, vừa rồi một màn này với hắn mà nói, thật sự là chướng mắt, trước tiên đừng nói cô gái này có phải là quan trọng với hắn hay không, chỉ cần ở trước mặt hắn cùng đàn ông khác ôm ấp, cũng đã chạm đến giới hạn của hắn.
Hạ Cảnh Điềm giật mình, mới hồi tưởng lại mới vừa rồi bị Đỗ Thiên Trạch vô duyên vô cớ ôm, chẳng lẽ bị hắn nhìn thấy? Lòng lặng lẽ khó chịu một chút, nàng cắn răng ngầm bực, Đỗ Thiên Trạch thật đúng là chuyên gây chuyện cho nàng, cái này thảm rồi, nàng có lý cũng nói không rõ, nàng hơi nhếch môi, không có trả lời.
“Như thế nào? Chột dạ?” Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần tiếng nói lạnh vang lên, thanh âm có vô cùng tức giận.
Hạ Cảnh Điềm tuy trong lòng chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhất mực trầm tĩnh, nàng quay đầu lại, hướng Kỷ Vĩ Thần nhìn thẳng, lên tiếng nói!”Kỷ tổng, tôi hi vọng ngài có thể cho tôi không nói chuyện riêng của mình.” Làm người, ai không có những mối quan hệ giao tiếp cơ bản?
“Cho không gian hai người tư thông sao! Việc đó của cô cùng hết thảy đều không liên quan đến tôi, từ giờ trở đi, tôi muốn cô biết, nhiệm vụ làm tình nhân của cô được trả lại, nếu như cô đã như vậy không chịu nổi cô đơn, làm đàn ông như tôi cũng không phải không hiểu được, đêm nay, tôi cho cô cơ hội biểu hiện.” Nói xong, Kỷ Vĩ Thần đứng dậy trực tiếp hướng phòng tắm đi đến, lưu lại Hạ Cảnh Điềm ngơ ngác kinh ngạc.
Hạ Cảnh Điềm quả thực không thể tin được tai mình nghe được cái gì? Tiếp tục làm tình nhân? Đầu nàng trống rỗng , đây là chuyện gì xảy ra? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm phút chốc cảm giác toàn thân lạnh buốt không thôi.
Trong bồn tắm, Kỷ Vĩ Thần bóng dáng dấu dưới nước, hai mắt híp lại cho thấy hắn tâm tư không bình tĩnh, hắn không hiểu, vì sao hắn lại tức giận? Vì sao nhìn thấy cô gái này không nói gì mà không hiểu căm tức? Nàng chỉ là một người hầu, hắn đại khái có thể cho nàng phóng túng tùy ý, theo lý mà nói hắn có thể làm được, nhưng là vì cái gì rõ ràng một cô gái không liên quan cùng hắn luôn sẽ khơi mào hắn tâm tình buồn bực ? suy nghĩ phiền muộn này chiếm cứ lý trí hắn, hắn chậm rãi nhắm mắt, cố gắng nghĩ cách áp chế tâm tình.
Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên ở trong phòng đi tới đi lui, nàng không thể tưởng được chính mình một lần duy nhất tùy hứng lại mang đến kiếp nạn, Kỷ Vĩ Thần nói chắc không phải thật chứ! Hơn nữa, nghe trong lời nói của hắn, giống như nghiêm trọng hoài nghi quan hệ của nàng cùng Đỗ Thiên Trạch, cái này là hiểu lầm lớn.
Nàng đang lo lắng, đã thấy cửa bị đẩy ra rồi, Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trên giường Hạ Cảnh Điềm, nâng cao lông mày, “Cô không tắm rửa?”
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Lập tức đi. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm biểu lộ sững sờ, dưới ánh mắt hắn nóng rực, nàng bắt đầu có chút nói không ra suy nghĩ gì.
“Tôi trên giường chờ cô.” Kỷ Vĩ Thần nói xong, ném lại Hạ Cảnh Điềm ở đó rồi đi vào phòng của hắn.
Hạ Cảnh Điềm đầu oanh tạc một tiếng, đồng thời, đã ở trong lòng thầm xấu hổ, lời của hắn rất ám muội, luôn làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, Hạ Cảnh Điềm thở ra một hơi, ngẫm lại, trốn cũng trốn không khỏi, đối mặt a! Nói gì thì nói, có được một soái ca như vậy, cũng có thể là một loại phúc khí? Nàng hoàn toàn hiểu rõ, hai người bạn tốt của mình A Nhã và Tiểu Ngữ mỗi lần nói đến Kỷ Vĩ Thần, đều rất rõ muốn cùng hắn phát sinh tình một đêm…, lúc ấy đó nghe được Hạ Cảnh Điềm cũng hơi khiếp sợ, nhưng hôm nay, chính mình gặp phải coi như là hưởng thụ một loại phúc khí vậy!
Khi Hạ Cảnh Điềm trên người mặc áo ngủ đứng ở cửa phòng Kỷ Vĩ Thần, nhìn vào đó đúng là cảm giác muốn phạm tội, Kỷ Vĩ Thần dáng người tuyệt đối cường tráng săn chắc, bên cạnh giường trên bàn đã uống xong ly rượu vang đỏ, mùi rượu thơm ẩn ẩn phiêu tán trong phòng, kéo theo không khí càng thêm ám muội mê ly.
Hôm nay, duy nhất làm cho Hạ Cảnh Điềm không dám lớn mật nhìn thẳng chính là, hai mắt lạnh lùng như băng kia, đàn ông có được ánh mắt như vậy, người thông minh cũng biết không nên tiếp cận, nhưng là, Hạ Cảnh Điềm đã không có đường lui, nàng hít thở sâu một hơi, cất bước đi đến bên giường, xốc lên chăn nằm vào.
Kỷ Vĩ Thần liếc nhìn nàng, nội tâm lại dâng lên cảm giác kỳ quái, so với những công cụ ấm giường khác, nàng là một người duy nhất không dựa vào thủ đoạn dụ dỗ hắn, nhưng có thể dẫn ra dục vọng của hắn dễ dàng, cũng là một người duy nhất làm cho hắn dưới ánh đèn có thể cẩn thận thưởng thức, hắn nghiêng thân thể, mắt đẹp nhìn gương mặt Hạ Cảnh Điềm trầm tĩnh, da thịt phấn nộn dưới ánh đèn thêm hồng hào, mở lên cặp mi cong dài, cặp mắt kia hắc bạch phân minh như trẻ con, hơi bối rối lại ra vẻ trấn định làm cho hắn có chút buồn cười, tại trước mặt nàng, hắn tựa như hổ lang đói khát nhìn nàng như bữa cơm ngon, nói thật ra, muốn nàng, đã rất lâu rồi, đêm nay chỉ là lấy một cái cớ mà thôi.
Khuôn mặt tuấn tú trước mắt càng phóng đại, Hạ Cảnh Điềm cố gắng bình tĩnh hô hấp, không cho hắn nhìn ra mình khẩn trương bối rối, ánh mắt của hắn mang theo dục vọng lướt đến bờ môi nàng mềm mại đỏ mọng, xúc cảm trắng nõn cùng đỏ tươi như độc dược làm cho hắn nghiện, hắn cánh tay to đột nhiên duỗi, đem Hạ Cảnh Điềm thân thể nhỏ nhắn ép dưới thân, bắt đầu hôn cuồng loạn, lý trí bắt đầu không khống chế được, suy nghĩ bắt đầu bị lạc, hết thảy trước dục vọng mất đi, hai người quấn giao nhau, trong bóng tối hai thân thể mật thiết hợp lại thành một.
Tiếng yêu kiều thở dốc làm hắn càng không thể tự kềm chế càng lún càng sâu.
Nửa đêm, trong phòng dưới ánh đèn mờ ảo như trước, Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng trong tay cầm ly rượu, nhìn qua bên người cô gái đang ngủ say bắt đầu trầm tư, trầm tư của hắn cùng cô gái này hết thảy có quan hệ, vừa rồi tình cảm mãnh liệt, so với những phụ nữ có mục đích trước đây, nàng cho hắn cảm giác bất đồng, hơn nữa cái loại cảm giác này chết tiệt chẳng khác nào dụ dỗ hắn, luôn làm cho hắn không thể khống chế say mê, tay của nàng chưa bao giờ tự động ôm hắn, nụ hôn của nàng cũng không tự động in lên, chưa bao giờ trôi qua như thế, thơm ngọt ngào như thế.
Dưới đèn Hạ Cảnh Điềm hô hấp thở nhẹ, cặp môi đỏ mọng khẻ nhếch, hô hấp đều đều, lông mày nhíu lại biểu hiện ra nàng vừa rồi vì mãnh liệt qua đi mà mệt mỏi, tóc đen ẩm ướt tán lạc bên gối, cứ như vậy hé ra gương mặt say ngủ lại làm cho Kỷ Vĩ Thần ẩn nhẫnđè nén thống khổ, vừa mới kích tình qua đi, lại bị gương mặt không hề hấp dẫn kia quyến rũ ra lại, với hắn mà nói, thật là có chút không cam lòng.
Cúi người một chút, tay thon dài phác thảo nàng ngủ quan xinh xắn, cuối cùng dừng ở cặp môi mềm mại, nhẹ nhàng ma sát, hưởng thụ cảm giác nhẵn mịn, so với trước đây nhu cầu mỗi tuần một lần, nàng đã gây cho hắn cảm giác muốn nhiều hơn thế.
/155
|