No. 1
Tôi tên là Cảnh Cảnh.
Người thân đều nói tên này không hay, Cảnh nhi, Cảnh nhi, nghe giống như phải cật lực nén nhịn uất ức với ai vậy.
Nhưng tôi thích cái tên này lắm. Tên có hay hay không chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là trong cái tên này chứa đựng tâm ý.
Bố mẹ tôi đều họ Cảnh, có lẽ lúc họ đặt tên cho tôi, trong đầu đều là “đoàn kết sức mạnh”, “kết tinh tình yêu” – những ý niệm đẹp đẽ như vậy, cho nên tôi được gọi là Cảnh Cảnh.
Có điều sau đó họ ly hôn.
Tôi cũng không chắc chắn với cách giải thích tên của mình, có phải chỉ là một bên tình nguyện hay không.
No. 2
Năm tôi thi cấp ba gặp phải dịch SARS. Trong thời kỳ rối loạn lúc ấy, là một học sinh bình thường của một trường trung học cơ sở bình thường, tôi đúng là không phúc hậu tiêu tốn tiền tài quốc gia mà.
Cuộc thi Tiếng Anh được bỏ qua phần nghe, độ khó đề thi Toán cũng được giảm bớt, đề thi môn Ngữ Văn trở thành đề văn của học sinh tiểu học, Vật lý, Hóa học được điều chỉnh xuống thang điểm thấp nhất trong tổng số điểm. Tóm lại, từ trước đến giờ nhiều lần tham gia cuộc thi thử nhưng bạn học Cảnh Cảnh chưa lần nào được đứng thứ ba cả lớp, vậy mà thi lên cấp đề thi chung lại được đứng thứ ba toàn trường.
Sau đó, các bạn cùng lớp kéo tôi đến cửa tiệm Kỳ Hạm của Adidas và cửa hàng Lý Ninh1 chụp ảnh.
Lý Ninh: Thương hiệu thể thao nổi tiếng của Trung Quốc, Lining. Lining được biết đến rộng rãi và bị chỉ trích nhiều với khẩu hiệu “biến tấu” của Adidas. Ngoài ra, logo hình chữ “L” của Li-Ning khá tương đồng với dấu ngoắc của Nike, trong khi khẩu hiệu “Nothing is Possible” (Không gì là không thể) chẳng khác biệt mấy so với “Just do it” (Cứ hành động đi!) của Nike.
Họ nói bức ảnh này biểu đạt “Nothing is impossible” – Không gì là không thể.
Sau đó lại để tôi đến trước cửa tiệm Nike giơ giấy bảng trúng tuyển màu đỏ của trường Chấn Hoa lên để chụp ảnh lưu niệm.
Họ nói rằng tấm ảnh thể hiện tinh thần “Just do it” – Hãy làm đi nào!
Tôi hỏi họ có hiểu hàm ý của cụm từ “Just do it” không, họ nói, sao lại không biết? Chính là giết nó!
Cuối cùng tôi không thể “giết” được Chấn Hoa. Điều này để sau hãy nói đi. Với lại, trong giai đoạn tôi buồn bực lúc đó, nghe nói Adidas vì một sự việc gây kinh ngạc nào đó mà trong lúc giận dữ đã thay đổi khẩu hiệu thành “Nothing is Impossible”.
Đây mới là chân tướng sự thật. Trên thế giới, điều duy nhất không thay đổi chính là sự thay đổi và điều duy nhất có thể trên thế giới này chính là điều không thể.
No. 3
Khi điền nguyện vọng, tôi điền nguyện vọng ba mục, đó là ban cơ bản Chấn Hoa, ban tự túc Chấn Hoa, ban phân ban Chấn Hoa.
Còn nhớ lúc phải nộp nguyện vọng, tôi là người cuối cùng nộp cho giáo viên. Che che giấu giấu, sợ bị người khác nhìn thấy.
Phải biết là, người luôn luôn đứng đầu lớp chúng tôi cũng không dám đăng ký vào Chấn Hoa. Cô bạn ấy đã đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn chọn trường trung học trực thuộc đại học sư phạm; chỉ cần đăng ký nguyện vọng trường sư phạm, thi đỗ với số điểm chuẩn là cô bạn có thể được bớt 10 điểm.
Lúc đó, trường sư phạm sử dụng phương thức này chính là đoạt đi một nhóm vốn có khả năng thi thi đỗ trường Chấn Hoa nhưng lại không tự tin với lực học xuất sắc của chính bản thân mình.
Khi ấy, mỗi khi kết thúc một kỳ thi, các bạn lớp tôi đều nói đùa trước mặt cô ấy rằng, cô ấy là mầm non tương lai của Chấn Hoa.
Chúng tôi không có ác ý, nhưng hồi lớp ba, cứ mỗi lần thi thử xong, cô ấy lại vì trò đùa này mà tức giận.
Không ít người vì điều này mà cho rằng cô ấy cố tình gây sự. Nhưng tôi hiểu cô ấy, chúng ta không phải chịu trách nhiệm khi dùng mấy câu nói để tâng bốc người khác, song chẳng may ngã xuống sẽ chẳng có ai đến đỡ cô ấy.
Về sau tôi kể với bố tôi chuyện này, bố tôi nói kiểu vuốt đuôi mà đánh giá rằng, Cảnh Cảnh à, khi đó con đã có đầy đủ điều kiện để có thể đỗ trường Chấn Hoa rồi, con có thể đứng dưới góc độ là mầm non của Chấn Hoa mà suy xét vấn đề, rất tốt.
Bố thật cmn thối mà… Tôi chợt nhớ ra ông ấy là bố tôi, không phải là bạn cùng bàn, vội vàng nuốt lại câu thường nói với bạn bè vào trong bụng.
Thực ra, quan hệ giữa tôi và bố tôi, rất giống “bạn cùng bàn”.
No. 4
Điền nguyện vọng như vậy là do bố tôi kiên quyết. Mục tiêu của ông là giữ vững phân hiệu, cố gắng tự túc.
Nói không chừng có thể đỗ vào ban cơ bản.
Tôi ngắt lời ông. Bố ơi, nếu như loại chuyện đó thực sự xảy ra, nhất định sẽ phải trả bằng một cái giá nào đó, ví dụ như giảm tuổi thọ.
Sau đó, dĩ nhiên tôi lại hồ đồ mà vào ban cơ bản.
Ban cơ bản của Chấn Hoa đó!
Đây căn bản là làm cuộc cho vay nặng lãi với lão Diêm vương, hơn nữa lại còn là mắc nợ nặng nề, mẹ nhà nó, lấy mạng của tôi đi!
No. 5
Giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi nói rằng, trong tất cả 13 lớp, chỉ có ba bạn đăng ký trường Chấn Hoa, một là Dư Châu Châu lớp 7, hai là Thẩm Sằn lớp 2, và người còn lại là tôi.
Thẩm Sằn cuối cùng thi không thành. Nghe đồn rằng cô bạn ấy đi vệ sinh cũng mang theo quyển sách từ đơn, cụm từ để học thuộc, là một người rất lợi hại. Ba năm đổi lấy một ngày kết quả thế này, tôi không biết nên nói gì nữa.
Vào một ngày mùa hè nắng to, lúc tôi ngồi xổm trước cửa nhà Khẳng Đức Cơ liếm cây kem ốc quế đậu xanh tránh nắng, ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy Thẩm Sằn đi ngang qua. Cô bạn ấy không mang ô, cũng không tránh ánh nắng gay gắt ngoài kia, vẫn như cũ đeo cái balo to, mặt mũi bóng nhẫy, trên trán có nổi mụn nữa.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi một cái nhưng không dừng lại. Ánh mắt rất bình tĩnh, giống như vừa nhìn một người qua đường vậy, làm cho lòng tôi rất kinh ngạc.
Có lẽ là do tôi cảm thấy chột dạ, người ta có thể căn bản không biết tôi là cái cọng hành nào.
Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân giống như đang đoạt lấy cây kem của người ta, còn ngồi ở góc tường cười ha ha liếm cây kem đến là thích thú.
Sau này mới biết cô ấy đi học lớp học bổ túc. Trước giờ giáo viên giảng bài toán học, vật lý và hóa học ở năm nhất trung học đều là những giáo viên có tiếng ở trường Chấn Hoa.
Cho dù cây kem có nằm trong tay ai thì Thẩm Sằn vẫn mãi là Thẩm Sằn.
Đột nhiên tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Cô ấy là một người đáng để cho người khác nhớ đến. Bất kể người khác có thích cô ấy hay không, mười năm nhớ lại, cô ấy vẫn là Thẩm Sằn, mỗi một động tác, mỗi sự kiên trì đều là của Thẩm Sằn.
Còn tôi? Họ đều nói cái gì, cái gì mà đến lúc thi nhất định tôi sẽ là nữ sinh thi không thành.
Mỗi buổi tối, tâm tình thiếu nữ phiền muộn của tôi khiến tôi phải gọi một cuộc điện thoại cho mẹ.
Mẹ tôi liền dùng ngữ điệu nhất quán nhanh chóng dạy cho tôi bài học: “Lúc con bé ấy thi, tâm lý không được tốt, việc này liên quan gì tới con, mẹ thấy con đúng là ăn no dửng mỡ!”
Mẹ tôi trước giờ đều không thích người thất bại.
Cho nên bà mới ly hôn với bố tôi.
No. 6
Trước khi cúp máy, bà nói rằng, nguyện vọng thi chuyển cấp của tôi chính là việc thành công nhất trong mười mấy năm từ lúc bà lấy ông đến lúc ly hôn.
Tôi nghĩ, vì vinh dự của bố tôi, tôi tổn thọ chút cũng được.
Mẹ tôi nói, nếu bà có thời gian, sẽ tận tay nuôi dưỡng tôi.
Bởi vì nhìn thấy bộ dạng biếng nhác càng ngày càng giống bố tôi, bà cảm thấy khó mà khoan nhượng được.
Nghe nói năm đó hai người họ kết hôn, bà nội tôi phản đối rất kịch liệt. Người xem bói nói rằng bố mẹ tôi bát tự không hợp, mẹ tôi cứng rắn, số khắc phu, người lớn trong nhà ai cũng đều tin chuyện này.
Gia cảnh của mẹ tôi không tốt, tính khí cương ngạnh của mẹ càng nghiệm chứng lời nói của thầy bói là đúng. Nghe đồn rằng lúc hai bên thông gia đang ngồi trên bàn ăn, vì bà nội chẳng may khoe khoang điều kiện gia thế tốt, ám chỉ mẹ tôi trèo cao, dẫn đến mẹ tôi phát cơn thịnh nộ, làm cho tình cảnh lúc đó mất kiểm soát.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, đều đi đến nước này rồi, vì sao cuối cùng họ lại ly hôn chứ?
Đối với thắc mắc của tôi, bố mẹ đều trả lời rất qua loa, hời hợt.
Mẹ nói, bố không nên vì lấy bà mà trở mặt với ông bà nội. Khi đó tôi còn nhỏ, vẫn ngu ngốc truy hỏi, vì sao?
Lông mi của mẹ tôi dựng đứng lên: “Thế nào, chẳng lẽ mẹ đây không đáng để bố con lấy à?”
Khi ấy, bố tôi cười ngô nghê, trả lời: “Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tất nhiên là đáng rồi.”
Đúng là không có tiền đồ.
Tôi tưởng tượng tính tình bố tôi tốt như vậy, bộ dạng trở mặt với người lớn sẽ trông như thế nào đây?
Mẹ tôi nói ông ấy rất nhu nhược, hèn nhát.
Nhưng ông lại vì bà mà chống đối với người lớn.
Một khắc bố tôi đẹp trai nhất kia, vậy mà bà lại không để trong lòng.
No. 7
Mẹ tôi dựa vào năng lực của bản thân trèo lên được tầng lớp thượng lưu, phụ trách cho vay của các xí nghiệp nhỏ và vừa, dốc sức làm đến mức từ một thân thể khỏe mạnh giờ lại bị bệnh mãn tính. Trái lại, ông bố “kim dung thế gia” của tôi lại một mực ở lại phòng chính sách của đại viện thị ủy nghiên cứu cách trồng hoa, nuôi chim, nuôi cá, luyện thái cực quyền.
Từ bề ngoài đến tính cách, từ năng lực đến IQ của tôi, tất cả đều giống bố.
Nói tóm lại, sự xinh đẹp và thông minh sáng suốt của mẹ và cả sự không cam chịu thất bại kia, chẳng truyền cho tôi chút nào cả.
Cơ hội chọn một trong hai tôi đều chọn sai cả, mỗi lần chọn một trong số bốn đáp án, tôi đều ngu dốt đoán không đúng.
Mẹ tôi rất bận nên tôi cũng không muốn nói chuyện giết thời gian với bà.
Hỏi thăm mấy câu về việc chuẩn bị trước khi khai giảng, bà liền “say goodbye”.
Vừa nói “Hai ngày nữa nói chuyện tiếp” bà đang định dập máy thì tôi đột nhiên kêu lên một tiếng:
“Mẹ!”
“Lại có chuyện gì nữa?” Ngữ điệu của bà có chút không kiên nhẫn. Nếu không phải tôi hiểu cái tính nôn nóng của bà, thì đã sớm bị dọa cho sợ vứt *** luôn điện thoại xuống tầng rồi.
Song hiện tại tôi chỉ là ôm chặt điện thoại, không biết nên nói thế nào.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ngữ điệu của bà nhu hòa đi một chút.
“Bố muốn kết hôn, mẹ có biết không?”
Tôi tên là Cảnh Cảnh.
Người thân đều nói tên này không hay, Cảnh nhi, Cảnh nhi, nghe giống như phải cật lực nén nhịn uất ức với ai vậy.
Nhưng tôi thích cái tên này lắm. Tên có hay hay không chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là trong cái tên này chứa đựng tâm ý.
Bố mẹ tôi đều họ Cảnh, có lẽ lúc họ đặt tên cho tôi, trong đầu đều là “đoàn kết sức mạnh”, “kết tinh tình yêu” – những ý niệm đẹp đẽ như vậy, cho nên tôi được gọi là Cảnh Cảnh.
Có điều sau đó họ ly hôn.
Tôi cũng không chắc chắn với cách giải thích tên của mình, có phải chỉ là một bên tình nguyện hay không.
No. 2
Năm tôi thi cấp ba gặp phải dịch SARS. Trong thời kỳ rối loạn lúc ấy, là một học sinh bình thường của một trường trung học cơ sở bình thường, tôi đúng là không phúc hậu tiêu tốn tiền tài quốc gia mà.
Cuộc thi Tiếng Anh được bỏ qua phần nghe, độ khó đề thi Toán cũng được giảm bớt, đề thi môn Ngữ Văn trở thành đề văn của học sinh tiểu học, Vật lý, Hóa học được điều chỉnh xuống thang điểm thấp nhất trong tổng số điểm. Tóm lại, từ trước đến giờ nhiều lần tham gia cuộc thi thử nhưng bạn học Cảnh Cảnh chưa lần nào được đứng thứ ba cả lớp, vậy mà thi lên cấp đề thi chung lại được đứng thứ ba toàn trường.
Sau đó, các bạn cùng lớp kéo tôi đến cửa tiệm Kỳ Hạm của Adidas và cửa hàng Lý Ninh1 chụp ảnh.
Lý Ninh: Thương hiệu thể thao nổi tiếng của Trung Quốc, Lining. Lining được biết đến rộng rãi và bị chỉ trích nhiều với khẩu hiệu “biến tấu” của Adidas. Ngoài ra, logo hình chữ “L” của Li-Ning khá tương đồng với dấu ngoắc của Nike, trong khi khẩu hiệu “Nothing is Possible” (Không gì là không thể) chẳng khác biệt mấy so với “Just do it” (Cứ hành động đi!) của Nike.
Họ nói bức ảnh này biểu đạt “Nothing is impossible” – Không gì là không thể.
Sau đó lại để tôi đến trước cửa tiệm Nike giơ giấy bảng trúng tuyển màu đỏ của trường Chấn Hoa lên để chụp ảnh lưu niệm.
Họ nói rằng tấm ảnh thể hiện tinh thần “Just do it” – Hãy làm đi nào!
Tôi hỏi họ có hiểu hàm ý của cụm từ “Just do it” không, họ nói, sao lại không biết? Chính là giết nó!
Cuối cùng tôi không thể “giết” được Chấn Hoa. Điều này để sau hãy nói đi. Với lại, trong giai đoạn tôi buồn bực lúc đó, nghe nói Adidas vì một sự việc gây kinh ngạc nào đó mà trong lúc giận dữ đã thay đổi khẩu hiệu thành “Nothing is Impossible”.
Đây mới là chân tướng sự thật. Trên thế giới, điều duy nhất không thay đổi chính là sự thay đổi và điều duy nhất có thể trên thế giới này chính là điều không thể.
No. 3
Khi điền nguyện vọng, tôi điền nguyện vọng ba mục, đó là ban cơ bản Chấn Hoa, ban tự túc Chấn Hoa, ban phân ban Chấn Hoa.
Còn nhớ lúc phải nộp nguyện vọng, tôi là người cuối cùng nộp cho giáo viên. Che che giấu giấu, sợ bị người khác nhìn thấy.
Phải biết là, người luôn luôn đứng đầu lớp chúng tôi cũng không dám đăng ký vào Chấn Hoa. Cô bạn ấy đã đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn chọn trường trung học trực thuộc đại học sư phạm; chỉ cần đăng ký nguyện vọng trường sư phạm, thi đỗ với số điểm chuẩn là cô bạn có thể được bớt 10 điểm.
Lúc đó, trường sư phạm sử dụng phương thức này chính là đoạt đi một nhóm vốn có khả năng thi thi đỗ trường Chấn Hoa nhưng lại không tự tin với lực học xuất sắc của chính bản thân mình.
Khi ấy, mỗi khi kết thúc một kỳ thi, các bạn lớp tôi đều nói đùa trước mặt cô ấy rằng, cô ấy là mầm non tương lai của Chấn Hoa.
Chúng tôi không có ác ý, nhưng hồi lớp ba, cứ mỗi lần thi thử xong, cô ấy lại vì trò đùa này mà tức giận.
Không ít người vì điều này mà cho rằng cô ấy cố tình gây sự. Nhưng tôi hiểu cô ấy, chúng ta không phải chịu trách nhiệm khi dùng mấy câu nói để tâng bốc người khác, song chẳng may ngã xuống sẽ chẳng có ai đến đỡ cô ấy.
Về sau tôi kể với bố tôi chuyện này, bố tôi nói kiểu vuốt đuôi mà đánh giá rằng, Cảnh Cảnh à, khi đó con đã có đầy đủ điều kiện để có thể đỗ trường Chấn Hoa rồi, con có thể đứng dưới góc độ là mầm non của Chấn Hoa mà suy xét vấn đề, rất tốt.
Bố thật cmn thối mà… Tôi chợt nhớ ra ông ấy là bố tôi, không phải là bạn cùng bàn, vội vàng nuốt lại câu thường nói với bạn bè vào trong bụng.
Thực ra, quan hệ giữa tôi và bố tôi, rất giống “bạn cùng bàn”.
No. 4
Điền nguyện vọng như vậy là do bố tôi kiên quyết. Mục tiêu của ông là giữ vững phân hiệu, cố gắng tự túc.
Nói không chừng có thể đỗ vào ban cơ bản.
Tôi ngắt lời ông. Bố ơi, nếu như loại chuyện đó thực sự xảy ra, nhất định sẽ phải trả bằng một cái giá nào đó, ví dụ như giảm tuổi thọ.
Sau đó, dĩ nhiên tôi lại hồ đồ mà vào ban cơ bản.
Ban cơ bản của Chấn Hoa đó!
Đây căn bản là làm cuộc cho vay nặng lãi với lão Diêm vương, hơn nữa lại còn là mắc nợ nặng nề, mẹ nhà nó, lấy mạng của tôi đi!
No. 5
Giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi nói rằng, trong tất cả 13 lớp, chỉ có ba bạn đăng ký trường Chấn Hoa, một là Dư Châu Châu lớp 7, hai là Thẩm Sằn lớp 2, và người còn lại là tôi.
Thẩm Sằn cuối cùng thi không thành. Nghe đồn rằng cô bạn ấy đi vệ sinh cũng mang theo quyển sách từ đơn, cụm từ để học thuộc, là một người rất lợi hại. Ba năm đổi lấy một ngày kết quả thế này, tôi không biết nên nói gì nữa.
Vào một ngày mùa hè nắng to, lúc tôi ngồi xổm trước cửa nhà Khẳng Đức Cơ liếm cây kem ốc quế đậu xanh tránh nắng, ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy Thẩm Sằn đi ngang qua. Cô bạn ấy không mang ô, cũng không tránh ánh nắng gay gắt ngoài kia, vẫn như cũ đeo cái balo to, mặt mũi bóng nhẫy, trên trán có nổi mụn nữa.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi một cái nhưng không dừng lại. Ánh mắt rất bình tĩnh, giống như vừa nhìn một người qua đường vậy, làm cho lòng tôi rất kinh ngạc.
Có lẽ là do tôi cảm thấy chột dạ, người ta có thể căn bản không biết tôi là cái cọng hành nào.
Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân giống như đang đoạt lấy cây kem của người ta, còn ngồi ở góc tường cười ha ha liếm cây kem đến là thích thú.
Sau này mới biết cô ấy đi học lớp học bổ túc. Trước giờ giáo viên giảng bài toán học, vật lý và hóa học ở năm nhất trung học đều là những giáo viên có tiếng ở trường Chấn Hoa.
Cho dù cây kem có nằm trong tay ai thì Thẩm Sằn vẫn mãi là Thẩm Sằn.
Đột nhiên tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Cô ấy là một người đáng để cho người khác nhớ đến. Bất kể người khác có thích cô ấy hay không, mười năm nhớ lại, cô ấy vẫn là Thẩm Sằn, mỗi một động tác, mỗi sự kiên trì đều là của Thẩm Sằn.
Còn tôi? Họ đều nói cái gì, cái gì mà đến lúc thi nhất định tôi sẽ là nữ sinh thi không thành.
Mỗi buổi tối, tâm tình thiếu nữ phiền muộn của tôi khiến tôi phải gọi một cuộc điện thoại cho mẹ.
Mẹ tôi liền dùng ngữ điệu nhất quán nhanh chóng dạy cho tôi bài học: “Lúc con bé ấy thi, tâm lý không được tốt, việc này liên quan gì tới con, mẹ thấy con đúng là ăn no dửng mỡ!”
Mẹ tôi trước giờ đều không thích người thất bại.
Cho nên bà mới ly hôn với bố tôi.
No. 6
Trước khi cúp máy, bà nói rằng, nguyện vọng thi chuyển cấp của tôi chính là việc thành công nhất trong mười mấy năm từ lúc bà lấy ông đến lúc ly hôn.
Tôi nghĩ, vì vinh dự của bố tôi, tôi tổn thọ chút cũng được.
Mẹ tôi nói, nếu bà có thời gian, sẽ tận tay nuôi dưỡng tôi.
Bởi vì nhìn thấy bộ dạng biếng nhác càng ngày càng giống bố tôi, bà cảm thấy khó mà khoan nhượng được.
Nghe nói năm đó hai người họ kết hôn, bà nội tôi phản đối rất kịch liệt. Người xem bói nói rằng bố mẹ tôi bát tự không hợp, mẹ tôi cứng rắn, số khắc phu, người lớn trong nhà ai cũng đều tin chuyện này.
Gia cảnh của mẹ tôi không tốt, tính khí cương ngạnh của mẹ càng nghiệm chứng lời nói của thầy bói là đúng. Nghe đồn rằng lúc hai bên thông gia đang ngồi trên bàn ăn, vì bà nội chẳng may khoe khoang điều kiện gia thế tốt, ám chỉ mẹ tôi trèo cao, dẫn đến mẹ tôi phát cơn thịnh nộ, làm cho tình cảnh lúc đó mất kiểm soát.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, đều đi đến nước này rồi, vì sao cuối cùng họ lại ly hôn chứ?
Đối với thắc mắc của tôi, bố mẹ đều trả lời rất qua loa, hời hợt.
Mẹ nói, bố không nên vì lấy bà mà trở mặt với ông bà nội. Khi đó tôi còn nhỏ, vẫn ngu ngốc truy hỏi, vì sao?
Lông mi của mẹ tôi dựng đứng lên: “Thế nào, chẳng lẽ mẹ đây không đáng để bố con lấy à?”
Khi ấy, bố tôi cười ngô nghê, trả lời: “Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tất nhiên là đáng rồi.”
Đúng là không có tiền đồ.
Tôi tưởng tượng tính tình bố tôi tốt như vậy, bộ dạng trở mặt với người lớn sẽ trông như thế nào đây?
Mẹ tôi nói ông ấy rất nhu nhược, hèn nhát.
Nhưng ông lại vì bà mà chống đối với người lớn.
Một khắc bố tôi đẹp trai nhất kia, vậy mà bà lại không để trong lòng.
No. 7
Mẹ tôi dựa vào năng lực của bản thân trèo lên được tầng lớp thượng lưu, phụ trách cho vay của các xí nghiệp nhỏ và vừa, dốc sức làm đến mức từ một thân thể khỏe mạnh giờ lại bị bệnh mãn tính. Trái lại, ông bố “kim dung thế gia” của tôi lại một mực ở lại phòng chính sách của đại viện thị ủy nghiên cứu cách trồng hoa, nuôi chim, nuôi cá, luyện thái cực quyền.
Từ bề ngoài đến tính cách, từ năng lực đến IQ của tôi, tất cả đều giống bố.
Nói tóm lại, sự xinh đẹp và thông minh sáng suốt của mẹ và cả sự không cam chịu thất bại kia, chẳng truyền cho tôi chút nào cả.
Cơ hội chọn một trong hai tôi đều chọn sai cả, mỗi lần chọn một trong số bốn đáp án, tôi đều ngu dốt đoán không đúng.
Mẹ tôi rất bận nên tôi cũng không muốn nói chuyện giết thời gian với bà.
Hỏi thăm mấy câu về việc chuẩn bị trước khi khai giảng, bà liền “say goodbye”.
Vừa nói “Hai ngày nữa nói chuyện tiếp” bà đang định dập máy thì tôi đột nhiên kêu lên một tiếng:
“Mẹ!”
“Lại có chuyện gì nữa?” Ngữ điệu của bà có chút không kiên nhẫn. Nếu không phải tôi hiểu cái tính nôn nóng của bà, thì đã sớm bị dọa cho sợ vứt *** luôn điện thoại xuống tầng rồi.
Song hiện tại tôi chỉ là ôm chặt điện thoại, không biết nên nói thế nào.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ngữ điệu của bà nhu hòa đi một chút.
“Bố muốn kết hôn, mẹ có biết không?”
/66
|