Trích dẫn: Hứa Vận ngây dại nhìn bộ ngực lõa lồ của mình, song thoắt cái giương đôi mắt sắc, lập tức nhấc chiếc váy đang trễ tới rốn lên che ngực. Có điều động tác của cô ta có nhanh hơn nữa thì cũng không bì kịp phản ứng mau lẹ của đám phóng viên, ánh đèn loang loáng chớp lên liên hồi.
Hứa Vận dẫu gì cũng không phải dạng ăn không ngồi rồi, lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, bày ra bộ dạng sắp khóc tới nơi, một tay ôm ngực một tay chỉ thẳng vào An An: "Cô cố ý! Cô cố ý giẫm lên váy tôi, khiến tôi bẽ mặt! Nhất định vì ban nãy ở phòng hóa trang, cô giận tôi không nhường đồ trang sức cho phải không?"
An An thừa dịp cô ta la lối, âm thầm tiến lên trước một bước, phần ngực áo vừa khéo vào đúng tầm với tay của Hứa Vận, tiếp đó nét mặt cô thoắt thay đổi, một tay nhanh nhẹn đè cánh tay đang giơ của Hứa Vận xuống, một tay giật mạnh váy của mình.
Xung quanh nhất thời im lặng như tờ, rồi lập tức bùng nổ ầm ĩ.
Im lặng là bởi không ngờ cô diễn viên này cũng bị "lộ hàng", ầm ĩ là bởi, hóa ra bên trong vẫn còn bộ váy lót! Chưa nói tới chỗ nhạy cảm, ngay cả chút ít da thịt cũng chẳng lộ ra!
An An hành động nhanh nhẹn, xuống tay chuẩn xác, từ lúc Hứa Vận buông giọng chỉ trích đến lúc váy cô rơi xuống đất chắc chỉ bằng thời gian ánh đèn lóe lên, đến lúc ai nấy đều định thần lại, An An cũng đang ôm ngực, mặt hiện vẻ vô cùng khiếp sợ.
Hứa Vận ngây ra, An An tiên hạ thủ vi cường, cất giọng mềm mỏng nhưng rõ ràng, tỏ ra ngạc nhiên khó lòng tin nổi: "Hứa Vận, tôi kính trọng chị nên mới xưng em gọi chị, sao chị lại có thể hẹp hòi với đám tiểu bối chúng tôi như vậy? Tôi bất cẩn giẫm nhầm vào váy chị, chị liền không để tôi kịp hối lỗi đã lập tức lột váy tôi ra?"
Hứa Vận tức trắng mặt: "Cô ngậm máu phun người! Rõ ràng chính cô tự lột váy mình ấy!"
"Nhiều máy quay chĩa vào như vậy, tôi lại tự cởi váy mình ra? Tôi coi cô là tiền bối, vốn định chịu nhịn, cô làm vậy có phải quá đê tiện rồi không?"
"Tôi đâu có lột..." Hứa Vận toan tiếp tục, liền bị Linda cầm theo áo khoác, vội vã chen lên ngăn cản: "Đừng nói nữa!" Vốn dĩ chuyện tranh cãi giữa đại minh tinh với tiểu minh tinh đã không hay ho gì, giờ còn rơi vào tình cảnh muốn biện bạch cũng chẳng xong, có cãi nữa cũng chỉ tổ hạ thấp giá trị bản thân mà thôi.
Đám phóng viên thấy vậy bèn chặn nhóm Linda đang định rút lui lại, truy vấn tới tấp.
Linda lấy áo trùm kín người Hứa Vận, lạnh lùng nói: "Trước tiên, bất luận thế nào, mong các vị phóng viên ở đây hãy thận trọng đánh giá sự tình; tiếp nữa, Hứa Vận vừa bị tổn hại tới hình tượng nên tâm trạng mới hơi kích động, tôi nghĩ công chúng và giới truyền thông đều biết nhân cách cô ấy ra sao, chuyện hại mình hại người như vậy, cô ấy sẽ chẳng bao giờ làm đâu."
Linda và Hứa Vận dứt lời bèn vội vã rời đi, đám phóng viên tức thì dồn trọng tâm về đương sự còn lại.
Linda mỉa mai sắc bén, An An dợm muốn cãi lại, nhưng lại bị Lisa ngăn cản. Tô Thần Thần cầm áo khoác đứng sau Lisa bước lên, chỉnh trang lại gọn gàng cho An An.
An An nhìn thẳng vào Tô Thần Thần đột nhiên xuất hiện, thấy cô ta giả bộ sửa soạn trang phục cho mình, lưng đưa về phía máy quay, lặng lẽ làm khẩu hình ra hiệu: Xem em đây!
An An lập tức hiểu ra, cúi đầu trưng bộ dạng ngôi sao nhỏ bị ức hiếp.
Tô Thần Thần chính là ngôi sao hạng hai xuất sắc nhất hiện thời dưới trướng Lisa.
Đầu năm nay, nhờ thủ vai trong sáng dịu dàng trong một bộ võ hiệp mà cô ta được mệnh danh là "ngọc nữ", vào hè lại thể hiện xuất sắc trong bộ phim truyền hình khác, nên hiện thời mới nổi danh như cồn, được giới truyền thông vô cùng quan tâm.
Cô ta vừa xuất hiện, đám phóng viên tức thì lôi bút ghi âm ra phỏng vấn.
Tô Thần Thần mỉm cười ngọt ngào trước ống kính: "Hôm nay thực ra tôi đến thăm bạn bè, nào ngờ lại chứng kiến chuyện thế này."
"Giờ tôi nói gì chắc cũng bị quy là thiên vị An An, hơn nữa những lời Linda nói tôi cũng chẳng hiểu mấy! Tôi cũng chẳng cần mang danh bạn tốt mà đứng ra bảo đảm nhân phẩm của An An, chúng tôi vốn là người nhà mà!"
"Tôi chỉ hơi nghi hoặc ở chỗ, ban nãy Hứa Vận bảo, vì chị ấy không cho An An mượn đồ trang sức, nên An An mới cố ý hãm hại chị ấy, điều này chắc ai cũng nghe thấy rồi. Thế nhưng hôm nay chị Hứa Vận thể hiện phong thái kiêu kỳ ưu nhã, nên mới đeo vương miện trên đầu, còn An An thể hiện phong thái thanh lịch cổ điển, chỉ cần là người có chút hiểu biết về cách phối đồ đều hiểu ra ngay mâu thuẫn trong chuyện này, An An sao có thể đố kị thèm thuồng món trang sức của chị Hứa Vận? Chị Hứa Vận sao lại nói như thế chứ?"
*
Đến tận lúc đã đi xa khỏi đó, Tô Thần Thần vẫn còn hơi phấn khích: "Ôi, lâu lắm mới sảng khoái như vậy! Sướng muốn chết à! Em ngứa mắt cái vẻ ngạo mạn của chị ta lâu lắm rồi, rõ ràng chỉ là gà, đòi giả bộ làm phượng hoàng gì chứ!"
Lisa lườm cô: "Chú ý hình tượng, ít nói nhăng cuội đi!" Tô Thần Thần chột dạ co rúm lại, lè lưỡi.
Dạy dỗ xong một người, Lisa bèn quay sang răn dạy An An: "Em có biết hôm nay làm vậy nguy hiểm lắm không? Em tưởng giả vờ vô tội thì sẽ không ai để ý tới chắc? Hứa Vận leo được tới vị trí như ngày hôm nay, em tưởng cô ta là loại đầu óc rỗng tuếch à?"
An An hồi tưởng lại vẻ mặt khinh thường lúc ở phòng trang điểm của Hứa Vận, ngả người ra sau, hừ lạnh: "Lão nương ngứa mắt "đức hạnh" của ả!"
"Chỉ vì ngứa mắt mà em làm loạn như thể ăn phải thuốc súng thế hả? Cứ không biết nhẫn nhịn như thế, sớm muộn gì cũng thất bại vì tính tình này!"
An An để mặc Lisa trách móc, không hề tỏ vẻ hối cải, Lisa tức điên người, còn muốn mắng mỏ tiếp, đúng lúc đó điện thoại reo vang, chị ta đành trừng mắt, nhận điện thoại.
Tô Thần Thần ngồi bên cạnh nghe đến ù cả tai, chọc vào vai An An: "Làm loạn gì thế? Trước khi em đến chị còn bày trò gì nữa hả? Sao vậy, ban sáng ở công ty chị vẫn vui vẻ lắm cơ mà? Hôm nay chị khác lắm đó! Nè, nói gì đi chứ!"
An An bị cô ta lay qua lay lại, bèn trợn mắt lườm: "Bà đây chết rồi, có việc thắp hương!"
Lisa nghe xong điện thoại, thấy hai kẻ gây chuyện vẫn còn rảnh rang trêu đùa, bèn bực bội đập vào lưng ghế: "Không một ai khiến tôi bớt lo được cả! Chỗ A Lam xảy ra chuyện, tôi phải quay về công ty, hai cô để tôi yên tĩnh một chút đi, có được không hả!"
Dứt lời bèn bảo tài xế dừng xe lại ven đường rồi đi mất.
Không có nữ bá vương, bầu không khí trong xe cuối cùng cũng dịu xuống, An An xem xét trang phục, rồi bảo tài xế: "Đến quán bar đường Thất Tình."
Tô Thần Thần ngạc nhiên kêu lên, giương đôi mắt to tròn nói: "Em là ngọc nữ đó! Không thể tới quán bar!"
An An nghiêng mặt đe doạ: "Không đi thì xuống ngay cho bà."
Tô Thần Thần khua tay: "Đi thì đi, nhưng mà nè, không phải em tự nguyện, mà là bị bắt đi theo chị đó nhé."
An An nhìn vẻ mặt vui sướng của cô ta, khinh thường giễu: "Giả vờ giả vịt!"
*
Tô Thần Thần chạm trán Đỗ Dịch đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Dạo trước Tô Thần Thần từng tham gia một hoạt động tuyên truyền do Đỗ Dịch tài trợ, lúc đó bọn họ có dịp nói chuyện với nhau, sau còn cùng ăn chung bữa cơm, coi như quen biết. Không ngờ hôm nay mãi mới có dịp tới quán bar, lại gặp phải người quen, chính là Tô Thần Thần đang ngồi giữa làn khói thuốc dày đặc, hoàn toàn phá vỡ hình tượng ngọc nữ thanh xuân trước kia.
Nhãn lực Đỗ Dịch khá tốt, nhận ra cô ta trước, lúc bấy giờ anh ta chỉ hơi kinh ngạc một chút, dù biết ngoài đời đám ngôi sao không giống với trên màn ảnh, nhưng không ngờ lại khác biệt đến thế.
Dẫu sao đã chạm mặt thì cũng không thể giả vờ không quen biết, lần này Tô Thần Thần đi theo An An nên cũng không tỏ vẻ, Đỗ Dịch cũng không còn giữ dáng vẻ áo mũ chỉnh tề như thường ngày, hai người nhanh chóng bắt nhịp với nhau, cùng ngồi uống rượu.
An An nhảy nhót điên cuồng theo nhạc một hồi với Tô Thần Thần, đi WC về liền không thấy tăm hơi cô ta đâu, nhìn ngó xung quanh mãi mới phát hiện Tô Thần Thần đang ngồi đưa lưng về phía mình, nói chuyện phiếm với mấy gã trai.
Tô Thần Thần dù sao cũng mang hình tượng ngọc nữ trong sáng, vậy mà chẳng biết để ý tới hình tượng gì cả, An An đành phải đau đầu tìm tới.
Quán bar đông người nhiều tiếng, An An uống cũng hơi nhiều, tới gần gọi vài câu mà cô ta vẫn không nghe thấy, bèn tung chân đá: "Gọi mãi mà không nghe thấy à?"
Song cô chợt thấy kỳ lạ, chân con gái sao lại rắn chắc thế này?
Quả nhiên, người ngồi cạnh Tô Thần Thần đang nghiêng mặt trò chuyện với người bên cạnh bèn ngoái đầu, giương đôi mắt đen láy mắng: "Kẻ nào có mắt như mù dám đá thiếu gia đây?"
Giọng hắn khá to, An An nghe vậy, vốn dĩ đang định xin lỗi bèn lập tức hừ lạnh: "Bà đây đá đấy, thì làm sao?"
Bấy giờ Đỗ Dịch đang nói chuyện và Tô Thần Thần mới nghe thấy giọng cô, bèn nhất tề quay lại nhìn.
Lương Viễn xui xẻo bị anh trai đuổi ra khỏi nhà nửa tháng, hôm nay vừa mới mệt mỏi bay về, lại bị đám bạn ra sức lôi đi uống rượu, tâm tình quả thực vô cùng nóng nảy, vừa cất giọng mắng xong lại thấy có người dám chửi lại, đang muốn trợn mắt nhìn xem là ai liền thấy An An nheo mắt nhìn xuống hắn.
Lửa giận bất chợt tan biến, dường như dồn cả xuống "cậu nhỏ", toàn thân khô nóng.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái có đôi mắt tươi đẹp như vậy, trong trẻo, sáng lấp lánh như làn nước mùa xuân, cho dù ẩn nét tức giận, không lộ chút dục vọng nhưng vẫn khiến lòng người ngứa ngáy.
Có điều rung động qua đi, Lương Viễn liền ảo não... Nổi giận làm gì chứ! Đáng lẽ nên nhìn thấy đối tượng rồi hẵng nổi giận!
Đỗ Dịch thấy người anh em ngây ra,dán mắt vào người ta hệt loài lang sói thì biết hắn đã động tâm. Đúng lúc Tô Thần Thần bên cạnh kéo An An lại, hắn ta bèn vội vã đứng dậy nói: "Hóa ra đều là người một nhà cả! Lương nhị thiếu gia còn không xin lỗi tiểu thư đây!"
Tô Thần Thần cũng phụ họa thêm: "Đúng là không đánh không quen nha! Tục ngữ có câu "không phải oan gia không gặp gỡ", quả không sai!" Cô ta dứt lời liền kéo An An ngồi xuống, nói thầm bên tai: "Đám nhị thế tổ này* đều là loại tiêu tiền không chớp mắt đấy!"
*Nhị thế tổ = Phú nhị đại: “Thế hệ con nhà giàu thứ hai”, thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
An An tức thì hiểu ngay, sau này cần tài trợ, không thể không quan hệ với bọn họ.
Có người đứng ra giảng hòa, Lương Viễn chớp đúng thời cơ tạ lỗi: "Là tôi sai, là tôi sai, tôi xin lỗi!"
An An không dám dây vào bọn họ, bèn cười tủm tỉm hỏi: "Xin lỗi suông hình như hơi thiếu thành ý thì phải? Có đúng vậy không?"
Lương Viễn choáng váng trước vẻ tươi cười dịu dàng của cô, quên béng mất mình mới là người bị hại, bèn tiến lại gần cô, khoác tay lên sô pha, nói: "Từ đầu đến chân, em muốn gì, tôi đều chiều em hết!"
An An hiếm có lúc ngây ra... Ý tứ của bà đây, chẳng phải chỉ là cùng uống chén rượu là xong sao?
Nhìn Lương Viễn bày ra bộ dạng vội vã hy sinh quên mình, An An bèn nheo mắt, cười bẽn lẽn, chọc tay vào ngực hắn: "Có thật là tôi muốn gì anh đều cho không?"
Lương Viễn trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, ngạo nghễ trả lời: "Đương nhiên, Lương nhị thiếu gia tôi nói được làm được!"
"Lương nhị thiếu gia?" An An vừa hỏi, vừa dùng ngón tay di chầm chậm từ ngực hắn xuống dưới: "Nghe danh Lương nhị thiếu gia đã lâu!"
Ngón tay cô mềm mại, làn da dưới áo sơ mi tê dại theo từng cử động của cô, lòng hư vinh của Lương nhị thiếu càng lúc càng nở rộ, "cậu nhỏ" càng lúc càng sưng lên.
Lương nhị thiếu ngây ngốc nhìn chòng chọc vào ngón tay đi xuống tới bụng, vừa cố gắng khống chế "cậu nhỏ" của mình, vừa âm thầm thề thốt, nếu tay cô xuống chút nữa, hắn bất chấp tất cả, bổ nhào vào cô luôn!
Thấy ngón tay cô khẽ rời ra, Lương Viễn dợm muốn vùng lên, song lại thấy tay cô chuyển lùi xuống dưới, cách làn vải mỏng, Lương Viễn bất chợt thấy bắp đùi mềm nhũn, ngón tay trắng ngần móc được thứ gì đó lóe sáng trước mắt hắn.
An An nhoẻn cười: "Lương nhị thiếu, mượn tạm cái này thì thế nào?"
Lương Viễn nhìn chòng chọc vào tay cô, phát hiện ra đó là chiếc chìa khóa xe Maserati, bèn trợn mắt há mồm...
*
Tới tận khi đi khỏi quán bar rồi, An An vẫn mỉm cười, nhớ lại bộ dạng tự làm tự chịu, biểu hiện cố nén đau lòng bỏ thứ yêu thích của hắn ta, tâm tình cô liền vui vẻ hẳn lên, ngay cả ai gọi tới cũng không cần biết, lập tức bắt máy.
Phía bên kia vang lên giọng nói trầm thấp rõ ràng: "Đang ở đâu?"
An An chợt ngừng cười, nhưng nghĩ hiện giờ tâm trạng đang tốt, bèn cất giọng chẳng thèm để tâm: "Quán bar!"
Bên kia im lặng một lát, sau đó mới nói: "Anh vừa xong việc, về nhà rồi."
An An trả lời: "Ừm."
Nghe cô nói vậy, giọng người đàn ông càng trầm xuống: "Về đi, có chuyện muốn nói với em." Dứt lời không chờ An An đáp lại liền cúp máy.
Hứa Vận dẫu gì cũng không phải dạng ăn không ngồi rồi, lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, bày ra bộ dạng sắp khóc tới nơi, một tay ôm ngực một tay chỉ thẳng vào An An: "Cô cố ý! Cô cố ý giẫm lên váy tôi, khiến tôi bẽ mặt! Nhất định vì ban nãy ở phòng hóa trang, cô giận tôi không nhường đồ trang sức cho phải không?"
An An thừa dịp cô ta la lối, âm thầm tiến lên trước một bước, phần ngực áo vừa khéo vào đúng tầm với tay của Hứa Vận, tiếp đó nét mặt cô thoắt thay đổi, một tay nhanh nhẹn đè cánh tay đang giơ của Hứa Vận xuống, một tay giật mạnh váy của mình.
Xung quanh nhất thời im lặng như tờ, rồi lập tức bùng nổ ầm ĩ.
Im lặng là bởi không ngờ cô diễn viên này cũng bị "lộ hàng", ầm ĩ là bởi, hóa ra bên trong vẫn còn bộ váy lót! Chưa nói tới chỗ nhạy cảm, ngay cả chút ít da thịt cũng chẳng lộ ra!
An An hành động nhanh nhẹn, xuống tay chuẩn xác, từ lúc Hứa Vận buông giọng chỉ trích đến lúc váy cô rơi xuống đất chắc chỉ bằng thời gian ánh đèn lóe lên, đến lúc ai nấy đều định thần lại, An An cũng đang ôm ngực, mặt hiện vẻ vô cùng khiếp sợ.
Hứa Vận ngây ra, An An tiên hạ thủ vi cường, cất giọng mềm mỏng nhưng rõ ràng, tỏ ra ngạc nhiên khó lòng tin nổi: "Hứa Vận, tôi kính trọng chị nên mới xưng em gọi chị, sao chị lại có thể hẹp hòi với đám tiểu bối chúng tôi như vậy? Tôi bất cẩn giẫm nhầm vào váy chị, chị liền không để tôi kịp hối lỗi đã lập tức lột váy tôi ra?"
Hứa Vận tức trắng mặt: "Cô ngậm máu phun người! Rõ ràng chính cô tự lột váy mình ấy!"
"Nhiều máy quay chĩa vào như vậy, tôi lại tự cởi váy mình ra? Tôi coi cô là tiền bối, vốn định chịu nhịn, cô làm vậy có phải quá đê tiện rồi không?"
"Tôi đâu có lột..." Hứa Vận toan tiếp tục, liền bị Linda cầm theo áo khoác, vội vã chen lên ngăn cản: "Đừng nói nữa!" Vốn dĩ chuyện tranh cãi giữa đại minh tinh với tiểu minh tinh đã không hay ho gì, giờ còn rơi vào tình cảnh muốn biện bạch cũng chẳng xong, có cãi nữa cũng chỉ tổ hạ thấp giá trị bản thân mà thôi.
Đám phóng viên thấy vậy bèn chặn nhóm Linda đang định rút lui lại, truy vấn tới tấp.
Linda lấy áo trùm kín người Hứa Vận, lạnh lùng nói: "Trước tiên, bất luận thế nào, mong các vị phóng viên ở đây hãy thận trọng đánh giá sự tình; tiếp nữa, Hứa Vận vừa bị tổn hại tới hình tượng nên tâm trạng mới hơi kích động, tôi nghĩ công chúng và giới truyền thông đều biết nhân cách cô ấy ra sao, chuyện hại mình hại người như vậy, cô ấy sẽ chẳng bao giờ làm đâu."
Linda và Hứa Vận dứt lời bèn vội vã rời đi, đám phóng viên tức thì dồn trọng tâm về đương sự còn lại.
Linda mỉa mai sắc bén, An An dợm muốn cãi lại, nhưng lại bị Lisa ngăn cản. Tô Thần Thần cầm áo khoác đứng sau Lisa bước lên, chỉnh trang lại gọn gàng cho An An.
An An nhìn thẳng vào Tô Thần Thần đột nhiên xuất hiện, thấy cô ta giả bộ sửa soạn trang phục cho mình, lưng đưa về phía máy quay, lặng lẽ làm khẩu hình ra hiệu: Xem em đây!
An An lập tức hiểu ra, cúi đầu trưng bộ dạng ngôi sao nhỏ bị ức hiếp.
Tô Thần Thần chính là ngôi sao hạng hai xuất sắc nhất hiện thời dưới trướng Lisa.
Đầu năm nay, nhờ thủ vai trong sáng dịu dàng trong một bộ võ hiệp mà cô ta được mệnh danh là "ngọc nữ", vào hè lại thể hiện xuất sắc trong bộ phim truyền hình khác, nên hiện thời mới nổi danh như cồn, được giới truyền thông vô cùng quan tâm.
Cô ta vừa xuất hiện, đám phóng viên tức thì lôi bút ghi âm ra phỏng vấn.
Tô Thần Thần mỉm cười ngọt ngào trước ống kính: "Hôm nay thực ra tôi đến thăm bạn bè, nào ngờ lại chứng kiến chuyện thế này."
"Giờ tôi nói gì chắc cũng bị quy là thiên vị An An, hơn nữa những lời Linda nói tôi cũng chẳng hiểu mấy! Tôi cũng chẳng cần mang danh bạn tốt mà đứng ra bảo đảm nhân phẩm của An An, chúng tôi vốn là người nhà mà!"
"Tôi chỉ hơi nghi hoặc ở chỗ, ban nãy Hứa Vận bảo, vì chị ấy không cho An An mượn đồ trang sức, nên An An mới cố ý hãm hại chị ấy, điều này chắc ai cũng nghe thấy rồi. Thế nhưng hôm nay chị Hứa Vận thể hiện phong thái kiêu kỳ ưu nhã, nên mới đeo vương miện trên đầu, còn An An thể hiện phong thái thanh lịch cổ điển, chỉ cần là người có chút hiểu biết về cách phối đồ đều hiểu ra ngay mâu thuẫn trong chuyện này, An An sao có thể đố kị thèm thuồng món trang sức của chị Hứa Vận? Chị Hứa Vận sao lại nói như thế chứ?"
*
Đến tận lúc đã đi xa khỏi đó, Tô Thần Thần vẫn còn hơi phấn khích: "Ôi, lâu lắm mới sảng khoái như vậy! Sướng muốn chết à! Em ngứa mắt cái vẻ ngạo mạn của chị ta lâu lắm rồi, rõ ràng chỉ là gà, đòi giả bộ làm phượng hoàng gì chứ!"
Lisa lườm cô: "Chú ý hình tượng, ít nói nhăng cuội đi!" Tô Thần Thần chột dạ co rúm lại, lè lưỡi.
Dạy dỗ xong một người, Lisa bèn quay sang răn dạy An An: "Em có biết hôm nay làm vậy nguy hiểm lắm không? Em tưởng giả vờ vô tội thì sẽ không ai để ý tới chắc? Hứa Vận leo được tới vị trí như ngày hôm nay, em tưởng cô ta là loại đầu óc rỗng tuếch à?"
An An hồi tưởng lại vẻ mặt khinh thường lúc ở phòng trang điểm của Hứa Vận, ngả người ra sau, hừ lạnh: "Lão nương ngứa mắt "đức hạnh" của ả!"
"Chỉ vì ngứa mắt mà em làm loạn như thể ăn phải thuốc súng thế hả? Cứ không biết nhẫn nhịn như thế, sớm muộn gì cũng thất bại vì tính tình này!"
An An để mặc Lisa trách móc, không hề tỏ vẻ hối cải, Lisa tức điên người, còn muốn mắng mỏ tiếp, đúng lúc đó điện thoại reo vang, chị ta đành trừng mắt, nhận điện thoại.
Tô Thần Thần ngồi bên cạnh nghe đến ù cả tai, chọc vào vai An An: "Làm loạn gì thế? Trước khi em đến chị còn bày trò gì nữa hả? Sao vậy, ban sáng ở công ty chị vẫn vui vẻ lắm cơ mà? Hôm nay chị khác lắm đó! Nè, nói gì đi chứ!"
An An bị cô ta lay qua lay lại, bèn trợn mắt lườm: "Bà đây chết rồi, có việc thắp hương!"
Lisa nghe xong điện thoại, thấy hai kẻ gây chuyện vẫn còn rảnh rang trêu đùa, bèn bực bội đập vào lưng ghế: "Không một ai khiến tôi bớt lo được cả! Chỗ A Lam xảy ra chuyện, tôi phải quay về công ty, hai cô để tôi yên tĩnh một chút đi, có được không hả!"
Dứt lời bèn bảo tài xế dừng xe lại ven đường rồi đi mất.
Không có nữ bá vương, bầu không khí trong xe cuối cùng cũng dịu xuống, An An xem xét trang phục, rồi bảo tài xế: "Đến quán bar đường Thất Tình."
Tô Thần Thần ngạc nhiên kêu lên, giương đôi mắt to tròn nói: "Em là ngọc nữ đó! Không thể tới quán bar!"
An An nghiêng mặt đe doạ: "Không đi thì xuống ngay cho bà."
Tô Thần Thần khua tay: "Đi thì đi, nhưng mà nè, không phải em tự nguyện, mà là bị bắt đi theo chị đó nhé."
An An nhìn vẻ mặt vui sướng của cô ta, khinh thường giễu: "Giả vờ giả vịt!"
*
Tô Thần Thần chạm trán Đỗ Dịch đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Dạo trước Tô Thần Thần từng tham gia một hoạt động tuyên truyền do Đỗ Dịch tài trợ, lúc đó bọn họ có dịp nói chuyện với nhau, sau còn cùng ăn chung bữa cơm, coi như quen biết. Không ngờ hôm nay mãi mới có dịp tới quán bar, lại gặp phải người quen, chính là Tô Thần Thần đang ngồi giữa làn khói thuốc dày đặc, hoàn toàn phá vỡ hình tượng ngọc nữ thanh xuân trước kia.
Nhãn lực Đỗ Dịch khá tốt, nhận ra cô ta trước, lúc bấy giờ anh ta chỉ hơi kinh ngạc một chút, dù biết ngoài đời đám ngôi sao không giống với trên màn ảnh, nhưng không ngờ lại khác biệt đến thế.
Dẫu sao đã chạm mặt thì cũng không thể giả vờ không quen biết, lần này Tô Thần Thần đi theo An An nên cũng không tỏ vẻ, Đỗ Dịch cũng không còn giữ dáng vẻ áo mũ chỉnh tề như thường ngày, hai người nhanh chóng bắt nhịp với nhau, cùng ngồi uống rượu.
An An nhảy nhót điên cuồng theo nhạc một hồi với Tô Thần Thần, đi WC về liền không thấy tăm hơi cô ta đâu, nhìn ngó xung quanh mãi mới phát hiện Tô Thần Thần đang ngồi đưa lưng về phía mình, nói chuyện phiếm với mấy gã trai.
Tô Thần Thần dù sao cũng mang hình tượng ngọc nữ trong sáng, vậy mà chẳng biết để ý tới hình tượng gì cả, An An đành phải đau đầu tìm tới.
Quán bar đông người nhiều tiếng, An An uống cũng hơi nhiều, tới gần gọi vài câu mà cô ta vẫn không nghe thấy, bèn tung chân đá: "Gọi mãi mà không nghe thấy à?"
Song cô chợt thấy kỳ lạ, chân con gái sao lại rắn chắc thế này?
Quả nhiên, người ngồi cạnh Tô Thần Thần đang nghiêng mặt trò chuyện với người bên cạnh bèn ngoái đầu, giương đôi mắt đen láy mắng: "Kẻ nào có mắt như mù dám đá thiếu gia đây?"
Giọng hắn khá to, An An nghe vậy, vốn dĩ đang định xin lỗi bèn lập tức hừ lạnh: "Bà đây đá đấy, thì làm sao?"
Bấy giờ Đỗ Dịch đang nói chuyện và Tô Thần Thần mới nghe thấy giọng cô, bèn nhất tề quay lại nhìn.
Lương Viễn xui xẻo bị anh trai đuổi ra khỏi nhà nửa tháng, hôm nay vừa mới mệt mỏi bay về, lại bị đám bạn ra sức lôi đi uống rượu, tâm tình quả thực vô cùng nóng nảy, vừa cất giọng mắng xong lại thấy có người dám chửi lại, đang muốn trợn mắt nhìn xem là ai liền thấy An An nheo mắt nhìn xuống hắn.
Lửa giận bất chợt tan biến, dường như dồn cả xuống "cậu nhỏ", toàn thân khô nóng.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái có đôi mắt tươi đẹp như vậy, trong trẻo, sáng lấp lánh như làn nước mùa xuân, cho dù ẩn nét tức giận, không lộ chút dục vọng nhưng vẫn khiến lòng người ngứa ngáy.
Có điều rung động qua đi, Lương Viễn liền ảo não... Nổi giận làm gì chứ! Đáng lẽ nên nhìn thấy đối tượng rồi hẵng nổi giận!
Đỗ Dịch thấy người anh em ngây ra,dán mắt vào người ta hệt loài lang sói thì biết hắn đã động tâm. Đúng lúc Tô Thần Thần bên cạnh kéo An An lại, hắn ta bèn vội vã đứng dậy nói: "Hóa ra đều là người một nhà cả! Lương nhị thiếu gia còn không xin lỗi tiểu thư đây!"
Tô Thần Thần cũng phụ họa thêm: "Đúng là không đánh không quen nha! Tục ngữ có câu "không phải oan gia không gặp gỡ", quả không sai!" Cô ta dứt lời liền kéo An An ngồi xuống, nói thầm bên tai: "Đám nhị thế tổ này* đều là loại tiêu tiền không chớp mắt đấy!"
*Nhị thế tổ = Phú nhị đại: “Thế hệ con nhà giàu thứ hai”, thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
An An tức thì hiểu ngay, sau này cần tài trợ, không thể không quan hệ với bọn họ.
Có người đứng ra giảng hòa, Lương Viễn chớp đúng thời cơ tạ lỗi: "Là tôi sai, là tôi sai, tôi xin lỗi!"
An An không dám dây vào bọn họ, bèn cười tủm tỉm hỏi: "Xin lỗi suông hình như hơi thiếu thành ý thì phải? Có đúng vậy không?"
Lương Viễn choáng váng trước vẻ tươi cười dịu dàng của cô, quên béng mất mình mới là người bị hại, bèn tiến lại gần cô, khoác tay lên sô pha, nói: "Từ đầu đến chân, em muốn gì, tôi đều chiều em hết!"
An An hiếm có lúc ngây ra... Ý tứ của bà đây, chẳng phải chỉ là cùng uống chén rượu là xong sao?
Nhìn Lương Viễn bày ra bộ dạng vội vã hy sinh quên mình, An An bèn nheo mắt, cười bẽn lẽn, chọc tay vào ngực hắn: "Có thật là tôi muốn gì anh đều cho không?"
Lương Viễn trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, ngạo nghễ trả lời: "Đương nhiên, Lương nhị thiếu gia tôi nói được làm được!"
"Lương nhị thiếu gia?" An An vừa hỏi, vừa dùng ngón tay di chầm chậm từ ngực hắn xuống dưới: "Nghe danh Lương nhị thiếu gia đã lâu!"
Ngón tay cô mềm mại, làn da dưới áo sơ mi tê dại theo từng cử động của cô, lòng hư vinh của Lương nhị thiếu càng lúc càng nở rộ, "cậu nhỏ" càng lúc càng sưng lên.
Lương nhị thiếu ngây ngốc nhìn chòng chọc vào ngón tay đi xuống tới bụng, vừa cố gắng khống chế "cậu nhỏ" của mình, vừa âm thầm thề thốt, nếu tay cô xuống chút nữa, hắn bất chấp tất cả, bổ nhào vào cô luôn!
Thấy ngón tay cô khẽ rời ra, Lương Viễn dợm muốn vùng lên, song lại thấy tay cô chuyển lùi xuống dưới, cách làn vải mỏng, Lương Viễn bất chợt thấy bắp đùi mềm nhũn, ngón tay trắng ngần móc được thứ gì đó lóe sáng trước mắt hắn.
An An nhoẻn cười: "Lương nhị thiếu, mượn tạm cái này thì thế nào?"
Lương Viễn nhìn chòng chọc vào tay cô, phát hiện ra đó là chiếc chìa khóa xe Maserati, bèn trợn mắt há mồm...
*
Tới tận khi đi khỏi quán bar rồi, An An vẫn mỉm cười, nhớ lại bộ dạng tự làm tự chịu, biểu hiện cố nén đau lòng bỏ thứ yêu thích của hắn ta, tâm tình cô liền vui vẻ hẳn lên, ngay cả ai gọi tới cũng không cần biết, lập tức bắt máy.
Phía bên kia vang lên giọng nói trầm thấp rõ ràng: "Đang ở đâu?"
An An chợt ngừng cười, nhưng nghĩ hiện giờ tâm trạng đang tốt, bèn cất giọng chẳng thèm để tâm: "Quán bar!"
Bên kia im lặng một lát, sau đó mới nói: "Anh vừa xong việc, về nhà rồi."
An An trả lời: "Ừm."
Nghe cô nói vậy, giọng người đàn ông càng trầm xuống: "Về đi, có chuyện muốn nói với em." Dứt lời không chờ An An đáp lại liền cúp máy.
/47
|