Edit & Beta: Nhi
Phụ nữ có thai thích nhất là ngủ, đã hơn tám giờ nhưng Thước Tiểu Khả vẫn đang ngủ rất say. Lãnh Ngạo nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng. Vừa đi đến đầu cầu thang thì có ng báo một tin cho anh, sắc mặt anh trầm xuống, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Gọi Lãnh Bà đến thư phòng.”
Lát sau, Lãnh Bà gõ cửa thư phòng Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía bà, rèm cửa đã được kéo ra toàn bộ, cảnh sắc bên ngoài rất tươi đẹp. Lãnh Bà đứng cạnh cửa hồi lâu mà không thấy thiếu chủ xoay người hay nói câu nào, bà lại không dám chủ động lên tiếng hỏi, chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận đứng đó.
Qua chừng nửa giờ sau, cái đầu trên lưng ghế mới khẽ cử động, chiếc ghế giám đốc xoay một cái, Lãnh Ngạo toát ra khí tức tàn ác toàn thân, ánh mắt âm lệ, đi đến bên người Lãnh Bà.
Trên tay anh là một tập hồ sơ màu xám, anh đứng trước mặt Lãnh Bà, không nói gì mà chỉ đưa cho bà xem.
Lãnh Bà nhanh chóng mở tập hồ sơ ra, là một tấm hình, người trong hình là nhà thôi miên nổi danh của nước A: Kim Ân Xán. Nhà thôi miên ở nước này rất nhiều, đa phần đều ngang tài ngang sức nhau, nhưng tối đa cũng chỉ là thôi miên khiến người ta nói thật lòng mà thôi. Nhưng Kim Ân Xán này thì khác, ông ta không tới bốn mươi tuổi, ngoài kỹ năng thôi miên cơ bản, ông còn có thể thôi miên trí nhớ, dưới bàn tay kỳ diệu của ông, người bị thôi miên có thể quên đi, đến khi tỉnh lại sẽ nảy sinh cảm giác dựa dẫm mãnh liệt với người đầu tiên nhìn thấy. Đương nhiên chi phí thôi miên trí nhớ của ông ta rất lớn, không phải nhà bình thường nào cũng có thể trả được.
“Thiếu chủ, cậu đưa tôi tấm hình này để làm gì?” Lãnh Bà nhìn ngang, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy tấm ảnh có gì khác thường, chẳng qua chỉ là một hình chụp thôi, trong hình Kim Ân Xán tươi cười rất chói mắt.
“Bà nhìn mặt sau dưới đèn xem.” Lãnh Ngạo lạnh lùng nói.
Lãnh Bà làm theo, phát hiện ra có một hàng chữ, nội dung là: Thôi miên trí nhớ có di chứng, nhẹ thì bị bệnh ngốc, nặng thì phải chết.
Lãnh Bà bị hàng chữ này làm sợ đến biến sắc, mấy tháng trước, thiếu chủ đã mời Kim Ân Xán đến thôi miên trí nhớ cho Khả Nhi, ông ta rõ ràng nói là không có di chứng, sao mới không lâu đã nói ngược lại rồi.
“Thiếu chủ, Kim Ân Xán này có ý gì?”
Lãnh Ngạo vẫn không nói lời nào, Lãnh Bà nói thế nào cũng đã phục vụ trong thế gia hắc đạo mấy chục năm, bà nghĩ một chút thì lập tức có đáp án: “Chẳng lẽ ông ta muốn moi tiền thiếu chủ?”
Lãnh Ngạo chỉ im lặng gật đầu.
Lãnh Bà khó hiểu hỏi: “Ông ta không biết bối cảnh của thiếu chủ sao?” Ở nước A, có ai nghe thấy đại danh “Lãnh Ngạo” mà không sợ mất mật chạy trốn chứ, nhưng đại sư thôi miên này lại có thể dũng cảm “động thủ trên đầu thái tuế”.
“Ông ta muốn bao nhiêu tiền?” Lãnh Bà nghĩ về sau Khả Nhi có thể bị si ngốc hoặc là bị chết, bà sợ hãi không dám nghĩ tiếp, rất khó khăn mới làm con bé yêu thương thiếu chủ, sao có thể để ông ta phá hoại được.
“Ông ta không cần tiền!” Lãnh Ngạo rốt cuộc cũng lên tiếng, đồng thời anh đi đến trước bàn làm việc, nắm tay thành quyền đặt lên bàn.
“Chẳng lẽ ông ta muốn Poudretteite?” Lãnh Bà cũng không ngốc.
“Đúng.” Lãnh Ngạo đấm hai tay lên bàn nói tiếp: “Kỳ thật có cho ông ta hết cũng không vấn đề gì, nhưng có lần đầu sẽ có lần hai, ai biết ông ta có giấu thủ đoạn gì đến lúc đó lại mang ra dọa dẫm hay không.”
Thiếu chủ nói rất có đạo lý, Lãnh Bà nghĩ thầm.
“Nếu là như thế thì không giết ông ta được, mà không giết, vậy phải chịu bị ông ta nắm mũi dắt đi.”
“Đúng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Lấy chiêu phản chiêu.”
“Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy.” Lãnh Bà vẫn nghĩ mãi không ra: “Tôi chỉ không hiểu sao ông ta lại có can đảm như vậy.”
“Tham lam là một loại bản tính, vì đây là loại đá quý hi hữu nhất trên thế giới, nên chỉ cần có cơ hội, ông ta sẽ bộc lộ bản tính ra hoàn toàn.”
“Còn có một khả năng nữa, có thể ông ta chỉ hù dọa chứ căn bản chẳng có di chứng gì, ông ta chỉ muốn Poudretteite mà thôi?”
“Thiếu chủ, người muốn phản chiêu như thế nào?”
“Tôi cần bà hỗ trợ, những người khác tôi không tin được.” Lúc này Lãnh Ngạo mới nói ra mục đích cuối cùng.
“Cậu cứ việc chỉ rõ.”
“Rất đơn giản.” Lãnh Ngạo vẫy tay gọi bà lại gần, sau đó nói khẽ bên tai một chút, bà nghe xong gật đầu liên tục.
__
Lãnh Ngạo trở lại phòng ngủ, Thước Tiểu Khả vì muốn đi vệ sinh nên thức dậy, cô đi vệ sinh rồi nhân tiện tắm luôn.
Vừa tắm xong, cơ thể cô tản ra mùi sữa thơm nhàn nhạt, Lãnh Ngạo nghe thấy mà muốn mất hồn. Không đợi anh đến bên người, Thước Tiểu Khả đã chủ động đi về phía anh. Hai bàn tay mềm mại xỏ vào mái tóc sau gáy của anh, cô làm nũng nói: “Ngạo, sao trễ như vậy anh mới về.”
“Anh đến thư phòng xử lý chút việc nên quên thời gian, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Thước Tiểu Khả cong môi lên, hình như có chút không vui, cô vừa muốn cúi đầu thì cằm đã bị anh giữ lại, ngón tay ấm áp vuốt ve môi anh đào nhỏ nhắn của cô.
“Bảo bối, anh sai rồi, đừng buồn được không?”
Vừa rồi Thước Tiểu Khả chỉ giả vờ giận chọc anh một chút thôi, không ngờ anh lại tưởng là thật. Cô chủ động hôn môi anh, nói khẽ: “Ngốc, em đùa anh thôi.”
Chữ cuối cùng còn chưa nói thì môi cô đã bị ngậm chặt, tiếp đó là nụ hôn ùn ùn kéo đến.
Áo ngủ rộng rãi trượt xuống dọc theo làn da mịn màng, cái bụng to của Thước Tiểu Khả lộ ra, bàn tay Lãnh Ngạo không ngừng vuốt ve nơi đó, lúc này anh cảm thấy cực kì hạnh phúc, vì cả hai mẹ con đều được anh ôm vào lòng.
Bởi vì thân thể của Khả Nhi nên lúc hoan ái anh không thể dùng lực quá mạnh, Lãnh Ngạo tiến vào rất cẩn thận, sợ bị thương đến con, đến khi đã tiến vào thì nhịp điệu cũng rất thong thả. Đối với chuyện này, anh không có gì bất mãn, ngược lại còn cảm thấy vừa lòng.
Một lúc sau, anh lật người Thước Tiểu Khả lại, tiến vào cô từ phía sau. Tư thế này giữ lâu hơn, lực cũng mạnh hơn, nhưng anh vẫn rất có chừng mực.
Sau khi hoan ái, Thước Tiểu Khả đổ mồ hôi đầm đìa, Lãnh Ngạo lại ôm cô vào phòng tắm, tắm uyên ương.
Tắm xong, Thước Tiểu Khả vô cùng buồn ngủ, Lãnh Ngạo ôm cô lên giường, mấy phút sau, cô bé dưới thân đã chìm vào giấc ngủ say.
Ánh mắt anh đong đầy vẻ yêu chiều, anh vuốt tóc cô, nằm cạnh cô, đắp kín chăn cho cô.
Đêm dài yên tĩnh, anh lại nghĩ đến nhà thôi miên đáng sợ kia. Anh nghiêng người nhìn bảo bối bên cạnh, âm thầm thề, hạnh phúc không dễ có được này anh nhất định sẽ không buông tay. Anh sẽ không để cô trở thành si ngốc, lại càng không để cô rời khỏi mình, người chết chỉ có thể là tên thôi miên tự cho là thông minh kia, còn những người biết nội tình cũng không thể lưu lại, vậy mới có thể đảm bảo Khả Nhi vĩnh viễn ở cạnh anh được.
Hết chương 63
Phụ nữ có thai thích nhất là ngủ, đã hơn tám giờ nhưng Thước Tiểu Khả vẫn đang ngủ rất say. Lãnh Ngạo nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng. Vừa đi đến đầu cầu thang thì có ng báo một tin cho anh, sắc mặt anh trầm xuống, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Gọi Lãnh Bà đến thư phòng.”
Lát sau, Lãnh Bà gõ cửa thư phòng Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía bà, rèm cửa đã được kéo ra toàn bộ, cảnh sắc bên ngoài rất tươi đẹp. Lãnh Bà đứng cạnh cửa hồi lâu mà không thấy thiếu chủ xoay người hay nói câu nào, bà lại không dám chủ động lên tiếng hỏi, chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận đứng đó.
Qua chừng nửa giờ sau, cái đầu trên lưng ghế mới khẽ cử động, chiếc ghế giám đốc xoay một cái, Lãnh Ngạo toát ra khí tức tàn ác toàn thân, ánh mắt âm lệ, đi đến bên người Lãnh Bà.
Trên tay anh là một tập hồ sơ màu xám, anh đứng trước mặt Lãnh Bà, không nói gì mà chỉ đưa cho bà xem.
Lãnh Bà nhanh chóng mở tập hồ sơ ra, là một tấm hình, người trong hình là nhà thôi miên nổi danh của nước A: Kim Ân Xán. Nhà thôi miên ở nước này rất nhiều, đa phần đều ngang tài ngang sức nhau, nhưng tối đa cũng chỉ là thôi miên khiến người ta nói thật lòng mà thôi. Nhưng Kim Ân Xán này thì khác, ông ta không tới bốn mươi tuổi, ngoài kỹ năng thôi miên cơ bản, ông còn có thể thôi miên trí nhớ, dưới bàn tay kỳ diệu của ông, người bị thôi miên có thể quên đi, đến khi tỉnh lại sẽ nảy sinh cảm giác dựa dẫm mãnh liệt với người đầu tiên nhìn thấy. Đương nhiên chi phí thôi miên trí nhớ của ông ta rất lớn, không phải nhà bình thường nào cũng có thể trả được.
“Thiếu chủ, cậu đưa tôi tấm hình này để làm gì?” Lãnh Bà nhìn ngang, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy tấm ảnh có gì khác thường, chẳng qua chỉ là một hình chụp thôi, trong hình Kim Ân Xán tươi cười rất chói mắt.
“Bà nhìn mặt sau dưới đèn xem.” Lãnh Ngạo lạnh lùng nói.
Lãnh Bà làm theo, phát hiện ra có một hàng chữ, nội dung là: Thôi miên trí nhớ có di chứng, nhẹ thì bị bệnh ngốc, nặng thì phải chết.
Lãnh Bà bị hàng chữ này làm sợ đến biến sắc, mấy tháng trước, thiếu chủ đã mời Kim Ân Xán đến thôi miên trí nhớ cho Khả Nhi, ông ta rõ ràng nói là không có di chứng, sao mới không lâu đã nói ngược lại rồi.
“Thiếu chủ, Kim Ân Xán này có ý gì?”
Lãnh Ngạo vẫn không nói lời nào, Lãnh Bà nói thế nào cũng đã phục vụ trong thế gia hắc đạo mấy chục năm, bà nghĩ một chút thì lập tức có đáp án: “Chẳng lẽ ông ta muốn moi tiền thiếu chủ?”
Lãnh Ngạo chỉ im lặng gật đầu.
Lãnh Bà khó hiểu hỏi: “Ông ta không biết bối cảnh của thiếu chủ sao?” Ở nước A, có ai nghe thấy đại danh “Lãnh Ngạo” mà không sợ mất mật chạy trốn chứ, nhưng đại sư thôi miên này lại có thể dũng cảm “động thủ trên đầu thái tuế”.
“Ông ta muốn bao nhiêu tiền?” Lãnh Bà nghĩ về sau Khả Nhi có thể bị si ngốc hoặc là bị chết, bà sợ hãi không dám nghĩ tiếp, rất khó khăn mới làm con bé yêu thương thiếu chủ, sao có thể để ông ta phá hoại được.
“Ông ta không cần tiền!” Lãnh Ngạo rốt cuộc cũng lên tiếng, đồng thời anh đi đến trước bàn làm việc, nắm tay thành quyền đặt lên bàn.
“Chẳng lẽ ông ta muốn Poudretteite?” Lãnh Bà cũng không ngốc.
“Đúng.” Lãnh Ngạo đấm hai tay lên bàn nói tiếp: “Kỳ thật có cho ông ta hết cũng không vấn đề gì, nhưng có lần đầu sẽ có lần hai, ai biết ông ta có giấu thủ đoạn gì đến lúc đó lại mang ra dọa dẫm hay không.”
Thiếu chủ nói rất có đạo lý, Lãnh Bà nghĩ thầm.
“Nếu là như thế thì không giết ông ta được, mà không giết, vậy phải chịu bị ông ta nắm mũi dắt đi.”
“Đúng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Lấy chiêu phản chiêu.”
“Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy.” Lãnh Bà vẫn nghĩ mãi không ra: “Tôi chỉ không hiểu sao ông ta lại có can đảm như vậy.”
“Tham lam là một loại bản tính, vì đây là loại đá quý hi hữu nhất trên thế giới, nên chỉ cần có cơ hội, ông ta sẽ bộc lộ bản tính ra hoàn toàn.”
“Còn có một khả năng nữa, có thể ông ta chỉ hù dọa chứ căn bản chẳng có di chứng gì, ông ta chỉ muốn Poudretteite mà thôi?”
“Thiếu chủ, người muốn phản chiêu như thế nào?”
“Tôi cần bà hỗ trợ, những người khác tôi không tin được.” Lúc này Lãnh Ngạo mới nói ra mục đích cuối cùng.
“Cậu cứ việc chỉ rõ.”
“Rất đơn giản.” Lãnh Ngạo vẫy tay gọi bà lại gần, sau đó nói khẽ bên tai một chút, bà nghe xong gật đầu liên tục.
__
Lãnh Ngạo trở lại phòng ngủ, Thước Tiểu Khả vì muốn đi vệ sinh nên thức dậy, cô đi vệ sinh rồi nhân tiện tắm luôn.
Vừa tắm xong, cơ thể cô tản ra mùi sữa thơm nhàn nhạt, Lãnh Ngạo nghe thấy mà muốn mất hồn. Không đợi anh đến bên người, Thước Tiểu Khả đã chủ động đi về phía anh. Hai bàn tay mềm mại xỏ vào mái tóc sau gáy của anh, cô làm nũng nói: “Ngạo, sao trễ như vậy anh mới về.”
“Anh đến thư phòng xử lý chút việc nên quên thời gian, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Thước Tiểu Khả cong môi lên, hình như có chút không vui, cô vừa muốn cúi đầu thì cằm đã bị anh giữ lại, ngón tay ấm áp vuốt ve môi anh đào nhỏ nhắn của cô.
“Bảo bối, anh sai rồi, đừng buồn được không?”
Vừa rồi Thước Tiểu Khả chỉ giả vờ giận chọc anh một chút thôi, không ngờ anh lại tưởng là thật. Cô chủ động hôn môi anh, nói khẽ: “Ngốc, em đùa anh thôi.”
Chữ cuối cùng còn chưa nói thì môi cô đã bị ngậm chặt, tiếp đó là nụ hôn ùn ùn kéo đến.
Áo ngủ rộng rãi trượt xuống dọc theo làn da mịn màng, cái bụng to của Thước Tiểu Khả lộ ra, bàn tay Lãnh Ngạo không ngừng vuốt ve nơi đó, lúc này anh cảm thấy cực kì hạnh phúc, vì cả hai mẹ con đều được anh ôm vào lòng.
Bởi vì thân thể của Khả Nhi nên lúc hoan ái anh không thể dùng lực quá mạnh, Lãnh Ngạo tiến vào rất cẩn thận, sợ bị thương đến con, đến khi đã tiến vào thì nhịp điệu cũng rất thong thả. Đối với chuyện này, anh không có gì bất mãn, ngược lại còn cảm thấy vừa lòng.
Một lúc sau, anh lật người Thước Tiểu Khả lại, tiến vào cô từ phía sau. Tư thế này giữ lâu hơn, lực cũng mạnh hơn, nhưng anh vẫn rất có chừng mực.
Sau khi hoan ái, Thước Tiểu Khả đổ mồ hôi đầm đìa, Lãnh Ngạo lại ôm cô vào phòng tắm, tắm uyên ương.
Tắm xong, Thước Tiểu Khả vô cùng buồn ngủ, Lãnh Ngạo ôm cô lên giường, mấy phút sau, cô bé dưới thân đã chìm vào giấc ngủ say.
Ánh mắt anh đong đầy vẻ yêu chiều, anh vuốt tóc cô, nằm cạnh cô, đắp kín chăn cho cô.
Đêm dài yên tĩnh, anh lại nghĩ đến nhà thôi miên đáng sợ kia. Anh nghiêng người nhìn bảo bối bên cạnh, âm thầm thề, hạnh phúc không dễ có được này anh nhất định sẽ không buông tay. Anh sẽ không để cô trở thành si ngốc, lại càng không để cô rời khỏi mình, người chết chỉ có thể là tên thôi miên tự cho là thông minh kia, còn những người biết nội tình cũng không thể lưu lại, vậy mới có thể đảm bảo Khả Nhi vĩnh viễn ở cạnh anh được.
Hết chương 63
/66
|