Tuyết rơi lất phất như lông ngỗng bay nhẹ nhàng thành từng mảnh xuống trên cành khô, trên hồ băng, và trong hoàng cung to lớn cũng gần như không có ai đi lại, trong phòng bếp ở gian nhà khách trong phủ công chúa, có một bóng dáng yểu điệu gầy hơn trước rất nhiều đứng ở trong đó. "Ưmh. . . . . . Thật là nóng!"
Tất cả bài biện bên trong phòng cũng không có cái gì thay đổi, Nam Cung Yến lại bị bỏng tay lần nữa, bởi vì hơn phân nửa thời gian nàng đều quên độ lửa, chỉ ngây ngốc đứng ở trước lồng hấp ngẩn người.
Dùng nước lạnh ngâm ngón tay có chút ửng hồng, khi nhìn từng món ngon mà mình vô ý thức làm ra, Nam Cung Yến không khỏi cười khổ.
Không biết sao lại không sửa được thói quen này, biết rất rõ ràng hắn sẽ không tới nữa, nàng lại vẫn chuẩn bị thật nhiều món ăn hắn thích, còn làm nhiều loại bánh ngọt thêm đường nữa. . . .
Nhìn cả bàn món ăn mà mình căn bản ăn không hết, tròng mắt Nam Cung Yến có chút mơ hồ, bởi vì khi chân tướng rõ ràng, mặc dù biết được nội tình không có bao nhiêu người, Cẩn quý phi cũng được thông báo là bệnh chết, nhưng sau ba tháng nghỉ phép, trở về kinh sư làm việc được nửa tháng rồi thì Hạ Lan Ca Khuyết rốt cuộc cũng không đến phủ công chúa nữa.
Vốn nên như thế chứ? Từ đầu đến cuối, đều là một mình nàng tự mình đa tình!
Dù sao từ lúct bắt đầu, nàng đã hiểu ở trong suy nghĩ của hắn, nàng chỉ là một diễm thám không tiếc lấy "Thân" để đạt được tình báo có lợi, đợi bọ hắn đều chiếm được vật mình muốn, tự nhiên phải chia ra, căn bản không cần lưu luyến.
Nhưng vì sao, cả công phu mặt ngoài cũng không làm? Trải qua bốn năm, mỗi tháng gặp mặt hai lần vào mùng một, và mười lăm, ở trong lòng hắn thật không tồn tại bất cứ ý nghĩa gì sao? Hay không có Hạ Lan Nguyệt trên thế gian, thì với hắn mà nói, đã không còn hi vọng rồi. . . . . .
"Ta đói rồi."
Đang lúc Nam Cung Yến cúi thấp đầu, cắn chặt môi dưới không để cho nước mắt nhỏ xuống thì đột nhiên, một giọng nói do quen thuộc từ tính từ phía sau nàng truyền đến.
"Ngươi. . . . . ."
Nghe giọng nói cứ như thuộc về kiếp trước vang lên sau lưng, Nam Cung Yến bỗng dưng sửng sốt, rất lâu sau đó sau mới chậm rãi quay đầu lại, sau đó trông thấy một bóng trắng sáng ngời và ấm áp. . . . .
Đó là Hạ Lan Ca Khuyết, một Hạ Lan Ca Khuyết ăn mặc hoàn toàn hợp với số tuổi và khí chất của hắn.
Hắn đang thu ô về, trên người khoác một cái áo khoác lông màu trắng, mái tóc dài vốn được cẩn thận tỉ mỉ buộc theo quy tắc dưới nón quan, giờ phút này đổi thành kiểu tóc giản dị xõa nhẹ nhàng sau ót, tóc mái không còn được chải ép sát ra sau, mà để tự nhiên rũ xuống hai bên trán hắn.
Hắn không có nhìn nàng, sau khi dẹp xong cái ô lại tự mình cởi áo khoác màu trắng xuống treo qua một bên, mà càng làm cho nàng giật mình là, trong tay hắn không có cây trượng luôn chống, áo trong áo khoác cũng không phải màu đen đậm, mà là một bộ áo dài màu xanh có viền xanh đậm, kèm với áo ngắn màu nâu đỏ nhạt, và quần dài, chân mang một đôi giày nâu đỏ nhạt, cổ áo hơi mở ra, còn lộ ra sợi dây da trang sức màu nâu đỏ nhạt có khảm đá xanh.
Ngắm nhìn Hạ Lan Ca Khuyết luôn ảm đạm, nghiêm túc, hôm nay lại thanh thản và anh tuấn bức người, Nam Cung Yến cơ hồ ngây dại, nhưng một hồi lâu sau nàng lại vội vã chuyển mắt đi, "Ta. . . . Biết, ngươi đến phòng khách đợi đi."
Nhìn phản ứng mở to mắt theo bản năng của Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết bắt đầu lo lắng, âm thầm thở dài một hơi xong, rồi chậm rãi xoay người bước tới phòng khách.
Tối nay, hắn quả thật cố ý chăm chút cách ăn mặc, dù sao lúc trước hắn căn bản không có ý định, cũng không có hứng thú lưu ý mặc quần áo gì, búi tóc thế nào, chỉ cần áo sạch sẽ, thoải mái liền đủ, ngoài ra, vì xây dựng sắc mặt không chút thay đổi, và hình tượng cao ngạo không nhận người thân của mình, hắn từ trước đến giờ luôn mặc quần áo màu đen đậm, chưa bao giờ từng mặc quần áo sáng ngời như tiên thế này.
Nhưng đúng là vẫn còn thiếu chút, không thể bỏ hình tượng cũ được. . . .
Vô luận cố gắng như thế nào, muốn cho bộ dáng của mình không cách quá xa so với các di trượng của nàng, dù vẫn xa xa không kịp, nhưng ít nhất có thể khiến nàng quên đi hình tượng lúc trước mà chính hắn cũng thấy khó chịu, nhưng hôm nay xem ra, sự cố ý này cũng vô ích.
Cũng được, cứ như vậy, cũng chỉ có thể như vậy, đợi ăn xong món ăn nàng tự làm lần cuối, giao đồ cho nàng xong, đời này, hắn cũng sẽ không quấy rầy nàng nữa. . . .
Mặc dù người ở phòng bếp, nhưng mắt Nam Cung Yến căn bản không thể rời bỏ Hạ Lan Ca Khuyết trong phòng khách, nàng nhìn hắn như có điều suy nghĩ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn tám góc, mặt hướng ngoài cửa sổ, hơi híp mắt nhìn tuyết rơi ngoài phòng.
Hắn. . . . . Vì sao lại tới? Tại sao lại mặc trang phục như vậy?
Có phải lát nữa hắn còn phải đến nơi nào quan trọng không, có người quan trọng cần gặp, nhưng tuyết lại không ngừng, cho nên mới phải tạm thời đi vào tránh tuyết một lát, nhân tiện làm ấm thân thể, làm ấm dạ dày. . . . . .
Khi đang suy nghĩ lung tung, thì nhớ tới câu "Ta đói rồi" nên Nam Cung Yến, vội vàng ngừng suy nghĩ viễn vông của mình, hết sức nhanh chóng hâm nóng thức ăn đã lạnh, sau đó đi vào đại sảnh trong tiếng tim đập cuồng loạn không dứt, dọn món ăn lên giống như thường ngày, sắp xếp bát đũa xong, rồi nhìn hắn chậm rãi giơ đũa lên.
"Ngươi không . . . . Đói bụng sao?" Nam Cung Yến vốn chỉ muốn lẳng lặng nhìn hắn ăn cơm, ngồi yên lặng ước chừng một nén nhang xong, thì nhịn không được mở miệng hỏi nhỏ.
Nơi này rõ ràng đều bày món ăn hắn thích nhất, nhưng mỗi món ăn hắn chỉ gắp 2, 3 đũa, ngay cả một câu cũng không nhiều lời, mà trông hắn như vậy, nàng thật luống cuống tay chân rồi.
Là thủ nghệ của nàng lui bước? Hay khẩu vị của hắn thay đổi? Hay thật ra thì hắn căn bản từ đầu tới đuôi cũng chưa từng thích ăn mấy món này?
Phản ứng trước kia của hắn, có phải chỉ là vì nghênh hợp nàng, để điều tra lai lịch của nàng, mới giả vờ. . . . . .
"Cho ngươi, cám ơn."
Đang lúc Nam Cung Yến tâm hoảng ý loạn không ngừng phỏng đoán vì sao hôm nay Hạ Lan Ca Khuyết vẫn không có mở miệng thì rốt cuộc hắn đã nói chuyện. Hắn từ trong ngực móc ra một vật đặt lên bàn xong, liền chậm rãi đứng lên.
"Chuyện này. . . . . . Ngươi? !"
Nhìn "Hiên Viên Vọng" hôm nay cái chuôi biến thành xanh đậm trên bàn mà hắn đã từng không chút lưu tình mặc nó vỡ tan trước mắt hai người, nhìn lại bộ dáng ăn hết liền muốn rời đi của hắn, Nam Cung Yến chợt đứng lên, xoay người sang chỗ khác nắm quyền khẽ hô, "Nếu ta muốn vật này, tự ta sẽ đi tìm, không cần ngươi xen vào việc của người khác!"
Không muốn nói chuyện gay gắt vậy, nhưng nàng không nhịn được, bởi vì nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn tới, mà sau khi hiểu rõ, thì trái tim lại vỡ tan. . . . .
Thì ra hắn đến trả nàng một phần tình, trả lại phần tình vì nàng bảo vệ bí mật của Hạ Lan Nguyệt, thậm chí giải nỗi đau đớn cho hắn ở trong sơn động.
Nàng không cần hắn làm chuyện này để báo đáp ân tình, được không? Bởi vì đó là chuyện do chính nàng muốn làm, được không!
Hắn thật sự cho rằng nàng không biết hắn về kinh, rồi ở trong nhà dưỡng thương rất lâu? Hắn thật sự cho rằng nàng không biết, vì cái Hiên Viên Vọng này, hắn thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn?
Không sai, nàng thích Hiên Viên Vọng, thích đến không buông tay, nhưng hắn có hiểu, có một nguyên nhân rất lớn, là bởi vì đó là hắn tặng cho nàng.
Đã từng, đáy lòng nàng có một hi vọng, hi vọng sẽ có một ngày, khi quan hệ của họ không còn đối địch, khi đáy lòng hắn không còn đau đớn, khi hắn lại xuất hiện trước mắt nàng lần nữa thì nàng có thể hỏi hắn, có nguyện ý cùng đi với nàng, tìm một cái Hiên Viên Vọng khác không.
Nàng muốn nhất, chẳng qua là vai kề vai với hắn. . . . .
Nàng không muốn hắn giống như đối đãi Hạ Lan Nguyệt, gánh hết tất cả sai lầm và trách nhiệm lên người mình, sau đó để cho nàng an tọa trong căn phòng ấm áp, an toàn, thoải mái, cô độc chờ đợi hắn.
Nàng biết hắn nhớ Hạ Lan Nguyệt, nhưng nàng thật không phải là Hạ Lan Nguyệt chuyện gì đều cần người khác bảo vệ, nàng là nàng! "Ta biết rõ tự nàng có thể tìm, cũng nhất định tìm được nó. Nhưng trừ làm như vậy, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể khiến nàng đặt ta trong lòng, để cho nàng nhớ ta, nhớ tới ta, vĩnh viễn đừng quên ta."
Nghe lời nói tức giận của Nam Cung Yến, nhìn đôi vai mảnh khảnh không ngừng phát run của nàng, Hạ Lan Ca Khuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn lại, bởi vì nếu nhìn nữa, tim của hắn nhất định sẽ tê liệt.
Hắn vẫn biết nàng thích Hiên Viên Vọng, thích đến không buông tay, mà hắn, càng thích tròng mắt sáng trong và nụ cười dịu dàng của nàng khi dùng Hiên Viên Vọng.
Chính là bởi vì biết được nàng nhất định sẽ mang vật này ở bên cạnh, hắn mới sẽ không chú ý vết thương còn chưa lành trên người mình, chỉ vì mau sớm tìm được nó, sau đó chờ đợi nàng mỗi lần cầm trên tay thì có thể nhớ đến hắn, thỉnh thoảng sẽ nhớ hắn.
Nhưng hình như, hắn vẫn nghĩ sai rồi, sai khi cho rằng chỉ cần tìm được Hiên Viên Vọng, nàng ít nhất còn có thể liếc hắn thêm một cái, thậm chí cười ngọt ngào với hắn giống như với nhị hoàng tử nước Cao Hồi. . . . .
"Thật xin lỗi, ta đi nha."
Sau khi khàn giọng nói xong câu đó, Hạ Lan Ca Khuyết lẳng lặng chuẩn bị xoay người rời đi thật nhanh chóng, cũng chỉ có thể như vậy. . . . . .
"Chờ!"
Nam Cung Yến bởi vì nghe được câu nói trước của Hạ Lan Ca Khuyết mà hơi sửng sốt, đang hoài nghi mình có nghe lầm hay không, khi phát hiện hắn thật muốn rời đi, vội vàng xoay người lại kêu hắn, "Chàng. . . . Muốn ta đặt chàng ở trong lòng, nhớ chàng, nhớ tới chàng?"
"Cả đời của ta, chưa bao giờ từng nghĩ tới mình sẽ gặp được một nữ tử đặc biệt như nàng."
Không dám nhìn Nam Cung Yến, cho nên Hạ Lan Ca Khuyết chỉ có thể nhìn về một góc phòng, sau đó bĩu môi cười cười tựa như tự giễu, nhưng nụ cười này thật khổ sở và thê lương, "Ta rõ ràng đã đoạt sự thanh bạch của nàng, nhưng nàng căn bản không quan tâm. Ta nhiều lần vì mục đích của mình mà độc ác tổn thương nàng, lợi dụng nàng... nàng vẫn không quan tâm. Nhưng cho dù như thế, ta vẫn hy vọng xa vời, có một ngày, nàng cũng có thể nhìn ta như tiểu Cẩn nhìn hoàng thường, nhưng sau khi để nàng thấy ta nhếch nhác như thế, ta. . . . . ."
Lời nói, lại không nói được hết, bởi vì Hạ Lan Ca Khuyết đã không biết nên nói những gì rồi, dù sao hắn thật từng hy vọng xa vời như thế, thật nghĩ như vậy, nhưng sau khi nàng vừa gặp hắn đã dời mắt, thì tất cả hy vọng xa vời, đều không còn tồn tại.
Dù sao nữ tử thông minh, động lòng người lại tinh xảo đặc sắc giống như nàng, từ nhỏ bên cạnh đã vây quanh một đám nam tử xuất sắc khác thường, một người "không nhận người thân" trong miệng người đời như hắn, làm sao có thể khiến nàng nhớ tới, mà còn ngây ngốc nhìn hắn chứ?
"Đúng là chàng rất nhếch nhác, nhưng chàng có biết, khi đó chàng so với chàng ở bất cứ lúc nào cũng làm cho ta muốn đến gần, muốn chạm vào, muốn trìu mến. . . ."
Nhìn sự khổ sở và bi thương ở đáy mắt Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến vừa nói vừa tiến lên, sau đó lẳng lặng dừng ở trước người hắn, giơ hai tay lên, nhẹ nâng gương mặt không dám đối diện nàng của hắn, nhón chân lên, hôn vào môi hắn, không ngừng hôn nhẹ lên đôi môi khép chặt hơi phát run của hắn, hôn đến nước mắt của nàng cũng chảy xuống hốc mắt, vẫn không có dừng lại.
Hắn rốt cuộc nghiêm khắc yêu cầu, và đối đãi mình cỡ nào?
Nam tử giống như hắn, là hi vọng của tất cả cô gái trên thế gian, nếu không, nàng làm sao hoàn toàn đánh mất trái tim mình cho hắn?
Nhất thời nhếch nhác thì đã sao? Nhất thời khốn kh, thì như thế nào?
Hắn chỉ thấy được sự nhếch nhác và khốn khó của mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến sự dịu dàng và kiên cường đội trời đạp đất phía sau sự nhếch nhác và khốn khó kia.
Hắn thật là ngốc, thật là nốc, ngốc đến khiến nàng. . . . . . Thật yêu, thật yêu. . . . . .
"Nàng. . . . ." làm sao cũng không ngờ Nam Cung Yến có thể hôn mình, và nói ra lời nói làm cho người ta mừng như điên với hắn, nhưng Hạ Lan Ca Khuyết không biết mình có hiểu lầm hay không, nên chỉ dám nhẹ nhàng ôm hông của nàng, sau đó hôn lên từng giọt nước mắt trên trán nàng. "Đừng khóc. . . . . ."
"Sao chàng không nghĩ tới, khi chàng gặp Nam Thanh ta có thời gian an bài thuộc hạ đi ngăn nàng ấy, thì làm sao không có thời gian tìm nữ nhân khác tới giải độc của chàng? Còn có. . . . . Khi chàng ở trong động, người có thể giải độc tình cho chàng, thế gian này lại không phải chỉ có mình ta, ta cần gì phải. . . . . ."
Khi Hạ Lan Ca Khuyết hôn nhẹ gò má nàng, nhưng chỉ vẻn vẹn hôn nhẹ, và cánh tay ôm nàng càng lúc càng cứng ngắt, nghĩ tới phản ứng chậm lụt của hắn khi tỏ tình trước mặt Nam Thanh, Nam Cung Yến hơi đỏ mặt cúi đầu đưa môi tới gần hắn nhẹ nhàng nói ra.
"Tại sao?" Nghe được lời nói có ngụ ý của Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết thật chưa từng nghĩ tới điểm này, khàn giọng hỏi trong tiếng tim đập hoàn toàn cuồng loạn.
"Bởi vì dù không muốn thừa nhận, nhưng ta, chính là không hy vọng nữ nhân khác sẽ được chàng ôm vào lòng. . . ." Trong phòng khách tràn ngập mùi hương thức ăn ngon không có tiếng người, chỉ còn dư lại tiếng thở nhẹ của hai người đang kích tình ôm hôn.
Cảm thấy Hạ Lan Ca Khuyết đã động tình, nhưng vẫn có điều cố kỵ nên chỉ hôn nàng, hồi tưởng quá khứ hắn luôn bởi vì thuốc mới có thể ôm nàng, Nam Cung Yến nhẹ nhàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, chậm rãi cầm bàn tay của hắn, đặt lên bầu ngực đẫy đà của mình ——
"Chàng. . . . . Không phải đói bụng sao? Ăn trước. . . . . . Được không?"
"Nàng phải biết, sức ăn của ta rất lớn, cho nên khi nàng nói lời này, thì phải hiểu dù ở nơi nào, chỉ cần ta đói rồi, đều phải cho ta ăn no, còn phải mặc ta cần ta cứ lấy?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngượng ngùng vừa nhu mì đỏ tươi của Nam Cung Yến, đôi tay Hạ Lan Ca Khuyết mặc dù không hề cử động, nhưng đã đưa môi tới bên tai của nàng nói ra.
"Ta sẽ. . . . . . Hết sức —— a!"
Lời còn chưa trả lời xong toàn bộ, Nam Cung Yến liền phát hiện mình đã bị ôm lấy, cũng bị ôm tới trên bệ cửa sổ trong phòng nàng, rồi sau đó, khi nàng còn chưa có ngồi vững vàng thì dây lưng đã bị kéo ra, áo ngực cũng bị đẩy lên cao, để cho bầu ngực tuyết trắng mềm mại ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, lõa lồ bại lộ trong không khí ấm áp, trước mắt Hạ Lan Ca Khuyết.
"Chàng. . . . ." Không thể ngờ được khi hắn kích tình sẽ là bộ dạng này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Yến mắc cở đỏ bừng, vì lời nói to gan và cử động trêu chọc hắn của mình vừa rồi.
"Nàng có tự giác không?"
Dùng ngón tay nâng cằm Nam Cung Yến lên, Hạ Lan Ca Khuyết nhìn dáng vẻ mê người của nàng, khàn khàn nói ra rồi hung hăng hôn nàng thật sâu, khi hôn nàng đồng thời bàn tay hoàn toàn ôm chặt hai bầu ngực đẫy đà của nàng, không ngừng xoa bóp qua lại, đè ép, sau đó khi người trước mắt càng lúc càng thở gấp, rên rỉ dồn dập,ngọt ngấy thì chậm rãi dời môi đến khóe mắt của nàng, lông mày nàng, gò má nàng, cuối cùng ngậm vành tai của nàng, lại liếm láp vành tai của nàng, và đâm đầu lưỡi vào lỗ tai nàng khuấy nhẹ!
"Ừ a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
Khi thân thể bởi vì sự vỗ về chơi đùa của Hạ Lan Ca Khuyết mà nóng lên, tê dại thì trừ không ngừng khẽ rên, Nam Cung Yến lại nói không ra những lời khác.
Nàng chưa từng thấy hắn làm càn như vậy, mà vừa nghĩ đến tối nay hắn bởi vị khát vọng đối với nàng mà càn rỡ như thế, lòng của nàng lại không khỏi vừa ngọt vừa xấu hổ, hai bầu ngực bị bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa lấy vừa trường vừa đau và ngứa.
Khi môi hắn chậm rãi từ vành tai hôn dọc xuống theo cái cổ trắng noãn của nàng, hôn qua đôi vai mảnh khảnh, xương quai xanh, bầu ngực, tới gần đầu vú, thì hắn lại chỉ dùng đầu lưỡi liếm bên ngoài quầng vú của nàng, làm thế nào cũng không chịu đụng chạm đầu vú nhạy cảm đã sớm bởi vì hắn mà chậm rãi căng thẳng, đứng thẳng của nàng thì Nam Cung Yến có chút khó nhịn cong lên vòng eo.
"Ưmh. . . . . ."
"Thân thể thật đẫy đà, nhưng phản ứng lại thật trẻ trung, công chúa diễm thám của ta, nàng không phải là diễm thám đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc sao?"
Nhìn gương mặt đỏ tươi, mắt hạnh híp lại, dáng vẻ hơi khom người xuống của Nam Cung Yến, làm cho bầu ngực tuyệt đẹp của nàng càng thêm mê người, thì Hạ Lan Ca Khuyết cố ý không ngừng hà hơi vào hai quả ngọc hồng mê người của nàng, nhưngkhông trực tiếp đụng chạm.
"Chàng!"
Không ngờ từ trước đến giờ hắn luôn nghiêm túc mà lại nói ra lời này để chọc nàng, Nam Cung Yến mắc cỡ giương tay nhỏ muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cầm hai tay của nàng, giơ lên cao tới trên đầu xong, hắn lại tiếp tục liếm láp và hà hơi quanh người, làm cho toàn thân nàng tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, mà hắn vẫn không chịu bỏ qua.
Phía dưới, sớm bởi vì hắn mà hơi ướt, hoa kính càng bởi vì khát vọng hắn mà dâng lên cơn đau đớn nhỏ, khi toàn thân cũng bởi vì hắn mà run rẩy, mà tê dại, nhưng hắn lại vẫn không chịu tiến thêm một bước thì Nam Cung Yến nhịn không được nữa xoay đi khuôn mặt nhỏ nhắn, "Chàng không muốn ta cứ nói thẳng, không cần khi dễ —— a a!"
Hắn đang cố ý khi dễ nàng, sao trước kia nàng không phát hiện tính tình đáng ghét này của hắn!
Khi trong phòng không ngừng vang vọng lên tiếng nức nở, Nam Cung Yến rốt cuộc hơi hiểu ra rồi, bởi vì nàng còn chưa nói hết, hắn đã một hớp ngậm lấy viên ngọc hồng bên phải của nàng dùng sức mút vào, nhè ra, một tay kia thì xoa nụ hoa anh đào đỏ bên trái của nàng, làm cho hai bầu ngực của nàng căng đau, tê dại vô cùng, chất mật phía dưới càng khắc chế không được trào ra, hoàn toàn dính ướt quần lót của nàng.
"Ta thích khi dễ nàng như vậy, có thể không?"
Nhìn Nam Cung Yến trước người bởi vì không ngừng phát run mà lộ ra sóng mắt mê người, nhìn con ngươi mê ly bởi vì hắn mà hoàn toàn động tình của nàng, Hạ Lan Ca Khuyết nhẹ nhàng cởi ra quần lót dưới váy nàng, che bàn tay lửa nóng trên vườn hoa nóng bỏng của nàng.
"Chàng. . . . . Không phả có bệnh, không động vào nữ tử. . . . ." nhìn con ngươi cũng động tình, và thâm thúy không thể thâm thúy hơn của Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến cực thẹn nhìn đi chỗ khác.
"Ta xác thực bị tàn tật, có một cái đùi phải vĩnh viễn không thể tự nhiên như người thường, cùng với căn bệnh chỉ thích đụng chạm và khi dễ cô gái ta yêu, ta như vậy, nàng còn muốn không?" Bàn tay khẽ vuốt ve hai chân thon dài trơn mềm nõn nà của Nam Cung Yến ở dưới váy, Hạ Lan Ca Khuyết nhìn dung nhan được khắc ở chỗ sâu trong đáy lòng mình, khàn giọng nói.
"Chàng . . . ." Chưa từng nghĩ tới Hạ Lan Ca Khuyết sẽ để ý cái chân bị thương của hắn như thế, Nam Cung Yến ngoái đầu nhìn lại ngắm nhìn gương mặt anh tuấn nghiêm túc mà ngốc nghếch của hắn, sau đó rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ nhẹ nhàng cong lên, cũng tách ra song chân của mình ở trước mắt hắn . "Không muốn chàng . . . . thì ta muốn ai?"
Nghe câu trả lời của Nam Cung Yến, thấy nàng nguyện ý hoàn toàn giao mình cho hắn, Hạ Lan Ca Khuyết lộ ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ, nhẹ nhàng hôn môi nàng một cái, liền kéo ghế dựa bên cạnh qua ngồi xuống, cởi giày của nàng xuống, từ ngón chân của nàng bắt đầu hôn lên, rồi sau đó là mu bàn chân, rồi sau đó là chân nhỏ, đầu gối, bắp đùi,rồi tới khóm hoa ướt át say lòng người của nàng.
Hắn đầu tiên là dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch ra, căng ra cánh hoa xinh đẹp mềm mại của nàng, rồi sau đó đưa đầu lưỡi ra, liếm qua mỗi một khe hở giữa cánh hoa cũa nàng, cũng vòng quanh qua lại bốn phía nhụy hoa đã sớm sưng đỏ của nàng, cuối cùng mới mút chặt liếm láp nhụy hoa đã ướt đẫm, lại càng không quên dùng sức mút tất cả chất mật thơm dưới người nàng.
"A a. . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
Khi một cơn run rẩy mãnh liệt từ môi lưỡi hắn xông thẳng lên lọn tóc thì cả thân thể Nam Cung Yến cũng mềm nhũn, một cơn kích thích vô cùng không ngừng len lỏi khắp người nàng, căn bản không chịu nổi hắn lại yêu thương nàng như thế, trừ thét lên tên của hắn, thì đã quên hết mọi thứ. . . . .
Bụng dưới của Nam Cung Yến lẩn quẩn dòng áp lực quen thuộc, theo đầu lưỡi của Hạ Lan Ca Khuyết linh động liếm láp tất cả chỗ mẫn cảm của nàng, thì không ngừng tăng cao, khi đầu lưỡi hắn dùng sức đâm vào hoa kính đã sớm hơi đau vì khát vọng hắn, cũng bắt đầu càn rỡ xoay tròn đâm chọc trong đó, vả lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu thì trừ nắm chặt làn váy của mình, cong người lên điên cuồng ngâm nga mặc hắn định đoạt, nàng hoàn toàn không còn năng lực chống cự.
"Ca Khuyết. . . . . . A a. . . . . . Đừng. . . . . ."
Nhưng khi tần số co rút của hoa kính càng lúc càng cao, và cơ hồ gần như tới giới hạn thì Nam Cung Yến lại bắt đầu kháng cự, bởi vì nàng muốn hắn chân chánh, nàng muốn hoàn toàn kết hợp với hắn, mà không phải cô đơn để hắn lấy lòng nàng như vậy nhưng Hạ Lan Ca Khuyết không có để ý tới nàng, chỉ nhẹ nắm tay nhỏ của nàng, sau đó đầu lưỡi càng điên cuồng đâm vào bên trong, khiến nàng đạt được cao triều trong hư vô mờ mịt.
Khi khoái cảm vui thích nổ tung ở trong thân thể, cũng thật lâu không có bình phục thì Nam Cung Yến mặc dù cảm nhận được thân thể vui vẻ, nhưng lòng của nàng lại hơi chua xót, khóe mắt cũng ngấn lệ.
Bởi vì đây không phải thứ nàng muốn. Vì sao hắn không chân chính muốn nàng?
"Nha đầu ngốc. . . ." Sau khi cao triều, Hạ Lan Ca Khuyết ôm Nam Cung Yến với khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp như hoa xuân, nhưng khóe mắt lại rưng rưng để lên giường, lau nước mắt của nàng xong thì nhẹ nhàng thở dài, sau đó cởi áo ngoài của mình ra.
"Tại sao?" Nhìn Hạ Lan Ca Khuyết với lọn tóc ướt đẫm, bắp thịt toàn thân căng thẳng, Nam Cung Yến lẩm bẩm hỏi.
"Nếu tối nay ta càn rỡ, nàng tất nhiên sẽ thụ thai. Ta mặc dù yêu hài nhi, nhưng lại càng. . . . ."
Nằm xuống bên cạnh Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết hôn gương mặt của nàng một cái, sau đó không dám đến gần nàng mà xê dịch ra sau, nhìn nàng cười khổ, "Khứu giác của ta khác hẳn với người thường, mùi trên người nàng biến hóa một chút, ta liền phát hiện."
Khi rốt cuộc giải được câu đố vì sao Hạ Lan Ca Khuyết nhận ra thân phận thật của nàng, cũng hoàn toàn hiểu tối nay vì sao hắn khắc chế như thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Yến cũng hoàn toàn đỏ hết.
Bởi vì ngụ ý của hắn là, hắn không muốn nàng thụ thai tối nay, bởi vì hắn còn muốn tận tình hoan ái với nàng. . . . .
"Không muốn ta liền nói thẳng. . . . . ."
Làm thế nào cũng không ngờ hắn có tâm tư này nên mới cố nén khát vọng với nàng, vừa nghĩ ở bên nàng khiẹn hắn hoàn toàn điên cuồng, thế mà hắn lại còn lý trí, và nghĩ đến sự chịu đựng đau khổ của hắn giờ phút này, Nam Cung Yến lại khó được tùy hứng.
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, quyến rũ liếc hắn một cái xong, đôi tay đặt trên giường, nhẹ nhàng quỳ lên, khiến bầu ngực vốn đầy đặn của nàng càng thêm hấp dẫn, hai viên ngọc hồng mê người theo động tác của nàng mà có chút rung rung, rồi sau đó, nàng quay người lại, kéo làn váy lên, nhẹ giơ mông trắng lên, lộ ra buội hoa bởi vì hắn mà còn hơi ướt, cùng với đôi chân trắng nhỏ còn dính mật dịch của nàng, chậm rãi bò tới bên giường ——
"Khiến người ta ướt át như vậy, khó chịu như vậy, muốn chàng như vậy, mà chàng lại muốn quay đầu. . . . . A!" Đột nhiên bị ôm lấy, một thứ lửa nóng khổng lồ cứng rán7, cứ không báo động từ phía sau đâm vào hoa kính trơn trợt lại khít khao nhỏ hẹp của nàng, đạt đến chỗ sâu nhất lại rút ra, bị va chạm như cơ hồ xâm nhập linh hồn khiến thân thể Nam Cung Yến hoàn toàn mềm yếu, chỉ có thể bất lực rên rỉ, cả người nhẹ nằm trên giường không ngừng thở gấp.
"Còn gì nữa không?" Nhìn Nam Cung Yến quyến rũ mê người như thế, biết được đáy lòng nàng đang suy nghĩ gì nhưng Hạ lan Ca Khuyết vẫn cố ý hỏi, sau đó chậm rãi cởi áo của mình xuống, lộ ra lồng ngực trần trụi kiên cố.
"Không phải chàng nói nếu tối nay chàng. . . . ."
Ngắm nhìn đôi mắt thâm thúy đã sớm hiểu rõ cơn động tình của nàng của Hạ Lan Ca Khuyết, nghĩ đến sự đoạt lấy làm nàng luống cuống vừa rồi của hắn, cùng với tất cả xảy ra sau đó, Nam Cung Yến thật thẹn, hai tay vịn cột giường muốn đứng lên, muốn thoát khỏi tầm mắt nóng bỏng muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhưng nàng vừa mới đứng lên, lại phát hiện hắn lại tiến tới gần nàng, sau khi bức nàng tới góc tường không còn đường lui, thì hung hăng hôn nàng, lúc hôn nàng, một tay cũng ôm eo của nàng, một tay giang chân của nàng lên, dùng sức thẳng lưng, rồi lại rút lui.
"A a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
Khi hoa kính nho nhỏ lại bị xỏ xuyên qua thật sâu và tràn đầy, thân thể vì vậy mà hoàn toàn run rẩy, tê dại, nhưng hắn vẫn lại ời đi, thì Nam Cung Yến đứng không vững nhẹ nhàng ngã trên đệm lông dầy trên đất, cảm giác chất mật dưới người mình càng xông mạnh ra, thấm ướt cả làn váy nàng . . . .
"Vô luận nàng muốn cái gì, ta cũng sẽ cho nàng."
Cởi ra hết toàn bộ quần áo trên người nàng, cũng cởi hết quần áo còn dư lại trên người Nam Cung Yến ra, Hạ Lan Ca Khuyết nhẹ nhàng ôm lấy cô gái có tròng mắt hoàn toàn mê ly, cả thân thể lại nở rộ kiều diễm vì hắn, đặt nàng nằm ở trên giường, giống như đối đãi với trân bảo quý giá nhất trên đời, dịu dàng hôn toàn thân nàng, càn rỡ vuốt ve tất cả bộ vị nhạy cảm trên người nàng, sau đó khi nàng không ngừng nhẹ giọng rên rỉ, hô tên của hắn thì vịn hông của nàng, dùng đầu gối tách ra chân của nàng, đưa hết mình vào trong hoa kính mê người chờ đợi đã lâu của nàng, một lần lại một lần, xâm nhập vào sâu.
"Nàng có biết nguyên nhân ta rõ ràng tin chắc nàng là công chúa thật, nhưng cũng không nguyện chứng thực không?"
Nhìn Nam Cung Yến kiều diễm như hoa ở dưới thân mình, hơn nữa tuyệt mỹ đến mức khiến hắn một đời một kiếp cũng không quên được, Hạ Lan Ca Khuyết đặt nàng ở tư thế quỳ, cầm chặt bầu ngực mê người của nàng, nâng cao mông trắng của nàng, từ sau lưng đâm thứ cứng rắn không thể cứng rắn hơn của mình vào hoa kính nho nhỏ tồn tại vì một mình hắn, sau đó khi hoa kính mê người đó càng lúc càng co rút nhiều hơn và nhanh hơn, thì vươn tay ra cầm lấy cái kính của nàng đặt ở trước giường, điều chỉnh góc độ xong liền bắt đầu mạnh mẽ thẳng lưng.
"Vì sao. . . . . . A a. . . . . ."
Khi thân thể bị Hạ Lan Ca Khuyết không ngừng mạnh mẽ đoạt lấy, điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong hoa kính bị vuốt ve đến cực hạn nhất, rốt cuộc cuồng bạo trong nháy mắt thì tròng mắt Nam Cung Yến tối sầm lại, thân thể căng thẳng, chỉ có thể để khoái cảm khổng lộ ngọt ngào, và sự vui thích mê người vô cùng dẫn nàng lên trời, sau đó khi một dòng nước nóng cực mạnh cọ rửa chỗ sâu nhất cơ thể nàng thì điên cuồng rên rỉ.
"Bởi vì trên người nàng quả thật có ấn ký, nhưng ấn ký này chỉ xuất hiện khi nàng bị ta đùa giỡn lên đến cao triều."
Không ngừng kéo dài cao triều của Nam Cung Yến, gia tăng sự vui thích của nàng, khi ở sau lưng nàng chậm rãi xuất hiện một ấn ký thì Hạ Lan Ca Khuyết chỉ vào kính, khàn giọng nói.
"Cái gì. . . . . ."
Mặc dù tròng mắt đã mê ly, nhưng Nam Cung Yến vẫn hơi nghiêng qua, nhìn phần dưới eo của mình ở trong kính, thật như hắn đang nói, chỗ đó xuất hiện ấn ký chỉ thuộc về hoàng tộc Nam Cung, nhưng khi nàng ngắm ấn ký kia, rồi lại trông thấy toàn bộ quá trình mắc cỡ hắn chiếm hữu mình như thế nào, thì hình ảnh kia khiến mặt nàng đỏ lên, hoa kính căng thẳng, sau đó ở trong con ngươi yêu say đắm của hắn, lại đạt được cao triều một lần lại một lần. . . .
Cả đêm này, Nam Cung Yến bị Hạ Lan Ca Khuyết điên cuồng đùa bỡn, đoạt lấy, cao triều, cho đến sắc trời không rõ, hắn mới rốt cuộc nguyện ý thả nàng.
"Về sau không cho phép chàng thế nữa. . . ." Khi thân thể mềm nhũn, giọng nói hoàn toàn nghẹn, bị ôm vào trong ngực Hạ Lan Ca Khuyết thì Nam Cung Yến thì thào nói ra.
"Xin lỗi." Nhìn vòng đen dưới mắt, bộ dáng mảnh mai của Nam Cung Yến, và tất cả dấu vết hắn để lại trên người nàng, gương mặt tuấn tú của Hạ Lan Ca Khuyết hơi đỏ lên, "Chờ đứa bé sinh hạ xong, ta bảo đảm nhất định sẽ khắc chế chính ta."
"Chàng đợi được lâu như vậy?" Tựa trong vòm ngực kiên cố, Nam Cung Yến yêu kiều liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng động lòng người.
"Ta. . . . Có thể đợi, cũng nhất định sẽ đợi." Nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết lại hôn gò má nàng, rồi không muốn buông tay. "Bởi vì là nàng. . . . ."
"Đồ ngốc. . . . . Thế gian này có loại thuốc có thể uống" ôm nhẹ cổ Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến đỏ mặt đưa môi đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói ra, "Chờ muốn hoài thai thì dừng thuốc."
"Tối nay nàng có uống?" Nghe vậy Hạ Lan Ca Khuyết ngẩn người, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi.
"Ừ, từ lần đầu ở vườn Đông Nguyệt. . . . . Ta vẫn. . . . ." Vốn chỉ muốn trả lời vấn đề của Hạ Lan Ca Khuyết, nhưng lúc phát hiện mình lại nhất thời lỡ miệng, để lộ ra bí mật này, Nam Cung Yến liền xấu hổ xoay người đi không chịu mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đáng chết, nàng cũng biết, đối với lão hồ ly này một khắc cũng không thể buông lỏng phòng bị!
"Xin lỗi, Yến nhi, là ta không tốt, là ta không hiểu chuyện." Ôm chặt Nam Cung Yến cào lòng, bởi vì nghĩ đến quá khức, nên Hạ Lan Ca Khuyết thật có chút áy náy, nhưng trong áy náy lại mang theo sự vui mừng và đau lòng, "Nàng. . . . . uống vì ta?"
Hạ Lan Ca Khuyết quả thật áy náy, áy náy khi đó mình chỉ lo đoạt lấy thân thể đẹp đẽ của nàng, căn bản không lo đến chuyện sau này, càng áy náy mình lại khiến người hồn nhiên như nàng, nhiều lần vì hắn mà dâng ra mình, và sử dụng phương thức như vậy để bảo vệ mình.
Nhưng khiến hắn mừng rỡ và đau lòng là khi hắn đã rất lâu chưa từng xuất hiện trước mắt nàng, cũng không còn bị ai bức hiếp, nàng lại vẫn tiếp tục uống, chỉ sợ có một ngày hắn lại xảy ra chuyện, thậm chí giống như tối nay, không nói một tiếng đã xuất hiện ở trước mặt nàng, còn vô cớ điên cuồng giữ nàng cả đêm. . . .
"Không phải, mới không phải uống vì chàng! Đừng quên, ta chính là diễm thám trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tự nhiên tùy thời đều phải chuẩn bị xâm nhập trại địch. . . . Ừ a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
"Ừ, đúng, bản thân mình phải tùy thời chuẩn bị xâm nhập trại địch, bởi vì ta tất phải trở thành kẻ địch vĩnh viễn duy nhất trong cuộc đời nàng. Ta không nói sai chứ, công chúa diễm thám đã trải qua huấn luyện nghiêm khác, lại chỉ thuộc về một mình ta. . . . . ."
Hết trọn bộ.
Tất cả bài biện bên trong phòng cũng không có cái gì thay đổi, Nam Cung Yến lại bị bỏng tay lần nữa, bởi vì hơn phân nửa thời gian nàng đều quên độ lửa, chỉ ngây ngốc đứng ở trước lồng hấp ngẩn người.
Dùng nước lạnh ngâm ngón tay có chút ửng hồng, khi nhìn từng món ngon mà mình vô ý thức làm ra, Nam Cung Yến không khỏi cười khổ.
Không biết sao lại không sửa được thói quen này, biết rất rõ ràng hắn sẽ không tới nữa, nàng lại vẫn chuẩn bị thật nhiều món ăn hắn thích, còn làm nhiều loại bánh ngọt thêm đường nữa. . . .
Nhìn cả bàn món ăn mà mình căn bản ăn không hết, tròng mắt Nam Cung Yến có chút mơ hồ, bởi vì khi chân tướng rõ ràng, mặc dù biết được nội tình không có bao nhiêu người, Cẩn quý phi cũng được thông báo là bệnh chết, nhưng sau ba tháng nghỉ phép, trở về kinh sư làm việc được nửa tháng rồi thì Hạ Lan Ca Khuyết rốt cuộc cũng không đến phủ công chúa nữa.
Vốn nên như thế chứ? Từ đầu đến cuối, đều là một mình nàng tự mình đa tình!
Dù sao từ lúct bắt đầu, nàng đã hiểu ở trong suy nghĩ của hắn, nàng chỉ là một diễm thám không tiếc lấy "Thân" để đạt được tình báo có lợi, đợi bọ hắn đều chiếm được vật mình muốn, tự nhiên phải chia ra, căn bản không cần lưu luyến.
Nhưng vì sao, cả công phu mặt ngoài cũng không làm? Trải qua bốn năm, mỗi tháng gặp mặt hai lần vào mùng một, và mười lăm, ở trong lòng hắn thật không tồn tại bất cứ ý nghĩa gì sao? Hay không có Hạ Lan Nguyệt trên thế gian, thì với hắn mà nói, đã không còn hi vọng rồi. . . . . .
"Ta đói rồi."
Đang lúc Nam Cung Yến cúi thấp đầu, cắn chặt môi dưới không để cho nước mắt nhỏ xuống thì đột nhiên, một giọng nói do quen thuộc từ tính từ phía sau nàng truyền đến.
"Ngươi. . . . . ."
Nghe giọng nói cứ như thuộc về kiếp trước vang lên sau lưng, Nam Cung Yến bỗng dưng sửng sốt, rất lâu sau đó sau mới chậm rãi quay đầu lại, sau đó trông thấy một bóng trắng sáng ngời và ấm áp. . . . .
Đó là Hạ Lan Ca Khuyết, một Hạ Lan Ca Khuyết ăn mặc hoàn toàn hợp với số tuổi và khí chất của hắn.
Hắn đang thu ô về, trên người khoác một cái áo khoác lông màu trắng, mái tóc dài vốn được cẩn thận tỉ mỉ buộc theo quy tắc dưới nón quan, giờ phút này đổi thành kiểu tóc giản dị xõa nhẹ nhàng sau ót, tóc mái không còn được chải ép sát ra sau, mà để tự nhiên rũ xuống hai bên trán hắn.
Hắn không có nhìn nàng, sau khi dẹp xong cái ô lại tự mình cởi áo khoác màu trắng xuống treo qua một bên, mà càng làm cho nàng giật mình là, trong tay hắn không có cây trượng luôn chống, áo trong áo khoác cũng không phải màu đen đậm, mà là một bộ áo dài màu xanh có viền xanh đậm, kèm với áo ngắn màu nâu đỏ nhạt, và quần dài, chân mang một đôi giày nâu đỏ nhạt, cổ áo hơi mở ra, còn lộ ra sợi dây da trang sức màu nâu đỏ nhạt có khảm đá xanh.
Ngắm nhìn Hạ Lan Ca Khuyết luôn ảm đạm, nghiêm túc, hôm nay lại thanh thản và anh tuấn bức người, Nam Cung Yến cơ hồ ngây dại, nhưng một hồi lâu sau nàng lại vội vã chuyển mắt đi, "Ta. . . . Biết, ngươi đến phòng khách đợi đi."
Nhìn phản ứng mở to mắt theo bản năng của Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết bắt đầu lo lắng, âm thầm thở dài một hơi xong, rồi chậm rãi xoay người bước tới phòng khách.
Tối nay, hắn quả thật cố ý chăm chút cách ăn mặc, dù sao lúc trước hắn căn bản không có ý định, cũng không có hứng thú lưu ý mặc quần áo gì, búi tóc thế nào, chỉ cần áo sạch sẽ, thoải mái liền đủ, ngoài ra, vì xây dựng sắc mặt không chút thay đổi, và hình tượng cao ngạo không nhận người thân của mình, hắn từ trước đến giờ luôn mặc quần áo màu đen đậm, chưa bao giờ từng mặc quần áo sáng ngời như tiên thế này.
Nhưng đúng là vẫn còn thiếu chút, không thể bỏ hình tượng cũ được. . . .
Vô luận cố gắng như thế nào, muốn cho bộ dáng của mình không cách quá xa so với các di trượng của nàng, dù vẫn xa xa không kịp, nhưng ít nhất có thể khiến nàng quên đi hình tượng lúc trước mà chính hắn cũng thấy khó chịu, nhưng hôm nay xem ra, sự cố ý này cũng vô ích.
Cũng được, cứ như vậy, cũng chỉ có thể như vậy, đợi ăn xong món ăn nàng tự làm lần cuối, giao đồ cho nàng xong, đời này, hắn cũng sẽ không quấy rầy nàng nữa. . . .
Mặc dù người ở phòng bếp, nhưng mắt Nam Cung Yến căn bản không thể rời bỏ Hạ Lan Ca Khuyết trong phòng khách, nàng nhìn hắn như có điều suy nghĩ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn tám góc, mặt hướng ngoài cửa sổ, hơi híp mắt nhìn tuyết rơi ngoài phòng.
Hắn. . . . . Vì sao lại tới? Tại sao lại mặc trang phục như vậy?
Có phải lát nữa hắn còn phải đến nơi nào quan trọng không, có người quan trọng cần gặp, nhưng tuyết lại không ngừng, cho nên mới phải tạm thời đi vào tránh tuyết một lát, nhân tiện làm ấm thân thể, làm ấm dạ dày. . . . . .
Khi đang suy nghĩ lung tung, thì nhớ tới câu "Ta đói rồi" nên Nam Cung Yến, vội vàng ngừng suy nghĩ viễn vông của mình, hết sức nhanh chóng hâm nóng thức ăn đã lạnh, sau đó đi vào đại sảnh trong tiếng tim đập cuồng loạn không dứt, dọn món ăn lên giống như thường ngày, sắp xếp bát đũa xong, rồi nhìn hắn chậm rãi giơ đũa lên.
"Ngươi không . . . . Đói bụng sao?" Nam Cung Yến vốn chỉ muốn lẳng lặng nhìn hắn ăn cơm, ngồi yên lặng ước chừng một nén nhang xong, thì nhịn không được mở miệng hỏi nhỏ.
Nơi này rõ ràng đều bày món ăn hắn thích nhất, nhưng mỗi món ăn hắn chỉ gắp 2, 3 đũa, ngay cả một câu cũng không nhiều lời, mà trông hắn như vậy, nàng thật luống cuống tay chân rồi.
Là thủ nghệ của nàng lui bước? Hay khẩu vị của hắn thay đổi? Hay thật ra thì hắn căn bản từ đầu tới đuôi cũng chưa từng thích ăn mấy món này?
Phản ứng trước kia của hắn, có phải chỉ là vì nghênh hợp nàng, để điều tra lai lịch của nàng, mới giả vờ. . . . . .
"Cho ngươi, cám ơn."
Đang lúc Nam Cung Yến tâm hoảng ý loạn không ngừng phỏng đoán vì sao hôm nay Hạ Lan Ca Khuyết vẫn không có mở miệng thì rốt cuộc hắn đã nói chuyện. Hắn từ trong ngực móc ra một vật đặt lên bàn xong, liền chậm rãi đứng lên.
"Chuyện này. . . . . . Ngươi? !"
Nhìn "Hiên Viên Vọng" hôm nay cái chuôi biến thành xanh đậm trên bàn mà hắn đã từng không chút lưu tình mặc nó vỡ tan trước mắt hai người, nhìn lại bộ dáng ăn hết liền muốn rời đi của hắn, Nam Cung Yến chợt đứng lên, xoay người sang chỗ khác nắm quyền khẽ hô, "Nếu ta muốn vật này, tự ta sẽ đi tìm, không cần ngươi xen vào việc của người khác!"
Không muốn nói chuyện gay gắt vậy, nhưng nàng không nhịn được, bởi vì nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn tới, mà sau khi hiểu rõ, thì trái tim lại vỡ tan. . . . .
Thì ra hắn đến trả nàng một phần tình, trả lại phần tình vì nàng bảo vệ bí mật của Hạ Lan Nguyệt, thậm chí giải nỗi đau đớn cho hắn ở trong sơn động.
Nàng không cần hắn làm chuyện này để báo đáp ân tình, được không? Bởi vì đó là chuyện do chính nàng muốn làm, được không!
Hắn thật sự cho rằng nàng không biết hắn về kinh, rồi ở trong nhà dưỡng thương rất lâu? Hắn thật sự cho rằng nàng không biết, vì cái Hiên Viên Vọng này, hắn thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn?
Không sai, nàng thích Hiên Viên Vọng, thích đến không buông tay, nhưng hắn có hiểu, có một nguyên nhân rất lớn, là bởi vì đó là hắn tặng cho nàng.
Đã từng, đáy lòng nàng có một hi vọng, hi vọng sẽ có một ngày, khi quan hệ của họ không còn đối địch, khi đáy lòng hắn không còn đau đớn, khi hắn lại xuất hiện trước mắt nàng lần nữa thì nàng có thể hỏi hắn, có nguyện ý cùng đi với nàng, tìm một cái Hiên Viên Vọng khác không.
Nàng muốn nhất, chẳng qua là vai kề vai với hắn. . . . .
Nàng không muốn hắn giống như đối đãi Hạ Lan Nguyệt, gánh hết tất cả sai lầm và trách nhiệm lên người mình, sau đó để cho nàng an tọa trong căn phòng ấm áp, an toàn, thoải mái, cô độc chờ đợi hắn.
Nàng biết hắn nhớ Hạ Lan Nguyệt, nhưng nàng thật không phải là Hạ Lan Nguyệt chuyện gì đều cần người khác bảo vệ, nàng là nàng! "Ta biết rõ tự nàng có thể tìm, cũng nhất định tìm được nó. Nhưng trừ làm như vậy, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể khiến nàng đặt ta trong lòng, để cho nàng nhớ ta, nhớ tới ta, vĩnh viễn đừng quên ta."
Nghe lời nói tức giận của Nam Cung Yến, nhìn đôi vai mảnh khảnh không ngừng phát run của nàng, Hạ Lan Ca Khuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn lại, bởi vì nếu nhìn nữa, tim của hắn nhất định sẽ tê liệt.
Hắn vẫn biết nàng thích Hiên Viên Vọng, thích đến không buông tay, mà hắn, càng thích tròng mắt sáng trong và nụ cười dịu dàng của nàng khi dùng Hiên Viên Vọng.
Chính là bởi vì biết được nàng nhất định sẽ mang vật này ở bên cạnh, hắn mới sẽ không chú ý vết thương còn chưa lành trên người mình, chỉ vì mau sớm tìm được nó, sau đó chờ đợi nàng mỗi lần cầm trên tay thì có thể nhớ đến hắn, thỉnh thoảng sẽ nhớ hắn.
Nhưng hình như, hắn vẫn nghĩ sai rồi, sai khi cho rằng chỉ cần tìm được Hiên Viên Vọng, nàng ít nhất còn có thể liếc hắn thêm một cái, thậm chí cười ngọt ngào với hắn giống như với nhị hoàng tử nước Cao Hồi. . . . .
"Thật xin lỗi, ta đi nha."
Sau khi khàn giọng nói xong câu đó, Hạ Lan Ca Khuyết lẳng lặng chuẩn bị xoay người rời đi thật nhanh chóng, cũng chỉ có thể như vậy. . . . . .
"Chờ!"
Nam Cung Yến bởi vì nghe được câu nói trước của Hạ Lan Ca Khuyết mà hơi sửng sốt, đang hoài nghi mình có nghe lầm hay không, khi phát hiện hắn thật muốn rời đi, vội vàng xoay người lại kêu hắn, "Chàng. . . . Muốn ta đặt chàng ở trong lòng, nhớ chàng, nhớ tới chàng?"
"Cả đời của ta, chưa bao giờ từng nghĩ tới mình sẽ gặp được một nữ tử đặc biệt như nàng."
Không dám nhìn Nam Cung Yến, cho nên Hạ Lan Ca Khuyết chỉ có thể nhìn về một góc phòng, sau đó bĩu môi cười cười tựa như tự giễu, nhưng nụ cười này thật khổ sở và thê lương, "Ta rõ ràng đã đoạt sự thanh bạch của nàng, nhưng nàng căn bản không quan tâm. Ta nhiều lần vì mục đích của mình mà độc ác tổn thương nàng, lợi dụng nàng... nàng vẫn không quan tâm. Nhưng cho dù như thế, ta vẫn hy vọng xa vời, có một ngày, nàng cũng có thể nhìn ta như tiểu Cẩn nhìn hoàng thường, nhưng sau khi để nàng thấy ta nhếch nhác như thế, ta. . . . . ."
Lời nói, lại không nói được hết, bởi vì Hạ Lan Ca Khuyết đã không biết nên nói những gì rồi, dù sao hắn thật từng hy vọng xa vời như thế, thật nghĩ như vậy, nhưng sau khi nàng vừa gặp hắn đã dời mắt, thì tất cả hy vọng xa vời, đều không còn tồn tại.
Dù sao nữ tử thông minh, động lòng người lại tinh xảo đặc sắc giống như nàng, từ nhỏ bên cạnh đã vây quanh một đám nam tử xuất sắc khác thường, một người "không nhận người thân" trong miệng người đời như hắn, làm sao có thể khiến nàng nhớ tới, mà còn ngây ngốc nhìn hắn chứ?
"Đúng là chàng rất nhếch nhác, nhưng chàng có biết, khi đó chàng so với chàng ở bất cứ lúc nào cũng làm cho ta muốn đến gần, muốn chạm vào, muốn trìu mến. . . ."
Nhìn sự khổ sở và bi thương ở đáy mắt Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến vừa nói vừa tiến lên, sau đó lẳng lặng dừng ở trước người hắn, giơ hai tay lên, nhẹ nâng gương mặt không dám đối diện nàng của hắn, nhón chân lên, hôn vào môi hắn, không ngừng hôn nhẹ lên đôi môi khép chặt hơi phát run của hắn, hôn đến nước mắt của nàng cũng chảy xuống hốc mắt, vẫn không có dừng lại.
Hắn rốt cuộc nghiêm khắc yêu cầu, và đối đãi mình cỡ nào?
Nam tử giống như hắn, là hi vọng của tất cả cô gái trên thế gian, nếu không, nàng làm sao hoàn toàn đánh mất trái tim mình cho hắn?
Nhất thời nhếch nhác thì đã sao? Nhất thời khốn kh, thì như thế nào?
Hắn chỉ thấy được sự nhếch nhác và khốn khó của mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến sự dịu dàng và kiên cường đội trời đạp đất phía sau sự nhếch nhác và khốn khó kia.
Hắn thật là ngốc, thật là nốc, ngốc đến khiến nàng. . . . . . Thật yêu, thật yêu. . . . . .
"Nàng. . . . ." làm sao cũng không ngờ Nam Cung Yến có thể hôn mình, và nói ra lời nói làm cho người ta mừng như điên với hắn, nhưng Hạ Lan Ca Khuyết không biết mình có hiểu lầm hay không, nên chỉ dám nhẹ nhàng ôm hông của nàng, sau đó hôn lên từng giọt nước mắt trên trán nàng. "Đừng khóc. . . . . ."
"Sao chàng không nghĩ tới, khi chàng gặp Nam Thanh ta có thời gian an bài thuộc hạ đi ngăn nàng ấy, thì làm sao không có thời gian tìm nữ nhân khác tới giải độc của chàng? Còn có. . . . . Khi chàng ở trong động, người có thể giải độc tình cho chàng, thế gian này lại không phải chỉ có mình ta, ta cần gì phải. . . . . ."
Khi Hạ Lan Ca Khuyết hôn nhẹ gò má nàng, nhưng chỉ vẻn vẹn hôn nhẹ, và cánh tay ôm nàng càng lúc càng cứng ngắt, nghĩ tới phản ứng chậm lụt của hắn khi tỏ tình trước mặt Nam Thanh, Nam Cung Yến hơi đỏ mặt cúi đầu đưa môi tới gần hắn nhẹ nhàng nói ra.
"Tại sao?" Nghe được lời nói có ngụ ý của Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết thật chưa từng nghĩ tới điểm này, khàn giọng hỏi trong tiếng tim đập hoàn toàn cuồng loạn.
"Bởi vì dù không muốn thừa nhận, nhưng ta, chính là không hy vọng nữ nhân khác sẽ được chàng ôm vào lòng. . . ." Trong phòng khách tràn ngập mùi hương thức ăn ngon không có tiếng người, chỉ còn dư lại tiếng thở nhẹ của hai người đang kích tình ôm hôn.
Cảm thấy Hạ Lan Ca Khuyết đã động tình, nhưng vẫn có điều cố kỵ nên chỉ hôn nàng, hồi tưởng quá khứ hắn luôn bởi vì thuốc mới có thể ôm nàng, Nam Cung Yến nhẹ nhàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, chậm rãi cầm bàn tay của hắn, đặt lên bầu ngực đẫy đà của mình ——
"Chàng. . . . . Không phải đói bụng sao? Ăn trước. . . . . . Được không?"
"Nàng phải biết, sức ăn của ta rất lớn, cho nên khi nàng nói lời này, thì phải hiểu dù ở nơi nào, chỉ cần ta đói rồi, đều phải cho ta ăn no, còn phải mặc ta cần ta cứ lấy?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngượng ngùng vừa nhu mì đỏ tươi của Nam Cung Yến, đôi tay Hạ Lan Ca Khuyết mặc dù không hề cử động, nhưng đã đưa môi tới bên tai của nàng nói ra.
"Ta sẽ. . . . . . Hết sức —— a!"
Lời còn chưa trả lời xong toàn bộ, Nam Cung Yến liền phát hiện mình đã bị ôm lấy, cũng bị ôm tới trên bệ cửa sổ trong phòng nàng, rồi sau đó, khi nàng còn chưa có ngồi vững vàng thì dây lưng đã bị kéo ra, áo ngực cũng bị đẩy lên cao, để cho bầu ngực tuyết trắng mềm mại ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, lõa lồ bại lộ trong không khí ấm áp, trước mắt Hạ Lan Ca Khuyết.
"Chàng. . . . ." Không thể ngờ được khi hắn kích tình sẽ là bộ dạng này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Yến mắc cở đỏ bừng, vì lời nói to gan và cử động trêu chọc hắn của mình vừa rồi.
"Nàng có tự giác không?"
Dùng ngón tay nâng cằm Nam Cung Yến lên, Hạ Lan Ca Khuyết nhìn dáng vẻ mê người của nàng, khàn khàn nói ra rồi hung hăng hôn nàng thật sâu, khi hôn nàng đồng thời bàn tay hoàn toàn ôm chặt hai bầu ngực đẫy đà của nàng, không ngừng xoa bóp qua lại, đè ép, sau đó khi người trước mắt càng lúc càng thở gấp, rên rỉ dồn dập,ngọt ngấy thì chậm rãi dời môi đến khóe mắt của nàng, lông mày nàng, gò má nàng, cuối cùng ngậm vành tai của nàng, lại liếm láp vành tai của nàng, và đâm đầu lưỡi vào lỗ tai nàng khuấy nhẹ!
"Ừ a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
Khi thân thể bởi vì sự vỗ về chơi đùa của Hạ Lan Ca Khuyết mà nóng lên, tê dại thì trừ không ngừng khẽ rên, Nam Cung Yến lại nói không ra những lời khác.
Nàng chưa từng thấy hắn làm càn như vậy, mà vừa nghĩ đến tối nay hắn bởi vị khát vọng đối với nàng mà càn rỡ như thế, lòng của nàng lại không khỏi vừa ngọt vừa xấu hổ, hai bầu ngực bị bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa lấy vừa trường vừa đau và ngứa.
Khi môi hắn chậm rãi từ vành tai hôn dọc xuống theo cái cổ trắng noãn của nàng, hôn qua đôi vai mảnh khảnh, xương quai xanh, bầu ngực, tới gần đầu vú, thì hắn lại chỉ dùng đầu lưỡi liếm bên ngoài quầng vú của nàng, làm thế nào cũng không chịu đụng chạm đầu vú nhạy cảm đã sớm bởi vì hắn mà chậm rãi căng thẳng, đứng thẳng của nàng thì Nam Cung Yến có chút khó nhịn cong lên vòng eo.
"Ưmh. . . . . ."
"Thân thể thật đẫy đà, nhưng phản ứng lại thật trẻ trung, công chúa diễm thám của ta, nàng không phải là diễm thám đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc sao?"
Nhìn gương mặt đỏ tươi, mắt hạnh híp lại, dáng vẻ hơi khom người xuống của Nam Cung Yến, làm cho bầu ngực tuyệt đẹp của nàng càng thêm mê người, thì Hạ Lan Ca Khuyết cố ý không ngừng hà hơi vào hai quả ngọc hồng mê người của nàng, nhưngkhông trực tiếp đụng chạm.
"Chàng!"
Không ngờ từ trước đến giờ hắn luôn nghiêm túc mà lại nói ra lời này để chọc nàng, Nam Cung Yến mắc cỡ giương tay nhỏ muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cầm hai tay của nàng, giơ lên cao tới trên đầu xong, hắn lại tiếp tục liếm láp và hà hơi quanh người, làm cho toàn thân nàng tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, mà hắn vẫn không chịu bỏ qua.
Phía dưới, sớm bởi vì hắn mà hơi ướt, hoa kính càng bởi vì khát vọng hắn mà dâng lên cơn đau đớn nhỏ, khi toàn thân cũng bởi vì hắn mà run rẩy, mà tê dại, nhưng hắn lại vẫn không chịu tiến thêm một bước thì Nam Cung Yến nhịn không được nữa xoay đi khuôn mặt nhỏ nhắn, "Chàng không muốn ta cứ nói thẳng, không cần khi dễ —— a a!"
Hắn đang cố ý khi dễ nàng, sao trước kia nàng không phát hiện tính tình đáng ghét này của hắn!
Khi trong phòng không ngừng vang vọng lên tiếng nức nở, Nam Cung Yến rốt cuộc hơi hiểu ra rồi, bởi vì nàng còn chưa nói hết, hắn đã một hớp ngậm lấy viên ngọc hồng bên phải của nàng dùng sức mút vào, nhè ra, một tay kia thì xoa nụ hoa anh đào đỏ bên trái của nàng, làm cho hai bầu ngực của nàng căng đau, tê dại vô cùng, chất mật phía dưới càng khắc chế không được trào ra, hoàn toàn dính ướt quần lót của nàng.
"Ta thích khi dễ nàng như vậy, có thể không?"
Nhìn Nam Cung Yến trước người bởi vì không ngừng phát run mà lộ ra sóng mắt mê người, nhìn con ngươi mê ly bởi vì hắn mà hoàn toàn động tình của nàng, Hạ Lan Ca Khuyết nhẹ nhàng cởi ra quần lót dưới váy nàng, che bàn tay lửa nóng trên vườn hoa nóng bỏng của nàng.
"Chàng. . . . . Không phả có bệnh, không động vào nữ tử. . . . ." nhìn con ngươi cũng động tình, và thâm thúy không thể thâm thúy hơn của Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến cực thẹn nhìn đi chỗ khác.
"Ta xác thực bị tàn tật, có một cái đùi phải vĩnh viễn không thể tự nhiên như người thường, cùng với căn bệnh chỉ thích đụng chạm và khi dễ cô gái ta yêu, ta như vậy, nàng còn muốn không?" Bàn tay khẽ vuốt ve hai chân thon dài trơn mềm nõn nà của Nam Cung Yến ở dưới váy, Hạ Lan Ca Khuyết nhìn dung nhan được khắc ở chỗ sâu trong đáy lòng mình, khàn giọng nói.
"Chàng . . . ." Chưa từng nghĩ tới Hạ Lan Ca Khuyết sẽ để ý cái chân bị thương của hắn như thế, Nam Cung Yến ngoái đầu nhìn lại ngắm nhìn gương mặt anh tuấn nghiêm túc mà ngốc nghếch của hắn, sau đó rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ nhẹ nhàng cong lên, cũng tách ra song chân của mình ở trước mắt hắn . "Không muốn chàng . . . . thì ta muốn ai?"
Nghe câu trả lời của Nam Cung Yến, thấy nàng nguyện ý hoàn toàn giao mình cho hắn, Hạ Lan Ca Khuyết lộ ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ, nhẹ nhàng hôn môi nàng một cái, liền kéo ghế dựa bên cạnh qua ngồi xuống, cởi giày của nàng xuống, từ ngón chân của nàng bắt đầu hôn lên, rồi sau đó là mu bàn chân, rồi sau đó là chân nhỏ, đầu gối, bắp đùi,rồi tới khóm hoa ướt át say lòng người của nàng.
Hắn đầu tiên là dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch ra, căng ra cánh hoa xinh đẹp mềm mại của nàng, rồi sau đó đưa đầu lưỡi ra, liếm qua mỗi một khe hở giữa cánh hoa cũa nàng, cũng vòng quanh qua lại bốn phía nhụy hoa đã sớm sưng đỏ của nàng, cuối cùng mới mút chặt liếm láp nhụy hoa đã ướt đẫm, lại càng không quên dùng sức mút tất cả chất mật thơm dưới người nàng.
"A a. . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
Khi một cơn run rẩy mãnh liệt từ môi lưỡi hắn xông thẳng lên lọn tóc thì cả thân thể Nam Cung Yến cũng mềm nhũn, một cơn kích thích vô cùng không ngừng len lỏi khắp người nàng, căn bản không chịu nổi hắn lại yêu thương nàng như thế, trừ thét lên tên của hắn, thì đã quên hết mọi thứ. . . . .
Bụng dưới của Nam Cung Yến lẩn quẩn dòng áp lực quen thuộc, theo đầu lưỡi của Hạ Lan Ca Khuyết linh động liếm láp tất cả chỗ mẫn cảm của nàng, thì không ngừng tăng cao, khi đầu lưỡi hắn dùng sức đâm vào hoa kính đã sớm hơi đau vì khát vọng hắn, cũng bắt đầu càn rỡ xoay tròn đâm chọc trong đó, vả lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu thì trừ nắm chặt làn váy của mình, cong người lên điên cuồng ngâm nga mặc hắn định đoạt, nàng hoàn toàn không còn năng lực chống cự.
"Ca Khuyết. . . . . . A a. . . . . . Đừng. . . . . ."
Nhưng khi tần số co rút của hoa kính càng lúc càng cao, và cơ hồ gần như tới giới hạn thì Nam Cung Yến lại bắt đầu kháng cự, bởi vì nàng muốn hắn chân chánh, nàng muốn hoàn toàn kết hợp với hắn, mà không phải cô đơn để hắn lấy lòng nàng như vậy nhưng Hạ Lan Ca Khuyết không có để ý tới nàng, chỉ nhẹ nắm tay nhỏ của nàng, sau đó đầu lưỡi càng điên cuồng đâm vào bên trong, khiến nàng đạt được cao triều trong hư vô mờ mịt.
Khi khoái cảm vui thích nổ tung ở trong thân thể, cũng thật lâu không có bình phục thì Nam Cung Yến mặc dù cảm nhận được thân thể vui vẻ, nhưng lòng của nàng lại hơi chua xót, khóe mắt cũng ngấn lệ.
Bởi vì đây không phải thứ nàng muốn. Vì sao hắn không chân chính muốn nàng?
"Nha đầu ngốc. . . ." Sau khi cao triều, Hạ Lan Ca Khuyết ôm Nam Cung Yến với khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp như hoa xuân, nhưng khóe mắt lại rưng rưng để lên giường, lau nước mắt của nàng xong thì nhẹ nhàng thở dài, sau đó cởi áo ngoài của mình ra.
"Tại sao?" Nhìn Hạ Lan Ca Khuyết với lọn tóc ướt đẫm, bắp thịt toàn thân căng thẳng, Nam Cung Yến lẩm bẩm hỏi.
"Nếu tối nay ta càn rỡ, nàng tất nhiên sẽ thụ thai. Ta mặc dù yêu hài nhi, nhưng lại càng. . . . ."
Nằm xuống bên cạnh Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết hôn gương mặt của nàng một cái, sau đó không dám đến gần nàng mà xê dịch ra sau, nhìn nàng cười khổ, "Khứu giác của ta khác hẳn với người thường, mùi trên người nàng biến hóa một chút, ta liền phát hiện."
Khi rốt cuộc giải được câu đố vì sao Hạ Lan Ca Khuyết nhận ra thân phận thật của nàng, cũng hoàn toàn hiểu tối nay vì sao hắn khắc chế như thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Yến cũng hoàn toàn đỏ hết.
Bởi vì ngụ ý của hắn là, hắn không muốn nàng thụ thai tối nay, bởi vì hắn còn muốn tận tình hoan ái với nàng. . . . .
"Không muốn ta liền nói thẳng. . . . . ."
Làm thế nào cũng không ngờ hắn có tâm tư này nên mới cố nén khát vọng với nàng, vừa nghĩ ở bên nàng khiẹn hắn hoàn toàn điên cuồng, thế mà hắn lại còn lý trí, và nghĩ đến sự chịu đựng đau khổ của hắn giờ phút này, Nam Cung Yến lại khó được tùy hứng.
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, quyến rũ liếc hắn một cái xong, đôi tay đặt trên giường, nhẹ nhàng quỳ lên, khiến bầu ngực vốn đầy đặn của nàng càng thêm hấp dẫn, hai viên ngọc hồng mê người theo động tác của nàng mà có chút rung rung, rồi sau đó, nàng quay người lại, kéo làn váy lên, nhẹ giơ mông trắng lên, lộ ra buội hoa bởi vì hắn mà còn hơi ướt, cùng với đôi chân trắng nhỏ còn dính mật dịch của nàng, chậm rãi bò tới bên giường ——
"Khiến người ta ướt át như vậy, khó chịu như vậy, muốn chàng như vậy, mà chàng lại muốn quay đầu. . . . . A!" Đột nhiên bị ôm lấy, một thứ lửa nóng khổng lồ cứng rán7, cứ không báo động từ phía sau đâm vào hoa kính trơn trợt lại khít khao nhỏ hẹp của nàng, đạt đến chỗ sâu nhất lại rút ra, bị va chạm như cơ hồ xâm nhập linh hồn khiến thân thể Nam Cung Yến hoàn toàn mềm yếu, chỉ có thể bất lực rên rỉ, cả người nhẹ nằm trên giường không ngừng thở gấp.
"Còn gì nữa không?" Nhìn Nam Cung Yến quyến rũ mê người như thế, biết được đáy lòng nàng đang suy nghĩ gì nhưng Hạ lan Ca Khuyết vẫn cố ý hỏi, sau đó chậm rãi cởi áo của mình xuống, lộ ra lồng ngực trần trụi kiên cố.
"Không phải chàng nói nếu tối nay chàng. . . . ."
Ngắm nhìn đôi mắt thâm thúy đã sớm hiểu rõ cơn động tình của nàng của Hạ Lan Ca Khuyết, nghĩ đến sự đoạt lấy làm nàng luống cuống vừa rồi của hắn, cùng với tất cả xảy ra sau đó, Nam Cung Yến thật thẹn, hai tay vịn cột giường muốn đứng lên, muốn thoát khỏi tầm mắt nóng bỏng muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhưng nàng vừa mới đứng lên, lại phát hiện hắn lại tiến tới gần nàng, sau khi bức nàng tới góc tường không còn đường lui, thì hung hăng hôn nàng, lúc hôn nàng, một tay cũng ôm eo của nàng, một tay giang chân của nàng lên, dùng sức thẳng lưng, rồi lại rút lui.
"A a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
Khi hoa kính nho nhỏ lại bị xỏ xuyên qua thật sâu và tràn đầy, thân thể vì vậy mà hoàn toàn run rẩy, tê dại, nhưng hắn vẫn lại ời đi, thì Nam Cung Yến đứng không vững nhẹ nhàng ngã trên đệm lông dầy trên đất, cảm giác chất mật dưới người mình càng xông mạnh ra, thấm ướt cả làn váy nàng . . . .
"Vô luận nàng muốn cái gì, ta cũng sẽ cho nàng."
Cởi ra hết toàn bộ quần áo trên người nàng, cũng cởi hết quần áo còn dư lại trên người Nam Cung Yến ra, Hạ Lan Ca Khuyết nhẹ nhàng ôm lấy cô gái có tròng mắt hoàn toàn mê ly, cả thân thể lại nở rộ kiều diễm vì hắn, đặt nàng nằm ở trên giường, giống như đối đãi với trân bảo quý giá nhất trên đời, dịu dàng hôn toàn thân nàng, càn rỡ vuốt ve tất cả bộ vị nhạy cảm trên người nàng, sau đó khi nàng không ngừng nhẹ giọng rên rỉ, hô tên của hắn thì vịn hông của nàng, dùng đầu gối tách ra chân của nàng, đưa hết mình vào trong hoa kính mê người chờ đợi đã lâu của nàng, một lần lại một lần, xâm nhập vào sâu.
"Nàng có biết nguyên nhân ta rõ ràng tin chắc nàng là công chúa thật, nhưng cũng không nguyện chứng thực không?"
Nhìn Nam Cung Yến kiều diễm như hoa ở dưới thân mình, hơn nữa tuyệt mỹ đến mức khiến hắn một đời một kiếp cũng không quên được, Hạ Lan Ca Khuyết đặt nàng ở tư thế quỳ, cầm chặt bầu ngực mê người của nàng, nâng cao mông trắng của nàng, từ sau lưng đâm thứ cứng rắn không thể cứng rắn hơn của mình vào hoa kính nho nhỏ tồn tại vì một mình hắn, sau đó khi hoa kính mê người đó càng lúc càng co rút nhiều hơn và nhanh hơn, thì vươn tay ra cầm lấy cái kính của nàng đặt ở trước giường, điều chỉnh góc độ xong liền bắt đầu mạnh mẽ thẳng lưng.
"Vì sao. . . . . . A a. . . . . ."
Khi thân thể bị Hạ Lan Ca Khuyết không ngừng mạnh mẽ đoạt lấy, điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong hoa kính bị vuốt ve đến cực hạn nhất, rốt cuộc cuồng bạo trong nháy mắt thì tròng mắt Nam Cung Yến tối sầm lại, thân thể căng thẳng, chỉ có thể để khoái cảm khổng lộ ngọt ngào, và sự vui thích mê người vô cùng dẫn nàng lên trời, sau đó khi một dòng nước nóng cực mạnh cọ rửa chỗ sâu nhất cơ thể nàng thì điên cuồng rên rỉ.
"Bởi vì trên người nàng quả thật có ấn ký, nhưng ấn ký này chỉ xuất hiện khi nàng bị ta đùa giỡn lên đến cao triều."
Không ngừng kéo dài cao triều của Nam Cung Yến, gia tăng sự vui thích của nàng, khi ở sau lưng nàng chậm rãi xuất hiện một ấn ký thì Hạ Lan Ca Khuyết chỉ vào kính, khàn giọng nói.
"Cái gì. . . . . ."
Mặc dù tròng mắt đã mê ly, nhưng Nam Cung Yến vẫn hơi nghiêng qua, nhìn phần dưới eo của mình ở trong kính, thật như hắn đang nói, chỗ đó xuất hiện ấn ký chỉ thuộc về hoàng tộc Nam Cung, nhưng khi nàng ngắm ấn ký kia, rồi lại trông thấy toàn bộ quá trình mắc cỡ hắn chiếm hữu mình như thế nào, thì hình ảnh kia khiến mặt nàng đỏ lên, hoa kính căng thẳng, sau đó ở trong con ngươi yêu say đắm của hắn, lại đạt được cao triều một lần lại một lần. . . .
Cả đêm này, Nam Cung Yến bị Hạ Lan Ca Khuyết điên cuồng đùa bỡn, đoạt lấy, cao triều, cho đến sắc trời không rõ, hắn mới rốt cuộc nguyện ý thả nàng.
"Về sau không cho phép chàng thế nữa. . . ." Khi thân thể mềm nhũn, giọng nói hoàn toàn nghẹn, bị ôm vào trong ngực Hạ Lan Ca Khuyết thì Nam Cung Yến thì thào nói ra.
"Xin lỗi." Nhìn vòng đen dưới mắt, bộ dáng mảnh mai của Nam Cung Yến, và tất cả dấu vết hắn để lại trên người nàng, gương mặt tuấn tú của Hạ Lan Ca Khuyết hơi đỏ lên, "Chờ đứa bé sinh hạ xong, ta bảo đảm nhất định sẽ khắc chế chính ta."
"Chàng đợi được lâu như vậy?" Tựa trong vòm ngực kiên cố, Nam Cung Yến yêu kiều liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng động lòng người.
"Ta. . . . Có thể đợi, cũng nhất định sẽ đợi." Nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết lại hôn gò má nàng, rồi không muốn buông tay. "Bởi vì là nàng. . . . ."
"Đồ ngốc. . . . . Thế gian này có loại thuốc có thể uống" ôm nhẹ cổ Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến đỏ mặt đưa môi đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói ra, "Chờ muốn hoài thai thì dừng thuốc."
"Tối nay nàng có uống?" Nghe vậy Hạ Lan Ca Khuyết ngẩn người, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi.
"Ừ, từ lần đầu ở vườn Đông Nguyệt. . . . . Ta vẫn. . . . ." Vốn chỉ muốn trả lời vấn đề của Hạ Lan Ca Khuyết, nhưng lúc phát hiện mình lại nhất thời lỡ miệng, để lộ ra bí mật này, Nam Cung Yến liền xấu hổ xoay người đi không chịu mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đáng chết, nàng cũng biết, đối với lão hồ ly này một khắc cũng không thể buông lỏng phòng bị!
"Xin lỗi, Yến nhi, là ta không tốt, là ta không hiểu chuyện." Ôm chặt Nam Cung Yến cào lòng, bởi vì nghĩ đến quá khức, nên Hạ Lan Ca Khuyết thật có chút áy náy, nhưng trong áy náy lại mang theo sự vui mừng và đau lòng, "Nàng. . . . . uống vì ta?"
Hạ Lan Ca Khuyết quả thật áy náy, áy náy khi đó mình chỉ lo đoạt lấy thân thể đẹp đẽ của nàng, căn bản không lo đến chuyện sau này, càng áy náy mình lại khiến người hồn nhiên như nàng, nhiều lần vì hắn mà dâng ra mình, và sử dụng phương thức như vậy để bảo vệ mình.
Nhưng khiến hắn mừng rỡ và đau lòng là khi hắn đã rất lâu chưa từng xuất hiện trước mắt nàng, cũng không còn bị ai bức hiếp, nàng lại vẫn tiếp tục uống, chỉ sợ có một ngày hắn lại xảy ra chuyện, thậm chí giống như tối nay, không nói một tiếng đã xuất hiện ở trước mặt nàng, còn vô cớ điên cuồng giữ nàng cả đêm. . . .
"Không phải, mới không phải uống vì chàng! Đừng quên, ta chính là diễm thám trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tự nhiên tùy thời đều phải chuẩn bị xâm nhập trại địch. . . . Ừ a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
"Ừ, đúng, bản thân mình phải tùy thời chuẩn bị xâm nhập trại địch, bởi vì ta tất phải trở thành kẻ địch vĩnh viễn duy nhất trong cuộc đời nàng. Ta không nói sai chứ, công chúa diễm thám đã trải qua huấn luyện nghiêm khác, lại chỉ thuộc về một mình ta. . . . . ."
Hết trọn bộ.
/10
|