Đích Nữ Phong Hoa

Chương 23: Lý Hoằng

/50


" Lão phu nhân, để cho nha đầu trong phủ đi thông báo cho Hoằng nhi được rồi, thân thể của Thanh nhi vừa mới hồi phục, không thể để nàng vất vả được." Trong lời nói của Lý phu nhân lộ ra ý bảo vệ Cố Thanh Uyển.

Cố Thanh Uyển nghe xong âm thầm gật đầu, thập phần tán thành, lúc này nếu như có thể ngồi, mình cũng hoàn toàn không muốn đi, càng không muốn ngược đãi hai mắt của mình, nhìn Lý mỗ ta mắt lạnh, mặt than.

" Không ngại, Thanh nhi lần này bị phong hàn nằm trên giường vài ngày nay, cũng nên để cho nàng hoạt động một chút, như vậy đối với thân thể của nàng cũng tốt, huống hồ, công tử trên người còn có việc, lại vẫn đặc biệt đến thăm Thanh nhi, làm cho lão thân rất cảm kích, Thanh nhi mặc dù chỉ là biểu muội của hắn, nhưng nhị công tử đối với Thanh nhi nhà chúng ta so với huynh muội ruột còn thân thiết hơn nha!" Lão phu nhân mặt đầy cảm khái nói: "Vì thế nha, để Thanh nhi vì nàng biểu ca đi một chút, thật sự là không đáng giá nhắc tới."

Cố Thanh Uyển nghe lão phu nhân nói, nhìn vẻ mặt bỗng nhiên cứng ngắc của Lý phu nhân, nhếch miệng lên, trong mắt hiện lên u quang, từ lời nói ngoài khen thầm chê đầy hàm ý của lão đáng ghét này, mình có thể cảm giác được, lão phu nhân đối với Lý phu nhân này tuyệt không có hảo cảm gì, cũng không biết lão phu nhân nàng chỉ là bởi vì chuyện này mà đối với Lý phu nhân bất mãn, hay là đối với toàn bộ Lý gia bất mãn.

Có điều, chính mình đối với việc Lý phu nhân đến thăm bệnh, còn có nàng vừa nói phong hàn, rất là hoài nghi.

Nếu như nàng thực sự không biết chân tướng của sự việc, cho là mình đơn thuần nhiễm phong hàn mà nói, chính nàng tới thăm là được, tuyệt sẽ không đem Lý Hoằng theo, bởi vì ở trong trí nhớ, vị mợ này do chính mình quá quấn quít lấy Lý Hoằng nên không hề thích mình. Nhưng hôm nay nàng đến, lại đem theo Lý Hoằng, chắc hẳn đã tìm hiểu kỹ lưỡng, mà chính mình từ việc Lý Hoằng đến có thể đưa ra kết luận, đối với sự việc lần này nàng là rõ ràng, nhưng lại dùng cớ thăm bệnh đến che giấu, thì chỉ có hai nguyên nhân!

Thứ nhất, chính là nàng sợ làm tổn hại đến danh dự của nữ nhi nhà mình. Thứ hai thôi, trong lòng nàng cho rằng, chính mình bị thương đó là đáng đời, là tự làm tự chịu, nàng một chút cũng không hiếm lạ, càng không cần người như mình đến bảo vệ con trai của nàng đi!

Trong hai nguyên nhân này, chính mình vốn là thiên về loại thứ hai, đường đường là Tướng phủ, tin tức sẽ không chậm chạp như vậy, đặc biệt bây giờ thấy biểu tình của nàng, liền càng thêm xác định. Nghĩ đến lão phu nhân vừa mới nói câu kia "So với huynh muội ruột còn thân hơn" là một loại nhắc nhở đối với mình, còn đối với Lý phu nhân mà nói, chính là một loại cực hạn châm chọc đi.

Lý phu nhân nghe lão phu nhân tán dương Hoằng nhi, sắc mặt có chút không được tự nhiên, trong lòng cũng có phiền muộn, lời này của nàng là có ý gì? Nàng đối với việc Hoằng nhi đến thăm Cố Thanh Uyển biểu thị cảm kích sao?

Cố Thanh Uyển vì bảo vệ Hoằng nhi mới bị thương, chính mình lại nói là thăm bệnh mà đến, đến một câu cảm tạ cũng không có, nàng đây là cảm thấy chính mình quá phận? Đang chê cười mình sao? Hay là đang chế giễu mình? Lẽ nào, nàng còn muốn chính mình nói rõ ngọn ngành sao? Nói rõ, để Hoằng nhi phải phụ trách sao?

Lão bà tử này thật sự là ghê tởm, nàng làm sao không suy nghĩ một chút, ai muốn ra mặt thay nha đầu ngu xuẩn Cố Thanh Uyển kia? Trong lòng mặc dù rất phiền não, nhưng trên mặt Lý phu nhân cũng không dám để lộ ý bất mãn, vẫn như cũ giả vờ không hiểu, khách sáo nói: "Lão phu nhân quá khen, đây đều là việc Hoằng nhi nên làm."

Lão phu nhân nghe xong cười cười, không nói gì nữa, chỉ là quay sang Cố Thanh Uyển nói: "Thanh nhi, đi thôi! Đừng chậm trễ thời gian của nhị công tử."

"Vâng, tổ mẫu." Cố Thanh Uyển thấy lão phu nhân kiên trì, biết là không từ chối được, cung thuận đồng ý.

... ...... ...... ...

Đi ra khỏi viện của lão phu nhân, Lan Chi đỡ cánh tay Cố Thanh Uyển, nhìn thoáng qua vết thương trên đầu nàng, quan tâm nói: "Tiểu thư, thân thể nhưng có chỗ nào không khỏe sao?"

"Không có, đi thôi! Đi đến viện của phụ thân."

"Vâng."

Dựa theo ký ức trong đầu, Cố Thanh Uyển không nhanh không chậm đến sân của Cố Trường Viễn, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh trên đường, nhìn xung quanh đình đài, núi giả, còn có dọc theo vây quanh đường nhỏ hoa cỏ, trong lòng cảm thán, cổ nhân thật đúng là biết cách hưởng thụ nha!

Lan Chi nhìn tư thái nhàn nhã Cố Thanh Uyển đi ở phía trước, thầm nghĩ: Tiểu thư nàng lần này đi gặp nhị công tử, thế nào một chút cũng không gấp gáp đâu? Trước đây chỉ cần có thể gặp nhị công tử, tiểu thư nhưng là vui vẻ nhất, cũng gấp gáp không thể chờ được nhất.

Nhưng bây giờ thấy thần tình của tiểu thư, những loại hoa hoa thảo thảo này dường như so với nhị công tử càng có sức hấp dẫn, Lan Chi không giải thích được, có điều cũng hy vọng tiểu thư có thể cách xa nhị công tử một chút, cho đến bây giờ thái độ nhị công tử đối với tiểu thư đều vẫn không hề hữu thiện.

Tại lúc Cố Thanh Uyển đang cảm thán phong cảnh, Lan Chi nội tâm quắn quít, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc truyền đến, trung gian còn kèm theo tiếng nam tử trong sáng nói chuyện, theo thanh âm đi tới, thấy trong đình nhỏ cách đó không xa đang đứng hai người, nhìn kỹ, khi khuôn mặt hai người đập vào mi mắt, Cố Thanh Uyển lông mi khẽ thiêu, Cố Vô Hạ? Lý Hoằng?

Cố Thanh Uyển đi thêm vài bước nữa rồi dừng lại cước bộ, lẳng lặng nhìn, thế nhưng khi thấy Cố Vô Hạ trong lúc vô ý cùng mình đối diện, lại giống như không thấy được mình, như không có chuyện gì xảy ra, nhìn sang hướng khác, trong mắt hiện lên một tia thú vị.

Lại nhìn sang Lý Hoằng nét mặt mang theo ý cười, một bộ công tử tao nhã như ngọc, cùng với khi đối mặt với mình, một bộ diêm vương mặt người lạ, hoàn toàn bất đồng! Nghĩ nghĩ, Cố Thanh Uyển cảm thấy thú vị.

"Hoằng ca ca, ngươi thực sự thấy bài thơ này ta viết rất tốt sao?" Trong thanh âm của Cố Vô Hạ lộ ra hưng phấn, ngẩng đầu kiều mị cười nhìn Lý Hoằng, nhất phó ngây thơ hồn nhiên.

"Ừ! Bài thơ này của Hạ nhi muội muội, ý cảnh thuyết minh rất chuẩn xác, đọc kỹ làm cho người khác cảm giác được cảnh tượng trong thơ như đang ở trước mắt, có thể để cho người cảm thụ đích thân trải qua mỹ cảnh, rất hay." Lý Hoằng hiểu biết khen ngợi.

Trong mắt Cố Vô Hạ không che giấu được hài lòng, sắc mặt nhuộm một tầng mây đỏ, có chút xấu hổ nói: "Hoằng ca ca quá khen, nếu như không phải có Hoằng ca ca chỉ điểm, Hạ nhi làm sao có thể viết ra được bài thơ hay như vậy, đều là công lao của Hoằng ca ca."

"Hạ nhi muội muội quá khiêm tốn rồi, bản thân ngươi vốn tài hoa hơn người, làm sao có thể là công lao của ta được."

"Hoằng ca ca..." Cố Vô Hạ vừa mở miệng, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên kinh hoảng, vẻ mặt cũng trở nên khiếp sợ.

Lý Hoằng thấy Cố Vô Hạ sửng sốt như vậy, lo lắng nói: "Hạ nhi muội muội, muội làm sao vậy? Ở đâu khó chịu sao?"

"Không sao, muội không khó chịu, tạ ơn Hoằng ca ca quan tâm." Cố Vô Hạ vội vàng nói.

"Nô tỳ gặp qua đại tiểu thư."

"...." Lý Hoằng chưa kịp nói gì thêm liền nghe được thanh âm của nha đầu, chân mày cau lại, quay đầu lại liền thấy Cố Thanh Uyển đang đi tới tiểu đình trước mặt, trong lòng cũng hiểu Cố Vô Hạ vì sao bỗng nhiên trở nên như thế, thì ra là nha đầu này tới, trách không được Hạ nhi bị dọa thành như vậy, nghĩ thế, Lý Hoằng trong mắt tràn đầy không thích nhìn Cố Thanh Uyển, lạnh lùng nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Nhìn biểu tình chán ghét của Lý Hoằng, Cố Thanh Uyển rũ xuống mi mắt, trong lòng châm chọc nghĩ, đây là người mà tiền thân đã dùng cả tính mạng để bảo vệ sao?

/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status