Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 86: Quân tạp nham đổi trang phục

/165


Lượng ăn của bì bì thú và hành động đột ngột phát cuồng của chúng đều kinh người như nhau. Một củ khoai tây lớn hơn bọn chúng chỉ trong chớp mắt đã vào bụng. Bì bì thú ăn no xong ợ một cái, hồi phục ôn thuận, nhưng không còn khiến người ta cho rằng chúng mảnh mai nữa.

Khoai tây cuồng bạo còn bị đá, mảnh mai cái đầu!

Các bì bì thú toàn bộ nằm bệt xuống đất không động đậy, toàn thể lớn một vòng, bụng tròn vo, bốn cái chân ngắn gần như không chạm được mặt đất.

Tống Mặc cố gom can đảm, đi tới sách một con lên, cục thịt trắng ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay y. Tống Mặc co giật khóe môi, sao y lại cảm thấy, mấy con này không chỉ thay đổi tính cách, mà ngay cả trí thông minh cũng bước lên bậc thềm mới, không còn ngốc nghếch chỉ biết cos đồ chơi lông nhung, mà đã học được bán manh làm nũng rồi?

“Lãnh chủ đại nhân, nên xử lý chúng thế nào?”

Các lãnh dân đã bắt hết bì bì thú lại, trong mắt người Grilan, bất luận là động vật hay thực vật, đều chỉ được phân thành có thể ăn và không thể ăn. Bì bì thú rõ ràng thuộc về vế sau. Nếu không thể ăn, lại chà đạp ruộng khoai tây của họ, biện pháp tốt nhất, chính là đào hố chôn xuống làm phân bón!

“Xử lý thế nào à?” Tống Mặc nhìn bì bì thú trong tay, lại nhìn khoai tây còn chất đống bên cạnh, con mắt đảo đảo, “Dựng hàng rào bên ruộng khoai tây, nuôi chúng ở đó.”

“Lãnh chủ đại nhân, chúng ăn khoai tây của chúng ta!”

“Không sao, không phải chỉ là vài củ khoai thôi sao? Không thấy lượng thu hoạch của chúng hơn lượng ăn rất nhiều sao?”

Tống Mặc ôm bì bì thú trong lòng, cái con trò vo tựa hồ cũng cảm nhận được địch ý của những người khác đối với mình, co co đầu, lỗ tai rũ xuống. Dáng vẻ uất ức, nhưng lại không dẫn lên được chút lòng đồng tình nào của người Grilan.

Làm nũng vô dụng, bán manh vô dụng!

Chà đạp lương thực của họ, thì phải trả giá!

“Làm như ta nói đi.” Tống Mặc vỗ đầu bì bì thú, “Để lão White và cháu của ông ta chăm sóc chúng, xem thử lượng ăn của chúng rốt cuộc là bao nhiêu, nếu mà không nhiều, thì nuôi chúng. Nói không chừng lần sau khi thu hoạch khoai tây, có thể giúp đỡ. Cho dù không giúp được gì, một con cũng có thể bán được mấy trăm kim tệ, giết thì đáng tiếc lắm.” Nói xong, giơ bì bì thú lên, nhìn con mắt to của cục thịt tròn, cắn răng, lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Đúng chứ, bảo bối, ngươi không muốn bị lột da ăn thịt đúng không? Dao phay không chặt được ngươi, cùng lắm thì hầm luôn cả da lẫn thịt, hầm không chín còn có thể nướng, cách làm gà nướng bùn ta nhớ rất kỹ, bì bì thú nướng bùn, tựa hồ cũng không tồi.” Vừa nói, vừa liếm mép, bày vẻ nước miếng nhỏ giọt.

Bì bì thú không hiểu lời Tống Mặc, nhưng không trở ngại nó cảm nhận được uy hiếp của Tống Mặc, chỉ có thể phát huy uy thế của mình, tiếp tục làm nũng bán manh với Tống Mặc. Tống Mặc hết cách, con người luôn không thể tính toán với cục thịt không hiểu tiếng người. Sờ sờ bụng bì bì thú, tính ra trong thời gian ngắn mấy con này cũng sẽ không ‘làm mưa làm gió’ nữa.

“Tạm thời cứ thế đi.”

Lão White dẫn cháu mình cùng mấy đứa con nít mới lớn khác, chọn một chỗ cách ruộng khoai tây chừng hai trăm mét, dựng một hàng rào tròn. Bên trong lót cỏ khô, bì bì thú đều được nuôi trong đây. Không chật chội như lồng trước kia, cũng không khiến những đứa này chạy mất.

Bì bì thú rất ngoan ngoãn, tự động xếp hàng đi vào hàng rào. Tuy giống như đang lăn hơn… chúng ăn thật sự hơi bị nhiều, đi đường giống hệt như trái banh.

An trí bì bì thú xong, lãnh dân phụ trách trông coi ruộng khoai tây bắt đầu kiểm kê khoai tây bị bì bì thú chất đống bên ruộng, nhặt khoai bỏ vào sọt, đi ngang hàng rào, nhìn mười mấy cục tròn trong hàng rào, có lẽ lãnh chủ đại nhân nói đúng, giữ lại mấy con bì bì thú này, chắc có thể giúp đỡ.

Cất khoai tây vào kho, thái độ của người Grilan đối với bì bì thú đã hòa hoãn không ít, đặc biệt là các hài tử, chúng đối với những thứ dễ thương vẫn không có lực kháng cự quá lớn, cho dù phần lớn mấy đứa này chạy tới bên hàng rào nhìn mấy cục thịt kia, trong miệng chỉ toàn lầm bầm: “Thật mập nha, chắc rất nhiều thịt, ăn chắc ngon lắm…”

Một đoạn thời gian tiếp theo, Tống Mặc không còn chú ý nhiều tới bì bì thú và ruộng khoai tây nữa.

Galland truyền tin tới, điểm tiêu thụ các nơi đã xác định, cửa tiệm cũng đã tìm xong, quảng cáo mà Tống Mặc đề nghị cũng được làm ra. Đầu tư giai đoạn đầu khiến người lùn có hơi đau lòng, chẳng qua hiệu quả vô cùng rõ rệt. Một vài nhà cung ứng hàng và các đội tiểu thương, đã bắt đầu bàn bạc với đội thương buôn của Galland. Thậm chí có một vài quý tộc tại đó sau khi nhìn thấy quảng cáo của Galland, liền biểu đạt hứng thú rất lớn.

Những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Tống Mặc, nhưng lại khiến Galland vui mừng bất ngờ. Người lùn nói, hắn vẫn là lần đầu tiên đối mặt bàn chuyện làm ăn với lão gia quý tộc. Trước kia tiếp đãi người lùn, nhiều lắm chỉ là quản sự mà thôi.

Tống Mặc xem xong thư của Galland, buồn bực hỏi quản gia của mình, “Lẽ nào ta không phải là quý tộc sao?”

Lão John: “… Ngài quả thật là một quý tộc.”

“Trả lời câu hỏi này cần suy nghĩ lâu như vậy sao?”

“…”

“Bỏ đi, xem như ta không hỏi.”

Sau khi bị Galland và lão quản gia John song trọng đả kích, Tống Mặc hóa bi phẫn thành sức mạnh, toàn thân tâm đều bỏ vào trong sự nghiệp giáo dục vĩ đại.

Người làm việc trong thành lũy ngầm, mỗi lần đi ngang qua, đều có thể thấy lãnh chủ và các địa tinh chu nho, một người một quyển sổ nhỏ, ngồi trong phòng cầm quyển sổ, hô khẩu hiệu, bắt đầu là lãnh chủ hô một câu, mọi người hô một câu, tiếp theo chính là lãnh chủ và mọi người cùng hô, hô tới cuối, địa tinh da xanh đều hô tới đỏ da, địa tinh da đỏ được lãnh chủ biểu dương một bữa trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, cả cảnh tượng đặc biệt hùng tráng. Không nói người trong phòng, ngay cả người đi ngang qua, cũng có thể cảm thụ được không khí nóng bức, đấu chí sục sôi, và tinh thần ngoan cường không đạt mục đích thề không nghỉ!

Khí thế nhiệt hỏa ngập trời khiến Rhys và Gerrees đều cảm thấy hiếu kỳ, sau khi hiếu kỳ nghe xong một bữa ‘lớp đào tạo’, hai người không hẹn mà cùng nảy sinh một suy nghĩ, đây thật sự không phải là đang tuyên truyền giáo nghĩa của một giáo phái nào đó sao?

Trên thực tế, lớp đào tạo của người họ Tống nào đó, đã không phải tôn giáo có thể hold được, cho dù đại chủ giáo Quang Minh tới đây, cũng chỉ có thể cam bái hạ phong. Tính ra chỉ có tổ chức xx của địa cầu, hoặc là tổ chức x giáo nào đó, mới có thể so bì…

“Chặt giá không cần gấp, khiêu khích cũng không sao, khách hàng là thượng đế, thượng đế có kim tệ!”

Quyển sổ tiêu thụ nhỏ bìa màu đỏ địa tinh chu nho mỗi người một quyển, châm ngôn tiêu thụ hai mươi chữ được viết ngay trang đầu của quyển sổ. Tuy chữ viết không mấy đẹp đẽ, nhưng lại khiến những người cầm quyển sổ đều xem là chân lý. Quyển sổ nhỏ do Tống Mặc Grilan đích thân sáng tác, được địa tinh và chu nho cùng đặt tên là ‘hồng bảo thư’.

Nghe ba chữ này, Tống Mặc lập tức mồ hôi như mưa.

Sổ có thể có, nhưng ‘hồng bảo thư’ gì đó, thật sự không thể có! (Hồng bảo thư: Một cách gọi tập sách trích dẫn lời của president Mao)

Trừ nó ra, còn có chuyện khiến Tống Mặc vô cùng để ý, sau khi Gerrees nghe xong lớp huấn luyện của y, liền không có hứng thú, nhưng Rhys thì lại triệu hoán năm mươi ma tộc tới, nhét vào trong phòng học.

Tống Mặc đứng trên bục giảng tạm thời dựng nên, nắm thước bảng, nhìn năm mươi cái áo khoác đen xếp hàng ngồi chỉnh tề bên dưới, góc trán hiện lên đường gân xanh.

Mọe nó chen vào lớp học lại chen khoa trương như thế, có được sự đồng ý của y chưa?!

Mọe nó chen vào lớp thì có thể, nhưng đóng học phí chưa?!

Mọe nó không đóng học phí đã muốn ngồi nghe, có chuyện tốt như vậy sao?!

Mọe nó đại lục Quang Minh không có chế độ giáo dục chín năm bắt buộc sao!

Mọe, xem người họ Tống này dễ ức hiếp lắm à?!

“Myers đại nhân nói, ngài ấy và lãnh chủ đại nhân ngài đều đã là quan hệ như vậy như vậy rồi, hoàn toàn là người một nhà, thì không cần phải tính toán nhiều như thế.”

Phực một tiếng, lý trí Tống Mặc triệt để đứt dây.

Quan hệ mẹ mi! Người một nhà cha mi!

Tống Mặc ném thước bảng đi vác súng trường lên, đỉnh đầu bốc hỏa, tức giận bừng bừng đi tìm ma tộc nào đó tính sổ. Mấy phút sau, trong thành lũy ngầm truyền ra một hồi tiếng súng như bắn đậu, mọi người trong lớp học đợi một lát, thấy tiếng súng không có dấu hiệu dừng lại, Joybis là ‘lớp trưởng’ ho nhẹ một tiếng, bước lên bục giảng, giơ cao ‘hồng bảo thư’, lớn tiếng nói: “Lãnh chủ đại nhân tạm thời không về, nào, mọi người cùng nhau hô to khẩu hiệu để thanh giọng đi!”

Địa tinh chu nho lại lần nữa trở nên kích động, các ma tộc lần đầu tiên nghe giảng quay mặt nhìn nhau, bọn họ nảy sinh nghi hoặc giống Rhys, đây thật sự không phải là tổ chức giáo phái mới nổi nào sao?

Trong lúc đào tạo, Tống Mặc đặc biệt rút thời gian để tiến hành đổi trang bị cho đội quân tạp nham của mình.

Nếu đã muốn làm, thì phải làm tốt nhất. Chuyện đổi trang bị này, Tống Mặc hiếm khi hào phóng một lần. Anh em người lùn căn cứ theo yêu cầu của y chế tạo áo giáp theo số đo của các nam nhân, so với áo giáp như miếng thép, thì nhẹ hơn, hình dáng cũng rất xinh đẹp, năng lực phòng ngự cũng là nhất lưu. Trừ mũ giáp, Tống Mặc còn đặc biệt ‘thiết kế’ cả bộ quân trang, thượng y quần dài võ trang cộng thêm ủng quân đội, ngay cả mũ sĩ quan cũng vẽ ra. Tống Mặc vô cùng vừa lòng với kiểu cách quân trang mình vẽ ra, nhưng người bên cạnh nhìn thì đầu đầy sương mù, Harold và Touro lần đầu tiên nhìn thấy mũ sĩ quan đã hỏi cùng một vấn đề: “Đây là cái gì? Là dùng để đâm đầu địch nhân khi giác đấu sao?”

Tống Mặc: “…”

Thẩm mỹ quan của thổ dân bản địa triệt để đả kích tính tích cực của Tống đại lãnh chủ, nhưng lại không khiến y tiêu tan ý định làm ra quân trang. Chỉ là gặp phải khó khăn về mặt chất vải. Galland tới đã giải quyết nan đề của y, vải lục la của Chardo, trở thành chọn lựa tốt nhất. Da heo rừng chất trong kho là nguyên liệu chế tạo đai quân trang tốt nhất, đai da rộng bằng lòng bàn tay, gắn thêm túi đạn và bao súng đặc biệt thiết kế, hiệu quả khi mặc thành phẩm lên người tốt vượt sức tưởng tượng của Tống Mặc.

Quân trang vốn là để thể hiện rõ sự uy vũ và khí thế của các nam nhân, mặc trên người cao đủ cao, trên thân thể tráng hán đủ cơ bắp, càng khiến người ta thưởng thức no mắt.

Nhìn các nam nhân sống lưng thẳng tắp, vác súng xếp hàng, Tống Mặc kích động muốn nhảy lên, khinh kỵ binh yếu nhớt rồi, trọng kỵ binh thì tính là cái chim gì, ông đây mới gọi là quân đội của thời đại mới! Tinh anh trong quân đội! Đạn nguyên tử trong tinh anh!

Các nam nhân cũng vô cùng vừa lòng với quân trang trên người, mấy năm hiếm khi được mặc một bộ y phục mới, lãnh chủ đại nhân ngay cả giày đai lưng đều phát cho, còn không cần tiền, thật là người tốt mà!

/165

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status