Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 84: Muốn hay không muốn

/165


Chuyện đúng như Tống Mặc đã dự liệu, Galland cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Tống Mặc, nhưng cũng đưa ra điều kiện của mình, cổ phần đội thương buôn mà Tống Mặc mua được, hạn định là bốn mươi lăm phần trăm.

Tống Mặc không hề để ý việc này, nói cho cùng, y cũng chưa từng nghĩ sẽ bá chiếm đội thương buôn của Galland, cái y cần, chỉ là một con đường tiêu thụ, để y có thể bán được càng nhiều thương phẩm, kiếm được càng nhiều tiền, hơn nữa giảm nguy hiểm có thể phát sinh xuống thấp nhất.

Đối với khế ước này, hai bên đều khá thỏa mãn. Galland có được mấu chốt kiếm tiền mới, Tống Mặc cũng đạt được thứ mình muốn. Nhưng thiết lập điểm tiêu thụ và an bài nhân viên, Tống Mặc và Galland nảy sinh một chút bất đồng. Galland kiên trì chỉ có người lùn mới là bạn làm ăn trung thành nhất, xét thấy quan hệ hợp tác với Tống Mặc, nhân loại cũng có thể tham gia quản lý cửa tiệm. Nhưng Tống Mặc cho rằng, trừ người lùn và nhân loại, những chủng tộc khác cũng có thể tham gia vào trong việc kinh doanh cửa tiệm, chẳng hạn địa tinh.

Địa tinh Joybis hiện tại là tín đồ trung thành của Tống Mặc, chỉ cần là lời Tống Mặc nói, nó tuyệt đối sẽ xem như thánh chỉ, cho dù là bảo nó đi trộm quần lót của đại chủ giáo Quang Minh, Joybis cũng không do dự nửa giây. May mắn là, Tống Mặc không có sở thích này, cho nên quần lót của đại chủ giáo vẫn an toàn vô sự.

Sự trung thành và cần cù của địa tinh khiến Tống Mặc và người Grilan phải nhìn bằng con mắt khác, nếu cho họ cơ hội, có lẽ không phải không cách nào giúp họ đi trên quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Đương nhiên, cuộc sống bình thường mà Tống đại lãnh chủ nói, so với cuộc sống bình thường trong mắt người khác, vẫn có chỗ khác biệt.

“Địa tinh?” Galland nghe thấy đề nghị của Tống Mặc, lập tức phản đối, “Không thể! Chúng là một đám trộm cướp, không có chút chữ tín nào!”

Tống Mặc nhíu mày, nhưng không cách nào lập tức thay đổi hình tượng của địa tinh trong lòng người lùn, nói chính xác hơn, trừ địa tinh sống tại Grilan, phần lớn địa tinh trên đại lục Quang Minh, đều cần ‘lao động cải tạo’ một chút.

“Ta có thể bảo đảm.” Tống Mặc vỗ vai Joybis thần sắc ảm đạm, “Hiện tại họ là lãnh dân của ta, ta có thể bảo đảm cho họ.”

Galland vẫn nghi ngờ, Tống Mặc dứt khoát đưa ra ý kiến, địa tinh canh chừng tiệm, ngoài ra sẽ tăng thêm một chu nho, Galland cũng có thể phái người đáng tin nhất trong đội thương buôn tới giám sát, cho tới khi hắn tin địa tinh của Grilan sẽ không làm ra chuyện nào mà hắn không thể tiếp nhận mới thôi.

“Ta đã nhượng bộ rồi.” Tống Mặc nhìn Galland vẫn ôm thái độ hoài nghi, ngữ khí bắt đầu trở nên cường ngạnh, “Đừng quên, tuy đội thương buôn là của ngươi, nhưng làm ăn là hai người chúng ta. Cùng lắm cửa tiệm do địa tinh kinh doanh, toàn bộ kinh doanh thương phẩm ta cung cấp, bất luận lời lỗ toàn bộ tính cho ta.”

“… Được rồi.”

Thái độ cường ngạnh của Tống Mặc khiến Galland thỏa hiệp, người lùn nhìn Joybis và mấy địa tinh được chọn ra, ngữ khí cứng ngắc nói: “Ta vẫn không tin tưởng các ngươi, nhưng ta nguyện ý tin tưởng lãnh chủ đại nhân, hy vọng các ngươi sẽ không khiến y thất vọng.”

Các địa tinh hoàn toàn không để ý tới châm chọc của Galland, bọn họ hiện tại, trong lòng trong mắt chỉ có Tống Mặc. Lãnh chủ đại nhân tin tưởng họ, nguyện ý giao công việc quan trọng cho họ, họ nhất định sẽ làm tốt nhất!

“Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi xin thề, tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của ngài!”

An bài địa tinh xong rồi, Tống Mặc lại đi tìm chu nho. Nghe xong kế hoạch của Tống Mặc, các chu nho trầm mặc. Tống Mặc lúc này mới nhớ ra, các chu nho đã quen sống cuộc sống tránh né, trường kỳ bị nhốt, bị truy bắt, khiến họ rất khó có tự tin đối diện với cuộc sống bên ngoài Grilan.

“Xin lỗi, là ta không suy nghĩ cặn kẽ.” Tống Mặc ý thức được sơ xuất của mình, trong lòng những chu nho này, ngoài Grilan, đi đâu cũng sẽ phải đối diện những kẻ có ý đồ bất chính với mình, bắt họ đối mặt với tình huống đó, quả thật là ép người khó xử, “Cứ xem như ta chưa từng nói chuyện này.”

Tống Mặc phất tay, bảo các chu nho có thể đi, y nghĩ cách khác là được.

Chu nho không động, lão chu nho Ayton đi tới trước mặt Tống Mặc, nói: “Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi đáp ứng.”

“Cái gì?” Tống Mặc có chút kinh ngạc, nhìn thần sắc các chu nho, bừng tỉnh đại ngộ, “Các ngươi không cần thiết phải vậy, ta không phải muốn bảo các ngươi báo đáp ta cái gì cả.”

“Không, đây không chỉ là để báo đáp ân tình của ngài.” Ayton nói: “Trước khi gặp ngài, chúng tôi sống tại địa ngục, hiện tại, chúng tôi sống tại thiên đường. Nhưng, vẫn còn có rất nhiều tộc nhân đang chịu đựng trong địa ngục, chúng tôi hy vọng có thể nói cho những tộc nhân đó, có một nơi, là nhà mà họ có thể an thân. Tại đây họ có ăn có mặc, còn có việc làm. Kế hoạch của ngài cho chúng tôi cơ hội này, để chúng tôi không cần phải trốn tránh trong bóng tối nữa, chúng tôi đối với ngài chỉ có cảm kích, sao lại cự tuyệt được?”

Lão chu nho vừa nói, vừa thành khẩn nhìn Tống Mặc, giống như đang nhìn hy vọng duy nhất của ông, “Lãnh chủ đại nhân, xin ngài thứ lỗi vì chúng tôi được voi đòi tiên, nhưng, tôi thật tâm hy vọng ngài có thể giúp đỡ chúng tôi.”

“…Ayton, ngươi thật khiến ta khó xử.”

“Xin lỗi, lãnh chủ đại nhân.”

“Có lẽ ta không có sức mạnh lớn như thế.” Giọng Tống Mặc có hơi trầm, “Ta không vĩ đại như ngươi nghĩ.”

“Không, chúng tôi không tin tưởng người vĩ đại, chúng tôi chỉ tin tưởng Tống Mặc Grilan.”

“Thương gân não nha.” Tống Mặc vuốt tóc đen rũ trước trán, dưới ánh mắt chăm chú thấp thỏm của chu nho, đột nhiên cười, “Ngươi như vậy, khiến ta không đáp ứng không được.”

“Lãnh chủ đại nhân! Chúng tôi nguyện ý hiến dâng tất cả vì ngài!”

“Đừng, nhất thiết đừng.” Tống Mặc cười khom người, nhìn thẳng lão chu nho, “Ayton, ta không phải người tốt, cũng không phải thánh nhân làm việc không cần hồi báo. Nhưng ta đáp ứng ngươi, ta sẽ cố gắng giúp đỡ đồng tộc của ngươi, đồng dạng, ngươi cũng phải đáp ứng ta, làm tốt chuyện ta an bài, thế nào?”

“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân!”

Tất cả chu nho nằm rạp xuống, Ayton thậm chí muốn hôn giày Tống Mặc. Tống Mặc bị dọa nhảy bắn lên, tật gì thế này?!

Các chu nho thỏa mãn ly khai, họ cùng các địa tinh được chọn ra, tiếp nhận huấn luyện tập trung trong một tháng của Tống Mặc, nội dung giáo trình huấn luyện do Tống đại lãnh chủ đích thân cầm đao, tốn mất một tuần hoàn thành, quyển sổ không tới năm mươi trang, trở thành ‘thánh điển’ mà ngày sau tất cả ‘nghiệp vụ viên’ trên đại lục Quang Minh đều buộc phải học tập. Nếu một ‘nghiệp vụ viên’ nói hắn chưa học qua sổ tay tiêu thụ của Tống Mặc Grilan, sẽ bị cả ngành khinh bỉ.

Đương nhiên, trước mắt quyển sổ này chỉ lưu thông trong nội bộ Grilan, ngay cả Galland và Rode, cũng chỉ có thể đưa các nhân viên được chọn tới Grilan cùng tiếp nhận huấn luyện, muốn sao chép ra mấy phần? Không thể!

Sở hữu trí tuệ nghe qua chưa? Cơ mật thương nghiệp nghe qua chưa? Chưa nghe qua? Chưa nghe qua không quan trọng, nào nào nào, lão quản gia John trải qua oanh tạc liên hoàn của Tống Mặc, sẽ giải thích cho ngươi một chút… nghe không hiểu, quá thống khổ?

Thống khổ đúng lắm! Quản gia đại nhân thẳng lưng ưỡn ngực, cười híp mắt vung thước bản, ngươi không thống khổ, ông làm sao có thể thoát khỏi thống khổ bị Tống Mặc niệm kinh trước đó chứ?

Cho nên, tiếp tục thống khổ đi, để lão nhân gia ông vui vẻ một chút.

Chuyện địa tinh và chu nho đã xong, Tống Mặc lại chọn ra hơn ba mươi nam nhân thân thủ không tồi, họ sẽ cùng đi với địa tinh chu nho, bảo vệ an toàn cho những đứa vóc dáng nhỏ này. Dù sao trên đại lục Quang Minh, sức mạnh quyết định tất cả, thân phận của địa tinh và chu nho lại quá đặc thù, ai biết có gặp phải cái gì không? Vạn nhất có người thấy làm ăn đỏ mắt, tới giở trò côn đồ lưu manh đồi phí bảo kê gì đó, có nắm đấm, dễ nói chuyện hơn.

Cứ thế, lực lượng vũ trang Grilan bị tiêu hao không ít, Tống Mặc lại bắt đầu vùi đầu vẽ tranh, nếu không phải điều kiện không cho phép, y thậm chí muốn làm ra đạn đạo, ai dám đánh chủ ý với Grilan nữa, y sẽ chuẩn bị cho kẻ đó nổ chùm.

Nhưng, y cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, cái này không hiện thực.

Nói cho cùng, vẫn là vấn đề nhân khẩu!

Tống Mặc ném bút đi, nằm bệt lên bàn than thở, Rode vẫn chưa lo xong vụ trưởng lão người lùn sao? Lẽ nào, y phải tìm một kẻ buôn nhân khẩu mới? Nguy hiểm thật sự rất lớn nha…

“Thân ái, ngươi sao vậy?”

Không biết từ lúc nào, Rhys đã đi vào phòng, đứng sau lưng Tống Mặc, hai tay chống hai bên mặt Tống Mặc, cúi người, hoàn toàn ôm trọn lấy Tống Mặc.

“Sao hả?” Tống Mặc nghiêng đầu, nắm lọn tóc dài màu nâu rũ trước mặt, quấn lên ngón tay, “Đang buồn bực đó.”

“Buồn bực cái gì?”

“Nhân khẩu.” Tống Mặc hừ một tiếng, “Vẫn là vĩ nhân nói đúng, người nhiều sức mạnh lớn. Quả nhiên sinh nhiều con mới có thể giàu có.”

“Sinh con?” Rhys đè thấp người, chân mày nhướng lên, khóe môi nhẹ cong, đôi môi đỏ ghé vào tai Tống Mặc, liếm vành tai căng tròn, “Thân ái, vấn đề này, ta cho rằng thích hợp bàn trên giường hơn, ngươi thấy sao?”

“…” Tống Mặc gối đầu lên tay, trừng Rhys một cái, kéo mạnh nhúm tóc trong tay, không thấy vẻ mặt bị đau của Rhys, cảm thấy hơi nhàm chán, “Rhys, ta đang nghiêm túc phiền não, không phải đang đùa.”

“Có thể nói cả chuyện cho ta không?” Rhys thẳng người dậy, kéo Tống Mặc lên, tự ngồi vào ghế, sau đó ôm Tống Mặc vào lòng, hôn má Tống Mặc, “Có lẽ, ta có thể giúp đỡ.”

“… Được rồi.”

Tống Mặc không cho rằng mình bệnh nặng cần chạy chữa khắp nơi, nhưng y quả thật cần tìm người nói chuyện.

Nghe Tống Mặc nói xong, Rhys cười, “Nếu chỉ là vậy, vấn đề không khó giải quyết, mấu chốt là phải xem dũng khí của ngươi thế nào.”

“Dũng khí?”

“Đúng.” Rhys cúi đầu, cọ cọ trán Tống Mặc, “Dũng khí đối lập với tất cả những người tự xưng là phe chính nghĩa.”

“Ngươi chắc không phải muốn ta phát động chiến tranh xâm lược chứ?” Tuy rằng y đã vạch một chuỗi kế hoạch âm mưu tạo phản dành riêng cho Nelson, nhưng cũng cần thời gian. Bạn đang �

“Không, sao ta lại bảo ngươi làm chuyện nguy hiểm như thế.” Rhys ôm Tống Mặc, chậm rãi nói: “Ta nói là ma tộc, muốn không?”

“Ma tộc?”

“Đúng, ma tộc.” Rhys cầm tay phải Tống Mặc lên, vuốt qua chiếc nhẫn trên ngón út của y, đôi mắt màu biển xanh lóe qua tia sáng khó giải thích, nhanh tới mức Tống Mặc không kịp nắm bắt.

Tống Mặc hoài nghi nhìn Rhys: “Ngươi sẽ không lôi một đống xương cốt ra cho ta nữa chứ?”

“Đương nhiên không.” Rhys siết chặt vòng tay ôm eo Tống Mặc, “Chỉ cần cung ứng ăn ở, tiền công tùy ý, muốn không?”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy được.” Tống Mặc ôm cổ Rhys, nói: “Cho ta, ta muốn!”

Lão quản gia John đang đẩy cửa đi vào đúng lúc nghe được câu này, sắc mặt biến đổi, lập tức hóa đá tại chỗ.

Lãnh chủ đại nhân, dè dặt của quý tộc, đều không cần nữa sao..

/165

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status