Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 116 - Làm Ăn Lớn

/153


Khi Tống Mặc tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Trong phòng vẫn tối tăm, qua cửa sổ nửa mở, có thể thấy mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, sắp mưa rồi.

Tống Mặc ngồi dậy, cảm giác không thích ứng truyền tới từ dưới eo, thân thể giống như bị xe cán qua, đau nhức. Mở chăn ra, chân vừa chạm đất, liền mềm nhũn, xém chút ngã xuống đất.

Một cánh tay trắng nõn mạnh mẽ từ sau vươn tới ôm eo Tống Mặc, tiếp theo, nhẹ đặt nụ hôn dịu dàng lên vai y, “Thân ái, không ngủ thêm một chút sao?”

Tống Mặc nghiêng đầu qua, nhìn Rhys còn hơi buồn ngủ mông lung, hừ một tiếng, thật sự nghĩ y không biết tên này đã tỉnh từ sớm sao? Giả bộ dáng này cho ai coi chứ?

Tống Mặc nhướng mi lạnh lùng, Rhys cười lấy lòng, liếm môi Tống Mặc, “Thân ái…”

“Được rồi.” Tống Mặc đẩy Rhys ra, cố gắng đứng lên, bất kể thế nào, là một nam nhân, Tống Mặc cũng có kiên trì của y. Một khi đứng thẳng, đau nhức ở cuối eo càng thêm rõ ràng, Tống Mặc nhíu mày, vịn cột giường, kiên định đẩy cánh tay Rhys ra.

“Thân ái, ngươi… không thoải mái.” Rhys vừa cẩn thận nhìn Tống Mặc, vừa nói.

Tống Mặc lại trừng hắn một cái, “Đây là lỗi của ai?! Ta rõ ràng đã nói dừng lại, không muốn nữa, là ai làm hoài không ngừng hả? Hả?!”

Rhys sờ mũi, lúc đó, hắn làm sao mà ngừng được.

Nghe tiếng lầm bầm nhỏ nhẹ của Rhys, góc trán Tống Mặc phình lên một đường gân xanh, nắm đấm siết rồi buông, buông rồi siết, thật sự rất muốn đánh tên này một trận, nghĩ tới hàm răng vẫn còn đang đau nhức, mọe, đánh hắn cũng chỉ có y đau.

Vừa mặt dày vừa tùy tính, không có chút tiết chế nào, sao y lại tìm một kẻ không hiểu chuyện như thế ình chứ!

Khó trách hơn một ngàn bảy trăm tuổi rồi mà còn chưa thành niên!

Nghĩ tới đây, Tống Mặc đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, y lôi một vị thành niên lên ngủ? Hơn nữa còn không phải ngủ một lần!

“Thân ái, ngươi sao vậy?” Tống Mặc đột nhiên không lên tiếng nữa, Rhys tựa vào đầu giường, kỳ quái nhìn y, thái độ lười biếng, mái tóc dài màu nâu rũ xuống vai, trên lồng ngực trắng tuyết, hai điểm đỏ hồng, càng thêm dụ người.

Tống Mặc nuốt nước miếng, che mũi, y có phải nên may mắn, ma tộc không có ‘pháp luật bảo vệ người vị thành niên’ không? Nếu không, ngủ với Rhys Myers tương đương ma tộc cao giàu đẹp đời thứ n, khẳng định y sẽ bị a sir nào đó của ma tộc vượt giới mời vào tù ngồi, tội danh là ‘xx vị thành niên’.

Tinh thần vừa buông lỏng, bụng cũng bắt đầu kêu vang, Tống Mặc lúc này mới ý thức được, từ hôm qua tới bây giờ, trừ cơm sáng ra, y chưa có hạt gạo vào bụng. Cũng có nghĩa là, y và Rhys Myers đã ‘chiến đấu’ trên giường một ngày một đêm!

Nhìn ra giường bị chà đạp thành cục, thể hiện chiến quả huy hoàng, Tống Mặc đỏ mặt, quả nhiên là hồng nhan họa thủy!

Tâm tình Rhys thì lại vô cùng tốt, búng tay một cái, y phục tùy ý ném trên mặt đất cũng biến mất không thấy, trên người đã đổi sang bộ trường bào màu trắng, thắt lưng khảm bảo thạch lam thắt chặt vòng eo, ăn mặc đơn giản, nhưng vẫn thể hiện rõ thân hình thon dài, anh tuấn thẳng tắp.

Tống Mặc nhìn nóng mắt, nhưng cũng chỉ có thể mở tủ, từ trong ra ngoài, tự tay mặc từng cái lên người.

Ma tộc gì đó, ma pháp gì đó, y một chút cũng không ngưỡng mộ, một chút cũng không!

Không ngờ Rhys lại ôm lấy y từ sau lưng, hôn sau gáy y một cái, cài đồ cài cổ áo có khảm bảo thạch màu đen lên cổ áo sơ mi của Tống Mặc, một làn khí mát thấm, chảy ra từ cài cổ áo, dần dần bao trùm toàn thân Tống Mặc, ngay cả đau nhức trên người, cũng hòa hoãn không ít.

“Đây là?” Tống Mặc cúi đầu, cằm cài cổ áo lên nhìn, “Cũng là ma pháp?”

“Không.” Rhys cười gác cằm lên vai Tống Mặc, “Đây là ma thạch, chỉ có trên Diệm sơn của ma giới, Diệm sơn là lãnh địa của gia tộc Myers, lần sau có cơ hội, ta mang ngươi tới đó chơi.”

“Diệm sơn?” Tống Mặc lần đầu tiên nghe Rhys nhắc tới chuyện về ma giới, không khỏi hỏi một câu: “Ma giới, rốt cuộc trông thế nào?”

“Thế nào à…” Rhys đột nhiên nói chậm lại, cứ như một khúc nhạc cổ xưa chậm rãi vang lên bên tai Tống Mặc, “Đó là một nơi xinh đẹp tới lóa mắt… chim gai bay lượn trên không, tê giác đen một sừng chạy trên thảo nguyên rộng lớn, Diệm sơn đỏ rực phun ra nhiệt diệm chói mắt, bầu trời cũng giống như nhiễm lên màu đỏ rực… khi mặt trời lặn xuống, là thời cơ tốt nhất để bắt tê giác đen một sừng, chiến sĩ ma tộc chạy giữa đá núi lớm chởm, kéo trường cung, mũi tên sắc bén đâm sâu vào da thịt tê giác đen một sừng, máu chảy lên láng, mùi vị ngọt ngào nhất…”

Nghe Rhys kể, cuộn tranh sinh động chậm rãi mở ra trước mắt Tống Mặc, y cứ như thật sự nhìn thấy thế giới bị nhân loại hình dung là đáng sợ và vực sâu hắc ám, nơi này bao la vô biên, mặt đất mênh mông và bầu trời vô tận, dòng sông cổ xưa và áng mây lưu động, đàn thú chạy qua, sau nó, là mỹ nhân phản phất như có thể tranh huy hoàng với trời đất…

Tống Mặc vội che mũi, đánh chết y cũng không thừa nhận, y đã nghĩ mỹ nhân cuồng dã để trần thân trên, chỉ cột một miếng da thú quanh eo đó thành Rhys Myers.

Rhys nhìn mặt Tống Mặc đỏ lên từng chút, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, khóe miệng cong lên, thổi khí bên tai y, trong âm thanh mang theo ý cười, “Thân ái, ngươi đang nghĩ cái gì, hử?”

Ngữ điệu như đang ve vãn, hơi nóng thổi bên tai, Tống Mặc nhịn không được rùng mình, chân mềm đi, xém chút ngã xuống.

Bịt lỗ tai, hung tợn trừng Rhys một cái, “Thành thật chút đi!”

Rhys nhún vai, biểu thị mình rất vô tội, Tống Mặc đẩy hắn ra, tiếp tục cài nút áo sơ mi.

Đã vào giữa hạ, cho dù có đổ mưa, cũng vẫn oi bức vô cùng. Tống Mặc chỉ đơn giản mặc lên sơ mi quần dài, cài thắt lưng, đang chuẩn bị sắn tay áo lên cài nút ở cổ tay áo, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Sau ba tiếng gõ quy luật, ngừng một chút, ngoài cửa truyền tới âm thanh của lão quản gia John, “Lãnh chủ đại nhân, ngài đã thức dậy rồi chứ?”

Tống Mặc vội chỉnh lý lại sơ mi, xác định không có bất cứ cái gì không thỏa đáng, mấy bước tới bên cửa, kéo mở cửa phòng, “Dậy rồi.”

Sắc mặt lão John không có bất cứ dị thường nào, cho dù nhìn thấy Rhys tựa bên giường, vẻ mặt vẫn không có biến hóa gì.

Tống Mặc lặng lẽ thở ra một hơi. Không biết tại sao, đối diện lão John, y luôn cảm thấy giống như mang người tình về nhà qua đêm, sau đó bị phụ huynh bắt gian tại trận.

“Lãnh chủ đại nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.” Lão John sắc giọng nói: “Xin ngài rửa mặt chải đầu xong, thì dời bước tới nhà ăn, ngoài ra, địa tinh truyền tin về, đã nhận được một mối làm ăn lớn.”

Nói xong, đứng lên, vỗ vỗ tay, mấy thị nữ nối đuôi mà vào, bắt đầu chỉnh lý căn phòng.

Tống Mặc cố gắng để cho tầm mắt nhìn rời khỏi ra giường trong tay thị nữ, chuyển lên mặt Rhys, “Muốn cùng ăn không?”

Rhys cười cười, đi tới, nhẹ hôn lên mặt Tống Mặc, “Thân ái, ta muốn đi hai ngày.”

“Hả?”

“Tên khiến ngươi phiền lòng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”

Nói rồi, đứng thẳng dậy, ý vị không rõ nhìn lão quản gia John bên cạnh một cái, rồi xoay người đi.

“Lãnh chủ đại nhân.” Thấy Tống Mặc đứng ngây tại chỗ, lão John ho một tiếng.

Tống Mặc xoa góc trán, hoàn hồn lại, vừa đi về phía nhà ăn, vừa hỏi lão John, “Địa tinh nhận được mối làm ăn lớn, là cái gì?”

“Đều viết trong báo cáo, đã đưa vào thư phòng của ngài rồi.” Ngừng một lát, nói tiếp: “Từ hôm qua tới nay, ngài còn có rất nhiều việc chưa làm.”

Tống Mặc rất muốn nói, quản gia, có thể đừng nghiêm túc chăm chăm như thế không?

Lão John vẻ mặt cứng ngắc, không thể.

Tống Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể tăng nhanh cước bộ đi tới nhà ăn, không ngờ giữa đường gặp phải Gerrees đứng tựa bên tường, tinh linh tóc vàng, hình như đặc biệt đợi y.

“Gerrees, chào buổi trưa.”

Tinh linh hơi cúi đầu, “Chào, lãnh chủ đại nhân.”

Sau câu nói này, gió lạnh.

Tống Mặc nhấc chân muốn đi, đôi mắt màu xanh lục của Gerrees lại không chớp nhìn y, lãnh chủ đại nhân bị hắn nhìn, lập tức, áp lực như núi. Chân đã nhấc lên, nhưng vẫn không bước nổi.

Tống Mặc bế tắc, chỉ có thể dừng lại, “Ngươi có chuyện tìm ta sao?”

Gerrees không nói gì, ánh mắt chuyển sang lão John, quản gia hiểu ý lùi lại hai bước, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, tôi đi xem an bài bữa trưa cho ngài một chút.”

Nói xong, quay người đi.

Đợi khi bóng lưng lão John biết mất ở góc cầu thang xoắn, Gerrees mới mở miệng: “Tống Mặc Grilan, hy vọng ngươi không quên khế ước chúng ta đã định.”

“Khế ước?” Tống Mặc nhíu mày, “Ta không quên.”

“Vậy thì, “Gerrees bước tới một bước, nắm chặt cổ tay Tống Mặc, kéo tay trái của y lên, chỉ vào hoa văn màu xanh khuyết mất một góc trên cánh tay, “Cái này, nên giải thích thế nào?”

Nhìn biến hóa của hoa văn, Tống Mặc cũng kinh ngạc. Chắc không phải, có liên quan tới Rhys dùng phù văn giật đứt dây mây chứ?

Chớp chớp mắt, y nên giải thích với Gerrees thế nào?

Nói mình dùng dây mây chơi trò ‘trói’ với ma tộc, không cẩn thận làm đứt, tới mức bị mất một góc?

Cho dù Gerrees tin, y cũng không nói được.

Lúng túng cười hai tiếng, Tống Mặc mở miệng: “Thuần túy là ngoài ý muốn, điều kiện ta và ngươi trao đổi, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Điểm này xin ngươi an tâm.”

“Vậy sao?” Gerrees chợt kéo mạnh cánh tay Tống Mặc, thân thể Tống Mặc vốn đã không thoải mái lắm, bị Gerrees kéo mạnh, bước chân lảo đảo đụng vào ngực hắn, hơi thở thanh mát ập tới, một làn lãnh hương.

Gerrees nâng cằm Tống Mặc lên, trong đôi mắt màu xanh lục ánh lên gương mặt Tống Mặc, giống như thủy tinh trong suốt, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

“Tống Mặc Grilan, ta chọn tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.”

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Tống Mặc vội lắc đầu.

Tống Mặc vẫn không thích đặt trứng trong cùng một sọt. Y và Gerrees hợp tác, trừ điều kiện trao đổi với Gerrees lúc đầu, còn có một điểm, y muốn thông qua Gerrees, hòa hoãn quan hệ với tinh linh.

Mối làm ăn của y và người lùn càng làm càng lớn, phiền phức chọc tới cũng càng lúc càng nhiều. Đặc biệt là buôn bán kẹo và rượu, tương đương trực tiếp cắt mất một miếng lớn trên cái bánh kem vốn thuộc về tinh linh, tuy nói có Hắc Viêm ở đây, nhưng con rồng bụng bự đó ba ngày hai lượt xảy ra tình huống, không phải người khác tìm hắn đánh nhau, chính là hắn tìm người khác khiêu chiến, luôn có lúc không thể quan tâm. Lại nói, Grilan và vương thành Obi cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, một khi thật sự có tinh linh tìm tới cửa gây phiền toái. Hắc Viêm cũng không tới kịp.

Trông mong Saivans giúp đỡ?

Tống Mặc cảm thấy, còn không bằng đi tìm heo rừng sẽ đáng tin hơn chút.

Tại đại lục Quang Minh, danh tiếng yêu thích bạo lực của tinh linh cũng nổi danh như mỹ mạo và mẹo kinh doanh của họ. Saivans có thể dẫn binh hợp tác với Tống Mặc hạ đài giáo hội, nhưng chưa chắc có gan cùng tinh linh chính diện giao phong. Cho dù Hắc Viêm có hạ mệnh lệnh cho họ, tổng đốc đại nhân cũng sẽ do dự.

Rhys từng nói, tên đầy đủ của Gerrees là Gerrees Emeg, cái họ Emeg này, trong thế giới tinh linh, đại biểu quyền lực và địa vị cực cao. Có Gerrees ở đây, cho dù thật sực có tinh linh tìm tới cửa gây phiền phức, thấy Gerrees, cũng sẽ cân nhắc một chút, mà Gerrees cũng sẽ không trân mắt nhìn y bị tinh linh khác bẻ cổ.

Ít nhất, trước khi y lấy được thủy tinh cầu vây linh hồn của Bod từ chỗ Rhys ra, mạng nhỏ của y, vẫn có thể bảo đảm.

Tống Mặc vẫn nghĩ không thông lúc trước Gerrees và Bod tại sao theo sát Rhys không buông, chỉ vì Rhys là ma tộc? Lý do này nghe có vẻ dễ hiểu, nhưng lại trăm ngàn sơ hở. Nhưng Gerrees không nói, Rhys cũng không giải thích, Tống Mặc dứt khoát xem như mình không biết. Chỉ cần không trở ngại tới mình, không cần phải truy cứu nguồn gốc.

Gerrees sau khi nhận được đáp án khẳng định của Tống Mặc, không còn làm khó y nữa, kéo tay Tống Mặc, ngón tay lướt qua chỗ khuyết nhỏ mơ hồ trong hoa văn màu xanh, trong ánh mắt không hiểu của Tống Mặc, ấn môi lên phần da thịt đó. Hoa văn màu xanh lục trên tay Tống Mặc bắt đầu phát sáng, vùng hoa văn nhỏ đã biến mất lại xuất hiện trở lại, ngưng kết trên tay Tống Mặc.

Xúc cảm xa lạ, đôi môi lạnh lẽo, Tống Mặc giật nảy.

Gerrees buông Tống Mặc ra, Tống Mặc vội rút tay về, không bận tâm kiểm tra tình trạng trên tay, trực tiếp kéo tay áo xuống, che chỗ vừa bị Gerrees chạm vào. Nắm chặt cổ tay, nơi đó tựa hồ còn hơi nóng.

Gerrees nhìn Tống Mặc, dùng âm thanh như nước mát nói: “Ta hy vọng, trước khi khế ước của chúng ta kết thúc, tình trạng này, sẽ không xuất hiện lần thứ hai.”

Tống Mặc gật đầu, không nói gì.

Tinh linh xoay người đi, Tống Mặc đứng tại chỗ, mặt không biểu tình ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Gerrees đi, đôi mắt đen, sâu không thấy đáy.

Lão quản gia John thấy Tống Mặc đi vào nhà ăn, vỗ tay một cái, các thị nữ đưa cơm trưa của lãnh chủ đại nhân lên.

Sườn heo rừng nướng than, canh cải xanh, một chén cơm trắng.

Từ khi trồng gạo, trên bàn cơm của lãnh chủ liền rất ít khi xuất hiện bánh mì nữa. Tống Mặc gần như mỗi bữa đều muốn ăn cơm. Thói quen ẩm thực của mỗi người trong phủ lãnh chủ cũng bắt đầu thay đổi theo lãnh chủ đại nhân, gián tiếp, cũng ảnh hưởng tới người trong lãnh địa, mọi người đều thích loại thức ăn chính trắng tinh long lanh này.

Trên thực tế, người Grilan chọn ăn loại thức ăn này cũng có hơi bất đắc dĩ.

Ruộng mạch trong lãnh địa bị một đám chin lớn chiếm cứ, bất luận bọn họ trồng mạch ở đâu, những con chim này đều sẽ chuẩn xác tìm tới, giống như đã nghía ruộng mạch từ lâu. Mà những cây trồng khác, chúng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Tuy những con chim lớn đó đã làm phong phú thêm bàn cơm của các lãnh dân, trứng chim và thịt chim trở thành thứ thường thấy trên bàn cơm của người Grilan, trại chăn nuôi trong lãnh địa cũng phát triển ngày càng sung túc. Nhưng chuyện bị những con chim lớn đó chiếm ruộng mạch, người Grilan vẫn ghi nhớ không thôi.

Thậm chí có người bắt đầu cầu khẩn, tốt nhất mạch cũng trở nên hung hãn bạo lực như những cây trồng khác, cho dù không thể sánh với bắp và khoai tây, nhưng cũng phải bắt chước theo thóc.

Như thế, xem những con chim lớn này làm sao còn làm ổ trong ruộng mạch được! Làm sao còn khoa trương được!

Sau khi biết suy nghĩ của các lãnh dân, Tống Mặc câm nín nửa ngày, nên nói, người Grilan quả nhiên đủ cường hãn sao?

Ăn xong bữa trưa, Tống Mặc lập tức đứng dậy đến thư phòng xử lý công việc bị tồn đọng. Lãnh chủ đại nhân vẫn còn rất tự giác, đối với điểm này, quản gia biểu thị rất vừa lòng.

Báo cáo địa tinh đưa tới đặt ngay trên trên đầu văn kiện, Tống Mặc lướt xem, khóe môi tựa hồ cũng bạnh tới tận tai.

Seeger, quả nhiên là mối làm ăn lớn!

Có phải y nên trả một khoản phí quảng cáo cho con rồng bụng bự đó không? Nếu không có hắn đánh một trận tại biên cảnh, người Seeger mắt mọc trên đỉnh đầu, căn bản sẽ không chú ý tới những mô hình vũ khí trong tiệm của địa tinh.

Tống Mặc vừa xem báo cáo, ngón tay vừa gõ lên bàn, chiến tranh giữa hai đại quốc, cho dù chỉ là một xung đột biên giới, động tĩnh cũng không nhỏ. Hắc Viêm sử dụng vũ khí cỡ lớn, không chỉ cho người Seeger thấy, thám tử của những quốc gia khác khẳng định cũng thấy được. Seeger đã mở đầu, những quốc gia khác sẽ nghe tiếng gió mà động, tin rằng không bao lâu sau, y chắc chắn sẽ trở thành nhà buôn vũ khí lớn nhất trên đại lục Quang Minh, kim tệ, sẽ có thật nhiều!

Tống Mặc càng nghĩ càng vui, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

Cùng lúc này, chiến tranh của Obi và Seeger, kết thúc với chiến bại của Seeger.

Hắc Viêm và Tống Mặc có quan hệ hợp tác, lãnh chủ đại nhân lại đã lên tiếng chào hỏi trước, quốc vương cự long đang bận đòi kim tệ của giáo hội, trực tiếp thống lĩnh đại quân về vương thành, mà người Seeger chiến bại, lại không bỏ qua miếng thịt béo là thành Cary.

Đánh bại trận rồi, ít nhất, cũng phải tìm chút thứ bù vào.

Thành Cary, không cần nghi ngờ là đối tượng hạ thủ tốt nhất.

/153

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status