Đi vào bên trong thành, bước chân Tinh linh nữ vương dừng lại.
Nàng quan sát bốn phía, sau đó quay đầu nói với Lưu Vân:
- Lưu Vân bá tước, thời gian tới ta và Tinh Linh tộc sẽ còn phải quấy rầy ngươi nhiều. Ta không có gì quý giá để tặng cho ngươi, đành phải lấy thân phận Tinh linh nữ vương ban cho tòa thành thị này một phần sinh cơ vĩnh viễn vậy!
Lưu Vân không hiểu ý nàng. Hắn chưa kịp hỏi thì nàng đã đi tới một khoảng đất trống ở trên đường phố, bắt đầu ngâm xướng.
Tinh linh lục trượng trong tay nàng nhẹ nhàng vũ động, phối hợp với vũ điệu kỳ dị khiến cho nàng tuy đứng ở giữa sân nhưng thân hình trong mắt mọi người dần trở nên mơ hồ, hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Ngàn vạn lục quang nhỏ như sợi tơ từ trên bầu trời hội tụ lại, nhanh chóng biến thành một quần sáng đường kính mấy thước. Màu sắc của quầng sáng không ngừng biến đổi, dần dần thoát ly khỏi lục trượng, bay lên không trung.
Lục sắc là màu sắc đặc biệt của sinh mệnh.
Lưu Vân cùng mọi người ở đây đều cảm thấy trong quầng sáng lục sắc kia chứa rất nhiều sinh cơ.
Khi quầng sáng bay lên phía trên tòa thành thị mấy chục thước, Thủy Tâm đột ngột ngẩng cao đầu, mái tóc dài bay theo gió. Hai tay cầm chắc tinh linh lục trượng, vẻ mặt trang trọng và thánh khiết, thành kính hướng về phía bầu trời kêu gọi.
Quầng sáng lục sắc trên không trung đột nhiên phóng ra quang mang rực rỡ, thể tích điên cuồng bành trướng, chiếm cứ cả bầu trời thành thị.
- Nữ thần chúc phúc!
Thủy Tâm kêu lên một tiếng yêu kiều, tinh linh lục trượng trong tay chỉ về phía bầu trời.
Lục quang vang lên tiếng trả lời, hóa thành ngàn vạn đám mây lục sắc.
Trong đám mây ẩn ước có tiếng sấm vang lên.
Mưa xuân bất chợt tới.
- Sư trưởng. Trinh sát binh phát hiện ở phía trước có vài người bị thương, từ quân trang họ mặc thì có thể là quan binh Hỏa Phượng quân đoàn!
Một gã kỵ binh phóng nhanh tới trước mặt An Đông Ny.
- Hỏa Phượng quân đoàn? Mấy người?
An Đông Ny kéo cương hỏi. Hai vó chiến mã tung lên, dừng lại.
- Sáu người. 5 người đang hộ tống một cáng có người bị thương! Nhìn quân hàm của bọn họ thì đều là sĩ quan! Bởi vì bọn họ đi dọc theo pháo đài Tây Đặc tới, ngược với phương hướng hành quân. Trinh sát binh đang trông coi bọn họ!
Kỵ binh báo cáo.
- Đều là sĩ quan?
An Đông Ny nghe vậy trên mặt trở nên có chút khó coi.
- Mang ta đi xem!
An Đông Ny phóng ngựa chạy theo một đoạn đường thì thấy được một đám thương binh của Hỏa Phượng quân đoàn đang được một đám kỵ binh vây quanh.
Ánh mắt lướt qua trên người mấy người này, An Đông Ny phát hiện vài vấn đề.
Thứ nhất quần áo bọn họ tuy rách nát nhưng không phải hư hao do chiến đấu mà là bị mài mòn do chạy trốn trong núi. Điều này cho thấy bọn họ đã ở trong núi di chuyển trong một thời gian dài. Thứ hai tất cả đều là sĩ quan, không có một binh sĩ nào. Hơn nữa quân hàm cũng không thấp. Thấp nhất cũng là trung úy, cao thì có quân hàm trung tá. Mà người nằm trên cáng kia, quân hàm không ngờ bị rơi ra làm cho người ta khó đoán được thân phận. Thứ ba bọn họ hình dáng tiều tụy, cước bộ hư nhược, môi khô nứt. Hiển nhiên đã cạn nước và lương thực trong vài ngày. Điều này rất quan trọng bởi vì nó cho thấy sau khi thoát khỏi chiến trường bọn họ cũng không có tìm kiếm bộ đội của mình mà lại chạy trối chết trên một hướng ngược lại!
- Thiếu tá, ngươi thuộc chi bộ đội nào?
An Đông Ny nhìn quân hàm thiếu tá trên vai một gã rồi hỏi. Bộ đội có truyền thống, trên chiến trường gặp phải bộ đội lạc đội ngũ thì cấp dưới phải phục tùng cấp trên.
Thiếu tá nhìn quân hàm trên vai An Đông Ny, cố gắng ưỡn ngực, giơ tay hướng hắn chào theo nghi thức.
- Báo cáo tướng quân ta là Ngã Thị Đế, doanh trưởng Tam doanh thuộc sư đoàn ba Hỏa Phượng quân đoàn.
Thanh âm khàn khàn làm cho người ta cảm thấy cổ họng khô khốc.
- Các ngươi chấp hành nhiệm vụ gì?
An Đông Ny hỏi.
Thiếu tá do dự nhìn An Đông Ny, chậm rãi nói:
- Sau khi Hỏa Phượng quân đoàn phục quân đội Huyết thần giáo thì lọ vào tập kích của rất nhiều quái vật. Sư phụ chúng ta phụ trách cản phía sau yểm hộ chủ lực Hỏa Phượng quân đoàn lui lại!
- Nhiệm vụ có hoàn thành không? Chủ lực có rút về không?
Thiếu tá không nói gì. Hắn cũng không biết nhiệm vụ có hoàn thành hay không. Bởi vì lúc hắn tỉnh lại thì bản thân đang ở trong một núi thi thể toàn máu, cũng không thấy bóng dáng Huyết Khô Lâu đâu cả. Mấy người may mắn sống sót đều bị vũ khí của mình ngộ thương, làm cho hôn mê, sau đó mới chậm rãi tỉnh lại.
- Binh lính các ngươi đâu?
An Đông Ny tiếp tục truy hỏi.
- Binh lính?
Thiếu tá thất thần nói.
- Tất cả đều chết sạch.
- Chỉ có các ngươi còn sống?
An Đông Ny cũng cảm thấy bản thân hơi cao giọng. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi những sĩ quan trước mắt này có phải đúng là đến từ Hỏa Phượng quân đoàn nữa không.
Thiếu tá tựa hồ không thể nói được. Bởi vì mỗi một lần hắn há mồm đều cảm thấy rất khó khăn, đầu lưỡi hắn chỉ liếm được toàn mùi máu tươi.
- Thông tấn viên, cho hắn uống nước.
An Đông Ny thấy hắn không nói lời nào, nổi giận đùng đùng nói với kỵ binh bên cạnh.
Kỵ binh xoay người xuống ngựa, đem túi nước bên hông đưa cho thiếu tá.
Thiếu tá cầm túi nước do dự, nhìn nhìn. Sau đó vươn đầu lưỡi liếm môi, khó khăn nói hai tiếng “cám ơn”. Sau đó xoay người đi tới bên cáng.
Một vài bệnh binh khác cũng đi tới bên cạnh cáng, ngồi chồm hỗm nhìn.
Túi nước được vị thiếu tá cẩn thận đưa tới bên cạnh miệng người bệnh. Nước suối tươi mát từ trong túi chảy xuống trên môi người bệnh. Nhưng thương binh bị trọng thương hôn mê vẫn không nhúc nhích, môi đóng chặt, nước chảy qua khóe miệng hắn rơi xuống đất.
- Không được, để hắn mở miệng ra!
Một sĩ quan thấy vậy mở miệng nói.
Trong chốc lát, miệng người bệnh vẫn đóng chặt như cũ, không mở ra chút nào.
- Không còn cách nào, để nước làm ướt môi hắn đi!
Một gã thượng úy xé rách một viếng vải từ bộ quần áo của mình, tiếp theo đổ nước vào rồi thấm thấm vào môi người thương binh.
- Thông tấn viên, lấy một quả tử đến đây! Thuận tiện kêu quân y tới coi xem xao.
An Đông Ny thở dài nói. Chi quân đội này đã xảy ra chuyện gì thì có thể chậm rãi hỏi sau. An Đông Ny quyết định phải cứu những người này trước. Từ tình huống của hắn mà xem thì đã hôn mê trong thời gian dài, lúc nào cũng có thể chết đi.
Một lát sau kỵ binh cùng một sĩ quan đi tới. Kỵ binh đưa ra một quả tử xanh mượt, viên sĩ quan thì cầm một cái châm nhỏ dài, một tay thì cầm theo một cái ống. Nhìn kỹ thì cái châm cùng cái ống nối liền với nhau. Loại quả tử màu xanh này ở sa mạc gọi là sa mạc trân châu. Bởi vì ở sa mạc khô cằn, loại quả này có rất nhiều nước cùng dinh dưỡng, đối với lữ khách mà nói thì giá trị còn quý hơn cả một viên trân châu. Lúc Lưu Vân vô tình phát hiện loại quả này liền nghiên cứu nó, phát hiện nó chính là chí bảo đối với đội đặc chiến sa mạc, vì thế liền truyền chiêu này cho Hắc Ưng Đặc chiến đội. An Đông Ny học được chiêu này từ các đội viên Đặc chiến đại đội.
- Trị bệnh cho hắn!
An Đông Ny phân phó với viên quân y.
Viên kỵ binh cùng sĩ quan quân y cầm quả tử chầm chậm đi tới bên cạnh người bệnh. Vài tên sĩ quan cảnh giác nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang.
Viên thiếu tá đi tới trước người Anthony.
- Tướng quân, các người thuộc đơn vị nào?
- Kỵ binh sư của Hắc Ưng quân đoàn. An Đông Ny. Ngươi đã nghe qua?
An Đông Ny chỉ về quân kỳ Hắc Ưng ở phía sau hắn đang bay cao cách đó không xa.
Thiếu tá vừa nghe xong liền quay đầu lại nhìn quân kỳ, tức khắc vui mừng, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, kích động gật mạnh đầu:
- Đã nghe qua! Đã nghe qua!
Trên mặt An Đông Ny hiện lên nụ cười lạnh lùng, quay đầu lại, không hề để ý phản ứng của hắn.
- Có thể sống thì cao hứng như vậy. Sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn là như thế này sao?
Một quân nhân ghét nhất chính là kẻ đào binh, bỏ lại binh lính một mình chạy trối chết, đó là kẻ đáng khinh bỉ. Trước mắt mấy sĩ quan này còn sống nhưng binh lính lại chết sạch. Vậy mà họ vẫn còn mặt mũi để sống, lại còn không chịu quay về đơn vị, lại chạy trốn. Điều này khiến An Đông Ny không khỏi coi thường bọn họ.
- Tránh ra. Bọn họ là hắc ưng quân đoàn đích!
Viên sĩ quan quân y cùng kỵ binh cầm quả tử, sau đó cắm kim tiêm vào quả tử. Tiếp theo hắn rút kim châm ra, nước từ trong quả tử chảy ra, rơi vào cái ống. Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh người bị thương, cầm kim châm cắm vào mạch máu người bệnh. Làm xong tất cả, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể người bệnh.
Các sĩ quan khẩn trương nhìn hắn, lại nhìn quả tử đang được giơ ở trên cao, vẻ mặt lo lắng không thôi. Mặc dù bọn họ chưa bao giờ nhìn htấy loại phương thức cứu người này nhưng bọn họ cũng hiểu được làm như vậy nước ở trong quả tử có thể tiến vào bên trong cơ thể người bệnh, cứu được tính mạng hắn.
Sau khi quân y kiểm tra xong thì đi tới bên cạnh An Đông Ny, nhỏ giọng nói mấy câu rồi rời đi.
Sắc mặt An Đông Ny càng khó coi.
- Thời gian không còn kịp, để người bệnh lên mã xa tiếp tục đi! Tất cả mọi người lên xe!
An Đông Ny lớn tiếng nói với các sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn. Viên thiếu tá đi tới trước người An Đông Ny, đưa hai túi nước cho hắn.
- Tướng quân, kỵ binh của các ngươi tốc độ nhanh, hãy mang hắn về đi. Những người còn lại sẽ không liên lụy tới các ngươi!
Viên thiếu tá chỉ vào thương binh trên cáng.
An Đông Ny nhìn hắn, vẻ mặt âm tình bất định.
- Thiếu tá, vì sao chỉ mang người này về. Ngươi có thế nói cho ta biết thân phận của hắn được không?
Viên thiếu tá nhìn hắn một cách dò xét từ đầu đến chân, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, các ngươi đúng là binh lính Hắc Ưng quân đoàn, ta tin tưởng ngươi. Người bị thương là phó quân đoàn trưởng Hỏa Phượng quân đoàn, tướng quân La Kiệt!
An Đông Ny vừa nghe xong liền thấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng. Hắn biết thân phận của La Kiệt. Hắn không chỉ là phó quân đoàn trưởng của Hỏa Phượng quân đoàn, là đệ tử của Lan Đặc kiếm thánh, có quan hệ rất chặt chẽ với công chúa. Tướng quân mang binh sợ nhất là gặp phải phiền toái trên phương diện chính trị. An Đông Ny không hy vọng mấy người thương binh này trở thành phiền toái của hắn cùng Hắc Ưng kỵ binh sư. Hắn phải làm rõ chân tướng sự việc.
Hắn nhìn chăm chú viên thiếu tá này, dường như muốn tìm được nhược điểm từ ánh mắt hắn. Nhưng viên thiếu tá bình tĩnh đón nhìn ánh mắt của hắn, không có một chút bối rối nào.
Một lúc sau An Đông Ny nói một câu:
- Thiếu tá, chiến trường rất tàn khốc. Ta không muốn ngươi phải nhớ lại những hồi ức đó nhưng ta rất muốn biết vì sao binh lính lại chết sạch mà mấy người các ngươi lại còn sống? Vì sao các ngươi không tìm kiếm bộ đội của mình mà lại hành quân theo hướng ngược lại? Còn nữa, xuất phát từ sự quan tâm tới người bị thương, vừa rồi ta đã phái người kiểm tra tình huống cửa hắn. Từ miệng vết thương cho thấy hắn bị người ta dùng ma thương tập kích từ sau lưng. Ngươi giải thích thế nào về điều này?
Mấy viên sĩ quan khác của Hỏa Phượng quân đoàn cũng đi tới.
- Tướng quân, trên chiến trường bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra! Nếu ngươi có điều hoài nghi đối với chúng ta có thể đưa chúng ta tới tòa án quân sự!
Viên thiếu ta nghe vậy phẫn nộ nói.
- Hiện tại ta có quyền không trả lời vấn đề của ngươi!
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám?
An Đông Ny cười âm hiểm.
- Ta phải đem các ngươi về! Những vấn đề khác ta có thể không truy cứu nhưng vết thương trên người La Kiệt tướng quân thì ta phải làm rõ!
- Ngươi không cần phải tra xét. Là ta nổ súng bắn tướng quân La Kiệt!
Một gã thượng úy khập khiễng đi tới trước mặt An Đông Ny, ngẩng đầu nhìn hắn. Trong ánh mắt cũng tràn ngập lửa giận. Hiển nhiên lời nói của An Đông Ny đã làm mấy sĩ quan này bị tổn thương.
An Đông Ny có chút không tin hung thủ lại trực tiếp đứng ra nhận tội như vậy. Hắn nhíu mày nói:
- Vì sao ngươi lại làm như vậy?
Viên thượng úy nở nụ cười. Nục cười động đến vết thương của hắn khiến hắn đau tới mức nhíu mày.
Hắn nói:
- Nếu ngươi tin ta sẽ nói cho ngươi biết. Đây là mệnh lệnh đặc thù của sư trưởng! Nếu ngươi không tin vậy thì đó là do ta giết hắn. Bắn lén từ sau lưng hắn! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải thuyết phục bản thân mình: tài bắn súng của ta thật sự quá tồi, dùng ma thương bắn lén từ phía sau mà lại không bắn trúng mục tiêu yếu hại!
An Đông Ny nghe ra ý trào phúng trong lời nói của đối phương.
Hắn cố gắng làm mình bình tĩnh lại:
- Thượng úy, ta cần một lời giải thích hợp lý!
- Không có giải thích hợp lý! Sư trưởng nói toàn bộ mọi người trong sư đoàn có thể chết nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn cho La Kiệt tướng quân. Sư trưởng giao cho ta làm nhiệm vụ này. Mà ta đã hòan thành nhiệm vụ! Cho nên toàn bộ quan binh Nhất sư đã tử trận. Ta cùng hắn còn sống!
Viên thượng úy ngửa mặt thở dài nói.
An Đông Ny đang muốn nói thì viên thiếu tá vốn im lặng mở miệng nói:
- An Đông Ny tướng quân. Chúng ta vô cùng tôn trọng Hắc Ưng quân đoàn, ta cũng hy vọng ngươi có thể giống chúng ta, tôn trọng quan binh Hỏa Phượng quân đoàn! Ta có thể nói cho ngươi biết tình hình chiến đấu trước mắt. Hơn một ngàn quan binh Thiết Nhị sư của Hắc Ưng quân đoàn mấy ngày trước chấp hành nhiệm vụ ngăn địch tại cây cầu Tây Đặc nhằm tranh thủ thời gian cho Hỏa Phượng quân đoàn. Toàn bộ hơn một ngàn người đã hy sinh! Một ngày sau Hỏa Phượng quân đoàn thành công phúc kích đại quân khô lâu của Huyết thần giáo ở núi Tây Nhĩ Mạn, đánh tan toàn bộ tiên phong của Huyết thần giáo nhưng cũng hy sinh hơn một vạn người. Huyết thần giáo lợi dụng ma pháp tà ác biến toàn bộ tướng sĩ đã chết thành huyết khô lâu, lập tức công kích Hỏa Phượng quân đoàn cho nên Hỏa phượng quân đoàn phái Nhất sư chấp hành nhiệm vụ cản địch ở phía sau. Thời điểm Nhất sư sắp bị đánh tan thì phó quân đoàn trưởng mang theo một đội quân võ kỹ cao siêu tạo thành đội đột kích tiếp viện. Nhất sư cùng đội đột kích tiếp viện hầu như toàn bộ bỏ mình trong chiến đấu. Mấy người chúng ta cũng là từ trong đống người chết bò ra, may mắn còn sống sót. Bởi vì thân thể đội viên đội đột kích tương đối cường hãn, địch nhân không có thời gian kiểm tra cẩn thận toàn bộ chiến trường cho nê chúng ta mới có thể sống sót. Chúng ta di chuyển theo hướng ngược lại bởi vì tiếp tục đi tới chúng ta có nhiều khả năng gặp phải bộ đội Huyết Khô Lâu. Chúng ta phải đảm bảo La Kiệt tướng quân an toàn! Đây là nhiệm vụ sư trưởng giao cho hắn. Hiện tại cũng là nhiệm vụ của mọi người chúng ta!
Nghe xong lời viên thiếu tá, An Đông Ny trầm mặc.
Hắn đưa tay lên hướng các sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn hành quân lễ, sau đó phân phó mọi người lên xe.
Mấy tên sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn cùng La Kiệt được Hắc Ưng Kỵ binh sư mang về Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Sau khi trở về thành biết được tin tức tình báo chi tiết về Hỏa Phượng quân đoàn, An Đông Ny chạy lên trên tường thành nhìn về phía pháo đài Tây Đặc. Im lặng đứng nhìn.
Không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì nhưng chuyện gặp phải mấy sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn trên đường đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời An Đông Ny.
Khi Thủy Linh Nhi tiến vào tiểu lâu, nàng đã thay quân trang.
10 nữ binh Hỏa Phượng quân đoàn đã khóc cả ngày, mặc cho Thủy Linh Nhi khuyên bảo như thế nào cũng không có chút tác dụng gì. Bi thương dường như đã làm những nữ nhân này gục ngã, các nàng mặc dù sống sót nhưng chỉ biết dùng nước mắt hoài niệm công chúa cùng những quan binh khác của Hỏa Phượng quân đoàn.
Thủy Linh Nhi đứng ở cửa phòng, sửa sang lại quân trang sau đó đột ngột mở cửa phòng ra.
Trong phòng chỉ có hai chiếc giường. Mười nữ nhân đang dồn ở trên hai chiếc giường đó, ôm lấy nhau mà rơi lệ. Qua một ngày khóc lóc, hai mắt các nàng đã sưng lên, giọng thì khàn khàn, chỉ còn nước mắt vẫn đang không ngừng chảy ra.
Thủy Linh Nhi bước vào, đưa tay đóng cửa phòng lại, sau đó chắp hai tay sau mông đi tới trước giường quát to:
- Tất cả đứng dậy!
Những nữ sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn theo bản năng quân nhân khi nhận được mệnh lệnh liền đứng dậy. Nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng có vẻ mờ mịt.
- Căn cứ an bài của Học viện chỉ huy quân sự, từ hôm nay trở đi chính thức thành lập trung đội huấn luyện nữ học viện. Ta đảm nhiệm chức vụ trung đội trưởng!
Thanh âm Thủy Linh Nhi vang lên trong phòng.
- Chúc mừng các ngươi, những nữ sĩ quan của Hỏa Phượng quân đoàn. Các ngươi có vinh hạnh trở thành nhóm nữ sĩ quân đầu tiên trong lịch sự được nhận huyến luyện! Phần vinh quang này đế quốc dành cho Hỏa Phượng quân đoàn để tỏ sự kính trọng!
Nhóm nữ sĩ quan im lặng nhìn nàng. Tin tức bất thình lình khiến các nàng có chút kinh ngạc, thậm chí tạm thời quên đi sự bi thương.
Thủy Linh Nhi chú ý tới biến hóa của nhóm nữ nhân này. Rèn sắt khi còn nóng, do đó nàng nói tiếp:
- Chúng ta đều là nữ nhân, mà nữ nhân thường thường là người yếu đuối trong mắt mọi người. Cho nên khi chúng ta gặp phải sự bi thống, có thể lựa chọn rơi lệ. Sau khi công chúa Na Á hy sinh, ta cũng từng giống các ngươi, rơi lệ vì nàng. Vì sao lại rơi lệ? Bởi vì cảm động! Vì sao lại cảm động? Bởi vì khi quốc gia gặp nạn, nàng đã hy sinh thân mình chống đỡ sự tấn công điên cuồng của Huyết thần giáo! Nàng đã tạo nên một thần thoại trước nay chưa từng có. Nàng đã sáng lập một chi quân đội cường đại có thể ganh đua với Hắc Ưng quân đoàn, tranh đua với các đội quân cường đại khác, tạo nên kỳ tích trên Lam Nguyệt đại lục! Cho nên các ngươi rơi lệ vì nàng. Bởi vì sau khi nàng rời đi thế giới này sẽ không nhìn thấy Hỏa Phượng quân đoàn bay lượn trên bầu trời. Bởi vì sau khi nàng rời đi không ai có thể tiếp tục viết tiếp truyền kỳ như nàng! Ta cùng các ngươi đều giống nhau. Đều là nữ nhi bình thường. Cho dù có mặc quân trang vào cũng không cách nào thay đổi sự yếu ớt cùng nội tâm yếu đuối! Cho nên lần tập huấn này mọi người sẽ ở đây trong thời gian dài. Ta cũng không có yêu cầu đặc biệt nào với các ngươi. Muốn khóc thì tiếp tục khóc, mệt thì nghỉ ngơi xong lại khóc! Các ngươi không muốn huấn luyện thì thôi!
Sau khi dùng vinh dự thành công hấp dẫn sự chú ý của nhóm nữ nhân, Thủy Linh Nhi liền giương lá cờ Na Á, khơi dậy sự thâm tình của các nàng đối với Na Á, sau đó lại nặng nề ném các nàng xuống mặt đất.
- Không. Chúng ta là những chiến sĩ chân chính của Hỏa Phượng quân đoàn!
- Đúng vậy. Ta là chiến sĩ Hỏa Phượng quân đoàn!
Nhóm sĩ quan nữ bị những lời nói của Thủy Linh Nhi kích động, hai nữ nhân trẻ tuổi không nhịn được rống lên.
Thủy Linh Nhi lạnh lùng cười, sau đó lớn tiếng trách mắng:
- Quá nhiều nước mắt cùng bi thương đã khiến ta quên mất điều đó. Xin hãy tha thứ cho ta! Đúng vậy, ta chợt nhớ ra các ngươi đều là những tinh anh của Hỏa Phượng quân đoàn! Là những mầm mống hy vọng mà công chúa bảo vệ lúc Hỏa Phượng quân đoàn gặp nguy nan! Nàng hy vọng các ngươi có thể xây dựng lại Hỏa Phượng quân đoàn! Tuy nhiên ta không thể không nói nàng đã sai lầm. Lựa chọn các ngươi là một sai lầm! Bởi vì mặc vào quân trang không nhất định đủ tư cách trở thành quân nhân! Quân nhân phải ở trên chiến trường. Mà chiến trường không phân chia nam nữ. Quân nhân chân chính chỉ đổ máu mà không rơi lệ!
Các nữ nhân ngừng khóc, có người còn trộm đưa tay lên lau nước mắt.
Trong lòng Thủy Linh Nhi âm thầm vui sướng, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Ta không rõ vì sao công chúa điện hạ lại hiếu thắng như vậy, không muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp trong hoàng cung. Cho đến khi nàng dẫn Hỏa Phượng quân đoàn chống lại đại quân Huyết thần giáo. Được vạn dân ủng hộ, lúc đó ta mới biết tâm tư của nàng. Trong thế giới trong nam khinh nữ này nàng khát vọng bản thân mình sẽ tạo dựng một bầu trời cho nữ nhân. Khát vọng dùng lực lượng trong tay mình khai sáng thời đại nam nữ bình đẳng! Thậm chí ta còn nghĩ Hỏa Phượng quân đoàn trong quá khức chỉ là một trải nghiệm của nàng. Nàng muốn tạo dựng một đội nữ binh cường đại giống Hắc Ưng! Hôm nay tâm nguyện của nàng còn chưa hoàn thành, nàng đã phải rời khỏi chúng ta. Trong truyền thuyết Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh liền có thể thắng được Thần Điểu! Nhưng trong biển lửa tại pháo đài Tây Đặc Hỏa Phượng quân đoàn không có dục hỏa trùng sinh mà chỉ để lại mười nữ binh. Đây là những sĩ quan trẻ tuổi tinh nhuệ nhất của Hỏa Phượng quân đoàn.
Mười nữ sĩ quan dần dần ngẩng đầu lên. Các nàng không muốn làm hổ thẹn danh hiệu Hỏa Phượng quân đoàn.
- Hiện tại ta muốn hỏi mười người các ngươi có thể làm Hỏa Phượng quân đoàn sống lại hay không?
Thủy Linh Nhi nhìn mấy nữ nhân này, cao giọng hỏi.
- Có!
Mười nữ nhân cùng đáp.
Thủy Linh Nhi vừa lòng, gật gật đầu:
- Có lẽ Hỏa Phượng quân đoàn bây giờ mới bắt đầu! Hiện tại ta cho các ngươi 5 phút để sửa sang lại quân trang cùng với các vật phẩm cần thiết. Muốn khóc thì có thể dành 2 phút mà khóc. Mười phút sau chúng ta sẽ ra sân huấn luyện!
Năm phút sau mười nữ sĩ quan dung nhan chỉnh tề, nghiêm chỉnh xuất hiện trước mặt Thủy Linh Nhi.
- Từ hôm nay trở đi hãy quên đi các ngươi là nữ nhân. Nhớ kỹ các ngươi là quân nhân, là đại của cả Hỏa Phượng quân đoàn! Ta sẽ tìm cho các ngươi huấn luyện viên tốt nhất, cho các ngươi được huấn luyện nghiêm khắc. Ta chờ mong lúc Hỏa Phượng quân đoàn được xây dựng lại sẽ trở thành một tồn tại siêu cấp bên cạnh Hắc Ưng!
Thủy Linh Nhi tự tin nói. Sự tự tin của nàng đến từ vốn kiến thức Lưu Vân từng dạy cho nàng. Trong đó có một số thứ, chính là: nữ nhân có năng lực chịu đựng sự thống khổ cao hơn nam nhân. Điều này có thể trợ giúp các nàng trở thành những binh lính ưu tú. Sự tự tin của nàng còn đến từ việc nàng hiểu Lưu Vân. Nàng biết khi Na Á rời đi đã khiến Lưu Vân vô cùng thống khổ. Bất luận là hoài niệm nàng hay hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành của nàng thì hắn nhất định sẽ xây dựng lại Hỏa Phượng quân đoàn. Khiến cho chi bộ đội này dục hỏa trùng sinh. Có kinh nghiệm xây dựng Hắc Ưng quân đoàn, sau khi được xây dựng lại Hỏa Phượng quân đoàn nhất định sẽ càng trở nên hoàn mỹ.
Nàng quan sát bốn phía, sau đó quay đầu nói với Lưu Vân:
- Lưu Vân bá tước, thời gian tới ta và Tinh Linh tộc sẽ còn phải quấy rầy ngươi nhiều. Ta không có gì quý giá để tặng cho ngươi, đành phải lấy thân phận Tinh linh nữ vương ban cho tòa thành thị này một phần sinh cơ vĩnh viễn vậy!
Lưu Vân không hiểu ý nàng. Hắn chưa kịp hỏi thì nàng đã đi tới một khoảng đất trống ở trên đường phố, bắt đầu ngâm xướng.
Tinh linh lục trượng trong tay nàng nhẹ nhàng vũ động, phối hợp với vũ điệu kỳ dị khiến cho nàng tuy đứng ở giữa sân nhưng thân hình trong mắt mọi người dần trở nên mơ hồ, hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Ngàn vạn lục quang nhỏ như sợi tơ từ trên bầu trời hội tụ lại, nhanh chóng biến thành một quần sáng đường kính mấy thước. Màu sắc của quầng sáng không ngừng biến đổi, dần dần thoát ly khỏi lục trượng, bay lên không trung.
Lục sắc là màu sắc đặc biệt của sinh mệnh.
Lưu Vân cùng mọi người ở đây đều cảm thấy trong quầng sáng lục sắc kia chứa rất nhiều sinh cơ.
Khi quầng sáng bay lên phía trên tòa thành thị mấy chục thước, Thủy Tâm đột ngột ngẩng cao đầu, mái tóc dài bay theo gió. Hai tay cầm chắc tinh linh lục trượng, vẻ mặt trang trọng và thánh khiết, thành kính hướng về phía bầu trời kêu gọi.
Quầng sáng lục sắc trên không trung đột nhiên phóng ra quang mang rực rỡ, thể tích điên cuồng bành trướng, chiếm cứ cả bầu trời thành thị.
- Nữ thần chúc phúc!
Thủy Tâm kêu lên một tiếng yêu kiều, tinh linh lục trượng trong tay chỉ về phía bầu trời.
Lục quang vang lên tiếng trả lời, hóa thành ngàn vạn đám mây lục sắc.
Trong đám mây ẩn ước có tiếng sấm vang lên.
Mưa xuân bất chợt tới.
- Sư trưởng. Trinh sát binh phát hiện ở phía trước có vài người bị thương, từ quân trang họ mặc thì có thể là quan binh Hỏa Phượng quân đoàn!
Một gã kỵ binh phóng nhanh tới trước mặt An Đông Ny.
- Hỏa Phượng quân đoàn? Mấy người?
An Đông Ny kéo cương hỏi. Hai vó chiến mã tung lên, dừng lại.
- Sáu người. 5 người đang hộ tống một cáng có người bị thương! Nhìn quân hàm của bọn họ thì đều là sĩ quan! Bởi vì bọn họ đi dọc theo pháo đài Tây Đặc tới, ngược với phương hướng hành quân. Trinh sát binh đang trông coi bọn họ!
Kỵ binh báo cáo.
- Đều là sĩ quan?
An Đông Ny nghe vậy trên mặt trở nên có chút khó coi.
- Mang ta đi xem!
An Đông Ny phóng ngựa chạy theo một đoạn đường thì thấy được một đám thương binh của Hỏa Phượng quân đoàn đang được một đám kỵ binh vây quanh.
Ánh mắt lướt qua trên người mấy người này, An Đông Ny phát hiện vài vấn đề.
Thứ nhất quần áo bọn họ tuy rách nát nhưng không phải hư hao do chiến đấu mà là bị mài mòn do chạy trốn trong núi. Điều này cho thấy bọn họ đã ở trong núi di chuyển trong một thời gian dài. Thứ hai tất cả đều là sĩ quan, không có một binh sĩ nào. Hơn nữa quân hàm cũng không thấp. Thấp nhất cũng là trung úy, cao thì có quân hàm trung tá. Mà người nằm trên cáng kia, quân hàm không ngờ bị rơi ra làm cho người ta khó đoán được thân phận. Thứ ba bọn họ hình dáng tiều tụy, cước bộ hư nhược, môi khô nứt. Hiển nhiên đã cạn nước và lương thực trong vài ngày. Điều này rất quan trọng bởi vì nó cho thấy sau khi thoát khỏi chiến trường bọn họ cũng không có tìm kiếm bộ đội của mình mà lại chạy trối chết trên một hướng ngược lại!
- Thiếu tá, ngươi thuộc chi bộ đội nào?
An Đông Ny nhìn quân hàm thiếu tá trên vai một gã rồi hỏi. Bộ đội có truyền thống, trên chiến trường gặp phải bộ đội lạc đội ngũ thì cấp dưới phải phục tùng cấp trên.
Thiếu tá nhìn quân hàm trên vai An Đông Ny, cố gắng ưỡn ngực, giơ tay hướng hắn chào theo nghi thức.
- Báo cáo tướng quân ta là Ngã Thị Đế, doanh trưởng Tam doanh thuộc sư đoàn ba Hỏa Phượng quân đoàn.
Thanh âm khàn khàn làm cho người ta cảm thấy cổ họng khô khốc.
- Các ngươi chấp hành nhiệm vụ gì?
An Đông Ny hỏi.
Thiếu tá do dự nhìn An Đông Ny, chậm rãi nói:
- Sau khi Hỏa Phượng quân đoàn phục quân đội Huyết thần giáo thì lọ vào tập kích của rất nhiều quái vật. Sư phụ chúng ta phụ trách cản phía sau yểm hộ chủ lực Hỏa Phượng quân đoàn lui lại!
- Nhiệm vụ có hoàn thành không? Chủ lực có rút về không?
Thiếu tá không nói gì. Hắn cũng không biết nhiệm vụ có hoàn thành hay không. Bởi vì lúc hắn tỉnh lại thì bản thân đang ở trong một núi thi thể toàn máu, cũng không thấy bóng dáng Huyết Khô Lâu đâu cả. Mấy người may mắn sống sót đều bị vũ khí của mình ngộ thương, làm cho hôn mê, sau đó mới chậm rãi tỉnh lại.
- Binh lính các ngươi đâu?
An Đông Ny tiếp tục truy hỏi.
- Binh lính?
Thiếu tá thất thần nói.
- Tất cả đều chết sạch.
- Chỉ có các ngươi còn sống?
An Đông Ny cũng cảm thấy bản thân hơi cao giọng. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi những sĩ quan trước mắt này có phải đúng là đến từ Hỏa Phượng quân đoàn nữa không.
Thiếu tá tựa hồ không thể nói được. Bởi vì mỗi một lần hắn há mồm đều cảm thấy rất khó khăn, đầu lưỡi hắn chỉ liếm được toàn mùi máu tươi.
- Thông tấn viên, cho hắn uống nước.
An Đông Ny thấy hắn không nói lời nào, nổi giận đùng đùng nói với kỵ binh bên cạnh.
Kỵ binh xoay người xuống ngựa, đem túi nước bên hông đưa cho thiếu tá.
Thiếu tá cầm túi nước do dự, nhìn nhìn. Sau đó vươn đầu lưỡi liếm môi, khó khăn nói hai tiếng “cám ơn”. Sau đó xoay người đi tới bên cáng.
Một vài bệnh binh khác cũng đi tới bên cạnh cáng, ngồi chồm hỗm nhìn.
Túi nước được vị thiếu tá cẩn thận đưa tới bên cạnh miệng người bệnh. Nước suối tươi mát từ trong túi chảy xuống trên môi người bệnh. Nhưng thương binh bị trọng thương hôn mê vẫn không nhúc nhích, môi đóng chặt, nước chảy qua khóe miệng hắn rơi xuống đất.
- Không được, để hắn mở miệng ra!
Một sĩ quan thấy vậy mở miệng nói.
Trong chốc lát, miệng người bệnh vẫn đóng chặt như cũ, không mở ra chút nào.
- Không còn cách nào, để nước làm ướt môi hắn đi!
Một gã thượng úy xé rách một viếng vải từ bộ quần áo của mình, tiếp theo đổ nước vào rồi thấm thấm vào môi người thương binh.
- Thông tấn viên, lấy một quả tử đến đây! Thuận tiện kêu quân y tới coi xem xao.
An Đông Ny thở dài nói. Chi quân đội này đã xảy ra chuyện gì thì có thể chậm rãi hỏi sau. An Đông Ny quyết định phải cứu những người này trước. Từ tình huống của hắn mà xem thì đã hôn mê trong thời gian dài, lúc nào cũng có thể chết đi.
Một lát sau kỵ binh cùng một sĩ quan đi tới. Kỵ binh đưa ra một quả tử xanh mượt, viên sĩ quan thì cầm một cái châm nhỏ dài, một tay thì cầm theo một cái ống. Nhìn kỹ thì cái châm cùng cái ống nối liền với nhau. Loại quả tử màu xanh này ở sa mạc gọi là sa mạc trân châu. Bởi vì ở sa mạc khô cằn, loại quả này có rất nhiều nước cùng dinh dưỡng, đối với lữ khách mà nói thì giá trị còn quý hơn cả một viên trân châu. Lúc Lưu Vân vô tình phát hiện loại quả này liền nghiên cứu nó, phát hiện nó chính là chí bảo đối với đội đặc chiến sa mạc, vì thế liền truyền chiêu này cho Hắc Ưng Đặc chiến đội. An Đông Ny học được chiêu này từ các đội viên Đặc chiến đại đội.
- Trị bệnh cho hắn!
An Đông Ny phân phó với viên quân y.
Viên kỵ binh cùng sĩ quan quân y cầm quả tử chầm chậm đi tới bên cạnh người bệnh. Vài tên sĩ quan cảnh giác nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang.
Viên thiếu tá đi tới trước người Anthony.
- Tướng quân, các người thuộc đơn vị nào?
- Kỵ binh sư của Hắc Ưng quân đoàn. An Đông Ny. Ngươi đã nghe qua?
An Đông Ny chỉ về quân kỳ Hắc Ưng ở phía sau hắn đang bay cao cách đó không xa.
Thiếu tá vừa nghe xong liền quay đầu lại nhìn quân kỳ, tức khắc vui mừng, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, kích động gật mạnh đầu:
- Đã nghe qua! Đã nghe qua!
Trên mặt An Đông Ny hiện lên nụ cười lạnh lùng, quay đầu lại, không hề để ý phản ứng của hắn.
- Có thể sống thì cao hứng như vậy. Sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn là như thế này sao?
Một quân nhân ghét nhất chính là kẻ đào binh, bỏ lại binh lính một mình chạy trối chết, đó là kẻ đáng khinh bỉ. Trước mắt mấy sĩ quan này còn sống nhưng binh lính lại chết sạch. Vậy mà họ vẫn còn mặt mũi để sống, lại còn không chịu quay về đơn vị, lại chạy trốn. Điều này khiến An Đông Ny không khỏi coi thường bọn họ.
- Tránh ra. Bọn họ là hắc ưng quân đoàn đích!
Viên sĩ quan quân y cùng kỵ binh cầm quả tử, sau đó cắm kim tiêm vào quả tử. Tiếp theo hắn rút kim châm ra, nước từ trong quả tử chảy ra, rơi vào cái ống. Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh người bị thương, cầm kim châm cắm vào mạch máu người bệnh. Làm xong tất cả, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể người bệnh.
Các sĩ quan khẩn trương nhìn hắn, lại nhìn quả tử đang được giơ ở trên cao, vẻ mặt lo lắng không thôi. Mặc dù bọn họ chưa bao giờ nhìn htấy loại phương thức cứu người này nhưng bọn họ cũng hiểu được làm như vậy nước ở trong quả tử có thể tiến vào bên trong cơ thể người bệnh, cứu được tính mạng hắn.
Sau khi quân y kiểm tra xong thì đi tới bên cạnh An Đông Ny, nhỏ giọng nói mấy câu rồi rời đi.
Sắc mặt An Đông Ny càng khó coi.
- Thời gian không còn kịp, để người bệnh lên mã xa tiếp tục đi! Tất cả mọi người lên xe!
An Đông Ny lớn tiếng nói với các sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn. Viên thiếu tá đi tới trước người An Đông Ny, đưa hai túi nước cho hắn.
- Tướng quân, kỵ binh của các ngươi tốc độ nhanh, hãy mang hắn về đi. Những người còn lại sẽ không liên lụy tới các ngươi!
Viên thiếu tá chỉ vào thương binh trên cáng.
An Đông Ny nhìn hắn, vẻ mặt âm tình bất định.
- Thiếu tá, vì sao chỉ mang người này về. Ngươi có thế nói cho ta biết thân phận của hắn được không?
Viên thiếu tá nhìn hắn một cách dò xét từ đầu đến chân, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, các ngươi đúng là binh lính Hắc Ưng quân đoàn, ta tin tưởng ngươi. Người bị thương là phó quân đoàn trưởng Hỏa Phượng quân đoàn, tướng quân La Kiệt!
An Đông Ny vừa nghe xong liền thấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng. Hắn biết thân phận của La Kiệt. Hắn không chỉ là phó quân đoàn trưởng của Hỏa Phượng quân đoàn, là đệ tử của Lan Đặc kiếm thánh, có quan hệ rất chặt chẽ với công chúa. Tướng quân mang binh sợ nhất là gặp phải phiền toái trên phương diện chính trị. An Đông Ny không hy vọng mấy người thương binh này trở thành phiền toái của hắn cùng Hắc Ưng kỵ binh sư. Hắn phải làm rõ chân tướng sự việc.
Hắn nhìn chăm chú viên thiếu tá này, dường như muốn tìm được nhược điểm từ ánh mắt hắn. Nhưng viên thiếu tá bình tĩnh đón nhìn ánh mắt của hắn, không có một chút bối rối nào.
Một lúc sau An Đông Ny nói một câu:
- Thiếu tá, chiến trường rất tàn khốc. Ta không muốn ngươi phải nhớ lại những hồi ức đó nhưng ta rất muốn biết vì sao binh lính lại chết sạch mà mấy người các ngươi lại còn sống? Vì sao các ngươi không tìm kiếm bộ đội của mình mà lại hành quân theo hướng ngược lại? Còn nữa, xuất phát từ sự quan tâm tới người bị thương, vừa rồi ta đã phái người kiểm tra tình huống cửa hắn. Từ miệng vết thương cho thấy hắn bị người ta dùng ma thương tập kích từ sau lưng. Ngươi giải thích thế nào về điều này?
Mấy viên sĩ quan khác của Hỏa Phượng quân đoàn cũng đi tới.
- Tướng quân, trên chiến trường bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra! Nếu ngươi có điều hoài nghi đối với chúng ta có thể đưa chúng ta tới tòa án quân sự!
Viên thiếu ta nghe vậy phẫn nộ nói.
- Hiện tại ta có quyền không trả lời vấn đề của ngươi!
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám?
An Đông Ny cười âm hiểm.
- Ta phải đem các ngươi về! Những vấn đề khác ta có thể không truy cứu nhưng vết thương trên người La Kiệt tướng quân thì ta phải làm rõ!
- Ngươi không cần phải tra xét. Là ta nổ súng bắn tướng quân La Kiệt!
Một gã thượng úy khập khiễng đi tới trước mặt An Đông Ny, ngẩng đầu nhìn hắn. Trong ánh mắt cũng tràn ngập lửa giận. Hiển nhiên lời nói của An Đông Ny đã làm mấy sĩ quan này bị tổn thương.
An Đông Ny có chút không tin hung thủ lại trực tiếp đứng ra nhận tội như vậy. Hắn nhíu mày nói:
- Vì sao ngươi lại làm như vậy?
Viên thượng úy nở nụ cười. Nục cười động đến vết thương của hắn khiến hắn đau tới mức nhíu mày.
Hắn nói:
- Nếu ngươi tin ta sẽ nói cho ngươi biết. Đây là mệnh lệnh đặc thù của sư trưởng! Nếu ngươi không tin vậy thì đó là do ta giết hắn. Bắn lén từ sau lưng hắn! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải thuyết phục bản thân mình: tài bắn súng của ta thật sự quá tồi, dùng ma thương bắn lén từ phía sau mà lại không bắn trúng mục tiêu yếu hại!
An Đông Ny nghe ra ý trào phúng trong lời nói của đối phương.
Hắn cố gắng làm mình bình tĩnh lại:
- Thượng úy, ta cần một lời giải thích hợp lý!
- Không có giải thích hợp lý! Sư trưởng nói toàn bộ mọi người trong sư đoàn có thể chết nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn cho La Kiệt tướng quân. Sư trưởng giao cho ta làm nhiệm vụ này. Mà ta đã hòan thành nhiệm vụ! Cho nên toàn bộ quan binh Nhất sư đã tử trận. Ta cùng hắn còn sống!
Viên thượng úy ngửa mặt thở dài nói.
An Đông Ny đang muốn nói thì viên thiếu tá vốn im lặng mở miệng nói:
- An Đông Ny tướng quân. Chúng ta vô cùng tôn trọng Hắc Ưng quân đoàn, ta cũng hy vọng ngươi có thể giống chúng ta, tôn trọng quan binh Hỏa Phượng quân đoàn! Ta có thể nói cho ngươi biết tình hình chiến đấu trước mắt. Hơn một ngàn quan binh Thiết Nhị sư của Hắc Ưng quân đoàn mấy ngày trước chấp hành nhiệm vụ ngăn địch tại cây cầu Tây Đặc nhằm tranh thủ thời gian cho Hỏa Phượng quân đoàn. Toàn bộ hơn một ngàn người đã hy sinh! Một ngày sau Hỏa Phượng quân đoàn thành công phúc kích đại quân khô lâu của Huyết thần giáo ở núi Tây Nhĩ Mạn, đánh tan toàn bộ tiên phong của Huyết thần giáo nhưng cũng hy sinh hơn một vạn người. Huyết thần giáo lợi dụng ma pháp tà ác biến toàn bộ tướng sĩ đã chết thành huyết khô lâu, lập tức công kích Hỏa Phượng quân đoàn cho nên Hỏa phượng quân đoàn phái Nhất sư chấp hành nhiệm vụ cản địch ở phía sau. Thời điểm Nhất sư sắp bị đánh tan thì phó quân đoàn trưởng mang theo một đội quân võ kỹ cao siêu tạo thành đội đột kích tiếp viện. Nhất sư cùng đội đột kích tiếp viện hầu như toàn bộ bỏ mình trong chiến đấu. Mấy người chúng ta cũng là từ trong đống người chết bò ra, may mắn còn sống sót. Bởi vì thân thể đội viên đội đột kích tương đối cường hãn, địch nhân không có thời gian kiểm tra cẩn thận toàn bộ chiến trường cho nê chúng ta mới có thể sống sót. Chúng ta di chuyển theo hướng ngược lại bởi vì tiếp tục đi tới chúng ta có nhiều khả năng gặp phải bộ đội Huyết Khô Lâu. Chúng ta phải đảm bảo La Kiệt tướng quân an toàn! Đây là nhiệm vụ sư trưởng giao cho hắn. Hiện tại cũng là nhiệm vụ của mọi người chúng ta!
Nghe xong lời viên thiếu tá, An Đông Ny trầm mặc.
Hắn đưa tay lên hướng các sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn hành quân lễ, sau đó phân phó mọi người lên xe.
Mấy tên sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn cùng La Kiệt được Hắc Ưng Kỵ binh sư mang về Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Sau khi trở về thành biết được tin tức tình báo chi tiết về Hỏa Phượng quân đoàn, An Đông Ny chạy lên trên tường thành nhìn về phía pháo đài Tây Đặc. Im lặng đứng nhìn.
Không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì nhưng chuyện gặp phải mấy sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn trên đường đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời An Đông Ny.
Khi Thủy Linh Nhi tiến vào tiểu lâu, nàng đã thay quân trang.
10 nữ binh Hỏa Phượng quân đoàn đã khóc cả ngày, mặc cho Thủy Linh Nhi khuyên bảo như thế nào cũng không có chút tác dụng gì. Bi thương dường như đã làm những nữ nhân này gục ngã, các nàng mặc dù sống sót nhưng chỉ biết dùng nước mắt hoài niệm công chúa cùng những quan binh khác của Hỏa Phượng quân đoàn.
Thủy Linh Nhi đứng ở cửa phòng, sửa sang lại quân trang sau đó đột ngột mở cửa phòng ra.
Trong phòng chỉ có hai chiếc giường. Mười nữ nhân đang dồn ở trên hai chiếc giường đó, ôm lấy nhau mà rơi lệ. Qua một ngày khóc lóc, hai mắt các nàng đã sưng lên, giọng thì khàn khàn, chỉ còn nước mắt vẫn đang không ngừng chảy ra.
Thủy Linh Nhi bước vào, đưa tay đóng cửa phòng lại, sau đó chắp hai tay sau mông đi tới trước giường quát to:
- Tất cả đứng dậy!
Những nữ sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn theo bản năng quân nhân khi nhận được mệnh lệnh liền đứng dậy. Nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng có vẻ mờ mịt.
- Căn cứ an bài của Học viện chỉ huy quân sự, từ hôm nay trở đi chính thức thành lập trung đội huấn luyện nữ học viện. Ta đảm nhiệm chức vụ trung đội trưởng!
Thanh âm Thủy Linh Nhi vang lên trong phòng.
- Chúc mừng các ngươi, những nữ sĩ quan của Hỏa Phượng quân đoàn. Các ngươi có vinh hạnh trở thành nhóm nữ sĩ quân đầu tiên trong lịch sự được nhận huyến luyện! Phần vinh quang này đế quốc dành cho Hỏa Phượng quân đoàn để tỏ sự kính trọng!
Nhóm nữ sĩ quan im lặng nhìn nàng. Tin tức bất thình lình khiến các nàng có chút kinh ngạc, thậm chí tạm thời quên đi sự bi thương.
Thủy Linh Nhi chú ý tới biến hóa của nhóm nữ nhân này. Rèn sắt khi còn nóng, do đó nàng nói tiếp:
- Chúng ta đều là nữ nhân, mà nữ nhân thường thường là người yếu đuối trong mắt mọi người. Cho nên khi chúng ta gặp phải sự bi thống, có thể lựa chọn rơi lệ. Sau khi công chúa Na Á hy sinh, ta cũng từng giống các ngươi, rơi lệ vì nàng. Vì sao lại rơi lệ? Bởi vì cảm động! Vì sao lại cảm động? Bởi vì khi quốc gia gặp nạn, nàng đã hy sinh thân mình chống đỡ sự tấn công điên cuồng của Huyết thần giáo! Nàng đã tạo nên một thần thoại trước nay chưa từng có. Nàng đã sáng lập một chi quân đội cường đại có thể ganh đua với Hắc Ưng quân đoàn, tranh đua với các đội quân cường đại khác, tạo nên kỳ tích trên Lam Nguyệt đại lục! Cho nên các ngươi rơi lệ vì nàng. Bởi vì sau khi nàng rời đi thế giới này sẽ không nhìn thấy Hỏa Phượng quân đoàn bay lượn trên bầu trời. Bởi vì sau khi nàng rời đi không ai có thể tiếp tục viết tiếp truyền kỳ như nàng! Ta cùng các ngươi đều giống nhau. Đều là nữ nhi bình thường. Cho dù có mặc quân trang vào cũng không cách nào thay đổi sự yếu ớt cùng nội tâm yếu đuối! Cho nên lần tập huấn này mọi người sẽ ở đây trong thời gian dài. Ta cũng không có yêu cầu đặc biệt nào với các ngươi. Muốn khóc thì tiếp tục khóc, mệt thì nghỉ ngơi xong lại khóc! Các ngươi không muốn huấn luyện thì thôi!
Sau khi dùng vinh dự thành công hấp dẫn sự chú ý của nhóm nữ nhân, Thủy Linh Nhi liền giương lá cờ Na Á, khơi dậy sự thâm tình của các nàng đối với Na Á, sau đó lại nặng nề ném các nàng xuống mặt đất.
- Không. Chúng ta là những chiến sĩ chân chính của Hỏa Phượng quân đoàn!
- Đúng vậy. Ta là chiến sĩ Hỏa Phượng quân đoàn!
Nhóm sĩ quan nữ bị những lời nói của Thủy Linh Nhi kích động, hai nữ nhân trẻ tuổi không nhịn được rống lên.
Thủy Linh Nhi lạnh lùng cười, sau đó lớn tiếng trách mắng:
- Quá nhiều nước mắt cùng bi thương đã khiến ta quên mất điều đó. Xin hãy tha thứ cho ta! Đúng vậy, ta chợt nhớ ra các ngươi đều là những tinh anh của Hỏa Phượng quân đoàn! Là những mầm mống hy vọng mà công chúa bảo vệ lúc Hỏa Phượng quân đoàn gặp nguy nan! Nàng hy vọng các ngươi có thể xây dựng lại Hỏa Phượng quân đoàn! Tuy nhiên ta không thể không nói nàng đã sai lầm. Lựa chọn các ngươi là một sai lầm! Bởi vì mặc vào quân trang không nhất định đủ tư cách trở thành quân nhân! Quân nhân phải ở trên chiến trường. Mà chiến trường không phân chia nam nữ. Quân nhân chân chính chỉ đổ máu mà không rơi lệ!
Các nữ nhân ngừng khóc, có người còn trộm đưa tay lên lau nước mắt.
Trong lòng Thủy Linh Nhi âm thầm vui sướng, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Ta không rõ vì sao công chúa điện hạ lại hiếu thắng như vậy, không muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp trong hoàng cung. Cho đến khi nàng dẫn Hỏa Phượng quân đoàn chống lại đại quân Huyết thần giáo. Được vạn dân ủng hộ, lúc đó ta mới biết tâm tư của nàng. Trong thế giới trong nam khinh nữ này nàng khát vọng bản thân mình sẽ tạo dựng một bầu trời cho nữ nhân. Khát vọng dùng lực lượng trong tay mình khai sáng thời đại nam nữ bình đẳng! Thậm chí ta còn nghĩ Hỏa Phượng quân đoàn trong quá khức chỉ là một trải nghiệm của nàng. Nàng muốn tạo dựng một đội nữ binh cường đại giống Hắc Ưng! Hôm nay tâm nguyện của nàng còn chưa hoàn thành, nàng đã phải rời khỏi chúng ta. Trong truyền thuyết Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh liền có thể thắng được Thần Điểu! Nhưng trong biển lửa tại pháo đài Tây Đặc Hỏa Phượng quân đoàn không có dục hỏa trùng sinh mà chỉ để lại mười nữ binh. Đây là những sĩ quan trẻ tuổi tinh nhuệ nhất của Hỏa Phượng quân đoàn.
Mười nữ sĩ quan dần dần ngẩng đầu lên. Các nàng không muốn làm hổ thẹn danh hiệu Hỏa Phượng quân đoàn.
- Hiện tại ta muốn hỏi mười người các ngươi có thể làm Hỏa Phượng quân đoàn sống lại hay không?
Thủy Linh Nhi nhìn mấy nữ nhân này, cao giọng hỏi.
- Có!
Mười nữ nhân cùng đáp.
Thủy Linh Nhi vừa lòng, gật gật đầu:
- Có lẽ Hỏa Phượng quân đoàn bây giờ mới bắt đầu! Hiện tại ta cho các ngươi 5 phút để sửa sang lại quân trang cùng với các vật phẩm cần thiết. Muốn khóc thì có thể dành 2 phút mà khóc. Mười phút sau chúng ta sẽ ra sân huấn luyện!
Năm phút sau mười nữ sĩ quan dung nhan chỉnh tề, nghiêm chỉnh xuất hiện trước mặt Thủy Linh Nhi.
- Từ hôm nay trở đi hãy quên đi các ngươi là nữ nhân. Nhớ kỹ các ngươi là quân nhân, là đại của cả Hỏa Phượng quân đoàn! Ta sẽ tìm cho các ngươi huấn luyện viên tốt nhất, cho các ngươi được huấn luyện nghiêm khắc. Ta chờ mong lúc Hỏa Phượng quân đoàn được xây dựng lại sẽ trở thành một tồn tại siêu cấp bên cạnh Hắc Ưng!
Thủy Linh Nhi tự tin nói. Sự tự tin của nàng đến từ vốn kiến thức Lưu Vân từng dạy cho nàng. Trong đó có một số thứ, chính là: nữ nhân có năng lực chịu đựng sự thống khổ cao hơn nam nhân. Điều này có thể trợ giúp các nàng trở thành những binh lính ưu tú. Sự tự tin của nàng còn đến từ việc nàng hiểu Lưu Vân. Nàng biết khi Na Á rời đi đã khiến Lưu Vân vô cùng thống khổ. Bất luận là hoài niệm nàng hay hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành của nàng thì hắn nhất định sẽ xây dựng lại Hỏa Phượng quân đoàn. Khiến cho chi bộ đội này dục hỏa trùng sinh. Có kinh nghiệm xây dựng Hắc Ưng quân đoàn, sau khi được xây dựng lại Hỏa Phượng quân đoàn nhất định sẽ càng trở nên hoàn mỹ.
/372
|