- Các ngươi nói trận này nên đánh như thế nào? Ta quên mất chúng ta còn có hai đại quân đoàn cường đại!
Á Lịch Sơn Đại nhét thư thỉnh chiến của đệ nhị quân đoàn và đệ tam quân đoàn vào bàn rồi cười khổ nói với vị tham mưu đang đứng trước sa bàn.
- Chỉ có thể nói Huyết thần giáo rất tà môn, làm cho chúng ta có lực nhưng không thể dùng.
Một gã tham mưu ngẩng đầu nói.
- Đúng vậy. Cho dù có nhiều thêm người cũng chỉ đi chịu chết. Chỉ giúp bọn chúng không cần huấn luyện cũng chế tạo thêm nhiều khô lâu binh!
Á Lịch Sơn Đại cười khổ oní.
- Tham mưu trưởng, ngươi cho rằng đầu nhi trở về thì chúng ta có thể thắng trận này không?
Một gã tham mưu khác hỏi.
Huyết thần giáo dị thường, những trận chiến thảm thiết mà mọi người chưa bao giờ trải qua làm cho trong lòng mọi người nảy sinh khủng hoảng và nghi ngờ.
- Nếu như hắn không có biện pháp thì ngươi chờ biến thành một thành viên của khô lâu đại quân đi!
Á Lịch Sơn Đại cười mắng.
- Chỉ mong Mạc Qua tướng quân cùng Thiết Nhị sư của hắn có thể thủ vững đến khi đầu nhi trở về!
- Lão Mạc à, ta cũng vạn bất đắc dĩ mới đem ngươi cùng Thiết Nhị sư ở lại bảo vệ pháo đầi, ngươi nghìn vạn lần đừng oán ta! Đầu nhi đáng chết mau trở lại đi!
Tham mưu nói làm cho Á Lịch Sơn Đại không thể yên lòng.
Bình một tiếng vang lớn, cửa bộ chỉ huy bị đụng mở ra.
Tất cả mọi người nhìn ra, tiếp theo trợn mắt há hốc mồm-----Mạc Qua vốn phải phòng thủ pháo đài lại xuất hiện ở trước cửa.
- Á Lịch Sơn Đại, ngươi, tên hỗn đản này!
Mạc Qua vẻ mặt tức giận chỉ vào mặt Á Lịch Sơn Đại mắng.
Á Lịch Sơn Đại không hiểu vì sao lại bị mắng, đang muốn nói chuyện thì Mạc Qua lại hướng mấy tên tham mưu trong bộ chỉ huy rống lên:
- Cút hết ra ngoài cho ta, lão tử muốn tìm hắn tính sổ!
Tham mưu thấy tình thế không ổn vội vàng chạy ra ngoài cửa.
- Lão Mạc, tại sao ngươi lại trở về?
Á Lịch Sơn Đại nhìn Mạc Qua, kinh ngạc hỏi.
- Làm sao ta lại trở về? Con mẹ nó, có phải thần kinh ngươi bị thác loạn không?
Mạc Qua bước tới trước người Á Lịch Sơn Đại, cười lạnh nói.
Á Lịch Sơn Đại bị Mạc Qua mắng cũng tức giận đứng lên trừng mắt nhìn Mạc Qua rồi quát:
- Ngươi không tuân lệnh bảo vệ pháo đài lại chạy về tức giận với ta! Ta thấy ngươi mới thần kinh thác loạn!
- Bảo vệ pháo đài? Ngươi hãy xem mệnh lệnh này của ngươi đi!
Mạc Qua lấy từ trong người ra thủ lệnh, nặng nề ném trên bàn.
- Nhìn cho rõ đi!
Á Lịch Sơn Đại hoang mang cầm lấy tờ thủ lệnh, mở ra nhìn. Sau khi xem xong sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
- Tham mưu trưởng đại nhân, ta rất bội phục dũng khí của ngươi khi ra mệnh lệnh này! Ta nghĩ ngươi sẽ hối hận cả đời vì mệnh lệnh này!
Mạc Qua cười lạnh nói.
- Không có khả năng. Không có khả năng!
Á Lịch Sơn Đại lắc đầu, không ngừng thì thầm.
- Hiện tại ta cùng Thiết Nhị sư theo lệnh của ngươi rút về! Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết nếu không phải vì công chúa thì lão tử sẽ không nghe loại lệnh chó má này!
Á Lịch Sơn Đại ngẩng đầu nhìn Mạc Qua, run run nói:
- Lão Mạc, ngươi thật hồ đồ! Hỏa Phượng quân đoàn xong hết rồi!
Mạc Qua nghe vậy không khỏi ngẩn người ra.
- Chúng ta ở cùng với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không hiểu Á Lịch Sơn Đại ta? Lúc này ta làm sao có thể hạ một mệnh lệnh như vậy?
Á Lịch Sơn Đại cười khổ oní, tay cầm thủ lệnh run run.
- Cái này….vậy….?
Mạc Qua chỉ vào tờ lệnh, khó hiểu hỏi.
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói:
- Mệnh lệnh này đã được sửa, bắt chước rất giống bút tích của ta. Ngươi là kẻ thô lỗ, đương nhiên không nhìn ra. Ta lệnh cho Hỏa Phượng quân đoàn rút về Phổ Lí Tắc Lợi thành, cho ngươi dẫn Thiết Nhị sư tử thủ pháo đài! Nói thật ra ta chuẩn bị hy sinh lão Mạc ngươi cùng Thiết Nhị sư, bảo vệ công chúa và Hỏa Phượng quân đoàn!
Mạc Qua nhất thời trợn tròn mắt:
- Ai dám sửa lệnh của ngươi?
- Là công chúa. Nhất định là nàng! Chỉ có nàng mới có thể làm như vậy.
Á LỊch Sơn Đại bất đắc dĩ nói.
Nhớ tới lúc gặp mặt công chúa, Mạc Qua đột nhiên hiểu được tất cả, thở dài nói:
- Đúng vậy. Ta cùng Thiết Nhị sư bị nàng bức lui!
- Ngươi nói cái gì?
- Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, ta cùng Thiết Nhị sư chuẩn bị kháng mệnh ở lại bảo vệ pháo đài nhưng công chúa bức ta dẫn bộ đội rời đi. Ta không thể không đi.
Á Lịch Sơn Đại nghe vậy không khỏi tức giận nói:
- Lão Mạc, ngươi có biết hay không, lần này ngươi đi, Hỏa Phượng quân đoàn sẽ gặp nguy hiểm! Huyết thần giáo nhằm vào Hắc Ưng, lúc này Thiết Nhị sư làm sao có thể rời đi? Cho dù nàng lấy đao gác ở trên cổ ngươi ngươi cũng không nên đi!
- Nhưng mà tình huống lúc đó cho dù là ngươi ngươi cũng không thể không đi.
Ánh mắt Mạc Qua cô đơn nói.
- Còn chuyện gì quan trọng hơn an nguy của công chúa cùng Hỏa Phượng quân đoàn?
Á Lịch Sơn Đại vỗ lên bàn, hai mắt bốc hỏa nhìn hắn.
- Ta xem lúc đầu nhi trở về thì ngươi bàn giao như thế nào với hắn!
Mạc Qua cười khổ nói:
- Ta đương nhiên có biện pháp bàn giao với hắn! Công chúa….
- Lão Mạc, giờ không cần nói nữa. Ngươi lập tứuc dẫn Thiết Nhị sư quay lại pháo đài Tây Đặc!
Á Lịch Sơn Đại không kịp hỏi Mạc Qua nguyên nhân, lập tức lệnh cho hắn.
- Được. Ta lập tức dẫn Nhị sư quay về.
Mạc Qua gật đầu nói.
Á Lịch Sơn Địa đi tới trước người Mạc Qua, nắm chặt hai tay hắn nói:
- Lão Mạc, pháo đài giao cho ngươi. Nhớ kỹ nhất định phải chống đỡ cho tới khi đầu nhi trở về. Ta tin tưởng vào ngươi! Về phần công chúa, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì cũng phải để nàng bình an quay lại Phổ Lí Tắc Lợi thành!
- Được.
Mạc Qua nặng nề gật đầu.
Thiết Nhị sư dưới sự suất lĩnh của Mạc Qua bắt đầu quay lại pháo đài.
Nhưng bọn chưa đi xa liền gặp nhóm bộ đội do Y Tư suất lĩnh.
Hai đơn vị bộ đội sau khi hội họp cùng một chỗ liền quay trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Lúc này Thiết Nhị sử trở về không chỉ mang tới tin tức pháo đài đã bị công phá cùng Hỏa Phượng quana đoàn bại vong mà con mang về tin dữ, công chúa đế quốc đã hy sinh.
Tin tức đế quốc chi hoa hy sinh giống như một quả bom tấn nổ mạnh trên bầu trời thành thị.
Bi thương, đau đớn trong phút chốc phủ kín cả tòa thành cùng toàn bộ quân dân trong thành.
Tất cả mọi hoạt động tiêu khiển đều dừng lại, tất cả khuôn mặt tươi cười biến mất, thành thị hoàn toàn yên tĩnh.
Im lặng không nói gì là một cách biểu hiện sự thương nhớ.
Thương nhớ lại hóa thành yên lặng nhớ về kí ức.
Dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành sẽ không quên: Trong cuộc nội chiến của đế quốc, chính nàng dẫn quân chinh chiến tứ phương ngăn cơn sóng dữ.
Dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành sẽ không quên: Khi tòa thành này vì nàng mà phải trả giá đắt trong chiến tranh, khuôn mặt nàng tràn đầy sự đau đớn.
Dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành sẽ không quên: Trước anh hùng kỉ niệm bi ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, nàng đã hứa hẹn sẽ mang lại một cuộc sống mới cho tòa thành này.
Hôm nay, để hoàn thành lời hứa hẹn đối với tòa thành này, lời hứa hẹn đối với dân chúng mà nàng dẫn quân kịch chiến với Huyết thần giáo tại pháo đài Tây Đặc, cuối cùng nàng đã hy sinh tính mạng của mình.
Một đóa hoa điêu linh, lưu lại là hương hồn bất diệt.
Một tính mạng đã biến mất, lưu lại là sự tưởng nhớ của mọi người.
Đương nhiên tất cả không chỉ có nhớ thương.
Na Á công chúa đối với quân dân Hỏa Vân mà nói không chỉ là một công chúa tôn quý mà còn là nữ thần trong lòng bọn họ, là tượng trưng của đế quốc.
Nàng rời đi để lại sự bi thương cho tòa thành này, nhưng lại để lại một tài phú vô cùng quý giá cho quốc gia này.
Mấy trăm năm Hỏa Vân đế quốc cực khổ trong chiến tranh.
Trong quá khứ mấy trăm năm, ngọn lửa chiến tranh đã thiêu đốt mảnh thổ địa này, thanh đao sắc bén không chỉ để lại vô số vết thương trên lưng mảnh đất này mà còn để lại một linh hồn dân tộc bất khuất. Mọi người từ trong đống đổ nát của chiến tranh một lần nữa đứng lên, trong lòng đều có một loại tình cảm mãnh liệt-----rất yêu thương tổ quốc của mình. Tình yêu này đã trở thành trụ cột trong suốt mấy trăm năm qua của Hỏa Vân đế quốc.
Nhưng mà chiến tranh chỉ là bữa tiệc nhàm chán mà thống trị giả không muốn hưởng thụ. Kẻ chịu khổ chỉ là dân chúng và binh lính bình thường. Hoàng thất cùng các quý tộc cho dù trong lúc chiến tranh vẫn có cuộc sống thành bình, ca hát.
Trong lịch sử mấy trăm năm của Hỏa Vân đế quốc, Na Á công chúa là thành viên hoàng thất đầu tiên tử trận. Nàng hy sinh vì bảo vệ dân chúng.
Nàng không có vứt bỏ người dân của mình, người dân của nàng sẽ không quên nàng.
Á Lịch Sơn Đại nhét thư thỉnh chiến của đệ nhị quân đoàn và đệ tam quân đoàn vào bàn rồi cười khổ nói với vị tham mưu đang đứng trước sa bàn.
- Chỉ có thể nói Huyết thần giáo rất tà môn, làm cho chúng ta có lực nhưng không thể dùng.
Một gã tham mưu ngẩng đầu nói.
- Đúng vậy. Cho dù có nhiều thêm người cũng chỉ đi chịu chết. Chỉ giúp bọn chúng không cần huấn luyện cũng chế tạo thêm nhiều khô lâu binh!
Á Lịch Sơn Đại cười khổ oní.
- Tham mưu trưởng, ngươi cho rằng đầu nhi trở về thì chúng ta có thể thắng trận này không?
Một gã tham mưu khác hỏi.
Huyết thần giáo dị thường, những trận chiến thảm thiết mà mọi người chưa bao giờ trải qua làm cho trong lòng mọi người nảy sinh khủng hoảng và nghi ngờ.
- Nếu như hắn không có biện pháp thì ngươi chờ biến thành một thành viên của khô lâu đại quân đi!
Á Lịch Sơn Đại cười mắng.
- Chỉ mong Mạc Qua tướng quân cùng Thiết Nhị sư của hắn có thể thủ vững đến khi đầu nhi trở về!
- Lão Mạc à, ta cũng vạn bất đắc dĩ mới đem ngươi cùng Thiết Nhị sư ở lại bảo vệ pháo đầi, ngươi nghìn vạn lần đừng oán ta! Đầu nhi đáng chết mau trở lại đi!
Tham mưu nói làm cho Á Lịch Sơn Đại không thể yên lòng.
Bình một tiếng vang lớn, cửa bộ chỉ huy bị đụng mở ra.
Tất cả mọi người nhìn ra, tiếp theo trợn mắt há hốc mồm-----Mạc Qua vốn phải phòng thủ pháo đài lại xuất hiện ở trước cửa.
- Á Lịch Sơn Đại, ngươi, tên hỗn đản này!
Mạc Qua vẻ mặt tức giận chỉ vào mặt Á Lịch Sơn Đại mắng.
Á Lịch Sơn Đại không hiểu vì sao lại bị mắng, đang muốn nói chuyện thì Mạc Qua lại hướng mấy tên tham mưu trong bộ chỉ huy rống lên:
- Cút hết ra ngoài cho ta, lão tử muốn tìm hắn tính sổ!
Tham mưu thấy tình thế không ổn vội vàng chạy ra ngoài cửa.
- Lão Mạc, tại sao ngươi lại trở về?
Á Lịch Sơn Đại nhìn Mạc Qua, kinh ngạc hỏi.
- Làm sao ta lại trở về? Con mẹ nó, có phải thần kinh ngươi bị thác loạn không?
Mạc Qua bước tới trước người Á Lịch Sơn Đại, cười lạnh nói.
Á Lịch Sơn Đại bị Mạc Qua mắng cũng tức giận đứng lên trừng mắt nhìn Mạc Qua rồi quát:
- Ngươi không tuân lệnh bảo vệ pháo đài lại chạy về tức giận với ta! Ta thấy ngươi mới thần kinh thác loạn!
- Bảo vệ pháo đài? Ngươi hãy xem mệnh lệnh này của ngươi đi!
Mạc Qua lấy từ trong người ra thủ lệnh, nặng nề ném trên bàn.
- Nhìn cho rõ đi!
Á Lịch Sơn Đại hoang mang cầm lấy tờ thủ lệnh, mở ra nhìn. Sau khi xem xong sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
- Tham mưu trưởng đại nhân, ta rất bội phục dũng khí của ngươi khi ra mệnh lệnh này! Ta nghĩ ngươi sẽ hối hận cả đời vì mệnh lệnh này!
Mạc Qua cười lạnh nói.
- Không có khả năng. Không có khả năng!
Á Lịch Sơn Đại lắc đầu, không ngừng thì thầm.
- Hiện tại ta cùng Thiết Nhị sư theo lệnh của ngươi rút về! Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết nếu không phải vì công chúa thì lão tử sẽ không nghe loại lệnh chó má này!
Á Lịch Sơn Đại ngẩng đầu nhìn Mạc Qua, run run nói:
- Lão Mạc, ngươi thật hồ đồ! Hỏa Phượng quân đoàn xong hết rồi!
Mạc Qua nghe vậy không khỏi ngẩn người ra.
- Chúng ta ở cùng với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không hiểu Á Lịch Sơn Đại ta? Lúc này ta làm sao có thể hạ một mệnh lệnh như vậy?
Á Lịch Sơn Đại cười khổ oní, tay cầm thủ lệnh run run.
- Cái này….vậy….?
Mạc Qua chỉ vào tờ lệnh, khó hiểu hỏi.
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói:
- Mệnh lệnh này đã được sửa, bắt chước rất giống bút tích của ta. Ngươi là kẻ thô lỗ, đương nhiên không nhìn ra. Ta lệnh cho Hỏa Phượng quân đoàn rút về Phổ Lí Tắc Lợi thành, cho ngươi dẫn Thiết Nhị sư tử thủ pháo đài! Nói thật ra ta chuẩn bị hy sinh lão Mạc ngươi cùng Thiết Nhị sư, bảo vệ công chúa và Hỏa Phượng quân đoàn!
Mạc Qua nhất thời trợn tròn mắt:
- Ai dám sửa lệnh của ngươi?
- Là công chúa. Nhất định là nàng! Chỉ có nàng mới có thể làm như vậy.
Á LỊch Sơn Đại bất đắc dĩ nói.
Nhớ tới lúc gặp mặt công chúa, Mạc Qua đột nhiên hiểu được tất cả, thở dài nói:
- Đúng vậy. Ta cùng Thiết Nhị sư bị nàng bức lui!
- Ngươi nói cái gì?
- Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, ta cùng Thiết Nhị sư chuẩn bị kháng mệnh ở lại bảo vệ pháo đài nhưng công chúa bức ta dẫn bộ đội rời đi. Ta không thể không đi.
Á Lịch Sơn Đại nghe vậy không khỏi tức giận nói:
- Lão Mạc, ngươi có biết hay không, lần này ngươi đi, Hỏa Phượng quân đoàn sẽ gặp nguy hiểm! Huyết thần giáo nhằm vào Hắc Ưng, lúc này Thiết Nhị sư làm sao có thể rời đi? Cho dù nàng lấy đao gác ở trên cổ ngươi ngươi cũng không nên đi!
- Nhưng mà tình huống lúc đó cho dù là ngươi ngươi cũng không thể không đi.
Ánh mắt Mạc Qua cô đơn nói.
- Còn chuyện gì quan trọng hơn an nguy của công chúa cùng Hỏa Phượng quân đoàn?
Á Lịch Sơn Đại vỗ lên bàn, hai mắt bốc hỏa nhìn hắn.
- Ta xem lúc đầu nhi trở về thì ngươi bàn giao như thế nào với hắn!
Mạc Qua cười khổ nói:
- Ta đương nhiên có biện pháp bàn giao với hắn! Công chúa….
- Lão Mạc, giờ không cần nói nữa. Ngươi lập tứuc dẫn Thiết Nhị sư quay lại pháo đài Tây Đặc!
Á Lịch Sơn Đại không kịp hỏi Mạc Qua nguyên nhân, lập tức lệnh cho hắn.
- Được. Ta lập tức dẫn Nhị sư quay về.
Mạc Qua gật đầu nói.
Á Lịch Sơn Địa đi tới trước người Mạc Qua, nắm chặt hai tay hắn nói:
- Lão Mạc, pháo đài giao cho ngươi. Nhớ kỹ nhất định phải chống đỡ cho tới khi đầu nhi trở về. Ta tin tưởng vào ngươi! Về phần công chúa, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì cũng phải để nàng bình an quay lại Phổ Lí Tắc Lợi thành!
- Được.
Mạc Qua nặng nề gật đầu.
Thiết Nhị sư dưới sự suất lĩnh của Mạc Qua bắt đầu quay lại pháo đài.
Nhưng bọn chưa đi xa liền gặp nhóm bộ đội do Y Tư suất lĩnh.
Hai đơn vị bộ đội sau khi hội họp cùng một chỗ liền quay trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Lúc này Thiết Nhị sử trở về không chỉ mang tới tin tức pháo đài đã bị công phá cùng Hỏa Phượng quana đoàn bại vong mà con mang về tin dữ, công chúa đế quốc đã hy sinh.
Tin tức đế quốc chi hoa hy sinh giống như một quả bom tấn nổ mạnh trên bầu trời thành thị.
Bi thương, đau đớn trong phút chốc phủ kín cả tòa thành cùng toàn bộ quân dân trong thành.
Tất cả mọi hoạt động tiêu khiển đều dừng lại, tất cả khuôn mặt tươi cười biến mất, thành thị hoàn toàn yên tĩnh.
Im lặng không nói gì là một cách biểu hiện sự thương nhớ.
Thương nhớ lại hóa thành yên lặng nhớ về kí ức.
Dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành sẽ không quên: Trong cuộc nội chiến của đế quốc, chính nàng dẫn quân chinh chiến tứ phương ngăn cơn sóng dữ.
Dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành sẽ không quên: Khi tòa thành này vì nàng mà phải trả giá đắt trong chiến tranh, khuôn mặt nàng tràn đầy sự đau đớn.
Dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành sẽ không quên: Trước anh hùng kỉ niệm bi ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, nàng đã hứa hẹn sẽ mang lại một cuộc sống mới cho tòa thành này.
Hôm nay, để hoàn thành lời hứa hẹn đối với tòa thành này, lời hứa hẹn đối với dân chúng mà nàng dẫn quân kịch chiến với Huyết thần giáo tại pháo đài Tây Đặc, cuối cùng nàng đã hy sinh tính mạng của mình.
Một đóa hoa điêu linh, lưu lại là hương hồn bất diệt.
Một tính mạng đã biến mất, lưu lại là sự tưởng nhớ của mọi người.
Đương nhiên tất cả không chỉ có nhớ thương.
Na Á công chúa đối với quân dân Hỏa Vân mà nói không chỉ là một công chúa tôn quý mà còn là nữ thần trong lòng bọn họ, là tượng trưng của đế quốc.
Nàng rời đi để lại sự bi thương cho tòa thành này, nhưng lại để lại một tài phú vô cùng quý giá cho quốc gia này.
Mấy trăm năm Hỏa Vân đế quốc cực khổ trong chiến tranh.
Trong quá khứ mấy trăm năm, ngọn lửa chiến tranh đã thiêu đốt mảnh thổ địa này, thanh đao sắc bén không chỉ để lại vô số vết thương trên lưng mảnh đất này mà còn để lại một linh hồn dân tộc bất khuất. Mọi người từ trong đống đổ nát của chiến tranh một lần nữa đứng lên, trong lòng đều có một loại tình cảm mãnh liệt-----rất yêu thương tổ quốc của mình. Tình yêu này đã trở thành trụ cột trong suốt mấy trăm năm qua của Hỏa Vân đế quốc.
Nhưng mà chiến tranh chỉ là bữa tiệc nhàm chán mà thống trị giả không muốn hưởng thụ. Kẻ chịu khổ chỉ là dân chúng và binh lính bình thường. Hoàng thất cùng các quý tộc cho dù trong lúc chiến tranh vẫn có cuộc sống thành bình, ca hát.
Trong lịch sử mấy trăm năm của Hỏa Vân đế quốc, Na Á công chúa là thành viên hoàng thất đầu tiên tử trận. Nàng hy sinh vì bảo vệ dân chúng.
Nàng không có vứt bỏ người dân của mình, người dân của nàng sẽ không quên nàng.
/372
|