- Vẫn không thành công!
Lưu Vân chán nản rơi xuống mặt đất.
Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, quang hệ nguyên tố thủy chung không có xuất hiện.
Ngũ hệ ma pháp dung hợp là điều ngoài ý muốn đối với hắn. Hắn căn bản không biết phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành dung hợp quang hệ nguyên tố.
- Xem ra chỉ có thể trở về thỉnh giáo Tạp đại thúc.
Lưu Vân thở dài một tiếng, thu đao vào vỏ.
- Lau mồ hôi đi!
Hải Luân đưa khăn tay tới trước mặt Lưu Vân.
- Cám ơn!
Lưu Vân nhận lấy khăn tay.
Hải Luân nói.
- Không cần khách khí. Ta đến là muốn nói cho ngươi biết chúng ta có thể có phiền toái.
- Xem ra Hạt Tử đang chăm chú nhìn vào chúng ta.
Nghe xong Hải Luân nói, Lưu Vân thở dài nói.
Hải Luân nói.
- Đúng vậy. Dực nhân có năng lực phi hành, nhưng không thể phi hành đường dài. BỌn họ xuất hiện ở chỗ này cho thấy Độc Hạt cũng ở cách đây không xa.
Lưu Vân trầm tư suy nghĩ, một lát sau nói với Hải Luân.
- Ngươi nói lại tình hình những Hạt Tử này cho ta, càng kể rõ các chi tiết càng tốt.
- Được. Ta từng nói qua cho ngươi biết thành viên chủ yếu của Độc Hạt là miêu nhân tộc, tổng số ước chừng 200 người. Chủng tộc này sinh hoạt ở trong rừng rậm, dân cứ có chừng 100 vạn. Bọn họ tinh thông cận chiến cùng bắn cung, am hiểu chế tạo các loại bẫy rập cùng cơ quan. Giống như Lang quân binh sĩ, đều là chiến sĩ trời sinh. Miêu nhân tính tình tàn nhẫn, ưa đánh nhau, ở trên chiến trường thường đem địch nhân trở thành con mồi, chậm rãi đùa bỡn, hành hạ. Rất nhiều chiến sĩ Tự Do thành đều chết trong tay bọn họ.
Trong lời nói của Hải Luân tràn đầy hận ý.
Lưu Vân nói xen vào.
- Miêu nhân có nhược điểm gì không?
Hải Luân nói.
- Bọn họ lòng dạ vô cùng hẹp hòi, đều là có thù tất báo. Nếu ngươi giết một miêu nhân, bộ tộc miêu nhân sẽ tới tận chân trời góc biển tìm ngươi trả thù, không chết không thôi.
- Vậy có 9 trái tim thật sự là sống quá dai.
Lưu Vân thở dài nói.
- Nói đến điểm ấy ta phải nhắc nhở ngươi một việc. Trên Tư Thản Tinh đại lục cũng có Tinh linh tộc tồn tại. Hơn nữa Miêu tộc là tử địch của bọn họ. Hai chủng tộc này không ngừng đấu tranh mấy trăm năm qua. Hiện tại Tinh linh tộc cơ bản đã bị Miêu tộc đuổi tận giết tuyệt.
- Tinh linh tộc ở Tư Thản Tinh đại lục? Cái đó và ta có quan hệ gì?
- Hắc Ưng Đặc chiến đại đội có Xạ thủ doanh, đa số binh lính đều là tinh tinh tộc. Ta nghĩ điều này sẽ làm Độc Hạt rất hưng phấn!
- Không phải chứ?
Lưu Vân nghe vậy cười khổ nói.
- Lam Nguyệt đại lục cùng Tư Thản Tinh đại lục cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, hơn nữa Tinh linh tộc ở nơi này cũng đâu có trêu chọc bọn họ!
Hải Luân nói.
- Tại Tư Thản Tinh đại lục, ta từng cứu một tinh linh bị miêu nhân đuổi giết. Hắn từng tiết lộ cho chúng ta biết Tinh linh tộc là chủng tộc duy nhất tạo thành uy hiếp đối với Miêu nhân. Chỉ tiếc bản thân ta cũng khó tự bảo toàn.
- Ta nhớ rõ điểm ấy rồi. Ngươi nói tiếp đi!
Lưu Vân nói.
- Ngoài miêu nhân, Độc Hạt còn có mấy trăm Dực nhân binh sĩ, chủ yếu phụ trách tình báo, trinh sát địch tình cùng áp sát đánh bất ngờ mục tiêu. Dực nhân là một chủng tộc kì quái, trên người dường như tập hợp tất cả những tính xấu của loài người: Nhát gan, nhu nhược, tham lam, hèn hạ, âm hiểm, xảo trá… Bất cư địa phương nào trên Tư Thản Tinh đại lục đều có bóng dáng Dực nhân. Bon họ trời sinh có một đôi cánh, Dực nhân trưởng thành có thể liên tục phi hành 800 dặm, có năng lực nhìn trong bóng đêm, có thể phi hành trong bóng tối. Cho nên dù người trên Tư Thản Tinh đại lục có thống hận bọn hắn cũng không có cách nào tiêu diệt hết bọn họ. A La Ước coi trọng năng lực đặc thù của bọn họ nên dùng trọng kim thu nạp một ít Dực nhân gia nhập Độc Hạt.
- Thật là hâm mộ. Những tên này trời sinh là Trinh sát binh!
Lưu Vân đỏ mắt thèm thuồng. Hắn quên mất Long tộc ở bên cạnh hắn mới là bá chủ bầu trời.
Hải Luân lo lắng nói.
- Dực nhân mặc dù năng lực chiến đấu không cao nhưng A La Ước lại trang bị ma đạo thương cho bọn hắn. Nói cách khác ngươi phải đối mặt với mấy trăm cao cấp ma pháp sư đến từ không trung.
- May mắn chỉ là cao cấp ma pháp sư, không có tác dụng quá lớn đối với Hắc Ưng.
Lưu Vân cười nói. Hắn không quá lo lắng đối với điều này. Bởi vì Hắc Ưng chiến giáp có sức chống cự rất lớn đối với ma pháp.
- Về phần thủ lĩnh của Độc Hạt là A La Ước thì ta cũng không biết nhiều. Ta chỉ biết hắn là đệ đệ Minh Lạc, cũng là một vị hoàng tử của Khoa Tư Lâm đế quốc. Trên Tư Thản Tinh đại lục, độc hạt mặc dù làm ác nhưng hắn rất ít khi tự mình lộ diện. Tuy nhiên lấy việc Minh Lạc coi trọng ngươi thì lần này Độc Hạt tới Lam Nguyệt đại lục nhất định do A La Ước tự mình suất lĩnh. Ngươi cần phải cẩn thận hơn.
Cuối cùng Hải Luân nói.
- Xem ra không tránh được một trận đánh với Độc Hạt. Nếu như vậy không thể làm gì khác hơn là phải hủy diệt nó.
Lưu Vân gật đầu nói.
Mặc dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng hắn rất nặng nề, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
Lúc này Độc Hạt tìm đến cửa là muốn tự mình tìm chết.
Nếu như bởi vì Độc Hạt mà hành trình của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội bị chậm chễ, làm cho hắn không cách nào trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành trước Huyết thần giáo thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Đánh rắn phải đánh dập đầu. Lưu Vân cảm giác được mình đang bị mắc nghẹn bởi con rắn này.
- Mang bản đồ đến đây! Sau đó gọi đám người Nã Luân Đa, Hách Đạt, Dương Minh, Thiết Liệt, Uy Kiệt Khắc cùng Lai Ân tới đây cho ta!
Vừa về tới trướng, Lưu Vân lập tức phân phó cho thị vệ bên ngoài.
A La Ước từ từ nhắm hai mắt lại, nằm ở trên giường, đầu gác lên bộ ngực đầy đặn của một mỹ nhân.
Nữ nhân bóc vỏ vỏ băng quả, dùng miện đưa tới miệng hắn.
A La Ước nhẹ nhàng cắn một miếng, một cảm giác lạnh lẽo, sáng khoái nhất thời truyền khắp toàn thân hắn.
Hắn thích loại sản vật lạnh lẽo này của Tư Thản Tinh đại lục---hoa quả ở Băng tuyết đảo. Mỗi ngày đều phải ăn vài miếng, do dù là thời tiết lạnh lẽo cũng không ngoại lệ.
Băng quả không chỉ làm cho lý trí hắn bảo trì sự thanh tỉnh mà còn có thể tạo cho hắn dục vọng cùng động lực chiến đấu. A La Ước vừa ăn băng quả, một tay thì xoa bóp bộ ngực của một nữ nhân khác ở bên cạnh.
Không có tình dục, chỉ là sự phát tiết. Bộ ngực của nữ nhân đó bị hắn xoa bóp đến nỗi đỏ lên, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, cười quyến rũ, thân thể không chịu nổi sự khiêu khích mà giãy dụa, hy vọng có thể khơ mào ‘Tính thú’ của nam nhân trước mặt.
Nhưng A La Ước không có bất cứ phản ứng gì.
Hàn khí ở băng quả làm cho vết thương đã khỏi hẳn ở trên người hắn mơ hồ đau dớn.
Ở sâu trong nội tâm của hắn hiện lên một màn như vừa mới xảy ra trước mắt hắn.
- Tuyết Nữ nói không lấy tính mạng của ngươi. Nhưng chúng ta sẽ cho ngươi khắc sâu ấn tượng này trong trí nhớ.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, trường kiếm sắc bén của võ sĩ Băng nhân tộc bay xẹt qua người A La Ước, tạo nên vô số huyết hoa.
- Đừng tưởng rằng có một thân vũ kỹ, lại là hoàng tử là có thể muốn làm gì thì làm ở Tư Thản Tinh đại lục! Trong mắt Tuyết Nữ băng thanh ngọc khiết, loại hoàng tử như ngươi chỉ là hạt bụi trong thế gian này. Chỉ cần nhìn ngươi một cái la đã làm ô uế ánh mắt nàng! Trước mắt chúng ta, cái gọi là vũ kỹ của ngươi chỉ giống như quyền cước của tiểu hài tử ba tuổi, giết ngươi thật dễ dàng giống như bóp chết một con kiến!
Kiếm quang lay động, toàn thân A La Ước nhanh chóng bị máu tươi thấm ướt.
- Nếu như muốn sống lâu một chút thì không được có nửa phần si tâm vọng tưởng tới Tuyết Nữ. Nếu như muốn báo thù, chúng ta chờ ngươi ở Băng tuyết đảo.
Võ sĩ Băng nhân tộc biến mất, chỉ để lại A La Ước toàn thân đầy máu tươi, té xỉu trên đường lớn của thủ đô Khoa Tư Lâm đế quốc.
A La Ước nhớ rõ, sau đó nhị ca Minh Lạc đưa hắn trở về hoàng cung.
Minh Lạc không cười nhạo hắn, chỉ nói với hắn một câu lúc hắn đã tỉnh lại.
- Những thứ không chiếm được và những thứ mất đi là những thứ đẹp nhất ở trên thế gian này. Chúc mừng ngươi, rốt cuộc ngươi cũng có nó!
Đêm đó, Tuyết Nữ cùng võ sĩ Băng nhân tộc đã làm thay đổi cách sống của A La Ước. A La Ước phong lưu tiêu sái đã biến mất, Khoa Tư Lâm đế quốc lại có thêm một hoàng tử bừng bừng dã tâm.
- Tuyết Nữ, ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến ngươi! Ta sẽ cho ngươi rên rỉ cầu khẩn, dưới thân thể của ta, để ngươi sám hối về tất cả những gì ngươi làm lúc đầu với ta!
A La Ước bắt lấy một mỹ nữ tóc đen, đem nàng ấn xuống.
- A!
A La Ước thỏa mãn rên rỉ, phảng phất như nữ nhân trong tay mình là Tuyết Nữ.
Một gã binh lính vội vàng đi vào trong lều lớn.
- Báo cáo tướng quân, Dạ Ma đã trở về.
- Cho hắn vào!
A La Ước mở mắt ra.
Nữ nhân đang quỳ giãy dụa, muốn đứng dậy.
- Hừ!
A La Ước hừ lạnh, cầm đầu nữ nhân ấn xuống.
Hắn tức giận làm cho nữ nhân không dám giãy dụa, chuyên tâm hầu hạ hắn.
Khi Dạ Ma đi vào trong trước, cái đầu tiên hắn thấy là nữ nhân đang vùi đầu giữa háng A La Ước.
Đó là một nữ nhân hắn rất quen thuộc.
Hắn quen thuộc với mỗi tấc da tấc thịt của nàng, bởi vì nàng từng là người yêu của hắn.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, một người nam nhân, cho dù là kẻ nhu nhược đến mấy cũng sẽ có dũng khí giết người.
Nhưng trong ánh mắt Dạ Ma không có chút biến hóa, hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.
Hắn bình tĩnh đi về phía A La Ước.
- Dạ Ma, có phát hiện gì không?
A La Ước mỉm cười nói.
Hắn rất hài lòng với phản ứng của Dạ Ma. Hắn thậm chí còn có chút thích thú cái chủng tộc bị cả đại lục thống hận này. Một người khi đã mất đi tôn nghiêm thì chỉ có số mệnh làm nô lệ.
- Báo cáo tướng quân. Ta đã phát hiện bóng dáng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội. Bọn họ đang cắm trại ở một nơi hoang dã cách đây hơn 300 dặm.
Dạ Ma trả lời.
- Tốt lắm. Mấy ngày nay ngươi đã khổ cực rồi. Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi! Phá kẻ dưới tay ngươi giám thị chu đáo Hắc Ưng Đặc chiến đại đội cho ta. Kể rõ lại từng chi tiết tình báo!
- Địch An, con mồi của chúng ta xuất hiện cách chúng ta 300 dặm lộ trình. Ngươi có tính toán gì không?
Sau khi Dạ Ma rời đi, A La Ước lập tức triệu tập tâm phúc đại tướng của mình tới, Miêu nhân tộc Địch An. Trên danh nghĩ thì A La Ước là sĩ quan chỉ huy của Độc Hạt nhưng hắn rất ít khi tự mình chỉ huy bộ đội tác chiến. Mọi chuyện thường ngày của Độc Hạt do Địch An phụ trách.
- Còn tùy vào ý tứ của tướng quân. Nếu như tướng quân muốn đem toàn bộ bọn họ lưu lại, Địch An tự nhiên phải toàn lực ứng phó. Nếu như chỉ là thử dò xét công kích, đêm nay ta sẽ mang những người này xuất phát, đánh bất ngờ trên đường bọn họ hành quân, cam đoan để lại cho bọn hắn một ấn tượng sâu sắc.
Địch An thoải mái cười nói. Hắn tựa hồ cũng không coi trọng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội.
A La Ước buông lỏng tay cầm tóc nư nhân, ôn nhu vuốt ve trên đầu nữ nhân.
- Địch An, ngươi đã theo ta bao lâu rồi?
- Bẩm tướng quân, 8 năm.
- 8 năm. Thời gian rất dài!
A La Ước thở dài nói.
- Độc Hạt có 8 năm chưa từng thất bại. Ngươi sớm đã quên mùi vị của sự thất bại? Cũng khó trách ngươi lại khinh địch như thế!
Địch An nghe vậy sắc mặt không khỏi hơi đổi, vội vàng nói.
- Tướng quân, ta không có ý này! Địch An cũng không dám khinh thị đối với bất kỳ kẻ thù nào, lần này cũng vậy.
- Địch An, ta không trách cứ ngươi. Bất cứ người nào, nếu như có được chiến tích huy hoàng giống như Độc Hạt hôm nay đều có tư cách kiêu ngạo, cũng có thể coi thường đối thủ của mình.
A La Ước cười nói.
- Tuy nhiên nguyên nhân chính là vì như thế cho nên Độc Hạt không chấp nhận thất bại. Nơi này không phải là Tư Thản Tinh đại lục, chúng ta hiểu quá ít về địch nhân, tất cả đều xa lạ. Một lần thất bại có thể đem tất cả mọi sự huy hoàng của Độc Hạt chôn vùi tại dị quốc!
Địch An cúi đầu sát xuống mặt đất, cung kính đáp.
- Thuộc hạ thụ giáo! Trận này nên đánh như thế nào, xin tướng quân cho biết!
- Huynh trưởng của ta coi Lưu Vân bá tước là đối thủ lớn nhất. Cho nên Độc Hạt cũng phải coi Hắc Ưng là đối thủ cực mạnh. Chúng ta phải phát huy ưu thế lớn nhất của chính mình, hướng địch nhân phát động một kích cực mạnh! Theo ta được biết trong Hắc Ưng Đặc chiến đại đội của Lưu Vân bá tước còn có không ít thần xạ thủ của Tinh linh tộc!
Vì thức chiến ý của Địch An, A La Ước cố ý nhắc tới thần xạ thủ Tinh linh tộc trong quân của Lưu Vân.
Quả nhiên Địch An nghe thấy trong Hắc Ưng Đặc chiến đại đội có tinh linh tộc, nhất thời tinh thần tỉnh táo, kích động nói.
- Tướng quân yên tâm. Địch An biết nên làm như thế nào!
- Tốt lắm. Ngươi lập tức nghĩ kế hoạch chiến đấu, chuẩn bị cho tốt rồi đem lại đây.
- Tướng quân không nghỉ ngơi sao?
Địch An kinh ngạc hỏi.
A La Ước quay đầu khẽ cắn một cái lên cái ‘Gối Đầu’ rồi nói. (hehe, bộ ngực của nữ nhân ấy mà)
- Ta đột nhiên thấy hăng hái, chưa muốn ngủ. Ngươi mau đi đi!
Địch An đi rồi, A La Ước ôm lấy nữ nhân vứt lên trên giường.
Xé nát nốt mảnh vải cuối cùng trên người nữ nhân, hắn nhe răng cười, nhào tới.
________________________________________
Lưu Vân chán nản rơi xuống mặt đất.
Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, quang hệ nguyên tố thủy chung không có xuất hiện.
Ngũ hệ ma pháp dung hợp là điều ngoài ý muốn đối với hắn. Hắn căn bản không biết phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành dung hợp quang hệ nguyên tố.
- Xem ra chỉ có thể trở về thỉnh giáo Tạp đại thúc.
Lưu Vân thở dài một tiếng, thu đao vào vỏ.
- Lau mồ hôi đi!
Hải Luân đưa khăn tay tới trước mặt Lưu Vân.
- Cám ơn!
Lưu Vân nhận lấy khăn tay.
Hải Luân nói.
- Không cần khách khí. Ta đến là muốn nói cho ngươi biết chúng ta có thể có phiền toái.
- Xem ra Hạt Tử đang chăm chú nhìn vào chúng ta.
Nghe xong Hải Luân nói, Lưu Vân thở dài nói.
Hải Luân nói.
- Đúng vậy. Dực nhân có năng lực phi hành, nhưng không thể phi hành đường dài. BỌn họ xuất hiện ở chỗ này cho thấy Độc Hạt cũng ở cách đây không xa.
Lưu Vân trầm tư suy nghĩ, một lát sau nói với Hải Luân.
- Ngươi nói lại tình hình những Hạt Tử này cho ta, càng kể rõ các chi tiết càng tốt.
- Được. Ta từng nói qua cho ngươi biết thành viên chủ yếu của Độc Hạt là miêu nhân tộc, tổng số ước chừng 200 người. Chủng tộc này sinh hoạt ở trong rừng rậm, dân cứ có chừng 100 vạn. Bọn họ tinh thông cận chiến cùng bắn cung, am hiểu chế tạo các loại bẫy rập cùng cơ quan. Giống như Lang quân binh sĩ, đều là chiến sĩ trời sinh. Miêu nhân tính tình tàn nhẫn, ưa đánh nhau, ở trên chiến trường thường đem địch nhân trở thành con mồi, chậm rãi đùa bỡn, hành hạ. Rất nhiều chiến sĩ Tự Do thành đều chết trong tay bọn họ.
Trong lời nói của Hải Luân tràn đầy hận ý.
Lưu Vân nói xen vào.
- Miêu nhân có nhược điểm gì không?
Hải Luân nói.
- Bọn họ lòng dạ vô cùng hẹp hòi, đều là có thù tất báo. Nếu ngươi giết một miêu nhân, bộ tộc miêu nhân sẽ tới tận chân trời góc biển tìm ngươi trả thù, không chết không thôi.
- Vậy có 9 trái tim thật sự là sống quá dai.
Lưu Vân thở dài nói.
- Nói đến điểm ấy ta phải nhắc nhở ngươi một việc. Trên Tư Thản Tinh đại lục cũng có Tinh linh tộc tồn tại. Hơn nữa Miêu tộc là tử địch của bọn họ. Hai chủng tộc này không ngừng đấu tranh mấy trăm năm qua. Hiện tại Tinh linh tộc cơ bản đã bị Miêu tộc đuổi tận giết tuyệt.
- Tinh linh tộc ở Tư Thản Tinh đại lục? Cái đó và ta có quan hệ gì?
- Hắc Ưng Đặc chiến đại đội có Xạ thủ doanh, đa số binh lính đều là tinh tinh tộc. Ta nghĩ điều này sẽ làm Độc Hạt rất hưng phấn!
- Không phải chứ?
Lưu Vân nghe vậy cười khổ nói.
- Lam Nguyệt đại lục cùng Tư Thản Tinh đại lục cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, hơn nữa Tinh linh tộc ở nơi này cũng đâu có trêu chọc bọn họ!
Hải Luân nói.
- Tại Tư Thản Tinh đại lục, ta từng cứu một tinh linh bị miêu nhân đuổi giết. Hắn từng tiết lộ cho chúng ta biết Tinh linh tộc là chủng tộc duy nhất tạo thành uy hiếp đối với Miêu nhân. Chỉ tiếc bản thân ta cũng khó tự bảo toàn.
- Ta nhớ rõ điểm ấy rồi. Ngươi nói tiếp đi!
Lưu Vân nói.
- Ngoài miêu nhân, Độc Hạt còn có mấy trăm Dực nhân binh sĩ, chủ yếu phụ trách tình báo, trinh sát địch tình cùng áp sát đánh bất ngờ mục tiêu. Dực nhân là một chủng tộc kì quái, trên người dường như tập hợp tất cả những tính xấu của loài người: Nhát gan, nhu nhược, tham lam, hèn hạ, âm hiểm, xảo trá… Bất cư địa phương nào trên Tư Thản Tinh đại lục đều có bóng dáng Dực nhân. Bon họ trời sinh có một đôi cánh, Dực nhân trưởng thành có thể liên tục phi hành 800 dặm, có năng lực nhìn trong bóng đêm, có thể phi hành trong bóng tối. Cho nên dù người trên Tư Thản Tinh đại lục có thống hận bọn hắn cũng không có cách nào tiêu diệt hết bọn họ. A La Ước coi trọng năng lực đặc thù của bọn họ nên dùng trọng kim thu nạp một ít Dực nhân gia nhập Độc Hạt.
- Thật là hâm mộ. Những tên này trời sinh là Trinh sát binh!
Lưu Vân đỏ mắt thèm thuồng. Hắn quên mất Long tộc ở bên cạnh hắn mới là bá chủ bầu trời.
Hải Luân lo lắng nói.
- Dực nhân mặc dù năng lực chiến đấu không cao nhưng A La Ước lại trang bị ma đạo thương cho bọn hắn. Nói cách khác ngươi phải đối mặt với mấy trăm cao cấp ma pháp sư đến từ không trung.
- May mắn chỉ là cao cấp ma pháp sư, không có tác dụng quá lớn đối với Hắc Ưng.
Lưu Vân cười nói. Hắn không quá lo lắng đối với điều này. Bởi vì Hắc Ưng chiến giáp có sức chống cự rất lớn đối với ma pháp.
- Về phần thủ lĩnh của Độc Hạt là A La Ước thì ta cũng không biết nhiều. Ta chỉ biết hắn là đệ đệ Minh Lạc, cũng là một vị hoàng tử của Khoa Tư Lâm đế quốc. Trên Tư Thản Tinh đại lục, độc hạt mặc dù làm ác nhưng hắn rất ít khi tự mình lộ diện. Tuy nhiên lấy việc Minh Lạc coi trọng ngươi thì lần này Độc Hạt tới Lam Nguyệt đại lục nhất định do A La Ước tự mình suất lĩnh. Ngươi cần phải cẩn thận hơn.
Cuối cùng Hải Luân nói.
- Xem ra không tránh được một trận đánh với Độc Hạt. Nếu như vậy không thể làm gì khác hơn là phải hủy diệt nó.
Lưu Vân gật đầu nói.
Mặc dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng hắn rất nặng nề, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
Lúc này Độc Hạt tìm đến cửa là muốn tự mình tìm chết.
Nếu như bởi vì Độc Hạt mà hành trình của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội bị chậm chễ, làm cho hắn không cách nào trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành trước Huyết thần giáo thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Đánh rắn phải đánh dập đầu. Lưu Vân cảm giác được mình đang bị mắc nghẹn bởi con rắn này.
- Mang bản đồ đến đây! Sau đó gọi đám người Nã Luân Đa, Hách Đạt, Dương Minh, Thiết Liệt, Uy Kiệt Khắc cùng Lai Ân tới đây cho ta!
Vừa về tới trướng, Lưu Vân lập tức phân phó cho thị vệ bên ngoài.
A La Ước từ từ nhắm hai mắt lại, nằm ở trên giường, đầu gác lên bộ ngực đầy đặn của một mỹ nhân.
Nữ nhân bóc vỏ vỏ băng quả, dùng miện đưa tới miệng hắn.
A La Ước nhẹ nhàng cắn một miếng, một cảm giác lạnh lẽo, sáng khoái nhất thời truyền khắp toàn thân hắn.
Hắn thích loại sản vật lạnh lẽo này của Tư Thản Tinh đại lục---hoa quả ở Băng tuyết đảo. Mỗi ngày đều phải ăn vài miếng, do dù là thời tiết lạnh lẽo cũng không ngoại lệ.
Băng quả không chỉ làm cho lý trí hắn bảo trì sự thanh tỉnh mà còn có thể tạo cho hắn dục vọng cùng động lực chiến đấu. A La Ước vừa ăn băng quả, một tay thì xoa bóp bộ ngực của một nữ nhân khác ở bên cạnh.
Không có tình dục, chỉ là sự phát tiết. Bộ ngực của nữ nhân đó bị hắn xoa bóp đến nỗi đỏ lên, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, cười quyến rũ, thân thể không chịu nổi sự khiêu khích mà giãy dụa, hy vọng có thể khơ mào ‘Tính thú’ của nam nhân trước mặt.
Nhưng A La Ước không có bất cứ phản ứng gì.
Hàn khí ở băng quả làm cho vết thương đã khỏi hẳn ở trên người hắn mơ hồ đau dớn.
Ở sâu trong nội tâm của hắn hiện lên một màn như vừa mới xảy ra trước mắt hắn.
- Tuyết Nữ nói không lấy tính mạng của ngươi. Nhưng chúng ta sẽ cho ngươi khắc sâu ấn tượng này trong trí nhớ.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, trường kiếm sắc bén của võ sĩ Băng nhân tộc bay xẹt qua người A La Ước, tạo nên vô số huyết hoa.
- Đừng tưởng rằng có một thân vũ kỹ, lại là hoàng tử là có thể muốn làm gì thì làm ở Tư Thản Tinh đại lục! Trong mắt Tuyết Nữ băng thanh ngọc khiết, loại hoàng tử như ngươi chỉ là hạt bụi trong thế gian này. Chỉ cần nhìn ngươi một cái la đã làm ô uế ánh mắt nàng! Trước mắt chúng ta, cái gọi là vũ kỹ của ngươi chỉ giống như quyền cước của tiểu hài tử ba tuổi, giết ngươi thật dễ dàng giống như bóp chết một con kiến!
Kiếm quang lay động, toàn thân A La Ước nhanh chóng bị máu tươi thấm ướt.
- Nếu như muốn sống lâu một chút thì không được có nửa phần si tâm vọng tưởng tới Tuyết Nữ. Nếu như muốn báo thù, chúng ta chờ ngươi ở Băng tuyết đảo.
Võ sĩ Băng nhân tộc biến mất, chỉ để lại A La Ước toàn thân đầy máu tươi, té xỉu trên đường lớn của thủ đô Khoa Tư Lâm đế quốc.
A La Ước nhớ rõ, sau đó nhị ca Minh Lạc đưa hắn trở về hoàng cung.
Minh Lạc không cười nhạo hắn, chỉ nói với hắn một câu lúc hắn đã tỉnh lại.
- Những thứ không chiếm được và những thứ mất đi là những thứ đẹp nhất ở trên thế gian này. Chúc mừng ngươi, rốt cuộc ngươi cũng có nó!
Đêm đó, Tuyết Nữ cùng võ sĩ Băng nhân tộc đã làm thay đổi cách sống của A La Ước. A La Ước phong lưu tiêu sái đã biến mất, Khoa Tư Lâm đế quốc lại có thêm một hoàng tử bừng bừng dã tâm.
- Tuyết Nữ, ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến ngươi! Ta sẽ cho ngươi rên rỉ cầu khẩn, dưới thân thể của ta, để ngươi sám hối về tất cả những gì ngươi làm lúc đầu với ta!
A La Ước bắt lấy một mỹ nữ tóc đen, đem nàng ấn xuống.
- A!
A La Ước thỏa mãn rên rỉ, phảng phất như nữ nhân trong tay mình là Tuyết Nữ.
Một gã binh lính vội vàng đi vào trong lều lớn.
- Báo cáo tướng quân, Dạ Ma đã trở về.
- Cho hắn vào!
A La Ước mở mắt ra.
Nữ nhân đang quỳ giãy dụa, muốn đứng dậy.
- Hừ!
A La Ước hừ lạnh, cầm đầu nữ nhân ấn xuống.
Hắn tức giận làm cho nữ nhân không dám giãy dụa, chuyên tâm hầu hạ hắn.
Khi Dạ Ma đi vào trong trước, cái đầu tiên hắn thấy là nữ nhân đang vùi đầu giữa háng A La Ước.
Đó là một nữ nhân hắn rất quen thuộc.
Hắn quen thuộc với mỗi tấc da tấc thịt của nàng, bởi vì nàng từng là người yêu của hắn.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, một người nam nhân, cho dù là kẻ nhu nhược đến mấy cũng sẽ có dũng khí giết người.
Nhưng trong ánh mắt Dạ Ma không có chút biến hóa, hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.
Hắn bình tĩnh đi về phía A La Ước.
- Dạ Ma, có phát hiện gì không?
A La Ước mỉm cười nói.
Hắn rất hài lòng với phản ứng của Dạ Ma. Hắn thậm chí còn có chút thích thú cái chủng tộc bị cả đại lục thống hận này. Một người khi đã mất đi tôn nghiêm thì chỉ có số mệnh làm nô lệ.
- Báo cáo tướng quân. Ta đã phát hiện bóng dáng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội. Bọn họ đang cắm trại ở một nơi hoang dã cách đây hơn 300 dặm.
Dạ Ma trả lời.
- Tốt lắm. Mấy ngày nay ngươi đã khổ cực rồi. Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi! Phá kẻ dưới tay ngươi giám thị chu đáo Hắc Ưng Đặc chiến đại đội cho ta. Kể rõ lại từng chi tiết tình báo!
- Địch An, con mồi của chúng ta xuất hiện cách chúng ta 300 dặm lộ trình. Ngươi có tính toán gì không?
Sau khi Dạ Ma rời đi, A La Ước lập tức triệu tập tâm phúc đại tướng của mình tới, Miêu nhân tộc Địch An. Trên danh nghĩ thì A La Ước là sĩ quan chỉ huy của Độc Hạt nhưng hắn rất ít khi tự mình chỉ huy bộ đội tác chiến. Mọi chuyện thường ngày của Độc Hạt do Địch An phụ trách.
- Còn tùy vào ý tứ của tướng quân. Nếu như tướng quân muốn đem toàn bộ bọn họ lưu lại, Địch An tự nhiên phải toàn lực ứng phó. Nếu như chỉ là thử dò xét công kích, đêm nay ta sẽ mang những người này xuất phát, đánh bất ngờ trên đường bọn họ hành quân, cam đoan để lại cho bọn hắn một ấn tượng sâu sắc.
Địch An thoải mái cười nói. Hắn tựa hồ cũng không coi trọng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội.
A La Ước buông lỏng tay cầm tóc nư nhân, ôn nhu vuốt ve trên đầu nữ nhân.
- Địch An, ngươi đã theo ta bao lâu rồi?
- Bẩm tướng quân, 8 năm.
- 8 năm. Thời gian rất dài!
A La Ước thở dài nói.
- Độc Hạt có 8 năm chưa từng thất bại. Ngươi sớm đã quên mùi vị của sự thất bại? Cũng khó trách ngươi lại khinh địch như thế!
Địch An nghe vậy sắc mặt không khỏi hơi đổi, vội vàng nói.
- Tướng quân, ta không có ý này! Địch An cũng không dám khinh thị đối với bất kỳ kẻ thù nào, lần này cũng vậy.
- Địch An, ta không trách cứ ngươi. Bất cứ người nào, nếu như có được chiến tích huy hoàng giống như Độc Hạt hôm nay đều có tư cách kiêu ngạo, cũng có thể coi thường đối thủ của mình.
A La Ước cười nói.
- Tuy nhiên nguyên nhân chính là vì như thế cho nên Độc Hạt không chấp nhận thất bại. Nơi này không phải là Tư Thản Tinh đại lục, chúng ta hiểu quá ít về địch nhân, tất cả đều xa lạ. Một lần thất bại có thể đem tất cả mọi sự huy hoàng của Độc Hạt chôn vùi tại dị quốc!
Địch An cúi đầu sát xuống mặt đất, cung kính đáp.
- Thuộc hạ thụ giáo! Trận này nên đánh như thế nào, xin tướng quân cho biết!
- Huynh trưởng của ta coi Lưu Vân bá tước là đối thủ lớn nhất. Cho nên Độc Hạt cũng phải coi Hắc Ưng là đối thủ cực mạnh. Chúng ta phải phát huy ưu thế lớn nhất của chính mình, hướng địch nhân phát động một kích cực mạnh! Theo ta được biết trong Hắc Ưng Đặc chiến đại đội của Lưu Vân bá tước còn có không ít thần xạ thủ của Tinh linh tộc!
Vì thức chiến ý của Địch An, A La Ước cố ý nhắc tới thần xạ thủ Tinh linh tộc trong quân của Lưu Vân.
Quả nhiên Địch An nghe thấy trong Hắc Ưng Đặc chiến đại đội có tinh linh tộc, nhất thời tinh thần tỉnh táo, kích động nói.
- Tướng quân yên tâm. Địch An biết nên làm như thế nào!
- Tốt lắm. Ngươi lập tức nghĩ kế hoạch chiến đấu, chuẩn bị cho tốt rồi đem lại đây.
- Tướng quân không nghỉ ngơi sao?
Địch An kinh ngạc hỏi.
A La Ước quay đầu khẽ cắn một cái lên cái ‘Gối Đầu’ rồi nói. (hehe, bộ ngực của nữ nhân ấy mà)
- Ta đột nhiên thấy hăng hái, chưa muốn ngủ. Ngươi mau đi đi!
Địch An đi rồi, A La Ước ôm lấy nữ nhân vứt lên trên giường.
Xé nát nốt mảnh vải cuối cùng trên người nữ nhân, hắn nhe răng cười, nhào tới.
________________________________________
/372
|