- Sư trưởng, quân tình khẩn cấp!
Tiếng đập cửa dồn dập làm Mạc Qua đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Đưa tay lau nước miệng trên khóe miệng, một cước đá bay chăn mền, Mạc Qua oán hận nói.
- Hạ tham ưu, nếu quân tình khẩn cấp của ngươi không thể làm cho ta hài lòng thì xem lão tử xử ngươi như thế nào!
Mới vừa rồi lão quang côn này còn đang trong mộng cưới vợ, vừa mới hoàn thành bái thiên địa ôm nữ nhân của mình vào động phòng, đang chuẩn bị hưởng thụ một khắc xuân tiêu trị giá ngàn vàng thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa làm hắn tỉnh giấc mộng. Sau khi tỉnh mộng, một cây trường thương vẫn dựng đứng cho nên trong lòng Mạc Qua tràn đầy tức giận.
- Lăn tới đây!
Hạ tham mưu vội vàng đẩy cửa bước vào.
- Báo cáo sư trưởng, mười phút trước ở phía nam pháo đài Tây Đặc truyền tới tiếng nổ mạnh, cũng có hỏa quang bốc lên.
Mạc Qua nghe vậy nhướng mày.
- Có biết rõ nơi phát sinh nổ mạnh không?
- Căn cứ bản đồ suy đoàn, tiếng nổ mạnh phát sinh bên trong Uy Nhĩ hành tình thuộc lãnh thổ Tây Tư vương quốc, cách biên cảnh đế quốc chừng hơn 10 dặm, tại vùng núi Đinh Lạc sơn. Lính trinh sát phát hiện thanh âm tiếng nổ này rất tương tự thanh âm Lạc Phu Tạo!
Mạc Qua rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Tiếng nổ mạnh như vậy từ phương xa truyền đến vẫn còn có thể nghe rõ, không có hơn 10 miếng Lạc Phu Tạo thì khó có khả năng đạt hiệu quả như vậy. Mà theo hắn biết Hộ quốc quân tại Tây Tư cảnh nội được trang bị một ít Lạc Phu Tạo. Bọn họ rất quý trọng loại vũ khí mới này còn hơn mạng sống của mình, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì khó có khả năng tạo thành động tĩnh lớn như vậy.
- Xem ra bên Tây Tư có động tĩnh lớn!
Mạc Qua kích động từ trên giường nhảy xuống.
Tin tức chiến tranh đối với kẻ cuồng chiến này mà nói giống như một mảnh xuân dược. Sau khi ăn hết, cả thế giới này đột nhiên trở nên gợi cảm hơn.
Mạc Qua hai mắt tỏa sáng, cầm quần áo mặc lên người rồi đi tới bên cạnh Hạ tham mưu, vỗ vỗ vào bả vai hắn.
- Tiểu tử làm không tồi! Đi. Theo ta đi gặp công chúa!
Xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh cũng làm Na Á bừng tỉnh.
Nàng đứng lên, đốt sáng ngọn đèn bên trong phòng sau đó đi tới trước giường, cúi xuống, ôm lấy hài tử đang ngủ say ở trong chăn mền.
Tiếng động bên ngoài hiển nhiên không có làm kinh động tới tiểu tử này.
- Như vậy mà tiểu tử này còn ngủ được!
Na Á cười khổ, khẽ nựng khuôn mặt tiểu hài tử.
Từ lúc tiểu tử này bắt đầu sinh ra, Na Á càng ngày càng thêm kiên định.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hài tử, sợ tiểu tử kia giật mình tỉnh giấc không thấy mình sẽ khóc to lên.
Linh Lung từng đưa ra yêu cầu được chăm sóc hài tử nhưng Na Á cự tuyệt.
Hài tử sinh ra không chỉ đem tới hạnh phúc thật lớn cho Na Á mà còn cho nàng trải nghiệm tình mẫu tử.
Mẫu thân không thể rời khỏi hài tử. Chỉ cần nó có thể được ngủ an ổn, nàng tình nguyện cả đêm không ngủ canh giữ ở trước giường. Trong lòng nàng tràn ngập tình yêu thương đủ để cho nàng vì hài tử này mà đối mặt với mọi cực khổ của thế gian.
Sự thống khổ, mê mang, ủy khuất cùng mất mát ở trong lòng nàng đều hóa thành mây khói sau khi tiếng khóc chào đời của tiểu hài tử kia cất lên. Có hắn nàng có được cả thế giới, việc hài tử của nàng được sinh ra làm cho cuộc sống của nàng tràn đầy hạnh phúc.
Linh Lung đẩy cửa phòng đi vào.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Na Á ngẩng đầu hỏi.
- Bây giờ còn không rõ ràng lắm. Các trạm gác đều do Mạc Qua tướng quân an bài, ta nghĩ hắn sẽ nhanh chống truyền tin đến. Tiểu thiếu gia không bị hoảng sợ chứ?
Linh Lung vừa nói vừa đi tới phía trước giường.
- Tiểu oan gia này chỉ biết hành hạ ta thôi!
Na Á cười nói.
- Cái này cũng tốt. Hai oan gia một lớn một nhỏ.
Linh Lung bĩu môi.
- Công chúa, cuộc sống của người khổ sở quá!
Na Á mặt ửng hồng nói.
- Đừng nói bậy. Thay ta trông nó trong chốc lát, ta đi ra ngoài xem một chút.
Nhìn bóng lưng Na Á, vành mắt Linh Lung không khỏi đỏ lên.
- Công chúa, ngươi vì hắn mà nhận hết mọi ủy khuất, trong lòng Linh Lung cảm thấy rất khó chịu!
Khi Mạc Qua tới phòng hội nghị, Na Á công chúa đang chăm chú nhìn lên bản đồ quân sự thật lớn ở trên tường.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Na Á công chúa sau khi tiến vào pháo đài Tây Đặc.
Ở hội nghị quân sự ngày hôm qua, Á Lịch Sơn Đại từ Phổ Lí Tắc Lợi thành chạy tới đây quan sát pháo đài Tây Đặc. Công chúa Na Á vẫn dưỡng bệnh không ra, Á Lịch Sơn Đại triệu tập hội nghị quân sự. Trong hội nghị lần này Á Lịch Sơn Đại đại biểu Lưu Vân chính thức trao quyền phòng thủ pháo đài Tây Đặc cho Na Á công chúa. Thiết nhị sư, Thiết Tam sư cũng tạm thời do nàng phụ trách chỉ huy.
Làm như vậy chẳng khác nào đem đại bộ phận quyền chỉ huy Hắc Ưng quân đoàn cho công chúa Na Á. Ba sư trưởng đều cảm thấy hoang mang nhưng khi bọn hắn hỏi nhỏ Á Lịch Sơn Đại thì Á Lịch Sơn Đại chỉ nói một câu: Tất cả theo quyết định của đầu nhi mà không hề giải thích thêm điều gì. Ba vị sư trưởng không thể làm gì hơn khác là chấp hành mệnh lệnh. Tam sư của Mạc Qua cũng căn cứ an bài của Á Lịch Sơn Đại mà tiến nhập vào trận địa phòng ngự của Á Lịch Sơn Đại.
- Mạc Qua ra mắt công chúa điện hạ. Quân tình khẩn cấp, xin thứ lỗi cho ta đêm khuya quấy rầy!
Công chúa xoay người nói.
- Tướng quân miễn lễ. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Lính trinh sát báo cáo phía nam pháo đài Tây Đặc có phát sinh nổ mạnh, hỏa quang chiếu sáng nửa bầu trời. Chúng ta sơ bộ nhận định tiếng nổ mạnh phát ra ở vùng núi Lạc Đinh sơn của Uy Nhĩ hành tỉnh.
Na Á tìm kiếm Lạc Đinh sơn trên bản đồ.
- Chỉ cách biên giới nước ta mấy nghìn thước. Mạc Qua tướng qua nhận định gì về vụ nổ này?
Na Á hỏi.
- Sau khi chủ lực của Huyết thần giáo tiến vào chiến trường A Tư Mạn, chiến sự tại lãnh thổ Tây Tư càng ngày càng ít. Thế công của Hộ quốc quân phát triển thuận lợi. Đồng thời lực lượng của Huyết thần giáo tại Uy Nhĩ hành tỉnh cũng bị đả kích trầm trọng bởi quân đội viễn chinh của Thú nhân đế quốc cùng Hắc ưng kỵ binh sự. Theo đạo lý này, chỗ này không nên có chiến sự bộc phát mới đúng.
Mạc Qua phân tích.
Na Á gật đầu.
- Thế giải thích thế nào về chuyện này?
- Căn cứ tin tình huống báo cáo của lính trinh sát, thanh âm vụ nổ này cực kì tương tự tiếng nổ của Lạc Phu Tạo. Hơn nữa ít nhất phải có 10 miếng Lạc Phu Tạo mới có thể sinh ra uy lực như vậy.
- Lạc Phu Tạo?
Na Á giật mình hỏi.
- Ý của tướng quân là vụ nổ mạnh này là do quân đội của chúng ta làm ra, để cảnh báo chúng ta?
- Bẩm công chúa. Theo ta được biết thì Tây Tư Hộ quốc quân cũng có trang bị một ít Lạc Phu Tạo. Căn cứ tình hình trước mắt mà phân tích thì có thể là sau khi Hộ quốc quân đụng phải quân đội Huyết thần giáo, không cách nào xuyên qua biên cảnh để mang tin tức tình báo tới pháo đài Tây Đặc nên tạo ra vụ nổ lớn này ở biên cảnh.
- Nói như vậy vụ nổ mạnh này là do đơn vị quân đội ở Tây Tư muốn truyền lại tin tức gì đó cho pháo đài Tây Đặc.
Ánh mắt Na A ngưng trọng, gật đầu rồi hỏi tiếp.
- Rốt cuộc bọn họ gặp dạng địch nhân gì có thể khiến cho bọn họ ở trong khoảng cách gần như vậy cũng không thể vượt qua biên cảnh hướng chúng ta cầu viện? Chẳng lẽ ở Tây Tư, Huyết thần giáo còn bộ đội chủ lực?
- Điện hạ. Không thể dùng lẽ thường suy đoán Huyết thần giáo!
Mạc Qua nói.
- Bọn họ nắm giữ thủ đoạn tà ác, có thể dễ dàng đem người bình thường chế tạo thành công cụ giết người chịu sự khống chế của bọn họ. Một năm nay, đầu tiên là Huyết Y sứ giả, sau đó là vô số hành thi, tiếp theo là Huyết Ma, Huyết Thú. So với tốc độ chiêu mộ binh lính của loài người thì nhanh hơn nhiều! Mặc dù biểu hiện cho thấy bọn họ đã mang tất cả lực lượng đổ vào chiến trường A Tư Mạn nhưng ai cũng không thể cam đoan lúc này bọn họ có tổ chức được một chi quân đội quái vật cường đại hay không.
- Mạc Qua tướng quân nói có lý!
Na Á nhìn bản đồ, thản nhiên nói.
- Đầu nhi các ngươi đem Huyết thần giáo chơi đùa. Nếu như ta là chủ soái quân đội Huyết thần giáo, ta nhất định hướng tới Hắc Ưng quân đoàn ở Phổ Lí Tắc Lợi thành.
- Điện hạ. Ta đã hạ lệnh cho quan binh nhị sư tăng cường cảnh giới, đồng thời phía trinh sát binh tới biên cảnh. Á Lịch Sơn Đại tướng quân cùng sư trưởng Thiết Nhất sư, Tam sư đều tập trung ở pháo đài. Có cần thông báo cho bọn họ không?
- Quân tình khẩn cấp, thống báo cho bọn họ tới phòng hội nghị đi!
Đế quốc lịch ngày mùng 5 tháng 1 năm 754, vào lúc rạng sáng, lần đầu tiên hội nghị tác chiến đầu tiên được triệu tập khẩn cấp tại phòng hội nghị của Hỏa Phượng quân đoàn.
Thm gia hội nghị lần này ngoại trừ quan quân cấp sư trưởng của Hỏa Phượng quân đoàn, còn có Tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại của Hắc Ưng quân đoàn cùng sư trưởng Thiết nhất sư, Thiết Nhị sư, Tam sư.
Lần hội nghị này Na Á chính thức tuyên bố khởi động hệ thống phòng ngự của tam trấn Tây Đặc, Thiên Phong, Lạc Duy, toàn bộ quân trấn thủ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hán Nặc cùng Tra Lý lập tức lên đường trở về khu vực phòng ngự. Mạc Qua thì dẫn quan binh Thiết Nhị Sư tiến hành kiểm tra lần cuối công sự phòng ngự của pháo đài.
Sáng sớm, khi Á Lịch Sơn Đại quay lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, Na Á tự mình đưa tiễn hắn ra tận cửa.
Hai người đi ở phía trước, bọn hộ vệ theo sát phía xa xa.
Đi ở bên canh công chúa Na Á, trong lòng Á Lịch Sơn Đại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác thức tỉnh. Hai năm trước hắn vẫn là một truyền lệnh binh đi theo Na Á công chúa. Nàng thậm chí còn không biết tới tên của hắn.
Hai năm sau hắn lại sóng vai đứng cùng nàng. Thậm chí còn đại biểu Lưu Vân ra lệnh cho nàng.
Thời gian hai năm thay đổi tất cả mọi thứ.
Á Lịch Sơn Đại còn nhớ rõ, công chúa đế quốc từng là một người coi trời bằng vung, thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng. Ông trời cho nàng tài hoa, làm cho nàng hô phong hoán vũ tại quân đội đế quốc, trở thành nữ thần không thể xâm phạm trong mắt những quân nhân trẻ tuổi của đế quốc. Mọi người đều si mê nàng. Nhưng Á Lịch Sơn Đại lại rất tỉnh táo. Trong mắt hắn, quân đội đế quốc đã là cỗ xe ngựa rách nát không thể điều khiển, mà công chúa thiên tài này có thể điều khiển làm cho cỗ xe ngựa tạm thời không hỏng. Nhưng không cách nào làm cho nó tiến xa hơn được trên con đường chiến tranh.
Lưu Vân xuất hiện, Hắc Ưng quật khởi đã làm cho công chúa té từ trên xe ngựa xuống.
Hỏa Phượng quân đoàn xuất hiện. Xem ra công chúa không cam lòng thất bại, muốn phân cao thấp với Hắc Ưng. Nhưng Á Lịch Sơn Đại biết công chúa đã tự cảnh tỉnh mình, hơn nữa còn chịu học tập Lưu Vân cùng Hắc Ưng. Cho nên trong quá trình Hỏa Phượng quân đoàn kiến thiết, Á Lịch Sơn Đại đã từng vô tư trợ giúp. Trong Đại hành sơn, tranh đấu giữa Hắc Ưng Đặc chiến đại đội cùng Hỏa Phượng quân đoàn càng làm cho Á Lịch Sơn Đại biết được tâm sự của Na Á. Nàng không hy sinh Lưu Vân bởi vì sự kiêu ngạo. Nàng khiến Hắc Ưng thất bại vì nàng hi vọng Hỏa Phượng quân đoàn có thể cho Hắc Ưng một chút áp lực.
- Hắn không có ở trong Phổ Lí Tắc Lợi thành sao?
Na Á rốt cuộc lên tiếng hỏi.
Á Lịch Sơn Đại không khỏi cười khổ.
- Tại sao công chúa điện hạ lại hỏi như vậy chứ?
- Nếu như hắn ở đó. Trước lúc đại chiến nổ ra sẽ giao ba sư đoàn của Hắc Ưng cho ta sao?
Ná Á hỏi ngược lại.
Á Lịch Sơn Đại khẽ thở dài.
- Trước khi hắn đi, ta từng hỏi hắn nếu có chiến sự bộc phát thì nên ứng phó như thế nào. Hắn nói có ngươi ở đây, hắn yên tâm cho nên ta đem ba sư đoàn của Hắc Ưng giao cho ngươi!
Na Á nghe vậy,thân thể khẽ run lên.
- Ngươi sớm đoán được quân đội Huyết thần giáo sẽ động thủ với Hắc Ưng?
Á Lịch Sơn Đại lắc đầu.
- Pháo đài Tây Đặc thật ra được xây dựng để nhắm vào Thú nhân đế quốc. Các loại dấu hiệu cho thấy Minh Lạc đã thành công khống chế Thú nhân đế quốc. Mà Thú nhân đế quốc cũng vì hắn xuất hiện mà đã có sự biến đổi lớn. Minh Lạc vẫn coi đầu nhi là đối thủ của hắn cho nên chúng ta lo lắng sau khi chiến tranh với Huyết thần giáo kết thúc hắn sẽ động thủ với Hắc Ưng quân đoàn. Cho nên xây dựng pháo đài Tây Đặc. Không nghĩ tới đối thủ đầu tiên lại là quân đội Huyết thần giáo.
- Xem ra ngươi rất hiểu hắn!
Na Á cười khổ nói. Nam nhân này dường như lúc nào cũng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, bị mọi người nhòm ngó. Biểu hiện của Thú nhân viễn chinh quân trong trận chiến với Huyết thân giáo đã khiến cho một cường đại đế quốc quật khởi. Mà Lưu Vân lại trở thành mục tiêu của bọn họ, Na Á không thể không lo lắng cho hắn.
Á Lịch Sơn Đại bất đắc dĩ nhún vai.
- Hắn rất ưu tú, không có biện pháp! Điện hạ cần phải giúp hắn! Ngươi đừng nhìn hắn bình thường sống rất ung dung thoải mái, thật ra hắn là đối tượng nhắm tới của nhiều người. Cũng chỉ có ngươi mới có khả năng giúp hắn!
Mặt Na Á trắng bệch, không còn chút máu, liếc mắt nhìn Á Lịch Sơn Đại.
- Ngươi nói cho ta biết hiện tại hắn đang ở đâu?
- Hắn dẫn Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đi tới A Tư Mạn đế quốc. Huyết thần giáo đánh tới, A Tư Mạn đế quốc gặp họa mất nước. Hắn không thể không dẫn quân chi viện.
Á Lịch Sơn Đại không hề dấu giếm nữa mà đem hành tung của Lưu Vân nói ra.
Kế tiếp Á Lịch Sơn Đại kể lại tình huống cho Na Á. Vừa phân tích ở góc độ chiến lược cho thấy hành động của Lưu Vân có ý nghĩa quan trọng thế nào, việc A Tư Mạn bị diệt quốc có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng ra sao, làm cho hành động của Lưu Vân có vẻ hợp tình hợp lý.
- Đúng vậy. Ngoại trừ những điều này ta còn nghe nói hoàng hậu A Tư Mạn xinh đẹp tuyệt luân!
Cuối cùng Na Á lạnh lùng bổ sung một câu. Nhất thời làm cho mọi cố gắng giải thích của Á Lịch Sơn Đại thành công cốc.
- Thật sự là nhất châm kiến huyết!
Trong lòng Á Lịch Sơn Đại thầm than.
- Điện hạ, đầu nhi tuyệt đối chẳng phải là loại người không biết coi trọng nặng nhẹ….
- Được rồi, ngươi không cần giải thích cho hắn. Cho dù hắn làm gì cũng không có quan hệ gì tới ta.
Na Á cắt đứt lời của hắn.
- Được rồi, Huyết thần giáo đã đem toàn bộ chủ lực tập trung ở chiến trường Tây Tư, bọn họ lấy lực lượng gì tấn công chúng ta chứ?
Á Lịch Sơn Đại nghiêm sắc mặt.
- Điện hạ, đây mới là chuyện khiến ta lo nhất.
- Sao?
- Ta có chuyện phải nói cho điện hạ biết. 1000 năm trước Huyết thần giáo đã đánh một trận lưỡng bại câu thương với các chủng tộc trên đại lục. Từ đó về sau bọn chúng phải ẩn nấp, chậm rãi khôi phục lực lượng. Mà các tộc mặc dù nguyên khí đại thương nhưng các chủng tộc cường hãn như Long tộc, Tinh linh tộc vẫn chưa buông bỏ thanh trừ thế lực Huyết thần giáo còn sót lại. Hơn nữa trong các tộc còn lưu lại một truyền thuyết: 1000 năm sau khi Huyết thần giáo xuất hiện trên đại lục sẽ có một người có toàn hệ thể chất đứng ra suất lĩnh các chủng tộc trên đại lục diệt trừ hoàn toàn Huyết thần giáo. Đầu nhi là người mang sứ mạng này. Hai năm trước tinh linh tộc đã xác định thân phận của hắn. Tiếp theo lực lượng của Long tộc, Tinh linh tộc, Ải nhân tộc bởi vì vậy mà tập hợp ở bên cạnh hắn. Hai năm nay đầu nhi đã mấy lần bị Huyết thần giáo tập kích, may mắn mà có thể thành công thoát hiểm.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Na Á cảm thấy khó tiếp nhận chuyện này.
- Mới đầu ta cũng không tin tưởng. Nhưng chuyện xảy ra mấy năm nay đối với đầu nhi làm người ta không cách nào không tin. Nếu như hắn không phải người trong truyền thuyết kia, đưa mắt nhìn khắp đại lục, còn có thể có ai gánh trách nhiệm này chứ? Ta nghĩ không có người nào làm tốt hơn hắn. Trận chiến này là trận chiến không thể tránh khỏi đối với các chủng tộc trên đại lục. Cho dù tinh linh tộc chỉ lợi dụng đầu nhi nhưng có vài chủng tộc trợ giúp, chúng ta cũng phải thỏa hiệp.
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói. Ở sâu trong lòng hắn không tiếp thụ cái gọi là ngàn năm truyền thuyết. Thậm chí hắn cảm giác được Hỏa Vũ trưởng lão kia là kẻ lừa đảo, hoàn toàn đem đầu nhi là khẩu hỏa thương của hắn. Nếu như Lưu Vân biểu hiện kém cỏi thì hắn có thể tùy thời đổi người. Chỉ là Lưu Vân lại nhanh chóng quật khởi làm cho hắn cảm giác được khẩu hỏa thương này càng ngày càng sử dụng thuận tay, cũng không muốn thay đổi.
- Xem ra mấy năm nay hắn rất khổ.
Trong tâm Na Á cảm thấy đau đớn.
- Đúng vậy. Mọi người đều thấy Lưu Vân bá tước vinh quang. Nhưng có mấy người biết hắn đã trải qua những khó khăn gian khổ như thế nào?
Á Lịch Sơn Đại khẽ thở dài.
Na Á trầm mặc.
Á Lịch Sơn Đại nói,làm gợi nên tâm sự của nàng. Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện xảy ra sau khi Lưu Vân đi vào đế quốc. Cũng nhớ tới mình đã từng hiểu lầm hắn, tuyệt tình với hắn như thế nào.
Khắc sâu trong trí nhớ của nàng là hai người phụ nữ vẫn kiên định đứng ở bên hắn, chia sẻ mưa gió với hắn----Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi.
Na Á hiểu được chính sự cao ngạo lạnh lùng làm cho nàng rời xa khỏi cuộc sống của Lưu Vân. Nàng rốt cuộc hiểu được lòng mình khi đem mối tình kia ký thác trên người hắn. Nhưng hiểu lầm giữa bọn họ đã bị năm tháng tạo thành một khoảng trống thật lớn.
- Công chúa điện hạ xin dừng bước.
Á Lịch Sơn Đại cảm thấy không khí có chút nặng nề, vội nói lời từ biệt với Na Á. Quan hệ mập mờ giữa công chúa cùng đầu nhi làm cho hắn thấy đau đầu mỗi khi nghĩ tới.
- Được rồi. Đưa tới đây thôi. Chiến sự sắp xảy ra, đi đường sẽ không an toàn, để ta phái một thị vệ hộ tống tướng quân trở về thành đi!
Na Á nói xong phất tay về phía sau.
Một cô gái trẻ tuổi mặc chiến giáp màu trắng ở phía sau Na Á nhanh chóng bước ra, đi về phía Á Lịch Sơn Đại.
- Đại Phù Ny, sau khi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành thì không cần trở về. Hảo hảo chiếu cố thật tốt cho tướng quân là được!
Na Á xoay người mỉm cười nói với cô gái.
- Rõ, quân Doanh trưởng!
Cô gái mỉm cười gật đầu, trong mắt chợp động lệ quang.
Á Lịch Sơn Đại si ngốc nhìn thân ảnh xinh đẹp đang đi về phía mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Gặp Đại Phù Ny ở chỗ này, giải thích duy nhất chính là Na Á công chúa cố tình thành toàn cho bọn họ, làm cho hai người không phải mang nỗi khổ tương tư do chiến tranh mang lại.
Đối với Na Á mà nói có thể làm được điều đó là một điều rất đáng quý bởi vì người làm tướng tối kị chuyện tư tình nam nữ.
Đối với Á Lịch Sơn Đại mà nói, đây là yêu cầu mà hắn không cách nào cự tuyệt, cho dù có vi phạm nội quy quân đội.
Hắn cố gắng mở miệng muốn nói lời cám ơn với công chúa nhưng lại không nói nên lời.
Có đôi lúc nhiều lời chỉ thừa thãi. Tâm cùng tâm trao đổi, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
Từ trong ánh mắt của Na Á, Á Lịch Sơn Đại nhìn thấy nàng đang chúc phúc đối với bọn họ, còn có sự vui mừng của nàng khi thành toàn cho hai người. Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cảm kích để thể hiện.
Hắn tin tưởng đã có rất nhiều việc xảy ra với công chúa, làm cho nàng trở thành một nữ nhân có tình cảm.
- Hai vị trân trọng!
Hai người thì hạnh phúc, còn một người thì đang nhấm nháp chén rượu đắng.
Na Á xoay người rời đi.
Hai người hạnh phúc đứng cùng một chỗ, ôm nhau, lẳng lặng đưa mắt nhìn thân ảnh xinh đẹp cô độc đang rời đi.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Đại Phù Ny ngửa mặt nhìn người yêu mình đang thất thần, nhẹ giọng hỏi.
- Ta đột nhiên nhớ tới một câu nói. Mỹ nhân là do thời gian điêu khắc ra. Hôm nay ta thấy công chúa thật xinh đẹp!
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói.
- Đáng tiếc vẻ đẹp của nàng không người nào thưởng thức, chỉ có thể là một bức điêu linh cô độc.
Nữ nhân rất hiểu lòng nhau. Thanh âm Đại Phù Ny có chút buồn bã.
- Thời gian trôi qua không cách nào quay lại. Đã trôi qua rất khó tìm lại được. Ta rất may mắn vì có nàng!
Á Lịch Sơn Đại cảm thấy bản thân rất may mắn, cũng không khỏi lấy làm tiếc cho công chúa.
- Cả đời chúng ta cũng không báo đáp được ân tình của Lưu Vân bá tước cùng công chúa. Ta thật sự hy vọng bọn họ có thể có kết cục tốt đẹp!
- Được rồi, công chúa đã xảy ra chuyện gì mà làm nàng có biến hóa lớn như vậy?
Á Lịch Sơn Đại hỏi.
- Nàng đã làm mẹ.
- Á. Trời ạ. Nàng nói là công chúa có hài tử?
- Đúng vậy.
- Phụ thân đứa bé là?
- Nếu như ta đoán không sai thì là Lưu Vân bá tước.
- Trời ạ! Thế giới này quá điên cuồng!
Trong lúc gặp lại người yêu, Á Lịch Sơn Đại đã nghe được một tin tức động trời.
Tin tức này làm cho hắn cảm thấy đau đầu.
Đương nhiên hắn tin tưởng sau khi từ A Tư Mạn trở về, đầu nhi còn đau đầu hơn cả hắn.
Không ngừng cày cấy, không ngừng gieo, không ngừng thu hoạch, được mùa là niềm vui sướng hạnh phúc của nông phu. Còn đối với nam nhân thì lại là phiền toái vô cùng.
______________________________________
Tiếng đập cửa dồn dập làm Mạc Qua đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Đưa tay lau nước miệng trên khóe miệng, một cước đá bay chăn mền, Mạc Qua oán hận nói.
- Hạ tham ưu, nếu quân tình khẩn cấp của ngươi không thể làm cho ta hài lòng thì xem lão tử xử ngươi như thế nào!
Mới vừa rồi lão quang côn này còn đang trong mộng cưới vợ, vừa mới hoàn thành bái thiên địa ôm nữ nhân của mình vào động phòng, đang chuẩn bị hưởng thụ một khắc xuân tiêu trị giá ngàn vàng thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa làm hắn tỉnh giấc mộng. Sau khi tỉnh mộng, một cây trường thương vẫn dựng đứng cho nên trong lòng Mạc Qua tràn đầy tức giận.
- Lăn tới đây!
Hạ tham mưu vội vàng đẩy cửa bước vào.
- Báo cáo sư trưởng, mười phút trước ở phía nam pháo đài Tây Đặc truyền tới tiếng nổ mạnh, cũng có hỏa quang bốc lên.
Mạc Qua nghe vậy nhướng mày.
- Có biết rõ nơi phát sinh nổ mạnh không?
- Căn cứ bản đồ suy đoàn, tiếng nổ mạnh phát sinh bên trong Uy Nhĩ hành tình thuộc lãnh thổ Tây Tư vương quốc, cách biên cảnh đế quốc chừng hơn 10 dặm, tại vùng núi Đinh Lạc sơn. Lính trinh sát phát hiện thanh âm tiếng nổ này rất tương tự thanh âm Lạc Phu Tạo!
Mạc Qua rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Tiếng nổ mạnh như vậy từ phương xa truyền đến vẫn còn có thể nghe rõ, không có hơn 10 miếng Lạc Phu Tạo thì khó có khả năng đạt hiệu quả như vậy. Mà theo hắn biết Hộ quốc quân tại Tây Tư cảnh nội được trang bị một ít Lạc Phu Tạo. Bọn họ rất quý trọng loại vũ khí mới này còn hơn mạng sống của mình, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì khó có khả năng tạo thành động tĩnh lớn như vậy.
- Xem ra bên Tây Tư có động tĩnh lớn!
Mạc Qua kích động từ trên giường nhảy xuống.
Tin tức chiến tranh đối với kẻ cuồng chiến này mà nói giống như một mảnh xuân dược. Sau khi ăn hết, cả thế giới này đột nhiên trở nên gợi cảm hơn.
Mạc Qua hai mắt tỏa sáng, cầm quần áo mặc lên người rồi đi tới bên cạnh Hạ tham mưu, vỗ vỗ vào bả vai hắn.
- Tiểu tử làm không tồi! Đi. Theo ta đi gặp công chúa!
Xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh cũng làm Na Á bừng tỉnh.
Nàng đứng lên, đốt sáng ngọn đèn bên trong phòng sau đó đi tới trước giường, cúi xuống, ôm lấy hài tử đang ngủ say ở trong chăn mền.
Tiếng động bên ngoài hiển nhiên không có làm kinh động tới tiểu tử này.
- Như vậy mà tiểu tử này còn ngủ được!
Na Á cười khổ, khẽ nựng khuôn mặt tiểu hài tử.
Từ lúc tiểu tử này bắt đầu sinh ra, Na Á càng ngày càng thêm kiên định.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hài tử, sợ tiểu tử kia giật mình tỉnh giấc không thấy mình sẽ khóc to lên.
Linh Lung từng đưa ra yêu cầu được chăm sóc hài tử nhưng Na Á cự tuyệt.
Hài tử sinh ra không chỉ đem tới hạnh phúc thật lớn cho Na Á mà còn cho nàng trải nghiệm tình mẫu tử.
Mẫu thân không thể rời khỏi hài tử. Chỉ cần nó có thể được ngủ an ổn, nàng tình nguyện cả đêm không ngủ canh giữ ở trước giường. Trong lòng nàng tràn ngập tình yêu thương đủ để cho nàng vì hài tử này mà đối mặt với mọi cực khổ của thế gian.
Sự thống khổ, mê mang, ủy khuất cùng mất mát ở trong lòng nàng đều hóa thành mây khói sau khi tiếng khóc chào đời của tiểu hài tử kia cất lên. Có hắn nàng có được cả thế giới, việc hài tử của nàng được sinh ra làm cho cuộc sống của nàng tràn đầy hạnh phúc.
Linh Lung đẩy cửa phòng đi vào.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Na Á ngẩng đầu hỏi.
- Bây giờ còn không rõ ràng lắm. Các trạm gác đều do Mạc Qua tướng quân an bài, ta nghĩ hắn sẽ nhanh chống truyền tin đến. Tiểu thiếu gia không bị hoảng sợ chứ?
Linh Lung vừa nói vừa đi tới phía trước giường.
- Tiểu oan gia này chỉ biết hành hạ ta thôi!
Na Á cười nói.
- Cái này cũng tốt. Hai oan gia một lớn một nhỏ.
Linh Lung bĩu môi.
- Công chúa, cuộc sống của người khổ sở quá!
Na Á mặt ửng hồng nói.
- Đừng nói bậy. Thay ta trông nó trong chốc lát, ta đi ra ngoài xem một chút.
Nhìn bóng lưng Na Á, vành mắt Linh Lung không khỏi đỏ lên.
- Công chúa, ngươi vì hắn mà nhận hết mọi ủy khuất, trong lòng Linh Lung cảm thấy rất khó chịu!
Khi Mạc Qua tới phòng hội nghị, Na Á công chúa đang chăm chú nhìn lên bản đồ quân sự thật lớn ở trên tường.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Na Á công chúa sau khi tiến vào pháo đài Tây Đặc.
Ở hội nghị quân sự ngày hôm qua, Á Lịch Sơn Đại từ Phổ Lí Tắc Lợi thành chạy tới đây quan sát pháo đài Tây Đặc. Công chúa Na Á vẫn dưỡng bệnh không ra, Á Lịch Sơn Đại triệu tập hội nghị quân sự. Trong hội nghị lần này Á Lịch Sơn Đại đại biểu Lưu Vân chính thức trao quyền phòng thủ pháo đài Tây Đặc cho Na Á công chúa. Thiết nhị sư, Thiết Tam sư cũng tạm thời do nàng phụ trách chỉ huy.
Làm như vậy chẳng khác nào đem đại bộ phận quyền chỉ huy Hắc Ưng quân đoàn cho công chúa Na Á. Ba sư trưởng đều cảm thấy hoang mang nhưng khi bọn hắn hỏi nhỏ Á Lịch Sơn Đại thì Á Lịch Sơn Đại chỉ nói một câu: Tất cả theo quyết định của đầu nhi mà không hề giải thích thêm điều gì. Ba vị sư trưởng không thể làm gì hơn khác là chấp hành mệnh lệnh. Tam sư của Mạc Qua cũng căn cứ an bài của Á Lịch Sơn Đại mà tiến nhập vào trận địa phòng ngự của Á Lịch Sơn Đại.
- Mạc Qua ra mắt công chúa điện hạ. Quân tình khẩn cấp, xin thứ lỗi cho ta đêm khuya quấy rầy!
Công chúa xoay người nói.
- Tướng quân miễn lễ. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Lính trinh sát báo cáo phía nam pháo đài Tây Đặc có phát sinh nổ mạnh, hỏa quang chiếu sáng nửa bầu trời. Chúng ta sơ bộ nhận định tiếng nổ mạnh phát ra ở vùng núi Lạc Đinh sơn của Uy Nhĩ hành tỉnh.
Na Á tìm kiếm Lạc Đinh sơn trên bản đồ.
- Chỉ cách biên giới nước ta mấy nghìn thước. Mạc Qua tướng qua nhận định gì về vụ nổ này?
Na Á hỏi.
- Sau khi chủ lực của Huyết thần giáo tiến vào chiến trường A Tư Mạn, chiến sự tại lãnh thổ Tây Tư càng ngày càng ít. Thế công của Hộ quốc quân phát triển thuận lợi. Đồng thời lực lượng của Huyết thần giáo tại Uy Nhĩ hành tỉnh cũng bị đả kích trầm trọng bởi quân đội viễn chinh của Thú nhân đế quốc cùng Hắc ưng kỵ binh sự. Theo đạo lý này, chỗ này không nên có chiến sự bộc phát mới đúng.
Mạc Qua phân tích.
Na Á gật đầu.
- Thế giải thích thế nào về chuyện này?
- Căn cứ tin tình huống báo cáo của lính trinh sát, thanh âm vụ nổ này cực kì tương tự tiếng nổ của Lạc Phu Tạo. Hơn nữa ít nhất phải có 10 miếng Lạc Phu Tạo mới có thể sinh ra uy lực như vậy.
- Lạc Phu Tạo?
Na Á giật mình hỏi.
- Ý của tướng quân là vụ nổ mạnh này là do quân đội của chúng ta làm ra, để cảnh báo chúng ta?
- Bẩm công chúa. Theo ta được biết thì Tây Tư Hộ quốc quân cũng có trang bị một ít Lạc Phu Tạo. Căn cứ tình hình trước mắt mà phân tích thì có thể là sau khi Hộ quốc quân đụng phải quân đội Huyết thần giáo, không cách nào xuyên qua biên cảnh để mang tin tức tình báo tới pháo đài Tây Đặc nên tạo ra vụ nổ lớn này ở biên cảnh.
- Nói như vậy vụ nổ mạnh này là do đơn vị quân đội ở Tây Tư muốn truyền lại tin tức gì đó cho pháo đài Tây Đặc.
Ánh mắt Na A ngưng trọng, gật đầu rồi hỏi tiếp.
- Rốt cuộc bọn họ gặp dạng địch nhân gì có thể khiến cho bọn họ ở trong khoảng cách gần như vậy cũng không thể vượt qua biên cảnh hướng chúng ta cầu viện? Chẳng lẽ ở Tây Tư, Huyết thần giáo còn bộ đội chủ lực?
- Điện hạ. Không thể dùng lẽ thường suy đoán Huyết thần giáo!
Mạc Qua nói.
- Bọn họ nắm giữ thủ đoạn tà ác, có thể dễ dàng đem người bình thường chế tạo thành công cụ giết người chịu sự khống chế của bọn họ. Một năm nay, đầu tiên là Huyết Y sứ giả, sau đó là vô số hành thi, tiếp theo là Huyết Ma, Huyết Thú. So với tốc độ chiêu mộ binh lính của loài người thì nhanh hơn nhiều! Mặc dù biểu hiện cho thấy bọn họ đã mang tất cả lực lượng đổ vào chiến trường A Tư Mạn nhưng ai cũng không thể cam đoan lúc này bọn họ có tổ chức được một chi quân đội quái vật cường đại hay không.
- Mạc Qua tướng quân nói có lý!
Na Á nhìn bản đồ, thản nhiên nói.
- Đầu nhi các ngươi đem Huyết thần giáo chơi đùa. Nếu như ta là chủ soái quân đội Huyết thần giáo, ta nhất định hướng tới Hắc Ưng quân đoàn ở Phổ Lí Tắc Lợi thành.
- Điện hạ. Ta đã hạ lệnh cho quan binh nhị sư tăng cường cảnh giới, đồng thời phía trinh sát binh tới biên cảnh. Á Lịch Sơn Đại tướng quân cùng sư trưởng Thiết Nhất sư, Tam sư đều tập trung ở pháo đài. Có cần thông báo cho bọn họ không?
- Quân tình khẩn cấp, thống báo cho bọn họ tới phòng hội nghị đi!
Đế quốc lịch ngày mùng 5 tháng 1 năm 754, vào lúc rạng sáng, lần đầu tiên hội nghị tác chiến đầu tiên được triệu tập khẩn cấp tại phòng hội nghị của Hỏa Phượng quân đoàn.
Thm gia hội nghị lần này ngoại trừ quan quân cấp sư trưởng của Hỏa Phượng quân đoàn, còn có Tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại của Hắc Ưng quân đoàn cùng sư trưởng Thiết nhất sư, Thiết Nhị sư, Tam sư.
Lần hội nghị này Na Á chính thức tuyên bố khởi động hệ thống phòng ngự của tam trấn Tây Đặc, Thiên Phong, Lạc Duy, toàn bộ quân trấn thủ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hán Nặc cùng Tra Lý lập tức lên đường trở về khu vực phòng ngự. Mạc Qua thì dẫn quan binh Thiết Nhị Sư tiến hành kiểm tra lần cuối công sự phòng ngự của pháo đài.
Sáng sớm, khi Á Lịch Sơn Đại quay lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, Na Á tự mình đưa tiễn hắn ra tận cửa.
Hai người đi ở phía trước, bọn hộ vệ theo sát phía xa xa.
Đi ở bên canh công chúa Na Á, trong lòng Á Lịch Sơn Đại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác thức tỉnh. Hai năm trước hắn vẫn là một truyền lệnh binh đi theo Na Á công chúa. Nàng thậm chí còn không biết tới tên của hắn.
Hai năm sau hắn lại sóng vai đứng cùng nàng. Thậm chí còn đại biểu Lưu Vân ra lệnh cho nàng.
Thời gian hai năm thay đổi tất cả mọi thứ.
Á Lịch Sơn Đại còn nhớ rõ, công chúa đế quốc từng là một người coi trời bằng vung, thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng. Ông trời cho nàng tài hoa, làm cho nàng hô phong hoán vũ tại quân đội đế quốc, trở thành nữ thần không thể xâm phạm trong mắt những quân nhân trẻ tuổi của đế quốc. Mọi người đều si mê nàng. Nhưng Á Lịch Sơn Đại lại rất tỉnh táo. Trong mắt hắn, quân đội đế quốc đã là cỗ xe ngựa rách nát không thể điều khiển, mà công chúa thiên tài này có thể điều khiển làm cho cỗ xe ngựa tạm thời không hỏng. Nhưng không cách nào làm cho nó tiến xa hơn được trên con đường chiến tranh.
Lưu Vân xuất hiện, Hắc Ưng quật khởi đã làm cho công chúa té từ trên xe ngựa xuống.
Hỏa Phượng quân đoàn xuất hiện. Xem ra công chúa không cam lòng thất bại, muốn phân cao thấp với Hắc Ưng. Nhưng Á Lịch Sơn Đại biết công chúa đã tự cảnh tỉnh mình, hơn nữa còn chịu học tập Lưu Vân cùng Hắc Ưng. Cho nên trong quá trình Hỏa Phượng quân đoàn kiến thiết, Á Lịch Sơn Đại đã từng vô tư trợ giúp. Trong Đại hành sơn, tranh đấu giữa Hắc Ưng Đặc chiến đại đội cùng Hỏa Phượng quân đoàn càng làm cho Á Lịch Sơn Đại biết được tâm sự của Na Á. Nàng không hy sinh Lưu Vân bởi vì sự kiêu ngạo. Nàng khiến Hắc Ưng thất bại vì nàng hi vọng Hỏa Phượng quân đoàn có thể cho Hắc Ưng một chút áp lực.
- Hắn không có ở trong Phổ Lí Tắc Lợi thành sao?
Na Á rốt cuộc lên tiếng hỏi.
Á Lịch Sơn Đại không khỏi cười khổ.
- Tại sao công chúa điện hạ lại hỏi như vậy chứ?
- Nếu như hắn ở đó. Trước lúc đại chiến nổ ra sẽ giao ba sư đoàn của Hắc Ưng cho ta sao?
Ná Á hỏi ngược lại.
Á Lịch Sơn Đại khẽ thở dài.
- Trước khi hắn đi, ta từng hỏi hắn nếu có chiến sự bộc phát thì nên ứng phó như thế nào. Hắn nói có ngươi ở đây, hắn yên tâm cho nên ta đem ba sư đoàn của Hắc Ưng giao cho ngươi!
Na Á nghe vậy,thân thể khẽ run lên.
- Ngươi sớm đoán được quân đội Huyết thần giáo sẽ động thủ với Hắc Ưng?
Á Lịch Sơn Đại lắc đầu.
- Pháo đài Tây Đặc thật ra được xây dựng để nhắm vào Thú nhân đế quốc. Các loại dấu hiệu cho thấy Minh Lạc đã thành công khống chế Thú nhân đế quốc. Mà Thú nhân đế quốc cũng vì hắn xuất hiện mà đã có sự biến đổi lớn. Minh Lạc vẫn coi đầu nhi là đối thủ của hắn cho nên chúng ta lo lắng sau khi chiến tranh với Huyết thần giáo kết thúc hắn sẽ động thủ với Hắc Ưng quân đoàn. Cho nên xây dựng pháo đài Tây Đặc. Không nghĩ tới đối thủ đầu tiên lại là quân đội Huyết thần giáo.
- Xem ra ngươi rất hiểu hắn!
Na Á cười khổ nói. Nam nhân này dường như lúc nào cũng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, bị mọi người nhòm ngó. Biểu hiện của Thú nhân viễn chinh quân trong trận chiến với Huyết thân giáo đã khiến cho một cường đại đế quốc quật khởi. Mà Lưu Vân lại trở thành mục tiêu của bọn họ, Na Á không thể không lo lắng cho hắn.
Á Lịch Sơn Đại bất đắc dĩ nhún vai.
- Hắn rất ưu tú, không có biện pháp! Điện hạ cần phải giúp hắn! Ngươi đừng nhìn hắn bình thường sống rất ung dung thoải mái, thật ra hắn là đối tượng nhắm tới của nhiều người. Cũng chỉ có ngươi mới có khả năng giúp hắn!
Mặt Na Á trắng bệch, không còn chút máu, liếc mắt nhìn Á Lịch Sơn Đại.
- Ngươi nói cho ta biết hiện tại hắn đang ở đâu?
- Hắn dẫn Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đi tới A Tư Mạn đế quốc. Huyết thần giáo đánh tới, A Tư Mạn đế quốc gặp họa mất nước. Hắn không thể không dẫn quân chi viện.
Á Lịch Sơn Đại không hề dấu giếm nữa mà đem hành tung của Lưu Vân nói ra.
Kế tiếp Á Lịch Sơn Đại kể lại tình huống cho Na Á. Vừa phân tích ở góc độ chiến lược cho thấy hành động của Lưu Vân có ý nghĩa quan trọng thế nào, việc A Tư Mạn bị diệt quốc có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng ra sao, làm cho hành động của Lưu Vân có vẻ hợp tình hợp lý.
- Đúng vậy. Ngoại trừ những điều này ta còn nghe nói hoàng hậu A Tư Mạn xinh đẹp tuyệt luân!
Cuối cùng Na Á lạnh lùng bổ sung một câu. Nhất thời làm cho mọi cố gắng giải thích của Á Lịch Sơn Đại thành công cốc.
- Thật sự là nhất châm kiến huyết!
Trong lòng Á Lịch Sơn Đại thầm than.
- Điện hạ, đầu nhi tuyệt đối chẳng phải là loại người không biết coi trọng nặng nhẹ….
- Được rồi, ngươi không cần giải thích cho hắn. Cho dù hắn làm gì cũng không có quan hệ gì tới ta.
Na Á cắt đứt lời của hắn.
- Được rồi, Huyết thần giáo đã đem toàn bộ chủ lực tập trung ở chiến trường Tây Tư, bọn họ lấy lực lượng gì tấn công chúng ta chứ?
Á Lịch Sơn Đại nghiêm sắc mặt.
- Điện hạ, đây mới là chuyện khiến ta lo nhất.
- Sao?
- Ta có chuyện phải nói cho điện hạ biết. 1000 năm trước Huyết thần giáo đã đánh một trận lưỡng bại câu thương với các chủng tộc trên đại lục. Từ đó về sau bọn chúng phải ẩn nấp, chậm rãi khôi phục lực lượng. Mà các tộc mặc dù nguyên khí đại thương nhưng các chủng tộc cường hãn như Long tộc, Tinh linh tộc vẫn chưa buông bỏ thanh trừ thế lực Huyết thần giáo còn sót lại. Hơn nữa trong các tộc còn lưu lại một truyền thuyết: 1000 năm sau khi Huyết thần giáo xuất hiện trên đại lục sẽ có một người có toàn hệ thể chất đứng ra suất lĩnh các chủng tộc trên đại lục diệt trừ hoàn toàn Huyết thần giáo. Đầu nhi là người mang sứ mạng này. Hai năm trước tinh linh tộc đã xác định thân phận của hắn. Tiếp theo lực lượng của Long tộc, Tinh linh tộc, Ải nhân tộc bởi vì vậy mà tập hợp ở bên cạnh hắn. Hai năm nay đầu nhi đã mấy lần bị Huyết thần giáo tập kích, may mắn mà có thể thành công thoát hiểm.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Na Á cảm thấy khó tiếp nhận chuyện này.
- Mới đầu ta cũng không tin tưởng. Nhưng chuyện xảy ra mấy năm nay đối với đầu nhi làm người ta không cách nào không tin. Nếu như hắn không phải người trong truyền thuyết kia, đưa mắt nhìn khắp đại lục, còn có thể có ai gánh trách nhiệm này chứ? Ta nghĩ không có người nào làm tốt hơn hắn. Trận chiến này là trận chiến không thể tránh khỏi đối với các chủng tộc trên đại lục. Cho dù tinh linh tộc chỉ lợi dụng đầu nhi nhưng có vài chủng tộc trợ giúp, chúng ta cũng phải thỏa hiệp.
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói. Ở sâu trong lòng hắn không tiếp thụ cái gọi là ngàn năm truyền thuyết. Thậm chí hắn cảm giác được Hỏa Vũ trưởng lão kia là kẻ lừa đảo, hoàn toàn đem đầu nhi là khẩu hỏa thương của hắn. Nếu như Lưu Vân biểu hiện kém cỏi thì hắn có thể tùy thời đổi người. Chỉ là Lưu Vân lại nhanh chóng quật khởi làm cho hắn cảm giác được khẩu hỏa thương này càng ngày càng sử dụng thuận tay, cũng không muốn thay đổi.
- Xem ra mấy năm nay hắn rất khổ.
Trong tâm Na Á cảm thấy đau đớn.
- Đúng vậy. Mọi người đều thấy Lưu Vân bá tước vinh quang. Nhưng có mấy người biết hắn đã trải qua những khó khăn gian khổ như thế nào?
Á Lịch Sơn Đại khẽ thở dài.
Na Á trầm mặc.
Á Lịch Sơn Đại nói,làm gợi nên tâm sự của nàng. Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện xảy ra sau khi Lưu Vân đi vào đế quốc. Cũng nhớ tới mình đã từng hiểu lầm hắn, tuyệt tình với hắn như thế nào.
Khắc sâu trong trí nhớ của nàng là hai người phụ nữ vẫn kiên định đứng ở bên hắn, chia sẻ mưa gió với hắn----Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi.
Na Á hiểu được chính sự cao ngạo lạnh lùng làm cho nàng rời xa khỏi cuộc sống của Lưu Vân. Nàng rốt cuộc hiểu được lòng mình khi đem mối tình kia ký thác trên người hắn. Nhưng hiểu lầm giữa bọn họ đã bị năm tháng tạo thành một khoảng trống thật lớn.
- Công chúa điện hạ xin dừng bước.
Á Lịch Sơn Đại cảm thấy không khí có chút nặng nề, vội nói lời từ biệt với Na Á. Quan hệ mập mờ giữa công chúa cùng đầu nhi làm cho hắn thấy đau đầu mỗi khi nghĩ tới.
- Được rồi. Đưa tới đây thôi. Chiến sự sắp xảy ra, đi đường sẽ không an toàn, để ta phái một thị vệ hộ tống tướng quân trở về thành đi!
Na Á nói xong phất tay về phía sau.
Một cô gái trẻ tuổi mặc chiến giáp màu trắng ở phía sau Na Á nhanh chóng bước ra, đi về phía Á Lịch Sơn Đại.
- Đại Phù Ny, sau khi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành thì không cần trở về. Hảo hảo chiếu cố thật tốt cho tướng quân là được!
Na Á xoay người mỉm cười nói với cô gái.
- Rõ, quân Doanh trưởng!
Cô gái mỉm cười gật đầu, trong mắt chợp động lệ quang.
Á Lịch Sơn Đại si ngốc nhìn thân ảnh xinh đẹp đang đi về phía mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Gặp Đại Phù Ny ở chỗ này, giải thích duy nhất chính là Na Á công chúa cố tình thành toàn cho bọn họ, làm cho hai người không phải mang nỗi khổ tương tư do chiến tranh mang lại.
Đối với Na Á mà nói có thể làm được điều đó là một điều rất đáng quý bởi vì người làm tướng tối kị chuyện tư tình nam nữ.
Đối với Á Lịch Sơn Đại mà nói, đây là yêu cầu mà hắn không cách nào cự tuyệt, cho dù có vi phạm nội quy quân đội.
Hắn cố gắng mở miệng muốn nói lời cám ơn với công chúa nhưng lại không nói nên lời.
Có đôi lúc nhiều lời chỉ thừa thãi. Tâm cùng tâm trao đổi, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
Từ trong ánh mắt của Na Á, Á Lịch Sơn Đại nhìn thấy nàng đang chúc phúc đối với bọn họ, còn có sự vui mừng của nàng khi thành toàn cho hai người. Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cảm kích để thể hiện.
Hắn tin tưởng đã có rất nhiều việc xảy ra với công chúa, làm cho nàng trở thành một nữ nhân có tình cảm.
- Hai vị trân trọng!
Hai người thì hạnh phúc, còn một người thì đang nhấm nháp chén rượu đắng.
Na Á xoay người rời đi.
Hai người hạnh phúc đứng cùng một chỗ, ôm nhau, lẳng lặng đưa mắt nhìn thân ảnh xinh đẹp cô độc đang rời đi.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Đại Phù Ny ngửa mặt nhìn người yêu mình đang thất thần, nhẹ giọng hỏi.
- Ta đột nhiên nhớ tới một câu nói. Mỹ nhân là do thời gian điêu khắc ra. Hôm nay ta thấy công chúa thật xinh đẹp!
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói.
- Đáng tiếc vẻ đẹp của nàng không người nào thưởng thức, chỉ có thể là một bức điêu linh cô độc.
Nữ nhân rất hiểu lòng nhau. Thanh âm Đại Phù Ny có chút buồn bã.
- Thời gian trôi qua không cách nào quay lại. Đã trôi qua rất khó tìm lại được. Ta rất may mắn vì có nàng!
Á Lịch Sơn Đại cảm thấy bản thân rất may mắn, cũng không khỏi lấy làm tiếc cho công chúa.
- Cả đời chúng ta cũng không báo đáp được ân tình của Lưu Vân bá tước cùng công chúa. Ta thật sự hy vọng bọn họ có thể có kết cục tốt đẹp!
- Được rồi, công chúa đã xảy ra chuyện gì mà làm nàng có biến hóa lớn như vậy?
Á Lịch Sơn Đại hỏi.
- Nàng đã làm mẹ.
- Á. Trời ạ. Nàng nói là công chúa có hài tử?
- Đúng vậy.
- Phụ thân đứa bé là?
- Nếu như ta đoán không sai thì là Lưu Vân bá tước.
- Trời ạ! Thế giới này quá điên cuồng!
Trong lúc gặp lại người yêu, Á Lịch Sơn Đại đã nghe được một tin tức động trời.
Tin tức này làm cho hắn cảm thấy đau đầu.
Đương nhiên hắn tin tưởng sau khi từ A Tư Mạn trở về, đầu nhi còn đau đầu hơn cả hắn.
Không ngừng cày cấy, không ngừng gieo, không ngừng thu hoạch, được mùa là niềm vui sướng hạnh phúc của nông phu. Còn đối với nam nhân thì lại là phiền toái vô cùng.
______________________________________
/372
|