Khi Lưu Vân về đến nhà, Viêm Thiên đã ở trong phủ chờ hắn.
Thủy Linh Nhi sau khi đưa đồ uống lên cho Viêm Thiên liền rời khỏi phòng để cho phụ tử hai người trò chuyện với nhau. Mặc dù đang ở cùng một thành thị nhưng bình thường hai người luôn bề bộn với nhiều việc nên rất hiếm khi có thời gian ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau.
- Bọn họ đã xuất phát?
Viêm Thiên hỏi.
Lưu Vân gật đầu.
- Long trời lở đất. Ngươi đột nhiên ra tay như vậy sợ là sẽ tạo thành sóng gió rất lớn! Làm như vậy có thể quá bộc lộ tài năng hay không?
Viêm Thiên bất đắc dĩ nhìn Lưu Vân, lão cảm giác đứa con trai này làm việc càng ngày càng quyết đoán hơn. Lúc lão tuổi còn trẻ cũng không có khí phách cùng đảm luợc như vậy.
- Phụ thân, người biết ta không phải là kẻ thích chịu thiệt thòi. Đến giờ con giấu diếm mũi nhọn thì người khác sẽ nghĩ ta là khúc củi?
Lưu Vân cười.
- Hơn nữa lúc này ta muốn một trận thắng lớn để cấp cho những binh lính Hắc Ưng quân đoàn đã tử nạn.
- Nhưng Kỵ binh sư sẽ làm cho Huyết thần giáo cùng Thú nhân tập trung toàn bộ sự chú ý lên người ngươi. A Tư Mạn có phản ứng như thế nào cũng chưa rõ ràng.
Viêm Thiên vẫn có chút lo lắng.
- Ta đang đánh một ván bài, không tới lúc cuối cùng sẽ không lộ ra con át chủ bài trong tay.
Lưu Vân nói nhỏ bên tai Viêm Thiên trong chốc lát.
Lông mày đang nhíu chặt của Viêm Thiên dần dần giãn ra:
- Nếu là như thế, ta an tâm!
Lưu Vân lại nói tiếp:
- Huyết thần giáo bức ta lộ thanh kiếm ra ánh sáng. Nhìn tình thế trước mắt, một kiếm này đam ra có ba chỗ tốt. Một là có thể làm cho cổ vũ cho mọi người, chẳng hạn làm an lòng Thú nhân; Hai là có thể làm cho trái tim địch nhân băng giá, tỷ như Huyết thần giáo; Ba là có thể cấp hy vọng cho những người đang ở khốn cảnh, tỉ như Lâm Mị hoàng hậu.
Viêm Thiên bưng đồ uống lên uống:
- Nếu như Huyết thần giáo toàn lực phát động tiến công Hỏa Vân thì ngươi có thể chống lại không?
- Tuyệt đối không chống được!
- Khụ khụ!
Lưu Vân trả lời dứt khoát làm cho Viêm Thiên nhất thời bị sặc.
- Vậy ngươi….
Lưu Vân vỗ vỗ vào lưng Viêm Thiên rồi nói:
- Cha à, ta đương nhiên sẽ không làm một kẻ ngu xuẩn. Nếu là vũng nước đục thì phải kéo tất cả mọi người cùng nhau tiến vào!
- Không nên nói một chút lại dừng làm cho lòng ta không yên. Tiểu tử ngươi định làm gì bây giờ thì trực tiếp nói cho ta biết!
- Ta muốn đề nghị hoàng tử triệu tập hội nghị của các quốc gia trên đại lục, thành lập một chi liên quân cùng đối phó Huyết thần giáo!
Viêm Thiên nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Ý nghĩ của Lưu Vân đối với lão mà nói cực kì hấp dẫn. Căn cứ vào tục lệ đại lục, lúc mỗi nước đều gặp phải vấn đề cực kì khó khăn không thể giải quyết thì nước có quốc lực hùng mạnh nhất thường triệu tập hội của các quốc gia trên đại lục, cùng thương nghị biện pháp giải quyết. Một khi đề nghị của Lưu Vân thành công, điều này có nghĩa Hỏa Vân đế quốc đã lấy được vị trí của A Tư Mạn đế quốc, trở thành thủ lĩnh của cả đại lục, có được quyền lực lớn trong lịch sử đại lục. Một đế quốc cường đại là điều mà bao thế hệ Hỏa Vân đế quốc đều mơ ước, có thể tận mắt chứng kiến thời khắc vĩ đại nhất lịch sử này sẽ làm không biết bao nhiêu người kích động mà khóc.
- Cha, người làm sao vậy? Mở một cái hội nghị cũng khó khăn sao?
Lưu Vân hoang mang nhìn phụ thân đang suy nghĩ.
- Ta đang nghĩ một khi đề nghị này của ngươi được các quốc gia trên đại lục hưởng ứng, bệnh của Kiều Trì bệ hạ sẽ tốt hơn rất nhiều. Hiện tại ta đang lo lắng phản ứng của A Tư Mạn đế quốc.
- A Tư Mạn? Người không cần phải lo lắng vấn đề này. Sau khi đem họa Huyết thần giáo dẫn tới A Tư Mạn, bọn họ đã ngập đầu với công việc rồi!
Lưu Vân nở nụ cười đắc ý.
- Ngươi nắm chắc?
Viêm Thiên hỏi.
- Đương nhiên. A Tư Mạn mới thành lập Thiếu soái quân, thống soái là đồ đệ của ta. Nghe nói Lâm Mị hoàng hậu đối với hắn cũng không tệ.
- Còn các quốc gia khác?
- Tây Tư do Ngải Phật Sâm là hậu nhân hoàng tộc đại biểu, không cần phải lo lắng. Hi Lặc mặc dù lấy được ngôi vị hoàng đế nhưng không được các quốc gia trên đại lục tán thành. Hơn nữa hiện tại hắn hoàn toàn là con rối trong tay Huyết thần giáo. Về phần Thú nhân thì ta không rõ ràng lắm về việc Thú hoàng bị Minh Lạc cho uống mê thang gì, muốn làm gì. Nhưng Thú nhân mới bị Huyết thần giáo tấn công, hẳn là sẽ không đặt mình ở bên ngoài việc này. Nêu như ta lại để cho An Đông Ny hỏa thiêu trên mông bọn họ….. Về phần Tinh linh tộc cùng Long tộc đương nhiên sẽ không chút do dự mà ủng hộ ta.
Viêm Thiên nghe được bèn gật đầu. Lão rốt cuộc phát hiện chỗ siêu việt của Lưu Vân. Không phải là vận dụng quân đội mà là năng lực khống chế toàn cục cùng kế hoạch làm việc cẩn thận chu đáo.
- Tuy nhiên còn có việc phụ thân cần phải giúp ta.
- Cứ nói đi, ta cũng phải đem mấy đầu khớp xương già này hoạt động một chút.
Lưu Vân trầm ngâm trong chốc lát:
- Tình thế đại lục như vậy, thánh giai cường giả ở mỗi nước không thể nhàn rỗi như vậy chứ? Lần hội nghị này của các quốc gia trên đại lục, thỉnh bọn họ rời núi.
Viêm Thiên vẻ mặt mê mang:
- Ta luôn ở trong quân đội, mới đi vào hàng ngũ thánh giai cường giả không lâu, cũng rất ít khi gặp gỡ những người này. Nếu như do Lan Đặc kiếm thánh, Phỉ Lệ Ti kiếm thánh, hơn nưa lão Tạp cùng ta, bốn người cùng ra mặt thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều!
- Như vậy người cùng Lan Đặc kiếm thánh thương lượng đi. Tạp đại thúc cùng phu nhân của hắn trực tiếp ký tên lên thiếp mời là được.
- Tuy nhiên Vân nhi ngươi muốn những người này làm cái gì? Thánh giai cường giả không phải ngươi có thể sai bảo được. Nếu như tình thế đại lục còn chưa đến mức không thể vãn hồi thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng xen vào. Cho dù bọn họ muốn làm cái gì cũng là do chính bọn họ quyết định.
- Ta không nghĩ sẽ để cho bọn họ làm, chỉ muốn đem tất cả bọn họ đều đứng lên.
Lưu Vân cười nói.
Gió thổi vào cửa sổ làm vang lên những thanh âm, sắc trời cũng hôn ám rất nhiều.
Viêm Thiên đi tới trước cửa sổ.
- Trời mưa.
- Đêm nay hẳn là một đêm mưa gió.
Lưu Vân cởi áo khoác, khoác lên người phụ thân, sau đó cùng lão lẳng lặng đứng nhìn trời.
- Vân nhi, ta hy vọng ngươi giống như cái cây nọ, sau khi cơn mưa gió đi qua vẫn đứng cao như cũ.
Viêm Thiên đưa tay chỉ về cái cây trong viện.
Trong mưa gió, một gốc cây cổ thụ thản nhiên đứng thẳng, tựa hồ không hề quan tâm tới sự hành hạ của lão thiên.
- Ta sẽ như vậy.
Lưu Vân trầm giọng đáp.
“Kiếp trước ta có thể nắm chiến trường trong tay, nắm sinh tử của địch nhân ở trong tay. Kiếp này ta cũng có thể làm được giống như vậy!”
Một thanh âm vang lên trong lòng hắn.
Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi bưng thức ăn khuya đi vào trong phòng.
Hai nàng xuất hiện phá tan cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân, trong phòng tràn ngập sự ấm áp.
- Bá phụ, hai người ăn chút đồ này rồi tiếp tục nói chuyện!
Nhị nữ đặt thức ăn khuya lên bàn. Hoa Phi Lệ lên tiếng nói.
- Hai nha đầu các ngươi nên sửa các xưng hô đi. Chẳng lẽ ta không coi các ngươi là nữ nhi sao?
Viêm Thiên khoái trá đi tới trước bàn, nhìn nhị nữ nói. Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi đồng thời đỏ mặt.
Phát hiện ánh mắt Viêm Thiên nhìn về phía mình, Lưu Vân vội vàng nói:
- Hôn lễ bị trì hoãn do có quá nhiều chuyện! Phi nhi cùng Linh nhi có thể làm chứng!
- Lão tử còn chưa nói, ngươi sốt ruột cái gì?
Viêm Thiên cười lớn nói.
- Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta tìm một nơi an tĩnh để sống. Đến lúc đó ta mỗi ngày không có việc gì làm, được ôm mấy đứa cháu là tốt rồi.
- Chuyện này quả thật không thể trách chàng. Hai gã binh lính Hắc Ưng còn chưa có an táng, chúng ta chưa nghĩ tới việc cử hành hôn lễ. Ta cùng Linh nhi muội muội thương lượng với nhau, sẽ chờ sau khi chiến tranh chấm dứt. Đến lúc đó chúng ta nhất định tìm một địa phương tốt, tất cả mọi người cùng sống vui vẻ hòa thuận.
Hoa Phi Lệ liếc nhìn Lưu Vân, giúp hắn giảng hòa.
“Chỗ đẹp sao? Hoàng kim bờ biển ở A Tư Mạn kia thật không tồi!”
Trong đầu Lưu Vân chợt hiện lên dung nhan xinh đẹp của Hải Luân.
- Không biết nàng ta nhận được lá thư ấy sẽ có phản ứng gì? Nữ nhân này đến tột cùng là có lai lịch gì?
- Ngươi còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì, cũng ngồi xuống ăn đi!
Viêm Thiên vẫy tay gọi Lưu Vân.
Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi cùng cười nhìn Lưu Vân.
“Hai lão bà còn đang ở đây lại dám nghĩ nghĩ tới nữ nhân khác, ngươi đúng là kẻ chán cơm thèm phở!”
Lưu Vân thầm mắng trong lòng, đem ý nghĩ về Hoàng kim bờ biển ở trong đầu vứt đi.
Sau bữa cơm Lưu Vân muốn phụ thân ở lại trong nhà nhưng Viêm Thiên lại muốn quay lại học viện chỉ huy quân sự. Lão vội vã cùng Lan Đặc thương nghị chuyện thánh giai cường giả.
Lúc rời đi trời vẫn còn đang mưa.
Hoa Phi Lệ đưa dù tới, Viêm Thiên cười lắc đầu, xoay người đi trong mưa.
Khi đang định đưa cho Lưu Vân, Lưu Vân đã đi theo phụ thân ở dưới mưa, lắc đầu nhìn nàng nói một câu:
- Ta là người lính, cũng không có thói quen dùng những thứ này!
Nhìn phụ tử hai người đi trong mưa, Hoa Phi Lệ cảm thấy rất hạnh phúc.
- Ngải Phật Sâm cùng An Đông Ny đều đi tới Tây Tư, người không lo lắng?
- Phụ thân, ta hoài nghi bọn họ chính là hoài nghi chính bản thân mình. Huống chi ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đem bọn họ vĩnh viễn trói lại ở bên cạnh ta. Bọn họ tự khai sáng một bầu trời, thế giới của ta lại càng rộng lớn.
- Dùng người thì không nghi ngờ người là phong độ đại tướng. Chí ở nơi xa là lòng dạ nam nhân. Vân nhi, ta đối với ngươi càng ngày càng tin tưởng hơn.
Mưa gió càng lúc càng lớn. Mà sóng gió do Lưu Vân tạo nên lại chỉ mới bắt đầu.
Thủy Linh Nhi sau khi đưa đồ uống lên cho Viêm Thiên liền rời khỏi phòng để cho phụ tử hai người trò chuyện với nhau. Mặc dù đang ở cùng một thành thị nhưng bình thường hai người luôn bề bộn với nhiều việc nên rất hiếm khi có thời gian ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau.
- Bọn họ đã xuất phát?
Viêm Thiên hỏi.
Lưu Vân gật đầu.
- Long trời lở đất. Ngươi đột nhiên ra tay như vậy sợ là sẽ tạo thành sóng gió rất lớn! Làm như vậy có thể quá bộc lộ tài năng hay không?
Viêm Thiên bất đắc dĩ nhìn Lưu Vân, lão cảm giác đứa con trai này làm việc càng ngày càng quyết đoán hơn. Lúc lão tuổi còn trẻ cũng không có khí phách cùng đảm luợc như vậy.
- Phụ thân, người biết ta không phải là kẻ thích chịu thiệt thòi. Đến giờ con giấu diếm mũi nhọn thì người khác sẽ nghĩ ta là khúc củi?
Lưu Vân cười.
- Hơn nữa lúc này ta muốn một trận thắng lớn để cấp cho những binh lính Hắc Ưng quân đoàn đã tử nạn.
- Nhưng Kỵ binh sư sẽ làm cho Huyết thần giáo cùng Thú nhân tập trung toàn bộ sự chú ý lên người ngươi. A Tư Mạn có phản ứng như thế nào cũng chưa rõ ràng.
Viêm Thiên vẫn có chút lo lắng.
- Ta đang đánh một ván bài, không tới lúc cuối cùng sẽ không lộ ra con át chủ bài trong tay.
Lưu Vân nói nhỏ bên tai Viêm Thiên trong chốc lát.
Lông mày đang nhíu chặt của Viêm Thiên dần dần giãn ra:
- Nếu là như thế, ta an tâm!
Lưu Vân lại nói tiếp:
- Huyết thần giáo bức ta lộ thanh kiếm ra ánh sáng. Nhìn tình thế trước mắt, một kiếm này đam ra có ba chỗ tốt. Một là có thể làm cho cổ vũ cho mọi người, chẳng hạn làm an lòng Thú nhân; Hai là có thể làm cho trái tim địch nhân băng giá, tỷ như Huyết thần giáo; Ba là có thể cấp hy vọng cho những người đang ở khốn cảnh, tỉ như Lâm Mị hoàng hậu.
Viêm Thiên bưng đồ uống lên uống:
- Nếu như Huyết thần giáo toàn lực phát động tiến công Hỏa Vân thì ngươi có thể chống lại không?
- Tuyệt đối không chống được!
- Khụ khụ!
Lưu Vân trả lời dứt khoát làm cho Viêm Thiên nhất thời bị sặc.
- Vậy ngươi….
Lưu Vân vỗ vỗ vào lưng Viêm Thiên rồi nói:
- Cha à, ta đương nhiên sẽ không làm một kẻ ngu xuẩn. Nếu là vũng nước đục thì phải kéo tất cả mọi người cùng nhau tiến vào!
- Không nên nói một chút lại dừng làm cho lòng ta không yên. Tiểu tử ngươi định làm gì bây giờ thì trực tiếp nói cho ta biết!
- Ta muốn đề nghị hoàng tử triệu tập hội nghị của các quốc gia trên đại lục, thành lập một chi liên quân cùng đối phó Huyết thần giáo!
Viêm Thiên nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Ý nghĩ của Lưu Vân đối với lão mà nói cực kì hấp dẫn. Căn cứ vào tục lệ đại lục, lúc mỗi nước đều gặp phải vấn đề cực kì khó khăn không thể giải quyết thì nước có quốc lực hùng mạnh nhất thường triệu tập hội của các quốc gia trên đại lục, cùng thương nghị biện pháp giải quyết. Một khi đề nghị của Lưu Vân thành công, điều này có nghĩa Hỏa Vân đế quốc đã lấy được vị trí của A Tư Mạn đế quốc, trở thành thủ lĩnh của cả đại lục, có được quyền lực lớn trong lịch sử đại lục. Một đế quốc cường đại là điều mà bao thế hệ Hỏa Vân đế quốc đều mơ ước, có thể tận mắt chứng kiến thời khắc vĩ đại nhất lịch sử này sẽ làm không biết bao nhiêu người kích động mà khóc.
- Cha, người làm sao vậy? Mở một cái hội nghị cũng khó khăn sao?
Lưu Vân hoang mang nhìn phụ thân đang suy nghĩ.
- Ta đang nghĩ một khi đề nghị này của ngươi được các quốc gia trên đại lục hưởng ứng, bệnh của Kiều Trì bệ hạ sẽ tốt hơn rất nhiều. Hiện tại ta đang lo lắng phản ứng của A Tư Mạn đế quốc.
- A Tư Mạn? Người không cần phải lo lắng vấn đề này. Sau khi đem họa Huyết thần giáo dẫn tới A Tư Mạn, bọn họ đã ngập đầu với công việc rồi!
Lưu Vân nở nụ cười đắc ý.
- Ngươi nắm chắc?
Viêm Thiên hỏi.
- Đương nhiên. A Tư Mạn mới thành lập Thiếu soái quân, thống soái là đồ đệ của ta. Nghe nói Lâm Mị hoàng hậu đối với hắn cũng không tệ.
- Còn các quốc gia khác?
- Tây Tư do Ngải Phật Sâm là hậu nhân hoàng tộc đại biểu, không cần phải lo lắng. Hi Lặc mặc dù lấy được ngôi vị hoàng đế nhưng không được các quốc gia trên đại lục tán thành. Hơn nữa hiện tại hắn hoàn toàn là con rối trong tay Huyết thần giáo. Về phần Thú nhân thì ta không rõ ràng lắm về việc Thú hoàng bị Minh Lạc cho uống mê thang gì, muốn làm gì. Nhưng Thú nhân mới bị Huyết thần giáo tấn công, hẳn là sẽ không đặt mình ở bên ngoài việc này. Nêu như ta lại để cho An Đông Ny hỏa thiêu trên mông bọn họ….. Về phần Tinh linh tộc cùng Long tộc đương nhiên sẽ không chút do dự mà ủng hộ ta.
Viêm Thiên nghe được bèn gật đầu. Lão rốt cuộc phát hiện chỗ siêu việt của Lưu Vân. Không phải là vận dụng quân đội mà là năng lực khống chế toàn cục cùng kế hoạch làm việc cẩn thận chu đáo.
- Tuy nhiên còn có việc phụ thân cần phải giúp ta.
- Cứ nói đi, ta cũng phải đem mấy đầu khớp xương già này hoạt động một chút.
Lưu Vân trầm ngâm trong chốc lát:
- Tình thế đại lục như vậy, thánh giai cường giả ở mỗi nước không thể nhàn rỗi như vậy chứ? Lần hội nghị này của các quốc gia trên đại lục, thỉnh bọn họ rời núi.
Viêm Thiên vẻ mặt mê mang:
- Ta luôn ở trong quân đội, mới đi vào hàng ngũ thánh giai cường giả không lâu, cũng rất ít khi gặp gỡ những người này. Nếu như do Lan Đặc kiếm thánh, Phỉ Lệ Ti kiếm thánh, hơn nưa lão Tạp cùng ta, bốn người cùng ra mặt thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều!
- Như vậy người cùng Lan Đặc kiếm thánh thương lượng đi. Tạp đại thúc cùng phu nhân của hắn trực tiếp ký tên lên thiếp mời là được.
- Tuy nhiên Vân nhi ngươi muốn những người này làm cái gì? Thánh giai cường giả không phải ngươi có thể sai bảo được. Nếu như tình thế đại lục còn chưa đến mức không thể vãn hồi thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng xen vào. Cho dù bọn họ muốn làm cái gì cũng là do chính bọn họ quyết định.
- Ta không nghĩ sẽ để cho bọn họ làm, chỉ muốn đem tất cả bọn họ đều đứng lên.
Lưu Vân cười nói.
Gió thổi vào cửa sổ làm vang lên những thanh âm, sắc trời cũng hôn ám rất nhiều.
Viêm Thiên đi tới trước cửa sổ.
- Trời mưa.
- Đêm nay hẳn là một đêm mưa gió.
Lưu Vân cởi áo khoác, khoác lên người phụ thân, sau đó cùng lão lẳng lặng đứng nhìn trời.
- Vân nhi, ta hy vọng ngươi giống như cái cây nọ, sau khi cơn mưa gió đi qua vẫn đứng cao như cũ.
Viêm Thiên đưa tay chỉ về cái cây trong viện.
Trong mưa gió, một gốc cây cổ thụ thản nhiên đứng thẳng, tựa hồ không hề quan tâm tới sự hành hạ của lão thiên.
- Ta sẽ như vậy.
Lưu Vân trầm giọng đáp.
“Kiếp trước ta có thể nắm chiến trường trong tay, nắm sinh tử của địch nhân ở trong tay. Kiếp này ta cũng có thể làm được giống như vậy!”
Một thanh âm vang lên trong lòng hắn.
Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi bưng thức ăn khuya đi vào trong phòng.
Hai nàng xuất hiện phá tan cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân, trong phòng tràn ngập sự ấm áp.
- Bá phụ, hai người ăn chút đồ này rồi tiếp tục nói chuyện!
Nhị nữ đặt thức ăn khuya lên bàn. Hoa Phi Lệ lên tiếng nói.
- Hai nha đầu các ngươi nên sửa các xưng hô đi. Chẳng lẽ ta không coi các ngươi là nữ nhi sao?
Viêm Thiên khoái trá đi tới trước bàn, nhìn nhị nữ nói. Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi đồng thời đỏ mặt.
Phát hiện ánh mắt Viêm Thiên nhìn về phía mình, Lưu Vân vội vàng nói:
- Hôn lễ bị trì hoãn do có quá nhiều chuyện! Phi nhi cùng Linh nhi có thể làm chứng!
- Lão tử còn chưa nói, ngươi sốt ruột cái gì?
Viêm Thiên cười lớn nói.
- Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta tìm một nơi an tĩnh để sống. Đến lúc đó ta mỗi ngày không có việc gì làm, được ôm mấy đứa cháu là tốt rồi.
- Chuyện này quả thật không thể trách chàng. Hai gã binh lính Hắc Ưng còn chưa có an táng, chúng ta chưa nghĩ tới việc cử hành hôn lễ. Ta cùng Linh nhi muội muội thương lượng với nhau, sẽ chờ sau khi chiến tranh chấm dứt. Đến lúc đó chúng ta nhất định tìm một địa phương tốt, tất cả mọi người cùng sống vui vẻ hòa thuận.
Hoa Phi Lệ liếc nhìn Lưu Vân, giúp hắn giảng hòa.
“Chỗ đẹp sao? Hoàng kim bờ biển ở A Tư Mạn kia thật không tồi!”
Trong đầu Lưu Vân chợt hiện lên dung nhan xinh đẹp của Hải Luân.
- Không biết nàng ta nhận được lá thư ấy sẽ có phản ứng gì? Nữ nhân này đến tột cùng là có lai lịch gì?
- Ngươi còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì, cũng ngồi xuống ăn đi!
Viêm Thiên vẫy tay gọi Lưu Vân.
Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi cùng cười nhìn Lưu Vân.
“Hai lão bà còn đang ở đây lại dám nghĩ nghĩ tới nữ nhân khác, ngươi đúng là kẻ chán cơm thèm phở!”
Lưu Vân thầm mắng trong lòng, đem ý nghĩ về Hoàng kim bờ biển ở trong đầu vứt đi.
Sau bữa cơm Lưu Vân muốn phụ thân ở lại trong nhà nhưng Viêm Thiên lại muốn quay lại học viện chỉ huy quân sự. Lão vội vã cùng Lan Đặc thương nghị chuyện thánh giai cường giả.
Lúc rời đi trời vẫn còn đang mưa.
Hoa Phi Lệ đưa dù tới, Viêm Thiên cười lắc đầu, xoay người đi trong mưa.
Khi đang định đưa cho Lưu Vân, Lưu Vân đã đi theo phụ thân ở dưới mưa, lắc đầu nhìn nàng nói một câu:
- Ta là người lính, cũng không có thói quen dùng những thứ này!
Nhìn phụ tử hai người đi trong mưa, Hoa Phi Lệ cảm thấy rất hạnh phúc.
- Ngải Phật Sâm cùng An Đông Ny đều đi tới Tây Tư, người không lo lắng?
- Phụ thân, ta hoài nghi bọn họ chính là hoài nghi chính bản thân mình. Huống chi ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đem bọn họ vĩnh viễn trói lại ở bên cạnh ta. Bọn họ tự khai sáng một bầu trời, thế giới của ta lại càng rộng lớn.
- Dùng người thì không nghi ngờ người là phong độ đại tướng. Chí ở nơi xa là lòng dạ nam nhân. Vân nhi, ta đối với ngươi càng ngày càng tin tưởng hơn.
Mưa gió càng lúc càng lớn. Mà sóng gió do Lưu Vân tạo nên lại chỉ mới bắt đầu.
/372
|