-- Đề nghị này không tồi. Nếu tam trấn có nhiều địa đạo hơn, giăng ở khắp nơi thì sự linh hoạt cơ động của chúng ta khi tác chiến sẽ được tăng cường. Đồng thời cũng có thể làm cho pháo đài trở thành một chỉnh thể hoàn thiện.
Lưu Vân gật đầu.
- Chuyện này ba người các ngươi thương lượng làm đi, phải nhanh chóng hoàn thành.
Những lời của Lưu Vân làm cho ba người Mạc Qua, Hán Nặc cùng Tra Lý nhất thời ngây ra nhìn nhau.
- Không làm được, đào địa đạo rất khó?
Lưu Vân thấy bộ dáng ba người, cau mày hỏi.
- Lão đại, thật ra thì đào không khó nhưng nếu chỉ trông vào nhân lực mà đào thì sợ rằng phải cần thời gian nửa năm, như vậy có chậm không?
Mạc Qua nhăn mày nhăn mặt nói.
- Nửa năm?
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy. Ba trấn với hơn mười dặm, đào một cái địa đạo phải mất nửa năm. Hơn nữa ngươi còn muốn địa đạo giăng khắp nơi.
Mạc Qua giải thích.
Lưu Vân trầm tư trong chốc lát.
- Việc này rất là quan trọng. Sau khi việc xây dựng pháo đài hoàn tất, các ngươi dẫn người thực hiện đào địa đạo đi. Sau khi ta trở về sẽ nghĩ biện pháp.
Lưu Vân mơ hồ nhớ rằng trong một quyển địa tinh cơ giới thuật có ghi lại không ít dụng cụ cơ giới chuyên nghiệp dành cho chiến tranh. Lúc ấy hắn cảm giác công nghệ của đại lục còn xa mới đạt yêu cầu của mình cho nên không có dành nhiều thời gian nghiên cứu cái đó. Đối với những đồ dùng cơ giới đơn giản dành cho dân chúng, hắn không có lưu ý. Lúc này trở về hắn chuẩn bị xem lại quyển sách nọ, hy vọng có thể tìm được biện pháp giải quyết cho vấn đề khó khăn này.
- Ngoại trừ điều này, ta đề nghị lão đại đem kỵ binh của An Đông Ny kết hợp với tam trấn, tác dụng cũng không tồi chút nào. Kỵ binh tốc độ cơ động cao, đủ để bù đắp lực lượng phòng ngự yếu kém của khu vực này.
Á Lịch Sơn Đại đề nghị.
- Cái này ta cũng nghĩ qua rồi. Nhưng kỵ binh của An Đông Ny là binh lực tác chiến cơ động cường đại nhất trong tay ta. Trước khi có thể tìm được biện pháp phòng ngừa độc huyết một cách có hiệu quả nhất, ta không thể để cho bọn họ đi mạo hiểm như vậy.
Lưu Vân đáp.
Á Lịch Sơn Đại nghe vậy nói :
- Lão đại, trông bất cứ cuộc chiến nào, để hoàn thành ý đồ tác chiến, cần phải có sự hy sinh của bộ đội. Tướng lĩnh ưu tú cũng không có cách nào làm cho bộ đội của mình không chết người nào.
- Nhưng trong trận chiến này, chúng ta chết một người, lực lượng của địch nhân có thể sẽ được tăng cường lên một người. Ta thật sự không thể tưởng tượng được khi binh lính của ta phải vung vũ khí với chiến hữu của mình sẽ phải đối mặt với tâm tình như thế nào. Nếu như thật sự phải hy sinh như vậy, sẽ là một đả kích trí mạng đối với tinh thần bộ đội.
Lưu Vân lắc đầu, từ chối thẳng thừng đề nghị của Á Lịch Sơn Đại.
- An Đông Ny huấn luyện ra 3 vạn kỵ binh này, nếu như không sử dụng thì rất lãng phí !
Á Lịch Sơn Đại không khỏi thở dài nói.
Giờ phút này trong lòng An Đông Ny còn lo lắng nhiều hơn cả Á Lịch Sơn Đại. Sau khi tham gia hội nghị tác chiến, trơ mắt nhìn các huynh đệ bộ đội khác đi tới nhận nhiệm vụ của mình mà kỵ binh của hắn vẫn bị lão đại vứt ở mục trường trên thảo nguyên, trong lòng hắn đang phát hỏa. Vì thế hắn chủ động tìm Lưu Vân ‘tâm sự’. Nhưng câu nói đầu tiên của Lưu Vân đã hoàn toàn đả kích hắn, khiến cho hắn không nói được lời nào.
- Kỵ binh của ngươi là lực lượng cường đại nhất của Hắc Ưng quân đoàn, Nhưng đối với Huyết thần giáo quái thai nọ thì hoàn toàn vô dụng. Nếu như ngươi cam đoan khi thủ hạ của mình bị dính độc huyết sẽ không gặp chuyện không may, như vậy ta có thể đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của ngươi.
Sau khi trở lại đội ngũ của mình, An Đông Ny bắt đầu triệu tập các sĩ quan thủ hạ, tích cực tìm kiếm biện pháp phòng ngự độc huyết. Mọi người nghĩ ra đủ mọi biện pháp như đem đao của kỵ binh sửa thành đại đao để giảm bớt sự tiếp xúc với quái vật, mỗi kỵ binh sẽ sử dụng mấy thớt ngựa để phòng ngừa tổn thất khi chiến mã trúng độc. Các đề nghị này mặc dù có hiệu quả nhất định nhưng vẫn không cách nào hóa giải uy hiếp của độc huyết.
Đối mặt với tình huống này, An Đông Ny phát hỏa. Hắn ra lệnh trừ bỏ các sĩ quan cho bộ đội huấn luyện bên ngoài, những sĩ quan khác phải tập hợp ở chỗ hắn cho tới khi nghĩ ra biện pháp mới thôi.
Đến một ngày rốt cuộc cũng có người nghĩ ra biện pháp khả thi ---- lúc đang ở dưới bóng một cây đại thụ để hóng mát, các sĩ quan trong lúc vô tình phát hiện xác một con tằm, cũng thu được một ít linh cảm từ trên cái xác tằm này. Các sĩ quan nhanh chóng tìm hắn, đề nghị sản xuất một loại chiến giáp mới có nhiều tầng để trang bị cho kỵ binh, một khi dính độc huyết sẽ lập tức giống như con tằm lột xác, thoát khỏi sự nguy hiểm.
Mặc dù các sĩ quan đưa ra ý tưởng cơ hồ khó có khả năng thực hiện nhưng cũng làm cho An Đông Ny thấy được một tia sáng trong bóng đêm. Bởi vì hắn biết trong căn cứ ở đại hành sơn có một thiên tài chế tạo trang bị là Ốc Tư Lạc Phu. Mang theo ý tưởng về loại chiến giáp mới, An Đông Ny nhanh chóng chạy tới đại hành sơn.
- An Đông Ny, ngươi tới tìm ta không phải là lại muốn trang bị đấy chứ ?
Thời gian gần đây, Long Vân vừa nhìn thấy mấy sư trưởng Hắc Ưng là lại thấy nhức đầu.
Lưu Vân nhét hắn vào trụ sở của đại hành sơn để hắn phụ trách việc kiến thiết trụ sở và xây dựng hậu cần bộ. Ban đầu đây vốn là một việc rất nhẹ nhàng nhưng hắn lại bị mấy người sư trưởng Hắc Ưng quấy nhiễu làm cho kiệt sức. Mấy sư trưởng Hắc Ưng thường đi theo sát phía sau hắn, tìm mọi cách để có được trang bị cùng vũ khí, đặc biệt là sư trưởng Mạc Qua lại càng là bậc thầy nổi trội trong việc này. Trong mắt lão binh từng trải chuyên đi kiếm chác như hắn thì Long Vân chính là cánh cửa tài thần. Mỗi lần sư trưởng Mạc Qua thấy hắn là hai mắt sáng như sao, tựa hồ muốn nuốt cả hắn, làm cho Long Vân nhịn không được mà phát lạnh cả người. Đối mặt với loại tình huống này, Long Vân cũng không thể oán giận nhiều mà chỉ cố gắng tận lực đáp ứng. Bởi vì hắn biết mỗi người đều làm như vậy vì bộ đội của mình, vì Hắc Ưng quân đoàn.
- Phó quân đoàn trưởng, ta đây từ xa xôi chạy tới tìm ngươi thật không dễ dàng! Ngươi như thế nào lại coi ta trở thành loại người này chứ?
An Đông Ny cười hắc hắc, đặt mông ngồi xuống trước mặt Long Vân.
- Vùng đất nghèo nàn này có gì hay ho đâu. Nếu như mấy người các ngươi không phải vì chuyện trang bị chắc chẳng bao giờ tới gặp ta?
Long Vân hừ một tiếng rồi nói.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Ta không thích tán dóc để lập mối quan hệ! Đồng thời ta cũng nói luôn nếu như muốn trang bị vũ khí thì không cần mở miệng vì kho hàng đã không còn.
- Long phó quân đoàn trưởng luôn chiếu cố đối với Kỵ binh sư của ta, ta sao có thể không biết xấu hổ mà mở mồm xin thêm!
An Đông Ny cười ha hả nói.
- Lần này ta đến đây không phải vì muốn trang bị vũ khí, ta chỉ muốn gặp một người.
-………………
- Tướng quân đại nhân, thời gian của ta rất eo hẹp, nhiệm vụ của lão đại giao đang rất cấp bách, có việc gì thì ngươi nói mau đi!
Khi Ốc Tư Lạc Phu nhìn thấy An Đông Ny, không có che dấu việc tức giận vì công việc đột nhiên phải dừng lại. Hắn là một người như vậy. Một khi đã chuyên tâm vào việc gì thì hắn chính là chủ nhân của cái thế giới đó, những người khác bất luận là quyền thế cùng địa vị như thế nào trong mắt hắn đều là những người khách không được hoan nghênh. Mà loại thái độ này còn nhận được sự tôn trọng của bọn họ.
- Xin tha thứ cho sự mạo muội quấy rầy của An Đông Ny ta. Nhưng chuyện này không chỉ có quan hệ đến tương lai của Kỵ binh sư mà còn quan hệ tới tương lai của Hắc Ưng quân đoàn cho nên ta mới vội vàng chạy tới đại hành sơn tìm ngươi.
An Đông Ny cười cười nói.
- Chuyện này quan hệ đến vấn đề trang bị, ta nghĩ ngoại trừ thiếu tá Ốc Tư Lạc Phu thì không ai có thể làm ra được!
An Đông Ny nịnh bợ làm cho Ốc Tư Lạc Phu cảm thấy rất là thoải mái dễ chịu, mà hai chữ trang bị làm cho hắn thấy hứng thú.
- Xin mời tướng quân nói.
Ánh mắt Ốc Tư Lạc Phu rõ ràng đã hòa hoãn hơn.
- Để đối phó với Huyết thần giáo, Kỵ binh sư muốn một loại chiến giáp mới.
An Đông Ny kể rõ ý tưởng của mình cho Ốc Tư Lạc Phu nghe.
- Ý của ngươi là loại chiến giáp mới này sẽ do nhiều chiến giáp kết hợp tạo thành? Loại sếp đặt này không nói đến việc rất khó làm mà chỉ sử dụng duy nhất một lần, chi phí cực cao!
Ốc Tư Lạc Phu rất nhanh đã hiểu được ý tứ của An Đông Ny, liền hỏi luôn.
- Ta nghĩ hiện tại là lúc bảo vệ tính mạng, không phải là lúc tiếc tiền cho lão đại. Nếu như ngươi cảm thấy có thể làm được, ta sẽ thuyết phục lão đại bỏ tiền.
An Đông Ny cười nói.
- Trên lý luận thì có thể làm được.
Ốc Tư Lạc Phu nói vậy làm An Đông Ny nhất thời khẩn trương.
- Vậy thực tế thì sao?
- Trên thực tế thì quá trình chế tạo rất phức tạp. Yêu cầu về công nghệ rất cao. Cho dù tất cả công tượng trong đại hành sơn dừng sản xất những thứ hiện giờ, tập trung sản xuất loại chiến giáp này cũng không thỏa mãn được yêu cầu trang bị cho một kỵ binh sư. Đương nhiên lão đại sẽ không cho phép chuyện này. Ngươi biết hiện giờ còn có rất nhiều bộ đội chưa được trang bị Hắc Ưng chiến giáp không?
Ốc Tư Lạc Phu bất đắc dĩ nhún vai. Đối với Huyết thần giáo, một kẻ luôn chui đầu vào trong núi với công việc như hắn cũng không hiểu rõ nên cũng không rõ loại chiến giáp này tương lai có ý nghĩa như thế nào đối với chiến tranh.
- Loại chiến giáp này rất quan trọng. Ngươi có thể nghĩ lại biện pháp hay không?
An Đông Ny nghe xong mấy lời của hắn, lập tức sốt ruột.
- Đâu nhi đã nói qua, hiện tại công việc chế tạo ‘Lạc Phu tạo’ được ưu tiên sản xuất hàng đầu tại đại hành sơn. Thực sự xin lỗi tướng quân, ta không giúp được ngươi!
Ốc Tư Lạc Phu đem Lưu Vân ra, không chút do dự cự tuyệt yêu cầu của An Đông Ny. Hắn nghĩ tới trước mắt trên đại lục không có thứ gì có thể có ý nghĩa hơn ‘Lạc Phu tạo’ trong tay hắn.
- Ngươi xác định có thể tạo được loại chiến giáp này?
An Đông Ny vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Có thể. Chỉ cần đem một ít chiến giáp lắp ráp cùng một chỗ là trở thành mộ bộ trọng trang chiến giáp.
Ốc Tư Lạc Phu gật đầu.
Sau khi An Đông Ny rời hỏi đại hành sơn, liền trực tiếp chạy tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Mặc dù thiên tài kia cự tuyệt hắn nhưng hắn khẳng định có thể làm ra chiến giáp này làm cho An Đông Ny rất tin tưởng: Chỉ cần tạo ra thứ này, hắn tin tưởng lão đại sẽ không tiếc mọi thứ để sản xuất ra loại chiến giáp mới này.
Lưu Vân vừa về tới Phổ Lí Tắc Lợi thành thì gặp An Đông Ny. Quả nhiên ý tưởng của sư trưởng Kỵ binh sư này lập tức nhận được sự khích lệ của hắn.
- Thân ái An Đông Ny, ngươi thật sự là một thiên tài. Việc đơn giản như vậy lại có thể giải quyết vấn đề độc huyết vô cùng khó khăn!
Nghe xong An Đông Ny nói, Lưu Vân không kìm được kích động mà đánh một quyền lên ngực hắn, hưng phấn kêu lên. Ý tưởng thiên tài này đối với Lưu Vân mà nói không khác người đang ở trong sa mạc gặp được nước.
- Mau nói cho ta biết làm sao ngươi có thể nghĩ ra?
- Lại nói tiếp… …Là một gã bộ hạ của ta nhìn thấy con tằm lột xác nên có được linh cảm.
Lưu Vân kích động cũng làm An Đông Ny kích động lây.
“Con mẹ nó, bộ đồ phòng hộ sinh hóa đơn giản nhất đã ra đời!”
Lưu Vân thầm nghĩ.
“Đạo pháp tự nhiên, lão tử như thế nào lại quên mất! Vấn đề khó khăn lại được một con tằm giải quyết!”
- Tiểu tử Lạc Phu đó bảo có thể sản xuất được không?
Lưu Vân hỏi.
- Được. Nhưng hắn nói loại chiến giáp này sau khi sản xuất ra sẽ có rất nhiều tầng, sức nặng cũng lớn, sẽ hạn chế hành động của binh lính, chỉ thích hợp cho kỵ binh mặc.
An Đông Ny đắc ý cười nói.
- Nói cách khác bộ chiến giáp này làm ra cho Kỵ binh sư!
- Được. Chỉ cần kỵ binh có thể tham chiến, ta thấy cũng dễ dàng hơn nhiều!
Lưu Vân hài lòng gật đầu.
- Loại chiến giáp này gọi là thiên tầng giáp đi. Tương lai sẽ là trang bị để các ngươi tác chiến với Huyết thần giáo!
- Cám ơn lão đại! Một khi chiến giáp được trang bị cho Kỵ binh sư, ta sẽ làm cho Huyết thần giáo rên rỉ thống khổ dưới gót sắt của Kỵ binh sư!
An Đông Ny trầm giọng đáp.
- Tà giáo kia cũng không phải nữ nhân, rên rỉ cái gì? Trực tiếp dẫm thành bùn là được rồi.
Lưu Vân thấy tâm tình tốt đẹp.
- Còn có ý tưởng nào khác không?
- Ta quyết định đem đao của kỵ binh sửa thành đại đao, dưới tình huống không cần tiếp xúc gần cũng có thể sát thương quái vật này.
- Ý nghĩ này cũng được. Ta xem cả Kỵ binh sư thống nhất sử dụng đại đao đi. Ngươi mang theo đại đao đội này, tranh thủ giời huấn luyện, cố gắng đạt được sự chính xác, tàn nhẫn. Mỗi một đao vung lên phải có một đầu lâu bay lên không trung!
Lưu Vân nói.
- Rõ, lão đại!
An Đông Ny cao giọng đáp.
- Tốt lắm, hiện tại tiểu tử ngươi có thể chuyên tâm huấn luyện kỵ binh của ngươi. Đừng đến làm phiền ta nữa!
Lưu Vân cười, hạ lệnh đuổi khách.
An Đông Ny đi rồi, Lưu Vân đứng một mình ở trong phòng nhưng tâm thần lại bay tới Tây Tư vương quốc xa xôi. Hắn đã bảo Lâm Thi Nhã hạ một đạo mệnh lệnh cho “Dạ Phong” ở Tây Tư vương quốc: Toàn lực dò xét tìm độc huyết, bí mật của Huyết ma, thu thập độc huyết dạng phẩm, tìm ra trung tâm cứ điểm của Huyết thần giáo tại Tây Tư, đem tin tức tình báo chuẩn xác cùng độc huyết dạng phẩm quay lại Hỏa Vân.
Mặc dù mệnh lệnh này có thể làm cho lực lượng “Dạ Phong” hoàn toàn lộ ra ánh sáng, cũng tạo thành tổn thất lớn nhưng Lưu Vân cũng không thể cố kị nhiều. Hiện tại hắn chỉ hy vọng các đội viên có thể không tiếc trả giả để hoàn thành nhiệm vụ này.
- Các tiểu tử Dạ Phong, hiện tại ta đang chờ tin tức tốt từ các ngươi! Cho dù các ngươi không cách nào tim được độc huyết cùng bí mật Huyết ma nhưng chỉ cần đem độc huyết dạng phẩm về đây để cho loại chiến giáp mới này có thể thông qua kiểm tra của độc huyết thì trong tay ta lại có thêm một lợi khí để đối phó với Huyết thần giáo!
Lưu Vân gật đầu.
- Chuyện này ba người các ngươi thương lượng làm đi, phải nhanh chóng hoàn thành.
Những lời của Lưu Vân làm cho ba người Mạc Qua, Hán Nặc cùng Tra Lý nhất thời ngây ra nhìn nhau.
- Không làm được, đào địa đạo rất khó?
Lưu Vân thấy bộ dáng ba người, cau mày hỏi.
- Lão đại, thật ra thì đào không khó nhưng nếu chỉ trông vào nhân lực mà đào thì sợ rằng phải cần thời gian nửa năm, như vậy có chậm không?
Mạc Qua nhăn mày nhăn mặt nói.
- Nửa năm?
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy. Ba trấn với hơn mười dặm, đào một cái địa đạo phải mất nửa năm. Hơn nữa ngươi còn muốn địa đạo giăng khắp nơi.
Mạc Qua giải thích.
Lưu Vân trầm tư trong chốc lát.
- Việc này rất là quan trọng. Sau khi việc xây dựng pháo đài hoàn tất, các ngươi dẫn người thực hiện đào địa đạo đi. Sau khi ta trở về sẽ nghĩ biện pháp.
Lưu Vân mơ hồ nhớ rằng trong một quyển địa tinh cơ giới thuật có ghi lại không ít dụng cụ cơ giới chuyên nghiệp dành cho chiến tranh. Lúc ấy hắn cảm giác công nghệ của đại lục còn xa mới đạt yêu cầu của mình cho nên không có dành nhiều thời gian nghiên cứu cái đó. Đối với những đồ dùng cơ giới đơn giản dành cho dân chúng, hắn không có lưu ý. Lúc này trở về hắn chuẩn bị xem lại quyển sách nọ, hy vọng có thể tìm được biện pháp giải quyết cho vấn đề khó khăn này.
- Ngoại trừ điều này, ta đề nghị lão đại đem kỵ binh của An Đông Ny kết hợp với tam trấn, tác dụng cũng không tồi chút nào. Kỵ binh tốc độ cơ động cao, đủ để bù đắp lực lượng phòng ngự yếu kém của khu vực này.
Á Lịch Sơn Đại đề nghị.
- Cái này ta cũng nghĩ qua rồi. Nhưng kỵ binh của An Đông Ny là binh lực tác chiến cơ động cường đại nhất trong tay ta. Trước khi có thể tìm được biện pháp phòng ngừa độc huyết một cách có hiệu quả nhất, ta không thể để cho bọn họ đi mạo hiểm như vậy.
Lưu Vân đáp.
Á Lịch Sơn Đại nghe vậy nói :
- Lão đại, trông bất cứ cuộc chiến nào, để hoàn thành ý đồ tác chiến, cần phải có sự hy sinh của bộ đội. Tướng lĩnh ưu tú cũng không có cách nào làm cho bộ đội của mình không chết người nào.
- Nhưng trong trận chiến này, chúng ta chết một người, lực lượng của địch nhân có thể sẽ được tăng cường lên một người. Ta thật sự không thể tưởng tượng được khi binh lính của ta phải vung vũ khí với chiến hữu của mình sẽ phải đối mặt với tâm tình như thế nào. Nếu như thật sự phải hy sinh như vậy, sẽ là một đả kích trí mạng đối với tinh thần bộ đội.
Lưu Vân lắc đầu, từ chối thẳng thừng đề nghị của Á Lịch Sơn Đại.
- An Đông Ny huấn luyện ra 3 vạn kỵ binh này, nếu như không sử dụng thì rất lãng phí !
Á Lịch Sơn Đại không khỏi thở dài nói.
Giờ phút này trong lòng An Đông Ny còn lo lắng nhiều hơn cả Á Lịch Sơn Đại. Sau khi tham gia hội nghị tác chiến, trơ mắt nhìn các huynh đệ bộ đội khác đi tới nhận nhiệm vụ của mình mà kỵ binh của hắn vẫn bị lão đại vứt ở mục trường trên thảo nguyên, trong lòng hắn đang phát hỏa. Vì thế hắn chủ động tìm Lưu Vân ‘tâm sự’. Nhưng câu nói đầu tiên của Lưu Vân đã hoàn toàn đả kích hắn, khiến cho hắn không nói được lời nào.
- Kỵ binh của ngươi là lực lượng cường đại nhất của Hắc Ưng quân đoàn, Nhưng đối với Huyết thần giáo quái thai nọ thì hoàn toàn vô dụng. Nếu như ngươi cam đoan khi thủ hạ của mình bị dính độc huyết sẽ không gặp chuyện không may, như vậy ta có thể đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của ngươi.
Sau khi trở lại đội ngũ của mình, An Đông Ny bắt đầu triệu tập các sĩ quan thủ hạ, tích cực tìm kiếm biện pháp phòng ngự độc huyết. Mọi người nghĩ ra đủ mọi biện pháp như đem đao của kỵ binh sửa thành đại đao để giảm bớt sự tiếp xúc với quái vật, mỗi kỵ binh sẽ sử dụng mấy thớt ngựa để phòng ngừa tổn thất khi chiến mã trúng độc. Các đề nghị này mặc dù có hiệu quả nhất định nhưng vẫn không cách nào hóa giải uy hiếp của độc huyết.
Đối mặt với tình huống này, An Đông Ny phát hỏa. Hắn ra lệnh trừ bỏ các sĩ quan cho bộ đội huấn luyện bên ngoài, những sĩ quan khác phải tập hợp ở chỗ hắn cho tới khi nghĩ ra biện pháp mới thôi.
Đến một ngày rốt cuộc cũng có người nghĩ ra biện pháp khả thi ---- lúc đang ở dưới bóng một cây đại thụ để hóng mát, các sĩ quan trong lúc vô tình phát hiện xác một con tằm, cũng thu được một ít linh cảm từ trên cái xác tằm này. Các sĩ quan nhanh chóng tìm hắn, đề nghị sản xuất một loại chiến giáp mới có nhiều tầng để trang bị cho kỵ binh, một khi dính độc huyết sẽ lập tức giống như con tằm lột xác, thoát khỏi sự nguy hiểm.
Mặc dù các sĩ quan đưa ra ý tưởng cơ hồ khó có khả năng thực hiện nhưng cũng làm cho An Đông Ny thấy được một tia sáng trong bóng đêm. Bởi vì hắn biết trong căn cứ ở đại hành sơn có một thiên tài chế tạo trang bị là Ốc Tư Lạc Phu. Mang theo ý tưởng về loại chiến giáp mới, An Đông Ny nhanh chóng chạy tới đại hành sơn.
- An Đông Ny, ngươi tới tìm ta không phải là lại muốn trang bị đấy chứ ?
Thời gian gần đây, Long Vân vừa nhìn thấy mấy sư trưởng Hắc Ưng là lại thấy nhức đầu.
Lưu Vân nhét hắn vào trụ sở của đại hành sơn để hắn phụ trách việc kiến thiết trụ sở và xây dựng hậu cần bộ. Ban đầu đây vốn là một việc rất nhẹ nhàng nhưng hắn lại bị mấy người sư trưởng Hắc Ưng quấy nhiễu làm cho kiệt sức. Mấy sư trưởng Hắc Ưng thường đi theo sát phía sau hắn, tìm mọi cách để có được trang bị cùng vũ khí, đặc biệt là sư trưởng Mạc Qua lại càng là bậc thầy nổi trội trong việc này. Trong mắt lão binh từng trải chuyên đi kiếm chác như hắn thì Long Vân chính là cánh cửa tài thần. Mỗi lần sư trưởng Mạc Qua thấy hắn là hai mắt sáng như sao, tựa hồ muốn nuốt cả hắn, làm cho Long Vân nhịn không được mà phát lạnh cả người. Đối mặt với loại tình huống này, Long Vân cũng không thể oán giận nhiều mà chỉ cố gắng tận lực đáp ứng. Bởi vì hắn biết mỗi người đều làm như vậy vì bộ đội của mình, vì Hắc Ưng quân đoàn.
- Phó quân đoàn trưởng, ta đây từ xa xôi chạy tới tìm ngươi thật không dễ dàng! Ngươi như thế nào lại coi ta trở thành loại người này chứ?
An Đông Ny cười hắc hắc, đặt mông ngồi xuống trước mặt Long Vân.
- Vùng đất nghèo nàn này có gì hay ho đâu. Nếu như mấy người các ngươi không phải vì chuyện trang bị chắc chẳng bao giờ tới gặp ta?
Long Vân hừ một tiếng rồi nói.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Ta không thích tán dóc để lập mối quan hệ! Đồng thời ta cũng nói luôn nếu như muốn trang bị vũ khí thì không cần mở miệng vì kho hàng đã không còn.
- Long phó quân đoàn trưởng luôn chiếu cố đối với Kỵ binh sư của ta, ta sao có thể không biết xấu hổ mà mở mồm xin thêm!
An Đông Ny cười ha hả nói.
- Lần này ta đến đây không phải vì muốn trang bị vũ khí, ta chỉ muốn gặp một người.
-………………
- Tướng quân đại nhân, thời gian của ta rất eo hẹp, nhiệm vụ của lão đại giao đang rất cấp bách, có việc gì thì ngươi nói mau đi!
Khi Ốc Tư Lạc Phu nhìn thấy An Đông Ny, không có che dấu việc tức giận vì công việc đột nhiên phải dừng lại. Hắn là một người như vậy. Một khi đã chuyên tâm vào việc gì thì hắn chính là chủ nhân của cái thế giới đó, những người khác bất luận là quyền thế cùng địa vị như thế nào trong mắt hắn đều là những người khách không được hoan nghênh. Mà loại thái độ này còn nhận được sự tôn trọng của bọn họ.
- Xin tha thứ cho sự mạo muội quấy rầy của An Đông Ny ta. Nhưng chuyện này không chỉ có quan hệ đến tương lai của Kỵ binh sư mà còn quan hệ tới tương lai của Hắc Ưng quân đoàn cho nên ta mới vội vàng chạy tới đại hành sơn tìm ngươi.
An Đông Ny cười cười nói.
- Chuyện này quan hệ đến vấn đề trang bị, ta nghĩ ngoại trừ thiếu tá Ốc Tư Lạc Phu thì không ai có thể làm ra được!
An Đông Ny nịnh bợ làm cho Ốc Tư Lạc Phu cảm thấy rất là thoải mái dễ chịu, mà hai chữ trang bị làm cho hắn thấy hứng thú.
- Xin mời tướng quân nói.
Ánh mắt Ốc Tư Lạc Phu rõ ràng đã hòa hoãn hơn.
- Để đối phó với Huyết thần giáo, Kỵ binh sư muốn một loại chiến giáp mới.
An Đông Ny kể rõ ý tưởng của mình cho Ốc Tư Lạc Phu nghe.
- Ý của ngươi là loại chiến giáp mới này sẽ do nhiều chiến giáp kết hợp tạo thành? Loại sếp đặt này không nói đến việc rất khó làm mà chỉ sử dụng duy nhất một lần, chi phí cực cao!
Ốc Tư Lạc Phu rất nhanh đã hiểu được ý tứ của An Đông Ny, liền hỏi luôn.
- Ta nghĩ hiện tại là lúc bảo vệ tính mạng, không phải là lúc tiếc tiền cho lão đại. Nếu như ngươi cảm thấy có thể làm được, ta sẽ thuyết phục lão đại bỏ tiền.
An Đông Ny cười nói.
- Trên lý luận thì có thể làm được.
Ốc Tư Lạc Phu nói vậy làm An Đông Ny nhất thời khẩn trương.
- Vậy thực tế thì sao?
- Trên thực tế thì quá trình chế tạo rất phức tạp. Yêu cầu về công nghệ rất cao. Cho dù tất cả công tượng trong đại hành sơn dừng sản xất những thứ hiện giờ, tập trung sản xuất loại chiến giáp này cũng không thỏa mãn được yêu cầu trang bị cho một kỵ binh sư. Đương nhiên lão đại sẽ không cho phép chuyện này. Ngươi biết hiện giờ còn có rất nhiều bộ đội chưa được trang bị Hắc Ưng chiến giáp không?
Ốc Tư Lạc Phu bất đắc dĩ nhún vai. Đối với Huyết thần giáo, một kẻ luôn chui đầu vào trong núi với công việc như hắn cũng không hiểu rõ nên cũng không rõ loại chiến giáp này tương lai có ý nghĩa như thế nào đối với chiến tranh.
- Loại chiến giáp này rất quan trọng. Ngươi có thể nghĩ lại biện pháp hay không?
An Đông Ny nghe xong mấy lời của hắn, lập tức sốt ruột.
- Đâu nhi đã nói qua, hiện tại công việc chế tạo ‘Lạc Phu tạo’ được ưu tiên sản xuất hàng đầu tại đại hành sơn. Thực sự xin lỗi tướng quân, ta không giúp được ngươi!
Ốc Tư Lạc Phu đem Lưu Vân ra, không chút do dự cự tuyệt yêu cầu của An Đông Ny. Hắn nghĩ tới trước mắt trên đại lục không có thứ gì có thể có ý nghĩa hơn ‘Lạc Phu tạo’ trong tay hắn.
- Ngươi xác định có thể tạo được loại chiến giáp này?
An Đông Ny vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Có thể. Chỉ cần đem một ít chiến giáp lắp ráp cùng một chỗ là trở thành mộ bộ trọng trang chiến giáp.
Ốc Tư Lạc Phu gật đầu.
Sau khi An Đông Ny rời hỏi đại hành sơn, liền trực tiếp chạy tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Mặc dù thiên tài kia cự tuyệt hắn nhưng hắn khẳng định có thể làm ra chiến giáp này làm cho An Đông Ny rất tin tưởng: Chỉ cần tạo ra thứ này, hắn tin tưởng lão đại sẽ không tiếc mọi thứ để sản xuất ra loại chiến giáp mới này.
Lưu Vân vừa về tới Phổ Lí Tắc Lợi thành thì gặp An Đông Ny. Quả nhiên ý tưởng của sư trưởng Kỵ binh sư này lập tức nhận được sự khích lệ của hắn.
- Thân ái An Đông Ny, ngươi thật sự là một thiên tài. Việc đơn giản như vậy lại có thể giải quyết vấn đề độc huyết vô cùng khó khăn!
Nghe xong An Đông Ny nói, Lưu Vân không kìm được kích động mà đánh một quyền lên ngực hắn, hưng phấn kêu lên. Ý tưởng thiên tài này đối với Lưu Vân mà nói không khác người đang ở trong sa mạc gặp được nước.
- Mau nói cho ta biết làm sao ngươi có thể nghĩ ra?
- Lại nói tiếp… …Là một gã bộ hạ của ta nhìn thấy con tằm lột xác nên có được linh cảm.
Lưu Vân kích động cũng làm An Đông Ny kích động lây.
“Con mẹ nó, bộ đồ phòng hộ sinh hóa đơn giản nhất đã ra đời!”
Lưu Vân thầm nghĩ.
“Đạo pháp tự nhiên, lão tử như thế nào lại quên mất! Vấn đề khó khăn lại được một con tằm giải quyết!”
- Tiểu tử Lạc Phu đó bảo có thể sản xuất được không?
Lưu Vân hỏi.
- Được. Nhưng hắn nói loại chiến giáp này sau khi sản xuất ra sẽ có rất nhiều tầng, sức nặng cũng lớn, sẽ hạn chế hành động của binh lính, chỉ thích hợp cho kỵ binh mặc.
An Đông Ny đắc ý cười nói.
- Nói cách khác bộ chiến giáp này làm ra cho Kỵ binh sư!
- Được. Chỉ cần kỵ binh có thể tham chiến, ta thấy cũng dễ dàng hơn nhiều!
Lưu Vân hài lòng gật đầu.
- Loại chiến giáp này gọi là thiên tầng giáp đi. Tương lai sẽ là trang bị để các ngươi tác chiến với Huyết thần giáo!
- Cám ơn lão đại! Một khi chiến giáp được trang bị cho Kỵ binh sư, ta sẽ làm cho Huyết thần giáo rên rỉ thống khổ dưới gót sắt của Kỵ binh sư!
An Đông Ny trầm giọng đáp.
- Tà giáo kia cũng không phải nữ nhân, rên rỉ cái gì? Trực tiếp dẫm thành bùn là được rồi.
Lưu Vân thấy tâm tình tốt đẹp.
- Còn có ý tưởng nào khác không?
- Ta quyết định đem đao của kỵ binh sửa thành đại đao, dưới tình huống không cần tiếp xúc gần cũng có thể sát thương quái vật này.
- Ý nghĩ này cũng được. Ta xem cả Kỵ binh sư thống nhất sử dụng đại đao đi. Ngươi mang theo đại đao đội này, tranh thủ giời huấn luyện, cố gắng đạt được sự chính xác, tàn nhẫn. Mỗi một đao vung lên phải có một đầu lâu bay lên không trung!
Lưu Vân nói.
- Rõ, lão đại!
An Đông Ny cao giọng đáp.
- Tốt lắm, hiện tại tiểu tử ngươi có thể chuyên tâm huấn luyện kỵ binh của ngươi. Đừng đến làm phiền ta nữa!
Lưu Vân cười, hạ lệnh đuổi khách.
An Đông Ny đi rồi, Lưu Vân đứng một mình ở trong phòng nhưng tâm thần lại bay tới Tây Tư vương quốc xa xôi. Hắn đã bảo Lâm Thi Nhã hạ một đạo mệnh lệnh cho “Dạ Phong” ở Tây Tư vương quốc: Toàn lực dò xét tìm độc huyết, bí mật của Huyết ma, thu thập độc huyết dạng phẩm, tìm ra trung tâm cứ điểm của Huyết thần giáo tại Tây Tư, đem tin tức tình báo chuẩn xác cùng độc huyết dạng phẩm quay lại Hỏa Vân.
Mặc dù mệnh lệnh này có thể làm cho lực lượng “Dạ Phong” hoàn toàn lộ ra ánh sáng, cũng tạo thành tổn thất lớn nhưng Lưu Vân cũng không thể cố kị nhiều. Hiện tại hắn chỉ hy vọng các đội viên có thể không tiếc trả giả để hoàn thành nhiệm vụ này.
- Các tiểu tử Dạ Phong, hiện tại ta đang chờ tin tức tốt từ các ngươi! Cho dù các ngươi không cách nào tim được độc huyết cùng bí mật Huyết ma nhưng chỉ cần đem độc huyết dạng phẩm về đây để cho loại chiến giáp mới này có thể thông qua kiểm tra của độc huyết thì trong tay ta lại có thêm một lợi khí để đối phó với Huyết thần giáo!
/372
|