Dị Giới Quân Đội

Chương 117: Hợp nhất

/372


- Các vị, căn cứ vào mệnh lệnh mới vừa rồi Viêm Thiên nguyên soái ban ra, ta tuyên bố bổ nhiệm một số người cho đệ ngũ, đệ lục quân đoàn. Về phương án tác chiến trên chiến trường phía nam giai đoạn tiếp theo, trước tiên ta muốn nghe ý kiến của mọi người.

Bộ chỉ huy của đệ lục quân đoàn hiện tại trở thành bộ chỉ huy của chiến tuyến phía nam. Tất cả các tướng lĩnh quân đội đế quốc ở chiến trường phía nam đều tập trung đến đây sau khi Na Á tuyên bố mệnh lệnh của của Viêm Thiên, bắt đầu cùng mọi người thương nghị giai đoạn tiếp theo của chiến sự.

Trong phòng nhất thời trở nên im ắng, tất cả mọi người cúi đầu tự hỏi.

- Ta xin có vài lời.

Chứng kiến không khí có chút nặng nề, quân đoàn trưởng Hán Nạp đứng dậy đi tới phía trước bản đồ tác chiến.

- Trước mắt ở phía nam chiến tuyến, Hữu lộ quân và Trung lộ đại quân của A Tư Mạn có gần 50 vạn quân, tập kết ở trung tâm Ba Đặc thành, ý đồ rất rõ ràng --- tập trung binh lực công hãm Tây Đốn, chiếm lĩnh toàn bộ Mạt Lạp Tư hành tỉnh, dọn sạch chướng ngại phía bắc. Tả lộ quân chuyển vào phòng thủ trong Phổ Lí Tắc Lợi thành, kiềm chế hai quân đoàn của ta, mà lực lượng bộ đội đồn trú ở địa phương cũng không có lực chiến đấu mạnh. Cho nên ta cho rằng việc cấp bách trước mắt là tìm cách nhanh chóng tiếp viện cho Tây Đốn thành. Làm rối loạn bố trí của địch nhân. Đối với Tả lộ quân của địch nhân, chúng ta có thể để lại binh lực tương ứng nhằm tiến hành kiềm chế.

Hán Nạp vừa nói vừa chỉ vào bản đồ trên mặt đất.

Đối với ý kiến của Hán Nạp tướng quân, đa số các tướng lĩnh đều tán thành, gật đầu phụ họa. Tây Đốn thành là thủ phủ của Mạt Lạp Tư hành tỉnh, một khi bị thất thủ, địch nhân sẽ coi đây là bàn đạp, nhanh chóng tiến quân vào Tạp Mã Lôi Tư cùng Yến Vân hành tỉnh. Hai hành tỉnh này một ở phía nam, một ở phía đông Vân thành, là lá chắn phòng ngự cuối cùng của đế đô. Bởi vì binh lực của đế quốc tập trung vào hai chiến tuyến nam, bắc cho nên sức phòng ngự ở hai hành tỉnh này tương đối yếu. Một khi thất thủ, đế đô liền lộ ra trước mắt địch nhân, do đó việc cứu viện Tây Đốn trở nên hết sức trọng yếu.

Nhưng mọi người đều quên một việc: Nạp Lan từng mang bốn vạn kỵ binh tiến vào Tây Đốn thành nhưng lại bị công chúa hạ lệnh triệu hồi, quay về đệ ngũ quân đoàn.

Nạp Lan lẳng lặng ngồi ở trước bàn, không phản đối cũng không tán thành. Kì thật từ khi hắn nhận được lệnh quay lại đệ ngũ quân đoàn, liền ý thức được Mạt Lạp Tư hành tỉnh cũng không phải là triến chường trọng điểm của chiến tuyến phía nam.

- Ta cũng từng lo lắng về những suy nghĩ trăn trở của Hán Nạp tướng quân. Hôm nay ta muốn thông báo cho mọi người một việc: Khu vực tây nam của La Mạn hành tỉnh xuất hiện một lực lượng phản kháng quân A Tư Mạn xâm lược, lực lượng chủ lực ở đó chính là đội quân bị địch nhân đánh tan ở Tắc Phổ trấn, thuộc Tam đoàn của đệ ngũ quân đoàn, có đoàn trưởng Lưu Vân hiện thời đang mất tích.

Nhắc tới Lưu Vân, khuôn mặt già nua của Hán Nạp không khỏi đỏ lên. Mấy ngày gần đây những lời đồn đãi về đoàn trưởng Lưu Vân của Tam đoàn gây xôn xao dư luận, làm cho Hán Nạp cực kì phẫn nộ. Bởi vì trong cuộc đời quân sự của hắn cũng chưa có một thuộc hạ như vậy.

Nghe xong công chúa nói, các tướng quân nhất thời nghị luận.

- Các vị hãy yên tĩnh. Đối với đơn vị bộ đội này, ta cũng giống mọi người, còn có chút nghi hoặc. Ta nghĩ, đơn vị bộ đội này hẳn là sau khi đoàn trưởng mất tích đã phá vòng vây thoát đi, nhưng không có cách nào quay về nên mới triển khai đấu tranh sau lưng địch. Bọn họ không ngừng tiến hành tập kích, ám sát, quấy rối quân đội A Tư Mạn trong khu vực chiếm đóng. Vừa rồi mới lấy được một trận thắng vẻ vang ở Thiên Phong trấn, kiềm chế được một bộ phận binh lực địch nhân, cũng nhiệt tình ủng hộ, cổ vũ dân chúng đứng lên phản kháng. Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng thời cơ này tập trung binh lực tiến hành một lần chiến đấu với quy mô lớn.

- Ta đồng ý với cách nhìn của công chúa.

Tân nhậm quân đoàn trưởng La Đức của đệ lục quân đoàn tiếp lời.

- Lúc này nếu chia binh cứu viện sẽ chỉ làm chiến tuyến phía nam trở thành một vũng lầy, quân đội hai bên tập trung đánh nhau trong hành tỉnh, ai cũng không có lối thoát. Chiến sự phương bắc một khí bộc phát, tình thế đối với chúng ta cực kì bất lợi.

Nạp Lan thấy quân đoàn trưởng của mình phát biểu, cũng mở miệng nói:

- Ta đồng ý với ý kiến của công chúa điện hạ cùng quân đoàn trưởng, trước mắt quân phòng thủ Phổ Lí Tắc Lợi thành đã có lực lượng phản kháng ngăn chặn, hơn nữa binh lính ở đây cũng không nhiều, sĩ khí, tinh thần đang xuống. Dưới tình huống này chúng ta cần tập trung binh lực của hai quân đoàn, đồng thời liên lạc với lực lượng phản kháng, sử dụng ảnh hưởng của bọn họ ở trong dân chúng để phát động một lần hành động quân sự quy mô với Tả lộ quân A Tư Mạn.

- Vậy Tây Đốn thành phải làm sao bây giờ?

Hán Nạp trầm giọng hỏi.

- Dưới loại tình huống này, Tây Đốn thành chỉ có thể tử thủ để tranh thủ thời gian, nhằm đạt được thắng lợi cuối cùng trên chiến trường.

Nạp Lan bình tĩnh nói.

Những người khác đều yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy: “Một ngôi sao sáng đang mọc lên.”

Na Á nhìn Nạp Lan, gật đầu tán thưởng.

- Trước hết để dân chúng Tây Đốn thành rút lui?

Hán Nạp lại nói tiếp.

- Dân chúng không thể rút lui. Một khi dân chúng rút lui, địch nhân sẽ biết chúng ta không cứu viện Tây Đốn thành, bại lộ ý đồ tác chiến của quân ta. Đồng thời cũng tạo thành khủng hoảng lớn cho dân chúng cùng quân thủ thành. Bởi vậy phải hạ lệnh cho quân lính ở Tây Đốn thành tử thủ đợi viện quân, cố gắng trì hoãn thời gian tiến lên phía bắc của địch nhân.

Cái Nhĩ tướng quân, tướng thủ thành La Lan vẫn ngồi lẳng lặng không nói gì. Những lời đồn đãi về Lưu Vân làm cho người làm đường thúc như hắn vẫn im lặng. Chỉ khi nghe Nạp Lan nói đến mấy câu cuối cùng mới thở dài.

“Đợi cứu viện? Nếu đã quyết định không đi cứu viện, cần gì cấp cho binh lính hy vọng? Tốt hơn hết là hạ lệnh cho bọn họ tử chiến vì đế quốc, ít nhất không cần trước khi chết lại bị người nhà lừa gạt.”

- Được. Cứ như vậy quyết định đi. Hy sinh Tây Đốn thành, chặt đi một tay của A Tư Mạn, cái giá phải trả mặc dù lớn nhưng cũng đáng giá. Chi tiết kế hoạch tác chiến ta sẽ nhanh chóng cấp cho các vị. Giải tán!

- Ông bạn già, đang suy nghĩ gì thế? Lúc rời khỏi, Cái Nhĩ tướng quân vỗ bả vai Hán Nạp nói.

- Không có gì, chỉ là cảm giác thấy trong lòng có chút nặng nề.

Hán Nạp tướng quân thuận miệng đáp.

- Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đều đã già. Nên để cho những người tuổi trẻ ra mặt. Tuy nhiên hiện tại thanh niên so với chúng ta thì tàn nhẫn hơn nhiều.

Cái Nhĩ cười nói.

- Được rồi, ngươi hiểu rõ đứa cháu Lưu Vân kia không? Ta như thế nào cũng không tin tưởng tin tức của A Tư Mạn, người của Khải Đức gia tộc sẽ không như vậy.

- Việc này rất khó nói, tiểu tử đó lúc trẻ rất chơi bời. Nhưng ta đã phái người đi điều tra ở Tắc phổ trấn.

- Có phát hiện gì không?

- Ở nơi đó có vài ngôi mộ lớn, trong đó có dựng một cái bia thật lớn bằng gỗ, trên mặt đề “Mộ chí của 800 binh sĩ Hỏa Vân đế quốc.” Nếu như ta đoán không sai, hẳn là do người A Tư Mạn lập. Không có trực tiếp trải qua cuộc chiến đó, ai có thể biết rõ sự tình đây chứ?

Cái Nhĩ nói một cách thâm thúy.

- Ngươi tại sao không đem tình huống điều tra được báo cáo lên?

- Ta còn chưa điều tra ra đã truyền tới tin tức hắn nhảy sông tự vẫn. Ta muốn tự làm mất mặt mình, bởi vì ta cũng không rõ có chuyện gì xảy ra.

Vừa rời khỏi bộ chỉ huy quân đoàn, Mạc Qua đã chờ sẵn đi tới đón.

- Lão đội trưởng, ngươi có nói chuyện của ta với công chúa điện hạ không? Công chúa điện hạ nói như thế nào?

- Con mẹ nó, ngươi mà còn ầm ĩ nửa là ta cho ngươi đi thủ Tây Đốn.

Hán Nạp vừa lúc tìm được một người để trú giận.

- Vậy cũng được, chỉ cần cấp người cho ta.

Mạc Qua đáp.

- Đừng làm phiền ta, ngươi tự mình tìm nàng nói đi.

Hán Nạp nói xong liền nhanh chóng rời đi.

- Ta tự mình đi, mọi người chuồn hết rồi, lại bảo ta đi một mình! Trận chiến này không muốn chơi nữa hả?

Mạc Qua quay đầu, đi vào bên trong bộ chỉ huy.

- Nạp Lan, ngươi đánh những trận này rất hay, cho nên ta đã báo cáo với Viêm Thiên nguyên soái về hành động của ngươi. Hy vọng ngươi có thể dùng những chiến công của mình để chứng minh ngươi có đủ thực lực ngồi lên vị trí này.

Công chúa cùng Nạp Lan đang nói chuyện bên trong bộ chỉ huy.

- Cám ơn công chúa điện hạ đã ưu ái. Nạp Lan sẽ không làm người thất vọng.

- Báo cáo!

Một thanh âm vang lên ở cửa.

- Vào đi!

Công chúa lên tiếng, xoay người nhìn ra phía cửa.

Một quan quân khoảng chừng 30, 40 tuổi, dáng người gầy, đang đứng thắp tắp ở trước cửa.

- Sư trưởng nhị sư của đệ ngũ quân đoàn, Mạc Qua có việc cần bẩm báo với công chúa điện hạ.

- A? Nhị sư chặn đánh ngăn địch ở Nặc Y trấn? tiến vào ngồi xuống nói đi.

Mạc Qua vừa mới vào đã bắt đầu kể khổ.

- Công chúa điện hạ, nhị sư của ta sau trận đánh ở Nặc Y trấn đã tử thương gần hết! Hiện giờ thuộc hạ dưới tay chỉ còn có khoảng một nghìn người.

- Sau một thời gian sẽ bổ sung tân binh. Không được sao?

Nạp Lan cười nói.

- Tân binh thì nói làm gì? Ba vạn người của ta, tất cả đều do một tay ta huấn luyện. Hiện tại là thời kì chiến tranh, ta làm sao có thời gian đi luyện binh? Không có bộ hạ tốt, ta như thế nào có thể chiến đấu?

Nhìn quân nhân thẳng thắn trước mặt, Na Á công chúa không có trách cứ hắn tùy tiện xông vào, ngược lại còn nở nụ cười.

- Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?

- Ta muốn xin công chúa điện hạ điều cho ta một ít lão binh, làm cho nhị sư một lần nữa khôi phục.

Mạc Qua ngẩng đầu, ưỡn ngực đáp.

Công chúa im lặng tự hỏi, trong chốc lát đôi mắt đẹp đột nhiên sáng ngời.

- Ngươi thuộc đệ ngũ quân đoàn, hẳn là biết Tam đoàn rất nổi danh trong quân đoàn các ngươi?

- Biết, Lưu manh đoàn. Có thể đánh!

- Ừm, nếu như ta đem tam đoàn hợp nhất với nhị sư, ngươi hài lòng không?

- Đương nhiên rất hài lòng! Cho ta một nửa Lưu manh đoàn ta cũng rất hài lòng!

Mạc Qua cười nói.

“Haha, lần này lão tử kiếm lớn rồi! Lưu manh đoàn này làm cho ta đỏ mắt vì thèm đã nhiều năm!

- Nếu như vậy ngươi đi theo ta một chuyến tới Đại hành sơn đi! Đến lúc đó ta sẽ tự mình đem tam đoàn giao cho ngươi. Coi như là ban thưởng cho ngươi đã anh dũng kiên cường chiến đấu ở Nặc Y trấn.

Na Á nhìn Mạc Qua, mỉm cười nói.

- Công chúa điện hạ, dọc đường sợ là có chút khó đi, người cần gì tự mình mạo hiểm tới Tam đoàn chứ? Phái người truyền lệnh không được sao?

Nạp Lan hoang mang hỏi.

- Ta đã phái người liên lạc nhưng không được. Tam đoàn này có chút cổ quái, nhưng bọn họ rất trung thành đối với đế quốc. Ta muốn tự mình đi xem, cũng thuận tiện tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Tắc phổ trấn.

- Tốt quá, ta sẽ là vệ binh của công chúa điện hạ.

Mạc Qua cao hứng nói.

- Ta cũng đi theo công chúa điện hạ. Như vậy nếu không gặp phải đại quân của địch nhân, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Na Á gật đầu.


/372

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status