"Được rồi, đừng diễn rồi, em đến làm gì?" Anh rất không bình tĩnh nói.
"Nhớ mọi người nha, quay về để nhìn anh, muốn nhìn anh cùng Tiểu Bình khi nào thì kết hôn." Tôi cười nói, "Anh trai, nếu bọn năm nay kết hôn thì..., em chắc là không đến dự tiệc được, em có việc rồi, cho nên thiệp cưới cũng không cần gửi cho em; em cũng không có tiền đâu, nên tiền mừng cũng không có tặng."
Nghe tôi nói..., anh muốn cười, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì nên giọng nói thét như ra thét vậy,"Tiểu Bình? Tiểu Bình đâu? Cô ấy như thế nào còn chưa có trở lại? Đã đi lâu như vậy rồi, sao lại còn chưa về thế này? Mau liên lạc với những vệ sĩ kia đi!"
Nhìn vẻ nổi giận của anh, tôi nghĩ anh thật sự yêu Tiểu Bình rất nhiều, tôi chưa từng thấy anh đối với tôi quan tâm đến như vậy. Anh hét lên, toàn bộ nhân viên bảo vệ lại bắt đầu rối loạn, có người đi ra bên ngoài, có người gọi điện. Sau đó tôi nghe được giọng của Tiểu Bình từ bộ đàm của văn phòng vang lên, "Đình, không cần hét. Em nghe được, anh thật ầm ỹ."
"Tốt rồi, anh không hét nữa. Em đang ở đâu? Mau trở về đi." Anh nhẹ nhàng như vào dán bộ đàm để an ủi Tiểu Bình.
"Khó chịu muốn chết, Đình, anh không cần trở về được không, quá buồn đi. Em muốn ở bên ngoài chơi. . . . . ."
"Nghe lời, Tiểu Bình, mau trở lại. Ngoan, chờ chuyện này trôi qua, em muốn đi nơi nào chơi đều được, anh sẽ cùng em đi." Anh hứa hẹn.
"Không cần! Em ở đó rất buồn chán, em nếu quay trở lại em liền buồn đến chết mất, Đình, anh cũng không muốn để em chết chứ?" Cô ấy ở đầu bên kia làm nũng.
"Vậy em ở nơi nào? Anh đi tìm em." Anh nói xong liền đứng dậy đi xuống dưới.
"Em đang ở dưới lầu."
Thuộc Đình như một cơn gió xẹt qua bên cạnh tôi, cũng chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi ngồi ở phòng làm việc của anh, nhìn quanh các nhân viên cấp cao bên trong, khuôn mặt liền thay đổi, lạnh giọng nói: "Ai nói cho tôi nghe một chút, rốt cuộc làm sao mà lại như thế này?"
Không biết mọi người có để tôi vào mắt, mà khi biết sắc mặt của tôi thì cũng không tốt đẹp gì, "Thưa cô, chuyện là như vậy. . . . ."
Sau đó tôi liền biết được những chuyện xảy ra trước đây. Nghe xong bọn họ thuật lại, ánh mắt tôi sắc bén, trước kia cùng theo đại ca xã hội đen nên cũng luyện được ánh mắt như giết người này rốt cục cũng có thể dùng được rồi, "Tốt lắm, đã ba tháng, có người đã báo cho chủ tịch chưa?" Nếu cha nuôi biết, tôi nhất định cũng sẽ biết.
Trong nhà bốn lão hồ li kia mặc dù biết Thuộc Đình có bạn gái, nhưng bọn họ vẫn muốn nắm lấy bất kỳ một cơ hội nào để tác hợp cho hai chúng tôi, nếu biết phát sinh chuyện như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ mà nói cho tôi biết, sau đó muốn tôi trở về giúp Thuộc Đình bắt lấy cái tên tiểu tặc đáng thương kia, làm cho Thuộc Đình phát hiện anh căn bản là rời không được tôi.
"Nhớ mọi người nha, quay về để nhìn anh, muốn nhìn anh cùng Tiểu Bình khi nào thì kết hôn." Tôi cười nói, "Anh trai, nếu bọn năm nay kết hôn thì..., em chắc là không đến dự tiệc được, em có việc rồi, cho nên thiệp cưới cũng không cần gửi cho em; em cũng không có tiền đâu, nên tiền mừng cũng không có tặng."
Nghe tôi nói..., anh muốn cười, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì nên giọng nói thét như ra thét vậy,"Tiểu Bình? Tiểu Bình đâu? Cô ấy như thế nào còn chưa có trở lại? Đã đi lâu như vậy rồi, sao lại còn chưa về thế này? Mau liên lạc với những vệ sĩ kia đi!"
Nhìn vẻ nổi giận của anh, tôi nghĩ anh thật sự yêu Tiểu Bình rất nhiều, tôi chưa từng thấy anh đối với tôi quan tâm đến như vậy. Anh hét lên, toàn bộ nhân viên bảo vệ lại bắt đầu rối loạn, có người đi ra bên ngoài, có người gọi điện. Sau đó tôi nghe được giọng của Tiểu Bình từ bộ đàm của văn phòng vang lên, "Đình, không cần hét. Em nghe được, anh thật ầm ỹ."
"Tốt rồi, anh không hét nữa. Em đang ở đâu? Mau trở về đi." Anh nhẹ nhàng như vào dán bộ đàm để an ủi Tiểu Bình.
"Khó chịu muốn chết, Đình, anh không cần trở về được không, quá buồn đi. Em muốn ở bên ngoài chơi. . . . . ."
"Nghe lời, Tiểu Bình, mau trở lại. Ngoan, chờ chuyện này trôi qua, em muốn đi nơi nào chơi đều được, anh sẽ cùng em đi." Anh hứa hẹn.
"Không cần! Em ở đó rất buồn chán, em nếu quay trở lại em liền buồn đến chết mất, Đình, anh cũng không muốn để em chết chứ?" Cô ấy ở đầu bên kia làm nũng.
"Vậy em ở nơi nào? Anh đi tìm em." Anh nói xong liền đứng dậy đi xuống dưới.
"Em đang ở dưới lầu."
Thuộc Đình như một cơn gió xẹt qua bên cạnh tôi, cũng chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi ngồi ở phòng làm việc của anh, nhìn quanh các nhân viên cấp cao bên trong, khuôn mặt liền thay đổi, lạnh giọng nói: "Ai nói cho tôi nghe một chút, rốt cuộc làm sao mà lại như thế này?"
Không biết mọi người có để tôi vào mắt, mà khi biết sắc mặt của tôi thì cũng không tốt đẹp gì, "Thưa cô, chuyện là như vậy. . . . ."
Sau đó tôi liền biết được những chuyện xảy ra trước đây. Nghe xong bọn họ thuật lại, ánh mắt tôi sắc bén, trước kia cùng theo đại ca xã hội đen nên cũng luyện được ánh mắt như giết người này rốt cục cũng có thể dùng được rồi, "Tốt lắm, đã ba tháng, có người đã báo cho chủ tịch chưa?" Nếu cha nuôi biết, tôi nhất định cũng sẽ biết.
Trong nhà bốn lão hồ li kia mặc dù biết Thuộc Đình có bạn gái, nhưng bọn họ vẫn muốn nắm lấy bất kỳ một cơ hội nào để tác hợp cho hai chúng tôi, nếu biết phát sinh chuyện như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ mà nói cho tôi biết, sau đó muốn tôi trở về giúp Thuộc Đình bắt lấy cái tên tiểu tặc đáng thương kia, làm cho Thuộc Đình phát hiện anh căn bản là rời không được tôi.
/68
|