Editor: camanlwoibieng
---------------%-----------------
Ngày hôm sau--
Tảo triều.
Đã hơn hai tháng kể từ ngày Lý Thanh Vân không lên triều.
Chúng thần tử quỳ xuống đất hô to vạn tuế, lại đứng dậy, lần lượt dâng tấu.
Các thần tử tâm tư khác nhau, lại e ngại đế vương trên long ỷ hỉ nộ vô thường, lúc tấu, ngữ khí dè dặt lại cẩn thận.
"Thần có việc cần khởi tấu." Thủ phụ Hồ Bùi chậm rãi đứng dậy.
Thần sắc ông nghiêm túc: "Bệ hạ anh dũng, một trận liền công phá và tiêu diệt Tuyết Quốc. Hiện giờ các tù binh Tuyết Quốc đang bị giam giữ trong đại lao Ung Quốc chờ xét xử. Thần cho rằng, tù binh Tuyết Quốc toàn bộ đều đánh chết, lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, khi gió Xuân thổi lại sinh sôi nảy nở*. Tuyết Quốc nếu lưu lại dư nghiệt, tương lai khi chúng cường đại ắt sẽ tạo phản!" *Trích: Phù đắc cổ nguyên thảo tống biệt - Bạch Cư Dị
"Hơn nữa Nhị Hoàng Tử Tuyết Quốc được bệ hạ sủng ái, cho ở lại chốn thâm cung, sợ cũng là mầm tai họa! Hai tháng trước, Độc Cô Ly kia đẩy bệ hạ xuống nước, khiến bệ hạ ốm nặng không dậy nổi, mà bệ hạ cũng không trách hắn, hành động này quả thật là quá nguy hiểm!"
"Vậy Hồ Thủ phụ cho rằng nên làm như thế nào?" Lý Thanh Vân tùy ý chơi đùa với hạt châu trên tay.
"Đuổi cùng diệt tận!" Hồ Bùi quỳ xuống đất hành lễ.
"Thỉnh bệ hạ mau chóng ban chết toàn bộ dư nghiệt của Tuyết Quốc, phòng ngừa dư nghiệt của Tuyết Quốc có lòng bất trung, cắn trả nước ta, làm lung lay gốc rễ của quốc gia!"
Lý Thanh Vân nhìn về phía Hồ Bùi, lời nói cử chỉ của người này đều như vì Ung Quốc, vì hắn. Nhưng chỉ có hắn mới hiểu được, Hồ Bùi không phải là người của mình.
Chủ tử của Hồ Bùi khéo là một trong ba vị ca ca của hắn ấy chứ, những gì ông làm đều là vì muốn vị ca ca tốt của hắn đoạt được giang sơn.
Mà ba vị ca ca kia của hắn ,một người bị hắn làm cho ngốc, một người bị tàn tật, người còn lại thì đã đoạn tử tuyệt tôn. Ai có thể có khả năng này?
"Bệ hạ, thần cho rằng không nên đuổi tận giết tuyệt! Nếu để cho người trong thiên hạ biết rằng bệ hạ là người thích sát sinh, sau này làm sao có thể thống phục Cửu Châu?! Điều này sẽ làm con dân Ung Quốc nghĩ đến bệ hạ như thế nào?!"
Tiêu Tử Nghĩa chậm rãi đứng ra, hắn là đại tướng quân binh mã của Ung Quốc, chính là đại công thần tiêu diệt Tuyết Quốc, sinh ra vô cùng tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng.
Đồng thời, hắn cũng là công thứ n trong nguyên tác.
Là một trong số nhiều người theo đuổi nhân vật chính Độc Cô Ly.
Tiêu Tử Nghĩa vì Độc Cô Ly mà không tiếc phản bội quân chủ của hắn, phản bội quốc gia của hắn.
Hắn điên cuồng yêu Độc Cô Ly, vì Độc Cô Ly mà đâm Lý Thanh Vân một kiếm.
Cuối cùng cũng muốn nhốt Độc Cô Ly, mạnh mẽ cưỡng chế.
Sau đó Ung Quốc diệt vong, hắn liền muốn cho Độc Cô rời đi làm liếm cẩu*, liếm đến cuối cùng cũng chỉ hai bàn tay trắng.*Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong một mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Lý Thanh Vân nhìn người kia, mặt không chút thay đổi khẽ nhếch môi: "Tiêu Tướng quân nói rất đúng."
Tiêu Tử Nghĩa quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói: "Xin bệ hạ hãy tha cho tù binh Tuyết Quốc và Hoàng thất Tuyết Quốc một mạng! Làm vậy ngài cũng có được thanh danh tốt trong thiên hạ."
Lý Thanh Vân trên mặt nhàn nhạt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngươi rõ ràng chính là vì Độc Cô Ly.
"Vậy Tiêu Tướng quân cảm thấy, nếu không giết bọn chúng, thì nên xử trí như thế nào?"
Hắn nhìn chằm chằm vào "Tướng quân tình địch" của mình, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Tiêu Tử Nghĩa cúi đầu, thản nhiên nói: "Tất cả dân chúng Tuyết Quốc đều biến làm thứ dân!"
"Tiêu Tướng quân không khỏi quá mức thiếu quyết đoán! Sao có thể như thế?!" Hồ Bùi tức giận nói.
"Vậy Hồ Thủ phụ đề nghị giết toàn bộ dân chúng của Tuyết Quốc, chính là đề nghị tốt sao?" Tiêu Tử Nghĩa quay đầu lại, cười lạnh nói.
Hai vị thần tử tranh phong đối kháng, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, thiếu chút nữa làm ầm ĩ cả lên.
Các thần tử khác không ai dám đứng ra ngăn cản, tất cả mọi người đều quan sát thần sắc Lý Thanh Vân, nhận thấy bệ hạ giờ phút này rất không vui, liền không gia nhập vào màn phân tranh này.
Cuối cùng cuộc cãi vả cũng không mang lại kết quả gì.
Mùi thuốc súng thậm chí còn kéo tới trên người Độc Cô Ly.
"Bệ hạ, Độc Cô Ly lúc ở Tuyết Quốc đã được mệnh danh là "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân", nghe đồn số người yêu thích hắn nhiều không đếm xuể, một nam nhân dung mạo xinh đẹp như thế, nhất định là yêu nghiệt hạ phàm, gây họa nhân gian!" Hồ Bùi nghiêm khắc nói.
"Không phải, Độc Cô Ly bây giờ đã là Hoàng Tử vong quốc, hắn tay trói gà không chặt, nay lại do bệ hạ tự mình theo dõi, có thể tạo ra được sóng gió gì?! Ta thấy Hồ Thủ phụ thật sự là lo lắng vô ích!"
Tiêu Tử Nghĩa vì người trong lòng mà cãi nhau với Hồ Bùi.
Cãi đến cuối cùng.
Người bên phe Hồ Bùi cũng cãi nhau theo.
Thậm chí có một số thần tử không quen với tác phong của Lý Thanh Vân cũng bắt đầu âm dương quái khí*.*ý ở đây là nói chuyện chanh chua
"Nói đến yêu nghiệt, Độc Cô Ly cũng không tính là gì!"
"Hắn không thể so sánh với sủng phi bên cạnh tiên đế năm đó! Vị Đoàn Quý phi kia, xuất thân từ một kỹ quán! Nàng ta ỷ vào mỹ mạo vô song của mình, dụ dỗ tiên đế nghe lời nàng, vì nàng mà giết huynh đệ ruột thịt của mình, buồn cười là cả một Ung Quốc lớn như thế lại bị một kỹ nữ họa loạn triều cương!"
"Đoàn Quý phi là kỹ nữ, chính là yêu nghiệt, nàng sinh ra nhi tử cũng là yêu --"
Lời nói vẫn chưa được nói ra.
Lục Công Công đã phái người dùng độc dược che miệng người nọ, trên triều đường, người gây họa từ miệng trực tiếp chết tại chỗ.
Đại điện trong nháy mắt yên tĩnh.
Bách quan quần thần mồ hôi lạnh toát, quỳ trên mặt đất, không dám nói một câu nào nữa.
"Nói đi." Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhấc đôi mắt phượng lên, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên, "Sao không nói? "
Trên đại điện, yên tĩnh chỉ có tiếng vọng của Lý Thanh Vân.
Có thần tử hiểu rõ sự kiện Đoàn Quý phi năm đó trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Thần tử không rõ lại như lạc vào trong sương mù, chỉ đành quỳ theo các lão thần.
"Mẫu phi của cô là yêu nghiệt, cho nên cô cũng là yêu nghiệt, như vậy các ái khanh dưới sự thống trị của yêu nghiệt thì tính là cái gì?"
Lý Thanh Vân cầm lấy một bản tấu chương, thẳng tắp ném ở phía trước, thật trùng hợp ném lên đầu Tiêu Tử Nghĩa.
Bách quan tới thở cũng không dám.
Ánh mắt Tiêu Tử Nghĩa sâu không thấy đáy.
Lý Thanh Vân đi xuống, vươn tay.
Tiêu Tử Nghĩa có chút khiếp sợ, hắn chậm rãi cầm tay Lý Thanh Vân, sau đó đứng dậy.
Lúc này mới phát hiện hắn cao hơn Lý Thanh Vân một cái đầu.
Tiêu Tử Nghĩa nhìn Lý Thanh Vân, lại cảm thấy Thánh thượng hôm nay đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tiêu Tử Nghĩa nuốt nước miếng, cúi đầu không dám mạo phạm long nhan nữa, thấp giọng nói: "Tạ bệ hạ."
"Hôm nay, Tiêu Tướng quân rất được lòng cô." Lý Thanh Vân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đan phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tiêu Tướng quân, đặt Hoàng thất Tuyết Quốc cùng dân chúng Ung Quốc ngang hàng và được hưởng quyền lợi giống nhau cũng không ổn, nhưng đem bọn họ giết sạch cũng không được. Tiêu Tướng quân có phương pháp tốt không?"
Tiêu Tử Nghĩa trong lòng chấn động, cho dù cúi đầu, cũng có thể lơ đãng nhìn thấy đôi môi đỏ mọng thuộc về Thánh thượng, cùng với một mùi hương nhàn nhạt đến từ trên người bệ hạ, thậm chí là ánh mắt chăm chú của Lý Thanh Vân.
Tất cả những điều này làm cho khí huyết từ đại não Tiêu Tử Nghĩa trong nháy mắt dâng lên.
Hắn từ trước đến nay đều có thể nói chuyện trôi chảy, giờ phút này tốc độ nói lại có chút chậm: "Hồi bẩm... Bệ hạ, thần... Nghe theo lệnh của bệ hạ."
Lý Thanh Vân nói: "Vậy thì phi tử Hoàng thất Tuyết Quốc toàn bộ đều xuất gia, Hoàng Tử thì cho xung quân, công chúa ban cho bách quan làm thiếp thất và tỳ nữ, dân chúng Tuyết Quốc toàn bộ cho làm nô dịch, phân phối cho quan dân địa chủ."
Trong lòng Tiêu Tử Nghĩa lại một đợt chấn động , cúi đầu nói: "Bệ hạ thật ân đức, hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ! "
"Còn các ngươi thì sao? Có ý kiến gì không? "
Lý Thanh Vân liếc xéo các bách quan quỳ trên mặt đất tới thở mạnh cũng không dám.
"Chúng thần hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ!"
Bách quan quần thần nào còn dám đắc tội Lý Thanh Vân.
Vị thần tử vừa gây họa từ miệng vừa rồi đã trực tiếp bị thủ hạ của Lục Tổng quản dùng độc dược làm chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Bệ hạ tuy rằng không biểu hiện rõ ràng, nhưng các lão thần đều biết bệ hạ rất kiêng kị chuyện Đoàn Quý phi năm đó.
Ai dám chọc giận Lý Thanh Vân?
"Bệ hạ!"
Hồ Bùi thần sắc bi thương: "Không biết bệ hạ muốn xử trí Độc Cô Ly như thế nào? Hắn chính là Nhị Hoàng Tử của Tuyết Quốc có được Hoàng tự kế thừa ngôi vị Hoàng Đế của Tuyết Quốc, tuyệt đối không thể giữ lại mối tai họa này a! "
"Hồ Thủ phụ cho rằng nên làm thế nào?" Lý Thanh Vân từ trên cao nhìn xuống Hồ Bùi.
Hồ Bùi nói: "Mang lên nô tịch, ban nô ấn, chỉ có như vậy, mới có thể an tâm để hắn ở lại Hậu cung Ung Quốc!"
"Không được!" Lý Thanh Vân lập tức bác bỏ.
Nêu như hắn thật sự cho nhân vật chính thụ mang nô tịch, thì những người theo đuổi y chẳng phải sẽ muốn chơi chết hắn.
Tiêu Tử Nghĩa giận dữ trừng Hồ Bùi, "Hồ Thủ phụ thật là ác tới tận tâm! Độc Cô Ly bây giờ đã mất nước, ông lại muốn làm nhục y như thế, ông--"
"Tại sao Tiêu Tướng quân lại kích động như vậy?" Hồ Bùi đánh gãy lời hắn, "Chẳng lẽ Tiêu Tướng quân cũng thích Độc Cô Ly?"
Tiêu Tử Nghĩa biến sắc. Đây chính là bị một cái mũ lớn chụp xuống đầu. Hắn cung kính thở dài: "Bệ hạ anh minh, thần sao dám có ý nghĩ này."
Lý Thanh Vân kém chút đều muốn cười ra tiếng.
Tiêu Tử Nghĩa là công n, dám vì người mình thích mà phản bội quân chủ, làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế.
Tiêu Tử Nghĩa, ngươi còn cái gì không dám?
"Cô tin ngươi."
Lý Thanh Vân vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tiêu Tử Nghĩa.
Tiêu Tử Nghĩa biến sắc, một cỗ dị hương nhàn nhạt xông vào mũi, hắn có chút kinh ngạc hơi nâng lên mắt, nhìn thấy chính là cần cổ trắng nõn của Lý Thanh Vân, yếu ớt mà thon dài, lại nhìn lên, trên khuôn mặt Lý Thanh Vân là một đôi mắt phượng mang ý cười, cặp mắt kia dường như có thể câu ra hồn phách của người khác.
Đại não Tiêu Tử Nghĩa lại nóng lên, cũng không dám nhìn thẳng Lý Thanh Vân. Thấp giọng nói ra: "Đa tạ bệ hạ tin tưởng."
"Bệ hạ!" Hồ Bùi quỳ tiến lên một bước.
"Được rồi!" Lý Thanh Vân không kiên nhẫn nhìn về phía Hồ Bùi, cười khẽ nói, "Hồ Thủ phụ gây rối như vậy đủ rồi, xử trí Độc Cô Ly thế nào là chuyện của cô, Hồ ái khanh không cần nhọc lòng, vẫn là nên quan tâm chuyện quốc gia đại sự đi."
Hồ Bùi không còn dám mở miệng, liền cúi đầu nói: "... Vâng."
---------------%------------------
Sau khi thượng triều.
Lý Thanh Vân xử lý xong tấu chương.
Lại có người từ Dao Hoa Cung đến.
"Không xong rồi! Không xong rồi! Bệ hạ! Thập Công Chúa đi Dao Hoa Cung, nàng muốn cho Độc Cô công tử làm nô tài của mình! Tư thế rất hùng hổ, bệ hạ, ngài mau đến xem một chuyến đi!" Đó là một cung nữ đang sốt ruột hốt hoảng bẩm báo.
Lý Thanh Vân biến sắc, lập tức để Lục Hoa chuẩn bị kiệu, đi đến Dao Hoa Cung.
---------------%-----------------
Ngày hôm sau--
Tảo triều.
Đã hơn hai tháng kể từ ngày Lý Thanh Vân không lên triều.
Chúng thần tử quỳ xuống đất hô to vạn tuế, lại đứng dậy, lần lượt dâng tấu.
Các thần tử tâm tư khác nhau, lại e ngại đế vương trên long ỷ hỉ nộ vô thường, lúc tấu, ngữ khí dè dặt lại cẩn thận.
"Thần có việc cần khởi tấu." Thủ phụ Hồ Bùi chậm rãi đứng dậy.
Thần sắc ông nghiêm túc: "Bệ hạ anh dũng, một trận liền công phá và tiêu diệt Tuyết Quốc. Hiện giờ các tù binh Tuyết Quốc đang bị giam giữ trong đại lao Ung Quốc chờ xét xử. Thần cho rằng, tù binh Tuyết Quốc toàn bộ đều đánh chết, lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, khi gió Xuân thổi lại sinh sôi nảy nở*. Tuyết Quốc nếu lưu lại dư nghiệt, tương lai khi chúng cường đại ắt sẽ tạo phản!" *Trích: Phù đắc cổ nguyên thảo tống biệt - Bạch Cư Dị
"Hơn nữa Nhị Hoàng Tử Tuyết Quốc được bệ hạ sủng ái, cho ở lại chốn thâm cung, sợ cũng là mầm tai họa! Hai tháng trước, Độc Cô Ly kia đẩy bệ hạ xuống nước, khiến bệ hạ ốm nặng không dậy nổi, mà bệ hạ cũng không trách hắn, hành động này quả thật là quá nguy hiểm!"
"Vậy Hồ Thủ phụ cho rằng nên làm như thế nào?" Lý Thanh Vân tùy ý chơi đùa với hạt châu trên tay.
"Đuổi cùng diệt tận!" Hồ Bùi quỳ xuống đất hành lễ.
"Thỉnh bệ hạ mau chóng ban chết toàn bộ dư nghiệt của Tuyết Quốc, phòng ngừa dư nghiệt của Tuyết Quốc có lòng bất trung, cắn trả nước ta, làm lung lay gốc rễ của quốc gia!"
Lý Thanh Vân nhìn về phía Hồ Bùi, lời nói cử chỉ của người này đều như vì Ung Quốc, vì hắn. Nhưng chỉ có hắn mới hiểu được, Hồ Bùi không phải là người của mình.
Chủ tử của Hồ Bùi khéo là một trong ba vị ca ca của hắn ấy chứ, những gì ông làm đều là vì muốn vị ca ca tốt của hắn đoạt được giang sơn.
Mà ba vị ca ca kia của hắn ,một người bị hắn làm cho ngốc, một người bị tàn tật, người còn lại thì đã đoạn tử tuyệt tôn. Ai có thể có khả năng này?
"Bệ hạ, thần cho rằng không nên đuổi tận giết tuyệt! Nếu để cho người trong thiên hạ biết rằng bệ hạ là người thích sát sinh, sau này làm sao có thể thống phục Cửu Châu?! Điều này sẽ làm con dân Ung Quốc nghĩ đến bệ hạ như thế nào?!"
Tiêu Tử Nghĩa chậm rãi đứng ra, hắn là đại tướng quân binh mã của Ung Quốc, chính là đại công thần tiêu diệt Tuyết Quốc, sinh ra vô cùng tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng.
Đồng thời, hắn cũng là công thứ n trong nguyên tác.
Là một trong số nhiều người theo đuổi nhân vật chính Độc Cô Ly.
Tiêu Tử Nghĩa vì Độc Cô Ly mà không tiếc phản bội quân chủ của hắn, phản bội quốc gia của hắn.
Hắn điên cuồng yêu Độc Cô Ly, vì Độc Cô Ly mà đâm Lý Thanh Vân một kiếm.
Cuối cùng cũng muốn nhốt Độc Cô Ly, mạnh mẽ cưỡng chế.
Sau đó Ung Quốc diệt vong, hắn liền muốn cho Độc Cô rời đi làm liếm cẩu*, liếm đến cuối cùng cũng chỉ hai bàn tay trắng.*Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong một mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Lý Thanh Vân nhìn người kia, mặt không chút thay đổi khẽ nhếch môi: "Tiêu Tướng quân nói rất đúng."
Tiêu Tử Nghĩa quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói: "Xin bệ hạ hãy tha cho tù binh Tuyết Quốc và Hoàng thất Tuyết Quốc một mạng! Làm vậy ngài cũng có được thanh danh tốt trong thiên hạ."
Lý Thanh Vân trên mặt nhàn nhạt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngươi rõ ràng chính là vì Độc Cô Ly.
"Vậy Tiêu Tướng quân cảm thấy, nếu không giết bọn chúng, thì nên xử trí như thế nào?"
Hắn nhìn chằm chằm vào "Tướng quân tình địch" của mình, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Tiêu Tử Nghĩa cúi đầu, thản nhiên nói: "Tất cả dân chúng Tuyết Quốc đều biến làm thứ dân!"
"Tiêu Tướng quân không khỏi quá mức thiếu quyết đoán! Sao có thể như thế?!" Hồ Bùi tức giận nói.
"Vậy Hồ Thủ phụ đề nghị giết toàn bộ dân chúng của Tuyết Quốc, chính là đề nghị tốt sao?" Tiêu Tử Nghĩa quay đầu lại, cười lạnh nói.
Hai vị thần tử tranh phong đối kháng, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, thiếu chút nữa làm ầm ĩ cả lên.
Các thần tử khác không ai dám đứng ra ngăn cản, tất cả mọi người đều quan sát thần sắc Lý Thanh Vân, nhận thấy bệ hạ giờ phút này rất không vui, liền không gia nhập vào màn phân tranh này.
Cuối cùng cuộc cãi vả cũng không mang lại kết quả gì.
Mùi thuốc súng thậm chí còn kéo tới trên người Độc Cô Ly.
"Bệ hạ, Độc Cô Ly lúc ở Tuyết Quốc đã được mệnh danh là "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân", nghe đồn số người yêu thích hắn nhiều không đếm xuể, một nam nhân dung mạo xinh đẹp như thế, nhất định là yêu nghiệt hạ phàm, gây họa nhân gian!" Hồ Bùi nghiêm khắc nói.
"Không phải, Độc Cô Ly bây giờ đã là Hoàng Tử vong quốc, hắn tay trói gà không chặt, nay lại do bệ hạ tự mình theo dõi, có thể tạo ra được sóng gió gì?! Ta thấy Hồ Thủ phụ thật sự là lo lắng vô ích!"
Tiêu Tử Nghĩa vì người trong lòng mà cãi nhau với Hồ Bùi.
Cãi đến cuối cùng.
Người bên phe Hồ Bùi cũng cãi nhau theo.
Thậm chí có một số thần tử không quen với tác phong của Lý Thanh Vân cũng bắt đầu âm dương quái khí*.*ý ở đây là nói chuyện chanh chua
"Nói đến yêu nghiệt, Độc Cô Ly cũng không tính là gì!"
"Hắn không thể so sánh với sủng phi bên cạnh tiên đế năm đó! Vị Đoàn Quý phi kia, xuất thân từ một kỹ quán! Nàng ta ỷ vào mỹ mạo vô song của mình, dụ dỗ tiên đế nghe lời nàng, vì nàng mà giết huynh đệ ruột thịt của mình, buồn cười là cả một Ung Quốc lớn như thế lại bị một kỹ nữ họa loạn triều cương!"
"Đoàn Quý phi là kỹ nữ, chính là yêu nghiệt, nàng sinh ra nhi tử cũng là yêu --"
Lời nói vẫn chưa được nói ra.
Lục Công Công đã phái người dùng độc dược che miệng người nọ, trên triều đường, người gây họa từ miệng trực tiếp chết tại chỗ.
Đại điện trong nháy mắt yên tĩnh.
Bách quan quần thần mồ hôi lạnh toát, quỳ trên mặt đất, không dám nói một câu nào nữa.
"Nói đi." Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhấc đôi mắt phượng lên, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên, "Sao không nói? "
Trên đại điện, yên tĩnh chỉ có tiếng vọng của Lý Thanh Vân.
Có thần tử hiểu rõ sự kiện Đoàn Quý phi năm đó trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Thần tử không rõ lại như lạc vào trong sương mù, chỉ đành quỳ theo các lão thần.
"Mẫu phi của cô là yêu nghiệt, cho nên cô cũng là yêu nghiệt, như vậy các ái khanh dưới sự thống trị của yêu nghiệt thì tính là cái gì?"
Lý Thanh Vân cầm lấy một bản tấu chương, thẳng tắp ném ở phía trước, thật trùng hợp ném lên đầu Tiêu Tử Nghĩa.
Bách quan tới thở cũng không dám.
Ánh mắt Tiêu Tử Nghĩa sâu không thấy đáy.
Lý Thanh Vân đi xuống, vươn tay.
Tiêu Tử Nghĩa có chút khiếp sợ, hắn chậm rãi cầm tay Lý Thanh Vân, sau đó đứng dậy.
Lúc này mới phát hiện hắn cao hơn Lý Thanh Vân một cái đầu.
Tiêu Tử Nghĩa nhìn Lý Thanh Vân, lại cảm thấy Thánh thượng hôm nay đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tiêu Tử Nghĩa nuốt nước miếng, cúi đầu không dám mạo phạm long nhan nữa, thấp giọng nói: "Tạ bệ hạ."
"Hôm nay, Tiêu Tướng quân rất được lòng cô." Lý Thanh Vân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đan phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tiêu Tướng quân, đặt Hoàng thất Tuyết Quốc cùng dân chúng Ung Quốc ngang hàng và được hưởng quyền lợi giống nhau cũng không ổn, nhưng đem bọn họ giết sạch cũng không được. Tiêu Tướng quân có phương pháp tốt không?"
Tiêu Tử Nghĩa trong lòng chấn động, cho dù cúi đầu, cũng có thể lơ đãng nhìn thấy đôi môi đỏ mọng thuộc về Thánh thượng, cùng với một mùi hương nhàn nhạt đến từ trên người bệ hạ, thậm chí là ánh mắt chăm chú của Lý Thanh Vân.
Tất cả những điều này làm cho khí huyết từ đại não Tiêu Tử Nghĩa trong nháy mắt dâng lên.
Hắn từ trước đến nay đều có thể nói chuyện trôi chảy, giờ phút này tốc độ nói lại có chút chậm: "Hồi bẩm... Bệ hạ, thần... Nghe theo lệnh của bệ hạ."
Lý Thanh Vân nói: "Vậy thì phi tử Hoàng thất Tuyết Quốc toàn bộ đều xuất gia, Hoàng Tử thì cho xung quân, công chúa ban cho bách quan làm thiếp thất và tỳ nữ, dân chúng Tuyết Quốc toàn bộ cho làm nô dịch, phân phối cho quan dân địa chủ."
Trong lòng Tiêu Tử Nghĩa lại một đợt chấn động , cúi đầu nói: "Bệ hạ thật ân đức, hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ! "
"Còn các ngươi thì sao? Có ý kiến gì không? "
Lý Thanh Vân liếc xéo các bách quan quỳ trên mặt đất tới thở mạnh cũng không dám.
"Chúng thần hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ!"
Bách quan quần thần nào còn dám đắc tội Lý Thanh Vân.
Vị thần tử vừa gây họa từ miệng vừa rồi đã trực tiếp bị thủ hạ của Lục Tổng quản dùng độc dược làm chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Bệ hạ tuy rằng không biểu hiện rõ ràng, nhưng các lão thần đều biết bệ hạ rất kiêng kị chuyện Đoàn Quý phi năm đó.
Ai dám chọc giận Lý Thanh Vân?
"Bệ hạ!"
Hồ Bùi thần sắc bi thương: "Không biết bệ hạ muốn xử trí Độc Cô Ly như thế nào? Hắn chính là Nhị Hoàng Tử của Tuyết Quốc có được Hoàng tự kế thừa ngôi vị Hoàng Đế của Tuyết Quốc, tuyệt đối không thể giữ lại mối tai họa này a! "
"Hồ Thủ phụ cho rằng nên làm thế nào?" Lý Thanh Vân từ trên cao nhìn xuống Hồ Bùi.
Hồ Bùi nói: "Mang lên nô tịch, ban nô ấn, chỉ có như vậy, mới có thể an tâm để hắn ở lại Hậu cung Ung Quốc!"
"Không được!" Lý Thanh Vân lập tức bác bỏ.
Nêu như hắn thật sự cho nhân vật chính thụ mang nô tịch, thì những người theo đuổi y chẳng phải sẽ muốn chơi chết hắn.
Tiêu Tử Nghĩa giận dữ trừng Hồ Bùi, "Hồ Thủ phụ thật là ác tới tận tâm! Độc Cô Ly bây giờ đã mất nước, ông lại muốn làm nhục y như thế, ông--"
"Tại sao Tiêu Tướng quân lại kích động như vậy?" Hồ Bùi đánh gãy lời hắn, "Chẳng lẽ Tiêu Tướng quân cũng thích Độc Cô Ly?"
Tiêu Tử Nghĩa biến sắc. Đây chính là bị một cái mũ lớn chụp xuống đầu. Hắn cung kính thở dài: "Bệ hạ anh minh, thần sao dám có ý nghĩ này."
Lý Thanh Vân kém chút đều muốn cười ra tiếng.
Tiêu Tử Nghĩa là công n, dám vì người mình thích mà phản bội quân chủ, làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế.
Tiêu Tử Nghĩa, ngươi còn cái gì không dám?
"Cô tin ngươi."
Lý Thanh Vân vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tiêu Tử Nghĩa.
Tiêu Tử Nghĩa biến sắc, một cỗ dị hương nhàn nhạt xông vào mũi, hắn có chút kinh ngạc hơi nâng lên mắt, nhìn thấy chính là cần cổ trắng nõn của Lý Thanh Vân, yếu ớt mà thon dài, lại nhìn lên, trên khuôn mặt Lý Thanh Vân là một đôi mắt phượng mang ý cười, cặp mắt kia dường như có thể câu ra hồn phách của người khác.
Đại não Tiêu Tử Nghĩa lại nóng lên, cũng không dám nhìn thẳng Lý Thanh Vân. Thấp giọng nói ra: "Đa tạ bệ hạ tin tưởng."
"Bệ hạ!" Hồ Bùi quỳ tiến lên một bước.
"Được rồi!" Lý Thanh Vân không kiên nhẫn nhìn về phía Hồ Bùi, cười khẽ nói, "Hồ Thủ phụ gây rối như vậy đủ rồi, xử trí Độc Cô Ly thế nào là chuyện của cô, Hồ ái khanh không cần nhọc lòng, vẫn là nên quan tâm chuyện quốc gia đại sự đi."
Hồ Bùi không còn dám mở miệng, liền cúi đầu nói: "... Vâng."
---------------%------------------
Sau khi thượng triều.
Lý Thanh Vân xử lý xong tấu chương.
Lại có người từ Dao Hoa Cung đến.
"Không xong rồi! Không xong rồi! Bệ hạ! Thập Công Chúa đi Dao Hoa Cung, nàng muốn cho Độc Cô công tử làm nô tài của mình! Tư thế rất hùng hổ, bệ hạ, ngài mau đến xem một chuyến đi!" Đó là một cung nữ đang sốt ruột hốt hoảng bẩm báo.
Lý Thanh Vân biến sắc, lập tức để Lục Hoa chuẩn bị kiệu, đi đến Dao Hoa Cung.
/109
|