Editor: camanlwoibieng
---------------%------------------
Tiểu thái giám còn chưa cân nhắc ý tứ trong lời nói của Tam Vương gia Lý Hoằng, đã thấy Vương gia đẩy xe lăn muốn đi vào. Hắn giật mình một cái, vội vàng đẩy Lý Hoằng tiến vào trong Quỳnh Lâm Uyển.
Trong đại điện, không khí đang giằng co không dứt, chúng thần ở đây mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đều nghĩ rằng người nắm quyền Tấn Quốc và Ung Quốc sẽ vì vậy mà giao chiến, tiếng nói của Lý Hoằng chậm rãi truyền đến.
"Bệ hạ nói rất đúng."
Chúng thần đều nhìn về phía Lý Hoằng.
Lý Hoằng nhìn về phía Thái tử điện hạ Tấn Quốc, cười nói: "Đệ đệ bổn vương tính tình thẳng thắn nhanh miệng như thế, Thái tử điện hạ chớ để bụng."
Sắc mặt Hách Liên Thần hòa hoãn một chút: "Tất nhiên rồi."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm trong nháy mắt biến mất.
Nhưng Lý Thanh Vân càng thêm tức giận, sắc mặt không ngờ mà nhìn chằm chằm Lý Hoằng, giọng nói trầm trầm: "Tam Vương gia, không phải nên tĩnh dưỡng trong phủ sao, chạy tới Quỳnh Lâm Uyển xem náo nhiệt làm gì?"
Lý Hoằng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngũ đệ trong phủ ngày nào cũng ầm ĩ, Lục đệ lại lén chạy ra, nghe nói còn xúc phạm bệ hạ. Thần rất lo lắng."
"Không cần ngươi lo lắng, cút về phủ ngươi đi!" Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân khẽ mở.
Lý Hoằng bật cười: "Đúng vậy, thần xin tuân theo ý chỉ của bệ hạ, thần cáo lui." Trước khi đi, Lý Hoằng như có như không nhìn Độc Cô Ly một cái, chậm rãi nhếch môi.
Đồng tử trong vắng của Độc Cô Ly hơi ngừng lại, chậm rãi buông chén trà xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Hoằng, ánh mắt thanh lãnh như tuyết.
Có tin đồn Ung Quốc đế quân vì thượng vị không tiếc tàn sát huynh đệ thân sinh được truyền đi trong lòng thiên hạ.
Ba quốc gia khác hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới biết huyền diệu trong đó.
Miêu Cương, Chu Quốc, Tấn quốc trong lòng đều nhảy số.
Bên trong Quỳnh Lâm Uyển, ca múa mừng cảnh thái bình.
Bầu không khí khẩn trương lúc trước thay đổi, rượu ngon mỹ thực, khúc thủy lưu thương, mọi người trong điện chuyện trò vui vẻ, người đứng đầu tứ đại quốc gia cũng ký kết tình đồng minh hữu nghị, ít nhất bề ngoài vẫn rất hữu hảo*.*quan hệ tốt giữa song phương hoặc nhiều bên
"Nghe nói hội săn bắn mùa Đông của quý quốc sắp bắt đầu -- Không biết chúng ta có cơ hội chứng kiến sự kiện trọng đại như vậy không?" Hoàng đế Chu Quốc cười nói.
"Đã sớm nghe nói quân đội Ung Quốc rất cường đại, hội săn bắn mùa Đông vừa khéo là thời cơ tốt nhất để chứng kiến quân Ung Quốc diễn tập. Hôm nay đến đây, cũng muốn tận mắt chứng kiến một phen." Hách Liên Thần lắc lư ly rượu trong tay.
Miêu Cương Vương càng là chờ mong vô cùng.
Đối với việc này, đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân hơi nhếch lên, ngẩng đầu lên, mời một chén rượu: "Ba ngày sau, cuộc săn bắn mùa Đông nước ta chính thức bắt đầu, kính mời Miêu Cương Vương, Chu Hoàng, Tấn Thái tử đến tham dự."
Quân đội Ung Quốc lớn mạnh, vừa lúc có thể cho ba quốc gia này chứng kiến sự cường thịnh của Ung Quốc, để bọn họ nảy sinh kiêng kỵ trong lòng, sau này nếu muốn cùng Ung Quốc đối nghịch, không thể không cân nhắc một chút xem mình có mấy phần mấy lượng.
"Ha ha ha ha! Ta rất vinh hạnh!"
Người cầm quyền tam quốc uống một hơi cạn sạch rượu.
Sau yến hội, các vị sứ thần quốc gia tâm tư khác nhau.
---------------%-----------------
Tiệc tối tại Quỳnh Lâm Uyển kết thúc
Lý Thanh Vân đã say đến mơ mơ hồ hồ, hai gò má ửng hồng, mắt phượng mê hồn. Hắn phát điên muốn cả người mình đều bám trên người Độc Cô Ly, thỉnh thoảng còn dùng đầu cọ cọ cằm Độc Cô Ly.
Hắn say rượu, vừa ngây thơ vừa kiều diễm.
Mắt phượng phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng mím lại.
"A Ly. Sao ngươi có thể... Sao ngươi có thể tức giận với ta*."*do A Vân say nên mới tạm thời hông xưng là cô với A Ly nữa
Lý Thanh Vân nắm lấy cổ áo Độc Cô Ly, sau khi say rượu ủy khuất đến sắp khóc: "A Ly, ta lợi hại hơn Hách Liên Thần, ta lợi hại hơn Tô Ngọc, ta lợi hại hơn Thanh Dương......... Ta không tệ hơn bọn họ, ngươi đừng thích bọn họ."
Độc Cô Ly hơi nhíu mày, không hiểu Lý Thanh Vân nói cái gì.
"Bệ hạ... Ngài say rồi, trở về nghỉ ngơi đi. "Lục Công công đưa tay muốn ôm lấy Lý Thanh Vân.
"Đừng! Lục Tiểu Hoa, ngươi đừng đến quấy rầy chuyện tốt của cô!" Lý Thanh Vân dùng hết sức kháng cự Lục Công công.
Lục Công công: "..." Hắn cực kỳ bất đắc dĩ.
"Lục Công công, để ta chăm sóc bệ hạ đi." Độc Cô Ly ôm chặt khống chế người mượn rượu làm càn không ngừng cọ lung tung - Lý Thanh Vân.
"Độc Cô công tử hầu hạ cho tốt, đừng để bệ hạ sinh bệnh." Lục Công công như vị cha già nhọc lòng vì con.
Người của Miêu Cương, Chu Quốc, Tấn Quốc đều đã trở lại đại sứ quán nghỉ ngơi, cung nữ thái giám cũng đang dọn dẹp tàn cuộc sau bữa tiệc tối.
Lý Thanh Vân say rượu, gọi thế nào cũng gọi không tỉnh. Lại thích ầm ĩ trên người Độc Cô Ly, cuối cùng bất đắc dĩ, Độc Cô Ly phải cõng Lý Thanh Vân lên, để cung nữ thái giám cầm đèn, chậm rãi đi tới Long Tiên Cung.
Lục công công giữ chặt Tiểu Thắng Tử, nhỏ giọng nói: "Coi chừng bệ hạ cùng Độc Cô công tử."
"Được rồi." Tiểu Thắng Tử gật gật đầu, liền đi theo.
Lục Công công giữ chặt Tiểu Thắng Tử, nhỏ giọng nói: "Coi chừng bệ hạ cùng Độc Cô công tử."
"Vâng." Tiểu Thắng Tử gật gật đầu, liền đi theo.
Lục Công công đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Lý Thanh Vân. Ánh mắt tràn ngập từ ái dần dần thay đổi, hắn sải bước đi tới nơi ở của Tam Vương gia, vội vàng tìm kiếm Lý Hoằng.
Lý Hoằng ngồi trên xe lăn, đang pha trà, hắn nghe được thanh âm cửa mở ra, không ngẩng đầu, liền biết là ai đến: "Bổn vương chờ ngươi thật lâu, Lục Công công."
"Tam Vương gia. Mục đích ta đến đây chắc ngài đã biết, liền trực tiếp mở rộng cửa nói rõ ràng đi. Theo ý của ngài, Độc Cô Ly không thể ở lại sao?" Lục Công công lạnh giọng hỏi.
"Vì tốt cho A Vân, Độc Cô Ly người này nhất định phải diệt trừ." Ánh mắt Lý Hoằng cực lạnh: "Bổn vương trở về liền cho người điều tra, Tuyết Quốc bị diệt tuyệt đối có liên quan đến Độc Cô Ly. Một kẻ vô tâm có thể nhẫn tâm hủy diệt đất nước mình giết chết người thân của mình, ngươi có gì dám chắc hắn ta sẽ không ôm hận với A Vân chứ?"
"Vả lại, ngươi nhìn xem -"
Tiểu thái giám mở hai loại thức ăn ra, dùng ngân châm thử độc, ngân châm chậm rãi biến thành màu đen.
Lý Hoằng sắc mặt cực kỳ âm trầm: "Lục Công công, ngươi cũng quá sơ suất rồi. Lại để cho bệ hạ ở dưới mí mắt ngươi bị người ta âm thầm hạ độc."
"Là Độc Cô Ly!!" Lục Công công nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
"Hắn thật sự biết cách che mắt người khác. Bỏ những chất độc này vào bữa ăn của A Vân, không ai phát có thể phát hiện được, ngay cả chính A Vân cũng không biết, khó trách những ngày gần đây A Vân luôn bị bệnh." Lý Hoằng lại lạnh lùng nói, "Lục Công công, Độc Cô Ly là một người có tâm tư quỷ quyệt gian xảo như vậy, sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh A Vân?!"
Ngón tay Lục Công công đều kêu lên, sắc mặt âm ngoan: "Ta hiểu rồi."
"Tận dụng hội săn mùa Đông, lặng lẽ diệt trừ Độc Cô Ly."
Đêm đó, hai người nói chuyện gần như xác định rất nhiều kế hoạch.
Bầu trời đêm, bên trong tường đỏ gạch ngói.
Độc Cô Ly cõng Lý Thanh Vân đi lại trong tuyết. Các cung nữ thái giám thức thời theo sau từ xa.
"A Ly, ngươi thật đẹp." Lý Thanh Vân vuốt ve sườn mặt Độc Cô Ly, sắc mặt ửng hồng, cười ngớ ngẩn nói, "Tối nay cô sẽ sủng hạnh ngươi."
Độc Cô Ly khẽ nhíu mày: "Bệ hạ đã đồng ý, sẽ không làm mấy chuyện ép buộc người khác như vậy. Kim khẩu ngọc ngôn, bệ hạ chắc sẽ không quên."
Lý Thanh Vân nghiêng đầu, đôi mắt phượng si ngốc nhìn hắn: "A Ly, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, làm sủng phi của cô, làm cấm luyến của cô. Không tốt sao?"
Lý Thanh Vân say rượu làm sao nhớ được những chuyện đó? Hắn chỉ biết đại mỹ nhân ở ngay trước mắt, không cần uổng phí.
Ánh mắt Độc Cô Ly dần dần đanh lại.
Lý Thanh Vân lại ghé sát vào bên tai hắn, một bên thở ra hơi nóng, một bên nói: "Cô cái gì cũng cho ngươi, tâm cho ngươi, người cũng cho ngươi, tất cả đều là của ngươi."
Hắn dung túng nhân vật chính như vậy, kiên nhẫn như vậy, Độc Cô Ly sao còn không trả lời hắn đây?
"Hay là nói A Ly muốn ngôi vị Hoàng hậu?" Lý Thanh Vân mắt phượng mơ hồ, vô thức nói: "Cô có thể lập nam hậu, để cho con dân Ung Quốc đều xưng ngươi làm tôn, A Ly thấy có được không? Được chứ? Cô thật sự mạnh hơn bọn Hách Liên Thần rất nhiều."
Thật sự là hồ nháo -- Trong lòng Độc Cô Ly chỉ có một ý nghĩ này.
Nhưng Độc Cô Ly cũng không biết tại sao, mỗi khi Lý Thanh Vân nói một câu, liền có thể khiến y không bị hấp dẫn bước vào.
Sau đó bắt đầu mong đợi câu tiếp theo của hắn, trái tim của y bởi một trong những suy nghĩ mơ hồ của mình và xúc động.
Nhưng...
"Ta không thích nam nhân."
"Ta cũng sẽ không yêu bất luận kẻ nào."
"Ta càng sẽ không cùng nam nhân tiếp xúc da thịt."
Huống chi, người trên lưng lưng chính là bạo quân nổi danh nhất Ung Quốc, một hôn quân giết cha hại huynh đệ. Hắn là người không biết xấu hổ nhất.
Sau khi trở lại Long Tiên Cung, Độc Cô Ly đặt Lý Thanh Vân lên giường, sau đó liền đi lấy nước ấm tới, lau mặt Lý Thanh Vân.
Độc đã từ từ xâm nhập vào xương tủy rồi chứ?
Độc Cô Ly thờ ơ nghĩ.
Hôn quân người người e ngại kính sợ, thân thể sẽ chậm rãi yếu đi, sau đó không còn năng lực nhấc lên chiến tranh ở Cửu Châu -- đến lúc đó, mục đích của y cũng đạt được.
Nhưng điều đó là không đủ.
Ung Quốc ngày nay quá mạnh về mặt quân sự.
Đây không phải là một điều tốt.
Sắc mặt Độc Cô Cách hơi lạnh, suy nghĩ đã phát tán đến rất xa.
Ung Quốc cường thịnh, đối với thiên hạ Cửu Châu mà nói là việc không ổn. Nếu để cho thế lực Ung Quốc một mình lớn mạnh, rất nhanh, Ung Quốc sẽ thôn tính các nước khác, ở Cửu Châu sẽ rối loạn không ngừng. Thế cục trên thiên hạ cũng không ổn định.
Lý Thanh Vân người này là kẻ hiếu chiến, nếu hắn thôn tính các nước khác, chỉ sợ sẽ tiếp tục độc đoán bạo chính, dân chúng cũng sẽ không thừa nhận một quân chủ tàn bạo ngu dốt vô đạo như vậy, càng sẽ không thừa nhận một quân chủ thích nam nhân, hắn tuyệt đối sẽ không phải là một vị minh quân.
Chí ít tuyệt đối không phải một minh quân minh chủ y muốn lựa chọn.
"A Ly." Mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi híp lại nhìn về phía Độc Cô Ly, đuôi mắt đỏ rực câu người. Hắn chậm rãi đứng dậy, ôm lấy Độc Cô Ly, "Ngủ cùng ta đi."
Độc Cô Ly thần sắc lạnh lùng, y nhíu nhíu mày.
Tóc mực Của Lý Thanh Vân buông xuống, trong mắt phượng chỉ phản chiếu một mình Độc Cô Ly, ngẩng đầu chủ động hôn lên cánh môi lạnh lẽo của Độc Cô Ly, chậm rãi nhắm mắt lại, một mùi hoa Mai xông vào mũi.
Một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, không có xâm nhập, Độc Cô Ly liền đẩy Lý Thanh Vân ra.
Lý Thanh Vân mê mang nhìn hắn.
Độc Cô Ly đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Thanh Vân, "Bệ hạ chớ thừa dịp say rượu làm bậy."
Lý Thanh Vân kéo tay Độc Cô Ly, quỳ gối trên long sàng ôm eo Độc Cô Ly, vùi đầu vào trong ngực y, nói thầm: "Chỉ là muốn hôn thôi, ta đã nhịn lâu như vậy."
Độc Cô Ly hơi cau mày.
Lý Thanh Vân lôi kéo Độc Cô Ly cùng nhau nằm trên long sàng, cả tay và chân đều đặt trên người y.
"Cô tối nay chính là muốn sủng hạnh ngươi đó rồi sao!" Lý Thanh Vân không biết tính khí từ đâu lại bắt đầu phát tác. Hắn nói xong hốc mắt liền phiếm hồng, vươn tay làm bộ muốn cởi xiêm y Độc Cô Ly ra.
Độc Cô Ly vững vàng ngăn chặn bàn tay không an phận của Lý Thanh Vân, sắc mặt âm u.
Lý Thanh Vân dùng khí lực, muốn cùng Độc Cô Ly phong lưu một đêm.
Một đại mỹ nhân như vậy đặt ở trong cung, nhìn được ăn không được, Lý Thanh Vân thật sự ngứa ngáy khó nhịn.
"Bệ hạ! Xin hãy tự trọng!"
Lý Thanh Vân không nghe, cả người ngồi trên người Độc Cô Ly xiêm y lung tung.
Độc Cô Ly thật sự tức giận, trong đồng tử hiện lên một cỗ lãnh ý cùng sát khí.
Đôi mắt âm hàn, y trở tay ngăn cản hai tay Lý Thanh Vân.
Một cái xoay người liền đem Lý Thanh Vân áp đảo trên giường.
Lý Thanh Vân lại còn không an phận.
Độc Cô Ly kéo dây buộc tóc màu lam trên đầu xuống, trói hai tay Lý Thanh Vân lên đỉnh đầu, khống chế đến mức Lý Thanh Vân rốt cuộc không còn cách nào làm loạn.
"A Ly, cô làm ngươi chán ghét như vậy sao?"
Lý Thanh Vân ngửa đầu, nước mắt từ trong mắt phượng rơi xuống, đôi mắt đỏ tươi nhìn Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly khống chế hai tay Lý Thanh Vân. Y cúi đầu nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ cùng mái tóc dài màu đen tản mát khắp nơi, một bộ hồng y xộc xệch không chỉnh tề, ngẩng đầu khóc nhìn y.
Cảnh xuân tuyệt đẹp này rơi vào trong mắt Độc Cô Ly.
Làm cho y liên tưởng đến tên Mỹ Nhân tộc ngày hôm nay, liên tưởng đến hình ảnh tuyệt diễm của Lý Thanh Vân giống như Mỹ Nhân tộc kia -- bị nhốt trong lồng kim, hai tay hai chân bị chuông màu vàng khóa lại.
Không hiểu sao làm toàn thân y đều bốc cháy.
Bức họa xuân sắc kia nhất định so với Mỹ Nhân tộc trong yến tiệc hôm nay còn tuyệt diễm hơn hàng ngàn, hàng vạn lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, Độc Cô Ly quên mất mình muốn nói cái gì.
"A Ly, khí lực ngươi lớn quá, tay ta đau." Đuôi mắt Lý Thanh Vân nhiễm sắc đỏ, đồng tử trong lúc lơ đãng toát ra dáng vẻ yếu ớt.
Lý Thanh Vân hai tay theo bản năng giãy dụa.
Độc Cô Ly phục hồi tinh thần.
Y đem hai tay Lý Thanh Vân chặt chẽ buộc ở mép giường, sau đó tiếp tục lấy nước nóng tới, lau mắt, mặt và thân thể cho Lý Thanh Vân.
Đêm đó, Độc Cô Ly liền ngủ bên cạnh Lý Thanh Vân như vậy.
Lý Thanh Vân vì say rượu cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
----------------%-----------------
Sáng hôm sau.
Khi Lý Thanh Vân tỉnh lại, trên long sàng đã không còn bóng dáng Độc Cô Ly.
Hắn nhớ tới một chút chuyện xảy ra tối hôm qua, hơi mở to đôi mắt.
Hắn ta nhớ... Nhớ rõ hắn muốn Độc Cô Ly thị tẩm, nhớ rõ hắn ngồi trên người Độc Cô Ly cởi áo của y, khúc sau đâu...?
Không có chuyện gì xảy ra, phải không?!
"Xong rồi." Lý Thanh Vân vỗ vỗ mặt, lẩm bẩm: "Nếu cô thật sự làm cái gì với nhân vật chính thụ, vậy chẳng phải là giống như kịch bản báo trước trong mộng sao?"
Tê.
Đau quá.
Lý Thanh Vân mắt hiện ánh nước nhìn về phía cổ tay mình, trên cổ tay trắng nõn có một vết siết đỏ rất rõ ràng, cùng làn da trắng mịn hình thành đối lập lớn.
"Bệ hạ tỉnh rồi sao?"
Độc Cô Ly đã mặc một thân trường sam màu trắng trăng, tóc dài màu đen buộc lên, thần tư ngọc mạo, tựa như thần chỉ, kinh hãi thiên nhân.
Y bưng cháo đưa cho Lý Thanh Vân, thản nhiên nói: "Bệ hạ mới tỉnh rượu, ăn chút thanh đạm đi."
"Được."
Lý Thanh Vân vươn tay nhận lấy cháo loãng.
Đồng tử Độc Cô Ly khẽ co rụt lại, nhìn thấy đôi cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh kia hằn lên vết siết đỏ dữ tợn, trong lòng hơi khẩn trương.
"A Ly, đêm qua vẫn chưa xảy ra chuyện gì chứ? Cô có làm gì ngươi hay không..." Lý Thanh Vân hỏi.
"Không có." Độc Cô Ly thần sắc lạnh nhạt.
Lý Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó liền nói: "A Ly, ba ngày sau là bắt đầu hội săn bắn mùa Đông. Có thể trong vòng một tháng này cô sẽ không ở trong cung, ngươi nên ở trong Dao Hoa Cung nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ta cũng muốn đến hội săn mùa Đông." Độc Cô Ly thần sắc không nhanh không chậm nói.
"Không được." Lý Thanh Vân một mực từ chối.
Hắn nhớ rõ trong kịch bản, lúc săn bắn mùa Đông, người của hắn thiếu chút nữa đã âm thầm hại chết Độc Cô Ly, hắn làm sao có thể để A Ly mạo hiểm.
"Bệ hạ." Độc Cô Ly thong dong bình tĩnh, vươn tay vuốt ve khuôn mặt trơn nhẵn của Lý Thanh Vân, cúi người chủ động hôn lên môi Lý Thanh Vân, chuồn chuồn lướt nước qua đi lại đứng dậy, thản nhiên nói: "Chỉ cần bệ hạ đáp ứng cho ta cùng đi hội săn mùa Đông, bệ hạ muốn cái gì, ta liền cho cái đó."
"Thật sao?" Trong mắt Lý Thanh Vân hiện lên vẻ kinh hỉ.
"Vâng." Con ngươi Độc Cô Ly trong vắng lạnh như tuyết.
--Chỉ mong, ngươi có thể sống sót qua đợt săn bắn mùa Đông này.
---------------%------------------
Tiểu thái giám còn chưa cân nhắc ý tứ trong lời nói của Tam Vương gia Lý Hoằng, đã thấy Vương gia đẩy xe lăn muốn đi vào. Hắn giật mình một cái, vội vàng đẩy Lý Hoằng tiến vào trong Quỳnh Lâm Uyển.
Trong đại điện, không khí đang giằng co không dứt, chúng thần ở đây mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đều nghĩ rằng người nắm quyền Tấn Quốc và Ung Quốc sẽ vì vậy mà giao chiến, tiếng nói của Lý Hoằng chậm rãi truyền đến.
"Bệ hạ nói rất đúng."
Chúng thần đều nhìn về phía Lý Hoằng.
Lý Hoằng nhìn về phía Thái tử điện hạ Tấn Quốc, cười nói: "Đệ đệ bổn vương tính tình thẳng thắn nhanh miệng như thế, Thái tử điện hạ chớ để bụng."
Sắc mặt Hách Liên Thần hòa hoãn một chút: "Tất nhiên rồi."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm trong nháy mắt biến mất.
Nhưng Lý Thanh Vân càng thêm tức giận, sắc mặt không ngờ mà nhìn chằm chằm Lý Hoằng, giọng nói trầm trầm: "Tam Vương gia, không phải nên tĩnh dưỡng trong phủ sao, chạy tới Quỳnh Lâm Uyển xem náo nhiệt làm gì?"
Lý Hoằng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngũ đệ trong phủ ngày nào cũng ầm ĩ, Lục đệ lại lén chạy ra, nghe nói còn xúc phạm bệ hạ. Thần rất lo lắng."
"Không cần ngươi lo lắng, cút về phủ ngươi đi!" Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân khẽ mở.
Lý Hoằng bật cười: "Đúng vậy, thần xin tuân theo ý chỉ của bệ hạ, thần cáo lui." Trước khi đi, Lý Hoằng như có như không nhìn Độc Cô Ly một cái, chậm rãi nhếch môi.
Đồng tử trong vắng của Độc Cô Ly hơi ngừng lại, chậm rãi buông chén trà xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Hoằng, ánh mắt thanh lãnh như tuyết.
Có tin đồn Ung Quốc đế quân vì thượng vị không tiếc tàn sát huynh đệ thân sinh được truyền đi trong lòng thiên hạ.
Ba quốc gia khác hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới biết huyền diệu trong đó.
Miêu Cương, Chu Quốc, Tấn quốc trong lòng đều nhảy số.
Bên trong Quỳnh Lâm Uyển, ca múa mừng cảnh thái bình.
Bầu không khí khẩn trương lúc trước thay đổi, rượu ngon mỹ thực, khúc thủy lưu thương, mọi người trong điện chuyện trò vui vẻ, người đứng đầu tứ đại quốc gia cũng ký kết tình đồng minh hữu nghị, ít nhất bề ngoài vẫn rất hữu hảo*.*quan hệ tốt giữa song phương hoặc nhiều bên
"Nghe nói hội săn bắn mùa Đông của quý quốc sắp bắt đầu -- Không biết chúng ta có cơ hội chứng kiến sự kiện trọng đại như vậy không?" Hoàng đế Chu Quốc cười nói.
"Đã sớm nghe nói quân đội Ung Quốc rất cường đại, hội săn bắn mùa Đông vừa khéo là thời cơ tốt nhất để chứng kiến quân Ung Quốc diễn tập. Hôm nay đến đây, cũng muốn tận mắt chứng kiến một phen." Hách Liên Thần lắc lư ly rượu trong tay.
Miêu Cương Vương càng là chờ mong vô cùng.
Đối với việc này, đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân hơi nhếch lên, ngẩng đầu lên, mời một chén rượu: "Ba ngày sau, cuộc săn bắn mùa Đông nước ta chính thức bắt đầu, kính mời Miêu Cương Vương, Chu Hoàng, Tấn Thái tử đến tham dự."
Quân đội Ung Quốc lớn mạnh, vừa lúc có thể cho ba quốc gia này chứng kiến sự cường thịnh của Ung Quốc, để bọn họ nảy sinh kiêng kỵ trong lòng, sau này nếu muốn cùng Ung Quốc đối nghịch, không thể không cân nhắc một chút xem mình có mấy phần mấy lượng.
"Ha ha ha ha! Ta rất vinh hạnh!"
Người cầm quyền tam quốc uống một hơi cạn sạch rượu.
Sau yến hội, các vị sứ thần quốc gia tâm tư khác nhau.
---------------%-----------------
Tiệc tối tại Quỳnh Lâm Uyển kết thúc
Lý Thanh Vân đã say đến mơ mơ hồ hồ, hai gò má ửng hồng, mắt phượng mê hồn. Hắn phát điên muốn cả người mình đều bám trên người Độc Cô Ly, thỉnh thoảng còn dùng đầu cọ cọ cằm Độc Cô Ly.
Hắn say rượu, vừa ngây thơ vừa kiều diễm.
Mắt phượng phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng mím lại.
"A Ly. Sao ngươi có thể... Sao ngươi có thể tức giận với ta*."*do A Vân say nên mới tạm thời hông xưng là cô với A Ly nữa
Lý Thanh Vân nắm lấy cổ áo Độc Cô Ly, sau khi say rượu ủy khuất đến sắp khóc: "A Ly, ta lợi hại hơn Hách Liên Thần, ta lợi hại hơn Tô Ngọc, ta lợi hại hơn Thanh Dương......... Ta không tệ hơn bọn họ, ngươi đừng thích bọn họ."
Độc Cô Ly hơi nhíu mày, không hiểu Lý Thanh Vân nói cái gì.
"Bệ hạ... Ngài say rồi, trở về nghỉ ngơi đi. "Lục Công công đưa tay muốn ôm lấy Lý Thanh Vân.
"Đừng! Lục Tiểu Hoa, ngươi đừng đến quấy rầy chuyện tốt của cô!" Lý Thanh Vân dùng hết sức kháng cự Lục Công công.
Lục Công công: "..." Hắn cực kỳ bất đắc dĩ.
"Lục Công công, để ta chăm sóc bệ hạ đi." Độc Cô Ly ôm chặt khống chế người mượn rượu làm càn không ngừng cọ lung tung - Lý Thanh Vân.
"Độc Cô công tử hầu hạ cho tốt, đừng để bệ hạ sinh bệnh." Lục Công công như vị cha già nhọc lòng vì con.
Người của Miêu Cương, Chu Quốc, Tấn Quốc đều đã trở lại đại sứ quán nghỉ ngơi, cung nữ thái giám cũng đang dọn dẹp tàn cuộc sau bữa tiệc tối.
Lý Thanh Vân say rượu, gọi thế nào cũng gọi không tỉnh. Lại thích ầm ĩ trên người Độc Cô Ly, cuối cùng bất đắc dĩ, Độc Cô Ly phải cõng Lý Thanh Vân lên, để cung nữ thái giám cầm đèn, chậm rãi đi tới Long Tiên Cung.
Lục công công giữ chặt Tiểu Thắng Tử, nhỏ giọng nói: "Coi chừng bệ hạ cùng Độc Cô công tử."
"Được rồi." Tiểu Thắng Tử gật gật đầu, liền đi theo.
Lục Công công giữ chặt Tiểu Thắng Tử, nhỏ giọng nói: "Coi chừng bệ hạ cùng Độc Cô công tử."
"Vâng." Tiểu Thắng Tử gật gật đầu, liền đi theo.
Lục Công công đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Lý Thanh Vân. Ánh mắt tràn ngập từ ái dần dần thay đổi, hắn sải bước đi tới nơi ở của Tam Vương gia, vội vàng tìm kiếm Lý Hoằng.
Lý Hoằng ngồi trên xe lăn, đang pha trà, hắn nghe được thanh âm cửa mở ra, không ngẩng đầu, liền biết là ai đến: "Bổn vương chờ ngươi thật lâu, Lục Công công."
"Tam Vương gia. Mục đích ta đến đây chắc ngài đã biết, liền trực tiếp mở rộng cửa nói rõ ràng đi. Theo ý của ngài, Độc Cô Ly không thể ở lại sao?" Lục Công công lạnh giọng hỏi.
"Vì tốt cho A Vân, Độc Cô Ly người này nhất định phải diệt trừ." Ánh mắt Lý Hoằng cực lạnh: "Bổn vương trở về liền cho người điều tra, Tuyết Quốc bị diệt tuyệt đối có liên quan đến Độc Cô Ly. Một kẻ vô tâm có thể nhẫn tâm hủy diệt đất nước mình giết chết người thân của mình, ngươi có gì dám chắc hắn ta sẽ không ôm hận với A Vân chứ?"
"Vả lại, ngươi nhìn xem -"
Tiểu thái giám mở hai loại thức ăn ra, dùng ngân châm thử độc, ngân châm chậm rãi biến thành màu đen.
Lý Hoằng sắc mặt cực kỳ âm trầm: "Lục Công công, ngươi cũng quá sơ suất rồi. Lại để cho bệ hạ ở dưới mí mắt ngươi bị người ta âm thầm hạ độc."
"Là Độc Cô Ly!!" Lục Công công nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
"Hắn thật sự biết cách che mắt người khác. Bỏ những chất độc này vào bữa ăn của A Vân, không ai phát có thể phát hiện được, ngay cả chính A Vân cũng không biết, khó trách những ngày gần đây A Vân luôn bị bệnh." Lý Hoằng lại lạnh lùng nói, "Lục Công công, Độc Cô Ly là một người có tâm tư quỷ quyệt gian xảo như vậy, sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh A Vân?!"
Ngón tay Lục Công công đều kêu lên, sắc mặt âm ngoan: "Ta hiểu rồi."
"Tận dụng hội săn mùa Đông, lặng lẽ diệt trừ Độc Cô Ly."
Đêm đó, hai người nói chuyện gần như xác định rất nhiều kế hoạch.
Bầu trời đêm, bên trong tường đỏ gạch ngói.
Độc Cô Ly cõng Lý Thanh Vân đi lại trong tuyết. Các cung nữ thái giám thức thời theo sau từ xa.
"A Ly, ngươi thật đẹp." Lý Thanh Vân vuốt ve sườn mặt Độc Cô Ly, sắc mặt ửng hồng, cười ngớ ngẩn nói, "Tối nay cô sẽ sủng hạnh ngươi."
Độc Cô Ly khẽ nhíu mày: "Bệ hạ đã đồng ý, sẽ không làm mấy chuyện ép buộc người khác như vậy. Kim khẩu ngọc ngôn, bệ hạ chắc sẽ không quên."
Lý Thanh Vân nghiêng đầu, đôi mắt phượng si ngốc nhìn hắn: "A Ly, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, làm sủng phi của cô, làm cấm luyến của cô. Không tốt sao?"
Lý Thanh Vân say rượu làm sao nhớ được những chuyện đó? Hắn chỉ biết đại mỹ nhân ở ngay trước mắt, không cần uổng phí.
Ánh mắt Độc Cô Ly dần dần đanh lại.
Lý Thanh Vân lại ghé sát vào bên tai hắn, một bên thở ra hơi nóng, một bên nói: "Cô cái gì cũng cho ngươi, tâm cho ngươi, người cũng cho ngươi, tất cả đều là của ngươi."
Hắn dung túng nhân vật chính như vậy, kiên nhẫn như vậy, Độc Cô Ly sao còn không trả lời hắn đây?
"Hay là nói A Ly muốn ngôi vị Hoàng hậu?" Lý Thanh Vân mắt phượng mơ hồ, vô thức nói: "Cô có thể lập nam hậu, để cho con dân Ung Quốc đều xưng ngươi làm tôn, A Ly thấy có được không? Được chứ? Cô thật sự mạnh hơn bọn Hách Liên Thần rất nhiều."
Thật sự là hồ nháo -- Trong lòng Độc Cô Ly chỉ có một ý nghĩ này.
Nhưng Độc Cô Ly cũng không biết tại sao, mỗi khi Lý Thanh Vân nói một câu, liền có thể khiến y không bị hấp dẫn bước vào.
Sau đó bắt đầu mong đợi câu tiếp theo của hắn, trái tim của y bởi một trong những suy nghĩ mơ hồ của mình và xúc động.
Nhưng...
"Ta không thích nam nhân."
"Ta cũng sẽ không yêu bất luận kẻ nào."
"Ta càng sẽ không cùng nam nhân tiếp xúc da thịt."
Huống chi, người trên lưng lưng chính là bạo quân nổi danh nhất Ung Quốc, một hôn quân giết cha hại huynh đệ. Hắn là người không biết xấu hổ nhất.
Sau khi trở lại Long Tiên Cung, Độc Cô Ly đặt Lý Thanh Vân lên giường, sau đó liền đi lấy nước ấm tới, lau mặt Lý Thanh Vân.
Độc đã từ từ xâm nhập vào xương tủy rồi chứ?
Độc Cô Ly thờ ơ nghĩ.
Hôn quân người người e ngại kính sợ, thân thể sẽ chậm rãi yếu đi, sau đó không còn năng lực nhấc lên chiến tranh ở Cửu Châu -- đến lúc đó, mục đích của y cũng đạt được.
Nhưng điều đó là không đủ.
Ung Quốc ngày nay quá mạnh về mặt quân sự.
Đây không phải là một điều tốt.
Sắc mặt Độc Cô Cách hơi lạnh, suy nghĩ đã phát tán đến rất xa.
Ung Quốc cường thịnh, đối với thiên hạ Cửu Châu mà nói là việc không ổn. Nếu để cho thế lực Ung Quốc một mình lớn mạnh, rất nhanh, Ung Quốc sẽ thôn tính các nước khác, ở Cửu Châu sẽ rối loạn không ngừng. Thế cục trên thiên hạ cũng không ổn định.
Lý Thanh Vân người này là kẻ hiếu chiến, nếu hắn thôn tính các nước khác, chỉ sợ sẽ tiếp tục độc đoán bạo chính, dân chúng cũng sẽ không thừa nhận một quân chủ tàn bạo ngu dốt vô đạo như vậy, càng sẽ không thừa nhận một quân chủ thích nam nhân, hắn tuyệt đối sẽ không phải là một vị minh quân.
Chí ít tuyệt đối không phải một minh quân minh chủ y muốn lựa chọn.
"A Ly." Mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi híp lại nhìn về phía Độc Cô Ly, đuôi mắt đỏ rực câu người. Hắn chậm rãi đứng dậy, ôm lấy Độc Cô Ly, "Ngủ cùng ta đi."
Độc Cô Ly thần sắc lạnh lùng, y nhíu nhíu mày.
Tóc mực Của Lý Thanh Vân buông xuống, trong mắt phượng chỉ phản chiếu một mình Độc Cô Ly, ngẩng đầu chủ động hôn lên cánh môi lạnh lẽo của Độc Cô Ly, chậm rãi nhắm mắt lại, một mùi hoa Mai xông vào mũi.
Một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, không có xâm nhập, Độc Cô Ly liền đẩy Lý Thanh Vân ra.
Lý Thanh Vân mê mang nhìn hắn.
Độc Cô Ly đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Thanh Vân, "Bệ hạ chớ thừa dịp say rượu làm bậy."
Lý Thanh Vân kéo tay Độc Cô Ly, quỳ gối trên long sàng ôm eo Độc Cô Ly, vùi đầu vào trong ngực y, nói thầm: "Chỉ là muốn hôn thôi, ta đã nhịn lâu như vậy."
Độc Cô Ly hơi cau mày.
Lý Thanh Vân lôi kéo Độc Cô Ly cùng nhau nằm trên long sàng, cả tay và chân đều đặt trên người y.
"Cô tối nay chính là muốn sủng hạnh ngươi đó rồi sao!" Lý Thanh Vân không biết tính khí từ đâu lại bắt đầu phát tác. Hắn nói xong hốc mắt liền phiếm hồng, vươn tay làm bộ muốn cởi xiêm y Độc Cô Ly ra.
Độc Cô Ly vững vàng ngăn chặn bàn tay không an phận của Lý Thanh Vân, sắc mặt âm u.
Lý Thanh Vân dùng khí lực, muốn cùng Độc Cô Ly phong lưu một đêm.
Một đại mỹ nhân như vậy đặt ở trong cung, nhìn được ăn không được, Lý Thanh Vân thật sự ngứa ngáy khó nhịn.
"Bệ hạ! Xin hãy tự trọng!"
Lý Thanh Vân không nghe, cả người ngồi trên người Độc Cô Ly xiêm y lung tung.
Độc Cô Ly thật sự tức giận, trong đồng tử hiện lên một cỗ lãnh ý cùng sát khí.
Đôi mắt âm hàn, y trở tay ngăn cản hai tay Lý Thanh Vân.
Một cái xoay người liền đem Lý Thanh Vân áp đảo trên giường.
Lý Thanh Vân lại còn không an phận.
Độc Cô Ly kéo dây buộc tóc màu lam trên đầu xuống, trói hai tay Lý Thanh Vân lên đỉnh đầu, khống chế đến mức Lý Thanh Vân rốt cuộc không còn cách nào làm loạn.
"A Ly, cô làm ngươi chán ghét như vậy sao?"
Lý Thanh Vân ngửa đầu, nước mắt từ trong mắt phượng rơi xuống, đôi mắt đỏ tươi nhìn Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly khống chế hai tay Lý Thanh Vân. Y cúi đầu nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ cùng mái tóc dài màu đen tản mát khắp nơi, một bộ hồng y xộc xệch không chỉnh tề, ngẩng đầu khóc nhìn y.
Cảnh xuân tuyệt đẹp này rơi vào trong mắt Độc Cô Ly.
Làm cho y liên tưởng đến tên Mỹ Nhân tộc ngày hôm nay, liên tưởng đến hình ảnh tuyệt diễm của Lý Thanh Vân giống như Mỹ Nhân tộc kia -- bị nhốt trong lồng kim, hai tay hai chân bị chuông màu vàng khóa lại.
Không hiểu sao làm toàn thân y đều bốc cháy.
Bức họa xuân sắc kia nhất định so với Mỹ Nhân tộc trong yến tiệc hôm nay còn tuyệt diễm hơn hàng ngàn, hàng vạn lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, Độc Cô Ly quên mất mình muốn nói cái gì.
"A Ly, khí lực ngươi lớn quá, tay ta đau." Đuôi mắt Lý Thanh Vân nhiễm sắc đỏ, đồng tử trong lúc lơ đãng toát ra dáng vẻ yếu ớt.
Lý Thanh Vân hai tay theo bản năng giãy dụa.
Độc Cô Ly phục hồi tinh thần.
Y đem hai tay Lý Thanh Vân chặt chẽ buộc ở mép giường, sau đó tiếp tục lấy nước nóng tới, lau mắt, mặt và thân thể cho Lý Thanh Vân.
Đêm đó, Độc Cô Ly liền ngủ bên cạnh Lý Thanh Vân như vậy.
Lý Thanh Vân vì say rượu cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
----------------%-----------------
Sáng hôm sau.
Khi Lý Thanh Vân tỉnh lại, trên long sàng đã không còn bóng dáng Độc Cô Ly.
Hắn nhớ tới một chút chuyện xảy ra tối hôm qua, hơi mở to đôi mắt.
Hắn ta nhớ... Nhớ rõ hắn muốn Độc Cô Ly thị tẩm, nhớ rõ hắn ngồi trên người Độc Cô Ly cởi áo của y, khúc sau đâu...?
Không có chuyện gì xảy ra, phải không?!
"Xong rồi." Lý Thanh Vân vỗ vỗ mặt, lẩm bẩm: "Nếu cô thật sự làm cái gì với nhân vật chính thụ, vậy chẳng phải là giống như kịch bản báo trước trong mộng sao?"
Tê.
Đau quá.
Lý Thanh Vân mắt hiện ánh nước nhìn về phía cổ tay mình, trên cổ tay trắng nõn có một vết siết đỏ rất rõ ràng, cùng làn da trắng mịn hình thành đối lập lớn.
"Bệ hạ tỉnh rồi sao?"
Độc Cô Ly đã mặc một thân trường sam màu trắng trăng, tóc dài màu đen buộc lên, thần tư ngọc mạo, tựa như thần chỉ, kinh hãi thiên nhân.
Y bưng cháo đưa cho Lý Thanh Vân, thản nhiên nói: "Bệ hạ mới tỉnh rượu, ăn chút thanh đạm đi."
"Được."
Lý Thanh Vân vươn tay nhận lấy cháo loãng.
Đồng tử Độc Cô Ly khẽ co rụt lại, nhìn thấy đôi cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh kia hằn lên vết siết đỏ dữ tợn, trong lòng hơi khẩn trương.
"A Ly, đêm qua vẫn chưa xảy ra chuyện gì chứ? Cô có làm gì ngươi hay không..." Lý Thanh Vân hỏi.
"Không có." Độc Cô Ly thần sắc lạnh nhạt.
Lý Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó liền nói: "A Ly, ba ngày sau là bắt đầu hội săn bắn mùa Đông. Có thể trong vòng một tháng này cô sẽ không ở trong cung, ngươi nên ở trong Dao Hoa Cung nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ta cũng muốn đến hội săn mùa Đông." Độc Cô Ly thần sắc không nhanh không chậm nói.
"Không được." Lý Thanh Vân một mực từ chối.
Hắn nhớ rõ trong kịch bản, lúc săn bắn mùa Đông, người của hắn thiếu chút nữa đã âm thầm hại chết Độc Cô Ly, hắn làm sao có thể để A Ly mạo hiểm.
"Bệ hạ." Độc Cô Ly thong dong bình tĩnh, vươn tay vuốt ve khuôn mặt trơn nhẵn của Lý Thanh Vân, cúi người chủ động hôn lên môi Lý Thanh Vân, chuồn chuồn lướt nước qua đi lại đứng dậy, thản nhiên nói: "Chỉ cần bệ hạ đáp ứng cho ta cùng đi hội săn mùa Đông, bệ hạ muốn cái gì, ta liền cho cái đó."
"Thật sao?" Trong mắt Lý Thanh Vân hiện lên vẻ kinh hỉ.
"Vâng." Con ngươi Độc Cô Ly trong vắng lạnh như tuyết.
--Chỉ mong, ngươi có thể sống sót qua đợt săn bắn mùa Đông này.
/109
|