Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, giờ này khắc này không thể dùng hai chữ 'Tuyết trắng' để hình dung làn da Cơ Thắng Tình, vết đỏ ửng trên mặt nàng đã lan tràn tới trên cổ, một mảnh phấn hồng, thoạt nhìn đặc biệt động lòng người; trên chóp mũi nàng mịn mồ hôi, hai tay cũng vì căng thẳng mà xoắn lại với nhau, một đôi mắt to nhìn quanh, nhưng quan trọng là không nhìn Tiền Bất Ly, có trời mới biết nàng đang hy vọng tìm ra một người nào đó trợ giúp bản thân mình thoát ra khỏi hoàn cảnh xấu hổ, hay là hy vọng Tiền Bất Ly càng tiến một bước.
Tiền Bất Ly càng ép càng gần, tất nhiên Cơ Thắng Tình càng ngày càng khẩn trương, ánh mắt Tiền Bất Ly liếc xéo về phía dưới, hắn phát hiện làn váy Cơ Thắng Tình đang rung nhè nhẹ, nhưng hai chân của nàng lại giống như cái đinh, một mực đính trên mặt đất, không có dấu hiệu định chạy trốn. Hành động này chính là loại cảnh giới cự tuyệt lại ra vẻ mời chào sao?
Hai gương mặt hầu như áp vào cùng một chỗ, Tiền Bất Ly có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở thơm ngát của Cơ Thắng Tình: "Ngươi đang sợ cái gì?" Tiền Bất Ly cười hỏi.
Những lời này khiến cho Cơ Thắng Tình càng thêm khẩn trương, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi tất cả sẽ xảy ra.
"Ngươi. . . ."
"Bẩm báo!" Ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn, đã cắt đứt hành động của Tiền Bất Ly.
"Chuyện gì?" Tiền Bất Ly vội vàng trấn định lại tâm tình, hắn nhận ra tiếng người ngoài cửa là Vương Thụy.
Cơ Thắng Tình thở hắt ra như trút được gánh nặng, chậm chạp đi đến, ngồi xuống một cái ghế, xấu hổ sửa sang lại váy áo của mình, chỉ có điều ánh mắt ngẫu nhiên quét về phía Tiền Bất Ly lại giống như có đôi chút tiếc nuối.
"Thống lĩnh đại nhân, tình huống bên Trát Mộc Hợp có chút không đúng, quân ta có phải dựa theo kế hoạch lúc ban đầu, lập tức khởi hành hay không?" Vương Thụy không tiến vào, hơn nữa Tiền Bất Ly cũng không để cho hắn tiến vào trong trướng.
"Ngươi đi trước quan sát một chút, ta lập tức đi ngay." Tiền Bất Ly trả lời một tiếng, quay đầu lại dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Cơ Thắng Tình, kết quả làm cho Cơ Thắng Tình sợ tới mức vội vàng quay đầu đi.
"Ta đi trước." Tiền Bất Ly dặn dò một tiếng, quay người đi ra ngoài soái trướng.
"Bất Ly, ngươi cẩn thận chút."
"Ngươi. . . . nói chuyện cùng ta sao?" Tiền Bất Ly lần nữa phát huy năng khiếu làm người khác uất nghẹn của mình.
Phản ứng đầu tiên của Cơ Thắng Tình chính là muốn cầm lấy chén trà trên bàn, ném vào người Tiền Bất Ly, nàng động viên bao nhiêu dũng khí, mới có khả năng làm hạ bầu không khí xuống, ân cần nói một câu, hắn tại sao có thể làm như vậy? Nhưng là. . . . Thục nữ ..! Cơ Thắng Tình nỗ lực khống chế tâm tình của mình, cúi đầu không nói. Lúc trước Tiền Bất Ly nói quả thực sâu sắc, người luôn đeo một bộ mặt nạ mới dễ làm người.
"Hẳn là nói với ta?" Tiền Bất Ly làm ra vẻ cố ý phân tích tình huống kỳ lạ, còn cố ý nhìn chung quanh: "Nơi đây chỉ có hai người chúng ta, không nói với ta thì nói với người nào?"
Cơ Thắng Tình vẫn giữ yên lặng.
"Không nghĩ tới điện hạ quan tâm tới ta như vậy, trong lòng ta thật sự vô cùng cảm kích!" biểu lộ trên mặt Tiền Bất Ly cùng với việc hắn nói cảm kích, còn không bằng nói là đang chế nhạo.
"Ngươi. . . . Ngươi. . . ." Giết người cũng không thể quá mức như này, nào có kẻ nào đáng giận như Tiền Bất Ly hay sao? ! Cho dù Cơ Thắng Tình tốt tính đến mấy cũng không thể khống chế được, ánh mắt của nàng bắt đầu đảo qua đảo lại giữa chén trà cùng Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly liếc mắt liền khám phá ra ý đồ của Cơ Thắng Tình, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Nếu tiếp tục ồn ào rất có thể sẽ không có lợi.
"Kỳ thật, ta thật sự cảm kích ngươi." Tiền Bất Ly thay đổi biểu lộ, ngữ điệu thành khẩn, lộ ra đủ mười tình thâm ý trọng, tình ý liên tục.
"Ngươi. . . Ngươi đi nhanh đi!" Cơ Thắng Tình không thể làm gì trả lời một câu, tâm tình của nàng được Tiền Bất Ly nhiều lần xảo diệu dẫn dắt, hơi thở phập phồng càng kịch liệt, nàng thật sự có vẻ không chịu nổi nữa rồi.
Tiền Bất Ly cười ha hả bước đi ra ngoài soái trướng. Giờ phút này trời đã sáng rồi, đội kỵ binh trước kia đã tham gia chiến đấu, không cần chỉnh đốn và sắp đặt, mà đại bộ phận bộ binh đều ngủ một giấc đầy đủ, tinh thần vô cùng phấn chấn, đang sửa sang quân giới của mình.
Tiền Bất Ly trèo lên trên lầu quan sát, nhìn về phía trước, hắn trông thấy Trát Mộc Hợp đang mang theo khinh kỵ cận vệ đang lượn xung quanh quân doanh của bọn họ. Theo lý thuyết có lẽ Trát Mộc Hợp trước tiên cần chỉnh đốn quân đội của mình rồi mới tìm cơ hội đánh tiếp, cách làm của Trác Mộc Hợp có vẻ đôi chút nôn nóng, Tiền Bất Ly nhíu mày, rơi vào trầm tư.
"Đại nhân, xem ra bọn chúng muốn liều mạng, hôm nay có một cuộc ác chiến rồi!" Vương Thụy ở một bên nhẹ giọng nói.
"Khổ chiến? Ngươi cho rằng Trát Mộc Hợp còn có đảm lượng mang theo đám người đó tiếp tục khổ chiến sao?" Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng, nói tiếp: "Hắn nhiều nhất là muốn nảy sinh ý đồ ác độc kiếm chút tiện nghi, hồi phục sĩ khí mà thôi."
"Đại nhân, Trát Mộc Hợp luôn luôn quỷ kế đa đoan, ta sợ. . . ."
"Ta có lòng tin nắm chắc." Tiền Bất Ly khoát tay áo, nói: "Dẫn binh đánh trận nhất định phải dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trát Mộc Hợp một mình xâm nhập, liên tục gặp thua trận, binh sĩ thủ hạ của gã cũng không còn lại nhiều, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không có! Gã lấy cái gì đấu cùng chúng ta? Quỷ kế chính là dựa trên thực lực mới có thể thi triển, y dựa vào cái gì? Chỉ bằng kỵ binh cận vệ bị giết chỉ còn lại có bảy trăm sao?" Tiếng nói chuyện của Tiền Bất Ly càng ngày càng cao.
"Đại nhân!" Vương Thụy chứng kiến dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo của Tiền Bất Ly, kinh hãi trong lòng: "Đại nhân ngài dù thế nào không thể. . . ."
"Con dâu khéo léo mà không bột đố gột nên hồ (người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo! Trát Mộc Hợp chỉ dựa vào bằng này người quyết không thể làm nổi lên bọt nước! Trái lại, đây là một cơ hội tốt trời cao ban cho tướng sĩ quân ta." Tiền Bất Ly vỗ vỗ bả vai Vương Thụy, đồng thời hắn hạ giọng nói: "Binh có thể điên cuồng, nhưng tướng không thể kiêu!"
Vương Thụy sững sờ, nhìn xung quanh. Đám binh lính ở trên lầu quan sát cũng nghe thấy câu nói của Tiền Bất Ly, nguyên một đám hưng phấn xoa tay, chờ đợi chém giết, Vương Thụy âm thầm ngộ ra trong lòng, thầm khen một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi quân sĩ chuẩn bị thỏa đáng, đâu vào đấy thì bắt đầu xuất phát. Lúc này Tiền Bất Ly không ngồi trong xe ngựa, ngược lại hắn cưỡi chiến mã, cùng với Đỗ Binh đi cản hậu.
Bên Tiền Bất Ly, binh lực cũng không dư dả, hơn nữa nhất định phải phái trinh sát đi ra ngoài tuần tra. Lại nói tiểu đội kỵ binh của Tần Trùng đã vô cùng mệt mỏi mà lại thương vong không nhỏ, đội kỵ binh chỉ còn lại hai trung đội, trong đó Vương Thụy còn muốn mang theo một trung đội đánh tiên phong, có trời mới biết Hạ Quýnh Danh ở cửa ải Liên Thành có thể làm ra chuyện được ăn cả ngã về không hay không? Theo tính toán thì quân đội để kiềm chế Trát Mộc Hợp chỉ có một trung đội đầy đủ biên chế của Đỗ Binh, thế nhưng một trung đội chỉ có ba trăm người, so sánh thực lực với đối phương, quả thật chênh lệch quá xa. Tuy hắn có thể bất kỳ lúc nào điềuTiễn doanh ở trung quân trợ giúp, nhưng tương lai vẫn không thể lạc quan, cho nên Tiền Bất Ly quyết tâm có ý đồ lập tức khởi xướng tấn công Trát Mộc Hợp, dùng thủ đoạn sấm sét hù sợ Trác Mộc Hợp! Đương nhiên, hù dọa người khác tuy là một công việc vô cùng khó khăn, vẫn nằm trong sự tính toán của Tiền Bất Ly. . . .
Tiền Bất Ly càng ép càng gần, tất nhiên Cơ Thắng Tình càng ngày càng khẩn trương, ánh mắt Tiền Bất Ly liếc xéo về phía dưới, hắn phát hiện làn váy Cơ Thắng Tình đang rung nhè nhẹ, nhưng hai chân của nàng lại giống như cái đinh, một mực đính trên mặt đất, không có dấu hiệu định chạy trốn. Hành động này chính là loại cảnh giới cự tuyệt lại ra vẻ mời chào sao?
Hai gương mặt hầu như áp vào cùng một chỗ, Tiền Bất Ly có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở thơm ngát của Cơ Thắng Tình: "Ngươi đang sợ cái gì?" Tiền Bất Ly cười hỏi.
Những lời này khiến cho Cơ Thắng Tình càng thêm khẩn trương, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi tất cả sẽ xảy ra.
"Ngươi. . . ."
"Bẩm báo!" Ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn, đã cắt đứt hành động của Tiền Bất Ly.
"Chuyện gì?" Tiền Bất Ly vội vàng trấn định lại tâm tình, hắn nhận ra tiếng người ngoài cửa là Vương Thụy.
Cơ Thắng Tình thở hắt ra như trút được gánh nặng, chậm chạp đi đến, ngồi xuống một cái ghế, xấu hổ sửa sang lại váy áo của mình, chỉ có điều ánh mắt ngẫu nhiên quét về phía Tiền Bất Ly lại giống như có đôi chút tiếc nuối.
"Thống lĩnh đại nhân, tình huống bên Trát Mộc Hợp có chút không đúng, quân ta có phải dựa theo kế hoạch lúc ban đầu, lập tức khởi hành hay không?" Vương Thụy không tiến vào, hơn nữa Tiền Bất Ly cũng không để cho hắn tiến vào trong trướng.
"Ngươi đi trước quan sát một chút, ta lập tức đi ngay." Tiền Bất Ly trả lời một tiếng, quay đầu lại dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Cơ Thắng Tình, kết quả làm cho Cơ Thắng Tình sợ tới mức vội vàng quay đầu đi.
"Ta đi trước." Tiền Bất Ly dặn dò một tiếng, quay người đi ra ngoài soái trướng.
"Bất Ly, ngươi cẩn thận chút."
"Ngươi. . . . nói chuyện cùng ta sao?" Tiền Bất Ly lần nữa phát huy năng khiếu làm người khác uất nghẹn của mình.
Phản ứng đầu tiên của Cơ Thắng Tình chính là muốn cầm lấy chén trà trên bàn, ném vào người Tiền Bất Ly, nàng động viên bao nhiêu dũng khí, mới có khả năng làm hạ bầu không khí xuống, ân cần nói một câu, hắn tại sao có thể làm như vậy? Nhưng là. . . . Thục nữ ..! Cơ Thắng Tình nỗ lực khống chế tâm tình của mình, cúi đầu không nói. Lúc trước Tiền Bất Ly nói quả thực sâu sắc, người luôn đeo một bộ mặt nạ mới dễ làm người.
"Hẳn là nói với ta?" Tiền Bất Ly làm ra vẻ cố ý phân tích tình huống kỳ lạ, còn cố ý nhìn chung quanh: "Nơi đây chỉ có hai người chúng ta, không nói với ta thì nói với người nào?"
Cơ Thắng Tình vẫn giữ yên lặng.
"Không nghĩ tới điện hạ quan tâm tới ta như vậy, trong lòng ta thật sự vô cùng cảm kích!" biểu lộ trên mặt Tiền Bất Ly cùng với việc hắn nói cảm kích, còn không bằng nói là đang chế nhạo.
"Ngươi. . . . Ngươi. . . ." Giết người cũng không thể quá mức như này, nào có kẻ nào đáng giận như Tiền Bất Ly hay sao? ! Cho dù Cơ Thắng Tình tốt tính đến mấy cũng không thể khống chế được, ánh mắt của nàng bắt đầu đảo qua đảo lại giữa chén trà cùng Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly liếc mắt liền khám phá ra ý đồ của Cơ Thắng Tình, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Nếu tiếp tục ồn ào rất có thể sẽ không có lợi.
"Kỳ thật, ta thật sự cảm kích ngươi." Tiền Bất Ly thay đổi biểu lộ, ngữ điệu thành khẩn, lộ ra đủ mười tình thâm ý trọng, tình ý liên tục.
"Ngươi. . . Ngươi đi nhanh đi!" Cơ Thắng Tình không thể làm gì trả lời một câu, tâm tình của nàng được Tiền Bất Ly nhiều lần xảo diệu dẫn dắt, hơi thở phập phồng càng kịch liệt, nàng thật sự có vẻ không chịu nổi nữa rồi.
Tiền Bất Ly cười ha hả bước đi ra ngoài soái trướng. Giờ phút này trời đã sáng rồi, đội kỵ binh trước kia đã tham gia chiến đấu, không cần chỉnh đốn và sắp đặt, mà đại bộ phận bộ binh đều ngủ một giấc đầy đủ, tinh thần vô cùng phấn chấn, đang sửa sang quân giới của mình.
Tiền Bất Ly trèo lên trên lầu quan sát, nhìn về phía trước, hắn trông thấy Trát Mộc Hợp đang mang theo khinh kỵ cận vệ đang lượn xung quanh quân doanh của bọn họ. Theo lý thuyết có lẽ Trát Mộc Hợp trước tiên cần chỉnh đốn quân đội của mình rồi mới tìm cơ hội đánh tiếp, cách làm của Trác Mộc Hợp có vẻ đôi chút nôn nóng, Tiền Bất Ly nhíu mày, rơi vào trầm tư.
"Đại nhân, xem ra bọn chúng muốn liều mạng, hôm nay có một cuộc ác chiến rồi!" Vương Thụy ở một bên nhẹ giọng nói.
"Khổ chiến? Ngươi cho rằng Trát Mộc Hợp còn có đảm lượng mang theo đám người đó tiếp tục khổ chiến sao?" Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng, nói tiếp: "Hắn nhiều nhất là muốn nảy sinh ý đồ ác độc kiếm chút tiện nghi, hồi phục sĩ khí mà thôi."
"Đại nhân, Trát Mộc Hợp luôn luôn quỷ kế đa đoan, ta sợ. . . ."
"Ta có lòng tin nắm chắc." Tiền Bất Ly khoát tay áo, nói: "Dẫn binh đánh trận nhất định phải dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trát Mộc Hợp một mình xâm nhập, liên tục gặp thua trận, binh sĩ thủ hạ của gã cũng không còn lại nhiều, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không có! Gã lấy cái gì đấu cùng chúng ta? Quỷ kế chính là dựa trên thực lực mới có thể thi triển, y dựa vào cái gì? Chỉ bằng kỵ binh cận vệ bị giết chỉ còn lại có bảy trăm sao?" Tiếng nói chuyện của Tiền Bất Ly càng ngày càng cao.
"Đại nhân!" Vương Thụy chứng kiến dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo của Tiền Bất Ly, kinh hãi trong lòng: "Đại nhân ngài dù thế nào không thể. . . ."
"Con dâu khéo léo mà không bột đố gột nên hồ (người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo! Trát Mộc Hợp chỉ dựa vào bằng này người quyết không thể làm nổi lên bọt nước! Trái lại, đây là một cơ hội tốt trời cao ban cho tướng sĩ quân ta." Tiền Bất Ly vỗ vỗ bả vai Vương Thụy, đồng thời hắn hạ giọng nói: "Binh có thể điên cuồng, nhưng tướng không thể kiêu!"
Vương Thụy sững sờ, nhìn xung quanh. Đám binh lính ở trên lầu quan sát cũng nghe thấy câu nói của Tiền Bất Ly, nguyên một đám hưng phấn xoa tay, chờ đợi chém giết, Vương Thụy âm thầm ngộ ra trong lòng, thầm khen một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi quân sĩ chuẩn bị thỏa đáng, đâu vào đấy thì bắt đầu xuất phát. Lúc này Tiền Bất Ly không ngồi trong xe ngựa, ngược lại hắn cưỡi chiến mã, cùng với Đỗ Binh đi cản hậu.
Bên Tiền Bất Ly, binh lực cũng không dư dả, hơn nữa nhất định phải phái trinh sát đi ra ngoài tuần tra. Lại nói tiểu đội kỵ binh của Tần Trùng đã vô cùng mệt mỏi mà lại thương vong không nhỏ, đội kỵ binh chỉ còn lại hai trung đội, trong đó Vương Thụy còn muốn mang theo một trung đội đánh tiên phong, có trời mới biết Hạ Quýnh Danh ở cửa ải Liên Thành có thể làm ra chuyện được ăn cả ngã về không hay không? Theo tính toán thì quân đội để kiềm chế Trát Mộc Hợp chỉ có một trung đội đầy đủ biên chế của Đỗ Binh, thế nhưng một trung đội chỉ có ba trăm người, so sánh thực lực với đối phương, quả thật chênh lệch quá xa. Tuy hắn có thể bất kỳ lúc nào điềuTiễn doanh ở trung quân trợ giúp, nhưng tương lai vẫn không thể lạc quan, cho nên Tiền Bất Ly quyết tâm có ý đồ lập tức khởi xướng tấn công Trát Mộc Hợp, dùng thủ đoạn sấm sét hù sợ Trác Mộc Hợp! Đương nhiên, hù dọa người khác tuy là một công việc vô cùng khó khăn, vẫn nằm trong sự tính toán của Tiền Bất Ly. . . .
/110
|