"Cút nhanh lên đi, đừng có để nơi này xảy ra chuyện gì, làm ảnh hưởng công việc của chúng tôi."
"Nói đúng đó, nhóc con, mau cút khỏi phố Bát Vương này đi!"
Theo lời la hét của người đàn ông tóc húi cua, một số người bán hàng vỉa hè ở gần đó cũng giận dữ quát ầm lên.
Ngoài ra còn có cả người đàn ông bán thuốc tăng lực và lão đạo sĩ mù xem tướng số ở sát vách nữa.
Thật ra lão đạo sĩ mù không hề bị mù, ông ta chỉ đóng giả thôi, nhưng thấy Tân Phong còn giả hơn cả mình.
Đồng nghiệp gặp nhau, cực kỳ gai mắt.
Người vây xem xung quanh ngày càng nhiều.
Có thể thấy đây là địa bàn mà những người bán hàng rong tranh giành.
Nhưng mà cũng đúng thôi, nơi này lớn như vậy, nếu có người đóng giả làm người bán hàng, lừa khách hàng, vậy bọn họ còn đi lừa đảo kiểu gì được nữa.
Lúc này, trong đám người có một đôi nam nữ trung niên phong độ quý phái cũng tò mò nhìn sang phía bên này.
Người đàn ông có dáng người tuấn tú nổi bật, chỉ là gương mặt trảng như tờ giấy không có tí sắc máu nào, cơ thể suy yếu như một cô gái trẻ vậy.
Người phụ nữ đi theo bên cạnh anh ta chính là nữ trợ lý của Bạch Hà, gọi là nữ trợ lý chứ thực ra đặt trong một gia đình lớn thì lại được gọi là "người giúp việc riêng."
"Công tử, chúng ta tới phố Bát Vương làm gì chứ, con phố này tốt xấu lẫn lộn, đủ mọi loại hạng người, chẳng phải ngài vẫn luôn không thích những nơi thế này sao?"
Bạch Hà nhà đám người đông đúc, thầm cau mày hỏi.
Người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười, nét tươi cười tựa như gió xuân: "Bạch Hà, cả ngày tôi cứ ru rú trong nhà, thật sự bị dồn nén chán ngấy đến cùng cực, hôm nay có được chút ít thời gian, đi ra ngoài một tí để cảm nhận chút khói lửa nhân gian, cũng coi như là một cách để bù đắp cho cuộc sống thượng lưu trước đây của tôi."
"Huống hồ, từ xưa tới nay, trong đủ loại hạng người ấy cũng có không ít người tài giỏi, biết đâu lại có thể gặp được thần y có thể nhận ra vấn đề của tôi thì sao."
"Dạ?"
Nghe thấy lời nói ấy của người đàn ông, Bạch Hà không kìm được mà che miệng bật cười.
"Công tử, không phải là ngài mê tiểu thuyết rồi đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó chứ, ở nơi tốt xấu lẫn lộn thế này sao mà có thể gặp được người tài đây."
Cô giúp việc Bạch Hà này nội tâm thẳng thắn, cũng khoogn suy nghĩ vòng vo nhiều, không biết răng lời nói của mình lại bỗng dưng khiến công tử nhà mình đau lòng.
Đường đường là đại công tử của một trong bốn gia tộc lớn tại Lỗ Na, người đàn ông đáng lẽ phải ngạo nghễ với thiên hạ, nắm giữ quyền lực ngút trời, nhưng trời ghen tị anh tài, lại khiến người đàn ông này mäc bệnh nan y hiểm nghèo vào một năm trước, không có thuốc chữa.
Một vài thần y được mời tới đều chắc chản rằng người đàn ông sẽ không sống quá ba tháng.
Nhưng ý chí của người đàn ông cao hơn người bình thường nhiều, anh ta đã chống chọi được tròn một năm.
Trong một năm ấy, người đàn ông đã phải chịu đựng nỗi đau vô tận, nếu là người bình thường thì đã không chịu được từ lâu rồi, đến nay tính tình của anh ta đã thay đổi rất nhiều, vừa hiền lành vừa dễ gần.
"Bạch Hà, cô nói cũng đúng, xem ra là tôi đang mơ tưởng hão huyền rồi." Người đàn ông cảm thán một câu, lắc đầu nở một nụ cười đau lòng.
Lúc này Bạch Hà mới ý thức được rắng lời nói của mình sai, vội vàng nói xin lỗi: "Công tử, không phải là tôi có ý đó đâu, tôi nói lung tung rồi, là tôi nói bậy..."
"Không sao, tôi không trách cô, tôi đã được định sẵn là sẽ không thoát được khỏi số kiếp này rồi, cũng tới lúc tôi chấp. nhận số phận của mình, nếu không thì kết quả không chỉ có mình tôi chết, mà sẽ còn liên lụy tới cả gia tộc, cả người và của đều tốn công vô ích..."
Người đàn ông thở dài một hơi. Đến nay, những loại thuốc giúp anh ta duy trì tính mạng đều là từ nước ngoài, chỉ phí tiêu tốn mỗi ngày phải đo bằng hàng nghìn, một năm tốn không dưới mấy trăm vạn tệ.
Cho dù là một trong bốn gia tộc lớn thì cũng không gánh nổi.
Mặc dù người đàn ông không muốn chết, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật rằng mình sắp chết.
Nhưng mà, nếu như có cơ hội có thể sống... Dù cho chỉ có một cơ hội nhỏ nhất. Anh ta cũng muốn sống.
Bởi vì, anh ta vẫn còn rất nhiều hoài bão chưa thể thực hiện được.
Đúng lúc này, một tràng tiếng mảng chửi vang lên trong đám đông ở phía trước mặt.
"Có mình cậu mà đòi thần y, cải tử hoàn sinh, mau rời khỏi đây đi, rõ ràng là cậu lừa đảo, coi mọi người là đồ ngu hả."
"Cút mau đi, đừng để lúc chữa cho người chết rồi xảy ra chuyện gì, hại miếng ăn của chúng tôi."
"Cút khỏi phố Bát Vương đi." "Thần y? Cải tử hoàn sinh?" Người đàn ông nghe vậy thì trong lòng chấn động, thật sự có người có thể cải tử hoàn sinh sao?
"Nói đúng đó, nhóc con, mau cút khỏi phố Bát Vương này đi!"
Theo lời la hét của người đàn ông tóc húi cua, một số người bán hàng vỉa hè ở gần đó cũng giận dữ quát ầm lên.
Ngoài ra còn có cả người đàn ông bán thuốc tăng lực và lão đạo sĩ mù xem tướng số ở sát vách nữa.
Thật ra lão đạo sĩ mù không hề bị mù, ông ta chỉ đóng giả thôi, nhưng thấy Tân Phong còn giả hơn cả mình.
Đồng nghiệp gặp nhau, cực kỳ gai mắt.
Người vây xem xung quanh ngày càng nhiều.
Có thể thấy đây là địa bàn mà những người bán hàng rong tranh giành.
Nhưng mà cũng đúng thôi, nơi này lớn như vậy, nếu có người đóng giả làm người bán hàng, lừa khách hàng, vậy bọn họ còn đi lừa đảo kiểu gì được nữa.
Lúc này, trong đám người có một đôi nam nữ trung niên phong độ quý phái cũng tò mò nhìn sang phía bên này.
Người đàn ông có dáng người tuấn tú nổi bật, chỉ là gương mặt trảng như tờ giấy không có tí sắc máu nào, cơ thể suy yếu như một cô gái trẻ vậy.
Người phụ nữ đi theo bên cạnh anh ta chính là nữ trợ lý của Bạch Hà, gọi là nữ trợ lý chứ thực ra đặt trong một gia đình lớn thì lại được gọi là "người giúp việc riêng."
"Công tử, chúng ta tới phố Bát Vương làm gì chứ, con phố này tốt xấu lẫn lộn, đủ mọi loại hạng người, chẳng phải ngài vẫn luôn không thích những nơi thế này sao?"
Bạch Hà nhà đám người đông đúc, thầm cau mày hỏi.
Người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười, nét tươi cười tựa như gió xuân: "Bạch Hà, cả ngày tôi cứ ru rú trong nhà, thật sự bị dồn nén chán ngấy đến cùng cực, hôm nay có được chút ít thời gian, đi ra ngoài một tí để cảm nhận chút khói lửa nhân gian, cũng coi như là một cách để bù đắp cho cuộc sống thượng lưu trước đây của tôi."
"Huống hồ, từ xưa tới nay, trong đủ loại hạng người ấy cũng có không ít người tài giỏi, biết đâu lại có thể gặp được thần y có thể nhận ra vấn đề của tôi thì sao."
"Dạ?"
Nghe thấy lời nói ấy của người đàn ông, Bạch Hà không kìm được mà che miệng bật cười.
"Công tử, không phải là ngài mê tiểu thuyết rồi đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó chứ, ở nơi tốt xấu lẫn lộn thế này sao mà có thể gặp được người tài đây."
Cô giúp việc Bạch Hà này nội tâm thẳng thắn, cũng khoogn suy nghĩ vòng vo nhiều, không biết răng lời nói của mình lại bỗng dưng khiến công tử nhà mình đau lòng.
Đường đường là đại công tử của một trong bốn gia tộc lớn tại Lỗ Na, người đàn ông đáng lẽ phải ngạo nghễ với thiên hạ, nắm giữ quyền lực ngút trời, nhưng trời ghen tị anh tài, lại khiến người đàn ông này mäc bệnh nan y hiểm nghèo vào một năm trước, không có thuốc chữa.
Một vài thần y được mời tới đều chắc chản rằng người đàn ông sẽ không sống quá ba tháng.
Nhưng ý chí của người đàn ông cao hơn người bình thường nhiều, anh ta đã chống chọi được tròn một năm.
Trong một năm ấy, người đàn ông đã phải chịu đựng nỗi đau vô tận, nếu là người bình thường thì đã không chịu được từ lâu rồi, đến nay tính tình của anh ta đã thay đổi rất nhiều, vừa hiền lành vừa dễ gần.
"Bạch Hà, cô nói cũng đúng, xem ra là tôi đang mơ tưởng hão huyền rồi." Người đàn ông cảm thán một câu, lắc đầu nở một nụ cười đau lòng.
Lúc này Bạch Hà mới ý thức được rắng lời nói của mình sai, vội vàng nói xin lỗi: "Công tử, không phải là tôi có ý đó đâu, tôi nói lung tung rồi, là tôi nói bậy..."
"Không sao, tôi không trách cô, tôi đã được định sẵn là sẽ không thoát được khỏi số kiếp này rồi, cũng tới lúc tôi chấp. nhận số phận của mình, nếu không thì kết quả không chỉ có mình tôi chết, mà sẽ còn liên lụy tới cả gia tộc, cả người và của đều tốn công vô ích..."
Người đàn ông thở dài một hơi. Đến nay, những loại thuốc giúp anh ta duy trì tính mạng đều là từ nước ngoài, chỉ phí tiêu tốn mỗi ngày phải đo bằng hàng nghìn, một năm tốn không dưới mấy trăm vạn tệ.
Cho dù là một trong bốn gia tộc lớn thì cũng không gánh nổi.
Mặc dù người đàn ông không muốn chết, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật rằng mình sắp chết.
Nhưng mà, nếu như có cơ hội có thể sống... Dù cho chỉ có một cơ hội nhỏ nhất. Anh ta cũng muốn sống.
Bởi vì, anh ta vẫn còn rất nhiều hoài bão chưa thể thực hiện được.
Đúng lúc này, một tràng tiếng mảng chửi vang lên trong đám đông ở phía trước mặt.
"Có mình cậu mà đòi thần y, cải tử hoàn sinh, mau rời khỏi đây đi, rõ ràng là cậu lừa đảo, coi mọi người là đồ ngu hả."
"Cút mau đi, đừng để lúc chữa cho người chết rồi xảy ra chuyện gì, hại miếng ăn của chúng tôi."
"Cút khỏi phố Bát Vương đi." "Thần y? Cải tử hoàn sinh?" Người đàn ông nghe vậy thì trong lòng chấn động, thật sự có người có thể cải tử hoàn sinh sao?
/56
|