Đồng thời, khí tức ngưng tụ, nhanh chóng truyền qua kim châm, không ngừng chảy vào cơ thể ông cụ Dương.
Tuy nhiên, cảnh tượng thần kỳ này không ai có thể nhìn thấy.
Mọi người xung quanh chỉ nghe thấy tiếng rồng gầm, nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
Chỉ có Cổ Vô Tu là hiểu, ánh mắt đầy kinh ngạc, trong lòng cũng dậy sóng.
Bởi vì Cổ Vô Tu nhận ra Tân Phong đang sử dụng một kỹ thuật châm cứu cao siêu, huyền diệu nhất trong truyền thuyết.
Chiến Kiml
Chiến Kim, cũng giống như châm cứu trên sợi chỉ, được. coi là tuyệt học trong y học cổ truyền, ngay cả một danh y như ông ta, cũng đã dành nửa đời để học hỏi mà vẫn chưa thành công.
Không ngờ một thanh niên hai mươi mấy tuổi như Tân Phong đã biết.
Cổ Vô Tu sững sờ, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó tin.
Dù sao, Chiến Kim không chỉ cần nắm vững kỹ thuật châm cứu cao siêu, mà còn cần dùng đến khí công.
Chiến Kim là một kỹ thuật châm cứu sử dụng khí công để điều khiển kim châm, tạo ra một lực tác động mạnh mẽ lên huyệt đạo.
Không có khí công, thì không thể nào thực hiện được kỹ thuật này.
Lúc này, không có lời nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc. của Gổ Vô Tu.
Cổ Vô Tu rất muốn hỏi liệu đây có phải là kỹ thuật Chiến Kim trong truyền thuyết hay không, nhưng lại sợ làm gián đoạn việc châm cứu của Tân Phong.
Khoảng chừng một chén trà trôi qua, gương mặt của ông cụ Dương không còn nhợt nhạt như trước, mà bắt đầu tươi tỉnh trở lại.
Khi khí tức ngưng tụ đã hoàn toàn đi vào cơ thể ông cụ Dương, và bức tranh Bát quái cũng biến mất, thì Tân Phong mới rút hai cây kim châm ra.
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng ho khẽ.
Mọi người nhìn theo tiếng động, thì thấy ông cụ Dương cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
“Ôi trời ơi, ông ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
“Tuyệt quá, ông nội không sao rồi, chắc chẳn là do con cầu nguyện thành tâm đã làm cảm động trời xanh”
“Ông à, ông tỉnh lại là tốt rồi, ông phúc lớn mạng lớn, cũng may là khí vận nhà ta vượng, quỷ sứ không dám đến quấy rầy!”
Gia đình họ Dương tranh nhau xông đến bên giường bệnh, dường như họ đều chọn cách quên đi người đã cứu sống ông
cụ Dương là Tân Phong.
Thấy ông nội đã tỉnh lại, Dương Như Tuyết không khỏi xúc động rơi nước mắt.
Cô nhìn Tân Phong đầy vẻ biết ơn.
Tân Phong không lừa mình.
Hản thật sự là thần y!
Hồi sinh từ cõi chết, một thần y còn hơn cả thần.
“Được rồi, ông ấy không sao rồi, bệnh cũ và bệnh mới đều đã được chữa khỏi, nếu không có gì bất thường thì sống thêm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Tân Phong nhìn Dương Như Tuyết nói, cũng coi như là cho cô một lời giải thích.
“Ông nội, thời gian gần đây con sợ chết khiếp, con luôn ăn không ngon, ngủ không yên, sợ không gặp lại ông nội nữa.”
“Cha, cha tỉnh lại là tốt rồi, nhà họ Dương không thể thiếu cha, chúng con không thể thiếu cha.”
“Ông à, ông có thể tỉnh lại thực sự là nhờ tổ tiên nhà họ Dương phù hộ, đúng thật là trời cao có mắt.”
Dương An Na, Dương Hồng Vĩnh và những người khác trong nhà họ Dương cũng xúm vào bên cạnh giường bệnh.
Những người nhà họ Dương này lập tức đẩy Tân Phong đang đứng bên giường ra ngoài, không ai cảm ơn Tân Phong lấy một lời.
Thực ra, việc ông cụ Dương tỉnh lại khiến cho họ rất vui.
Nếu như ông cụ Dương đột ngột qua đời, chưa kịp phân chia tài sản thì với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại tất cả tài sản sẽ thuộc về Dương Như Tuyết.
Chính vì vậy, Dương An Na và những người khác mới ra sức tìm kiếm thần y.
Nhưng giờ đây, khi ông cụ Dương tỉnh lại, họ lại lo lắng về những chuyện khác.
Bởi vì Dương Như Tuyết rất được ông cụ Dương yêu thương và trọng dụng, không chừng sau vụ này, địa vị của Dương Như Tuyết trong lòng ông cụ Dương sẽ càng cao hơn.
Tân Phong không biết suy nghĩ của nhà họ Dương, chỉ là cảm thấy phản cảm với bộ mặt của họ lúc này.
Tuy nhiên Tân Phong cũng không để tâm, tuy hắn không phải là bác sĩ, nhưng bản thân đã học được y thuật thì phải nên giữ một trái tim lương thiện của người thầy thuốc, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp.
Lúc này, Dương Như Tuyết không tranh giành với nhà họ Dương để xông lên, cô rất vui mừng khi ông nội mình có thể sống sót.
Trước đây, cô vội vàng bỏ ra một số tiền lớn để tìm chồng không phải là muốn tranh giành gia sản, mà là muốn bảo vệ tập đoàn Hoa Đại không bị chia năm sẻ bảy.
Chỉ cần có thể để ông nội sống thêm vài năm, cô sẵn sàng từ bỏ cả gia tài kếch xù.
Tân Phong thấy không còn việc gì của mình, liền quay người đi ra cửa, chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, ông cụ Dương vừa tỉnh dậy đã gọi Tân Phong: “Tiểu thần y, xin hãy dừng bước!”
Tân Phong dừng chân lại.
Ông cụ Dương gắng gượng đứng dậy khỏi giường, đi tới chỗ Tân Phong, nằm lấy tay hẳn.
“Lần này tôi có thể từ cửa môn quan trở về đầu nhờ công ơn cứu mạng của tiểu thần y, đại ân đại đức này của cậu không biết lấy gì đền đáp!”
Nói đến đây, ông cụ Dương liếc nhìn Dương Như Tuyết, tiếp tục nói với Tân Phong:
“Nghe nói cậu và Như Tuyết đã sớm có ý với nhau, Như Tuyết cũng có ý muốn lấy cậu làm chồng,vậy thì tôi sẽ thuận theo ý cậu, chính thức gả Như Tuyết cho cậu, hai đứa chọn ngày kết hôn đi!”
Tuy nhiên, cảnh tượng thần kỳ này không ai có thể nhìn thấy.
Mọi người xung quanh chỉ nghe thấy tiếng rồng gầm, nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
Chỉ có Cổ Vô Tu là hiểu, ánh mắt đầy kinh ngạc, trong lòng cũng dậy sóng.
Bởi vì Cổ Vô Tu nhận ra Tân Phong đang sử dụng một kỹ thuật châm cứu cao siêu, huyền diệu nhất trong truyền thuyết.
Chiến Kiml
Chiến Kim, cũng giống như châm cứu trên sợi chỉ, được. coi là tuyệt học trong y học cổ truyền, ngay cả một danh y như ông ta, cũng đã dành nửa đời để học hỏi mà vẫn chưa thành công.
Không ngờ một thanh niên hai mươi mấy tuổi như Tân Phong đã biết.
Cổ Vô Tu sững sờ, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó tin.
Dù sao, Chiến Kim không chỉ cần nắm vững kỹ thuật châm cứu cao siêu, mà còn cần dùng đến khí công.
Chiến Kim là một kỹ thuật châm cứu sử dụng khí công để điều khiển kim châm, tạo ra một lực tác động mạnh mẽ lên huyệt đạo.
Không có khí công, thì không thể nào thực hiện được kỹ thuật này.
Lúc này, không có lời nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc. của Gổ Vô Tu.
Cổ Vô Tu rất muốn hỏi liệu đây có phải là kỹ thuật Chiến Kim trong truyền thuyết hay không, nhưng lại sợ làm gián đoạn việc châm cứu của Tân Phong.
Khoảng chừng một chén trà trôi qua, gương mặt của ông cụ Dương không còn nhợt nhạt như trước, mà bắt đầu tươi tỉnh trở lại.
Khi khí tức ngưng tụ đã hoàn toàn đi vào cơ thể ông cụ Dương, và bức tranh Bát quái cũng biến mất, thì Tân Phong mới rút hai cây kim châm ra.
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng ho khẽ.
Mọi người nhìn theo tiếng động, thì thấy ông cụ Dương cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
“Ôi trời ơi, ông ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
“Tuyệt quá, ông nội không sao rồi, chắc chẳn là do con cầu nguyện thành tâm đã làm cảm động trời xanh”
“Ông à, ông tỉnh lại là tốt rồi, ông phúc lớn mạng lớn, cũng may là khí vận nhà ta vượng, quỷ sứ không dám đến quấy rầy!”
Gia đình họ Dương tranh nhau xông đến bên giường bệnh, dường như họ đều chọn cách quên đi người đã cứu sống ông
cụ Dương là Tân Phong.
Thấy ông nội đã tỉnh lại, Dương Như Tuyết không khỏi xúc động rơi nước mắt.
Cô nhìn Tân Phong đầy vẻ biết ơn.
Tân Phong không lừa mình.
Hản thật sự là thần y!
Hồi sinh từ cõi chết, một thần y còn hơn cả thần.
“Được rồi, ông ấy không sao rồi, bệnh cũ và bệnh mới đều đã được chữa khỏi, nếu không có gì bất thường thì sống thêm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Tân Phong nhìn Dương Như Tuyết nói, cũng coi như là cho cô một lời giải thích.
“Ông nội, thời gian gần đây con sợ chết khiếp, con luôn ăn không ngon, ngủ không yên, sợ không gặp lại ông nội nữa.”
“Cha, cha tỉnh lại là tốt rồi, nhà họ Dương không thể thiếu cha, chúng con không thể thiếu cha.”
“Ông à, ông có thể tỉnh lại thực sự là nhờ tổ tiên nhà họ Dương phù hộ, đúng thật là trời cao có mắt.”
Dương An Na, Dương Hồng Vĩnh và những người khác trong nhà họ Dương cũng xúm vào bên cạnh giường bệnh.
Những người nhà họ Dương này lập tức đẩy Tân Phong đang đứng bên giường ra ngoài, không ai cảm ơn Tân Phong lấy một lời.
Thực ra, việc ông cụ Dương tỉnh lại khiến cho họ rất vui.
Nếu như ông cụ Dương đột ngột qua đời, chưa kịp phân chia tài sản thì với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại tất cả tài sản sẽ thuộc về Dương Như Tuyết.
Chính vì vậy, Dương An Na và những người khác mới ra sức tìm kiếm thần y.
Nhưng giờ đây, khi ông cụ Dương tỉnh lại, họ lại lo lắng về những chuyện khác.
Bởi vì Dương Như Tuyết rất được ông cụ Dương yêu thương và trọng dụng, không chừng sau vụ này, địa vị của Dương Như Tuyết trong lòng ông cụ Dương sẽ càng cao hơn.
Tân Phong không biết suy nghĩ của nhà họ Dương, chỉ là cảm thấy phản cảm với bộ mặt của họ lúc này.
Tuy nhiên Tân Phong cũng không để tâm, tuy hắn không phải là bác sĩ, nhưng bản thân đã học được y thuật thì phải nên giữ một trái tim lương thiện của người thầy thuốc, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp.
Lúc này, Dương Như Tuyết không tranh giành với nhà họ Dương để xông lên, cô rất vui mừng khi ông nội mình có thể sống sót.
Trước đây, cô vội vàng bỏ ra một số tiền lớn để tìm chồng không phải là muốn tranh giành gia sản, mà là muốn bảo vệ tập đoàn Hoa Đại không bị chia năm sẻ bảy.
Chỉ cần có thể để ông nội sống thêm vài năm, cô sẵn sàng từ bỏ cả gia tài kếch xù.
Tân Phong thấy không còn việc gì của mình, liền quay người đi ra cửa, chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, ông cụ Dương vừa tỉnh dậy đã gọi Tân Phong: “Tiểu thần y, xin hãy dừng bước!”
Tân Phong dừng chân lại.
Ông cụ Dương gắng gượng đứng dậy khỏi giường, đi tới chỗ Tân Phong, nằm lấy tay hẳn.
“Lần này tôi có thể từ cửa môn quan trở về đầu nhờ công ơn cứu mạng của tiểu thần y, đại ân đại đức này của cậu không biết lấy gì đền đáp!”
Nói đến đây, ông cụ Dương liếc nhìn Dương Như Tuyết, tiếp tục nói với Tân Phong:
“Nghe nói cậu và Như Tuyết đã sớm có ý với nhau, Như Tuyết cũng có ý muốn lấy cậu làm chồng,vậy thì tôi sẽ thuận theo ý cậu, chính thức gả Như Tuyết cho cậu, hai đứa chọn ngày kết hôn đi!”
/56
|