Cạnh tranh về giá cả của đan dược cũng không khác món binh khí đầu tiên là bao khi giá tiền lên cao cũng chỉ còn Ngũ Hợp Phái tranh đấu với nhau.
- Đan dược của Cốc Diệp Y Quán danh tiếng khắp thiên hạ, là thần dược chốn nhân gian, Mạc Kiếm Môn ra giá sáu mươi tám triệu
- Hừ, đâu chỉ các ngươi mới biết giá trị, Thanh Hà Môn ra giá bảy mươi hai triệu
- Hổ Lưu Phái ra giá tám mươi trăm triệu, Hồi Sinh Đan bọn ta nhất định phải đạt vào tay.
...
Sau cùng, Hổ Lưu Phái bằng tám mươi triệu là người mỉm cười chiến thắng. Bằng vào lối đánh cương mãnh bạo lực, người của môn phái thường xuyên phải chịu các thương tổn nặng nhẹ khác nhau. Vì vậy, giá trị của đan dược chữa thương hiệu nghiệm đối với họ quan trọng hơn bốn phái còn lại, việc không tốn đại giới thu mua là chuyện tình bắt buộc.
- Thập Loạn Đao Phái, Hổ Lưu Phái đã có được thứ mình muốn, tiếp theo sẽ là cuộc so tài lực giữa ba phái còn lại.
Sau khi thành công đấu giá Thanh Long Đao, Thập Loạn Đao Phái đối với đan dược chữa thương cũng chỉ tham gia góp vui, có lòng mà không đủ lực. Tất nhiên không phải mấy môn phái Chân Võ Môn này thiếu tiền mà theo Tiểu Hắc suy luận thì bọn họ có giới hạn ngân quỹ cho các vị trưởng lão tham gia mỗi lần đấu giá.
Thử nghĩ mà xem, nếu bọn họ dám tiêu tiền không điểm dừng cho một kỳ đấu giá nào đó. Rồi đến phiên đấu giá tiếp theo mới nhận ra vật phẩm được đưa ra lần này còn quý giá gấp bội phần, vậy có phải môn phái đó sẽ khóc không ra nước mắt hay không. Dù gì thì đến quốc khố còn có giới hạn, tích lũy sâu dày đến đâu cũng không thể xài phung phí nha.
Tiểu hội đấu giá chỉ là một tràng diện nhỏ, cho nên có thể thấy được Ngũ Hợp Phái mỗi nhà chỉ có thể ra giá từ một trăm đến hai trăm triệu. Do đó, mỗi vị trưởng lão đều phải suy tính thiệt hơn, lựa chọn vật phẩm phù hợp nhất với mình để ra tay.
- Vật phẩm tiếp theo là Cỏ Bạch Vu, chỉ sinh trưởng ở nơi băng tuyết, có thể dùng để luyện đan, giá khởi điểm một triệu, mỗi lần ra giá không được thấp hơn một trăm nghìn.
- Tố gia ta ra giá hai triệu năm trăm nghìn
- Ba triệu, Kim gia của ta sẽ không buông tay.
- Haha Trần gia của ta lần này nhật định sẽ giành được vật phẩm, ta ra giá ba triệu sáu trăm nghìn
Giá tiền từ tốn tăng lên dưới sự nâng giá của các gia tộc và một số thương nhân, có điều Ngũ Hợp Phái tuyệt nhiên không hề báo giá một lần nào. Điều này khiến cho Tiểu Hắc sờ cằm một cái, đôi mắt lóe sáng, lần đầu tiên tiểu tử này nhảy vào cuộc tranh giành.
- Bổn đại gia ra giá năm triệu
Giả trang giọng nói của một trung niên lớn tuổi, Tiểu Hắc vừa vào đã tăng giá vật phẩm lên một khoảng lớn. Ngay lập tức, vài người vừa rồi còn rất hăng máu liền tự động ngồi xuống từ bỏ, chỉ còn vài gia tộc có tiềm lực là vẫn chưa chịu đầu hàng. Liên tiếp thêm vài lần gọi giá, Tiểu Hắc không khó loại hết đối thủ với cái giá tám triệu ba trăm nghìn.
Sau khi làm nóng không khí bằng hai món hàng chất lượng, Vạn Kim thương hội bắt đầu đem ra những thứ không quá giá trị. Chủ yếu là một vài dược thảo hỗ trợ hoặc tài liệu luyện khí không quá thông dụng. Những thứ này vẫn có người ra giá nhưng không quá sôi nổi. Dù sao thì Yên quốc vốn không có luyện đan sư hay luyện khí sư Chân Võ Môn, có đạt được cũng không có chỗ dùng.
Chính vì điều này lại tiện nghi cho Tiểu Hắc, một vài thứ có tác dụng với luyện đan và luyện khí nó đều vơ vét một cách khí thế. Dĩ nhiên, không phải tất cả vật phẩm tên nhóc này đều tham gia, chỉ những thứ nào được Diệp Thanh Hàn nhắc nhở thì nó mới tranh đoạt. Tiên phàm khác biệt, vật có tác dụng với tục thế không phải lúc nào cũng có giá trị với tiên nhân.
Ngược lại, binh khí, đan dược, bí kíp võ học hay công pháp nội công Tiểu Hắc đều không tham gia. Nhờ vậy mà hầu như tiểu tử này không phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt từ các gia tộc, nhẹ nhàng dùng cái giá chấp nhận được giành lấy thứ mình mong muốn.
Vốn tiểu hội cũng không có quá nhiều vật phẩm giá trị vượt trội. Sau hai món vật phẩm khởi đầu có phần gây chấn động để tạo bầu không khí, thì các vật phẩm sau không có cái nào phẩm chất cao cấp cả. Vũ khí thì chỉ xuất hiện binh khí hạ phẩm, trung phẩm. Còn đan dược lại là những loại do một số luyện đan sư ít danh tiếng luyện chế, hiệu quả kém xa Hồi Sinh Đan lúc đầu. Công pháp võ học thì phẩm cấp quá thấp, chỉ có một số gia tộc nhỏ có hứng thú. Nói tóm lại thì trừ hai lần ra giá, Ngũ Hợp Phái vẫn im hơi lặng tiếng hầu hết thời gian. Việc này đối với một tiểu hội đấu giá cũng là chuyện thường thấy, đa số vật phẩm cao cấp, kỳ trân dị bảo đều sẽ được xuất ra tại đại hội đấu giá mỗi năm một lần.
Sau khoảng một canh giờ, món hàng áp trục cũng được đem ra chào hàng trước cái nhìn săm soi của cả trăm vị khách nhân. Nhìn hình dáng được đựng trong khay dài, nhiều người liền có thể nhận ra đây là một thanh kiếm dài.
- Có thể được làm vật phẩm áp trục, xem ra thứ này tuyệt đối là binh khí tuyệt phẩm.
- Hừ, ngươi cũng quá mơ tưởng. Khi nào tiểu hội lại xuất hiện tuyệt phẩm binh khi, ta nghĩ có thể là bán tuyệt phẩm mà thôi.
Vô số lời bình luận đưa ra, trong khi Ngọc Bích vẫn mỉm cười ma mị, không chút vội vàng. Cái cô ta cần chính là gợi lên sự tò mò của thực khách, khi đó món ăn được dọn ra sẽ tạo được hiệu ứng bất ngờ gấp bội.
Ngay cả Tiểu Hắc cũng có chút hứng thú muốn xem binh khí đỉnh cao ở thế giới này luyện chế ra có thể lợi hại đến đâu. Liệu có thể so sánh với binh khí do nó dùng tu chân luyện khí chi đạo rèn ra không
Từ khi bắt đầu Tiểu Hắc đang chờ đợi một cơ hội cho kế hoạch của mình, xem chừng món đồ cuối cùng này lại chính là bước đột phá mà nó mong chờ. Đôi mắt không ngừng lóe lên, cuối cùng miệng nó nở ra một nụ cười bí hiểm.
Cảm giác không sai lệch lắm lòng người đã hiếu ký đến cực điểm, Ngọc Bích liền nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm lên, một tiếng oanh minh vang vọng cả khán đài.
- Trảm Thiên Kiếm, tác phẩm của Uyển Bích kỳ, đệ tử chân truyền của tông sư luyện khí số một Triệu Quốc Cao Kính Chi. Tuy chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng vị luyện khí sư họ Uyển này đã tiếp nhận thụ đạo bí pháp luyện chế binh khí của sư phụ mình. Đây là tác phẩm ưng ý nhất trong năm nay của nàng ta, binh khí tiếp cận cấp độ thần cấp bán thành phẩm.
- Cái gì, bán thần cấp! Tại sao ở tiểu hội đấu giá lại xuất hiện vật phẩm có giá trị khủng bố như vậy?
- Vạn Kim thương hội tính làm trò gì thế? Tại sao không thông tri trước để cho chúng ta chuẩn bị sẵn kim tệ
- Khốn kiếp thật, gia tộc chúng ta kỳ này thảm rồi, cứ nghĩ để dành tài lực cho đại hội đấu giá sắp tới.
Không chỉ có người tham dự bình thường tỏ ra hốt hoảng và có phần bất bình, các trưởng lão của Ngũ Hợp Phái cũng phải kinh ngạc một phen. Trong đó, có người cười to như nhặt được bảo, kẻ thì chau mày khó chịu. Việc này cũng dễ hiểu, Loạn Thập Đao Phái và Hổ Lưu Phái đã tốn không ít tiền bạc vào vật phẩm. Hiện tại, cho dù có khao khát thèm muốn thế nào thì bọn họ cũng chỉ sợ vốn liếng mang theo không còn bao nhiêu, tỉ lệ đoạt bảo là cực thấp.
-Xin các vị bình tĩnh, vật phẩm áp trục lần này vốn được giao đến trước buổi đấu giá không lâu nên chúng tôi không kịp thông tri cho mọi người được. Thực ra vốn thanh bảo kiếm này chỉ dừng lại ở tuyệt phẩm binh khí, nhưng do được luyện chế bởi nhiều tài liệu quý hiếm nên phẩm cấp có thể tiệm cận bán thành phẩm thần cấp.
Hiểu rõ những bức xúc của đám đông khách nhân, người dẫn chương trình đấu giá Ngọc Bích vẫn giữ được thần thái bình tĩnh, điềm đạm. Cô ta nhẹ nhàng dùng giọng nói ngọt ngào của mình để giải thích khiến cho không ít người chợt bừng tỉnh.
-Hóa ra là do chất lượng của tài liệu chế tác. Hừ, nói vậy thì giá trị của thanh kiếm này chắc chắc sẽ mắc hơn bán thần cấp binh khí khác mà chất lượng thì không thể bằng được. Hèn gì Vạn Kim thương hội lại đem nó làm vật phẩm áp trục. Đúng là khéo tính toán thật.
Một vị gia chủ của một gia tộc nhập thế có chút kiến thức liền lên tiếng bình phẩm. Ngay lập tức, có người khác phản bác lại:
-Hắc hắc, Biệt gia các ngươi có nổi một thanh tuyệt phẩm binh khí chưa mà ở đó chê bai. Đừng nói là giá trị cao hơn bán thần cấp bình thường, cho dù gấp đôi ta nghĩ người ở đây cũng sẽ tranh nhau đến vỡ đầu nứt trán đấy. Phẩm cấp binh khí cỡ này ở Yên quốc đã là vạn kim khó cầu rồi, ngay cả ta cũng chưa từng được trông thấy.
Lời của người này vừa nói ra liền được không ít ánh mắt tán đồng của khách nhân khác. Bán thần cấp binh khí, một khi có được có thể ngạo thị thiên hạ, đồng giai giao đấu hoàn toàn chiếm thượng phong.
Tiếp theo chính là màn so đấu tài lực căng thẳng nhất ngày hôm nay, nhiều gia chủ hận không thể mang cả gia sản của mình ra để đấu giá. Sở hữu một thanh bán thần cấp binh khí thì cho dù không thể sử dụng cũng có thể đem bán lại kiếm về một khoảng không nhỏ. Đây chính là hàng cực hiếm, là trân bảo không phải ai cũng có thể sở hữu nha.
-Trảm Thiên Kiếm, giá khởi điểm năm mươi triệu, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn mười triệu. Đấu giá bắt đầu.
Cái mức giá vừa ra, toàn trường đều hít vào một hơi khí lạnh. Ai cũng đoán được giá trị của bán thần cấp bình khí không rẻ, song cái giá năm mươi triệu thì thật là ngoài tầm khả năng của rất nhiều người. Vừa nãy, vài vị gia chủ còn hung hăn như gà chọi thì giờ yểu xìu như bong bóng xì hơi. Cuộc chiến không dành cho kẻ nghèo, ngay lập tức chỉ có vài thế lực lớn là lao vào tranh giành.
-Trần gia xin ra giá năm mươi triệu.
-Mấy gia tộc các ngươi cũng muốn tranh bán thần cấp binh khí sao? Hừ, Thanh Hà Môn chúng ta ra giá bảy mươi Triệu.
-A di đà phật, Hàng Quan Am xin ra giá tám mươi Triệu.
-Chín mươi triệu. Kiếm tốt thích hợp với Mạc Kiếm Môn, mong các vị đồng đạo có thể nhường cho chúng tôi, tại hạ Dực Vũ ghi lòng tạc dạ.
Vị trưởng lão của Mạc Kiếm Môn biểu hiện có phần nôn nóng liền lên tiếng báo giá, đồng thời cũng hi vọng các môn phái khác nể mặt mà nhún nhường. Ai cũng biết bảo kiếm khó cầu, người của môn phái này chỉ chủ tu kiếm đạo nên không thể sử dụng binh khí nào khác. Chỉ là quân tử hữu lễ nhưng tiểu nhân lại không chiều lòng, Hà Liệt cười to đáp lại có phần chế nhạo:
-Họ Vũ kia, đấu giá hội ai ra giá cao hơn thì được, làm gì có chuyện cầu tình. Nếu cảm thấy bản thân nghèo kiết xác thì đứng có ló mặt ra tranh giành, vật phẩm kỳ này chắc chắn sẽ thuộc về lão phu, các ngươi đừng cố gắng vô ích. Thanh Hà Môn ra giá một trăm hai mươi triệu.
-Nếu như Hà huynh không nể tình thì Dực Mỗ đành phải nỗ lực một phen vậy. Mạc Kiếm Môn ra giá một trăm ba mươi triệu.
-A di đà phật, Hàng Quan Am ra giá một trăm bốn mươi triệu.
Càng về sau, gần như chỉ còn là cuộc so đấu giữa ba môn phái Hàng Quan Am, Thanh Hà Môn và Mặc Kiếm Môn. Đến khi giá trị thanh bảo kiếm được đẩy lên đến hơn hai trăm triệu thì Dực Vũ dường như đã đến cực hạn về tài lực, không thể tham gia báo giá được nữa.
Trong lòng ông ta vô cùng phiền muộn, thở dài lắc đầu tiếc nuối. Đúng lúc này, chợt có một tiếng nói từ ngoài cửa phòng vọng vào khiến cho vị trưởng lão này nhíu mày.
-Tại hạ là người của Mộc gia Huyền Kinh, có việc xin phép được bái kiến Dực trưởng lão của Mạc Kiếm Môn.
Vốn là người hữu lễ, Dực Vũ cũng không tiện từ chối nên liền kêu đệ tử mở cửa đón khách. Vừa bước vào, Tiểu Hắc tỏ ra khá ung dung, nở một nụ cười tươi rói như thần tài vào nhà, nhìn đối phương đầy thâm ý rồi lấy ra một lệnh bài đặc thù có khắc một chữ Mộc ở giữa. Sau đó nó mới mở lời:
-Hì hì, chắc trưởng lão đây đang thắc mắc Mộc gia lại phái một mao đầu tiểu tử đến đấu giá hội này làm gì và tại sao lại tìm đến Mạc Kiếm Môn trưởng lão ngài. Đúng không?
Thái độ bình tĩnh và đầy tự tin của Tiểu Hắc khiến cho Dực Vũ không biết phải trả lời thế nào cho phải. Đúng là khi vừa nhìn thấy một đứa trẻ bước vào, lão ta đã có ý nghi ngờ thân phận của người đến là giả mạo. Một đại gia tộc như Mộc gia sao lại cử một đứa con nít còn hôi miệng sữa đến loại sự kiện trọng đại như thế này. Cho dù là không có ý định đấu giá thì cũng không nên để mất thân phận vậy chứ.
Chỉ là trí nhớ của người tu võ khá minh mẫn, ông ta vẫn nhớ rõ đã từng trông thấy Tiểu Hắc tại Mộc gia vào khoảng vài ngày trước. Một đứa bé có thể xuất hiện tại đại điện gia tộc quan khán thì chắc cũng là tôn tử trực hệ nhất mực cưng chiều. Nghĩ thế, trong long Dực Vũ liền bình ổn trở lại, mọi sự đều có thể miễn cưỡng giải thích.
Còn về lệnh bài lại thật không thể thật hơn, vấn đề này ông ta có thể nhìn ra được. Cộng với biểu hiện của tên tiểu tử kia, lời nói của nó giống như đoán trước được suy nghĩ trong đầu của ông ta khiến cho vị trưởng lão của Mạc Kiếm Môn phải nhìn lại đối phương bằng con mắt khác.
-Không sai, ta đúng là có ý nghĩ như thế. Vậy rốt cuộc, ngươi tìm ta có việc gì?
-Không vội, trước tiên hình như ngài đang thiếu tiền phải không?
- Đan dược của Cốc Diệp Y Quán danh tiếng khắp thiên hạ, là thần dược chốn nhân gian, Mạc Kiếm Môn ra giá sáu mươi tám triệu
- Hừ, đâu chỉ các ngươi mới biết giá trị, Thanh Hà Môn ra giá bảy mươi hai triệu
- Hổ Lưu Phái ra giá tám mươi trăm triệu, Hồi Sinh Đan bọn ta nhất định phải đạt vào tay.
...
Sau cùng, Hổ Lưu Phái bằng tám mươi triệu là người mỉm cười chiến thắng. Bằng vào lối đánh cương mãnh bạo lực, người của môn phái thường xuyên phải chịu các thương tổn nặng nhẹ khác nhau. Vì vậy, giá trị của đan dược chữa thương hiệu nghiệm đối với họ quan trọng hơn bốn phái còn lại, việc không tốn đại giới thu mua là chuyện tình bắt buộc.
- Thập Loạn Đao Phái, Hổ Lưu Phái đã có được thứ mình muốn, tiếp theo sẽ là cuộc so tài lực giữa ba phái còn lại.
Sau khi thành công đấu giá Thanh Long Đao, Thập Loạn Đao Phái đối với đan dược chữa thương cũng chỉ tham gia góp vui, có lòng mà không đủ lực. Tất nhiên không phải mấy môn phái Chân Võ Môn này thiếu tiền mà theo Tiểu Hắc suy luận thì bọn họ có giới hạn ngân quỹ cho các vị trưởng lão tham gia mỗi lần đấu giá.
Thử nghĩ mà xem, nếu bọn họ dám tiêu tiền không điểm dừng cho một kỳ đấu giá nào đó. Rồi đến phiên đấu giá tiếp theo mới nhận ra vật phẩm được đưa ra lần này còn quý giá gấp bội phần, vậy có phải môn phái đó sẽ khóc không ra nước mắt hay không. Dù gì thì đến quốc khố còn có giới hạn, tích lũy sâu dày đến đâu cũng không thể xài phung phí nha.
Tiểu hội đấu giá chỉ là một tràng diện nhỏ, cho nên có thể thấy được Ngũ Hợp Phái mỗi nhà chỉ có thể ra giá từ một trăm đến hai trăm triệu. Do đó, mỗi vị trưởng lão đều phải suy tính thiệt hơn, lựa chọn vật phẩm phù hợp nhất với mình để ra tay.
- Vật phẩm tiếp theo là Cỏ Bạch Vu, chỉ sinh trưởng ở nơi băng tuyết, có thể dùng để luyện đan, giá khởi điểm một triệu, mỗi lần ra giá không được thấp hơn một trăm nghìn.
- Tố gia ta ra giá hai triệu năm trăm nghìn
- Ba triệu, Kim gia của ta sẽ không buông tay.
- Haha Trần gia của ta lần này nhật định sẽ giành được vật phẩm, ta ra giá ba triệu sáu trăm nghìn
Giá tiền từ tốn tăng lên dưới sự nâng giá của các gia tộc và một số thương nhân, có điều Ngũ Hợp Phái tuyệt nhiên không hề báo giá một lần nào. Điều này khiến cho Tiểu Hắc sờ cằm một cái, đôi mắt lóe sáng, lần đầu tiên tiểu tử này nhảy vào cuộc tranh giành.
- Bổn đại gia ra giá năm triệu
Giả trang giọng nói của một trung niên lớn tuổi, Tiểu Hắc vừa vào đã tăng giá vật phẩm lên một khoảng lớn. Ngay lập tức, vài người vừa rồi còn rất hăng máu liền tự động ngồi xuống từ bỏ, chỉ còn vài gia tộc có tiềm lực là vẫn chưa chịu đầu hàng. Liên tiếp thêm vài lần gọi giá, Tiểu Hắc không khó loại hết đối thủ với cái giá tám triệu ba trăm nghìn.
Sau khi làm nóng không khí bằng hai món hàng chất lượng, Vạn Kim thương hội bắt đầu đem ra những thứ không quá giá trị. Chủ yếu là một vài dược thảo hỗ trợ hoặc tài liệu luyện khí không quá thông dụng. Những thứ này vẫn có người ra giá nhưng không quá sôi nổi. Dù sao thì Yên quốc vốn không có luyện đan sư hay luyện khí sư Chân Võ Môn, có đạt được cũng không có chỗ dùng.
Chính vì điều này lại tiện nghi cho Tiểu Hắc, một vài thứ có tác dụng với luyện đan và luyện khí nó đều vơ vét một cách khí thế. Dĩ nhiên, không phải tất cả vật phẩm tên nhóc này đều tham gia, chỉ những thứ nào được Diệp Thanh Hàn nhắc nhở thì nó mới tranh đoạt. Tiên phàm khác biệt, vật có tác dụng với tục thế không phải lúc nào cũng có giá trị với tiên nhân.
Ngược lại, binh khí, đan dược, bí kíp võ học hay công pháp nội công Tiểu Hắc đều không tham gia. Nhờ vậy mà hầu như tiểu tử này không phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt từ các gia tộc, nhẹ nhàng dùng cái giá chấp nhận được giành lấy thứ mình mong muốn.
Vốn tiểu hội cũng không có quá nhiều vật phẩm giá trị vượt trội. Sau hai món vật phẩm khởi đầu có phần gây chấn động để tạo bầu không khí, thì các vật phẩm sau không có cái nào phẩm chất cao cấp cả. Vũ khí thì chỉ xuất hiện binh khí hạ phẩm, trung phẩm. Còn đan dược lại là những loại do một số luyện đan sư ít danh tiếng luyện chế, hiệu quả kém xa Hồi Sinh Đan lúc đầu. Công pháp võ học thì phẩm cấp quá thấp, chỉ có một số gia tộc nhỏ có hứng thú. Nói tóm lại thì trừ hai lần ra giá, Ngũ Hợp Phái vẫn im hơi lặng tiếng hầu hết thời gian. Việc này đối với một tiểu hội đấu giá cũng là chuyện thường thấy, đa số vật phẩm cao cấp, kỳ trân dị bảo đều sẽ được xuất ra tại đại hội đấu giá mỗi năm một lần.
Sau khoảng một canh giờ, món hàng áp trục cũng được đem ra chào hàng trước cái nhìn săm soi của cả trăm vị khách nhân. Nhìn hình dáng được đựng trong khay dài, nhiều người liền có thể nhận ra đây là một thanh kiếm dài.
- Có thể được làm vật phẩm áp trục, xem ra thứ này tuyệt đối là binh khí tuyệt phẩm.
- Hừ, ngươi cũng quá mơ tưởng. Khi nào tiểu hội lại xuất hiện tuyệt phẩm binh khi, ta nghĩ có thể là bán tuyệt phẩm mà thôi.
Vô số lời bình luận đưa ra, trong khi Ngọc Bích vẫn mỉm cười ma mị, không chút vội vàng. Cái cô ta cần chính là gợi lên sự tò mò của thực khách, khi đó món ăn được dọn ra sẽ tạo được hiệu ứng bất ngờ gấp bội.
Ngay cả Tiểu Hắc cũng có chút hứng thú muốn xem binh khí đỉnh cao ở thế giới này luyện chế ra có thể lợi hại đến đâu. Liệu có thể so sánh với binh khí do nó dùng tu chân luyện khí chi đạo rèn ra không
Từ khi bắt đầu Tiểu Hắc đang chờ đợi một cơ hội cho kế hoạch của mình, xem chừng món đồ cuối cùng này lại chính là bước đột phá mà nó mong chờ. Đôi mắt không ngừng lóe lên, cuối cùng miệng nó nở ra một nụ cười bí hiểm.
Cảm giác không sai lệch lắm lòng người đã hiếu ký đến cực điểm, Ngọc Bích liền nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm lên, một tiếng oanh minh vang vọng cả khán đài.
- Trảm Thiên Kiếm, tác phẩm của Uyển Bích kỳ, đệ tử chân truyền của tông sư luyện khí số một Triệu Quốc Cao Kính Chi. Tuy chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng vị luyện khí sư họ Uyển này đã tiếp nhận thụ đạo bí pháp luyện chế binh khí của sư phụ mình. Đây là tác phẩm ưng ý nhất trong năm nay của nàng ta, binh khí tiếp cận cấp độ thần cấp bán thành phẩm.
- Cái gì, bán thần cấp! Tại sao ở tiểu hội đấu giá lại xuất hiện vật phẩm có giá trị khủng bố như vậy?
- Vạn Kim thương hội tính làm trò gì thế? Tại sao không thông tri trước để cho chúng ta chuẩn bị sẵn kim tệ
- Khốn kiếp thật, gia tộc chúng ta kỳ này thảm rồi, cứ nghĩ để dành tài lực cho đại hội đấu giá sắp tới.
Không chỉ có người tham dự bình thường tỏ ra hốt hoảng và có phần bất bình, các trưởng lão của Ngũ Hợp Phái cũng phải kinh ngạc một phen. Trong đó, có người cười to như nhặt được bảo, kẻ thì chau mày khó chịu. Việc này cũng dễ hiểu, Loạn Thập Đao Phái và Hổ Lưu Phái đã tốn không ít tiền bạc vào vật phẩm. Hiện tại, cho dù có khao khát thèm muốn thế nào thì bọn họ cũng chỉ sợ vốn liếng mang theo không còn bao nhiêu, tỉ lệ đoạt bảo là cực thấp.
-Xin các vị bình tĩnh, vật phẩm áp trục lần này vốn được giao đến trước buổi đấu giá không lâu nên chúng tôi không kịp thông tri cho mọi người được. Thực ra vốn thanh bảo kiếm này chỉ dừng lại ở tuyệt phẩm binh khí, nhưng do được luyện chế bởi nhiều tài liệu quý hiếm nên phẩm cấp có thể tiệm cận bán thành phẩm thần cấp.
Hiểu rõ những bức xúc của đám đông khách nhân, người dẫn chương trình đấu giá Ngọc Bích vẫn giữ được thần thái bình tĩnh, điềm đạm. Cô ta nhẹ nhàng dùng giọng nói ngọt ngào của mình để giải thích khiến cho không ít người chợt bừng tỉnh.
-Hóa ra là do chất lượng của tài liệu chế tác. Hừ, nói vậy thì giá trị của thanh kiếm này chắc chắc sẽ mắc hơn bán thần cấp binh khí khác mà chất lượng thì không thể bằng được. Hèn gì Vạn Kim thương hội lại đem nó làm vật phẩm áp trục. Đúng là khéo tính toán thật.
Một vị gia chủ của một gia tộc nhập thế có chút kiến thức liền lên tiếng bình phẩm. Ngay lập tức, có người khác phản bác lại:
-Hắc hắc, Biệt gia các ngươi có nổi một thanh tuyệt phẩm binh khí chưa mà ở đó chê bai. Đừng nói là giá trị cao hơn bán thần cấp bình thường, cho dù gấp đôi ta nghĩ người ở đây cũng sẽ tranh nhau đến vỡ đầu nứt trán đấy. Phẩm cấp binh khí cỡ này ở Yên quốc đã là vạn kim khó cầu rồi, ngay cả ta cũng chưa từng được trông thấy.
Lời của người này vừa nói ra liền được không ít ánh mắt tán đồng của khách nhân khác. Bán thần cấp binh khí, một khi có được có thể ngạo thị thiên hạ, đồng giai giao đấu hoàn toàn chiếm thượng phong.
Tiếp theo chính là màn so đấu tài lực căng thẳng nhất ngày hôm nay, nhiều gia chủ hận không thể mang cả gia sản của mình ra để đấu giá. Sở hữu một thanh bán thần cấp binh khí thì cho dù không thể sử dụng cũng có thể đem bán lại kiếm về một khoảng không nhỏ. Đây chính là hàng cực hiếm, là trân bảo không phải ai cũng có thể sở hữu nha.
-Trảm Thiên Kiếm, giá khởi điểm năm mươi triệu, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn mười triệu. Đấu giá bắt đầu.
Cái mức giá vừa ra, toàn trường đều hít vào một hơi khí lạnh. Ai cũng đoán được giá trị của bán thần cấp bình khí không rẻ, song cái giá năm mươi triệu thì thật là ngoài tầm khả năng của rất nhiều người. Vừa nãy, vài vị gia chủ còn hung hăn như gà chọi thì giờ yểu xìu như bong bóng xì hơi. Cuộc chiến không dành cho kẻ nghèo, ngay lập tức chỉ có vài thế lực lớn là lao vào tranh giành.
-Trần gia xin ra giá năm mươi triệu.
-Mấy gia tộc các ngươi cũng muốn tranh bán thần cấp binh khí sao? Hừ, Thanh Hà Môn chúng ta ra giá bảy mươi Triệu.
-A di đà phật, Hàng Quan Am xin ra giá tám mươi Triệu.
-Chín mươi triệu. Kiếm tốt thích hợp với Mạc Kiếm Môn, mong các vị đồng đạo có thể nhường cho chúng tôi, tại hạ Dực Vũ ghi lòng tạc dạ.
Vị trưởng lão của Mạc Kiếm Môn biểu hiện có phần nôn nóng liền lên tiếng báo giá, đồng thời cũng hi vọng các môn phái khác nể mặt mà nhún nhường. Ai cũng biết bảo kiếm khó cầu, người của môn phái này chỉ chủ tu kiếm đạo nên không thể sử dụng binh khí nào khác. Chỉ là quân tử hữu lễ nhưng tiểu nhân lại không chiều lòng, Hà Liệt cười to đáp lại có phần chế nhạo:
-Họ Vũ kia, đấu giá hội ai ra giá cao hơn thì được, làm gì có chuyện cầu tình. Nếu cảm thấy bản thân nghèo kiết xác thì đứng có ló mặt ra tranh giành, vật phẩm kỳ này chắc chắn sẽ thuộc về lão phu, các ngươi đừng cố gắng vô ích. Thanh Hà Môn ra giá một trăm hai mươi triệu.
-Nếu như Hà huynh không nể tình thì Dực Mỗ đành phải nỗ lực một phen vậy. Mạc Kiếm Môn ra giá một trăm ba mươi triệu.
-A di đà phật, Hàng Quan Am ra giá một trăm bốn mươi triệu.
Càng về sau, gần như chỉ còn là cuộc so đấu giữa ba môn phái Hàng Quan Am, Thanh Hà Môn và Mặc Kiếm Môn. Đến khi giá trị thanh bảo kiếm được đẩy lên đến hơn hai trăm triệu thì Dực Vũ dường như đã đến cực hạn về tài lực, không thể tham gia báo giá được nữa.
Trong lòng ông ta vô cùng phiền muộn, thở dài lắc đầu tiếc nuối. Đúng lúc này, chợt có một tiếng nói từ ngoài cửa phòng vọng vào khiến cho vị trưởng lão này nhíu mày.
-Tại hạ là người của Mộc gia Huyền Kinh, có việc xin phép được bái kiến Dực trưởng lão của Mạc Kiếm Môn.
Vốn là người hữu lễ, Dực Vũ cũng không tiện từ chối nên liền kêu đệ tử mở cửa đón khách. Vừa bước vào, Tiểu Hắc tỏ ra khá ung dung, nở một nụ cười tươi rói như thần tài vào nhà, nhìn đối phương đầy thâm ý rồi lấy ra một lệnh bài đặc thù có khắc một chữ Mộc ở giữa. Sau đó nó mới mở lời:
-Hì hì, chắc trưởng lão đây đang thắc mắc Mộc gia lại phái một mao đầu tiểu tử đến đấu giá hội này làm gì và tại sao lại tìm đến Mạc Kiếm Môn trưởng lão ngài. Đúng không?
Thái độ bình tĩnh và đầy tự tin của Tiểu Hắc khiến cho Dực Vũ không biết phải trả lời thế nào cho phải. Đúng là khi vừa nhìn thấy một đứa trẻ bước vào, lão ta đã có ý nghi ngờ thân phận của người đến là giả mạo. Một đại gia tộc như Mộc gia sao lại cử một đứa con nít còn hôi miệng sữa đến loại sự kiện trọng đại như thế này. Cho dù là không có ý định đấu giá thì cũng không nên để mất thân phận vậy chứ.
Chỉ là trí nhớ của người tu võ khá minh mẫn, ông ta vẫn nhớ rõ đã từng trông thấy Tiểu Hắc tại Mộc gia vào khoảng vài ngày trước. Một đứa bé có thể xuất hiện tại đại điện gia tộc quan khán thì chắc cũng là tôn tử trực hệ nhất mực cưng chiều. Nghĩ thế, trong long Dực Vũ liền bình ổn trở lại, mọi sự đều có thể miễn cưỡng giải thích.
Còn về lệnh bài lại thật không thể thật hơn, vấn đề này ông ta có thể nhìn ra được. Cộng với biểu hiện của tên tiểu tử kia, lời nói của nó giống như đoán trước được suy nghĩ trong đầu của ông ta khiến cho vị trưởng lão của Mạc Kiếm Môn phải nhìn lại đối phương bằng con mắt khác.
-Không sai, ta đúng là có ý nghĩ như thế. Vậy rốt cuộc, ngươi tìm ta có việc gì?
-Không vội, trước tiên hình như ngài đang thiếu tiền phải không?
/210
|