Biên: Bạch Tú Tài
- Mộc Bình thiếu gia, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Trung niên Thiện Tài giọng điệu có chút kinh hãi nhìn về phía Mộc Bình xin chỉ thị. Trên chiến trường, chỉ huy không ra lệnh rút lui thì dù có đối mặt với thiên quân vạn mã ngươi cũng phải trụ lại đến cùng. Đó là quân luật, là tính kỷ luật tuyệt đối mà một quân nhân phải có.
Cười khổ một cái, Mộc Bình hiện tại cũng không biết phải ứng phó như thế nào. Nếu là lúc bình thường, anh ta có vài phần tự tin vào khinh công của mình, có thể né tránh được làn đạn để tiếp cận kẻ thù. Thế nhưng bây giờ đang là đêm tối, cách xa vài thước còn nhìn không thấy rõ, chui đầu ra lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Phải công nhận rằng đám người mai phục đã tính toán hết sức tỉ mỉ nơi ẩn nấp đến vị trí con mồi. Với thân thủ như Mộc Bình vậy mà vẫn vô phương thúc thủ, bởi anh ta không thể xác định được vị trí của kẻ địch. Nếu đơn thân độc mã bỏ trốn rất có thể sẽ dính phải phải cạm bẫy khác.
Cơ mà cứ nấp dưới gầm xe cũng không phải cách tốt, lỡ như kẻ địch ném cho vài quả mìn thì kết quả còn thảm trọng hơn. Thật ra suy nghĩ Mộc Bình không sai chút nào, bọn sát thủ chính là đang muốn dùng lựu mìn để kết thúc con mồi. Có điều, mìn vừa rời tay bọn chúng, chưa bay được đến nửa thước liền tự động phát nổ.
Nhìn những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cộng thêm những đốm lửa bùng lên, rồi tiếng xả đạn cũng ngừng bặt, đám người Mộc Bình ngốc trệ không hiểu chuyện gì xảy ra. Một gã thuộc hạ nuốt nước bọt, xoay sang hỏi Thiện Tài:
- Lão Thiện, ngươi nói xem bọn chúng đang làm trò gì thế? Ta nhìn không lầm thì đó là do lựu mìn phát nổ tạo ra thì phải?
- Lựu mìn cái rắm, ngươi nghĩ bọn chúng đang dư giả khí tài để ném chơi à? Hay là chúng bị quáng gà nên ném nhầm địa chỉ?
Quát một tiếng, Thiện Tài trong lòng cũng không dám xác định. Ừ thì có chút giống lựu mìn thật, cơ mà sao lại nổ ở xa tít mù thế, không lẽ có biến cố gì chăng.
Trong khi cả đám người còn đầy những suy đoán mù mờ trong đầu thì Mộc Bình vừa mới nhìn lướt qua một tin nhắn mới đến. Anh ta khẽ thở ra một hơi, sau đó âm thầm ra hiệu cho đám người Thiện Tài đi theo mình. Rất nhanh, năm người rất quy củ di chuyển theo đội hình chạy như bay vào rừng.
Bọn họ không dám sử dụng ô tô vì vỏ xe đã bị bắn hỏng. Với lại, lái ô tô trong thời điểm đối phương đã mai phục sẵn thì chẳng khác nào làm mục tiêu cho chúng tiếp tục tấn công. Do đó, chạy vào rừng chính là phương pháp tối ưu nhất, cũng là kiến thức xử lí tình huống căn bản của lực lượng đặc nhiệm được đào tạo bài bản.
Trở lại với đám sát thủ, bọn chúng vẫn không hỉu vì sao lựu mìn lại phát nổ như thế. Là hàng dỏm ư? Không thể nào, vũ khí của chúng đều được đặc biệt chế tạo bởi bọn buôn lậu uy tín, xưa nay chưa từng xảy ra sơ sót. Là do lỗi kỹ thuật? Càng sai, bọn chúng là sát thủ hàng đầu được đào tạo sàng lọc hết sức nghiêm ngặt, làm sao có thể phạm một sai lầm thô thiển như thế này được.
Những tên sát thủ không ném lựu mìn may mắn giữ được một mạng không có thời gian nhiều để suy nghĩ. Bọn chúng đã để xổng mất con mồi, đó mới là trọng điểm đáng quan tâm. Một tên trong đám vội vàng cầm điện thoại lên thông báo:
- Kế hoạch A đã thất bại, xin lập tức thực hiện kế hoạch B.
Sau khi nói xong, tên này mặt như đưa đám nhìn đồng bọn của mình, tổ chức Ẩn Sát đối xử với kẻ thất bại trong nhiệm vụ rất tàn nhẫn. Lần này vì để ám sát Mộc Bình, phía trên đã huy động không ít tinh anh, xem ra kẻ đặt đơn hàng giết người đã bỏ ra cái giá không nhỏ.
Nằm mơ bọn chúng cũng không thể đoán được việc lựu mìn phát nổ là do con người gây ra. Ẩn thân ở gần đó, Tiểu Hắc đã sớm biết được kế hoạch của kẻ địch, nó chỉ việc âm thầm phóng ra ám khí làm phát nổ lựu mìn khi vừa rời khỏi tay đối phương mà thôi.
Gậy ông đập lưng ông, đối với kẻ hạ độc thủ thì không cần thiết phải nhân từ, Tiểu Hắc chẳng buồn quan tâm đám sát thủ lcòn lại mà nhanh nhẹn bám phương hướng của Mộc Bình. Kẻ thù vẫn còn kế hoạch B nghĩa là nguy cơ vẫn chưa được hóa giải hoàn toàn. Chỉ nhìn vào kế hoạch A thôi cũng đủ thấy đám sát thủ này không phải hạng tay mơ tầm thường. Từ cách bố trí thời điểm, vị trí đến lợi dụng sát cục dồn ép một cao thủ hoàng cấp không cách nào chống trả đủ cho thấy bản lĩnh của chúng.
Sau khi chạy trốn được hơn mười dặm, Mộc Bình buộc phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Tuy anh ta vẫn còn có thể chạy tiếp, song đám người Thiện Tài lại không bền bỉ đến thế. Dù gì bọn họ cũng chỉ là người thường mà thôi, ngay cả nhân cấp tu vi cũng không đến.
- Các người tạm nghỉ, khôi phục thể lực chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Thiên thúc người đã thông tri cho cứu viện của Mộc gia chưa?
- Đã truyền tin, sẽ có người sớm đến hỗ trợ.
Cảnh giới cho người của mình hồi sức, Mộc Bình cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh. Rừng sâu là nơi thuận tiện cho việc ẩn núp, nơi đây có thể che giấu vị trí của bọn họ thì cũng có thể tạo điều kiện cho kẻ địch ngụy trang. Không phải đơn giản mà quân đội thường lựa chọn rừng núi để hành quân để tránh tai mắt của địch, địa lợi là phải biết cách tận dụng cho phù hợp.
Khoảng mười phút sau, không sai biệt lắm mọi người đã có thể tiếp tục, Mộc Bình liền dẫn dầu tìm đường ra khỏi khu rừng. Bọn họ không có lương thực hay nước uống dự trữ, nếu càng đi vào sâu sẽ khó mà sống sót được nếu chẳng may bị lạc. Còn việc có thể gặp lại bọn sát thủ thì anh ta không để tâm. Khi nãy là bị phục kích, còn trong tình huống đối đầu thông thường, Mộc Bình tự tin có thể giải quyết gọn bọn chúng để trả thù. Võ công Vô Danh kiếm quyết cũng không phải loại thường, tu vi hoàng cấp càng không phải hạng ăn chay, một tiểu đội vũ trang đầy đủ không phải là đối thủ của anh ta.
Ngoài dự đoán của Mộc Bình, một đường tìm đường ra khỏi khu rừng của anh ta không hề gặp bất kỳ bẫy rập hay phục kích nào cả. Ngay lúc này, mọi người chợt nghe được tiếng còi xe cảnh sát ở phía xa vọng lại. Điều này khiến cho vài người mừng rỡ, có cảnh sát hỗ trợ cũng tốt hơn là không có ai, dù sao người của Mộc gia cũng không biết khi nào mới đến.
- Được rồi, mọi người cẩn thận di chuyển về phía trước, nhớ kỹ không được buông lỏng cảnh giác.
Nhíu mày, Mộc Bình dặn dò một câu rồi tiếp tục là người xung phong đi đầu. Ở một nơi vắng vẻ lại giữa đêm khuya thì tại sao lại có xe cảnh sát xuất hiện, là vô tình hay cố ý? Anh ta mang theo nghi ngờ trong lòng cẩn thận di chuyển, tay phải xiết chặt thanh kiếm, ánh mắt tập trung cao độ.
Đến khi tiến sát đến ngoài đường lộ, bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng khoảng vài chục cảnh sát mặc cảnh phục tiêu chuẩn đang bận bịu lập rào chắn. Ngay khi phát hiện ra Mộc Bình và bốn người còn lại, đám cảnh sát hốt hoảng đồng loạt chỉa súng hét lớn:
- Tất cả đứng im, bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên, không được di chuyển, mau khai báo thân phận.
- Chúng tôi là người của Mộc gia Huyền Kinh.
Đám người Thiện Tài là quân nhân, cảnh sát không có quyền lực để bắt họ phải buông bỏ vũ khí. Thế nên cả bốn người vẫn giữ vững súng của mình, đối chọi lại với đám cảnh sát một cách không khoan nhượng.
- Là người của Mộc gia sao? Có gì chứng minh không?
Một gã mang quân hàm đại úy, là người có cấp bậc lớn nhất trong đám cảnh sát bước ra hỏi chuyện.
- Đây là chứng nhận của Mộc gia, ngươi có thể kiểm tra thật giả.
Mộc Bình thản nhiên ném một quyển sổ chứng minh thân phận qua cho đám cảnh sát. Từ vị trí của anh ta đến bọn chúng khoảng mấy chục thước nhưng Mộc Bình lại dễ dàng ném đến. Điều này làm cho đám cảnh sát cũng giật mình một phen.
Tên đại úy thì khá hơn, tinh quang trong mắt chỉ lóe lên một cái rồi gã tiến lên nhặt quyển sổ mở ra xem. Ở Yên quốc này trừ khi kẻ điên ngại mình sống quá lâu rồi mới dám mạo nhận là người của các gia tộc lớn. Vì vậy, gã chỉ liếc sơ sài một lượt rồi đóng lại.
Miệng nở một nụ cười chân thành, tên đại úy ra liệu cho đám cảnh sát hạ súng xuống. Còn bản thân gã chì bước lên phía trước nói to:
- Thân phận không có vấn đề gì. Mộc Bình thiếu gia, thật xin lỗi vì đã mạo phạm. Chúng tôi thuộc sở cảnh sát thành phố Tinh Huy kế bên, đang truy bắt tội phạm truy nã nên mọi đối tượng bắt gặp đều phải được kiểm tra chặt chẽ.
Xem ra mấy vị cảnh sát này không có vấn đề gì, Mộc Bình vừa định bảo bốn người Thiện Tài cất vũ khí vào thì máy bộ đàm lại rung lên. Lần trước, nếu không nhờ tin nhắn đến kịp lúc, có thể thương vong bên phía Mộc gia đã không chỉ dừng lại ở con số một. Cho nên, khi thấy có tin nhắn mới, Mộc Bình rất nhanh kín đáo đọc lướt qua rồi bỏ vào trong túi của mình.
- Các người đợi ở đây, tôi sẽ qua bên đó để nói chuyện với bọn họ vài phút rồi quay lại.
Mặc kệ bốn người Thiện Tài tỏ ra khó hiểu, Mộc Bình liền đi thẳng một mạch về phía đám cảnh sát. Vừa bước, anh ta không ngừng vận chuyển nội khí trong cơ thể mình, chuẩn bị bộc phát. Bề ngoài, người ngoài nhìn vào sẽ không thấy Mộc Bình có biểu hiện gì khác thường cả.
Còn vế phía Tiểu Hắc, nó đang ẩn thân ngay phía sau mấy tên "cảnh sát dỏm". Chỉ cần sư huynh của nó ra tay là tiểu tử này cũng sẽ xuất kích, trước sau bất ngờ phối hợp để đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.
Kỳ thật Tiểu Hắc lúc đầu cũng không biết đám cảnh sát này thật giả ra sao nên đã đến gần quan sát. Kết quả là nó suýt tý phải chửi ầm lên! Mấy chục tên "cảnh sát" này đều có tu vi nhân cấp đỉnh phong, đặc biệt là gã đại úy kia còn ngưng luyện ra được nội khí, rõ ràng là cao thủ hoàng cấp hàng thật giá thật. Đội hình như thế này nếu ai tin tưởng bọn chúng chỉ là đám cảnh sát bình thường thì đúng là hố to.
Nếu bọn chúng chỉ là nhân cấp đỉnh phong bình thường thì cũng không phải là vấn đề to tát gì. Điều làm cho Tiểu Hắc cảm thấy e ngại là huyết tinh tỏa ra từ bất kỳ tên nào cũng đều rất nồng đậm, chứng tỏ chúng đã giết người vô số. Từ đó nó có thể kết luận kẻ địch trước mắt cùng với những sát thủ trước đó là cùng một bọn với nhau.
Phía trước, Mộc Bình hiện tại đã đến trước mặt tên đại úy, anh ta cười nhạt chào hỏi đối phương một câu đầy ẩn ý:
- Cảnh sát Tinh Huy đúng là vì dân vì nước, thật đáng ngưỡng mộ.
- Chỉ là chức trách mà thôi, Mộc Bình thiếu gia quá khen rồi.
Tên đại úy trả lại quyển sổ cho Mộc Bình, lịch sự hồi đáp. Có điều, câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến cho hắn ta tái mặt.
- Ta xem ra các người đã đợi ở đây từ lâu rồi nhỉ?
- Tôi không hiểu ý của cậu? Chúng tôi chỉ là...
Còn đang định giải thích, tên đại úy chợt nghe thấy tiếng kêu toán loạn phía sau lưng của mình. Theo bản năng, gã vội xoay đầu lại xem chuyện gì xảy ra. Ngay lúc này, Mộc Bình dùng tốc độ như sấm sét chém ra một kiếm nhanh không gì sánh được. Thức thứ nhất của Vô Danh Kiếm Quyết: Nhất Kiếm Tất Sát.
Kiếm quyết không phải dùng để biểu diễn cho hoa lệ, càng không phải dùng cho xa luân chiến, Kiếm ra là phải kết thúc sinh mạng đối thủ, kiếm phải nhanh, cực nhanh, nhanh hơn gió. Muốn trở thành cường giả kiếm đạo, trước tiên phải lĩnh hội được khoái kiếm, phải lĩnh hội được chữ "nhanh", tốc độ là vương giả trong mọi cuộc so tài. Ngươi nhanh hơn kẻ địch dù chỉ là một cái chớp mắt cũng đã đủ phân thắng bại rồi.
Một kiếm này Mộc Bình đã không ngừng khổ luyện từ khi anh ta đột phá hoàng cấp. Dưới sự hỗ trợ giải thích của Tiểu Hắc, kiếm đạo của anh ta cũng có thể xem như là chạm vào được cấp độ nhập môn. Chỉ là nhập môn mà thôi, nhưng đối với tên đại úy kia thì một kiếm kia chẳng khác gì của thần ma, không thể đón đỡ, không thể ngăn cản và cũng không kịp thốt lên bất cứ âm thanh gì cả.
Tĩnh mịch! Đám sát thủ giả trang chỉ thấy một tia sáng lóe lên, và sau đó chỉ huy của bọn chúng... đã bị chém đứt thành hai nửa.
Khiếp sợ? Những tên sát thủ này vốn máu lạnh, giết người còn nhiều hơn ăn cơm, chúng chưa từng biết sợ hãi với cái chết. Thế mà giờ đây, cả bọn rung rẩy vội vàng tìm cách phản ứng lại. Chúng thật sự sợ, con người không cảm thấy được cảm giác đó là vì họ chưa gặp phải tử thần đòi mạng mà thôi.
- Mộc Bình thiếu gia, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Trung niên Thiện Tài giọng điệu có chút kinh hãi nhìn về phía Mộc Bình xin chỉ thị. Trên chiến trường, chỉ huy không ra lệnh rút lui thì dù có đối mặt với thiên quân vạn mã ngươi cũng phải trụ lại đến cùng. Đó là quân luật, là tính kỷ luật tuyệt đối mà một quân nhân phải có.
Cười khổ một cái, Mộc Bình hiện tại cũng không biết phải ứng phó như thế nào. Nếu là lúc bình thường, anh ta có vài phần tự tin vào khinh công của mình, có thể né tránh được làn đạn để tiếp cận kẻ thù. Thế nhưng bây giờ đang là đêm tối, cách xa vài thước còn nhìn không thấy rõ, chui đầu ra lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Phải công nhận rằng đám người mai phục đã tính toán hết sức tỉ mỉ nơi ẩn nấp đến vị trí con mồi. Với thân thủ như Mộc Bình vậy mà vẫn vô phương thúc thủ, bởi anh ta không thể xác định được vị trí của kẻ địch. Nếu đơn thân độc mã bỏ trốn rất có thể sẽ dính phải phải cạm bẫy khác.
Cơ mà cứ nấp dưới gầm xe cũng không phải cách tốt, lỡ như kẻ địch ném cho vài quả mìn thì kết quả còn thảm trọng hơn. Thật ra suy nghĩ Mộc Bình không sai chút nào, bọn sát thủ chính là đang muốn dùng lựu mìn để kết thúc con mồi. Có điều, mìn vừa rời tay bọn chúng, chưa bay được đến nửa thước liền tự động phát nổ.
Nhìn những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cộng thêm những đốm lửa bùng lên, rồi tiếng xả đạn cũng ngừng bặt, đám người Mộc Bình ngốc trệ không hiểu chuyện gì xảy ra. Một gã thuộc hạ nuốt nước bọt, xoay sang hỏi Thiện Tài:
- Lão Thiện, ngươi nói xem bọn chúng đang làm trò gì thế? Ta nhìn không lầm thì đó là do lựu mìn phát nổ tạo ra thì phải?
- Lựu mìn cái rắm, ngươi nghĩ bọn chúng đang dư giả khí tài để ném chơi à? Hay là chúng bị quáng gà nên ném nhầm địa chỉ?
Quát một tiếng, Thiện Tài trong lòng cũng không dám xác định. Ừ thì có chút giống lựu mìn thật, cơ mà sao lại nổ ở xa tít mù thế, không lẽ có biến cố gì chăng.
Trong khi cả đám người còn đầy những suy đoán mù mờ trong đầu thì Mộc Bình vừa mới nhìn lướt qua một tin nhắn mới đến. Anh ta khẽ thở ra một hơi, sau đó âm thầm ra hiệu cho đám người Thiện Tài đi theo mình. Rất nhanh, năm người rất quy củ di chuyển theo đội hình chạy như bay vào rừng.
Bọn họ không dám sử dụng ô tô vì vỏ xe đã bị bắn hỏng. Với lại, lái ô tô trong thời điểm đối phương đã mai phục sẵn thì chẳng khác nào làm mục tiêu cho chúng tiếp tục tấn công. Do đó, chạy vào rừng chính là phương pháp tối ưu nhất, cũng là kiến thức xử lí tình huống căn bản của lực lượng đặc nhiệm được đào tạo bài bản.
Trở lại với đám sát thủ, bọn chúng vẫn không hỉu vì sao lựu mìn lại phát nổ như thế. Là hàng dỏm ư? Không thể nào, vũ khí của chúng đều được đặc biệt chế tạo bởi bọn buôn lậu uy tín, xưa nay chưa từng xảy ra sơ sót. Là do lỗi kỹ thuật? Càng sai, bọn chúng là sát thủ hàng đầu được đào tạo sàng lọc hết sức nghiêm ngặt, làm sao có thể phạm một sai lầm thô thiển như thế này được.
Những tên sát thủ không ném lựu mìn may mắn giữ được một mạng không có thời gian nhiều để suy nghĩ. Bọn chúng đã để xổng mất con mồi, đó mới là trọng điểm đáng quan tâm. Một tên trong đám vội vàng cầm điện thoại lên thông báo:
- Kế hoạch A đã thất bại, xin lập tức thực hiện kế hoạch B.
Sau khi nói xong, tên này mặt như đưa đám nhìn đồng bọn của mình, tổ chức Ẩn Sát đối xử với kẻ thất bại trong nhiệm vụ rất tàn nhẫn. Lần này vì để ám sát Mộc Bình, phía trên đã huy động không ít tinh anh, xem ra kẻ đặt đơn hàng giết người đã bỏ ra cái giá không nhỏ.
Nằm mơ bọn chúng cũng không thể đoán được việc lựu mìn phát nổ là do con người gây ra. Ẩn thân ở gần đó, Tiểu Hắc đã sớm biết được kế hoạch của kẻ địch, nó chỉ việc âm thầm phóng ra ám khí làm phát nổ lựu mìn khi vừa rời khỏi tay đối phương mà thôi.
Gậy ông đập lưng ông, đối với kẻ hạ độc thủ thì không cần thiết phải nhân từ, Tiểu Hắc chẳng buồn quan tâm đám sát thủ lcòn lại mà nhanh nhẹn bám phương hướng của Mộc Bình. Kẻ thù vẫn còn kế hoạch B nghĩa là nguy cơ vẫn chưa được hóa giải hoàn toàn. Chỉ nhìn vào kế hoạch A thôi cũng đủ thấy đám sát thủ này không phải hạng tay mơ tầm thường. Từ cách bố trí thời điểm, vị trí đến lợi dụng sát cục dồn ép một cao thủ hoàng cấp không cách nào chống trả đủ cho thấy bản lĩnh của chúng.
Sau khi chạy trốn được hơn mười dặm, Mộc Bình buộc phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Tuy anh ta vẫn còn có thể chạy tiếp, song đám người Thiện Tài lại không bền bỉ đến thế. Dù gì bọn họ cũng chỉ là người thường mà thôi, ngay cả nhân cấp tu vi cũng không đến.
- Các người tạm nghỉ, khôi phục thể lực chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Thiên thúc người đã thông tri cho cứu viện của Mộc gia chưa?
- Đã truyền tin, sẽ có người sớm đến hỗ trợ.
Cảnh giới cho người của mình hồi sức, Mộc Bình cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh. Rừng sâu là nơi thuận tiện cho việc ẩn núp, nơi đây có thể che giấu vị trí của bọn họ thì cũng có thể tạo điều kiện cho kẻ địch ngụy trang. Không phải đơn giản mà quân đội thường lựa chọn rừng núi để hành quân để tránh tai mắt của địch, địa lợi là phải biết cách tận dụng cho phù hợp.
Khoảng mười phút sau, không sai biệt lắm mọi người đã có thể tiếp tục, Mộc Bình liền dẫn dầu tìm đường ra khỏi khu rừng. Bọn họ không có lương thực hay nước uống dự trữ, nếu càng đi vào sâu sẽ khó mà sống sót được nếu chẳng may bị lạc. Còn việc có thể gặp lại bọn sát thủ thì anh ta không để tâm. Khi nãy là bị phục kích, còn trong tình huống đối đầu thông thường, Mộc Bình tự tin có thể giải quyết gọn bọn chúng để trả thù. Võ công Vô Danh kiếm quyết cũng không phải loại thường, tu vi hoàng cấp càng không phải hạng ăn chay, một tiểu đội vũ trang đầy đủ không phải là đối thủ của anh ta.
Ngoài dự đoán của Mộc Bình, một đường tìm đường ra khỏi khu rừng của anh ta không hề gặp bất kỳ bẫy rập hay phục kích nào cả. Ngay lúc này, mọi người chợt nghe được tiếng còi xe cảnh sát ở phía xa vọng lại. Điều này khiến cho vài người mừng rỡ, có cảnh sát hỗ trợ cũng tốt hơn là không có ai, dù sao người của Mộc gia cũng không biết khi nào mới đến.
- Được rồi, mọi người cẩn thận di chuyển về phía trước, nhớ kỹ không được buông lỏng cảnh giác.
Nhíu mày, Mộc Bình dặn dò một câu rồi tiếp tục là người xung phong đi đầu. Ở một nơi vắng vẻ lại giữa đêm khuya thì tại sao lại có xe cảnh sát xuất hiện, là vô tình hay cố ý? Anh ta mang theo nghi ngờ trong lòng cẩn thận di chuyển, tay phải xiết chặt thanh kiếm, ánh mắt tập trung cao độ.
Đến khi tiến sát đến ngoài đường lộ, bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng khoảng vài chục cảnh sát mặc cảnh phục tiêu chuẩn đang bận bịu lập rào chắn. Ngay khi phát hiện ra Mộc Bình và bốn người còn lại, đám cảnh sát hốt hoảng đồng loạt chỉa súng hét lớn:
- Tất cả đứng im, bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên, không được di chuyển, mau khai báo thân phận.
- Chúng tôi là người của Mộc gia Huyền Kinh.
Đám người Thiện Tài là quân nhân, cảnh sát không có quyền lực để bắt họ phải buông bỏ vũ khí. Thế nên cả bốn người vẫn giữ vững súng của mình, đối chọi lại với đám cảnh sát một cách không khoan nhượng.
- Là người của Mộc gia sao? Có gì chứng minh không?
Một gã mang quân hàm đại úy, là người có cấp bậc lớn nhất trong đám cảnh sát bước ra hỏi chuyện.
- Đây là chứng nhận của Mộc gia, ngươi có thể kiểm tra thật giả.
Mộc Bình thản nhiên ném một quyển sổ chứng minh thân phận qua cho đám cảnh sát. Từ vị trí của anh ta đến bọn chúng khoảng mấy chục thước nhưng Mộc Bình lại dễ dàng ném đến. Điều này làm cho đám cảnh sát cũng giật mình một phen.
Tên đại úy thì khá hơn, tinh quang trong mắt chỉ lóe lên một cái rồi gã tiến lên nhặt quyển sổ mở ra xem. Ở Yên quốc này trừ khi kẻ điên ngại mình sống quá lâu rồi mới dám mạo nhận là người của các gia tộc lớn. Vì vậy, gã chỉ liếc sơ sài một lượt rồi đóng lại.
Miệng nở một nụ cười chân thành, tên đại úy ra liệu cho đám cảnh sát hạ súng xuống. Còn bản thân gã chì bước lên phía trước nói to:
- Thân phận không có vấn đề gì. Mộc Bình thiếu gia, thật xin lỗi vì đã mạo phạm. Chúng tôi thuộc sở cảnh sát thành phố Tinh Huy kế bên, đang truy bắt tội phạm truy nã nên mọi đối tượng bắt gặp đều phải được kiểm tra chặt chẽ.
Xem ra mấy vị cảnh sát này không có vấn đề gì, Mộc Bình vừa định bảo bốn người Thiện Tài cất vũ khí vào thì máy bộ đàm lại rung lên. Lần trước, nếu không nhờ tin nhắn đến kịp lúc, có thể thương vong bên phía Mộc gia đã không chỉ dừng lại ở con số một. Cho nên, khi thấy có tin nhắn mới, Mộc Bình rất nhanh kín đáo đọc lướt qua rồi bỏ vào trong túi của mình.
- Các người đợi ở đây, tôi sẽ qua bên đó để nói chuyện với bọn họ vài phút rồi quay lại.
Mặc kệ bốn người Thiện Tài tỏ ra khó hiểu, Mộc Bình liền đi thẳng một mạch về phía đám cảnh sát. Vừa bước, anh ta không ngừng vận chuyển nội khí trong cơ thể mình, chuẩn bị bộc phát. Bề ngoài, người ngoài nhìn vào sẽ không thấy Mộc Bình có biểu hiện gì khác thường cả.
Còn vế phía Tiểu Hắc, nó đang ẩn thân ngay phía sau mấy tên "cảnh sát dỏm". Chỉ cần sư huynh của nó ra tay là tiểu tử này cũng sẽ xuất kích, trước sau bất ngờ phối hợp để đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.
Kỳ thật Tiểu Hắc lúc đầu cũng không biết đám cảnh sát này thật giả ra sao nên đã đến gần quan sát. Kết quả là nó suýt tý phải chửi ầm lên! Mấy chục tên "cảnh sát" này đều có tu vi nhân cấp đỉnh phong, đặc biệt là gã đại úy kia còn ngưng luyện ra được nội khí, rõ ràng là cao thủ hoàng cấp hàng thật giá thật. Đội hình như thế này nếu ai tin tưởng bọn chúng chỉ là đám cảnh sát bình thường thì đúng là hố to.
Nếu bọn chúng chỉ là nhân cấp đỉnh phong bình thường thì cũng không phải là vấn đề to tát gì. Điều làm cho Tiểu Hắc cảm thấy e ngại là huyết tinh tỏa ra từ bất kỳ tên nào cũng đều rất nồng đậm, chứng tỏ chúng đã giết người vô số. Từ đó nó có thể kết luận kẻ địch trước mắt cùng với những sát thủ trước đó là cùng một bọn với nhau.
Phía trước, Mộc Bình hiện tại đã đến trước mặt tên đại úy, anh ta cười nhạt chào hỏi đối phương một câu đầy ẩn ý:
- Cảnh sát Tinh Huy đúng là vì dân vì nước, thật đáng ngưỡng mộ.
- Chỉ là chức trách mà thôi, Mộc Bình thiếu gia quá khen rồi.
Tên đại úy trả lại quyển sổ cho Mộc Bình, lịch sự hồi đáp. Có điều, câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến cho hắn ta tái mặt.
- Ta xem ra các người đã đợi ở đây từ lâu rồi nhỉ?
- Tôi không hiểu ý của cậu? Chúng tôi chỉ là...
Còn đang định giải thích, tên đại úy chợt nghe thấy tiếng kêu toán loạn phía sau lưng của mình. Theo bản năng, gã vội xoay đầu lại xem chuyện gì xảy ra. Ngay lúc này, Mộc Bình dùng tốc độ như sấm sét chém ra một kiếm nhanh không gì sánh được. Thức thứ nhất của Vô Danh Kiếm Quyết: Nhất Kiếm Tất Sát.
Kiếm quyết không phải dùng để biểu diễn cho hoa lệ, càng không phải dùng cho xa luân chiến, Kiếm ra là phải kết thúc sinh mạng đối thủ, kiếm phải nhanh, cực nhanh, nhanh hơn gió. Muốn trở thành cường giả kiếm đạo, trước tiên phải lĩnh hội được khoái kiếm, phải lĩnh hội được chữ "nhanh", tốc độ là vương giả trong mọi cuộc so tài. Ngươi nhanh hơn kẻ địch dù chỉ là một cái chớp mắt cũng đã đủ phân thắng bại rồi.
Một kiếm này Mộc Bình đã không ngừng khổ luyện từ khi anh ta đột phá hoàng cấp. Dưới sự hỗ trợ giải thích của Tiểu Hắc, kiếm đạo của anh ta cũng có thể xem như là chạm vào được cấp độ nhập môn. Chỉ là nhập môn mà thôi, nhưng đối với tên đại úy kia thì một kiếm kia chẳng khác gì của thần ma, không thể đón đỡ, không thể ngăn cản và cũng không kịp thốt lên bất cứ âm thanh gì cả.
Tĩnh mịch! Đám sát thủ giả trang chỉ thấy một tia sáng lóe lên, và sau đó chỉ huy của bọn chúng... đã bị chém đứt thành hai nửa.
Khiếp sợ? Những tên sát thủ này vốn máu lạnh, giết người còn nhiều hơn ăn cơm, chúng chưa từng biết sợ hãi với cái chết. Thế mà giờ đây, cả bọn rung rẩy vội vàng tìm cách phản ứng lại. Chúng thật sự sợ, con người không cảm thấy được cảm giác đó là vì họ chưa gặp phải tử thần đòi mạng mà thôi.
/210
|