- Kỳ quái
Tiểu Hắc vốn tự tin vào giác quan của mình, trừ khi là cao thủ tuyệt thế nếu không thì ẩn nấp kỹ càng thế nào cũng sẽ bị nó phát giác ra. Đáng tiếc, tình huống hiện tại vô cùng quỷ dị, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm không mất đi mà càng lúc càng rõ rệt hơn.
Tuy không cảm nhận được sát khí hay nguy hiểm nhưng Tiểu Hắc không muốn tiếp tục ở lại nữa bèn vội vàng lẻn vào một con hẻm nhỏ rồi dùng ẩn thân thuật chuồn mất. Đối mặt với một đối thủ không biết rõ thực lực, nó khôn ngoan lựa chọn tránh mặt. Tiểu tử này trừ khi khả năng thành công cực cao, nếu không thì nó tuyệt sẽ không dại gì hãm thân mình vào những trận chiến không nắm chắc.
Khi Tiểu Hắc chạy đi được một lúc, trong đám người đi qua lại trên đường phố có hai người một già một trẻ vẫn đứng lặng lẽ nhìn về phía con hẻm. Thiếu niên trẻ tuổi tầm mười ba, mười bốn tuổi không nhịn được xoay sang hỏi ông lão đứng bên cạnh mình:
- Gia gia, tiểu tử kia thật sự là biến kiếp? Cháu không nhìn ra nó có gì đặc biệt cả, một đứa trẻ thì có thể làm ra được chuyện gì động trời cơ chứ?
Lão già tiên phong đạo cốt mặc bộ âu phục thu hồi ánh mắt liền mỉm cười hòa ái với đứa cháu của mình đáp:
- Thiên ý tự có đạo riêng của mình. Tổ huấn có dạy, khi kiếp biến thiên hạ xuất thế thì Tư Không gia tộc chúng ta phải nắm bắt cơ hội. Một kẻ có thể thay đổi trật tự và vận mệnh của thế giới làm sao chúng ta ước đoán được.
- Tổ huấn đã truyền thừa không biết bao nhiêu nghìn năm, con chỉ sợ tiên tổ tính toán có chút ... sai lệch đi.
Thiếu niên vẫn tỏ ra không đồng tình trả lời. Kết quả la ông lão liền quát lên một tiếng, khiển trách hắn ta:
- Câm miệng, tổ huấn là thứ để cho ngươi phán xét. Nếu không có ân cao của tiên tổ khai sáng thì đã không có Tư Không gia tộc truyền thừa. Ngươi thân là tôn tử lại dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế?
- Là cháu sai rồi, cháu xin lỗi gia gia.
Thiếu niên sợ hãi vội vàng nhận lỗi. Xưa nay gia gia của hắn rất ít khi nổi giận, nên hắn cũng không dại gì lại tiếp tục khiến cho đối phương bất mãn.
- Được rồi, chuyện này coi như ta chưa nghe thấy. Nếu có lần sau thì gia gia sẽ dùng gia pháp để trị tội cháu.
Giọng điệu lão giả hòa hoãn trở lại. Đứa cháu của ông ta cái gì cũng tốt, tư chất vượt xa thế hệ trước, chỉ là tâm tính vẫn cần phải rèn dũa thêm.
Tiếp theo, hai ông cháu cũng không có ý định tiếp tục truy tung dấu vết Tiểu Hắc mà họ chậm rãi tản bộ, hòa vào dòng người đông đúc ở thủ đô.
Về đến Mộc gia, Tiểu Hắc đã không còn cảm nhận thấy ánh mắt theo dõi kỳ quái kia nữa. Nó liền thở ra một hơi:
- Vẫn là tu vi của ta quá yế, phải cố gắng tu luyện thêm nữa
Quyết tâm và hiện thực luôn không song hành, dù cố gắng thì Tiểu Hắc cũng nhận ra nếu không có đan dược hỗ trợ thì tốc độ tu luyện của nó gần như không có nhiều tiến triển. Thế là Tiểu Hắc đành dời tâm tư lên việc huấn luyện bảy tên thủ hạ cũng như nghiên cứu phù đạo và trận đạo để gia tăng thêm ách chủ bài khi chiến đấu của mình.
Thấm thoát một tuần lại trôi qua, Tiểu Hắc yên ổn không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Dù là giao long hay địa đầu xà gì đó đi đầy phố cũng không liên quan đến nó.
Bảy thiếu niên nam nữ tu luyện thất sát kiếm trận dưới sự chỉ bảo của Tiểu Hắc tiến bộ thần tốc. Nếu cao thủ tông sư võ đạo Chân Võ Môn đến đây cũng chưa chắc có thể truyền thụ tốt như nó. Đơn giản là dưới sự hỗ trợ của Ngộ Đạo Thạch cùng góp ý của Diệp Thanh Hàn thì những lời Tiểu Hắc nói ra đều là khung vàng thước ngọc. Có minh sư chỉ điểm tự nhiên mọi khó khăn cản trở trong tu luyện đều bị dọn sạch, bảy tên thiếu niên lần đầu trong đời cảm thấy hình như... luyện võ cũng không khó khăn cho lắm.
Cái gì mà phấn đấu mấy chục năm mới đạt hoàng cấp? Không phải bọn ta chưa tròn đôi mươi đã hoàng cấp rồi ư.
Lại còn cái gì võ học bát đại tinh thâm, không diễn luyện đến vạn lần sẽ không tiến bộ? Xin lỗi, chúng ta hình như chỉ cần tiểu chủ nhân chỉ điểm vài ngày mà đã nhập môn kiếm đạo rồi. Ngoại trừ võ công cá nhân, bọn ta còn phối hợp một bộ kiếm pháp bá đạo nữa kìa. Ngay cả đối đầu với Văn tiên sinh cũng khiến lão nhân gia phải dùng hơn nửa thực lực để ứng phó đấy.
Lời nói có vẻ cường điệu của đám thiếu niên không hề sai lệch, thậm chí còn có chút ... khiêm tốn. Mỗi lần thi đấu với bảy thiếu niên, Văn Vô Úy đều kêu khổ không ngừng. Qua một ngày, bảy tên khỉ nhỏ cứ như lột xác thành người khác, những khuyết điểm đều được cải thiện đáng kể, đã vậy đòn công kích còn lợi gấp bội phần.
Càng đánh, Văn tiên sinh càng sợ hãi nhãn lực của Tiểu Hắc. Ông ta rõ ràng hơn ai hết, chính mình nhận được một bộ công pháp kèm theo võ công mới thỉnh thoảng vẫn cần đứa trẻ này góp ý một hai. Mỗi lần Văn Vô Úy đều có thu hoạch rất lớn, có khi còn đột phá trên phương diện thực lực nữa.
Theo họ Văn đánh giá, cho dù ông ta không có cơ hội giao thủ nhiều với cao thủ cùng cảnh giới nhưng hiện tại có lẽ hoàng cấp hậu kỳ bình thường không phải đối thủ của ông ta. Còn về luận bàn với Mộc Bình, khụ khụ... loại quái vật đó không nhắc đến thì tốt hơn.
Ấy vậy mà khi đối đầu với kiếm trận của bảy thiếu niên do Tiểu Hắc dạy bảo, Văn tiên sinh có một cảm giác rơi vào vũng bùn, vướng víu tay chân. Mỗi khi một trong bảy vị trí sơ hở thì sáu người còn lại liền bổ trợ vào, công thủ liên miên không dứt, không để kẻ bị vây có cơ hội thở ra một hơi nào. Nếu không phải tu vi vượt trội và võ công lợi hại sợ rằng Văn Vô Úy đã lật thuyền trong mương từ lâu.
Hai tuần cuối cùng cũng kết thúc, ngày mai chính là buổi đấu giá hội lớn hằng năm của Vạn Kim thương hội. Năm nay lại đặc sắc hơn mọi năm vì những vật phẩm bất ngờ được thêm vào, khiến cho giá trị của buổi đấu giá tăng vọt.
Tiểu Hắc từ rất sớm đã rời khỏi Mộc phủ, cẩn thận dùng ẩn thân thuật ung dung tiến thẳng về Hắc Quận. Trên đường, nó bắt gặp không ít cao thủ từ nhân cấp đến hoàng cấp đơn lẻ hoặc kết đội, cũng như cả một đám ngươi trông như gia tộc lũ lượt đi về cùng một hướng. Nhìn dòng người cứ như đang đi chảy hội, Tiểu Hắc lại có thêm nhận thức về tổng thể võ giả trên thế giới.
- Xem ra ta đã quá xem thường các nước khác. Chỉ một bộ phận nội khí cao thủ đến Yên quốc đã đủ số lượng để lập thành một đạo quân nhỏ. Nếu toàn bộ cao thủ tập hợp thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Cảm thán một hồi, Tiểu Hắc nhìn đi nhìn lại cũng không thấy cao thủ huyền cấp nào xuất hiện. Việc này khiến cho nó thở ra không ít, xem ra cánh cửa huyền cấp không dễ dàng đạt được, không giống hoàng cấp như củ cải trắng đầy đường.
- Không ổn.
Tâm trạng đang rất tốt của Tiểu Hắc bỗng chợt chìm xuống như rớt vào hầm băng lạnh giá. Đang có cái gì đó đang khóa chặt nó...
Không, không chỉ một thứ mà là rất nhiều...
Tiểu Hắc dựa vào thị giác mạnh mẽ nhanh chóng nhìn ra được rất nhiều điểm sáng trên đầu mình. Trông chúng không khác gì những con đom đóm đang lập lòe dưới ánh nắng sớm.
Không đợi Tiểu Hắc tìm hiểu xem chính xác những đóm sáng nhỏ kia là gì thì trên những tòa nhà cao tầng xung quanh bỗng bắn xuống hàng loạt tia sáng cực nhanh như mưa xuống phía dưới. Ngay lập tức có hàng loạt tiếng la hét thê thảm vang lên khắp nơi.
- Aaaaaaaaa
Không có từ ngữ nào để diễn tả hết cảnh tượng chấn động xảy ra tích tắc trước mắt Tiểu Hắc, bởi vì nó cũng đang điên cuồng vận dụng Ngự Phong Thuật để né tránh những tia đạn đang không ngừng bắn xuống kia. Những tia đạn này không hề bình thường, tốc độ và uy lực vượt xa mấy súng ống thông thường, một tia sáng bắn xuống liền tạo ra một cái lỗ nhỏ trên mặt đường. Người bị bắn trúng thì lập tức một phần thân thể bị bạo kích ngay tại chỗ.
- Tại sao kẻ địch lại định vị được ta? Chẳng lẽ ẩn thân thuật đã bị phá giải?
Tức giận mắng một câu, Tiểu Hắc buộc phải dùng linh lực tạo ra một màn phòng vệ cho mình. Nó cảm giác chính xác là đối phương đang dồn nhiều hỏa lực về phía nó. Bởi vì cho dù là cao thủ nội khí đứng gần cũng bị vài làn đạn tấn công, trong khi vị trí Tiểu Hắc lại gần như bị bao phủ bởi cả vài chục tay súng bắn tỉa nhả đạn. Trong khi bản thân nó lại đang ẩn thân, người ngoài nhìn vào chỉ thấy vô số tia đạn đang bắn xuống một nơi không có ai.
Mặc dù với thực lực của mình, Tiểu Hắc tạm thời vẫn chịu đựng được lực lượng va chạm của những tia đạn kia nhưng nếu cứ đưa lưng ra cho người đánh thì cuối cùng nó cũng sẽ hết linh lực mà thất thủ. Cái cảm giác mỗi viên đạn như một cú đấm thật mạnh khiến nó cảm thấy tay mình cũng đang tê rần từ từ, cần phải nghĩ ra biện pháp nhanh chóng.
- Đạn phát ra nhiều nhất là ở tòa nhà bên trái cách mình khoảng gần ngàn thước.
Đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, Tiểu Hắc dùng hết tốc lực phóng thẳng về phía tòa nhà bất chấp mưa đạn vẫn bao vây lấy mình. Tốc độ lao đi như vũ bão của nó khiến nhiều tay súng không theo kịp nên áp lực từ mưa đạn liền giảm xuống rõ rệt, có điều ngay tức khắc liền có một loạt những tay bắn tỉa khác hỗ trợ bắn xuống. Bọn chúng dường như nhận ra ý định của Tiểu Hắc nên quyết tâm không để cho nó có cơ hội tiếp cận tòa nhà.
Với tốc độ của Ngự Phong Thuật thì một ngàn thước chỉ cần chưa đến mười hơi thở là Tiểu Hắc đã thành công xông vào bên trong tòa nhà. Vừa lao qua cửa, Tiểu Hắc giật mình vội lách mình nhanh như một con báo.
"Ầm ầm"
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên, kẻ địch vậy mà lại sử dụng đến cả lựu mìn có tín sát thương cao. Thời gian phối hợp của bọn chúng là cực kỳ tinh chuẩn, nếu đổi lại là một người khác cho dù là hoàng cấp hậu kỳ e là cũng khó mà toàn vẹn thoát thân được.
- Khụ khụ
Tiểu Hắc bị phản chấn của lựu mìn nổ bay vào góc tường, nó ho vài tiếng liền vội vàng như một mũi tên xông vào đám lính mặc đồ đen đang giương súng nhả đạn về phía mình. Từng phút từng giây hiện tại là cực kỳ quan trọng, nếu không sớm ra tay thì không biết kẻ địch sẽ còn có thứ vũ khí gây sát thương đáng sợ nào nữa đây.
- Thú vị, không ngờ toàn bộ các ngươi đều là hoàng cấp cao thủ.
Hoàng cấp đi đầy đường, đến bọn ra tay tàn sát mọi người cũng là hoàng cấp. Chỉ là hoàng cấp thì đã sao? Tiểu Hắc nó đã là luyện khí tầng hai trung kỳ, ra tay với hoàng cấp sơ kỳ chính là sói lạc bầy gà, tha hồ mà tung hoành.
Đối với những kẻ muốn giết mình, Tiểu Hắc tuyệt sẽ không nương tay. Nó đã khắc sâu về khái niệm sinh tồn, không được nương tay với kẻ thù, nếu không người trả giá sẽ chính là bản thân và ngươi thân của nó. Bọn người này không hề kiêng dè ra tay với cả thường dân lẫn cao thủ các nước, chắc chắc đã có kế hoạch từ trước.
Toàn lực ra tay, Tiểu Hắc phóng hết ám khí ra như lê hoa đái vũ, kèm theo bên trong còn có cả hỏa cầu thuật và phong đao thuật. Một màn tàn sát một chiều diễn ra nhanh chóng, gần chục tên phòng thủ tại tầng trệt đều không thể chống cự lại sức mạnh của một tu tiên giả được.
Nhiều tên trước khi chết còn mang theo ánh mắt sợ hãi cực độ, vốn bọn chúng cho rằng Tiểu Hắc chỉ có tốc độ và khả năng ẩn thân là đáng kể. Không ngờ tới khi đối đầu trực tiếp, tên nhãi ranh kia lại chẳng khác nào ác quỷ trong phim truyền hình. Nào là có thể phóng ra những quả cầu lửa có thể thiêu rụi một người trong nháy mắt, lại còn chiêu thức vô thanh vô thức chẻ đôi kẻ khác ra nữa. Đây tuyệt đối không phải chiêu thức mà cao thủ nội khí bình thường có thể thực hiện được.
Giải quyết xong tầng trệt, Tiểu Hắc không dừng lại mà muốn đánh lên từng tầng một. Đám lính bắn tỉa đã được lệnh rút lui nên bọn chúng chống trả vô cùng ác liệt để đoạn hậu cho đồng đội, dẫu vậy thì Tiểu Hắc vẫn một đường giết đến đỏ cả mắt. Khi nó gần lên đến tầng cao nhất, bỗng nhiên tòa nhà chấn động kịch liệt. Cuối cùng, hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả tòa nhà cao tầng nổ tung như pháo hoa.
Tại một căn phòng bí mật ở ngoại vi Huyền Kinh, một tên đang theo dõi màn hình nói vào bộ đàm của mình:
- Báo cáo chủ tướng, kế hoach A đã thành công
Tiểu Hắc vốn tự tin vào giác quan của mình, trừ khi là cao thủ tuyệt thế nếu không thì ẩn nấp kỹ càng thế nào cũng sẽ bị nó phát giác ra. Đáng tiếc, tình huống hiện tại vô cùng quỷ dị, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm không mất đi mà càng lúc càng rõ rệt hơn.
Tuy không cảm nhận được sát khí hay nguy hiểm nhưng Tiểu Hắc không muốn tiếp tục ở lại nữa bèn vội vàng lẻn vào một con hẻm nhỏ rồi dùng ẩn thân thuật chuồn mất. Đối mặt với một đối thủ không biết rõ thực lực, nó khôn ngoan lựa chọn tránh mặt. Tiểu tử này trừ khi khả năng thành công cực cao, nếu không thì nó tuyệt sẽ không dại gì hãm thân mình vào những trận chiến không nắm chắc.
Khi Tiểu Hắc chạy đi được một lúc, trong đám người đi qua lại trên đường phố có hai người một già một trẻ vẫn đứng lặng lẽ nhìn về phía con hẻm. Thiếu niên trẻ tuổi tầm mười ba, mười bốn tuổi không nhịn được xoay sang hỏi ông lão đứng bên cạnh mình:
- Gia gia, tiểu tử kia thật sự là biến kiếp? Cháu không nhìn ra nó có gì đặc biệt cả, một đứa trẻ thì có thể làm ra được chuyện gì động trời cơ chứ?
Lão già tiên phong đạo cốt mặc bộ âu phục thu hồi ánh mắt liền mỉm cười hòa ái với đứa cháu của mình đáp:
- Thiên ý tự có đạo riêng của mình. Tổ huấn có dạy, khi kiếp biến thiên hạ xuất thế thì Tư Không gia tộc chúng ta phải nắm bắt cơ hội. Một kẻ có thể thay đổi trật tự và vận mệnh của thế giới làm sao chúng ta ước đoán được.
- Tổ huấn đã truyền thừa không biết bao nhiêu nghìn năm, con chỉ sợ tiên tổ tính toán có chút ... sai lệch đi.
Thiếu niên vẫn tỏ ra không đồng tình trả lời. Kết quả la ông lão liền quát lên một tiếng, khiển trách hắn ta:
- Câm miệng, tổ huấn là thứ để cho ngươi phán xét. Nếu không có ân cao của tiên tổ khai sáng thì đã không có Tư Không gia tộc truyền thừa. Ngươi thân là tôn tử lại dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế?
- Là cháu sai rồi, cháu xin lỗi gia gia.
Thiếu niên sợ hãi vội vàng nhận lỗi. Xưa nay gia gia của hắn rất ít khi nổi giận, nên hắn cũng không dại gì lại tiếp tục khiến cho đối phương bất mãn.
- Được rồi, chuyện này coi như ta chưa nghe thấy. Nếu có lần sau thì gia gia sẽ dùng gia pháp để trị tội cháu.
Giọng điệu lão giả hòa hoãn trở lại. Đứa cháu của ông ta cái gì cũng tốt, tư chất vượt xa thế hệ trước, chỉ là tâm tính vẫn cần phải rèn dũa thêm.
Tiếp theo, hai ông cháu cũng không có ý định tiếp tục truy tung dấu vết Tiểu Hắc mà họ chậm rãi tản bộ, hòa vào dòng người đông đúc ở thủ đô.
Về đến Mộc gia, Tiểu Hắc đã không còn cảm nhận thấy ánh mắt theo dõi kỳ quái kia nữa. Nó liền thở ra một hơi:
- Vẫn là tu vi của ta quá yế, phải cố gắng tu luyện thêm nữa
Quyết tâm và hiện thực luôn không song hành, dù cố gắng thì Tiểu Hắc cũng nhận ra nếu không có đan dược hỗ trợ thì tốc độ tu luyện của nó gần như không có nhiều tiến triển. Thế là Tiểu Hắc đành dời tâm tư lên việc huấn luyện bảy tên thủ hạ cũng như nghiên cứu phù đạo và trận đạo để gia tăng thêm ách chủ bài khi chiến đấu của mình.
Thấm thoát một tuần lại trôi qua, Tiểu Hắc yên ổn không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Dù là giao long hay địa đầu xà gì đó đi đầy phố cũng không liên quan đến nó.
Bảy thiếu niên nam nữ tu luyện thất sát kiếm trận dưới sự chỉ bảo của Tiểu Hắc tiến bộ thần tốc. Nếu cao thủ tông sư võ đạo Chân Võ Môn đến đây cũng chưa chắc có thể truyền thụ tốt như nó. Đơn giản là dưới sự hỗ trợ của Ngộ Đạo Thạch cùng góp ý của Diệp Thanh Hàn thì những lời Tiểu Hắc nói ra đều là khung vàng thước ngọc. Có minh sư chỉ điểm tự nhiên mọi khó khăn cản trở trong tu luyện đều bị dọn sạch, bảy tên thiếu niên lần đầu trong đời cảm thấy hình như... luyện võ cũng không khó khăn cho lắm.
Cái gì mà phấn đấu mấy chục năm mới đạt hoàng cấp? Không phải bọn ta chưa tròn đôi mươi đã hoàng cấp rồi ư.
Lại còn cái gì võ học bát đại tinh thâm, không diễn luyện đến vạn lần sẽ không tiến bộ? Xin lỗi, chúng ta hình như chỉ cần tiểu chủ nhân chỉ điểm vài ngày mà đã nhập môn kiếm đạo rồi. Ngoại trừ võ công cá nhân, bọn ta còn phối hợp một bộ kiếm pháp bá đạo nữa kìa. Ngay cả đối đầu với Văn tiên sinh cũng khiến lão nhân gia phải dùng hơn nửa thực lực để ứng phó đấy.
Lời nói có vẻ cường điệu của đám thiếu niên không hề sai lệch, thậm chí còn có chút ... khiêm tốn. Mỗi lần thi đấu với bảy thiếu niên, Văn Vô Úy đều kêu khổ không ngừng. Qua một ngày, bảy tên khỉ nhỏ cứ như lột xác thành người khác, những khuyết điểm đều được cải thiện đáng kể, đã vậy đòn công kích còn lợi gấp bội phần.
Càng đánh, Văn tiên sinh càng sợ hãi nhãn lực của Tiểu Hắc. Ông ta rõ ràng hơn ai hết, chính mình nhận được một bộ công pháp kèm theo võ công mới thỉnh thoảng vẫn cần đứa trẻ này góp ý một hai. Mỗi lần Văn Vô Úy đều có thu hoạch rất lớn, có khi còn đột phá trên phương diện thực lực nữa.
Theo họ Văn đánh giá, cho dù ông ta không có cơ hội giao thủ nhiều với cao thủ cùng cảnh giới nhưng hiện tại có lẽ hoàng cấp hậu kỳ bình thường không phải đối thủ của ông ta. Còn về luận bàn với Mộc Bình, khụ khụ... loại quái vật đó không nhắc đến thì tốt hơn.
Ấy vậy mà khi đối đầu với kiếm trận của bảy thiếu niên do Tiểu Hắc dạy bảo, Văn tiên sinh có một cảm giác rơi vào vũng bùn, vướng víu tay chân. Mỗi khi một trong bảy vị trí sơ hở thì sáu người còn lại liền bổ trợ vào, công thủ liên miên không dứt, không để kẻ bị vây có cơ hội thở ra một hơi nào. Nếu không phải tu vi vượt trội và võ công lợi hại sợ rằng Văn Vô Úy đã lật thuyền trong mương từ lâu.
Hai tuần cuối cùng cũng kết thúc, ngày mai chính là buổi đấu giá hội lớn hằng năm của Vạn Kim thương hội. Năm nay lại đặc sắc hơn mọi năm vì những vật phẩm bất ngờ được thêm vào, khiến cho giá trị của buổi đấu giá tăng vọt.
Tiểu Hắc từ rất sớm đã rời khỏi Mộc phủ, cẩn thận dùng ẩn thân thuật ung dung tiến thẳng về Hắc Quận. Trên đường, nó bắt gặp không ít cao thủ từ nhân cấp đến hoàng cấp đơn lẻ hoặc kết đội, cũng như cả một đám ngươi trông như gia tộc lũ lượt đi về cùng một hướng. Nhìn dòng người cứ như đang đi chảy hội, Tiểu Hắc lại có thêm nhận thức về tổng thể võ giả trên thế giới.
- Xem ra ta đã quá xem thường các nước khác. Chỉ một bộ phận nội khí cao thủ đến Yên quốc đã đủ số lượng để lập thành một đạo quân nhỏ. Nếu toàn bộ cao thủ tập hợp thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Cảm thán một hồi, Tiểu Hắc nhìn đi nhìn lại cũng không thấy cao thủ huyền cấp nào xuất hiện. Việc này khiến cho nó thở ra không ít, xem ra cánh cửa huyền cấp không dễ dàng đạt được, không giống hoàng cấp như củ cải trắng đầy đường.
- Không ổn.
Tâm trạng đang rất tốt của Tiểu Hắc bỗng chợt chìm xuống như rớt vào hầm băng lạnh giá. Đang có cái gì đó đang khóa chặt nó...
Không, không chỉ một thứ mà là rất nhiều...
Tiểu Hắc dựa vào thị giác mạnh mẽ nhanh chóng nhìn ra được rất nhiều điểm sáng trên đầu mình. Trông chúng không khác gì những con đom đóm đang lập lòe dưới ánh nắng sớm.
Không đợi Tiểu Hắc tìm hiểu xem chính xác những đóm sáng nhỏ kia là gì thì trên những tòa nhà cao tầng xung quanh bỗng bắn xuống hàng loạt tia sáng cực nhanh như mưa xuống phía dưới. Ngay lập tức có hàng loạt tiếng la hét thê thảm vang lên khắp nơi.
- Aaaaaaaaa
Không có từ ngữ nào để diễn tả hết cảnh tượng chấn động xảy ra tích tắc trước mắt Tiểu Hắc, bởi vì nó cũng đang điên cuồng vận dụng Ngự Phong Thuật để né tránh những tia đạn đang không ngừng bắn xuống kia. Những tia đạn này không hề bình thường, tốc độ và uy lực vượt xa mấy súng ống thông thường, một tia sáng bắn xuống liền tạo ra một cái lỗ nhỏ trên mặt đường. Người bị bắn trúng thì lập tức một phần thân thể bị bạo kích ngay tại chỗ.
- Tại sao kẻ địch lại định vị được ta? Chẳng lẽ ẩn thân thuật đã bị phá giải?
Tức giận mắng một câu, Tiểu Hắc buộc phải dùng linh lực tạo ra một màn phòng vệ cho mình. Nó cảm giác chính xác là đối phương đang dồn nhiều hỏa lực về phía nó. Bởi vì cho dù là cao thủ nội khí đứng gần cũng bị vài làn đạn tấn công, trong khi vị trí Tiểu Hắc lại gần như bị bao phủ bởi cả vài chục tay súng bắn tỉa nhả đạn. Trong khi bản thân nó lại đang ẩn thân, người ngoài nhìn vào chỉ thấy vô số tia đạn đang bắn xuống một nơi không có ai.
Mặc dù với thực lực của mình, Tiểu Hắc tạm thời vẫn chịu đựng được lực lượng va chạm của những tia đạn kia nhưng nếu cứ đưa lưng ra cho người đánh thì cuối cùng nó cũng sẽ hết linh lực mà thất thủ. Cái cảm giác mỗi viên đạn như một cú đấm thật mạnh khiến nó cảm thấy tay mình cũng đang tê rần từ từ, cần phải nghĩ ra biện pháp nhanh chóng.
- Đạn phát ra nhiều nhất là ở tòa nhà bên trái cách mình khoảng gần ngàn thước.
Đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, Tiểu Hắc dùng hết tốc lực phóng thẳng về phía tòa nhà bất chấp mưa đạn vẫn bao vây lấy mình. Tốc độ lao đi như vũ bão của nó khiến nhiều tay súng không theo kịp nên áp lực từ mưa đạn liền giảm xuống rõ rệt, có điều ngay tức khắc liền có một loạt những tay bắn tỉa khác hỗ trợ bắn xuống. Bọn chúng dường như nhận ra ý định của Tiểu Hắc nên quyết tâm không để cho nó có cơ hội tiếp cận tòa nhà.
Với tốc độ của Ngự Phong Thuật thì một ngàn thước chỉ cần chưa đến mười hơi thở là Tiểu Hắc đã thành công xông vào bên trong tòa nhà. Vừa lao qua cửa, Tiểu Hắc giật mình vội lách mình nhanh như một con báo.
"Ầm ầm"
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên, kẻ địch vậy mà lại sử dụng đến cả lựu mìn có tín sát thương cao. Thời gian phối hợp của bọn chúng là cực kỳ tinh chuẩn, nếu đổi lại là một người khác cho dù là hoàng cấp hậu kỳ e là cũng khó mà toàn vẹn thoát thân được.
- Khụ khụ
Tiểu Hắc bị phản chấn của lựu mìn nổ bay vào góc tường, nó ho vài tiếng liền vội vàng như một mũi tên xông vào đám lính mặc đồ đen đang giương súng nhả đạn về phía mình. Từng phút từng giây hiện tại là cực kỳ quan trọng, nếu không sớm ra tay thì không biết kẻ địch sẽ còn có thứ vũ khí gây sát thương đáng sợ nào nữa đây.
- Thú vị, không ngờ toàn bộ các ngươi đều là hoàng cấp cao thủ.
Hoàng cấp đi đầy đường, đến bọn ra tay tàn sát mọi người cũng là hoàng cấp. Chỉ là hoàng cấp thì đã sao? Tiểu Hắc nó đã là luyện khí tầng hai trung kỳ, ra tay với hoàng cấp sơ kỳ chính là sói lạc bầy gà, tha hồ mà tung hoành.
Đối với những kẻ muốn giết mình, Tiểu Hắc tuyệt sẽ không nương tay. Nó đã khắc sâu về khái niệm sinh tồn, không được nương tay với kẻ thù, nếu không người trả giá sẽ chính là bản thân và ngươi thân của nó. Bọn người này không hề kiêng dè ra tay với cả thường dân lẫn cao thủ các nước, chắc chắc đã có kế hoạch từ trước.
Toàn lực ra tay, Tiểu Hắc phóng hết ám khí ra như lê hoa đái vũ, kèm theo bên trong còn có cả hỏa cầu thuật và phong đao thuật. Một màn tàn sát một chiều diễn ra nhanh chóng, gần chục tên phòng thủ tại tầng trệt đều không thể chống cự lại sức mạnh của một tu tiên giả được.
Nhiều tên trước khi chết còn mang theo ánh mắt sợ hãi cực độ, vốn bọn chúng cho rằng Tiểu Hắc chỉ có tốc độ và khả năng ẩn thân là đáng kể. Không ngờ tới khi đối đầu trực tiếp, tên nhãi ranh kia lại chẳng khác nào ác quỷ trong phim truyền hình. Nào là có thể phóng ra những quả cầu lửa có thể thiêu rụi một người trong nháy mắt, lại còn chiêu thức vô thanh vô thức chẻ đôi kẻ khác ra nữa. Đây tuyệt đối không phải chiêu thức mà cao thủ nội khí bình thường có thể thực hiện được.
Giải quyết xong tầng trệt, Tiểu Hắc không dừng lại mà muốn đánh lên từng tầng một. Đám lính bắn tỉa đã được lệnh rút lui nên bọn chúng chống trả vô cùng ác liệt để đoạn hậu cho đồng đội, dẫu vậy thì Tiểu Hắc vẫn một đường giết đến đỏ cả mắt. Khi nó gần lên đến tầng cao nhất, bỗng nhiên tòa nhà chấn động kịch liệt. Cuối cùng, hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả tòa nhà cao tầng nổ tung như pháo hoa.
Tại một căn phòng bí mật ở ngoại vi Huyền Kinh, một tên đang theo dõi màn hình nói vào bộ đàm của mình:
- Báo cáo chủ tướng, kế hoach A đã thành công
/210
|