"Vậy cũng không cần ngươi lo lắng cho ta, mặc dù chức quan của cha ta không lớn, nhưng vẫn dư dả bảo vệ ta, nhưng nếu Thái hậu biết ngươi làm loạn cùng sứ thần ở khách điếm, hai người các ngươi cùng nhau làm uyên ương dưới mồ đi."
Ném xuống một câu tàn nhẫn, Vãn Thanh xoay người rời đi, Tử Cơ đuổi theo vội vàng kéo cánh tay Vãn Thanh.
"Vương phi, vương phi!"
Trong lòng Vãn Thanh vốn đang tức giận, nhớ tới sự việc bị ám át trong kiệu hoa, chỉ muốn nhanh chóng biết rõ chân tướng, không màng Tử Cơ sau lưng, hất cánh tay nàng ta ra, hình như Tử Cơ không đứng vững, ‘phốc’ một tiếng té ngã.
Vãn Thanh quay đầu lại, sắc mặt Tử Cơ nhăn nhó, dưới váy có máu chảy ra, trong lòng cả kinh, vội xoay người muốn dìu nàng ta đứng lên.
"Vương phi, người không thể nói với Thái hậu!"
Vãn Thanh không trả lời nàng ta, gọi Mạc Tử Thần tới bảo hắn đi mời đại phu, hình như Phong Huyền Dịch không có trong phủ, nha hoàn báo tin một mình quay trở lại.
Vãn Thanh đứng ở ngoài cửa, đại phu đã đi vào rất lâu, Mạc Tử Thần ôm ngực đứng một bên tựa hồ đang chờ phân phó, trong lòng Vãn Thanh có chút thấp thỏm, thấy đại phu đi ra vội tiến lên nghênh đón, vẻ mặt đại phu u sầu, nhìn Vãn Thanh cung kính gọi một tiếng vương phi.
"Thế nào? Nàng ta không có việc gì chứ?"
"Vương phi, thứ cho lão phu nói thẳng, hài tử của vị cô nương này đã… Ai…"
Đại phu lắc đầu thở dài, mở hòm thuốc.
"Lão phu đã kê một phương thuốc điều dưỡng thân thể, mấy ngày nay nàng ta cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Vãn Thanh sửng sốt, rõ ràng hơi sức của nàng không lớn như vậy, làm sao có thể sẩy thai. Thế chẳng phải nàng đã trở thành hung thủ sát hại hài tử của nàng ta sao?
"Vương phi, Tử Cơ cô nương mời người vào."
Mạc Tử Thần nhìn vẻ mặt Vãn Thanh, khóe mắt có nụ cười không dễ dàng phát giác.
Bước vào bên trong, Vãn Thanh nhìn Tử Cơ đang tựa người vào mép giường, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt trắng nõn còn có vệt nước mắt chưa khô, Vãn Thanh áy náy, đứng ở mép giường không tiến thêm nữa.
"Thật xin lỗi."
Thanh âm Tử Cơ nghẹn ngào, nghiêng đầu qua.
"Sao vậy, ngươi còn hãm hại ta chưa đủ sao! Hài tử của vương gia đã không còn, lần này ngươi rất vui vẻ đi!"
Vãn Thanh muốn phản bác, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng ta cũng không biết mở miệng như thế nào, dù sao cũng là một sinh mạng.
"Tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi đi, về phần vương gia, ta sẽ nói với hắn."
"Khoan đã!"
Thanh âm Tử Cơ gấp gáp, mang theo chút nức nở.
"Ngươi không thể nói với vương gia!"
"Tại sao?"
"Ngươi không nhìn thấy hôm qua vương gia vui vẻ ra sao ư?! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm đả kích hắn sao?! Một mình ta khổ sở là đủ rồi, ngươi không thể nói cho vương gia nữa!"
"Không gạt được đâu, Tử Cơ."
Vãn Thanh nhíu mày, trong lòng hơi kỳ quái, theo tính tình của Tử Cơ, những chuyện này nàng ta ước gì nói cho Phong Huyền Dịch biết, để hắn chỉnh chết nàng.
"Không gạt cũng phải gạt, nếu vương gia biết, ta và ngươi cũng sẽ nguy hiểm. Chỉ cần ngươi không nói cho vương gia, để vương gia quan tâm ta nhiều một chút, ta tin tưởng rất nhanh sẽ mang thai lần nữa."
Vãn Thanh do dự không lên tiếng, mà Tử Cơ lại theo sát không bỏ.
"Đây là phương thức tốt nhất đối với ta và ngươi, không phải sao?"
"Ngươi sợ cái gì?"
Vãn Thanh cau mày, ánh mắt nhìn nàng ta đầy hoài nghi, Tử Cơ không phải là kẻ có lòng dạ tốt, sẩy thai sao có thể bình tĩnh thay nàng và Phong Huyền Dịch suy nghĩ.
"Ta tới vương phủ đã ba năm, tuy vương gia vẫn đối đãi với ta không tệ, nhưng vương phi ngươi cũng hiểu được, hai điều quan trọng nhất của nữ nhân là nam nhân cùng hài tử. Vương gia quyền cao chức trọng, nữ nhân muốn gả vào vương phủ đếm không hết, ta lại không danh không phận, nếu không có hài tử trói chặt vương gia, nói không chừng, lúc nào đó ta cũng sẽ bị vương gia đuổi ra khỏi vương phủ."
Khuôn mặt đầy vệt nước mắt lại có dấu hiệu rơi lệ, Vãn Thanh nhìn vẻ mặt nàng ta, dường như thập phần thương tâm.
Nếu như ngươi không thể mang thai được nữa, lừa gạt vương gia sẽ có kết quả gì, ngươi đi theo hắn nhiều năm như vậy chắc đã rõ ràng."
"Sẽ mang thai! Chỉ cần vương phi ngươi không nói!"
"Ngươi cho rằng hắn sẽ không phát hiện ra sao?"
Vãn Thanh nhíu mày, Mạc Tử Thần vừa mới đứng ngoài cửa cũng nghe được lời thái y.
"Tử Cơ không cầu gì khác, kính xin vương phi giúp ta lần này!"
Thái độ Tử Cơ hết sức thành khẩn, khiến Vãn Thanh cũng không nỡ hạ quyết tâm cự tuyệt.
"Nếu như ngươi đã quan tâm hắn như thế, vì sao còn phải tìm nam nhân khác."
"Ta cũng không muốn như vậy, chỉ là, ta có nỗi khổ tâm riêng."
Tử Cơ cúi đầu không nói gì nữa, Vãn Thanh thấy bộ dạng này của nàng ta cũng biết không hỏi thêm được gì, xoay người ra ngoài.
Lúc ra cửa Mạc Tử Thần đã không có ở đó, mơ hồ còn nhớ chỗ ở của hắn, Vãn Thanh liền đi qua nhìn một chút, quả nhiên hắn đang tưới hoa trong sân.
Bóng dáng màu trắng tư thái ưu nhã, trên mặt mang nụ cười nhu hòa, bên trong viện bài biện mặc dù đơn giản, nhưng lại có một phong vị khác.
"Quản gia."
"Vương phi tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện đại phu vừa nãy nới với ta ngươi có nghe thấy chứ?"
"Ừ."
"Ngươi không được nói cho vương gia."
"Vương phi, ta là quản gia của vương phủ, bẩm báo lại mọi việc lớn nhỏ trong phủ cho vương gia là chức trách của ta, hơn nữa chuyện này… vương gia có quyền được biết, mặc dù ta không biết vương phi người có ý định gì, nhưng thứ cho ta không tiễn."
"Ngươi muốn Kim Ấn phải không?"
Biết Mạc Tử Thần không dễ nói chuyện như vậy, liền trực tiếp đưa vật hắn cần ra, thời điểm Vãn Thanh đồng ý với Tử Cơ cũng đã nghĩ đến.
"Vương phi muốn thu mua ta?"
"Không phải thu mua, là giao dịch!"
"Đồng ý."
Mạc Tử Thần nhíu mày, nụ cười thanh tú trên mặt càng lớn hơn.
"Ta mặc dù không biết vì sao vương phi làm như vậy, nhưng ta phải nhắc nhở vương phi một câu, Tử Cơ cô nương không thiện lương như người nghĩ."
Vãn Thanh ngẩng đầu, muốn hỏi lại Mạc Tử Thần, hắn đã thu Kim Ấn đi vào phòng.
Nghe thấy lời này của hắn, Vãn Thanh suy nghĩ lại lần nữa, bất kệ ở điểm nào, nàng đều cảm thấy rất khả nghi.
Ném xuống một câu tàn nhẫn, Vãn Thanh xoay người rời đi, Tử Cơ đuổi theo vội vàng kéo cánh tay Vãn Thanh.
"Vương phi, vương phi!"
Trong lòng Vãn Thanh vốn đang tức giận, nhớ tới sự việc bị ám át trong kiệu hoa, chỉ muốn nhanh chóng biết rõ chân tướng, không màng Tử Cơ sau lưng, hất cánh tay nàng ta ra, hình như Tử Cơ không đứng vững, ‘phốc’ một tiếng té ngã.
Vãn Thanh quay đầu lại, sắc mặt Tử Cơ nhăn nhó, dưới váy có máu chảy ra, trong lòng cả kinh, vội xoay người muốn dìu nàng ta đứng lên.
"Vương phi, người không thể nói với Thái hậu!"
Vãn Thanh không trả lời nàng ta, gọi Mạc Tử Thần tới bảo hắn đi mời đại phu, hình như Phong Huyền Dịch không có trong phủ, nha hoàn báo tin một mình quay trở lại.
Vãn Thanh đứng ở ngoài cửa, đại phu đã đi vào rất lâu, Mạc Tử Thần ôm ngực đứng một bên tựa hồ đang chờ phân phó, trong lòng Vãn Thanh có chút thấp thỏm, thấy đại phu đi ra vội tiến lên nghênh đón, vẻ mặt đại phu u sầu, nhìn Vãn Thanh cung kính gọi một tiếng vương phi.
"Thế nào? Nàng ta không có việc gì chứ?"
"Vương phi, thứ cho lão phu nói thẳng, hài tử của vị cô nương này đã… Ai…"
Đại phu lắc đầu thở dài, mở hòm thuốc.
"Lão phu đã kê một phương thuốc điều dưỡng thân thể, mấy ngày nay nàng ta cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Vãn Thanh sửng sốt, rõ ràng hơi sức của nàng không lớn như vậy, làm sao có thể sẩy thai. Thế chẳng phải nàng đã trở thành hung thủ sát hại hài tử của nàng ta sao?
"Vương phi, Tử Cơ cô nương mời người vào."
Mạc Tử Thần nhìn vẻ mặt Vãn Thanh, khóe mắt có nụ cười không dễ dàng phát giác.
Bước vào bên trong, Vãn Thanh nhìn Tử Cơ đang tựa người vào mép giường, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt trắng nõn còn có vệt nước mắt chưa khô, Vãn Thanh áy náy, đứng ở mép giường không tiến thêm nữa.
"Thật xin lỗi."
Thanh âm Tử Cơ nghẹn ngào, nghiêng đầu qua.
"Sao vậy, ngươi còn hãm hại ta chưa đủ sao! Hài tử của vương gia đã không còn, lần này ngươi rất vui vẻ đi!"
Vãn Thanh muốn phản bác, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng ta cũng không biết mở miệng như thế nào, dù sao cũng là một sinh mạng.
"Tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi đi, về phần vương gia, ta sẽ nói với hắn."
"Khoan đã!"
Thanh âm Tử Cơ gấp gáp, mang theo chút nức nở.
"Ngươi không thể nói với vương gia!"
"Tại sao?"
"Ngươi không nhìn thấy hôm qua vương gia vui vẻ ra sao ư?! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm đả kích hắn sao?! Một mình ta khổ sở là đủ rồi, ngươi không thể nói cho vương gia nữa!"
"Không gạt được đâu, Tử Cơ."
Vãn Thanh nhíu mày, trong lòng hơi kỳ quái, theo tính tình của Tử Cơ, những chuyện này nàng ta ước gì nói cho Phong Huyền Dịch biết, để hắn chỉnh chết nàng.
"Không gạt cũng phải gạt, nếu vương gia biết, ta và ngươi cũng sẽ nguy hiểm. Chỉ cần ngươi không nói cho vương gia, để vương gia quan tâm ta nhiều một chút, ta tin tưởng rất nhanh sẽ mang thai lần nữa."
Vãn Thanh do dự không lên tiếng, mà Tử Cơ lại theo sát không bỏ.
"Đây là phương thức tốt nhất đối với ta và ngươi, không phải sao?"
"Ngươi sợ cái gì?"
Vãn Thanh cau mày, ánh mắt nhìn nàng ta đầy hoài nghi, Tử Cơ không phải là kẻ có lòng dạ tốt, sẩy thai sao có thể bình tĩnh thay nàng và Phong Huyền Dịch suy nghĩ.
"Ta tới vương phủ đã ba năm, tuy vương gia vẫn đối đãi với ta không tệ, nhưng vương phi ngươi cũng hiểu được, hai điều quan trọng nhất của nữ nhân là nam nhân cùng hài tử. Vương gia quyền cao chức trọng, nữ nhân muốn gả vào vương phủ đếm không hết, ta lại không danh không phận, nếu không có hài tử trói chặt vương gia, nói không chừng, lúc nào đó ta cũng sẽ bị vương gia đuổi ra khỏi vương phủ."
Khuôn mặt đầy vệt nước mắt lại có dấu hiệu rơi lệ, Vãn Thanh nhìn vẻ mặt nàng ta, dường như thập phần thương tâm.
Nếu như ngươi không thể mang thai được nữa, lừa gạt vương gia sẽ có kết quả gì, ngươi đi theo hắn nhiều năm như vậy chắc đã rõ ràng."
"Sẽ mang thai! Chỉ cần vương phi ngươi không nói!"
"Ngươi cho rằng hắn sẽ không phát hiện ra sao?"
Vãn Thanh nhíu mày, Mạc Tử Thần vừa mới đứng ngoài cửa cũng nghe được lời thái y.
"Tử Cơ không cầu gì khác, kính xin vương phi giúp ta lần này!"
Thái độ Tử Cơ hết sức thành khẩn, khiến Vãn Thanh cũng không nỡ hạ quyết tâm cự tuyệt.
"Nếu như ngươi đã quan tâm hắn như thế, vì sao còn phải tìm nam nhân khác."
"Ta cũng không muốn như vậy, chỉ là, ta có nỗi khổ tâm riêng."
Tử Cơ cúi đầu không nói gì nữa, Vãn Thanh thấy bộ dạng này của nàng ta cũng biết không hỏi thêm được gì, xoay người ra ngoài.
Lúc ra cửa Mạc Tử Thần đã không có ở đó, mơ hồ còn nhớ chỗ ở của hắn, Vãn Thanh liền đi qua nhìn một chút, quả nhiên hắn đang tưới hoa trong sân.
Bóng dáng màu trắng tư thái ưu nhã, trên mặt mang nụ cười nhu hòa, bên trong viện bài biện mặc dù đơn giản, nhưng lại có một phong vị khác.
"Quản gia."
"Vương phi tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện đại phu vừa nãy nới với ta ngươi có nghe thấy chứ?"
"Ừ."
"Ngươi không được nói cho vương gia."
"Vương phi, ta là quản gia của vương phủ, bẩm báo lại mọi việc lớn nhỏ trong phủ cho vương gia là chức trách của ta, hơn nữa chuyện này… vương gia có quyền được biết, mặc dù ta không biết vương phi người có ý định gì, nhưng thứ cho ta không tiễn."
"Ngươi muốn Kim Ấn phải không?"
Biết Mạc Tử Thần không dễ nói chuyện như vậy, liền trực tiếp đưa vật hắn cần ra, thời điểm Vãn Thanh đồng ý với Tử Cơ cũng đã nghĩ đến.
"Vương phi muốn thu mua ta?"
"Không phải thu mua, là giao dịch!"
"Đồng ý."
Mạc Tử Thần nhíu mày, nụ cười thanh tú trên mặt càng lớn hơn.
"Ta mặc dù không biết vì sao vương phi làm như vậy, nhưng ta phải nhắc nhở vương phi một câu, Tử Cơ cô nương không thiện lương như người nghĩ."
Vãn Thanh ngẩng đầu, muốn hỏi lại Mạc Tử Thần, hắn đã thu Kim Ấn đi vào phòng.
Nghe thấy lời này của hắn, Vãn Thanh suy nghĩ lại lần nữa, bất kệ ở điểm nào, nàng đều cảm thấy rất khả nghi.
/89
|