Nhà họ Tân có hai cánh đồng hoa, một lớn một nhỏ, cách nhà không xa lắm. Lệ Đông Nhất mang găng tay, một tay cầm lấy tay Tân Đồng, tay còn lại cắm vào túi quần.
Đi giữa cánh đồng hoa ấm áp, không giống như ở nhà, thậm chí còn ấm hơn.
Nhà lồng cuối cánh đồng có kê một cái giường nhỏ, còn có hai cái ghế.
“Đôi lúc ba ở lại chỗ này nghỉ ngơi.” Tân Đồng kéo Lệ Đông Nhất ngồi xuống, “Em và Niên Niên trước kia cũng rất thích đến đây chơi.”
Lệ Đông Nhất nhìn xung quanh một chút, “Nơi này được lắm.”
“Tất nhiên rồi,” Tân Đồng rất tự hào, “trước kia ba từng học đại học nông nghiệp, sau khi tốt nghiệp liền về quê, rồi bắt đầu chăm sóc những hoa cỏ này, ông rất có kỹ thuật, điều kiện nơi này cũng không tệ.” Cô tiện tay ngắt một nhánh cúc Phi Châu, màu hồng nhạt đều đều, nhụy hoa màu vàng óng ánh vụn vặt, trông rất đẹp.
“Hình như anh chưa từng tặng hoa cho em.” Lệ Đông Nhất đón lấy bông hoa nho nhỏ, đặt trong lòng bàn tay.
Tân Đồng cười cười, “Em có thiếu gì hoa.”
“Sao giống được.” Lệ Đông Nhất cụp mắt nhìn cô, cho đến khi Tân Đồng cảm thấy sờ sợ, cô vội vàng đổi đề tài.
“Hay là chúng ta về nhà đi, có thể Nam Hợp đang tìm em.” Cô rướn người, lại bị Lệ Đông Nhất kéo giữ, giam chặt vào lồng ngực, tì cằm lên đỉnh đầu cô, “Ở đây cùng anh một lát, chỗ Nam Hợp có Niên Niên rồi mà, hơn nữa, ban ngày nó cũng độc chiếm em.”
Lúc ăn cơm, Nam Hợp cũng ngồi ở bên cạnh Tân Đồng, cầm đũa muỗng của chính mình gắp cái này, đút cái kia cho Tân Đồng, thành công chiếm cứ luôn cả tầm mắt cô.
“Anh đang ghen với Nam Hợp à?” Tân Đồng ngửi ngửi, cảm thấy bầu không khí nồng nặc mùi dấm chua.
“Em thấy thế nào?” Câu này của Lệ Đông Nhất đem lại cảm giác có chút giận dỗi.
Tân Đồng cười, “Nó còn nhỏ mà.”
Quấn mẹ cũng là bình thường, vả lại, trước kia sao cô không cảm thấy tính ghen tuông của Lệ Đông Nhất nghiêm trọng thế chứ?
Lệ Đông Nhất vùi đầu vào gáy Tân Đồng, không nói gì.
“Được rồi, vậy chúng ta tạm thời không về nhà, được chưa?” Giọng nói Tân Đồng nhẹ đi, đưa tay sờ mái tóc cứng lỉa chỉa của anh.
“Chị Lệ à, anh không phải con nít.” Lệ Đông Nhất hình như hơi giận, bế Tân Đồng đặt lên đùi mình, nhốt cô trong vòng ôm của mình.
Tân Đồng thở nhẹ một hơi, ngoan ngoãn không dám cử động lung tung.
Hồi lâu sau mới dựa vào vai Lệ Đông Nhất, “Đông Nhất à, cuối cùng thì anh thích em ở điểm nào chứ?”
Không phải cô không để tâm, từ sau khi cãi nhau vụ ly hôn xong, Lệ Đông Nhất đối với cô thế nào, vì cô làm gì, cô đều nhìn thấy, đều nhớ rõ.
Nhưng càng như vậy, trong lòng cô dường như càng bất an.
Lệ Đông Nhất im lặng, hơi thở của anh phả vào sườn mặt cô.
Lòng Tân Đồng chùn xuống.
“Thích tất cả.” Lệ Đông Nhất càng lúc càng kề sát bên tai cô, “Anh thích hết.”
“Nhưng,” Tân Đồng thấy nhột, né tránh, “Chúng ta không nên thế này. Anh biết rõ là Nam Hợp có như thế nào mà. Nếu như, Nam Hợp không có huyết thống với em, hoặc là, hoặc là một người nào khác không phải em, ở vào vị trí của anh lúc đó, anh cũng sẽ như vậy à?”
“Anh không biết, Tân Đồng à, anh không biết,” Lệ Đông Nhất nói rất chậm, hai tay giữ lấy mặt cô, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, “Nhưng anh thật sự rất vui khi em có thể nói chuyện này.”
“Ửm, vì sao?” Tân Đồng bị bắt phải đối mắt với anh, mới phát hiện lông mi anh thật dài, khiến trong lòng cô nhộn nhạo.
Mặt Lệ Đông Nhất lúc cười rất hấp dẫn, “Em quan tâm anh, đúng không?”
Cô không chỉ lấy Nam Hợp làm trung tâm, cuối cùng cũng phân tán chút sự chú ý cho anh.
Thậm chí là có chút thích anh đúng không?
Anh tham lam nghĩ vậy.
Mặc dù ở thời khắc đặc biệt nào đó, anh cũng làm loạn với cô, bảo cô nói mấy lời như “yêu anh, không rời xa anh”, nhưng hình như vẫn không ấm áp, sâu sắc như thời khắc hiện tại.
“Nhưng em và Lệ Thịnh…” Tân Đồng cúi thấp đầu, khó xử.
Ban đầu, cô còn tự an ủi mình, tự cho rằng người cô yêu là Lệ Thịnh, nhưng mà, tại sao trái tim cô lại ngày càng xích lại gần người đàn ông ở trước mặt này? Anh bá đạo nhưng lại dịu dàng, chu đáo nhưng cũng cứng rắn, cô chưa bao giờ nghĩ cả đời mình sẽ chung sống với người như vậy.
“Em luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy,” tuy rằng đã giải thích với Lệ Thịnh mấy lần, nhưng lần nào cũng có điều giấu giếm, cô không dám nói, cô cũng sợ nói ra miệng, “Không thì chúng ta mời anh ấy ăn bữa cơm, để em giải thích với anh ấy, được không anh?”
“Thôi đừng.” Lệ Đông Nhất bác bỏ ngay lập tức.
Tân Đồng nhíu mày, “Tại sao?”
Lệ Đông Nhất thở dài, người tốt như vậy bị anh phỏng tay trên, giải thích như thế nào cũng đều như đang khoe khoang.
Anh không dám nói.
“Người nợ nó là anh.”
Mặc kệ là cô nợ Lệ Thịnh, hay là anh nợ Lệ Thịnh, cũng hãy để anh gánh vác.
Tân Đồng im lặng, nhích sát vào lòng Lệ Đông Nhất.
“Vẫn chưa yên tâm à?” Lệ Đông Nhất hôn lên mặt cô, “Vui lên chứ.”
Tân Đồng nghe không rõ, cũng không hỏi lại.
Cô càng ngày càng dựa dẫm vào anh, “Đều nghe anh hết vậy.”
Nhà lồng ở cánh đồng hoa là bán trong suốt, ánh nắng chiếu vào, dịu nhẹ ấm áp, như hắt lên làn da một lớp phấn mỏng màu vàng nhạt, Tân Đồng ôm lấy thắt lưng Lệ Đông Nhất, gần như sắp ngủ quên.
“Mẹ ơi mẹ, Nam Hợp đến đây.” Âm thanh non nớt nhưng vang dội.
Tân Đồng lập tức bừng tỉnh, nếu không phải được Lệ Đông Nhất ôm, chắc là cô đã rớt xuống đất.
Mặt cô vẫn còn dán sát mặt Lệ Đông Nhất, hơi hốt hoảng nhìn về phía bên này.
Niên Niên đi theo sát Nam Hợp đến đây, thấy vậy bèn lập tức đưa tay bịt mắt Nam Hợp lại, bản thân cũng nhắm tịt mắt.
“Được rồi,” Tân Đồng dở khóc dở cười, đi đến trước mặt Tân Niên Niên, kéo tay cô ra.
“Chị, để em và Nam Hợp ra ngoài trước, chị và anh rể cứ tiếp tục đi nha.” Tân Niên Niên cường điệu, sắp bế Nam Hợp chạy ra ngoài, Nam Hợp lại đưa tay muốn Tân Đồng bế.
“Sao vậy con?” Tân Đồng bế cậu lên, nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu.
“Nó chơi mệt rồi, muốn ngủ trưa nhưng nhất định phải tìm được chị mới ngủ.” Niên Niên xoa tay giải thích, chỉnh lại đồ che tai cho Nam Hợp.
“Vậy à,” Tân Đồng vuốt khuôn mặt có hơi lạnh của Nam Hợp, “Vậy giờ ngủ ở đây nhé? Sau đó, chiều mẹ sẽ gói sủi cảo cho Nam Hợp ăn.”
Nam Hợp nở nụ cười tươi rói với Tân Đồng, ôm chặt lấy cổ cô.
Tân Niên Niên sờ vào điện thoại đang rung trong túi, lấy ra, quơ quơ với Tân Đồng rồi chạy ra ngoài tiếp điện thoại.
Tân Đồng bế Nam Hợp đến giường, tháo giày cho cậu, cùng nằm xuống với cậu.
“Ba, ba mau mau đi chơi cờ với ông ngoại đi.” Nam Hợp ôm lấy eo Tân Đồng, nói giọng mềm mại.
“Thằng nhóc xấu xa!” Lệ Đông Nhất giận dỗi hôn cậu, lại hôn nhanh Tân Đồng một cái, “Anh đi đây.”
Giữa trưa lại đổ một trận tuyết lớn, trên mặt đất lập tức có một tầng tuyết xốp.
Nam Hợp đánh một giấc ngon lành, tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, chạy loanh quanh một hồi, chơi ném tuyết với Tân Niên Niên và mấy đứa nhỏ trong xóm, chơi hết mình, lúc về nhà toàn thân ướt sũng.
Tân Đồng cười khổ, dẫn cậu đi tắm, thay quần áo sạch sẽ.
“Hắt xì~~~” Nam Hợp hắt hơi không ngừng.
Tân Đồng nấu canh gừng nóng hổi bưng tới, đút cậu uống hai muỗng cậu liền không chịu uống nữa.
“Khó uống quá.” Nam Hợp vừa lắc đầu, vừa giấu mặt đi.
Tân Đồng không còn cách nào, ánh mắt ra hiệu Lệ Đông Nhất cầm lấy chén, “Sao vậy, con xem ba con uống kìa, có phải nhìn ngon lành lắm không?”
Lệ Đông Nhất cũng không còn cách nào khác, đành uống hai hớp lớn rồi đưa tới trước mặt Nam Hợp.
Nam Hợp nửa tin nửa ngờ, lại uống thêm một chút, muốn nhảy xuống ghế, tìm bạn chơi tiếp.
Tân Đồng thấy cậu chơi ngoài gió cả ngày, huống hồ giờ trời cũng tối rồi, “Nam Hợp, chơi gói sủi cảo với mẹ và dì út nhé?”
Nam Hợp ngoan ngoan đồng ý, tuy rằng cậu rất muốn mẹ chơi ném tuyết cùng với cậu.
Tân Chí làm hết việc nhà, thậm chí làm việc nhà cũng thạo như việc chăm sóc cây cỏ.
Nam Hợp cũng xắn tay áo lên, giúp Tân Đồng lấy cái này cái kia.
Đương nhiên Lệ Đông Nhất cũng không muốn đứng nhìn không làm gì, anh cũng xắn tay áo, nhồi bột dưới sự chỉ đạo của Tân Đồng.
“Đúng là nhìn không ra nha,” Tân Đồng ngắt cục bột dẽo vo tròn, “Nhồi bột còn giỏi hơn cả ba nữa.” Tân Đồng hào phóng khen ngợi Lệ Đông Nhất.
Nam Hợp nghe thấy, cũng lạch bạch chạy tới, học theo động tác của Tân Đồng, vỗ vỗ vào cục bột, cũng muốn khen ngợi ba một chút, không cẩn thận khiến bột ở tay dính lên mặt, làm Tân Đồng được một trận cười no, rồi cô lau mặt cho cậu.
Nhân sủi cảo đã trộn xong để ở một bên, do bỏ thêm dầu mè nên tỏa ra mùi thơm mê người.
Tân Chí thu tay, đi làm bánh trôi.
Bánh trôi nhân mè và hoa hồng, nguyên liệu hoa hồng và mè đều tự tay ông tuyển chọn, hái, phơi nắng, rang lên.
Bánh trôi làm tỉ mẩn hơn sủi cảo, lớp vỏ gần giống nhau, vỏ sủi cảo dai hơn một chút, lúc nấu không bị rách là được, còn bánh trôi thì khác, lúc nhào nếp, độ ẩm nhất định phải vừa đúng.
Bình thường bánh trôi bán ở ngoài không lớn lắm, một ngụm là có thể nuốt vào. Bánh trôi Tân Chí gói thì một chén chỉ đựng được hai cái, tròn ơi là tròn, Tân Đồng và Tân Niên Niên rất thích ăn.
“Mẹ,” hai tay Nam Hợp còn ủ cái bánh trôi mới thành hình chưa đặt xuống, đưa tới trước mặt Tân Đồng, “là Nam Hợp gói đó.”
“Ồ, giỏi quá!” Tân Đồng làm bộ như muốn cắn cái bánh trôi đó, lúc sắp cắn vào, đầu cô nghiêng qua, cắn nhẹ lên khuôn mặt tròn trịa của Nam Hợp.
Nam Hợp và Tân Đồng sợ nhột giống nhau, lồng ngực nhỏ cười đến rung lên rung xuống, “Mẹ, con muốn hôn nữa, hôn nữa.”
Tân Chí dừng tay, nhìn thấy Nam Hợp và Tân Đồng quấn lấy nhau đùa giỡn, ông mỉm cười.
“Đồng Đồng,” ông không nhịn được lên tiếng, “con bao nhiêu tuổi rồi hả,” rồi vẫy vẫy bàn tay còn dính đầy bột, “Nam Hợp ngoan, chạy đến chỗ ngoại, ngoại bảo vệ con.”
Nam Hợp lập tức chạy ào tới chỗ Tân Chí như một cơn gió, trong tay còn nâng niu cái bánh trôi kia.
Buổi tối ăn cơm xong, Niên Niên dẫn Nam Hợp đi tiêu cơm, trải qua lần chơi ném tuyết lúc trưa, Nam Hợp cảm thấy quyến luyến Niên Niên, kéo kéo tay cô nói, “Niên Niên à, tối nay ngủ với Nam Hợp được không?”
“Phải gọi dù út chứ.” Tân Niên Niên ủ dột, bản thân ở trước mặt thằng nhóc này một chút oai phong của dì út cũng không có, điểm này thật sự không tốt, không tốt,” Gọi dì út đi, gọi dì út thì cái gì út cũng đồng ý với con.”
“Dì út.” Âm thanh mang độ ngọt cực cao, Tân Niên Niên nhất thời mê mẩn, đắc ý, hào khí ngất trời bế anh bạn nhỏ vào phòng mình.
Nam Hợp vẫy tay chào mẹ, “Mẹ ngủ ngon.”
Vẻ mặt cậu tuy có chút lưu luyến nhưng vẫn nhìn ra được vẻ tự nguyện trên đó.
Tân Đồng về phòng ngủ, Lệ Đông Nhất đứng đưa lưng về phía cô thay áo.
Tuyết lại rơi, Tân Đồng đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đèn ngủ trong phòng thật ấm áp, bông truyết bên ngoài dưới ánh đèn chiếu rọi thoạt nhìn cũng vô cùng đẹp đẽ.
Tân Đồng đưa tay mở cửa sổ, lập tức có vài bông tuyết thừa cơ hội bay vào trong, cô nhanh chóng đóng cửa, kéo rèm.
Lệ Đông Nhất ôm cô từ phía sau, cô quay lại, trên tóc còn dính bông tuyết chưa tan, trên môi cũng có, anh cúi đầu hôn lên đó, bồng ngang cô lên.
“Không phải anh mua chuộc Niên Niên chứ?” Giữa lúc mê say, Tân Đồng hỏi anh.
Ngày nào Niên Niên cũng dùng đủ mọi thủ đoạn để mua chuộc anh bạn nhỏ, tuy là dì út của Nam Hợp, nhưng làm vậy thật quá trắng trợn.
Lệ Đông Nhất thấp giọng cười cười, thành thật thừa nhận, “Máy tính Apple mới tung ra thị trường.”
Tân Đồng hiểu ra, gần như rít từng tiếng qua kẽ răng, “Tân, Niên, Niên! Con nhỏ phản bội.”
Cục cưng Nam Hợp của cô đêm nay không làm ồn đòi ngủ chung với cô, đương nhiên trong lòng cô không tránh khỏi cảm thấy mất mát.
Đi giữa cánh đồng hoa ấm áp, không giống như ở nhà, thậm chí còn ấm hơn.
Nhà lồng cuối cánh đồng có kê một cái giường nhỏ, còn có hai cái ghế.
“Đôi lúc ba ở lại chỗ này nghỉ ngơi.” Tân Đồng kéo Lệ Đông Nhất ngồi xuống, “Em và Niên Niên trước kia cũng rất thích đến đây chơi.”
Lệ Đông Nhất nhìn xung quanh một chút, “Nơi này được lắm.”
“Tất nhiên rồi,” Tân Đồng rất tự hào, “trước kia ba từng học đại học nông nghiệp, sau khi tốt nghiệp liền về quê, rồi bắt đầu chăm sóc những hoa cỏ này, ông rất có kỹ thuật, điều kiện nơi này cũng không tệ.” Cô tiện tay ngắt một nhánh cúc Phi Châu, màu hồng nhạt đều đều, nhụy hoa màu vàng óng ánh vụn vặt, trông rất đẹp.
“Hình như anh chưa từng tặng hoa cho em.” Lệ Đông Nhất đón lấy bông hoa nho nhỏ, đặt trong lòng bàn tay.
Tân Đồng cười cười, “Em có thiếu gì hoa.”
“Sao giống được.” Lệ Đông Nhất cụp mắt nhìn cô, cho đến khi Tân Đồng cảm thấy sờ sợ, cô vội vàng đổi đề tài.
“Hay là chúng ta về nhà đi, có thể Nam Hợp đang tìm em.” Cô rướn người, lại bị Lệ Đông Nhất kéo giữ, giam chặt vào lồng ngực, tì cằm lên đỉnh đầu cô, “Ở đây cùng anh một lát, chỗ Nam Hợp có Niên Niên rồi mà, hơn nữa, ban ngày nó cũng độc chiếm em.”
Lúc ăn cơm, Nam Hợp cũng ngồi ở bên cạnh Tân Đồng, cầm đũa muỗng của chính mình gắp cái này, đút cái kia cho Tân Đồng, thành công chiếm cứ luôn cả tầm mắt cô.
“Anh đang ghen với Nam Hợp à?” Tân Đồng ngửi ngửi, cảm thấy bầu không khí nồng nặc mùi dấm chua.
“Em thấy thế nào?” Câu này của Lệ Đông Nhất đem lại cảm giác có chút giận dỗi.
Tân Đồng cười, “Nó còn nhỏ mà.”
Quấn mẹ cũng là bình thường, vả lại, trước kia sao cô không cảm thấy tính ghen tuông của Lệ Đông Nhất nghiêm trọng thế chứ?
Lệ Đông Nhất vùi đầu vào gáy Tân Đồng, không nói gì.
“Được rồi, vậy chúng ta tạm thời không về nhà, được chưa?” Giọng nói Tân Đồng nhẹ đi, đưa tay sờ mái tóc cứng lỉa chỉa của anh.
“Chị Lệ à, anh không phải con nít.” Lệ Đông Nhất hình như hơi giận, bế Tân Đồng đặt lên đùi mình, nhốt cô trong vòng ôm của mình.
Tân Đồng thở nhẹ một hơi, ngoan ngoãn không dám cử động lung tung.
Hồi lâu sau mới dựa vào vai Lệ Đông Nhất, “Đông Nhất à, cuối cùng thì anh thích em ở điểm nào chứ?”
Không phải cô không để tâm, từ sau khi cãi nhau vụ ly hôn xong, Lệ Đông Nhất đối với cô thế nào, vì cô làm gì, cô đều nhìn thấy, đều nhớ rõ.
Nhưng càng như vậy, trong lòng cô dường như càng bất an.
Lệ Đông Nhất im lặng, hơi thở của anh phả vào sườn mặt cô.
Lòng Tân Đồng chùn xuống.
“Thích tất cả.” Lệ Đông Nhất càng lúc càng kề sát bên tai cô, “Anh thích hết.”
“Nhưng,” Tân Đồng thấy nhột, né tránh, “Chúng ta không nên thế này. Anh biết rõ là Nam Hợp có như thế nào mà. Nếu như, Nam Hợp không có huyết thống với em, hoặc là, hoặc là một người nào khác không phải em, ở vào vị trí của anh lúc đó, anh cũng sẽ như vậy à?”
“Anh không biết, Tân Đồng à, anh không biết,” Lệ Đông Nhất nói rất chậm, hai tay giữ lấy mặt cô, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, “Nhưng anh thật sự rất vui khi em có thể nói chuyện này.”
“Ửm, vì sao?” Tân Đồng bị bắt phải đối mắt với anh, mới phát hiện lông mi anh thật dài, khiến trong lòng cô nhộn nhạo.
Mặt Lệ Đông Nhất lúc cười rất hấp dẫn, “Em quan tâm anh, đúng không?”
Cô không chỉ lấy Nam Hợp làm trung tâm, cuối cùng cũng phân tán chút sự chú ý cho anh.
Thậm chí là có chút thích anh đúng không?
Anh tham lam nghĩ vậy.
Mặc dù ở thời khắc đặc biệt nào đó, anh cũng làm loạn với cô, bảo cô nói mấy lời như “yêu anh, không rời xa anh”, nhưng hình như vẫn không ấm áp, sâu sắc như thời khắc hiện tại.
“Nhưng em và Lệ Thịnh…” Tân Đồng cúi thấp đầu, khó xử.
Ban đầu, cô còn tự an ủi mình, tự cho rằng người cô yêu là Lệ Thịnh, nhưng mà, tại sao trái tim cô lại ngày càng xích lại gần người đàn ông ở trước mặt này? Anh bá đạo nhưng lại dịu dàng, chu đáo nhưng cũng cứng rắn, cô chưa bao giờ nghĩ cả đời mình sẽ chung sống với người như vậy.
“Em luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy,” tuy rằng đã giải thích với Lệ Thịnh mấy lần, nhưng lần nào cũng có điều giấu giếm, cô không dám nói, cô cũng sợ nói ra miệng, “Không thì chúng ta mời anh ấy ăn bữa cơm, để em giải thích với anh ấy, được không anh?”
“Thôi đừng.” Lệ Đông Nhất bác bỏ ngay lập tức.
Tân Đồng nhíu mày, “Tại sao?”
Lệ Đông Nhất thở dài, người tốt như vậy bị anh phỏng tay trên, giải thích như thế nào cũng đều như đang khoe khoang.
Anh không dám nói.
“Người nợ nó là anh.”
Mặc kệ là cô nợ Lệ Thịnh, hay là anh nợ Lệ Thịnh, cũng hãy để anh gánh vác.
Tân Đồng im lặng, nhích sát vào lòng Lệ Đông Nhất.
“Vẫn chưa yên tâm à?” Lệ Đông Nhất hôn lên mặt cô, “Vui lên chứ.”
Tân Đồng nghe không rõ, cũng không hỏi lại.
Cô càng ngày càng dựa dẫm vào anh, “Đều nghe anh hết vậy.”
Nhà lồng ở cánh đồng hoa là bán trong suốt, ánh nắng chiếu vào, dịu nhẹ ấm áp, như hắt lên làn da một lớp phấn mỏng màu vàng nhạt, Tân Đồng ôm lấy thắt lưng Lệ Đông Nhất, gần như sắp ngủ quên.
“Mẹ ơi mẹ, Nam Hợp đến đây.” Âm thanh non nớt nhưng vang dội.
Tân Đồng lập tức bừng tỉnh, nếu không phải được Lệ Đông Nhất ôm, chắc là cô đã rớt xuống đất.
Mặt cô vẫn còn dán sát mặt Lệ Đông Nhất, hơi hốt hoảng nhìn về phía bên này.
Niên Niên đi theo sát Nam Hợp đến đây, thấy vậy bèn lập tức đưa tay bịt mắt Nam Hợp lại, bản thân cũng nhắm tịt mắt.
“Được rồi,” Tân Đồng dở khóc dở cười, đi đến trước mặt Tân Niên Niên, kéo tay cô ra.
“Chị, để em và Nam Hợp ra ngoài trước, chị và anh rể cứ tiếp tục đi nha.” Tân Niên Niên cường điệu, sắp bế Nam Hợp chạy ra ngoài, Nam Hợp lại đưa tay muốn Tân Đồng bế.
“Sao vậy con?” Tân Đồng bế cậu lên, nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu.
“Nó chơi mệt rồi, muốn ngủ trưa nhưng nhất định phải tìm được chị mới ngủ.” Niên Niên xoa tay giải thích, chỉnh lại đồ che tai cho Nam Hợp.
“Vậy à,” Tân Đồng vuốt khuôn mặt có hơi lạnh của Nam Hợp, “Vậy giờ ngủ ở đây nhé? Sau đó, chiều mẹ sẽ gói sủi cảo cho Nam Hợp ăn.”
Nam Hợp nở nụ cười tươi rói với Tân Đồng, ôm chặt lấy cổ cô.
Tân Niên Niên sờ vào điện thoại đang rung trong túi, lấy ra, quơ quơ với Tân Đồng rồi chạy ra ngoài tiếp điện thoại.
Tân Đồng bế Nam Hợp đến giường, tháo giày cho cậu, cùng nằm xuống với cậu.
“Ba, ba mau mau đi chơi cờ với ông ngoại đi.” Nam Hợp ôm lấy eo Tân Đồng, nói giọng mềm mại.
“Thằng nhóc xấu xa!” Lệ Đông Nhất giận dỗi hôn cậu, lại hôn nhanh Tân Đồng một cái, “Anh đi đây.”
Giữa trưa lại đổ một trận tuyết lớn, trên mặt đất lập tức có một tầng tuyết xốp.
Nam Hợp đánh một giấc ngon lành, tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, chạy loanh quanh một hồi, chơi ném tuyết với Tân Niên Niên và mấy đứa nhỏ trong xóm, chơi hết mình, lúc về nhà toàn thân ướt sũng.
Tân Đồng cười khổ, dẫn cậu đi tắm, thay quần áo sạch sẽ.
“Hắt xì~~~” Nam Hợp hắt hơi không ngừng.
Tân Đồng nấu canh gừng nóng hổi bưng tới, đút cậu uống hai muỗng cậu liền không chịu uống nữa.
“Khó uống quá.” Nam Hợp vừa lắc đầu, vừa giấu mặt đi.
Tân Đồng không còn cách nào, ánh mắt ra hiệu Lệ Đông Nhất cầm lấy chén, “Sao vậy, con xem ba con uống kìa, có phải nhìn ngon lành lắm không?”
Lệ Đông Nhất cũng không còn cách nào khác, đành uống hai hớp lớn rồi đưa tới trước mặt Nam Hợp.
Nam Hợp nửa tin nửa ngờ, lại uống thêm một chút, muốn nhảy xuống ghế, tìm bạn chơi tiếp.
Tân Đồng thấy cậu chơi ngoài gió cả ngày, huống hồ giờ trời cũng tối rồi, “Nam Hợp, chơi gói sủi cảo với mẹ và dì út nhé?”
Nam Hợp ngoan ngoan đồng ý, tuy rằng cậu rất muốn mẹ chơi ném tuyết cùng với cậu.
Tân Chí làm hết việc nhà, thậm chí làm việc nhà cũng thạo như việc chăm sóc cây cỏ.
Nam Hợp cũng xắn tay áo lên, giúp Tân Đồng lấy cái này cái kia.
Đương nhiên Lệ Đông Nhất cũng không muốn đứng nhìn không làm gì, anh cũng xắn tay áo, nhồi bột dưới sự chỉ đạo của Tân Đồng.
“Đúng là nhìn không ra nha,” Tân Đồng ngắt cục bột dẽo vo tròn, “Nhồi bột còn giỏi hơn cả ba nữa.” Tân Đồng hào phóng khen ngợi Lệ Đông Nhất.
Nam Hợp nghe thấy, cũng lạch bạch chạy tới, học theo động tác của Tân Đồng, vỗ vỗ vào cục bột, cũng muốn khen ngợi ba một chút, không cẩn thận khiến bột ở tay dính lên mặt, làm Tân Đồng được một trận cười no, rồi cô lau mặt cho cậu.
Nhân sủi cảo đã trộn xong để ở một bên, do bỏ thêm dầu mè nên tỏa ra mùi thơm mê người.
Tân Chí thu tay, đi làm bánh trôi.
Bánh trôi nhân mè và hoa hồng, nguyên liệu hoa hồng và mè đều tự tay ông tuyển chọn, hái, phơi nắng, rang lên.
Bánh trôi làm tỉ mẩn hơn sủi cảo, lớp vỏ gần giống nhau, vỏ sủi cảo dai hơn một chút, lúc nấu không bị rách là được, còn bánh trôi thì khác, lúc nhào nếp, độ ẩm nhất định phải vừa đúng.
Bình thường bánh trôi bán ở ngoài không lớn lắm, một ngụm là có thể nuốt vào. Bánh trôi Tân Chí gói thì một chén chỉ đựng được hai cái, tròn ơi là tròn, Tân Đồng và Tân Niên Niên rất thích ăn.
“Mẹ,” hai tay Nam Hợp còn ủ cái bánh trôi mới thành hình chưa đặt xuống, đưa tới trước mặt Tân Đồng, “là Nam Hợp gói đó.”
“Ồ, giỏi quá!” Tân Đồng làm bộ như muốn cắn cái bánh trôi đó, lúc sắp cắn vào, đầu cô nghiêng qua, cắn nhẹ lên khuôn mặt tròn trịa của Nam Hợp.
Nam Hợp và Tân Đồng sợ nhột giống nhau, lồng ngực nhỏ cười đến rung lên rung xuống, “Mẹ, con muốn hôn nữa, hôn nữa.”
Tân Chí dừng tay, nhìn thấy Nam Hợp và Tân Đồng quấn lấy nhau đùa giỡn, ông mỉm cười.
“Đồng Đồng,” ông không nhịn được lên tiếng, “con bao nhiêu tuổi rồi hả,” rồi vẫy vẫy bàn tay còn dính đầy bột, “Nam Hợp ngoan, chạy đến chỗ ngoại, ngoại bảo vệ con.”
Nam Hợp lập tức chạy ào tới chỗ Tân Chí như một cơn gió, trong tay còn nâng niu cái bánh trôi kia.
Buổi tối ăn cơm xong, Niên Niên dẫn Nam Hợp đi tiêu cơm, trải qua lần chơi ném tuyết lúc trưa, Nam Hợp cảm thấy quyến luyến Niên Niên, kéo kéo tay cô nói, “Niên Niên à, tối nay ngủ với Nam Hợp được không?”
“Phải gọi dù út chứ.” Tân Niên Niên ủ dột, bản thân ở trước mặt thằng nhóc này một chút oai phong của dì út cũng không có, điểm này thật sự không tốt, không tốt,” Gọi dì út đi, gọi dì út thì cái gì út cũng đồng ý với con.”
“Dì út.” Âm thanh mang độ ngọt cực cao, Tân Niên Niên nhất thời mê mẩn, đắc ý, hào khí ngất trời bế anh bạn nhỏ vào phòng mình.
Nam Hợp vẫy tay chào mẹ, “Mẹ ngủ ngon.”
Vẻ mặt cậu tuy có chút lưu luyến nhưng vẫn nhìn ra được vẻ tự nguyện trên đó.
Tân Đồng về phòng ngủ, Lệ Đông Nhất đứng đưa lưng về phía cô thay áo.
Tuyết lại rơi, Tân Đồng đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đèn ngủ trong phòng thật ấm áp, bông truyết bên ngoài dưới ánh đèn chiếu rọi thoạt nhìn cũng vô cùng đẹp đẽ.
Tân Đồng đưa tay mở cửa sổ, lập tức có vài bông tuyết thừa cơ hội bay vào trong, cô nhanh chóng đóng cửa, kéo rèm.
Lệ Đông Nhất ôm cô từ phía sau, cô quay lại, trên tóc còn dính bông tuyết chưa tan, trên môi cũng có, anh cúi đầu hôn lên đó, bồng ngang cô lên.
“Không phải anh mua chuộc Niên Niên chứ?” Giữa lúc mê say, Tân Đồng hỏi anh.
Ngày nào Niên Niên cũng dùng đủ mọi thủ đoạn để mua chuộc anh bạn nhỏ, tuy là dì út của Nam Hợp, nhưng làm vậy thật quá trắng trợn.
Lệ Đông Nhất thấp giọng cười cười, thành thật thừa nhận, “Máy tính Apple mới tung ra thị trường.”
Tân Đồng hiểu ra, gần như rít từng tiếng qua kẽ răng, “Tân, Niên, Niên! Con nhỏ phản bội.”
Cục cưng Nam Hợp của cô đêm nay không làm ồn đòi ngủ chung với cô, đương nhiên trong lòng cô không tránh khỏi cảm thấy mất mát.
/51
|