Một cái bóng nhỏ nhắn vội vã chạy qua hành lang sum sê, râm
mát, cất bước đi thẳng vào phòng.
Mạt Nhan nôn nóng chạy vội một hồi, vừa khéo gặp Dương Dĩnh
bưng trà sâm tới cũng đang ở trong phòng Doãn Duật. Mạt Nhan thoáng ngẩn người,
sau đó bèn quỳ xuống nói: “Thế tử gia, không hay rồi, Anh Tịch cô nương lén rời
thành đi rồi! Cậu xem, đây là thư cô ấy để lại cho cậu!”
Cặp mắt Dương Dĩnh mở to, thấp thoáng ánh lên một tia mừng
rỡ.
Bóng người bên cạnh lập tức đi vòng tới trước chiếc bàn,
giật lấy bức thư trong tay Mạt Nhan. Trên thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nét
chữ rất đẹp…
“Ta đã mất đi Công chúa, ngài lại tìm được người vợ đẹp
như hoa. Bây giờ Bắc Hán sắp mất, ta không muốn ở lại thêm nữa, chỉ mong có thể
quay về cố quốc.”
“Thế tử gia!” Dương Dĩnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể
đang loạng choạng lùi về phía sau của Doãn Duật. Doãn Duật đầu óc ngẩn ngơ, để
bức thư rơi từ giữa kẽ ngón tay xuống đất. Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, y
dường như đã tỉnh táo trở lại, cất bước lao thẳng ra ngoài. Mạt Nhan bò dậy từ
trên mặt đất, vừa gọi lớn vừa vội vàng đuổi theo y.
Thực ra Doãn Duật cố ý để lại bức thư này của Anh Tịch cho
nàng ta thấy. Từng lời lẽ trong thư đều thể hiện rõ sự tuyệt vọng đối với tình
yêu của bọn họ cùng với nỗi buồn vong quốc, cho nên Anh Tịch mới muốn rời khỏi
nơi này. Doãn Duật đang lo vì không có cớ rời thành, việc này vừa hay chính là
một lý do hết sức hợp lý cho y! Người ngoài đều biết y và Anh Tịch tâm đầu ý
hợp đã nhiều năm, bây giờ Anh Tịch rời đi, y chẳng lẽ không đi tìm?
Mạt Nhan đuổi theo đến phòng y, quả nhiên thấy y đang tháo
thanh trường kiếm từ trên tường xuống. Mạt Nhan kinh hãi, vội tới cản y lại:
“Vương gia nói cậu không thể ra ngoài!”
“Mạt Nhan, ta phải đi tìm cô ấy!”
Mạt Nhan quỳ sụp xuống đất, níu lấy vạt áo y, lo lắng khuyên
can: “Nô tì biết Thế tử lo lắng cho Anh Tịch cô nương nhưng Anh Tịch cô nương
nhất định có thể tự lo cho mình, không để bản thân xảy ra chuyện gì! Chuyện
này… Chuyện này Thế tử cứ nên thương lượng với Vương gia, Vương phi trước đã
rồi hãy quyết định được chăng?”
“Mạt Nhan, tránh ra!” Thị đâu có biết, người mà y lo lắng
không phải Anh Tịch mà là Lệnh Viên. Y giấu Lệnh Viên chân tướng việc Bắc Hán
diệt vong là mong rằng cả đời này nàng không hay biết nhưng bây giờ nàng lại đi
Bắc Hán! Khánh Vương đồng ý để nàng đi, chắc hẳn là đã chuẩn bị chu toàn nhưng
Doãn Duật chỉ sợ trên đường sẽ phát sinh biến cố khiến Lệnh Viên biết được chân
tướng của sự việc! Y nhất định phải đi, đến lúc đó chỉ cần quan sát từ xa, một
khi biết được nàng vẫn an lành sẽ lặng lẽ trở về.
Mạt Nhan không chịu, ra sức giữ chặt vạt áo y. Doãn Duật
dùng sức rút mấy lần, bỗng nghe giọng nói của Dương Dĩnh vang lên từ bên ngoài:
“Mạt Nhan, ngươi lui xuống trước đi.”
Cửa phòng được nhẹ nhàng khép lại, Dương Dĩnh ngẩn ngơ nhìn
y: “Vì cô ta, chàng thật sự định bất chấp tất cả sao?’
Doãn Duật mím môi, không nói gì, cứ thế cất bước định đi.
Những ngón tay mảnh khảnh của nữ tử đưa tới giữ chặt lấy ống
tay áo y. Y thầm giận dữ, cắn răng nói: “Cô dùng Hoàng thượng để uy hiếp ta
sao?’
Câu nói ấy chẳng khác chi một tia sét đánh xuống giữa trời
quang. Dương Dĩnh lòng thầm kinh hãi, một hồi lâu sau mới run giọng hỏi: “Chàng,
chàng đã biết rồi ư? Vậy tại sao chàng không vạch trần thiếp? Tại sao còn đối
tốt với thiếp như vậy?”
Tuy không phải là tình yêu nhưng y vẫn rất tôn trọng nàng
khiến biết bao người ngưỡng mộ.
Đáy mắt nàng ầng ậng nước, bộ dạng hết sức đáng thương. Khẩu
khí của Doãn Duật cũng mềm đi, giống hệt tiếng thở dài: “Cô cũng là thân bất do
kỷ, ta hà tất phải trút giận lên người cô. Nhưng lần này, cô không ngăn ta được
đâu, muốn đi nói với Hoàng thượng thế nào thì tùy cô.”
Y dùng sức giật mạnh ống tay áo ra khỏi lòng bàn tay nàng.
Nàng lại nhào tới ôm chặt lấy y từ phía sau lưng: “Thiếp sẽ không nói!”
Doãn Duật thầm chấn động, trong lòng cảm thấy áy náy hơn là
vui mừng. Từ lúc cố ý để lại bức thư của Anh Tịch cho nàng thấy đến khi dụ nàng
nói ra những lời này, y sớm đã tính toán cẩn thận. Hoàng thượng là vua một
nước, trong tay nắm đại quyền, có thể khiến nàng không dám làm trái lệnh nhưng
y lại hơn ở chỗ là phu quân của nàng. Đây cũng chính là con bài lớn nhất của y.
Trong sự quyến rũ của nữ sắc, y vẫn có thể gắng sức vãn hồi
cục diện.
Lần này y đi Bắc Hán không thể giấu được Dương Dĩnh, vậy thì
không cần giấu giếm nữa, cứ thản nhiên để nàng ta biết.
Y đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói một câu:
“Cảm ơn”. Dương Dĩnh vẫn ôm chặt y, áp sát mặt vào lưng y, cắn môi nói: “Ngày
mai, ngày mai thiếp sẽ đi nói với Hoàng thượng, rằng chàng muốn mang thiếp về
quê thăm người thân. Đến khi đó, trên đường đi thăm người thân, chàng có thể đi
tìm cô ta.”
Doãn Duật thầm thở phào một hơi. Dương Dĩnh lại nói: “Nhưng
chàng phải đồng ý với thiếp một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Nàng chậm rãi buông tay, thấy y xoay người lại, trên khuôn
mặt nàng dường như có nét cười, lại xen lẫn một chút thẹn thùng và xấu hổ: “Mấy
tháng ở cùng nhau, thiếp đã có tình cảm với chàng rồi. Điều may mắn là chàng đã
là phu quân của thiếp, còn điều không may là dù thiếp biết rõ người trong lòng
chàng không phải là thiếp, nhưng lại vẫn phải giả bộ như không biết gì. Mệnh
lệnh của Hoàng thượng, từ lâu thiếp đã không định nghe theo nữa. Nhưng thiếp
cũng rất tham lam, muốn có một đứa con của chúng ta, có được không?”
Doãn Duật nhíu chặt đôi mày. Dương Dĩnh lại nôn nóng nói:
“Chàng yên tâm, từ nay về sau thiếp nhất định sẽ không bám lấy chàng nữa. Chàng
muốn yêu Anh Tịch cô nương thì cứ yêu, chàng có bất cứ yêu cầu gì thiếp cũng có
thể giúp chàng, có được không?”
Có được không… Không ngờ nàng lại nói năng nhũn nhặn đến
thế.
Từ trong chiếc đỉnh đồng chạm rồng vẫn còn có từng làn khói
thơm bay ra. Khi mùi thơm đang nồng, có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Một
làn gió mát thổi tới, khói thơm lập tức tan đi, lặng lẽ biến mất giữa căn phòng
tịch mịch.
Tiếng ngọc bội va chạm khẽ vang lên, một ả cung nữ dẫn theo
gã thị vệ vừa đi bẩm báo với Khánh Vương vén rèm đi vào. Gã thị vệ cung kính
hành lễ với Lệnh Viên, sau đó mới thấp giọng thưa: “Bẩm nhị tiểu thư, Điện hạ
nói lúc này e là nhị tiểu thư không tiện gặp Dương đại nhân. Còn Thái hậu Bắc
Hán thì Điện hạ đã sai người đưa tới đây rồi, bây giờ đang ở trên đường, xin
nhị tiểu thư đợi một chút.”
Dứt lời, gã thị vệ liền xoay người định lui đi. Lệnh Viên
đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tại sao không để ta gặp Dương đại nhân?”
Gã thị vệ thoáng dừng bước, cung kính ngoảnh đầu lại đáp:
“Xin nhị tiểu thư đừng làm khó thuộc hạ, thuộc hạ không dám dò hỏi tâm tư của
Điện hạ.”
“Y đang ở đâu? Ta sẽ tự đi hỏi y!” Tà váy dài thướt tha kéo
theo mùi thơm lướt đi. Gã thị vệ và ả cung nữ thấy Lệnh Viên định đi ra ngoài,
ban đầu còn muốn ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dữ dằn của nàng thì
cả hai không dám nói thêm gì nữa. Lệnh Viên xách váy cất bước ra ngoài điện,
vừa định bước xuống bậc thềm đá, chợt nhìn thấy có một đám thị vệ ở đằng xa
đang mang theo một người tới. Nữ tử đó vẫn vận một bộ cung trang lộng lẫy, đồ
trang sức vàng ngọc cắm đầy đầu, nhưng thần sắc thì đã không còn vẻ kiêu căng
đắc ý như xưa, chỉ còn lại một nỗi thê lương tột độ.
Đoan phi!
Trái tim Lệnh Viên như nghẹn lại, cả thân thể đều trở nên
cứng đờ, đứng ngây người bên cạnh cây cột trổ hoa dưới hành lang.
“Điện hạ, người đang ở trong sảnh.” Gã thị vệ đi trước dẫn
đường, cung kính nói. Khánh Vương bất giác đi chậm lại, không hề tỏ ra nôn
nóng.
Đây là lần đầu tiên hắn tới Dương phủ, lọt vào trong mắt là
một mảng xanh biêng biếc.
Không thấy có chút hoa cỏ nào, khắp nơi chỉ toàn là trúc,
nếu không biết trước, thực khó có thể tưởng tượng đây lại là phủ của Dương Ngự
thừa vang danh khắp Thịnh Kinh. Vừa có một trận mưa, thỉnh thoảng lại thấy trên
lá trúc có hạt nước mưa rơi xuống. Khắp xung quanh đều ngợp một màu biếc xanh
khiến người ta có cảm giác nơi này chẳng giống chốn phàm trần.
Khánh Vương đột nhiên cất tiếng cười, trúc đại diện cho khí
tiết kiên trinh, quả rất xứng với Dương Ngự thừa.
Hắn vẫn chưa từng nói với Lệnh Viên, ngay từ lúc Tần Tướng
quân dẫn quân đến biên cương chặn đánh Dạ Lang thì toàn bộ quan viên Bắc Hán đã
bị người của hắn bắt giữ, trong số đó tất nhiên bao gồm cả Dương Ngự thừa.
Trong mấy tháng nay, triều đình Bắc Hán đã hoàn toàn sụp đổ,
mọi việc đều do người Nam Việt ngầm khống chế. Giang sơn mà nhà họ Lưu gây dựng
từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Khánh Vương cất bước đi vào trong sảnh, nam tử đang ngồi
trên chiếc ghế rộng làm bằng gỗ lê chậm rãi ngẩng đầu lên. Kể từ lần cáo biệt ở
Thịnh Kinh, y chưa gặp lại hắn lần nào, còn việc Dương Ngự thừa đến U Lan viện
gặp Lệnh Viên là do Khánh Vương sai thị vệ ngầm sắp xếp. Khánh Vương vẫn còn
nhớ vị Dương Ngự thừa hùng tài đại lược trên chốn triều đường, vẫn còn nhớ bộ
dạng kiên định của y khi quỳ trước ngự thư phòng để xin cầu thân Đại trưởng
công chúa, vậy nhưng tất cả đều chẳng giống với ngày hôm nay… Trông y lúc này
vô cùng tiền tụy, vết sẹo trên má lại càng có vẻ nổi bật hơn, khuôn mặt tuấn tú
ngày xưa sớm đã biến mất.
Dương Ngự thừa cứ thế hờ hững nhìn hắn đi vào, không hành lễ
cũng chẳng đứng dậy.
Khánh Vương khoát tay đuổi tả hữu lui đi hết.
“Dương đại nhân, lâu ngày không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Hắn
nhìn y chăm chú, mỉm cười cất tiếng hỏi.
Kể từ khoảnh khắc Khánh Vương đặt chân vào Thịnh Kinh, ý đồ
của hắn đã lộ ra hết sức rõ ràng. Trên khuôn mặt Dương Ngự thừa không có bất cứ
nét cười nào: “Ngươi muốn thế nào?”
Khánh Vương cúi đầu vuốt nhẹ vạt áo, cười nói: “Dương đại
nhân cho dù hùng tài đại lược, nhưng bây giờ trong tay không có quyền, sau lưng
không có quân, cũng chẳng làm gì được. Bản vương đánh giá cao tài trí của đại
nhân, nếu đại nhân đi theo bản vương, vinh hoa phú quý ngày sau ắt sẽ chẳng kém
so với trước đây.”
Dương Ngự thừa lại cười nhạt, cất tiếng: “Điện hạ tâm tư kín
đáo, giọt nước không lọt, chẳng cần đến một tên tướng bại trận như Dương Thượng
Ngọc ta đây.”
Khánh Vương lớn tiếng cười vang: “Dương đại nhân thực khiêm
tốn quá rồi! Bắc Hán có ngày hôm nay vốn không phải lỗi của đại nhân, nếu nói
đến lỗi lầm, thì là lỗi lầm của Tiên đế Bắc Hán!”
“Câm miệng!” Dương Ngự thừa đột nhiên đứng thẳng dậy, trừng
mắt hằn học nhìn gã nam tử trước mặt.
Bắc Hán quả thực đã diệt vong, nhưng y không cho phép một kẻ
ngoại tộc bình xét công tội của Tiên đế.
Khánh Vương vẫn khẽ cười, một vị thân tử trung thành hộ chủ
thế này thực khiến hắn cảm thấy có mấy phần nuối tiếc. Hắn buông ống tay áo
xuống, thản nhiên ngồi tựa lưng vào chiếc ghế phía sau, tươi cười nhìn người
đang tỏ ra phẫn nộ trước mặt, chuyển chủ đề qua chuyện khác: “Khi bản vương tới
đây, từng có một người nói muốn gặp đại nhân.”
Trong lòng như có một tia sáng lóe lên, cặp mắt Dương Ngự
thừa mở to hết cỡ.
Khánh Vương mỉm cười nói: “Không sai, là Lệnh Viên.”
“Ngươi đã làm gì cô ấy rồi?” Sắc mặt âm trầm sau khoảnh khắc
đã hoàn toàn sụp đổ, trong đáy mắt Dương Ngự thừa khó giấu được nét hoang mang.
Khánh Vương không nhanh không chậm khẽ cười, nói: “Bản vương
thương nàng còn chẳng đủ, tất nhiên sẽ không làm gì nàng. Chỉ là nếu đại nhân
không chịu đi theo bản vương, vậy đừng trách bản vương không có dạ dung người.”
Đây là kết quả mà Dương Ngự thừa đoán được từ sớm nên chẳng
hề sợ hãi. Khánh Vương lại nói: “Bản vương có thể để ngài viết một bức thư cho
nàng. Nên viết thế nào, tin rằng một người thông minh như đại nhân cũng hiểu.”
Hắn muốn đùn đẩy mọi trách nhiệm. Muốn chết thì đó cũng là
lựa chọn của Dương Ngự thừa, không liên quan gì tới Khánh Vương hắn.
Đã tới lúc này rồi mà hắn còn chịu đối đãi với Công chúa như
vậy, thật sự là trong lòng có Công chúa sao? Dương Ngự thừa nhìn đăm đăm vào
hắn không chớp mắt.
Trong tòa cung điện trống trải, đám cung nhân, thị vệ đều đã
lui ra hết.
Nữ tử ngã lăn ra đất, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn Lệnh Viên,
lẩm bẩm nói: “Nhị tiểu thư, cô là nhị tiểu thư?”
Lệnh Viên nước mắt lưng tròng, vung tay đánh xuống nhưng lại
mềm nhũn như bông chẳng có một chút sức lực nào: “Đồ ngu xuẩn! Tại sao lại câu
kết với Thụy Vương? Ngươi hại chết Thế Huyền, còn hại chết cả Chiêu Nhi, ngươi
đáng chết!”
Nàng ta bật khóc nức nở, nhìn Lệnh Viên bằng ánh mắt đau
buồn, nhưng trong đáy mắt chẳng còn chút sợ hãi nào nữa, chỉ tràn đầy nỗi căm
hận: “Công chúa có tư cách để trách hỏi ta sao? Thử hỏi trong thiên hạ này có
ngươi mẹ nào nhẫn nhịn được mối hận bị đoạt mất con? Đã như thế, khi xưa đáng
lẽ cô không lưu lại tính mạng cho ta. Vừa muốn ta sống, lại vừa bắt ta phải
chịu nỗi đau xa cách Chiêu Nhi, còn muốn ta nhìn nữ nhân khác được sủng ái hết
mực… Ta không có lựa chọn nào khác… cho nên đành đi tìm Thẩm Chiêu nghi, ta
biết cô ta cũng hận cô.”
Thẩm Chiêu nghi, Thẩm Ngọc Trí!
Lệnh Viên thầm chấn động, Ngọc Trí cũng câu kết với Thụy
Vương sao? Nàng buột miệng hỏi: “Ngọc Trí đâu?”
Đoan phi cất tiếng cười ngơ ngẩn, nói giọng thê lương: “Công
chúa còn chưa biết sao? Cô ta chết lâu rồi. Tiên hoàng vu cáo cô ta tư thông
với Thụy Vương, đã kêu người giết cô ta lúc nửa đêm rồi.”
Lệnh Viên loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, toàn thân
run rẩy bám vào cây cột chạm hoa trong điện. Vốn dĩ là Thẩm Ngọc Trí, vậy mà
Thế Huyền lại bảo Dương Ngự thừa nói với nàng là Tôn Chiêu nghi, Thế Huyền… rốt
cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu giếm nàng? Lệnh Viên đột nhiên lại lao về
phía Đoan phi, nghẹn ngào nói: “Nhưng cô lại hại chết Thế Huyền, tại sao cô
phải hại chết y? Qua đời vì bệnh nặng… cô cho rằng ta sẽ tin sao?”
Sắc mặt Đoan phi đột nhiên biến đổi, tấm thân đang mềm nhũn
trên mặt đất run rẩy không ngừng. Nàng ta cũng dùng giọng nghẹn ngào nói: “Bởi
vì Thụy Vương đồng ý với ta, đợi sau khi Chiêu Nhi đăng cơ, ta sẽ là Hoàng thái
hậu! Vì muốn đoàn tụ với Chiêu Nhi, ta không còn lựa chọn nào khác!”
“Cô!” Hai tay Lệnh Viên bóp chặt cổ nàng ta, đáy mắt đầy sát
khí.
Đoan phi không giãy giụa, còn cất tiếng cười một cách khó
khăn: “Bát thuốc độc đó, cho dù y không uống thì cũng chẳng sống được bao lâu
nữa.”
“Nói bậy!”
Trên mặt nàng ta vẫn còn nguyên nét cười thê thảm: “Công
chúa không biết… mẫu hậu của cô từ lâu đã sai người động tay vào thuốc của y
rồi, là ta giúp y… giúp y giải thoát khỏi sự đau đớn đó thôi.”
“Cô gạt ta!” Lệnh Viên kinh hãi mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn
nàng ta.
Trong mắt nàng ta rốt cuộc đã lộ ra một tia sợ hãi, thân thể
không ngừng run rẩy, buồn bã nói: “Tàn độc nhất chính là mẫu hậu của cô. Bây
giờ ta đã tin lời Thẩm Chiêu nghi, bà ta có thể đối xử với cháu ruột của mình
như vậy, tất nhiên sẽ không nương tay khi hại chết Phò mã của cô. Là cô quá tin
vào bà ta cho nên mới chưa từng hoài nghi. Thụy Vương đã sai người kiểm tra
thuốc của Tiên hoàng, Trần Miêu cũng đã bị xử tử vì tội danh hầu hạ không chu
đáo. Giang sơn của nhà họ Lưu thực ra đã bị hủy trong tay bà ta. Công chúa, bà
ta bình sinh thương nhất là cô, cô thử nói xem, tại sao lại như thế chứ?”
Bàn tay đang bóp cổ Đoan phi của Lệnh Viên yếu ớt buông ra.
Tại sao? Nàng ta hỏi nàng là tại sao?
Hạ độc hại chết Phò mã, hạ độc hại chết Thế Huyền, nàng cũng
muốn biết là tại sao?
Sức lực toàn thân dường như sau nháy mắt đã bị rút đi cạn
kiệt, Lệnh Viên ngã nhào xuống đất, đầu đau như muốn nứt ra. Nàng đưa tay lên
xoa trán, cắn răng nói: “Cô nói bậy! Ta không tin cô!”
Đoan phi buồn bã đưa mắt nhìn nàng, rồi đột nhiên bò dậy, húc
mạnh đầu vào cây cột trổ hoa ngay gần đó. Chỉ nghe “bộp” một tiếng rất lớn,
bóng dáng mỹ lệ đó đã đổ gục xuống, máu tươi từ trên đầu tuôn ra xối xả. Cặp
mắt nàng ta lúc này vẫn nhìn đăm đăm vào Lệnh Viên, dường như đã có được sự
giải thoát: “Chiêu Nhi chết rồi, ta chẳng còn gì nữa. Ta… ta vốn đã muốn chết,
nhưng bọn họ lại… lại không cho…”
“Nhị tiểu thư!”
“Nhị tiểu thư!
Đám người bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy
vào. Nhìn thấy tình hình bên trong, mấy ả cung nữ nhát gan đều che miệng kinh hãi
hét ầm lên. Đám thị vệ lập tức giật một bức rèm xuống đậy lên thi thể trước
mặt.
Chỉ có Lệnh Viên vẫn ngồi trên mặt đất, chẳng hề động đậy,
cứ ngẩn ngơ nhìn thi thể Đoan phi.
Một ả cung nữ đỡ nàng ra ngoài, cảm thấy toàn thân nàng đang
không ngừng run rẩy, dường như có thể ngất lịm bất cứ lúc nào. Sắc mặt Lệnh
Viên trắng bệch nhưng giọng nói lại rất kiên định: “Tới cung Hy Hòa”
Ả cung nữ kinh hãi nói: “Nhị tiểu thư, Điện hạ nói sau khi
tiểu thư gặp Thái hậu Bắc Hán xong thì đưa tiểu thư tới Mặc Lan biệt viện.”
“Tới cung Hy Hòa.” Nàng lạnh lùng lặp lại.
Kể từ khi mẫu hậu qua đời, cung Hy Hòa vẫn luôn bỏ trống,
nàng cũng chưa từng tới đó thêm lần nào. Nhưng hôm nay nàng không thể không đi.
mát, cất bước đi thẳng vào phòng.
Mạt Nhan nôn nóng chạy vội một hồi, vừa khéo gặp Dương Dĩnh
bưng trà sâm tới cũng đang ở trong phòng Doãn Duật. Mạt Nhan thoáng ngẩn người,
sau đó bèn quỳ xuống nói: “Thế tử gia, không hay rồi, Anh Tịch cô nương lén rời
thành đi rồi! Cậu xem, đây là thư cô ấy để lại cho cậu!”
Cặp mắt Dương Dĩnh mở to, thấp thoáng ánh lên một tia mừng
rỡ.
Bóng người bên cạnh lập tức đi vòng tới trước chiếc bàn,
giật lấy bức thư trong tay Mạt Nhan. Trên thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nét
chữ rất đẹp…
“Ta đã mất đi Công chúa, ngài lại tìm được người vợ đẹp
như hoa. Bây giờ Bắc Hán sắp mất, ta không muốn ở lại thêm nữa, chỉ mong có thể
quay về cố quốc.”
“Thế tử gia!” Dương Dĩnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể
đang loạng choạng lùi về phía sau của Doãn Duật. Doãn Duật đầu óc ngẩn ngơ, để
bức thư rơi từ giữa kẽ ngón tay xuống đất. Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, y
dường như đã tỉnh táo trở lại, cất bước lao thẳng ra ngoài. Mạt Nhan bò dậy từ
trên mặt đất, vừa gọi lớn vừa vội vàng đuổi theo y.
Thực ra Doãn Duật cố ý để lại bức thư này của Anh Tịch cho
nàng ta thấy. Từng lời lẽ trong thư đều thể hiện rõ sự tuyệt vọng đối với tình
yêu của bọn họ cùng với nỗi buồn vong quốc, cho nên Anh Tịch mới muốn rời khỏi
nơi này. Doãn Duật đang lo vì không có cớ rời thành, việc này vừa hay chính là
một lý do hết sức hợp lý cho y! Người ngoài đều biết y và Anh Tịch tâm đầu ý
hợp đã nhiều năm, bây giờ Anh Tịch rời đi, y chẳng lẽ không đi tìm?
Mạt Nhan đuổi theo đến phòng y, quả nhiên thấy y đang tháo
thanh trường kiếm từ trên tường xuống. Mạt Nhan kinh hãi, vội tới cản y lại:
“Vương gia nói cậu không thể ra ngoài!”
“Mạt Nhan, ta phải đi tìm cô ấy!”
Mạt Nhan quỳ sụp xuống đất, níu lấy vạt áo y, lo lắng khuyên
can: “Nô tì biết Thế tử lo lắng cho Anh Tịch cô nương nhưng Anh Tịch cô nương
nhất định có thể tự lo cho mình, không để bản thân xảy ra chuyện gì! Chuyện
này… Chuyện này Thế tử cứ nên thương lượng với Vương gia, Vương phi trước đã
rồi hãy quyết định được chăng?”
“Mạt Nhan, tránh ra!” Thị đâu có biết, người mà y lo lắng
không phải Anh Tịch mà là Lệnh Viên. Y giấu Lệnh Viên chân tướng việc Bắc Hán
diệt vong là mong rằng cả đời này nàng không hay biết nhưng bây giờ nàng lại đi
Bắc Hán! Khánh Vương đồng ý để nàng đi, chắc hẳn là đã chuẩn bị chu toàn nhưng
Doãn Duật chỉ sợ trên đường sẽ phát sinh biến cố khiến Lệnh Viên biết được chân
tướng của sự việc! Y nhất định phải đi, đến lúc đó chỉ cần quan sát từ xa, một
khi biết được nàng vẫn an lành sẽ lặng lẽ trở về.
Mạt Nhan không chịu, ra sức giữ chặt vạt áo y. Doãn Duật
dùng sức rút mấy lần, bỗng nghe giọng nói của Dương Dĩnh vang lên từ bên ngoài:
“Mạt Nhan, ngươi lui xuống trước đi.”
Cửa phòng được nhẹ nhàng khép lại, Dương Dĩnh ngẩn ngơ nhìn
y: “Vì cô ta, chàng thật sự định bất chấp tất cả sao?’
Doãn Duật mím môi, không nói gì, cứ thế cất bước định đi.
Những ngón tay mảnh khảnh của nữ tử đưa tới giữ chặt lấy ống
tay áo y. Y thầm giận dữ, cắn răng nói: “Cô dùng Hoàng thượng để uy hiếp ta
sao?’
Câu nói ấy chẳng khác chi một tia sét đánh xuống giữa trời
quang. Dương Dĩnh lòng thầm kinh hãi, một hồi lâu sau mới run giọng hỏi: “Chàng,
chàng đã biết rồi ư? Vậy tại sao chàng không vạch trần thiếp? Tại sao còn đối
tốt với thiếp như vậy?”
Tuy không phải là tình yêu nhưng y vẫn rất tôn trọng nàng
khiến biết bao người ngưỡng mộ.
Đáy mắt nàng ầng ậng nước, bộ dạng hết sức đáng thương. Khẩu
khí của Doãn Duật cũng mềm đi, giống hệt tiếng thở dài: “Cô cũng là thân bất do
kỷ, ta hà tất phải trút giận lên người cô. Nhưng lần này, cô không ngăn ta được
đâu, muốn đi nói với Hoàng thượng thế nào thì tùy cô.”
Y dùng sức giật mạnh ống tay áo ra khỏi lòng bàn tay nàng.
Nàng lại nhào tới ôm chặt lấy y từ phía sau lưng: “Thiếp sẽ không nói!”
Doãn Duật thầm chấn động, trong lòng cảm thấy áy náy hơn là
vui mừng. Từ lúc cố ý để lại bức thư của Anh Tịch cho nàng thấy đến khi dụ nàng
nói ra những lời này, y sớm đã tính toán cẩn thận. Hoàng thượng là vua một
nước, trong tay nắm đại quyền, có thể khiến nàng không dám làm trái lệnh nhưng
y lại hơn ở chỗ là phu quân của nàng. Đây cũng chính là con bài lớn nhất của y.
Trong sự quyến rũ của nữ sắc, y vẫn có thể gắng sức vãn hồi
cục diện.
Lần này y đi Bắc Hán không thể giấu được Dương Dĩnh, vậy thì
không cần giấu giếm nữa, cứ thản nhiên để nàng ta biết.
Y đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói một câu:
“Cảm ơn”. Dương Dĩnh vẫn ôm chặt y, áp sát mặt vào lưng y, cắn môi nói: “Ngày
mai, ngày mai thiếp sẽ đi nói với Hoàng thượng, rằng chàng muốn mang thiếp về
quê thăm người thân. Đến khi đó, trên đường đi thăm người thân, chàng có thể đi
tìm cô ta.”
Doãn Duật thầm thở phào một hơi. Dương Dĩnh lại nói: “Nhưng
chàng phải đồng ý với thiếp một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Nàng chậm rãi buông tay, thấy y xoay người lại, trên khuôn
mặt nàng dường như có nét cười, lại xen lẫn một chút thẹn thùng và xấu hổ: “Mấy
tháng ở cùng nhau, thiếp đã có tình cảm với chàng rồi. Điều may mắn là chàng đã
là phu quân của thiếp, còn điều không may là dù thiếp biết rõ người trong lòng
chàng không phải là thiếp, nhưng lại vẫn phải giả bộ như không biết gì. Mệnh
lệnh của Hoàng thượng, từ lâu thiếp đã không định nghe theo nữa. Nhưng thiếp
cũng rất tham lam, muốn có một đứa con của chúng ta, có được không?”
Doãn Duật nhíu chặt đôi mày. Dương Dĩnh lại nôn nóng nói:
“Chàng yên tâm, từ nay về sau thiếp nhất định sẽ không bám lấy chàng nữa. Chàng
muốn yêu Anh Tịch cô nương thì cứ yêu, chàng có bất cứ yêu cầu gì thiếp cũng có
thể giúp chàng, có được không?”
Có được không… Không ngờ nàng lại nói năng nhũn nhặn đến
thế.
Từ trong chiếc đỉnh đồng chạm rồng vẫn còn có từng làn khói
thơm bay ra. Khi mùi thơm đang nồng, có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Một
làn gió mát thổi tới, khói thơm lập tức tan đi, lặng lẽ biến mất giữa căn phòng
tịch mịch.
Tiếng ngọc bội va chạm khẽ vang lên, một ả cung nữ dẫn theo
gã thị vệ vừa đi bẩm báo với Khánh Vương vén rèm đi vào. Gã thị vệ cung kính
hành lễ với Lệnh Viên, sau đó mới thấp giọng thưa: “Bẩm nhị tiểu thư, Điện hạ
nói lúc này e là nhị tiểu thư không tiện gặp Dương đại nhân. Còn Thái hậu Bắc
Hán thì Điện hạ đã sai người đưa tới đây rồi, bây giờ đang ở trên đường, xin
nhị tiểu thư đợi một chút.”
Dứt lời, gã thị vệ liền xoay người định lui đi. Lệnh Viên
đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tại sao không để ta gặp Dương đại nhân?”
Gã thị vệ thoáng dừng bước, cung kính ngoảnh đầu lại đáp:
“Xin nhị tiểu thư đừng làm khó thuộc hạ, thuộc hạ không dám dò hỏi tâm tư của
Điện hạ.”
“Y đang ở đâu? Ta sẽ tự đi hỏi y!” Tà váy dài thướt tha kéo
theo mùi thơm lướt đi. Gã thị vệ và ả cung nữ thấy Lệnh Viên định đi ra ngoài,
ban đầu còn muốn ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dữ dằn của nàng thì
cả hai không dám nói thêm gì nữa. Lệnh Viên xách váy cất bước ra ngoài điện,
vừa định bước xuống bậc thềm đá, chợt nhìn thấy có một đám thị vệ ở đằng xa
đang mang theo một người tới. Nữ tử đó vẫn vận một bộ cung trang lộng lẫy, đồ
trang sức vàng ngọc cắm đầy đầu, nhưng thần sắc thì đã không còn vẻ kiêu căng
đắc ý như xưa, chỉ còn lại một nỗi thê lương tột độ.
Đoan phi!
Trái tim Lệnh Viên như nghẹn lại, cả thân thể đều trở nên
cứng đờ, đứng ngây người bên cạnh cây cột trổ hoa dưới hành lang.
“Điện hạ, người đang ở trong sảnh.” Gã thị vệ đi trước dẫn
đường, cung kính nói. Khánh Vương bất giác đi chậm lại, không hề tỏ ra nôn
nóng.
Đây là lần đầu tiên hắn tới Dương phủ, lọt vào trong mắt là
một mảng xanh biêng biếc.
Không thấy có chút hoa cỏ nào, khắp nơi chỉ toàn là trúc,
nếu không biết trước, thực khó có thể tưởng tượng đây lại là phủ của Dương Ngự
thừa vang danh khắp Thịnh Kinh. Vừa có một trận mưa, thỉnh thoảng lại thấy trên
lá trúc có hạt nước mưa rơi xuống. Khắp xung quanh đều ngợp một màu biếc xanh
khiến người ta có cảm giác nơi này chẳng giống chốn phàm trần.
Khánh Vương đột nhiên cất tiếng cười, trúc đại diện cho khí
tiết kiên trinh, quả rất xứng với Dương Ngự thừa.
Hắn vẫn chưa từng nói với Lệnh Viên, ngay từ lúc Tần Tướng
quân dẫn quân đến biên cương chặn đánh Dạ Lang thì toàn bộ quan viên Bắc Hán đã
bị người của hắn bắt giữ, trong số đó tất nhiên bao gồm cả Dương Ngự thừa.
Trong mấy tháng nay, triều đình Bắc Hán đã hoàn toàn sụp đổ,
mọi việc đều do người Nam Việt ngầm khống chế. Giang sơn mà nhà họ Lưu gây dựng
từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Khánh Vương cất bước đi vào trong sảnh, nam tử đang ngồi
trên chiếc ghế rộng làm bằng gỗ lê chậm rãi ngẩng đầu lên. Kể từ lần cáo biệt ở
Thịnh Kinh, y chưa gặp lại hắn lần nào, còn việc Dương Ngự thừa đến U Lan viện
gặp Lệnh Viên là do Khánh Vương sai thị vệ ngầm sắp xếp. Khánh Vương vẫn còn
nhớ vị Dương Ngự thừa hùng tài đại lược trên chốn triều đường, vẫn còn nhớ bộ
dạng kiên định của y khi quỳ trước ngự thư phòng để xin cầu thân Đại trưởng
công chúa, vậy nhưng tất cả đều chẳng giống với ngày hôm nay… Trông y lúc này
vô cùng tiền tụy, vết sẹo trên má lại càng có vẻ nổi bật hơn, khuôn mặt tuấn tú
ngày xưa sớm đã biến mất.
Dương Ngự thừa cứ thế hờ hững nhìn hắn đi vào, không hành lễ
cũng chẳng đứng dậy.
Khánh Vương khoát tay đuổi tả hữu lui đi hết.
“Dương đại nhân, lâu ngày không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Hắn
nhìn y chăm chú, mỉm cười cất tiếng hỏi.
Kể từ khoảnh khắc Khánh Vương đặt chân vào Thịnh Kinh, ý đồ
của hắn đã lộ ra hết sức rõ ràng. Trên khuôn mặt Dương Ngự thừa không có bất cứ
nét cười nào: “Ngươi muốn thế nào?”
Khánh Vương cúi đầu vuốt nhẹ vạt áo, cười nói: “Dương đại
nhân cho dù hùng tài đại lược, nhưng bây giờ trong tay không có quyền, sau lưng
không có quân, cũng chẳng làm gì được. Bản vương đánh giá cao tài trí của đại
nhân, nếu đại nhân đi theo bản vương, vinh hoa phú quý ngày sau ắt sẽ chẳng kém
so với trước đây.”
Dương Ngự thừa lại cười nhạt, cất tiếng: “Điện hạ tâm tư kín
đáo, giọt nước không lọt, chẳng cần đến một tên tướng bại trận như Dương Thượng
Ngọc ta đây.”
Khánh Vương lớn tiếng cười vang: “Dương đại nhân thực khiêm
tốn quá rồi! Bắc Hán có ngày hôm nay vốn không phải lỗi của đại nhân, nếu nói
đến lỗi lầm, thì là lỗi lầm của Tiên đế Bắc Hán!”
“Câm miệng!” Dương Ngự thừa đột nhiên đứng thẳng dậy, trừng
mắt hằn học nhìn gã nam tử trước mặt.
Bắc Hán quả thực đã diệt vong, nhưng y không cho phép một kẻ
ngoại tộc bình xét công tội của Tiên đế.
Khánh Vương vẫn khẽ cười, một vị thân tử trung thành hộ chủ
thế này thực khiến hắn cảm thấy có mấy phần nuối tiếc. Hắn buông ống tay áo
xuống, thản nhiên ngồi tựa lưng vào chiếc ghế phía sau, tươi cười nhìn người
đang tỏ ra phẫn nộ trước mặt, chuyển chủ đề qua chuyện khác: “Khi bản vương tới
đây, từng có một người nói muốn gặp đại nhân.”
Trong lòng như có một tia sáng lóe lên, cặp mắt Dương Ngự
thừa mở to hết cỡ.
Khánh Vương mỉm cười nói: “Không sai, là Lệnh Viên.”
“Ngươi đã làm gì cô ấy rồi?” Sắc mặt âm trầm sau khoảnh khắc
đã hoàn toàn sụp đổ, trong đáy mắt Dương Ngự thừa khó giấu được nét hoang mang.
Khánh Vương không nhanh không chậm khẽ cười, nói: “Bản vương
thương nàng còn chẳng đủ, tất nhiên sẽ không làm gì nàng. Chỉ là nếu đại nhân
không chịu đi theo bản vương, vậy đừng trách bản vương không có dạ dung người.”
Đây là kết quả mà Dương Ngự thừa đoán được từ sớm nên chẳng
hề sợ hãi. Khánh Vương lại nói: “Bản vương có thể để ngài viết một bức thư cho
nàng. Nên viết thế nào, tin rằng một người thông minh như đại nhân cũng hiểu.”
Hắn muốn đùn đẩy mọi trách nhiệm. Muốn chết thì đó cũng là
lựa chọn của Dương Ngự thừa, không liên quan gì tới Khánh Vương hắn.
Đã tới lúc này rồi mà hắn còn chịu đối đãi với Công chúa như
vậy, thật sự là trong lòng có Công chúa sao? Dương Ngự thừa nhìn đăm đăm vào
hắn không chớp mắt.
Trong tòa cung điện trống trải, đám cung nhân, thị vệ đều đã
lui ra hết.
Nữ tử ngã lăn ra đất, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn Lệnh Viên,
lẩm bẩm nói: “Nhị tiểu thư, cô là nhị tiểu thư?”
Lệnh Viên nước mắt lưng tròng, vung tay đánh xuống nhưng lại
mềm nhũn như bông chẳng có một chút sức lực nào: “Đồ ngu xuẩn! Tại sao lại câu
kết với Thụy Vương? Ngươi hại chết Thế Huyền, còn hại chết cả Chiêu Nhi, ngươi
đáng chết!”
Nàng ta bật khóc nức nở, nhìn Lệnh Viên bằng ánh mắt đau
buồn, nhưng trong đáy mắt chẳng còn chút sợ hãi nào nữa, chỉ tràn đầy nỗi căm
hận: “Công chúa có tư cách để trách hỏi ta sao? Thử hỏi trong thiên hạ này có
ngươi mẹ nào nhẫn nhịn được mối hận bị đoạt mất con? Đã như thế, khi xưa đáng
lẽ cô không lưu lại tính mạng cho ta. Vừa muốn ta sống, lại vừa bắt ta phải
chịu nỗi đau xa cách Chiêu Nhi, còn muốn ta nhìn nữ nhân khác được sủng ái hết
mực… Ta không có lựa chọn nào khác… cho nên đành đi tìm Thẩm Chiêu nghi, ta
biết cô ta cũng hận cô.”
Thẩm Chiêu nghi, Thẩm Ngọc Trí!
Lệnh Viên thầm chấn động, Ngọc Trí cũng câu kết với Thụy
Vương sao? Nàng buột miệng hỏi: “Ngọc Trí đâu?”
Đoan phi cất tiếng cười ngơ ngẩn, nói giọng thê lương: “Công
chúa còn chưa biết sao? Cô ta chết lâu rồi. Tiên hoàng vu cáo cô ta tư thông
với Thụy Vương, đã kêu người giết cô ta lúc nửa đêm rồi.”
Lệnh Viên loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, toàn thân
run rẩy bám vào cây cột chạm hoa trong điện. Vốn dĩ là Thẩm Ngọc Trí, vậy mà
Thế Huyền lại bảo Dương Ngự thừa nói với nàng là Tôn Chiêu nghi, Thế Huyền… rốt
cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu giếm nàng? Lệnh Viên đột nhiên lại lao về
phía Đoan phi, nghẹn ngào nói: “Nhưng cô lại hại chết Thế Huyền, tại sao cô
phải hại chết y? Qua đời vì bệnh nặng… cô cho rằng ta sẽ tin sao?”
Sắc mặt Đoan phi đột nhiên biến đổi, tấm thân đang mềm nhũn
trên mặt đất run rẩy không ngừng. Nàng ta cũng dùng giọng nghẹn ngào nói: “Bởi
vì Thụy Vương đồng ý với ta, đợi sau khi Chiêu Nhi đăng cơ, ta sẽ là Hoàng thái
hậu! Vì muốn đoàn tụ với Chiêu Nhi, ta không còn lựa chọn nào khác!”
“Cô!” Hai tay Lệnh Viên bóp chặt cổ nàng ta, đáy mắt đầy sát
khí.
Đoan phi không giãy giụa, còn cất tiếng cười một cách khó
khăn: “Bát thuốc độc đó, cho dù y không uống thì cũng chẳng sống được bao lâu
nữa.”
“Nói bậy!”
Trên mặt nàng ta vẫn còn nguyên nét cười thê thảm: “Công
chúa không biết… mẫu hậu của cô từ lâu đã sai người động tay vào thuốc của y
rồi, là ta giúp y… giúp y giải thoát khỏi sự đau đớn đó thôi.”
“Cô gạt ta!” Lệnh Viên kinh hãi mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn
nàng ta.
Trong mắt nàng ta rốt cuộc đã lộ ra một tia sợ hãi, thân thể
không ngừng run rẩy, buồn bã nói: “Tàn độc nhất chính là mẫu hậu của cô. Bây
giờ ta đã tin lời Thẩm Chiêu nghi, bà ta có thể đối xử với cháu ruột của mình
như vậy, tất nhiên sẽ không nương tay khi hại chết Phò mã của cô. Là cô quá tin
vào bà ta cho nên mới chưa từng hoài nghi. Thụy Vương đã sai người kiểm tra
thuốc của Tiên hoàng, Trần Miêu cũng đã bị xử tử vì tội danh hầu hạ không chu
đáo. Giang sơn của nhà họ Lưu thực ra đã bị hủy trong tay bà ta. Công chúa, bà
ta bình sinh thương nhất là cô, cô thử nói xem, tại sao lại như thế chứ?”
Bàn tay đang bóp cổ Đoan phi của Lệnh Viên yếu ớt buông ra.
Tại sao? Nàng ta hỏi nàng là tại sao?
Hạ độc hại chết Phò mã, hạ độc hại chết Thế Huyền, nàng cũng
muốn biết là tại sao?
Sức lực toàn thân dường như sau nháy mắt đã bị rút đi cạn
kiệt, Lệnh Viên ngã nhào xuống đất, đầu đau như muốn nứt ra. Nàng đưa tay lên
xoa trán, cắn răng nói: “Cô nói bậy! Ta không tin cô!”
Đoan phi buồn bã đưa mắt nhìn nàng, rồi đột nhiên bò dậy, húc
mạnh đầu vào cây cột trổ hoa ngay gần đó. Chỉ nghe “bộp” một tiếng rất lớn,
bóng dáng mỹ lệ đó đã đổ gục xuống, máu tươi từ trên đầu tuôn ra xối xả. Cặp
mắt nàng ta lúc này vẫn nhìn đăm đăm vào Lệnh Viên, dường như đã có được sự
giải thoát: “Chiêu Nhi chết rồi, ta chẳng còn gì nữa. Ta… ta vốn đã muốn chết,
nhưng bọn họ lại… lại không cho…”
“Nhị tiểu thư!”
“Nhị tiểu thư!
Đám người bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy
vào. Nhìn thấy tình hình bên trong, mấy ả cung nữ nhát gan đều che miệng kinh hãi
hét ầm lên. Đám thị vệ lập tức giật một bức rèm xuống đậy lên thi thể trước
mặt.
Chỉ có Lệnh Viên vẫn ngồi trên mặt đất, chẳng hề động đậy,
cứ ngẩn ngơ nhìn thi thể Đoan phi.
Một ả cung nữ đỡ nàng ra ngoài, cảm thấy toàn thân nàng đang
không ngừng run rẩy, dường như có thể ngất lịm bất cứ lúc nào. Sắc mặt Lệnh
Viên trắng bệch nhưng giọng nói lại rất kiên định: “Tới cung Hy Hòa”
Ả cung nữ kinh hãi nói: “Nhị tiểu thư, Điện hạ nói sau khi
tiểu thư gặp Thái hậu Bắc Hán xong thì đưa tiểu thư tới Mặc Lan biệt viện.”
“Tới cung Hy Hòa.” Nàng lạnh lùng lặp lại.
Kể từ khi mẫu hậu qua đời, cung Hy Hòa vẫn luôn bỏ trống,
nàng cũng chưa từng tới đó thêm lần nào. Nhưng hôm nay nàng không thể không đi.
/81
|