Trên dãy hành lang ngoài cung điện, tấm rèm
màu đỏ che đi ánh nắng oi bức bên ngoài, trời hôm nay lặng gió.
Cung nữ Nhuế Nhi khom người đẩy cửa sổ, lập
tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng dưới hành lang. Y chắp tay đứng trong
lặng lẽ, cặp mắt hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời mông lung, dường như
đang đợi ai đó. Nhuế Nhi lại thầm mừng rỡ, vội xoay người chạy ra ngoài, cất
tiếng gọi: “Thế tử gia?”
Nhuế Nhi là thị nữ của Thượng Dương Quận
chúa, trong số những người quyền quý trong cung, thị gặp nhiều nhất chính là
Dận Vương và Doãn Duật. Dận Vương tuy cũng nói khá nhiều trước mặt Liên phi và
Vương Khởi, nhưng với đám người dưới lại luôn tỏ ra lạnh lùng. Doãn Duật thì
khác, y có nói, có cười với bọn họ, thỉnh thoảng còn kể một vài chuyện thú vị
bên ngoài cung cho bọn họ nghe, đám cung nữ nhìn thấy y thì luôn vui vẻ. Đặc
biệt là hiện giờ y còn chưa thành thân, không biết đã khiến bao nhiêu cô nương
phải xiêu lòng.
Doãn Duật đưa mắt liếc qua, thấy ả cung nữ
đó đang chạy tới, bèn khẽ nở nụ cười. Ả cung nữ cất tiếng hỏi y: “Thế tử tới
đây cùng với Dận Vương Điện hạ sao?” Thị vừa nói vừa ngó nghiêng nhìn quanh như
muốn tìm kiếm bóng dáng Dận Vương.
Doãn Duật khẽ cười, đáp: “Không phải, Điện
hạ hôm nay có việc không vào cung.”
“Thế sao?” Nhuế Nhi ngạc nhiên nói. “Vậy
Thế tử…”
“Tìm cô chứ sao!” Doãn Duật nhẹ nhàng nói
một câu khiến sắc mặt Nhuế Nhi đỏ bừng. Thị nửa thẹn thùng nửa hờn giận đưa mắt
nhìn y, sau đó lại cúi đầu mân mê gấu áo. Thấy bộ dạng thị như vậy, Doãn Duật
không kìm được cất tiếng cười vang, chăm chú nhìn thị, nói: “Thực ra là Điện hạ
bảo ta đến hỏi Quận chúa, sau này Quận chúa muốn ở lại Minh Vũ hiên trong cung
Thấu An hay là muốn dọn tới Dận Vương phủ?”
Nhuế Nhi dường như còn chưa tỉnh táo lại
sau câu trêu chọc của y, lúc này thấy trong đáy mắt y tuy vẫn còn có nét cười
nhưng thần sắc đã trở nên nghiêm túc, thị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hỏi:
“Thật thế sao? Dận Vương Điện hạ thật sự nói như vậy? Muốn đón Quận chúa nhà ta
đến vương phủ?”
“Thật! Hơn nữa sáng nay, khi tan triều Điện
hạ đã nói chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đồng ý rồi.” Doãn Duật
chậm rãi cất tiếng trả lời.
Thượng Dương Quận chúa là nghĩa nữ của Liên
phi, nhưng lại không được coi là nghĩa nữ của Hoàng thượng. Bây giờ Liên phi
nương nương đã qua đời, Vương Khởi ở trong cung không còn nơi nương tựa, Dận
Vương chịu đón nàng ta đến vương phủ thực là một ân huệ rất lớn. Chỉ là khi Dận
Vương nhắc đến chuyện này, Hoàng thượng dường như nhất thời không nhớ ra Liên
phi còn có nghĩa nữ là Vương Khởi. Trong lòng Doãn Duật không khỏi cười thầm,
người trong thiên hạ đều khen Hoàng thượng hậu đãi với con cháu, công thần, hóa
ra chỉ làm bộ làm tịch cho người khác xem mà thôi.
Nhuế Nhi nở nụ cười rạng rỡ, nôn nóng muốn
vào trong nói tin tốt này với Vương Khởi. Doãn Duật chợt đưa tay ra khẽ kéo ống
tay áo thị, cố ý nói: “Vội cái gì, có khi Quận chúa còn chưa muốn rời cung thì
sao?”
Nhuế Nhi vội vàng nói: “Sao thế được? Quận
chúa chờ ngày này chẳng biết bao lâu rồi! May mà bây giờ Điện hạ còn chưa thành
thân, nếu không, tân Vương phi ở trong vương phủ chưa chắc đã chịu để Điện hạ
đón Quận chúa đến ấy chứ! Tạ ơn trời đất, rốt cuộc Quận chúa đã chờ được ngày
này rồi!”
Doãn Duật vẫn không buông tay, hơi cau mày,
hỏi: “Sao cô lại nói vậy?”
“Còn nói khác được sao? Chỉ cần Điện hạ
chưa thành thân, sau này ai là Vương phi còn chưa biết được! Có lẽ Điện hạ cũng
không thích vị Công chúa Bắc Hán kia, đợi khi kỳ hạn nửa năm tới, cuộc hôn nhân
ấy lại tan vỡ cũng không biết chừng!”
“Sao cô biết?”
Doãn Duật hơi khom người. Y cách cung nữ
này rất gần, chiếc áo dài màu trắng bạc lại càng tôn lên tấm thân thẳng tắp của
y, mùi cơ thể thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể y dường như đã tràn ngập trong dãy
hành lang này.
Trái tim Nhuế Nhi đập rộn ràng, rồi lại nhớ
đến chuyện mừng của Quận chúa, khuôn mặt nhất thời nóng bừng, không sao kìm được
những lời tận đáy lòng: “Thời gian trước, Quận chúa vẫn luôn buồn bực vì mối
hôn sự của Điện hạ, Quận chúa còn nói nếu Điện hạ không phải thành hôn thì tốt
biết bao. Kết quả, không phải có tin Công chúa Bắc Hán mất tích đó sao? Bây giờ
tuy Công chúa đã trở về nhưng Liên phi nương nương lại qua đời… Úi…” Nói tới
đây, ả cung nữ mới giật mình phát hiện mình đã lỡ lời, bèn bụm miệng, đưa mắt
nhìn nam tử với vẻ sợ hãi.
Doãn Duật mỉm cười nhìn thần sắc kinh hãi
của cung nữ, nhưng phía sau nụ cười dường như lại có một tia lạnh lùng như băng
thoáng qua… Chuyện Lệnh Viên bị hành thích cũng có liên quan tới Thượng Dương
Quận chúa?
Nhuế Nhi thấy y vẫn có vẻ bình tĩnh, bèn
nghĩ có lẽ y cũng không để tâm. Nét mặt thị dần bình thường trở lại, rồi nhỏ
giọng nói: “Những lời đáng tội chém đầu đó của nô tì, xin Thế tử gia hãy quên
đi. Chỉ là… ông trời cũng thực chiếu cố tới Quận chúa, để tâm nguyện của Quận
chúa trở thành sự thực…” Quận chúa không muốn Dận Vương thành thân, bây giờ,
không phải sự việc đã diễn ra theo đúng mong muốn đó hay sao?
“Chiếu cố…” Doãn Duật đột nhiên nói chen
vào một câu.
Nhuế Nhi thấy y lại lên tiếng nói chuyện,
cho rằng đã không sao rồi, vội vàng cười, nói: “Còn không phải sao, lần lượt
mọi chuyện đều chiều theo lòng người cả. Theo nô tì thấy, mối hôn sự của Dận
Vương điện hạ cứ kéo dài thêm ba năm nữa mới tốt…”
“Nhuế Nhi!” Một tiếng quát lớn từ trong
phòng vọng ra. Doãn Duật ngước lên, nhìn thấy Thượng Dương Quận chúa Vương Khởi
đang lạnh lùng đứng ở cửa.
Nhuế Nhi sợ đến ngây người, khi bình tĩnh trở
lại, đang định quỳ xuống mới nhớ ra tay áo mình vẫn bị Doãn Duật giữ lấy. Thị
tỏ ra hết sức lúng túng, ném về phía Doãn Duật ánh mắt van nài, quả nhiên thấy
y nở nụ cười khẽ, đưa mắt nhìn Vương Khởi, nói: “Quận chúa tức giận cái gì chứ?
Ta cảm thấy thị nói đúng đấy chứ, dù sao cũng kéo dài nửa năm rồi, kéo dài thêm
một chút không phải rất hợp ý của Quận chúa sao?”
Sắc mặt trở nên tái xanh, Vương Khởi giận
dữ, nói: “Ngươi đến đây làm gì? Ta sẽ không lấy ngươi đâu!”
Doãn Duật không ngờ đến lúc này rồi mà nàng
ta còn nhắc lại chuyện cũ ấy, liền cười, nói: “Vậy sao? Vừa khéo ta cũng không
muốn lấy cô.”
“Ngươi…” Vương Khởi chỉ tay về phía y,
trừng mắt giận dữ, nhưng lại chẳng nói thêm được lời nào. Nghe nói Thế tử là
người rất hiền hòa, gặp ai cũng tươi cười, thân thiện, không bao giờ đắc tội
với ai, nhưng không ngờ lại đối xử với nàng như vậy. Hơn nữa, nàng ta thân là
nữ tử bị người ta cự tuyệt ngay trước mặt như vậy khó tránh khỏi cảm thấy căm
hận, cặp mắt liền đỏ hoe, suýt nữa thì bật khóc.
Một hồi lâu sau, mãi tới khi toàn thân run
rẩy, đầu ngón tay lạnh băng, Vương Khởi mới bật ra được một câu: “Ngươi cút
ngay! Cút khỏi Minh Vũ hiên!”
Nhuế Nhi vội vàng nói: “Quận chúa, Thế tử
gia đến để…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Ả còn lo nàng ta
chưa đủ mất mặt hay sao?
Thị nữ của mình lại nói giúp người ngoài,
Vương Khởi vô cùng phẫn nộ, cất bước lao về phía Nhuế Nhi, giơ tay định đánh.
Nhuế Nhi kinh hãi đến ngây người, chợt cảm
thấy bàn tay đang kéo mình hơi dùng sức, và thị được Doãn Duật kéo ra phía sau
lưng. Doãn Duật cất giọng giễu cợt: “Nói không lại thì muốn đánh người sao?”
Nam nhân
này luôn nhún nhường, nhã nhặn với các nữ tử trong thiên hạ, vậy mà lại đối xử
với nàng như thế! Trong lòng Vương Khởi nhất thời đầy căm phẫn, đưa tay tới
định đẩy y ra ngoài hành lang. Không ngờ cánh tay yếu ớt của nàng ta lại bị
Doãn Duật nắm chặt lấy, không đợi nàng ta giãy giụa, y đã kéo tay nàng ta, dí
sát bàn tay nàng vào chỗ vết thương đã khép miệng của y. Vương Khởi không kìm
được kêu lên kinh hãi. Y không cười nữa mà lạnh lùng nói: “Quận chúa cảm thấy
đã đủ chưa? Một nhát kiếm này của ta cũng là nhờ cô ban cho đấy!”
“Cái tên phóng đãng ngươi! Buông ta ra… A…
a…” Vương Khởi hoàn toàn không để tâm y đang nói gì, chỉ không ngừng kêu gào sợ
hãi.
Nữ tử Nam Việt đa phần đều nhu mì, điềm
đạm, hết sức rụt rè. Các tiểu thư cho dù có cần người ta dìu đỡ cũng phải cách
nhau một tấm khăn hay ống tay áo, chứ không bao giờ có chuyện để một nam tử
trực tiếp nắm lấy cổ tay. Vương Khởi từ nhỏ đã thuộc lòng các sách Nữ huấn, Nữ
giới, trưởng thành trong quan niệm “Tam cương ngũ thường”, vậy mà giờ đây,
trong một ngày lại liên tiếp bị người ta làm nhục, đối phương còn chạm vào cơ
thể nàng ta, thực sự trong đầu nàng ta cũng đã thoáng qua chuyện tử tự.
Doãn Duật cười lạnh lùng một tiếng, buông
tay ra. Vương Khởi loạng choạng lùi về phía sau vài bước, ngã phịch xuống đất.
Nhuế Nhi vội vàng chạy tới đỡ nàng ta dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nàng ta đang
run rẩy, không cách nào đứng dậy được. Doãn Duật vẫn đứng nhìn. Đối phó với một
nữ tử yếu đuối y thực sự không nên như vậy, nhưng nghĩ đến việc Vương Khởi đã
làm, đến một người chưa bao giờ tranh chấp với nữ tử như y cũng không kìm được
cơn tức giận. Y đưa mắt nhìn về phía Nhuế Nhi, mặt lạnh như băng, nói: “Còn
không mau đi giúp Quận chúa thu dọn đồ đạc, cung Thấu An này e là Quận chúa
không thể ở lại nữa rồi. Có điều, ta thực chẳng rõ buổi tối Liên phi nương
nương có từng thác mộng cho Quận chúa, hỏi Quận chúa tại sao lại đối xử với bà
như vậy không?”
Câu nói này lạnh lùng mà sắc bén, Vương
Khởi nghe mà không kìm được kinh hãi, ngẩng lên, sắc mặt trắng bệch chẳng còn
hột máu, giọng nói run rẩy: “Ngươi…ngươi nói cái gì?”
Giọng dữ dằn, Doãn Duật chậm dãi nói từng
chữ một: “Cô đi lại gần gũi với Khánh Vương như thế từ bao giờ?”
Những lời mạo phạm Vương Khởi của Doãn Duật
trước đó chẳng qua chỉ khiến nàng ta căm phẫn mà thôi, nhưng hai chữ “Khánh
Vương” lại khiến Vương Khởi kinh sợ, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, giọng nói
cũng trở lên yếu ớt: “Là ai nói vậy?”
“Ván đã đóng thuyền, là ai nói cũng không
quan trọng.” Doãn Duật cố kìm nén cơn tức giận, cất giọng lạnh lùng.
Thái độ kiêu căng, ngang ngược trước đó đột
nhiên biến mất, Vương Khởi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, khổ sở van nài:
“Chuyện này ta có thể giải thích, xin ngươi đừng nói với Đường ca ca là ta đã
gặp Khánh Vương được không?”
“Vậy tức là thật
rồi?”
Một giọng nói hờ
hững vọng vào từ ngoài bức rèm màu đỏ, lạnh lẽo tựa gió bắc khiến màu xanh tươi
tốt xung quanh bỗng trở lên tàn úa.
Vương Khởi không
khỏi cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía có giọng nói.
Phía sau bức rèm
đang khẽ đung đưa thấp thoáng hiện ra thân hình cao lớn của Dận Vương. Hắn vận
bộ thường phục màu xanh đen, trên ống tay áo thêu hình rồng, cứ thế đứng lặng
lẽ nhìn về phía này. Hình ảnh hắn tươi cười gọi nàng “Khởi Nhi” trong ký ức đã
hoàn toàn tan vỡ sau nháy mắt, sau này, sẽ không còn nữa rồi, sẽ không còn nữa
rồi…
Lúc này, trong
lòng Vương Khởi chỉ nghĩ đến điều này.
Dận Vương nhìn
đăm đăm vào nữ tử đang ngồi bệt trên mặt đất vẻ thê lương, ánh mắt trở nên sâu
sắc tới tột cùng, bên trong thoáng qua những tia căm hận và thất vọng. Năm đó,
dù mẫu phi vì mong được sủng hạnh mà nhận nuôi Vương Khởi, nhưng những năm về
sau, bà đối xử với nàng ta thế nào, y đều thấy rõ ràng. Vậy mà cuối cùng lại
đổi lấy kết cục Vương Khởi câu kết với người ngoài, hại chết mẫu phi!
Hắn chỉ muốn có
một đáp án rõ ràng, nên mới bảo Doãn Duật đến đây.
Không khí dường
như cũng ngưng đọng.
Chẳng rõ bao lâu
sau, Vương Khởi mới thấy đôi ủng màu đen viền vàng đó rời đi. Nàng ta không
khỏi cả kinh, cũng chẳng rõ lấy từ đâu ra sức lực, liền vội vàng bò dậy, loạng
choạng chạy ra ngoài, dùng sức giữ chặt lấy chiếc áo bằng vải lụa kia, nôn nóng
nói: “Muội và Khánh Vương không có quan hệ gì! Muội không hại chết Nương
nương!”
Dận Vương không
nhìn nàng ta, chỉ đưa tay gạt mạnh, hờ hững nói: “Những lời này, ngươi hãy tự
mình đi nói với Hoàng thượng đi!”
Ba triều đại
trước, ở vùng Tây Bắc có một nước nhỏ tên gọi là Ân. “Ân” có nghĩa là dây cương
ngựa, ý chỉ rằng đó là một dân tộc sinh ra trên lưng ngựa. Vị Hoàng đế cuối
cùng của nước Ân hoang dâm vô độ, hết sức sùng ái một nữ tử đất Giang Nam. Nữ
tử đó tên gọi “Phù Dung”, đến vùng Tây Bắc thường xuyên nhớ nhà, nhớ những bông
phù dung nở đầy vườn, nên đã sai người mang rất nhiều phù dung về trồng khắp
hậu cung nước Ân. Nhưng vùng Tây Bắc khí hậu khắc nghiệt, phù dung không thể
sinh trưởng, Ân Đế bèn hạ chỉ sai người ngày đêm vận chuyển phù dung về, mỗi
ngày đều thay hoa phù dung mới trong vườn của sủng phi, khiến cho hoa phù dung
bên ngoài tẩm điện quanh năm tươi tốt. Với việc làm hao tài tốn của của kẻ đế
vương, ngày vong quốc tất nhiên không còn xa nữa. Hiện giờ, nước Ân tuy đã tiêu
vong mấy trăm năm, nhưng câu chuyện Ân Đế dùng hoa phù dung để đổi lấy nụ cười
của mỹ nhân lại trở thành giai thoại, từ đó, hoa phù dung được người đời sau
gọi là “Đế vương sủng”.
Tòa phượng cung
của Tiêu Hậu chính là một vườn phù dung có tiếng trong hậu cung Nam Việt.
Năm xưa, ngày thứ
hai sau khi thành thân với Tiêu Hậu, Hoàng đế Nam Việt đã ban tặng một gốc phù
dung cho phượng cung. Tiêu Hậu cả mừng, bèn sai người nhổ sạch tất cả các loài
hoa trong vườn, trồng vào đó đủ các sắc phù dung, qua đó thể hiện sự vinh dự
khi được ân sủng.
Nhưng “Đế vương
sủng” không thể thật sự giúp bà ta giữ sự ân sủng của kẻ đế vương. Chỉ sau mấy
tháng ngắn ngủi, trong hậu cung liên tục xuất hiện các sủng phi mới.
Từ đó, các cuộc
ghen tuông, giành giật diễn ra không ngừng.
Từng có một vị
Hứa mỹ nhân học theo Tiêu Hậu, trồng phù dung trong vườn, chẳng ngờ chỉ ba ngày
sau đã vì tội dâm loạn nơi cung đình mà bị phế phong hiệu, biến làm thứ dân,
sau khi chịu hình phạt kẹp ngón tay khiến hai bàn tay trở lên tàn phế thì bị
ném vào lãnh cung. Từ đó về sau, không còn người nào dám trồng phù dung nữa. Có
ả cung nữ từng nói, Hoàng hậu cũng không đến nỗi quá tàn độc, ít nhất cũng để
lại cho nữ nhân đó một mạng, nhưng chỉ có Tiêu Hậu mới biết, trong chốn thâm
cung này, cái chết chính là cách giải thoát cuối cùng, nhưng ả Hứa mỹ nhân đó
không xứng.
Có làn gió nhẹ
thổi tới, hương hoa thơm ngát, nồng nàn.
Cây phù dung
trước mắt đang nở hoa rực rỡ, Tiêu Hậu chậm rãi thu lại suy nghĩ, ánh mắt đang
dừng trên bông hoa phù dung cũng dần thay đổi từ vẻ sắc bén sang hiền hòa. Gốc
phù dung này lạ ở chỗ, trong một ngày sắc hoa biến đổi ba lần, sáng sớm trắng
muốt, buổi trưa hồng đào, hoàng hôn đỏ sậm. Đó chính là gốc phù dung mà Hoàng
thượng ban cho bà ta năm xưa, có thể nói là duy nhất trong hậu cung Nam Việt,
quý giá vô cùng.
Hoàng thượng tuy
không còn sủng ái Hoàng hậu, nhưng dù sao cũng là phu thê với nhau mấy chục
năm, hai người xưa nay luôn hòa thuận. Người ta đều nói, đế hậu thuận hòa, đấy
là cái phúc của thiên hạ.
Điều duy nhất
khiến Tiêu Hậu cảm thấy nuối tiếc đó là bà ta không có con cái, đã gặp rất
nhiều danh y vẫn chẳng có kết quả. Cặp mắt bà ta khép lại, thôi đành, bây giờ
bà ta còn có Khánh Vương.
“Nương nương hôm
nay không tỉa cây sao?” Bên tai vang tới giọng nói thận trọng của cung nữ Mục
Đán.
Tiêu Hậu hơi
nhếch mép, để lộ một nụ cười, đoạn mở mắt, cắt bông phù dung trước mặt “cạch”
một cái. Ả cung nữ thoáng ngẩn người, rồi biết điều không dám nói thêm gì nữa.
“Chôn!” Tiêu hậu
hờ hững nói.
“Vâng!” Ả cung nữ
đáp lại, sau đó vội vàng quỳ xuống nhặt cây xẻng bên cạnh lên, bắt đầu đào đất
để chôn bông hoa vừa cắt xuống dưới đất phù dung, để nó tự mục ruỗng, cung cấp
dinh dưỡng cho thân cây.
Phù dung nở rộ khắp
vườn, chỉ riêng có gốc này là Hoàng hậu chưa từng để nó nở rộ ra bông hoa thứ
hai, cho dù có, nhất định sẽ bị cắt đi. Trong hậu cung, hoa nở liền cành không
phải điềm báo tốt. Ả cung nữ dường như lại nhớ đến người đàn bà họ Hứa vẫn còn
ở trong lãnh cung, bất giác cảm thấy phía sau lưng trào lên một cơn giá lạnh.
Bên ngoài, có
tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
Tĩnh Công chúa
thở hồng hộc chạy vào. Tiêu Hậu liếc mắt nhìn nàng ta, hơi cau mày: “Thân là
con gái mà lại xách váy chạy trong cung, còn ra thể thống gì nữa!”
Tĩnh Công chúa
hoang mang kéo ống tay áo Tiêu Hậu, nôn nóng nói: “Mẫu hậu, không hay rồi, bọn
họ nói nhị ca có liên quan tới cái chết của Liên phi! Lúc này nhị ca đã bị phụ
hoàng gọi đi hỏi chuyện rồi!”
Mục Đán nín thở,
ngước nhìn lên, thấy sắc mặt Tiêu Hậu hơi biến đổi, rồi bà ta chậm rãi cất
tiếng: “Bọn họ là ai?”
Tĩnh Công chúa lo
lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Còn có thể là ai được, chính là mấy người tứ ca
ấy! Mẫu hậu, người mau đi xem đi!”
Nào ngờ Tiêu Hậu
lại chẳng có hành động gì, chỉ vung tay vứt cây kéo sang một bên, phất nhẹ ống
tay áo rồi quay người đi thẳng vào phòng. Tĩnh Công chúa vội vàng đuổi theo,
cất tiếng năn nỉ: “Mẫu hậu, người mau đi đi, nếu không, chỉ e sẽ không kịp
mất!”
Bức màn màu đỏ
nhẹ nhàng buông xuống, trong phòng quả thực mát mẻ hơn bên ngoài nhiều. Tiêu
Hậu nhấp một ngụm trà, ung dung nói: “Hoàng thượng không gọi bản cung tới, bản
cung có tới cũng vô ích. Con cũng không phải không biết, phụ hoàng con không
thích mấy việc bao che cho nhau. Hơn nữa, chuyện này còn chưa có kết luận cuối
cùng, lão tứ nói nhị ca của con làm thì chính là nhị ca của con làm hay sao?”
“Vậy…” Nhìn dáng
vẻ thản nhiên của Tiêu Hậu, rốt cuộc Tĩnh Công chúa cũng bình tĩnh hơn một
chút, nhưng lại do dự không biết nên hỏi gì.
“Cứ tạm thời đợi
đã!” Ánh mắt Tiêu Hậu trở nên lạnh lùng. “Nếu nhị ca của con không xử lý được
chuyện này cho tốt, vậy cũng không xứng làm con trai của bản cung.” Chỉ một câu
nói hờ hững nhưng ý tứ bên trong lại rất sâu xa, Tĩnh Công chúa nghe mà giật
thót. Nàng lại vội ngoảnh đầu liếc nhìn phía sau, cách một bức màn sa mỏng, bên
ngoài trời đang nắng đẹp, tất cả chìm trong khung cảnh yên bình.
“Hoàng thượng
không ở đây sao?”
Nơi Đế cung, ả
cung nữ vừa dẫn Lệnh Viên bước qua cửa nghe nàng hỏi vậy, thị hơi ngây người,
rồi ấp úng nói Hoàng thượng đã tới ngự thư phòng.
Lệnh Viên hơi cau
mày: “Vậy sao? Chẳng lẽ có việc gì quan trọng?” Nàng chỉ buột miệng hỏi, không
phải có ý can dự vào việc triều chính. Hoàng đế Nam Việt đã hẹn nàng tới đánh
cờ vào giờ này, nhưng lại thất hẹn mà không phái người đến Cẩm Tú biệt uyển báo
một tiếng, quả thực là có chút kỳ lạ.
Ả cung nữ lại ấp
a ấp úng, bộ dạng rất khó xử.
Lệnh Viên nở nụ
cười dịu dàng, không có ý trách cứ. Ả cung nữ thấy thái độ nàng nhã nhặn thì
không kìm được hạ thấp giọng, nói: “Thực ra nô tì cũng không biết rốt cuộc là
có chuyện gì. Hoàng thượng vừa từ ngự thư phòng trở về thì Dận Vương điện hạ
tới. Hoàng thượng đột nhiên nổi trận lôi đình, nghe nói Khánh Vương điện hạ
cũng bị gọi tới…”
Ả cung nữ vội vã
nói, trong đáy mắt thấp thoáng vẻ sợ hãi, có lẽ vì chưa từng thấy Hoàng đế nổi
giận như vậy. Đây đúng là một tiểu nha đầu, nếu là một cung nữ già dặn, chắc
chắn sẽ không dám nói những lời này với Lệnh Viên.
“Nô tì còn nhìn
thấy Thế tử của Ký An Vương phủ nữa!”
Ả cung nữ tỏ ra
rất kinh ngạc và hoài nghi.
Lệnh Viên khẽ mỉm
cười với thị, ngón tay thon đưa lên môi, ra hiệu bảo thị đừng nói tiếp nữa.
Nàng và Anh Tịch đưa mắt nhìn nhau, Doãn Duật cũng vào cung? Lệnh Viên đột
nhiên nhớ lại những lời đêm qua Doãn Duật nói lại với nàng, chẳng lẽ vì chuyện
đó?
Nụ cười trên
khuôn mặt nàng không hề biến mất, cuộc tranh đoạt ngôi thái tử ở Nam Việt đúng
là đặc sắc, chẳng ai cho ai cơ hội thở lấy hơi. Nhưng chuyện này chỉ cần Thượng
Dương Quận chúa nhận tội thì Khánh Vương khó lòng thoát được. Lệnh Viên đột
nhiên nhớ ra một chuyện, ả cung nữ không nhắc tới Tiêu Hậu. Chuyện này có liên
quan đến Khánh Vương, bà ta có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?
Chẳng lẽ lúc này,
Tiêu Hậu lại muốn vạch rõ giới tuyến tự bảo vệ mình? Nhưng nếu mất Khánh Vương,
cho dù Tiêu Hậu có tiếp tục tranh đoạt đến cùng thì cũng chẳng còn ý nghĩa.
Chẳng lẽ là… Lệnh
Viên đứng bật dậy, trên khuôn mặt dần dần xuất hiện vẻ âu lo…
màu đỏ che đi ánh nắng oi bức bên ngoài, trời hôm nay lặng gió.
Cung nữ Nhuế Nhi khom người đẩy cửa sổ, lập
tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng dưới hành lang. Y chắp tay đứng trong
lặng lẽ, cặp mắt hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời mông lung, dường như
đang đợi ai đó. Nhuế Nhi lại thầm mừng rỡ, vội xoay người chạy ra ngoài, cất
tiếng gọi: “Thế tử gia?”
Nhuế Nhi là thị nữ của Thượng Dương Quận
chúa, trong số những người quyền quý trong cung, thị gặp nhiều nhất chính là
Dận Vương và Doãn Duật. Dận Vương tuy cũng nói khá nhiều trước mặt Liên phi và
Vương Khởi, nhưng với đám người dưới lại luôn tỏ ra lạnh lùng. Doãn Duật thì
khác, y có nói, có cười với bọn họ, thỉnh thoảng còn kể một vài chuyện thú vị
bên ngoài cung cho bọn họ nghe, đám cung nữ nhìn thấy y thì luôn vui vẻ. Đặc
biệt là hiện giờ y còn chưa thành thân, không biết đã khiến bao nhiêu cô nương
phải xiêu lòng.
Doãn Duật đưa mắt liếc qua, thấy ả cung nữ
đó đang chạy tới, bèn khẽ nở nụ cười. Ả cung nữ cất tiếng hỏi y: “Thế tử tới
đây cùng với Dận Vương Điện hạ sao?” Thị vừa nói vừa ngó nghiêng nhìn quanh như
muốn tìm kiếm bóng dáng Dận Vương.
Doãn Duật khẽ cười, đáp: “Không phải, Điện
hạ hôm nay có việc không vào cung.”
“Thế sao?” Nhuế Nhi ngạc nhiên nói. “Vậy
Thế tử…”
“Tìm cô chứ sao!” Doãn Duật nhẹ nhàng nói
một câu khiến sắc mặt Nhuế Nhi đỏ bừng. Thị nửa thẹn thùng nửa hờn giận đưa mắt
nhìn y, sau đó lại cúi đầu mân mê gấu áo. Thấy bộ dạng thị như vậy, Doãn Duật
không kìm được cất tiếng cười vang, chăm chú nhìn thị, nói: “Thực ra là Điện hạ
bảo ta đến hỏi Quận chúa, sau này Quận chúa muốn ở lại Minh Vũ hiên trong cung
Thấu An hay là muốn dọn tới Dận Vương phủ?”
Nhuế Nhi dường như còn chưa tỉnh táo lại
sau câu trêu chọc của y, lúc này thấy trong đáy mắt y tuy vẫn còn có nét cười
nhưng thần sắc đã trở nên nghiêm túc, thị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hỏi:
“Thật thế sao? Dận Vương Điện hạ thật sự nói như vậy? Muốn đón Quận chúa nhà ta
đến vương phủ?”
“Thật! Hơn nữa sáng nay, khi tan triều Điện
hạ đã nói chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đồng ý rồi.” Doãn Duật
chậm rãi cất tiếng trả lời.
Thượng Dương Quận chúa là nghĩa nữ của Liên
phi, nhưng lại không được coi là nghĩa nữ của Hoàng thượng. Bây giờ Liên phi
nương nương đã qua đời, Vương Khởi ở trong cung không còn nơi nương tựa, Dận
Vương chịu đón nàng ta đến vương phủ thực là một ân huệ rất lớn. Chỉ là khi Dận
Vương nhắc đến chuyện này, Hoàng thượng dường như nhất thời không nhớ ra Liên
phi còn có nghĩa nữ là Vương Khởi. Trong lòng Doãn Duật không khỏi cười thầm,
người trong thiên hạ đều khen Hoàng thượng hậu đãi với con cháu, công thần, hóa
ra chỉ làm bộ làm tịch cho người khác xem mà thôi.
Nhuế Nhi nở nụ cười rạng rỡ, nôn nóng muốn
vào trong nói tin tốt này với Vương Khởi. Doãn Duật chợt đưa tay ra khẽ kéo ống
tay áo thị, cố ý nói: “Vội cái gì, có khi Quận chúa còn chưa muốn rời cung thì
sao?”
Nhuế Nhi vội vàng nói: “Sao thế được? Quận
chúa chờ ngày này chẳng biết bao lâu rồi! May mà bây giờ Điện hạ còn chưa thành
thân, nếu không, tân Vương phi ở trong vương phủ chưa chắc đã chịu để Điện hạ
đón Quận chúa đến ấy chứ! Tạ ơn trời đất, rốt cuộc Quận chúa đã chờ được ngày
này rồi!”
Doãn Duật vẫn không buông tay, hơi cau mày,
hỏi: “Sao cô lại nói vậy?”
“Còn nói khác được sao? Chỉ cần Điện hạ
chưa thành thân, sau này ai là Vương phi còn chưa biết được! Có lẽ Điện hạ cũng
không thích vị Công chúa Bắc Hán kia, đợi khi kỳ hạn nửa năm tới, cuộc hôn nhân
ấy lại tan vỡ cũng không biết chừng!”
“Sao cô biết?”
Doãn Duật hơi khom người. Y cách cung nữ
này rất gần, chiếc áo dài màu trắng bạc lại càng tôn lên tấm thân thẳng tắp của
y, mùi cơ thể thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể y dường như đã tràn ngập trong dãy
hành lang này.
Trái tim Nhuế Nhi đập rộn ràng, rồi lại nhớ
đến chuyện mừng của Quận chúa, khuôn mặt nhất thời nóng bừng, không sao kìm được
những lời tận đáy lòng: “Thời gian trước, Quận chúa vẫn luôn buồn bực vì mối
hôn sự của Điện hạ, Quận chúa còn nói nếu Điện hạ không phải thành hôn thì tốt
biết bao. Kết quả, không phải có tin Công chúa Bắc Hán mất tích đó sao? Bây giờ
tuy Công chúa đã trở về nhưng Liên phi nương nương lại qua đời… Úi…” Nói tới
đây, ả cung nữ mới giật mình phát hiện mình đã lỡ lời, bèn bụm miệng, đưa mắt
nhìn nam tử với vẻ sợ hãi.
Doãn Duật mỉm cười nhìn thần sắc kinh hãi
của cung nữ, nhưng phía sau nụ cười dường như lại có một tia lạnh lùng như băng
thoáng qua… Chuyện Lệnh Viên bị hành thích cũng có liên quan tới Thượng Dương
Quận chúa?
Nhuế Nhi thấy y vẫn có vẻ bình tĩnh, bèn
nghĩ có lẽ y cũng không để tâm. Nét mặt thị dần bình thường trở lại, rồi nhỏ
giọng nói: “Những lời đáng tội chém đầu đó của nô tì, xin Thế tử gia hãy quên
đi. Chỉ là… ông trời cũng thực chiếu cố tới Quận chúa, để tâm nguyện của Quận
chúa trở thành sự thực…” Quận chúa không muốn Dận Vương thành thân, bây giờ,
không phải sự việc đã diễn ra theo đúng mong muốn đó hay sao?
“Chiếu cố…” Doãn Duật đột nhiên nói chen
vào một câu.
Nhuế Nhi thấy y lại lên tiếng nói chuyện,
cho rằng đã không sao rồi, vội vàng cười, nói: “Còn không phải sao, lần lượt
mọi chuyện đều chiều theo lòng người cả. Theo nô tì thấy, mối hôn sự của Dận
Vương điện hạ cứ kéo dài thêm ba năm nữa mới tốt…”
“Nhuế Nhi!” Một tiếng quát lớn từ trong
phòng vọng ra. Doãn Duật ngước lên, nhìn thấy Thượng Dương Quận chúa Vương Khởi
đang lạnh lùng đứng ở cửa.
Nhuế Nhi sợ đến ngây người, khi bình tĩnh trở
lại, đang định quỳ xuống mới nhớ ra tay áo mình vẫn bị Doãn Duật giữ lấy. Thị
tỏ ra hết sức lúng túng, ném về phía Doãn Duật ánh mắt van nài, quả nhiên thấy
y nở nụ cười khẽ, đưa mắt nhìn Vương Khởi, nói: “Quận chúa tức giận cái gì chứ?
Ta cảm thấy thị nói đúng đấy chứ, dù sao cũng kéo dài nửa năm rồi, kéo dài thêm
một chút không phải rất hợp ý của Quận chúa sao?”
Sắc mặt trở nên tái xanh, Vương Khởi giận
dữ, nói: “Ngươi đến đây làm gì? Ta sẽ không lấy ngươi đâu!”
Doãn Duật không ngờ đến lúc này rồi mà nàng
ta còn nhắc lại chuyện cũ ấy, liền cười, nói: “Vậy sao? Vừa khéo ta cũng không
muốn lấy cô.”
“Ngươi…” Vương Khởi chỉ tay về phía y,
trừng mắt giận dữ, nhưng lại chẳng nói thêm được lời nào. Nghe nói Thế tử là
người rất hiền hòa, gặp ai cũng tươi cười, thân thiện, không bao giờ đắc tội
với ai, nhưng không ngờ lại đối xử với nàng như vậy. Hơn nữa, nàng ta thân là
nữ tử bị người ta cự tuyệt ngay trước mặt như vậy khó tránh khỏi cảm thấy căm
hận, cặp mắt liền đỏ hoe, suýt nữa thì bật khóc.
Một hồi lâu sau, mãi tới khi toàn thân run
rẩy, đầu ngón tay lạnh băng, Vương Khởi mới bật ra được một câu: “Ngươi cút
ngay! Cút khỏi Minh Vũ hiên!”
Nhuế Nhi vội vàng nói: “Quận chúa, Thế tử
gia đến để…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Ả còn lo nàng ta
chưa đủ mất mặt hay sao?
Thị nữ của mình lại nói giúp người ngoài,
Vương Khởi vô cùng phẫn nộ, cất bước lao về phía Nhuế Nhi, giơ tay định đánh.
Nhuế Nhi kinh hãi đến ngây người, chợt cảm
thấy bàn tay đang kéo mình hơi dùng sức, và thị được Doãn Duật kéo ra phía sau
lưng. Doãn Duật cất giọng giễu cợt: “Nói không lại thì muốn đánh người sao?”
Nam nhân
này luôn nhún nhường, nhã nhặn với các nữ tử trong thiên hạ, vậy mà lại đối xử
với nàng như thế! Trong lòng Vương Khởi nhất thời đầy căm phẫn, đưa tay tới
định đẩy y ra ngoài hành lang. Không ngờ cánh tay yếu ớt của nàng ta lại bị
Doãn Duật nắm chặt lấy, không đợi nàng ta giãy giụa, y đã kéo tay nàng ta, dí
sát bàn tay nàng vào chỗ vết thương đã khép miệng của y. Vương Khởi không kìm
được kêu lên kinh hãi. Y không cười nữa mà lạnh lùng nói: “Quận chúa cảm thấy
đã đủ chưa? Một nhát kiếm này của ta cũng là nhờ cô ban cho đấy!”
“Cái tên phóng đãng ngươi! Buông ta ra… A…
a…” Vương Khởi hoàn toàn không để tâm y đang nói gì, chỉ không ngừng kêu gào sợ
hãi.
Nữ tử Nam Việt đa phần đều nhu mì, điềm
đạm, hết sức rụt rè. Các tiểu thư cho dù có cần người ta dìu đỡ cũng phải cách
nhau một tấm khăn hay ống tay áo, chứ không bao giờ có chuyện để một nam tử
trực tiếp nắm lấy cổ tay. Vương Khởi từ nhỏ đã thuộc lòng các sách Nữ huấn, Nữ
giới, trưởng thành trong quan niệm “Tam cương ngũ thường”, vậy mà giờ đây,
trong một ngày lại liên tiếp bị người ta làm nhục, đối phương còn chạm vào cơ
thể nàng ta, thực sự trong đầu nàng ta cũng đã thoáng qua chuyện tử tự.
Doãn Duật cười lạnh lùng một tiếng, buông
tay ra. Vương Khởi loạng choạng lùi về phía sau vài bước, ngã phịch xuống đất.
Nhuế Nhi vội vàng chạy tới đỡ nàng ta dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nàng ta đang
run rẩy, không cách nào đứng dậy được. Doãn Duật vẫn đứng nhìn. Đối phó với một
nữ tử yếu đuối y thực sự không nên như vậy, nhưng nghĩ đến việc Vương Khởi đã
làm, đến một người chưa bao giờ tranh chấp với nữ tử như y cũng không kìm được
cơn tức giận. Y đưa mắt nhìn về phía Nhuế Nhi, mặt lạnh như băng, nói: “Còn
không mau đi giúp Quận chúa thu dọn đồ đạc, cung Thấu An này e là Quận chúa
không thể ở lại nữa rồi. Có điều, ta thực chẳng rõ buổi tối Liên phi nương
nương có từng thác mộng cho Quận chúa, hỏi Quận chúa tại sao lại đối xử với bà
như vậy không?”
Câu nói này lạnh lùng mà sắc bén, Vương
Khởi nghe mà không kìm được kinh hãi, ngẩng lên, sắc mặt trắng bệch chẳng còn
hột máu, giọng nói run rẩy: “Ngươi…ngươi nói cái gì?”
Giọng dữ dằn, Doãn Duật chậm dãi nói từng
chữ một: “Cô đi lại gần gũi với Khánh Vương như thế từ bao giờ?”
Những lời mạo phạm Vương Khởi của Doãn Duật
trước đó chẳng qua chỉ khiến nàng ta căm phẫn mà thôi, nhưng hai chữ “Khánh
Vương” lại khiến Vương Khởi kinh sợ, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, giọng nói
cũng trở lên yếu ớt: “Là ai nói vậy?”
“Ván đã đóng thuyền, là ai nói cũng không
quan trọng.” Doãn Duật cố kìm nén cơn tức giận, cất giọng lạnh lùng.
Thái độ kiêu căng, ngang ngược trước đó đột
nhiên biến mất, Vương Khởi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, khổ sở van nài:
“Chuyện này ta có thể giải thích, xin ngươi đừng nói với Đường ca ca là ta đã
gặp Khánh Vương được không?”
“Vậy tức là thật
rồi?”
Một giọng nói hờ
hững vọng vào từ ngoài bức rèm màu đỏ, lạnh lẽo tựa gió bắc khiến màu xanh tươi
tốt xung quanh bỗng trở lên tàn úa.
Vương Khởi không
khỏi cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía có giọng nói.
Phía sau bức rèm
đang khẽ đung đưa thấp thoáng hiện ra thân hình cao lớn của Dận Vương. Hắn vận
bộ thường phục màu xanh đen, trên ống tay áo thêu hình rồng, cứ thế đứng lặng
lẽ nhìn về phía này. Hình ảnh hắn tươi cười gọi nàng “Khởi Nhi” trong ký ức đã
hoàn toàn tan vỡ sau nháy mắt, sau này, sẽ không còn nữa rồi, sẽ không còn nữa
rồi…
Lúc này, trong
lòng Vương Khởi chỉ nghĩ đến điều này.
Dận Vương nhìn
đăm đăm vào nữ tử đang ngồi bệt trên mặt đất vẻ thê lương, ánh mắt trở nên sâu
sắc tới tột cùng, bên trong thoáng qua những tia căm hận và thất vọng. Năm đó,
dù mẫu phi vì mong được sủng hạnh mà nhận nuôi Vương Khởi, nhưng những năm về
sau, bà đối xử với nàng ta thế nào, y đều thấy rõ ràng. Vậy mà cuối cùng lại
đổi lấy kết cục Vương Khởi câu kết với người ngoài, hại chết mẫu phi!
Hắn chỉ muốn có
một đáp án rõ ràng, nên mới bảo Doãn Duật đến đây.
Không khí dường
như cũng ngưng đọng.
Chẳng rõ bao lâu
sau, Vương Khởi mới thấy đôi ủng màu đen viền vàng đó rời đi. Nàng ta không
khỏi cả kinh, cũng chẳng rõ lấy từ đâu ra sức lực, liền vội vàng bò dậy, loạng
choạng chạy ra ngoài, dùng sức giữ chặt lấy chiếc áo bằng vải lụa kia, nôn nóng
nói: “Muội và Khánh Vương không có quan hệ gì! Muội không hại chết Nương
nương!”
Dận Vương không
nhìn nàng ta, chỉ đưa tay gạt mạnh, hờ hững nói: “Những lời này, ngươi hãy tự
mình đi nói với Hoàng thượng đi!”
Ba triều đại
trước, ở vùng Tây Bắc có một nước nhỏ tên gọi là Ân. “Ân” có nghĩa là dây cương
ngựa, ý chỉ rằng đó là một dân tộc sinh ra trên lưng ngựa. Vị Hoàng đế cuối
cùng của nước Ân hoang dâm vô độ, hết sức sùng ái một nữ tử đất Giang Nam. Nữ
tử đó tên gọi “Phù Dung”, đến vùng Tây Bắc thường xuyên nhớ nhà, nhớ những bông
phù dung nở đầy vườn, nên đã sai người mang rất nhiều phù dung về trồng khắp
hậu cung nước Ân. Nhưng vùng Tây Bắc khí hậu khắc nghiệt, phù dung không thể
sinh trưởng, Ân Đế bèn hạ chỉ sai người ngày đêm vận chuyển phù dung về, mỗi
ngày đều thay hoa phù dung mới trong vườn của sủng phi, khiến cho hoa phù dung
bên ngoài tẩm điện quanh năm tươi tốt. Với việc làm hao tài tốn của của kẻ đế
vương, ngày vong quốc tất nhiên không còn xa nữa. Hiện giờ, nước Ân tuy đã tiêu
vong mấy trăm năm, nhưng câu chuyện Ân Đế dùng hoa phù dung để đổi lấy nụ cười
của mỹ nhân lại trở thành giai thoại, từ đó, hoa phù dung được người đời sau
gọi là “Đế vương sủng”.
Tòa phượng cung
của Tiêu Hậu chính là một vườn phù dung có tiếng trong hậu cung Nam Việt.
Năm xưa, ngày thứ
hai sau khi thành thân với Tiêu Hậu, Hoàng đế Nam Việt đã ban tặng một gốc phù
dung cho phượng cung. Tiêu Hậu cả mừng, bèn sai người nhổ sạch tất cả các loài
hoa trong vườn, trồng vào đó đủ các sắc phù dung, qua đó thể hiện sự vinh dự
khi được ân sủng.
Nhưng “Đế vương
sủng” không thể thật sự giúp bà ta giữ sự ân sủng của kẻ đế vương. Chỉ sau mấy
tháng ngắn ngủi, trong hậu cung liên tục xuất hiện các sủng phi mới.
Từ đó, các cuộc
ghen tuông, giành giật diễn ra không ngừng.
Từng có một vị
Hứa mỹ nhân học theo Tiêu Hậu, trồng phù dung trong vườn, chẳng ngờ chỉ ba ngày
sau đã vì tội dâm loạn nơi cung đình mà bị phế phong hiệu, biến làm thứ dân,
sau khi chịu hình phạt kẹp ngón tay khiến hai bàn tay trở lên tàn phế thì bị
ném vào lãnh cung. Từ đó về sau, không còn người nào dám trồng phù dung nữa. Có
ả cung nữ từng nói, Hoàng hậu cũng không đến nỗi quá tàn độc, ít nhất cũng để
lại cho nữ nhân đó một mạng, nhưng chỉ có Tiêu Hậu mới biết, trong chốn thâm
cung này, cái chết chính là cách giải thoát cuối cùng, nhưng ả Hứa mỹ nhân đó
không xứng.
Có làn gió nhẹ
thổi tới, hương hoa thơm ngát, nồng nàn.
Cây phù dung
trước mắt đang nở hoa rực rỡ, Tiêu Hậu chậm rãi thu lại suy nghĩ, ánh mắt đang
dừng trên bông hoa phù dung cũng dần thay đổi từ vẻ sắc bén sang hiền hòa. Gốc
phù dung này lạ ở chỗ, trong một ngày sắc hoa biến đổi ba lần, sáng sớm trắng
muốt, buổi trưa hồng đào, hoàng hôn đỏ sậm. Đó chính là gốc phù dung mà Hoàng
thượng ban cho bà ta năm xưa, có thể nói là duy nhất trong hậu cung Nam Việt,
quý giá vô cùng.
Hoàng thượng tuy
không còn sủng ái Hoàng hậu, nhưng dù sao cũng là phu thê với nhau mấy chục
năm, hai người xưa nay luôn hòa thuận. Người ta đều nói, đế hậu thuận hòa, đấy
là cái phúc của thiên hạ.
Điều duy nhất
khiến Tiêu Hậu cảm thấy nuối tiếc đó là bà ta không có con cái, đã gặp rất
nhiều danh y vẫn chẳng có kết quả. Cặp mắt bà ta khép lại, thôi đành, bây giờ
bà ta còn có Khánh Vương.
“Nương nương hôm
nay không tỉa cây sao?” Bên tai vang tới giọng nói thận trọng của cung nữ Mục
Đán.
Tiêu Hậu hơi
nhếch mép, để lộ một nụ cười, đoạn mở mắt, cắt bông phù dung trước mặt “cạch”
một cái. Ả cung nữ thoáng ngẩn người, rồi biết điều không dám nói thêm gì nữa.
“Chôn!” Tiêu hậu
hờ hững nói.
“Vâng!” Ả cung nữ
đáp lại, sau đó vội vàng quỳ xuống nhặt cây xẻng bên cạnh lên, bắt đầu đào đất
để chôn bông hoa vừa cắt xuống dưới đất phù dung, để nó tự mục ruỗng, cung cấp
dinh dưỡng cho thân cây.
Phù dung nở rộ khắp
vườn, chỉ riêng có gốc này là Hoàng hậu chưa từng để nó nở rộ ra bông hoa thứ
hai, cho dù có, nhất định sẽ bị cắt đi. Trong hậu cung, hoa nở liền cành không
phải điềm báo tốt. Ả cung nữ dường như lại nhớ đến người đàn bà họ Hứa vẫn còn
ở trong lãnh cung, bất giác cảm thấy phía sau lưng trào lên một cơn giá lạnh.
Bên ngoài, có
tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
Tĩnh Công chúa
thở hồng hộc chạy vào. Tiêu Hậu liếc mắt nhìn nàng ta, hơi cau mày: “Thân là
con gái mà lại xách váy chạy trong cung, còn ra thể thống gì nữa!”
Tĩnh Công chúa
hoang mang kéo ống tay áo Tiêu Hậu, nôn nóng nói: “Mẫu hậu, không hay rồi, bọn
họ nói nhị ca có liên quan tới cái chết của Liên phi! Lúc này nhị ca đã bị phụ
hoàng gọi đi hỏi chuyện rồi!”
Mục Đán nín thở,
ngước nhìn lên, thấy sắc mặt Tiêu Hậu hơi biến đổi, rồi bà ta chậm rãi cất
tiếng: “Bọn họ là ai?”
Tĩnh Công chúa lo
lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Còn có thể là ai được, chính là mấy người tứ ca
ấy! Mẫu hậu, người mau đi xem đi!”
Nào ngờ Tiêu Hậu
lại chẳng có hành động gì, chỉ vung tay vứt cây kéo sang một bên, phất nhẹ ống
tay áo rồi quay người đi thẳng vào phòng. Tĩnh Công chúa vội vàng đuổi theo,
cất tiếng năn nỉ: “Mẫu hậu, người mau đi đi, nếu không, chỉ e sẽ không kịp
mất!”
Bức màn màu đỏ
nhẹ nhàng buông xuống, trong phòng quả thực mát mẻ hơn bên ngoài nhiều. Tiêu
Hậu nhấp một ngụm trà, ung dung nói: “Hoàng thượng không gọi bản cung tới, bản
cung có tới cũng vô ích. Con cũng không phải không biết, phụ hoàng con không
thích mấy việc bao che cho nhau. Hơn nữa, chuyện này còn chưa có kết luận cuối
cùng, lão tứ nói nhị ca của con làm thì chính là nhị ca của con làm hay sao?”
“Vậy…” Nhìn dáng
vẻ thản nhiên của Tiêu Hậu, rốt cuộc Tĩnh Công chúa cũng bình tĩnh hơn một
chút, nhưng lại do dự không biết nên hỏi gì.
“Cứ tạm thời đợi
đã!” Ánh mắt Tiêu Hậu trở nên lạnh lùng. “Nếu nhị ca của con không xử lý được
chuyện này cho tốt, vậy cũng không xứng làm con trai của bản cung.” Chỉ một câu
nói hờ hững nhưng ý tứ bên trong lại rất sâu xa, Tĩnh Công chúa nghe mà giật
thót. Nàng lại vội ngoảnh đầu liếc nhìn phía sau, cách một bức màn sa mỏng, bên
ngoài trời đang nắng đẹp, tất cả chìm trong khung cảnh yên bình.
“Hoàng thượng
không ở đây sao?”
Nơi Đế cung, ả
cung nữ vừa dẫn Lệnh Viên bước qua cửa nghe nàng hỏi vậy, thị hơi ngây người,
rồi ấp úng nói Hoàng thượng đã tới ngự thư phòng.
Lệnh Viên hơi cau
mày: “Vậy sao? Chẳng lẽ có việc gì quan trọng?” Nàng chỉ buột miệng hỏi, không
phải có ý can dự vào việc triều chính. Hoàng đế Nam Việt đã hẹn nàng tới đánh
cờ vào giờ này, nhưng lại thất hẹn mà không phái người đến Cẩm Tú biệt uyển báo
một tiếng, quả thực là có chút kỳ lạ.
Ả cung nữ lại ấp
a ấp úng, bộ dạng rất khó xử.
Lệnh Viên nở nụ
cười dịu dàng, không có ý trách cứ. Ả cung nữ thấy thái độ nàng nhã nhặn thì
không kìm được hạ thấp giọng, nói: “Thực ra nô tì cũng không biết rốt cuộc là
có chuyện gì. Hoàng thượng vừa từ ngự thư phòng trở về thì Dận Vương điện hạ
tới. Hoàng thượng đột nhiên nổi trận lôi đình, nghe nói Khánh Vương điện hạ
cũng bị gọi tới…”
Ả cung nữ vội vã
nói, trong đáy mắt thấp thoáng vẻ sợ hãi, có lẽ vì chưa từng thấy Hoàng đế nổi
giận như vậy. Đây đúng là một tiểu nha đầu, nếu là một cung nữ già dặn, chắc
chắn sẽ không dám nói những lời này với Lệnh Viên.
“Nô tì còn nhìn
thấy Thế tử của Ký An Vương phủ nữa!”
Ả cung nữ tỏ ra
rất kinh ngạc và hoài nghi.
Lệnh Viên khẽ mỉm
cười với thị, ngón tay thon đưa lên môi, ra hiệu bảo thị đừng nói tiếp nữa.
Nàng và Anh Tịch đưa mắt nhìn nhau, Doãn Duật cũng vào cung? Lệnh Viên đột
nhiên nhớ lại những lời đêm qua Doãn Duật nói lại với nàng, chẳng lẽ vì chuyện
đó?
Nụ cười trên
khuôn mặt nàng không hề biến mất, cuộc tranh đoạt ngôi thái tử ở Nam Việt đúng
là đặc sắc, chẳng ai cho ai cơ hội thở lấy hơi. Nhưng chuyện này chỉ cần Thượng
Dương Quận chúa nhận tội thì Khánh Vương khó lòng thoát được. Lệnh Viên đột
nhiên nhớ ra một chuyện, ả cung nữ không nhắc tới Tiêu Hậu. Chuyện này có liên
quan đến Khánh Vương, bà ta có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?
Chẳng lẽ lúc này,
Tiêu Hậu lại muốn vạch rõ giới tuyến tự bảo vệ mình? Nhưng nếu mất Khánh Vương,
cho dù Tiêu Hậu có tiếp tục tranh đoạt đến cùng thì cũng chẳng còn ý nghĩa.
Chẳng lẽ là… Lệnh
Viên đứng bật dậy, trên khuôn mặt dần dần xuất hiện vẻ âu lo…
/81
|